Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


~ CHƯƠNG 32 ~

edit: Mao

——————-

"Aish" người đầy thương tích ngồi trên sàn ôm chân, bị cồn sát trùng đau đến chảy nước mắt lui người về sau, Độ Khánh Thù cầm tăm bông ngồi trên ghế nhỏ túm người kia trở về, cau mày trợn mắt, tiếp tục khử trùng miệng vết thương cho hắn.

"Còn động nữa tọi cho cậu ngủ ngoài sân cỏ!"

"Không động, không động....."

.

Một trận ẩu đả này làm cho Độ Khánh Thù kinh hồn lạc vía, tiến lên can ngăn kết quả bị Thôi Minh chưa kịp dừng nắm tay đấm vào trán, Thôi Minh đang tính giải thích thu tay lại, không ngờ Kim Chung Nhân mặc kệ, la hét gì mà người của lão tử ngươi cũng dám động, lại một quyền đánh đối phương đến y phải ôm ngực tựa vào tường thở dốc........ Di động còn chưa ngắt trong túi quần rung rung, Hoàng Tử Thao dùng sức gào lên có chuyện gì vậy, làm sao vậy, Khánh Thù che trán thật sự muốn chửi thề, đm đây là chuyện quỷ gì!

Cuối cùng cũng giải thích qua loa, không rõ ràng lắm, chỉ có thể lừa Thôi Minh nói đây là một hiểu lầm lớn và đền bù xin lỗi rối rít, lúc này mới miễn cưỡng khiến cho người ta ôm thương tích rời đi. Ngẫm nghĩ vội vàng đem người trước mắt này kéo về phòng trừng trị, cậu liền nắm lấy tay Kim Chung Nhân hướng về phòng, người sau nháy mắt liền thay đổi thái độ, một tay thì để mặc cho Khánh Thù kéo đi, ngoài miệng ra sức đùa giỡn với cậu.

"Thiệt là, dù sao cũng phải trả giá lớn như vậy mới làm anh tin tưởng em đối với anh một lòng trung can a."

Độ Khánh Thù đột nhiên dừng bước, xoay người dùng ánh mắt sắc như đao liếc Kim Chung Nhân một cái, người kia ngoan ngoãn ngậm miệng, thành thật đi theo vào phòng ngồi xuống sàn, nhìn cậu đi tìm hộp cứu thương, khóe miệng càng nâng sao hơn......

.

Mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu sáng cùng quần đùi trắng, hiện tại tâm tình của Độ Khánh Thù một chút cũng không tốt đẹp gì, mông quần không biết khi nào thì đã dính bụi, vạt áo cũng hơi nhăn, thuận tay phủi hai cái rồi thở dài, kéo một cái ghế gỗ nhỏ đến trước mặt Kim Chung Nhân ngồi xuống, vừa vặn chai cồn vừa để hắn nhích tới trước......

Câm tăm bông tẩm cồn, Kim Chung Nhân nghiêng người về phia trước một chút đè Độ Khánh Thù xuống, người cầm tăm bông hoảng sợ trừng to mắt liền ngẩng đầu lên, kết quả bị ngã xuống ghế. Kim Chung Nhân cũng bị tình hình này khiến cho sợ tới mức không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, vội vàng nâng cậu dậy quay trở lại trên ghế rồi giả vờ làm ra vẻ mặt đứng đắn, hất cằm về phía trước ý bảo bản thân đã sẵn sàng, Đô thầy thuốc ngươi có thể bắt đầu rồi........

Độ Khánh Thù bỏ tăm bông trong tay ra chạm vào khóe miệng của Kim Chung Nhân, vì thế có sự khởi đầu thế này........

.

Sau khi công việc sát trùng chấm dứt, cậu lại xoa thuốc mỡ cho Chung Nhân, Khánh Thù định đứng dậy lại bị đối phương kéo lại. Trợn mắt muốn kêu to, lại bị ngón tay người kia chạm trên vùng xương chân mày khiến cậu nói không ra tiếng.

"Đau không........."

Hắn cau mày, bộ dáng thoạt nhìn rất đau lòng, Độ Khánh Thù cẩn thận đánh giá mặt mũi của Kim Chung Nhân, tuy rằng nói như vậy có chút kì quặc, nhưng cậu quả thật cảm thấy Kim Chung Nhân cùng Đậu Đen có vài điểm tương tự nói không nên lời, ân, là khí chất sao?

Mỉm cười, mèo thì làm gì có khí với chả chất.......

Giả vờ bình tĩnh sắp xếp lại thuốc, đứng dậy tự mình sờ vào chỗ bị sưng, "Không đau."

"Lẽ ra nên đánh tiểu tử hắn hai quyền! Cư nhiên dám đánh anh?!"

Chau mày rồi trừng mắt, "Cậu còn ngại chưa đánh Thôi Minh đủ thảm a, hơn nữa người ta cũng không phải cố ý!"

Đứng dậy gãi đầu, nhìn Độ Khánh Thù quay lưng về phòng ngủ, hắn vội chạy theo, "A không nói chuyện đó nữa, khi nào thì ăn cá a!"

