Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ CHƯƠNG 26 ~

edit: Mao

—————————

Lúc này mới vừa nghỉ hè chưa bao lâu, Độ Khánh Thù cũng đã bắt đầu chuẩn bị hành lý xuất ngoại, trong đó có mèo cưng của cậu: Đậu Đen.

.

"Cái gì?? Cậu muốn dẫn nó xuất ngoại?? Đi Ý??" Hoàng Tử Thao thét một tiếng kinh hãi nhìn Độ Khánh Thù ôm Đậu Đen trong lòng đứng trước mặt mình.

"Đúng vậy ~" Khánh Thù sờ đầu Đậu Đen bĩu môi "Đáng nhẽ chỉ một mình tôi đi, cô đơn vắng vẻ có nó theo thì thật tốt. Hơn nữa, nếu tôi để nó ở nhà thì mẹ tôi nhất định sẽ lười chăm sóc nó, cha tôi suốt ngày ở công ty lại càng không thể trông cậy, còn không bằng mang nó cùng đi, lúc đó còn có thể học được tiếng kêu của mèo nước ngoài A hahaha..........."

Hoàng Tử Thao cố kiềm nén khóe miệng run rẩy, dò xét "Theo tôi biết thì muốn dẫn thú cưng ra nước ngoài rất phiền toái a.......... còn phải kiểm tra sức khỏe toàn diện, tiêm vắc xin phòng bệnh nữa............"

"Cho nên tôi mới mang nó đến chỗ của cậu đây a."

.

Nhìn vẻ mặt như đương nhiên của cậu khiến Tử Thao hận không thể đưa tay gõ lên đầu Khánh Thù.

"Lão đại à nơi này của tôi chỉ là cửa hàng thú cưng thôi, tuy rằng bản thân tôi có giấy phép bác sĩ thú y, nhưng loại kiểm tra sức khỏe và tẩy giun tiêm phòng này thì phải đến bệnh viện chuyên kiểm dịch cho động vật làm.........."

"A tôi còn nghĩ tìm cậu làm được, hóa ra là phiền toái như vậy a.............

Một ánh mắt xem thường xẹt qua khiến Hoàng Tử Thao muốn kích động đến hộc máu, vươn tay ôm Đậu Đen từ trong lòng ngực của Khánh Thù "Quên đi quên đi, bản ghi chép tiêm ngừa tôi vẫn còn có thể cung cấp, cậu ở đây chờ một chút."

.

Sau khi vào phòng trong Hoàng Tử Thao lặng lẽ khóa cửa lại, ôm Đậu Đen đặt trên bàn, hạ giọng nghiêm túc nói.

"Tiểu tử cậu cũng giỏi thật a! Cậu ta muốn mang cậu ra nước ngoài ngươi cũng không có một chút phản ứng?"

Đậu Đen ngáp một cái thật to, quệt miệng lười biếng nói "Y muốn đi nước ngoài, thời điểm quan trọng như vậy tôi sao có thể hù dọa......"

Vươn tay xoa cái đầu nhỏ đen mun "Cậu còn biết vậy là hù dọa cậu ta a!" Tử Thao xoay người từ ngăn tủ lấy ra một tập tài liệu, rút ra hai tờ giấy đọc qua vài lần, "Tôi đã nói rồi, rõ ràng một tháng trước cậu đã đến kì, tôi còn lo lắng cậu không thể biến hình, nhưng hiện tại cậu còn có thể nói chuyện, xem ra cậu chính là kiểu "hoàn toàn thể chất"............"

Đậu Đen gật đầu, "Tôi vốn không hy vọng mình có khả năng thành người, nhưng mà tôi phát hiện mình đến bây giờ lại có thể duy trì ngôn ngữ con người rất ổn định, nhớ tới cậu đã có lần đề cập với chúng ta về "hoàn toàn thể chất", tôi cũng thấy nhẹ nhõm. Dù sao thành hình người cũng là chuyện quan trọng cả đời, không nôn nóng không nôn nóng, thế nào thì cũng phải chờ Độ Khánh Thù dàn xế tốt chuyện bên kia rồi nói sau, hơn nữa không ở bên ba mẹ y chẳng phải càng thuận tiện cho tôi sao............."

.

