Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ CHƯƠNG 24 ~

edit: Mao

————————-

Trời nói phải có sinh mệnh

mới có con người

Trời nói phải có tri thức

mới có học trò

Trời nói phải có quy chế

mới có kì thi đại học.

Trời nói khi không muốn khóc thì ngước mặt lên trời 45°, nhẹ nhàng đem nước mắt kìm nén lại.

Phác Xán Liệt ngẩng đầu, hỏi, góc độ hiện giờ của anh thế nào?

Ngô Thế Huân đáp: ân... cứ giữ nguyên mặt của anh như vậy.

.

Thời điểm nước sôi lửa bỏng của cuộc sống trung học, đa số mọi người vẫn vô cùng xúc động, trên bàn ngươi luôn có một đống tài liệu đi đôi với một quyển sách đề thi, lão sư cho dù đứng trên bục giảng cũng chưa chắc có thể nhìn thấy mặt ngươi.......... Ngô Diệc Phàm với những người khác hiện tại đang trong tình trạng như vậy, đi học tay không rời bút, tan học mông không rời chỗ ngồi. Giữa trưa Trương Nghệ Hưng cùng Lộc Hàm sẽ cùng nhau đến đưa cơm cho hắn và Thế Huân, Phác Xán Liệt đi chung cũng đột nhiên được ăn ké, Độ Khánh Thù thì 70 ngày trước khi thi phải đi theo cha mẹ làm thủ tục xuất ngoại......... Đúng là không biết bắt đầu từ lúc nào mà cả bọn bình thường cứ cà lơ phất phơ lại bắt đầu nhận ra tầm quan trọng của kỳ thi đại học. Trường học vì muốn đỡ lãng phí thời gian mà ngay cả tiếng chuông vào lớp và tan học đều hủy bỏ mà thay bằng mỗi lão sư tự nhắc nhở......

Rất nhiều học sinh cũng giống Ngô Diệc Phàm Ngô Thế Huân, ngay cả giờ cơm trưa cũng không rời lớp học, đến giờ cha mẹ sẽ mang theo các món ăn bổ dưỡng đứng chờ trước cửa phòng, nhìn thấy đứa con ăn xong cũng đứng thật lâu mới rời đi. Trương Nghệ Hưng và Lộc Hàm trong khoảng thời gian này trở thành phụ huynh của hai người kia, à, có khi rãnh rỗi cũng sẽ thành phụ huynh của Phác Xán Liệt luôn.

"Oa cậu xem hai người dễ nhìn kia lại đến nữa!"

"Gần đây luôn nhìn thấy bọn họ đến lớp 6, là người thân của ai đến đưa cơm a?"

"Cậu vậy mà còn không biết sao? Là đi tìm Ngô Diệc Phàm và Ngô Thế Huân ở lớp 6 a."

"Là ca ca hay là bằng hữu gì a?"

"Tớ nhớ rõ Ngô Diệc Phàm học trưởng sống một mình, hình như không có huynh đệ tỉ muội gì cả, vẻ ngoài cũng không giống.........."

"A cậu đừng nói, Thế Huân học trưởng cùng nam sinh buổi trưa đến đưa cơm kia thật đúng là càng nhìn càng giống, bạn ngồi cùng bàn với tớ nói giữa trưa hôm qua tan học thấy hắn tiến vào còn có một học muội đi lại đưa thư tình vì nhầm là Thế Huân học trưởng đó."

"A chắc chắn xấu hổ muốn chết."

"Haha còn phải nói, bạn tớ còn nói nam sinh kia cư nhiên còn nhận thư đáp rằng tôi sẽ chuyển cho hắn, cám ơn cậu đã thích Thế Huân nhà chúng tôi."

....................

Nhưng các nàng nào biết, Trương Nghệ Hưng chính là mắt thấy Lộc Hàm tiếp nhận thư tình, sau đó tiến lên lầu đã phủi tay đem phong thư hồng phấn ném vào thùng rác xanh biếc........

Nhìn thấy đàn tiểu học muội đối với ngươi thế này là biết ngay tương lai phía trước chẳng có gì tươi sáng! Cơ hội một chút cũng không có đâu bởi vì học trưởng đã có mèo nhỏ đáng yêu bảo vệ tám phía!!

.

