Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ CHƯƠNG 30 ~

edit: Mao

———————-

Ngô Diệc Phàm thật sự không hiểu hàm ý trong câu nói của Trương Nghệ Hưng, vẫn cầm chặt bộ quần áo trong tay như bình thường, "Nghệ Hưng em làm sao vậy, anh chưa từng thấy em như thế này........"

"Có mang di động theo không?" Từ trên giường nhảy xuống chìa tay về phía Diệc Phàm, gặp hắn không chút do dự đưa qua, Nghệ Hưng lại hối hận.

Làm gì vậy Trương Nghệ Hưng, ngươi rõ ràng biết không phải như vậy...........

.

Mở tin nhắn đề tên của mình, nội dung dừng lại ở lời chúc ngủ ngon trong cuộc hội thoại hai ngày trước của cả hai, nhắm mắt khóa màn hình điện thoại, cậu trực tiếp giang hai tay ôm chầm lấy Ngô Diệc Phàm. Hắn bị cú bổ nhào này khiến lui về sau nửa bước, bình tĩnh lại, nhẹ nhàng rút cánh tay của mình trong vòng tay cậu ôm lấy đối phương, chậm rãi vỗ về tấm lưng, hai má cọ vào tóc của Nghệ Hưng, giọng nói mang theo chút nũng nịu "Tức giận?"

"Không có............" Chôn mặt trong bả vai của Diệc Phàm, cảm thụ lớp quần áo giống hệt bộ trang phục mình đã mua về.

"Bọn anh thừa lúc rảnh rỗi trở về ký túc xá, anh tắm rửa một chút, đi ra thì Tuấn Miên nói muốn đi mua vài thứ, lại nghĩ rằng em có tiết nên............"

"Em biết........." Vòng tay lại siết chặt hơn một chút, "Em biết".

Lo lắng ôm lấy cậu, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, "Em biết sao? Mà em nói em biết cái gì."

"Biết anh chỉ thích em."

Khuôn mặt chôn trong bả vai hắn cọ qua cọ lại, dẫn theo chút giọng mũi. Ngô Diệc Phàm sợ tới mức kéo người đến trước mặt, trợn to mắt, "Khóc?" Đối phương dùng sức càng chôn chặt mặt mình vào người hắn, không được tự nhiên thì thào một câu "Khóc cái đầu anh!" Càng làm cho hắn thấy buồn cười. Biết mình không tốt, hắn kéo cậu sát vào lồng ngực thì thầm, "Biết em không thích anh ở gần Kim Tuấn Miên, nhưng mà người ta là bạn cùng phòng với anh cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng gặp, đại nhân ngài rộng lượng tha thứ cho tiểu nhân lần này đi? Tôi cam đoan về sau nhất định sẽ xin ý kiến từ ngài! Tất cả đều nghe theo ngài!"

"Ân." Ậm ờ xem như ân chuẩn, sau đó lại thêm vào một câu, "Ngô Diệc Phàm không phải em ghen đâu."

"Ừ ừm em không phải ghen."

"Thật sự không phải, em không phải người nhỏ nhen như vậy."

"Hửm ~"

"Trước kia Tuấn Miên thích em......."

"............ Cái gì?"

"Còn nhớ lần đó các anh cùng Độ Khánh Thù vào cửa hàng mang Đậu Đen đi không? Ngày đó chui vào quần áo của anh chính là em..........."

Thẳng thắng nhìn vào ánh mắt của Ngô Diệc Phàm, "............. Đuổi theo em, chính là Kim Tuấn Miên."

"Nói như vậy cậu ta cũng là............" Diệc Phàm trợn to mắt da đầu có chút run lên, Kim Tuấn Miên và Trương Nghệ Hưng cũng cùng loài với nhau, thật không thể tưởng tượng nổi!