【Cái gọi là "hoàn toàn thể chất" chính là sau khi bỏ qua cơ hội lần đầu biến hình người và có thể duy trì hơn bốn tuần, cái này chứng tỏ bản thân có "hoàn toàn thể chất", nhưng sau hai tháng kể từ cơ hội biến hình đầu tiên lại có cơ hội biến hình người một lần nữa, nếu lần này có thể biến hình thành công thì sẽ luôn duy trì được ở trạng thái hình người, trong lúc đó sẽ không giống bình thường đột ngột bị biến trở về hoặc xuất hiện những đặc tính khi còn nguyên hình, điều này cũng đại biểu cho việc sau lần biến hình này sẽ có được toàn bộ chức năng cơ thể và tính chất đặc trưng giống hệt con người.......】

.

"Cậu ta hiện tại rất đau đầu vì muốn mang cậu theo a Chung Nhân đồng chí! Cậu ta muốn mang cậu theo ở khu chuyên dụng cho thú cưng trên máy bay đi Ý! Cậu rốt cuộc có nhận thức được hay không a?" Kinh sợ phát hiện ra âm giọng của mình ngày càng cao, Hoàng Tử Thao chột dạ nhìn ra cửa, quay sang hạ giọng xuống "Cậu nếu thật sự muốn trước tiên dùng thân phận thú cưng của Độ Khánh Thù, tiến hành tất thảy thủ tục xuất cảnh cho động vật cùng cậu ta đi Ý, sau đó tìm cơ hội thích hợp ở nơi đất khách quê người kia biến thành hình người thì cậu liền trở thành dân nhập cư trái phép a đại ca! Cậu không có thân phận a! Tương đương với việc cậu không tồn tại a!"

Run run râu ngước đầu lên nhìn Hoàng Tử Thao "Vậy chẳng phải đã tìm đến chỗ của cậu sao."

"Tìm tôi làm chi a đại gia! Tiểu nhân chỉ là dân lành a!"

"Dẹp cậu đi, Ngô Diệc Phàm nhờ Khánh Thù để cha y ghi danh cho Trương Nghệ Hưng vào cái đại học kia không phải có cậu lót đường trước sao? Cha của Khánh Thù có lợi hại thế nào cũng chỉ có thể dàn xếp với cục đào tạo thôi, căn bản tư liệu cá nhân dù sao cũng phải do hắn cung cấp, Thổ Phì có sao?"

Nhìn Tử Thao nhíu mày không đáp, Kim Chung Nhân nhớ đêm qua mệt rã rời nằm trong chăn của Khánh Thù đã nghe được đoạn đối thoại.

"Ngô gia, chuyện của anh nhờ vả đã lo liệu xong rồi a."

"Ai nha cảm ơn với cảm tạ cái gì, chẳng phải đã sớm nói chính anh đã giúp tôi một tay để thành công theo đuổi ước mơ của mình a! Tình người tôi vẫn còn a ~"

"A đến giờ vẫn chưa có cơ hội hỏi anh, cho tới bây giờ cũng không có nghe anh nhắc tới có bằng hữu mới a, vậy khi nào thì hẹn Trương Nghệ Hưng ra cho chúng tôi gặp mặt?"

"Này này đại lão gia đừng có giấu diếm, không biết chắc còn tưởng anh giấu bạn gái đó ha ha ha"

...........

"Cậu nói, là Trương Nghệ Hưng hắn có bản lĩnh này hay là Ngô Diệc Phàm có bản lĩnh này? Ân? Hoàng Tử Thao?"

Tử Thao tự biết trốn không thoát, mắt nhắm mắt mở bắt đầu oán giận "Mới vừa giúp Trương Nghệ Hưng ngốc kia làm chứng minh thư giả lại đẻ ra một đống thứ này nọ phiền muốn chết, vấn đề của cậu còn khó hơn nhiều a, có thể buông tha cho tiểu nhân hay không? Hay là tôi giới thiệu cho cậu một người khác?"

"..........."

"Được rồi tôi chuẩn bị cho cậu là được chứ gì.........."

Mẹ nó người ta thật sự là dân lành, người ta rất sợ làm mấy chuyện này a! Các ngươi phải tin tưởng Hoàng Tử Thao ta thực sự là một ABstyle công dân tốt biết giữ chữ tín! T^T.

.

Về sau Hoàng Tử Thao trịnh trọng giao cho Độ Khánh Thù một cái hộp nhỏ có ổ khóa, cũng nghiêm túc và trang trọng nói "Đừng hỏi tôi đây là cái gì, một ngày nào đó cậu sẽ biết."

Khánh Thù nhìn Đậu Đen trên vai duỗi móng tới ngoáy ngoáy vào dãy mật mã trên ổ khóa nhỏ, trợn mắt hỏi "Vậy cậu dù sao cũng phải nói cho tôi biết mật mã đi, nếu không làm sao tôi mở ra?"