Hôm nay cùng thường lệ cũng như nhau, mười hai giờ trưa có thể nghe thấy tiếng những học sinh lục tục rời trường trong sân, nhưng khóa trên lại ít có người đi lại, đại khái không đến nửa giờ sẽ có người thân mang theo túi lớn túi nhỏ đến đưa cơm trưa, đem toàn bộ sách vở tài liệu trên bàn con trai con gái mình dẹp qua một bên, đặt từng hộp từng hộp thức ăn lên bàn, chăm chú nhìn đứa con động đũa........

"Ai nha mama chờ một chút con sẽ ăn người đừng quấy rầy!"

"Ăn cơm trước! Ăn xong rồi lại làm tiếp!"

"Ba người đừng đụng tới tài liệu của con, tất cả đều được sắp xếp có trình tự đó!"

"A a con ăn con ăn đừng hối!"

Có lẽ cũng chỉ có học sinh cuối cấp giữa trưa mới náo nhiệt như vậy.

.

Phác Xán Liệt thả bút máy trên bàn ngã lưng tựa vào ghế, duỗi thắt lưng, nhìn các bậc phụ huynh ra vào phòng học, mũi phiêu theo hương thơm của thức ăn trong phòng mà mếu máo.

"Hai tiểu phụ của các ngươi sao còn chưa đến, ta đói muốn chết rồi."

Ngô Diệc Phàm vùi đầu làm bài không phản ứng, Ngô Thế Huân ngáp một cái xoa xoa bụng "Đúng vậy tiểu phụ của em sao còn chưa tới, em đói quá........." Đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc mang theo túi to vào phòng học "A đến đây đến đây!"

Nghe thế Diệc Phàm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trương Nghệ Hưng cười tít mắt ngồi vào ghế trống phía trước mình, bàn tay trắng nõn lấy hộp cơm từ trong túi giấy ra. Hắn phối hợp mà thu dọn sách vở trên bàn lại, sau đó nhìn xuống cơm trưa tình yêu được mở đặt trên bàn.........

"Đói bụng không?"

Vươn tay cầm lấy đũa cậu đưa tới, mỉm cười lắc đầu "Cũng tạm. Em ăn chưa?"

Lắc đầu, lại gật đầu. Trương Nghệ Hưng cười haha "Anh mau ăn mau ăn đi, em không đói." Dứt lời cậu lôi ra một túi nhỏ đưa cho Phác Xán Liệt "Này, của cậu."

Cầm hamburger, khoai tây chiên cùng cola, Xán Liệt suýt nữa chảy xuống hai hàng lệ "Hôm qua còn có một phần thịt kho tàu cho em, hôm nay chỉ cho em ăn thức ăn nhanh, các anh thật là nhẫn tâm, Trương Nghệ Hưng anh để em bất lực nhìn Ngô Diệc Phàm ăn tôm xào rau diếp sao!! Tại sao có thể đối xử với một sĩ tử đói khát sắp thi vào đại học như vậy!! Em muốn kháng nghị!!!"

Nghệ Hưng hai tay giơ thành hình chữ thập "Thật xin lỗi xin lỗi, hôm nay ngủ quên một chút , vội vàng làm nên quên mất phần của cậu........."

"Bớt cáu đi" Lộc Hàm há mồm cắn thịt gà Thế Huân đút cho, nhai ba cái nuốt vào bụng, quệt miệng phất tay ý bảo cậu y tự ăn là được rồi, xoay mặt tiếp tục nói với Xán Liệt.

"Nghệ Hưng ra đến cửa mới nhớ đã quên phần của ngươi, liền đón taxi đi mua một phần McDonald cho ngươi, an phận một chút đi a~" gõ bàn hỏi Thế Huân đang cúi đầu "Hay là ta nhân đạo thưởng cho tiểu tử hắn cái chân gà?"

"Hắn có chân gà rán còn muốn chân gà của em sao? Không cho!"

Lộc Hàm nhún vai "Tội nghiệp Phác Xán Liệt, Thế Huân của chúng ta hình như không muốn giúp ngươi........."

Căm giận mở hộp hung hăng cắn một ngụm "Bạn bè mất nết! Bạn bè khốn nạn!!"

Ngô Diệc Phàm giơ đũa gắp thức ăn không thèm quan tâm, Trương Nghệ Hưng ngồi trước mặt xắn tay áo giúp hắn lột vỏ tôm, từng miếng từng miếng tôm trắng muốt chấm tương được bỏ vào bát, Phác Xán Liệt càng ngày càng ủy khuất cầm khoai tây chấm sốt cà chua đưa vào miệng.