Nghệ Hưng gật đầu, hít sâu một cái đem toàn bộ chuyện tình trước khi gặp hắn tóm tắt lại một phen. Cậu biết, Kim Tuấn Miên giả làm Ngô Diệc Phàm trả lời tin nhắn của mình, sau đó xóa toàn bộ không cho hắn phát hiện cũng không phải vì y thích Diệc Phàm nên mới làm kỳ đà cản mũi. Y chính là muốn đối đầu với cậu, chỉ đơn giản như vậy! Y dùng phương thức này để biểu đạt mình rất bất mãn, rất bất mãn với thái độ khi đó của cậu, bất mãn với việc cậu kiên quyết rời đi........ Trương Nghệ Hưng không nghĩ tự mình đa tình, cậu không muốn đoán Kim Tuấn Miên còn thích mình hay không, cho nên cậu không kích động đi tìm đối phương chất vấn dứt khoát ngươi vì sao làm như vậy, ngươi vì cái gì lợi dụng Diệc Phàm làm cho ta khó chịu, và có phải ngươi còn thích ta cho nên mới dùng cách này kích thích ta........... Những câu hỏi kiểu này, nếu bản thân không muốn nhận được câu trả lời thì sẽ làm cho trong lòng người ta áy náy bất an.

Sau khi nghe xong Ngô Diệc Phàm có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, xoay người ngồi vào ghế không nói gì, Trương Nghệ Hưng cúi người tới trước, "Anh giận sao?"

"Không có."

"Trên mặt anh rõ ràng có chữ ta rất ghen tị ta đang ghen."

"Không hề có......."

Nhất thời không khí hoàn toàn đảo ngược.

Tùy ý đem hai chân của Ngô Diệc Phàm tách ta, tự mình đặt mông ngồi xuống, ưỡn lưng thật thẳng, duỗi ba ngón tay tuyên bố, "Dù sao em chỉ thích một mình anh, không thích Kim Tuấn Miên, em thề!"

Cuối cùng đã bị chọc cười, hắn đột nhiên vươn tay ôm lấy thắt lưng cậu, hai chân khép lại thuận thế kéo cậu lại gần, "Ai dạy em nghịch ngợm như vậy."

Đột nhiên khoảng cách gần như vậy khiến cho chân tay luống cuống, hai tay bám lấy bả vai của Diệc Phàm, hơi lắp bắp, "Bạch..... Bạch Hiền gần đây xem phim truyền hình......... Anh, anh làm gì vậy a, lát nữa Bạch Hiền sẽ trở về đó."

"Chính em ngồi lên trước a, hơn nữa.........." Duỗi cổ tới càng sát vào khuôn mặt của Nghệ Hưng, ".......... Anh có thể không?"

Không khí đang lúc nghiêm túc chuyển thành thời khắc mấu chốt phấn hồng tử mị thì cửa phòng ký túc mở ra, kèm theo tiếng gào rống của Bạch Hiền ngưng đọng.........

"Lộc Hàm nói với tôi cùng cậu đi mua quần áo cho Ngô Diệc Phàm ở cửa hàng thì gặp hắn cùng Kim Tuấn........ Mẹ Ơi!"

Kim Tuấn mẹ ơi là ai ( ̄▽ ̄;

.

Nhanh trí như Biện Bạch Hiền, xoay thắt lưng đổi vẻ mặt vui mừng có vài phần giống nét mặt của Phác Xán Liệt, hạ giọng nói "sorry sorry đã quấy rầy, hai vị cứ tiếp tục, tiếp tục a, tôi không phải Biện Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền còn chưa trở về..........." Sau đó đẩy cửa nhẹ nhàng đi ra.

"Em cũng đi đến đó sao?!" Có phần ngoài ý muốn Ngô Diệc Phàm vô thức bóp chặt thắt lưng của Trương Nghệ Hưng, "Tại sao không gọi anh?"

Suy nghĩ cũng không muốn truy cứu tiếp, cậu mỉm cười, "Chỉ là trùng hợp a, vốn tính gọi anh, nhưng thấy anh với hắn đang vui vẻ."

Trong lòng lập tức hoảng sợ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương hắn cảm thấy càng áy náy. Trương Nghệ Hưng vặn vẹo đứng lên, rót một ly nước đưa lên miệng hớp một ngụm nhỏ rồi đưa tới cho Diệc Phàm, "Này, còn ấm."

Ngẩn người cầm lấy ly nước trong tay, "Lúc ấy hiểu lầm rất lớn đúng không, để cho em phải rối rắm khó chịu, thật xin lỗi."

"Nói cái gì vậy, em mới là người phải nói như vậy, hẳn nên nói cho anh sớm hơn, bản thân cũng sẽ không mẫn cảm như thế." Thoải mái thở dài, chỉ chỉ vào bụng Ngô Diệc Phàm, "Cởi đi.........."