Nào biết Hoàng Tử Thao vẻ mặt phiền muộn lắc đầu, vỗ vỗ đầu Đậu Đen "Cậu đi ra địa bàn của bọn Tây nhớ bảo vệ tốt Đô mama của cậu, đừng làm cho hắn bị giặc Tây lừa gạt..........."

Độ Khánh Thù dở khóc dở cười, đành phải cầm lấy cái hộp, đem một bụng thắc mắc nuốt trở về........

.

Ngày chia tay hôm đó cả đám cẩu bằng hữu đều đến sân bay tiễn cậu, Hoàng Tử Thao làm bộ làm tịch nắm tay lắc lắc không ngừng xoa khóe mắt nhắc "Đô Đô cậu nhất định phải nhớ ta TT", Ngô Diệc Phàm dẫn theo Trương Nghệ Hưng, Ngô Thế Huân dẫn theo Lộc Hàm, Phác Xán Liệt mang theo Biện Bạch Hiền, sáu người ba bộ đồ đôi đứng thành một hàng. Trương Nghệ Hưng cười ngọt ngào như bánh bao nhân đậu, luôn miệng cám ơn Độ Khánh Thù cùng Đô baba giúp cậu đối phó chuyện đại học, Lộc Hàm và Bạch Hiền đều thành thành thật thật đứng bên cạnh thân chủ của mình, tươi cười duyên dáng bao nhiêu, nói trở về nước nhất định phải mang Đậu Đen trở về a........ Độ Khánh Thù nhớ đến Đậu Đen đã được đưa lên máy bay riêng, có chút khó hiểu, cảm thấy những người này có hàm ý khác, nhưng rốt cuộc nghĩ không ra có điểm gì không thích hợp, đành phải cười đáp lời, nhân tiện trong lòng cảm thán, các ngươi từng người đứng sát nhau nhìn kỹ ta cảm thấy thật sự không quen......... Còn có Hoàng Tử Thao, tay ngươi cứ lắc mãi? Thực mỏi.........

=L=

Sau khi cậu cất bước tạm biệt cha mẹ và bè bạn, bảy người cũng không để ý Khánh Thù siết tay đến đổ mồ hôi. Ngô Thế Huân được Lộc Hàm choàng tay cười đến run rẩy cả người.

"Anh nói đến lúc đó cậu ta nhìn thấy bộ dáng ở hình người của Đậu Đen có thể bị hù chết hay không Aha ha ha."

Lộc Hàm liếc Thế Huân một cái, "Anh thấy Độ Khánh Thù nhất định sẽ khiếp sợ đến nói không nên lời."

Ngô Diệc Phàm kéo tay Nghệ Hưng cảm thán Độ Khánh Thù đã giúp mình một đại ân, người tốt sẽ có hảo báo, chỉ mong cậu ta đến lúc đó không bị Kim Chung Nhân dọa........

Lấy khăn tay lau nước mũi, Hoàng Tử Thao căm giận nói "Tư liệu chứng nhận thân phận cho tiểu tử kia chính là tốn biết bao công sức của tôi, cũng chưa nhìn thấy hắn biểu hiện gì đã bị Khánh Thù mang đi, thật! Không! Cam! Tâm!"

Bạch Hiền nhận lấy nước đá của tự chủ(*) đưa tới, xem thường y "Muốn Kim Chung Nhân tiểu tử kia trả công cho cậu? Cậu thấy cậu ngu chưa! Hắn ta chính là siêu cấp phúc hắc.........."

Phác Xán Liệt vẻ một chữ thập trước ngực buồn bã nói "Nguyện Thánh A La A Lạp phù hộ cho Tiểu Đô Đô của chúng ta đừng bị tiểu tử kia ăn sạch sẽ quá sớm.........."

Trương Nghệ Hưng liếc Phác Xán Liệt một cái "Chỉ nghĩ tới mấy cái tào lao gì đó thôi, tôi thấy cậu muốn ăn sạch sẽ Bạch Hiền thì có..........."

"Em trái lại còn rất muốn a, ai lại có thể bằng lòng vợ mình vừa biến hình trở lại liền không thể ở chung. Em nói với anh a Ngô Diệc Phàm, Tiểu Bạch của em tuy rằng đáng yêu có chút ngốc nghếch, nhưng đã là vợ của người khác a, đừng có chủ ý đen tối! Tiểu Bạch của em chỉ ở nhờ một chút, chờ khai giảng đại học em liền dẫn y đi ra ngoài thuê phòng! Tiểu Bạch của em..........."