"Anh nói Khánh Thù xuất ngoại để đi học nấu ăn sao, em thấy tay nghề của Thổ Phì bất quá còn cao hơn."

Thấy nhóc con nhà mình trên mặt lộ ra nụ cười tươi tắn khi được khen ngợi, Diệc Phàm đưa một con tôm đến bên miệng cậu "A———"

Ngô Thế Huân còn chưa nuốt xuống cơm trong miệng liền đưa tay che mắt Lộc Hàm rống lên "Trời ơi ân ái công khai a!"

Trương Nghệ Hưng cười khúc khích cắn tôm, môi khẽ chạm vào ngón tay hắn.

Quả nhiên chung quanh vẫn phóng tới vài ánh mắt kì quái.........

Mẹ nó các ngươi có biết hai chữ kín đáo viết như thế nào không!

.

Cuộc sống gia đình cân bằng ngọt ngào cứ thế tiếp diễn đến trước ngày thi đại học hai ngày, Trương Nghệ Hưng đột nhiên cảm cúm.

Tài liệu sách vở trên bàn dường như đã bày bừa một thời gian dài, bên cạnh ly trà bưởi không biết đã nguội lạnh từ lúc nào, hiện tại Ngô Diệc Phàm đang ở trong bếp làm thức ăn cho cậu, nhìn cửa phòng ngủ qua phòng khách, hắn tiếp tục dùng thìa khẽ khuấy nồi cháo trắng.

"A...... hắt xì!" Cái mũi đã sớm biến thành củ tỏi nhỏ, hộp khăn giấy trong tay đã bị rút hơn phân nửa, Trương Nghệ Hưng hung hăng xoa mũi, ném giấy vào sọt rác cạnh bàn học của Diệc Phàm "Anh đừng làm em thực sự không đói, anh mau tới đây xem lại sách đi, em không sao chỉ chảy nước mũi mà thôi........"

Nói xong cậu mở chăn xuống giường, dép lê ở trên sàn phát ra âm thanh ngay cả Diệc Phàm cũng nghe được rõ ràng, tắt bếp múc ra một chén cháo.

"Ngốc, ngoan ngoãn nằm trên giường cho enh đừng nhúc nhích......."

Tiếng dép lê trên sàn gỗ dừng lại, Trương Nghệ Hưng mếu máo quay vào đặt mông ngồi trên giường, bỏ dép lê luồn chân vào chăn, "Hing....... T^T"

Mẹ nó sao lại nghe lời như vậy.

.

Đưa cháo đến trước mặt cậu, Ngô Diệc Phàm đưa tay lấy hai cục giấy trong mũi Nghệ Hưng ra "Làm cái gì vậy........"

Bất mãn rút ra hai miếng giấy cuốn lại nhét trở vào mũi, "Nước mũi chảy ra thôi........"

Hắn lại đưa tay rút ra "Đừng chọc cẩn thận lỗ mũi to ra......."

Cậu lập tức trợn to mắt kiểu 【Thật vậy chăng thật vậy sao thật sự sẽ to ra sao!?】Diệc Phàm sủng nịch xoa mái tóc mềm mại của cậu, múc một ít cháo đưa đến bên miệng "Ăn xong rồi ngủ."

Dồn sức nuốt cháo xuống, mặc dù cảm nhận rõ cổ họng nóng như thiêu đốt nhưng vẫn mở miệng ra sức ăn hết "Em em em đi vào phòng bên cạnh ngủ, bằng không sẽ lây bệnh cho anh."

"Sức đề kháng của anh rất tốt, em chỉ cảm có chút sẽ không lây cho anh được đâu." Thuận tay đưa tới ly nước "Còn nóng không? Nếu không thì uống chút nước........."

Nghệ Hưng vội vàng xua tay "Không không không sao, không thể dùng chung ly sẽ lây bệnh cho anh......"

Diệc Phàm đem ly đặt lại trên tủ đầu giường, múc một muỗng cháo lên miệng thổi thổi, không yên tâm dùng môi thử nhiệt độ, không ngờ cậu kích động thiếu chút nữa đã giật lấy bát trên tay hắn, khàn khàn kêu lên

"Aaa anh đừng ăn a! Em đã dùng anh mà dùng nhỡ bị cảm thì làm sao, anh còn phải thi đại học! Ngô Diệc Phàm anh cố ý đúng không!"

