Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ CHƯƠNG 22 ~

edit: Mao

————————–

Trước tình thế cấp bách, não bộ hoảng loạn, Phác Xán Liệt đột nhiên kéo tấm ra giường ném vào trong rồi đóng tủ lại, tiếp đó thuận thế nhấc chân thoáng cái đá vào góc giường, Bạch Hiền nghe tiếng động đẩy cửa tủ quần áo ra, y bất đắc dĩ dựa vào cửa, bản thân không dám lên tiếng, chỉ nhỏ giọng bám vào mép tủ.

"Xán Liệt?"

Y tựa bên ngoài đau đến nhe răng trợn mắt không nghe cậu nói gì mà chỉ đứng tại chỗ kêu rên, Phác mama nghe thấy chạy vào, thấy con trai ôm chân ngồi dưới sàn.

"Con làm sao vậy?"

Cả mặt đều nhăn nhúm, y quả thực đau đến chảy nước mắt, "Vội quá ngón chân bị móc vào góc giường........... đau a đau a đau a.........."

Dương Ương cũng đã chạy tới, vừa nhìn thấy bộ dáng của Xán Liệt liền hoảng hốt, ngồi xổm xuống vươn tay nắm lấy cổ chân y, chưa chạm vào y đã gào khóc kêu loạn, la lên ngươi đừng chạm vào ngươi đừng đụng đến ta chân ta hiện tại đã tê rần....... khiến cho cô nàng cũng không dám tùy tiện chạm vào, quan tâm hỏi ngươi tại sao lại bất cẩn như vậy, không thể cử động sao.........

Phác baba nhíu mày cũng vào đến, "Lấy áo khoác đưa cho người ta cũng làm ầm ĩ cả lên? Nằm trên đất không lạnh hay sao. Con gái nhà người ta còn đang chờ con, mau đứng lên."

Phác mama lườm ông một cái "Con trai đều đã đau đến như vậy ông rống cái gì mà rống."

Dương Ương vội vàng đứng lên xua tay, "Thúc thúc a di đừng nóng giận a, con tự mình về không thành vấn đề, Xán Liệt cũng bị thương không nên cử động, không cần đưa con về........"

Phác baba liếc mắt nhìn y một cái, "Thằng nhãi con vô tích sự........." Đi ngang qua Xán Liệt thu thành một đoàn đến tủ quần áo lấy áo khoác đưa cho Dương Ương, y trợn mắt vội vàng dựa vào chắn không di chuyển.

Không được! Vạn lần không được để mọi người thấy trong tủ quần áo có một người trần trụi mà còn là nam!! Hết thảy đều xong luôn!! Không đừng mà!!

Phác baba cùng y giằng co hai giây, hai người trừng mắt nhìn nhau, trong lúc đất đá bay mù trời sấm chớp ầm ầm........

"Tránh ra."

".........."

Phác baba nhíu mày nhìn đứa con tựa vào cửa thà chết không chịu khuất phục, trong lòng bất giác nổi lên tiếng báo động, có thể nào thằng nhóc này giấu cái thứ bậy bạ gì trong tủ không!!

Ngược lại vẻ mặt Xán Liệt lúc này rất căng thẳng, phía sau lưng cũng bất giác đổ một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng gào thét kêu la, xong rồi xong rồi cuộc đời Phác Xán Liệt ta thế là chấm dứt, trên bia mộ sẽ đề hưởng thọ 18 tuổi TT

"Ba đừng kéo!"

"Mày lăn ra cho tao!"

Phác mama cùng Dương Ương cũng không biết vì sao mà đình chỉ hô hấp, nhìn thấy Phác baba đã mở cửa ra được khoảng một nửa lòng bàn tay..........

Ngay tại lúc hai cha con giằng co đến lúc cao trào, ngay thời khắc Phác baba nghĩ mình sẽ phát hiện một sự kiện trọng đại nào đó, ngay tại thời khắc Phác Xán Liệt nghĩ Bạch Hiền hoàn toàn "sạch sẽ" ngồi trong tủ quần áo sẽ bị công chúng hướng về!!.......

"Meow ~"

Cả người y chấn động, ánh mắt trợn to như bò, đầu óc xoay chuyển nhìn sang....... chỉ thấy Bạch Hiền trong hình mèo lắc đuôi tao nhã bước ra từ trong ngăn tủ, thoáng cái nhảy xuống sàn, ngẩng đầu hướng về phía Phác baba meow một tiếng.

"........................................"

.

Sau đó Phác baba lái xe đưa Dương Ương trở về nhà, Phác mama đi xuống hiệu thuốc dưới lầu mua thuốc xoa cho y, Phác Xán Liệt sưng chân tựa vào thành giường, hai tay nâng hai chân Bạch Hiền lầm bầm.

"Anh nghĩ tuyệt đối sẽ bị phát hiện, tiểu tử em làm anh sợ muốn chết!"

".........."

"Em xem em lại không thể nói chuyện, ai, vừa mới hình người chưa bao lâu lại biến trở về, thật là........"