"Lại nữa lại nữa biết rồi........." Không nhịn được cắt ngang lý luận của Phác Xán Liệt, Ngô Diệc Phàm cùng Trương Nghệ Hưng nhìn nhau rồi lại nhìn sang Biện Bạch Hiền xấu hổ đến đỏ mặt "Trương Nghệ Hưng đã đủ cho anh tiêu hóa rồi, Biện Bạch Hiền tự giữ cho cậu ăn đi.........."

"A Ngô Diệc Phàm!" Bạch Hiền đỏ mặt cầm lấy cánh tay của Xán liệt giậm chân, hai người Thế Huân Lộc Hàm cười đến nghiêng ngả, Hoàng Tử Thao thì cầm chặt khăn tay lắc đầu yên lặng cầu nguyện.

Độ Khánh Thù cùng học, tự cầu nhiều phúc.(**)

Người đang ngồi trên máy bay ngủ gà ngủ gật hắt xì một cái thật to khiến cả người run rẩy, cậu xoa mũi lầu bầu:

"Thế nào lại cảm thấy có người đang nói xấu ta........."

=L=

.

Xuống máy bay, Độ Khánh Thù cầm hành lý cùng thú cưng của mình, vừa ra sân bay liền thấy bảng chữ 【Độ Khánh Thù tôi ở đây! Cầu chú ý!】, người tới chính là học trưởng quen biết của cậu trong trường, cùng quốc tịch và ngôn ngữ nên không có trở ngại, trường học bố trí y đến đón cậu về trường.

Tốt bụng tiếp nhận giúp Khánh thù vài món hành lý, học trưởng tự giới thiệu.

"Tôi gọi là Thôi Minh, học cùng trường so với cậu lớn hơn hai lớp, học viện của chúng tôi kỳ thật đến tháng 10 mới khai giảng, nhưng cậu có lớp ngôn ngữ ba tháng nên phải đến trước, ký túc xá đã sắp xếp xong rồi, bây giờ chúng tôi quay về trường, hoàn tất một số thủ tục là có thể vào ở trước......."

Vẫn còn câu nệ nên cậu chỉ cười cười cũng không nói gì, ôm Đậu Đen bên trong giỏ đột nhiên có chút ngỡ ngàng. Thôi Minh thấy cậu không hứng thú lắm, cười trêu chọc "Ai nha đừng có bày ra vẻ mặt vô cảm ấy a, đây là bắt đầu cuộc sống mới cậu hẳn là phải cao hứng a. Năm ấy tôi vừa tới còn không có người ra đón đâu, tôi một người ôm một đống hành lý còn không thạo ngôn ngữ, tìm trường học thôi đã mất của ta một buổi sáng........ Ê cậu còn mang theo thú cưng a?"

Nhấc giỏ lên một chút, Đậu Đen đưa một chân ra đặt trên tay cậu, Độ Khánh Thù mỉm cười, "Đúng vậy, tôi sợ một mình thích ứng không được mới mang theo mèo nhỏ. Huống hồ nuôi đã được một thời gian, không nỡ để nó ở nhà một mình nên cùng mang đến đây bầu bạn........."

Thôi Minh nhìn bàn chân nho nhỏ đen mun đặt trên tay cậu, vươn tay vuốt nó "Không sao, có khó khăn gì trong sinh hoạt hay ngôn ngữ thì cứ tìm tôi, tuyệt đối sẽ giúp cậu giải quyết vô điều kiện........."

Đậu Đen khẽ mở nắp giỏ ra, nhe nanh hướng về phía Thôi Minh, Độ Khánh Thù không vui vỗ vỗ đầu nó "Làm gì vậy, mới đó mà đã hù dọa người ta....... Không nghe lời không cần ngươi nữa a........."

Mẹ nó, chờ ta biến thành hình người xem ai dám ở trước mặt lôi kéo làm quen, cào chết hắn nha!

Độ Khánh Thù đắm chìm giữa những cảm xúc lẫn lộn khi bước vào đất nước xa lạ có chút phiền muộn, hồn nhiên không phát hiện cuộc sống sau này của mình sẽ có một cái thiên đại kinh hỉ đang chờ cậu..........

.

Ai, rốt cuộc là kinh hay là hỉ............ ( ̄▽ ̄;)

– tbc –

(*) Tự chủ: chủ nhân nuôi nấng, chăm sóc.

(**) Tự cầu nhiều phúc: hy vọng ngươi gặp may mắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top