"Vậy em bây giờ còn đắp chăn của anh, anh buổi tối cũng đắp có phải cũng bị lây bệnh không..........."

Không ngờ đứa ngốc này thật sự tung chăn, hắn đem bát cháo đặt trên đầu giường, áp người về phía trước. Cậu duỗi cổ chống tay lui về sau, sau lưng đã gần chạm thành giường, hai tay hắn chống hai bên sườn cậu còn chậm rãi ép thân người xuống, Trương Nghệ Hưng lúc ấy nhất thời đầu óc trống rỗng suy nghĩ hỗn loạn, Ngô Diệc Phàm hắn như thế nào đột nhiên lại........."chủ động"...........

"Anh anh anh làm gì vậy..........."

"Anh hiện tại ở gần em như vậy nói chuyện có phải cũng sẽ bị em lây bệnh?"

Chóp mũi sắp chạm vào nhau, Nghệ Hưng chột dạ hơi cúi đầu, thế nhưng Diệc Phàm đã đưa tay nâng cằm cậu, hơi thở ấm áp phả lên mặt đối phương.

"Không cần bát của anh, không cần dùng qua thìa của anh, em liền xác định anh sẽ bị em lây bệnh?"

Vẫn không tự chủ quay mặt đi chỗ khác "Khẳng.......khẳng định a, nếu là trao đổi nước bọt, khẳng định sẽ bị em lây bệnh.........A"

Còn chưa nói hết câu môi đã bị bắt lấy, cậu hoảng loạn trợn to mắt nhất thời quên cả phản ứng. Hắn liền như vậy lấy tay nhẹ nhàng giữ cằm cậu, dán sát môi lại, trong chốc lát xúc cảm mềm mại cũng làm cho bụng hắn nóng lên, tuy rằng khắc chế bản năng nhưng vẫn không thể ngừng lại, ngậm lấy đôi môi của Nghệ Hưng bởi vì kinh ngạc mà khẽ hé ra.........

Cảm giác điên cuồng lập tức càng khiến cho lý trí mất đi, Trương Nghệ Hưng càng trợn mắt to hơn, đôi môi lúc này bị hắn nhẹ nhàng ngậm lấy, nhẹ nhàng gặm cắn, đầu lưỡi hắn thế nhưng còn liếm cho môi cậu........

Não bộ không nhớ rõ thời điểm Ngô Diệc Phàm tách ra là khi nào, chăm chú nhìn gương mặt phấn hồng của cậu, trong mắt phút chốc chứa đựng tình cảm như đối với người yêu quý, giọng nói trầm thấp lúc này còn có chút khàn.

"Như vậy thì sao? Như vậy có phải nguy cơ bị lây bệnh sẽ cao hơn nữa? Ân?"

Bị loại ánh mắt chưa từng gặp qua này nhìn chăm chú, Nghệ Hưng có chút kích động, lại có chút sợ hãi, thời gian dài như vậy ở chung cậu luôn đem tình cảm yêu mến của mình bộc lộ hết ra ngoài, loại ánh mắt ái mộ này luôn là cậu nhìn hắn, Diệc Phàm chưa bao giờ phản ứng lại rõ ràng. Cậu nói cái gì thì là cái đó, muốn cái gì thì được cho cái đó, đối với cậu, giống như chỉ dùng từ "chiều chuộng", Ngô Diệc Phàm chiều chuộng Trương Nghệ Hưng bất kể cái gì cũng đều vui vẻ chấp nhận, cậu không trông đợi hắn trong thời gian không ngắn cũng không dài như vậy xác định rõ và bày tỏ với mình, nhưng mọi chuyện phát sinh vào lúc này hoàn toàn không nằm trong phạm vi tiếp nhận của cậu, qúa đột ngột, thế nên không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì.

"Không phải thích anh sao?"

Trương Nghệ Hưng hé miệng không nói.

"Thế nào? Không phải thích như loại anh nghĩ sao?"

"Cái.......cái gì."

"Không phải thích anh thích em như vậy sao?"

Cậu có chút run sợ "Ngô...... Ngô Diệc Phàm anh không sao chứ."