Cởi.................... Đi

Đến phiên vẻ mặt Ngô Diệc Phàm khiếp sợ còn Trương Nghệ Hưng cười ha ha, "Nghĩ cái gì! Muốn anh đổi quần áo thôi", cầm túi quần áo chính mình mua lên, nhìn hắn xấu hổ đặt ly nước xuống cởi áo sơ mi ra, cậu lại mỉm cười thêm vào một câu, "Ngô Diệc Phàm anh thật sự là một ông chú đen tối!"

Chỉ mặc mỗi quần đứng dậy áp người ồn ào kia vào trước tủ quần áo, thân trên trần trụi còn bị hai cánh tay cố định khiến cho người ta càng thêm căng thẳng, Ngô Diệc Phàm từ từ hé miệng, hơi thở ấm áp đều phả vào hàng mi run rẩy của Trương Nghệ Hưng, "......... Nói ta là gì?"

Lại một tiếng ầm, Biện Bạch Hiền giật cửa đi vào, ôm bụng vọt vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại, bên trong cánh cửa truyền ra "T6i thật sự không nín được, tôi không phải cố ý! Lần này tôi thật sự không nhìn thấy gì, tôi lập tức đi lập tức đi!"

Quả nhiên 15 giây sau Biện Bạch Hiền lại bịt mắt chạy ra, đâm đầu vào giá treo đồ hoảng hốt bám víu đứng lên, kêu gào "Tôi không thấy tôi không thấy a!" Lúc này mới lại biến mất.........

Bất giác trên đỉnh đầu vài con quạ đen bay qua, Trương Nghệ Hưng chớp mắt, Ngô Diệc Phàm "aish" một tiếng với vẻ mặt đầy phẫn nộ, đứng thẳng dậy cáu kỉnh một bên chống hông kích động đi tới đi lui vừa bẻ tay.

"Ngày mai tìm Hoàng Tử Thao cho Biện Bạch Hiền chuyển trường!"

Trương Nghệ Hưng cười đến phát nghẹn, cũng biết không khí phấn hồng quỷ dị này đã bị Biện Bạch Hiền quấy nhiễu không còn sót lại chút gì, cậu cầm lấy túi đồ của mình ném qua, "Trở về cũng đừng nói gì, anh có thể hiểu y không có ác ý, em cũng sẽ điều chỉnh tâm tình như bình thường......... Ai nha anh đi đi!"

Mang theo một bụng tức giận Ngô Diệc Phàm qua loa mặc áo vào, cầm lấy di động không cam tâm bị Trương Nghệ Hưng đẩy ra cửa, "Anh biết rồi, vậy em cũng đừng tự mình chịu đựng a, có gì thì nói với anh, không được trực tiếp đến phòng tìm anh, đừng quá để ý đến y........"

"Biết rồi biết rồi ông chú đen tối ~"

Hừ một tiếng quay lại nâng mày kiếm nhìn chằm chằm Nghệ Hưng, "Tiểu tử em hôm nay đã lường trước anh không thu thập được em đúng không, anh..........."

Lời còn chưa nói xong đã bị Trương Nghệ Hưng hôn môi, bản thân còn chưa kịp phản ứng đã bị đối phương đẩy ra khỏi cửa, hành lang vắng vẻ người đi qua thưa thớt, có vài âm thanh của game online và tiếng dép lê, vài nam sinh lớn tiếng gào lên, cảnh tượng không đúng lúc lắm khiến cho mấy cô nàng lắm chiêu ôm ấp tình cảm vỡ mộng, Nghệ Hưng đạt được mục đích le lưỡi làm mặt quỷ, lại nhu thuận phất tay với hắn.

"Trở về ngủ sớm một chút, ngủ ngon ~"

Sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tựa như trong các bộ phim truyền hình, Ngô Diệc Phàm ma xui quỷ khiến thế nào đưa tay lên sờ môi, hiển nhiên còn chưa tiêu hóa được nụ hôn ngắn ngủi đột ngột vừa rồi. Chỉ cảm thấy trong đầu có một đứa nhỏ khoanh tay khinh bỉ nói:

[rõ ràng lần nào em cũng đều là ngọn lửa khơi mào, như thế nào người ta mới vừa tìm diêm em đã tự mình trở thành ngọn đèn cầy yếu ớt?]

( ̄▽ ̄;)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top