"Thật là gì?"

⊙▽⊙

!!!Chuyện gì thế này!!!

Phác Xán Liệt giật mình sợ tới mức buông hai chân mèo nhỏ ra, Bạch Hiền nháy mắt rơi xuống giường. "Ôi!!"

Một tiếng ôi lại khiến y sợ chết khiếp "Em em em em........."

Bạch Hiền đứng dậy xù lông "Em cái gì mà em! Đáng ghét, đột nhiên lại hoảng sợ......."

"Em có thể nói nói??" Y chỉ vào cậu có chút không thể tin nổi "Ở hình dạng mèo??"

Bạch Hiền bước tới hai bước há mồm gặm lấy cánh tay dài ngoằng của y, không ngờ bị đối phương bắt lấy chân nâng lên, mèo nhỏ tức giận rụt chân lại lui về sau giương nanh múa vuốt gào khóc kêu loạn.......

"Anh là đồ nhẫn tâm phản bội!! Thật vất vả mới đến giai đoạn có thể tự nhiên nói chuyện, anh vậy mà dám mang nữ sinh về nhà!! Phác Xán Liệt anh có ý gì! Có em còn chưa đủ phải không! Chê em trước đây chỉ là con mèo nhỏ hôi sữa không thể nói chuyện khiến anh nhàm chán đúng không! Cho nên anh muốn có bạn gái có phải hay không!"

Phác Xán Liệt duỗi tay tới bắt lấy mèo nhỏ phi thường kích động vừa nói ra một chuỗi tiếng người, đầu óc có điểm trì trệ, cái gì nhẫn tâm phản bội? Cái gì còn chưa đủ muốn có bạn gái?

"Nói gì vậy? Anh chưa có bạn gái?"

Mèo nhỏ không giãy dụa, tròn mắt nhìn y "Thả em xuống trước."

"Ân....... không được."

Giây tiếp theo liền khua cào lung tung "Mẹ nó Phác Xán Liệt tôi không thích anh anh buông tay cho tôi!"

Y có chút buồn cười nhìn mèo con bị mình ôm trong tay hai chân khua loạn trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc, thấy thế nào nhưng........ ngươi vừa nói cái gì?

Thích ta?

Xán Liệt sững người, bị móng vuốt của Bạch Hiền cào vào tay vì đau mà buông lỏng, Bạch Hiền lại một tiếng rơi phịch xuống giường, tùy thời cơ mà nhảy xuống giường hướng ra cửa phòng ngủ chạy đi, không nghe thấy động tĩnh từ y liền xoay đầu lại, nhìn thấy y chằm chằm nhìn tay mình cũng không thèm nhìn đến cậu trong lòng liền chua xót, hừ một tiếng lạch bạch chạy vào núp trong góc. Đến khi Phác Xán Liệt lau khô vết máu gọi cậu, Bạch Hiền như thế nào cũng không lên tiếng đáp lại.

"Tiểu Bạch? Tiểu Bạch em đi ra a......."

Kêu vài tiếng vẫn như cũ không có động tĩnh, y thở dài một hơi lê dép khập khiễng đi vào phòng khách, thỉnh thoảng xoay người nhì dưới sô pha nghe ngóng âm thanh đằng sau........

"Tiểu Bạch? Đừng trốn nữa em đi ra đi, anh không có bạn gái đó là bạn cùng lớp giúp anh ôn luyện. Em đi ra đi, có cái gì muốn nói với enh đúng không? Vừa rồi em nói gì anh không phản ứng kịp, chúng ta nói chuyện đi? Em trước tiên đi ra đi anh đã nhìn thấy đuôi của em rồi....... Em đi ra đi mà........."

Lúc này Phác mama đẩy cửa vào, thấy con trai khập khiễng ở trong phòng đi tới đi lui liền cảm thấy căng thẳng, đem gói thuốc to đặt lên bàn làm ra vẻ muốn đánh y.

"Con không làm cho người khác bớt lo sao, ngón chân đều sưng lên còn chạy loạn! Nhanh trở về phòng ngoan ngoãn nằm xuống cho mẹ, mẹ bôi thuốc cho con rồi đi ngủ, ngày mai nếu không sao thì phải ngoan ngoãn đến trường......... không đúng, tiểu tử con không phải là vì không muốn đi học nên mới làm mình bị thương đi?"

Phác Xán Liệt đảo mắt "Mẹ nói cái gì vậy con nhiệt tình tha thiết học tập hướng về phía trước như vậy.........."

"Dẹp đi a, ngoan ngoãn quay về phòng cho mẹ, một hồi ba con trở về thấy ngươi chạy loạn không chừng đem chân kia của con cũng làm cho sưng lên!"

Y chỉ có thể ngoan ngoãn trở về, vừa đi chuyển vừa nhìn đông ngó tây, nhỏ giọng gọi 【Tiểu Bạch Tiểu Bạch mau đến đây ca ca cho em uống sữa】một câu ấu trĩ như vậy..........