Liếm môi giống như hiểu ra, Ngô Diệc Phàm nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt một cái, nói ra từng chữ "Hai tháng trước thì không, hiện tại có thể có."

"Sẽ......... sẽ cảm cúm........." Nghệ Hưng ngờ nghệch bị hành động cùng lời nói của hắn công kích càng nói năng lộn xộn, không khống chế được nuốt nước miếng. Diệc Phàm nhìn cần cổ trắng nõn của cậu, hầu kết nhẹ nhàng rung chuyển, khuôn mặt từ phấn hồng đã chuyển thành đỏ bừng, ánh mắt mở to còn hơi run rẩy, đôi môi hé ra long lanh dưới ánh sáng........

Nhướn mày đứng dậy.

"Anh đi tắm, em trước tiên tự mình ăn cháo" nói xong liền sải bước đi vào phòng tắm đóng cửa lại.

Trương Nghệ Hưng lập tức tê liệt, thở ra một hơi tụt vai xuống. Từng chút từng chút rúc vào trong chăn của Diệc Phàm, chớp mắt hai cái nhớ lại chuyện đã xảy ra.

Mẹ nó ta không phải nằm mơ chứ.........

"Hắn........ Hắn hôn.......... Hắn hôn ta?" Cậu vuốt miệng hơi ngẩn người, xoay mặt nhìn bát cháo trên bàn càng thêm đỏ.

【..................... Đó không phải trao đổi nước bọt, khẳng định sẽ không bị em lây bệnh..........】a a a a Trương Nghệ Hưng ngươi vừa mới nói gì vậy!

.

Chờ Ngô Diệc Phàm tắm xong, mười phút sau tiến vào phòng ngủ liền nhìn thấy Trương Nghệ Hưng cuộn mình như con tôm trong chăn. Mỉm cười vắt khăn lên cổ, đi ngang qua giường nhìn bát cháo trên bàn sau đó vỗ vỗ lên chăn, nhẹ giọng nói

"Không ăn cháo?"

Người bị vỗ hiển nhiên hoảng sợ, ồm ồm trả lời "Không......... không ăn."

"Không ăn vậy ngủ đi?"

"Ngủ........... Ngủ."

Giọng nói thẹn thùng còn có chút không biết làm sao càng khiến cho Diệc Phàm cảm thấy ấm áp, nhịn không được trêu cậu "Không ngủ ở phòng kế bên sao?"

Trong chăn im lặng vài giây, sau đó là câu trả lời dè dặt của Nghệ Hưng.

"Không.......... Không đi."

Khóe miệng cong lên rõ ràng, Ngô Diệc Phàm ôm những tài liệu thiết yếu của kì thi đại học lại, nhấc một góc chăn nằm vào, thuận tiện luồn tay kéo cậu vào lồng ngực, kết quả đối phương vốn đang cuộn thành một đoàn đẩy ra lại có chút rối rắm.

"Em bị cảm rất..........."

Tay trái hắn cầm tài liệu để trên bụng mở ra, thản nhiên nói tiếp.

"Hôn đều đã hôn qua hiện tại lo lắng ta bị lây bệnh cũng đã muộn rồi a Trương Nghệ Hưng........."

Nghệ Hưng đưa lưng về phía Diệc Phàm cắn góc chăn, liếc mắt qua cổ nhìn thấy cánh tay tinh tế của hắn cậu liền nhắm chặt mắt lại, trong đầu chỉ có ba chữ xoay vòng.......

【đã hôn qua đã hôn qua đã hôn qua đã hôn qua x N...............】

Thỉnh thoảng nghe thanh âm lẩm nhẩm theo trang giấy khiến cậu không hề cảm thấy buồn ngủ, vả lại dưới loại tình huống này mà có thể ngủ thì thật sự là tuyệt đỉnh công phu............ Trong đầu rối loạn cũng không biết nghĩ cái gì, thỉnh thoảng lại hít mũi không thể yên, rốt cuộc nhịn không được chậm rãi xoay sang nhìn Ngô Diệc Phàm đang tựa lưng cúi đầu xem tài liệu, do dự một chút vươn tay chọc chọc hắn khẽ lên tiếng.

"Lấy cho em tờ khăn giấy được không? Nước mũi của em sắp chảy xuống rồi.............."

( ̄▽ ̄;)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top