Mẹ nó ngươi ngu ngốc đến đáng khinh! ( ̄▽ ̄;)

.

Sau khi bôi thuốc cho y xong, Phác mama toan tắt đèn ra ngoài, kết quả bị Phác Xán Liệt nắm lấy cổ tay.

"Mẹ, ôm Tiểu Bạch lại đây giúp con, con muốn ôm nó ngủ, lông xù rất thoải mái........"

Phác mama liếc y một cái lắc đầu, "Chừng này tuổi còn muốn ôm mèo mới ngủ được." Mặc dù nói vậy, Phác mama vẫn rời khỏi phòng ngủ của con trai bắt đầu tìm kiếm Biện Tiểu Miêu, cuối cùng phát hiện nó giả vờ ngủ phía sau bồn tắm..........

"Đến đây đến đây ~ đi ngủ với ca ca a không cần chạy loạn ~"

Phác Xán Liệt nằm trong chăn cười tủm tỉm nhìn thấy Tiểu Bạch bị mẫu thân đại nhân xách đến trong lòng ngực mình không kêu một tiếng "Lão mẹ ngủ ngon con ngủ đây, a đóng cửa phòng dùm con......."

Sau một khắc cửa phòng được Phác mama đóng lại, Bạch Hiền vểnh mông chui ra khỏi chăn, y nhanh tay lẹ mắt chặn lại, một phen kéo cậu trở về ôm vào ngực.

"Nha buông ra anh buông ra!"

"Xuỵt ~ nói nhỏ một chút........" Y cười một cái vươn tay vuốt cái mũi nhỏ hồng hồng "Đừng để mama trở lại........."

Nếu trên mặt nó không có lông ngươi nhất định có thể thấy mặt nó đỏ lên ( ̄▽ ̄;)

"Lời vừa rồi có ý gì?"

"Có ý gì là có ý gì!"

Mèo nhỏ meo meo liếm mũi xoay đầu sang một bên, Phác Xán Liệt giả vờ tức giận năm hai cái tai nhỏ xoay lại, "Em nói không? Không nói anh liền kéo hai tai ngươi xuống ~"

"Anh anh anh anh ức hiếp người! A không phải, ức hiếp mèo! Anh thu tay lại a thu tay lại a! Bỏ tay ra em phải đi tìm Tử Thao!"

Y vừa nghe thấy lời này liền không vui. Cái gì bảo ta ức hiếp ngươi ngươi sẽ đi tìm Hoàng Tử Thao a? Một cảm giác khó chịu khó hiểu lan tràn!

"Bớt nói dóc đi a, em mới vừa nói em thích anh anh còn nghe thấy rõ ràng a, em có ý gì a?"

"Cái....... cái gì mà ý gì, nghe không hiểu anh nói gì!"

"Còn giả vờ? Vừa mới mắng anh tàn nhẫn phản bội còn đổ tội cho anh có bạn gái không phải là con mèo hư hỏng em thì là ai a?"

Con mèo nhỏ hư hỏng bị bắt vẫn còn cố muốn trốn chạy, đáng tiếc Phác Xán Liệt chỉ sưng chân chứ phía trên vẫn cực kỳ nhanh nhẹn, gắt gao ôm vật nhỏ không buông, "Em có nói hay không! Rốt cuộc có ý gì?"

Giãy dụa hai lần đều không có tác dụng, Bạch Hiền khóc không ra nước mắt, cụp đuôi không dám nhìn y "Là.... là ý như vậy đó..........."

"Ý như vậy là sao anh không hiểu ~"

"Ý như vậy chính là em thích anh thôi anh là cố tình ngu ngốc a!"

Nhìn thấy mèo nhỏ cúi thấp đầu y mỉm cười, vừa định trả lời, Phác mama đột nhiên đẩy cửa, cau mày đứng đó.

"Nói với ngươi ngủ thì nhanh ngủ đi, tiểu tử ngươi tán gẫu với mèo cái gì, nó có thể trả lời với ngươi sao? Thằng nhóc chó bự, ngủ nhanh đi có nghe không, không ngủ mẹ liền đem Tiểu Bạch sang phòng ta........."

"A đừng đừng đừng con ngủ con ngủ!"

Y nằm vào ổ chăn, nghiêng người ôm Tiểu Bạch vào trong lòng ngực, hôn nhẹ lên đầu mèo nhỏ, giống như nói với mẫu thân đại nhân như bình thường.

"Chúng ta không nói chúng ta không nói, đừng đem Tiểu Bạch của bọn ta đi, đây là Tiểu Bạch của ta ~"

Mẹ nó tiểu tử mồm mép này ( ̄▽ ̄;)

A đúng rồi Phác Xán Liệt, có ai nói với ngươi Tiểu Bạch nhà ngươi hôm nay cùng mèo con dáng vẻ thẹn thùng dịu dàng trước kia quả thực là hai con mèo khác nhau chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top