Vừa dứt lời, một bộ quần áo liền bay vào mặt, Độ Khánh Thù chống nạnh rống to, "Ăn cái đầu cậu! Đi tắm ngay cho lão tử!!"

_(:3)∠)_

.

Độ Khánh Thù gọi cho Hoàng Tử Thao một lần nữa nói lại sự tình, ngữ khí của đối phương hào hứng đến suýt nữa muốn ném điện thoại mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi, không ngừng lớn tiếng nói,"Không hổ là Chung Nhân a, rất mạnh mẽ nga! Khánh Thù ngươi đem điện thoại cho hắn, ra muốn chính miệng khen ngợi!"

Trở mình xem thường liếc mắt nhìn đèn phòng tắm vẫn còn sáng cùng tiếng nước truyền ra, một lần nữa đem lực chú ý quay lại trong điện thoại, "Được rồi a ngươi đừng quá hưng phấn, hắn đang tắm rồi."

Hoàng Tử Thao vừa nghe lời này càng gào to dữ dội hơn, Độ Khánh Thù cố ép loa điện thoại kích động nhắc nhở đối phương chỗ của ngươi đang là buổi sớm không cần gào rống như vậy, Tử Thao lúc này mới ý thức được bản thân hiện tại đã hoàn toàn vượt quá giới hạn, hạ giọng đáp lại được được được, vậy trước tiên hôm nay cứ như vậy đi, mai mốt ta chọn thời điểm thích hợp video call nói với ngươi kỹ hơn.........

Thở phào một hơi ngắt điện thoại ném bên cạnh gối đầu, trên đầu đột nhiên có một bàn tay xoa tóc mình, thanh âm ôn nhu có chút từ tính cất lên,

"Em xong rồi, anh đi tắm đi."

Độ Khánh Thù nghe tiếng quay đầu lại, giâu tiếp theo thiếu chút nữa trượt từ trên giường xuống đất, nhìn đông ngó tây hai cái đứng lên cũng không biết nên đi hướng nào, lắp bắp, "Quần áo không.... không phải đưa cho cậu sao? Như thế nào trần...... liền như vậy ra đây..........."

Đối phương phản đối, thân trên rắn chắc trần trụi, chỉ mặc một cái quần lót tiến lên giường của cậu, miệng nghiêm túc giải thích,

"Áo sơ mi kia em mặc thật sự rất chật, căng rất khó chịu, quần đùi cũng vậy, nhưng mà cũng là ngủ mặc nhiều như vậy làm chi, hơn nữa trước kia em cũng không có mặc qua quần áo, bây giờ cũng không quen......." Lại nghĩ tới cái gì xoay người chỉ chỉ Khánh Thù, "Không tính cái bộ trang phục nhỏ xíu mà Ngô Diệc Phàm cho Lộc Hàm, Lộc Hàm lại nói Ngô Thế Huân đưa cho anh a!"

Độ Khánh Thù nhìn làn da màu tiểu mạch này, đầu óc hoàn toàn ngưng trệ, làm sao còn nghe được vào tai Kim Chung Nhân nói cái gì, nhìn trước nhìn sau vội vàng cầm quần của mình, bỏ lại một câu, "Tôi đi tắm" rồi vèo một cái chạy khỏi phòng ngủ vào phòng tắm, lập tức rầm một tiếng đóng sập cửa lại.

Kim Chung Nhân cúi đầu liếc nhìn qua cơ thể của mình, cười càng vui vẻ.

.

Sau khoảng mười phút tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, âm thanh dép lê chạm trên sàn nhà càng ngày càng gần, tới cửa lại không vang lên nữa, tựa người vào đầu giường cầm quyển tạp chí của Khánh Thù, Chung Nhân hồ nghi quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy cậu mở to hai mắt bám vào khung cửa bên cạnh lộ ra nửa khuôn mặt cùng bả vai, chớp mắt không lên tiếng.

Kim Chung Nhân mỉm cười buông sách xuống, "Anh làm gì vậy?"

Mắt to do dự một chút, "............ Cậu...... Cậu thật là Đậu Đen của tôi chứ.........."

"Muốn em trực tiếp ăn thức ăn cho mèo cho anh xem sao?"

Vốn chỉ là một câu nói đùa, không nghĩ rằng Khánh Thù chạy đi, không đến mười giây sau lại cầm bát nhỏ đựng thức ăn cho Đậu Đen lần nữa chạy vào phòng ngủ........

Kim Chung Nhân nhìn thấy Độ Khánh Thù cầm thức ăn cho mèo nháy mắt liền thấy choáng váng.

........... Tuyệt, anh tuyệt lắm.

.

Thân hình nhỏ nhắn mặc áo sơ mi thùng thình cầm cái bát đựng thức ăn cho thú cưng nghiêm túc bước đến bên giường, nhìn Kim Chung Nhân một chút, cúi đầu nắm vài mẩu thức ăn cho mèo vươn tay đến,

"Nè ~"

( ̄▽ ̄;)

Bất đắc dĩ chỉ có thể mở miệng tiếp nhận, lốp rốp vài cái nuốt vào bụng.

Độ Khánh Thù lại trợn to mắt vẻ mặt hoảng sợ, cầm bát đặt lên tủ đầu giường liền xông lên giữ lấy miệng của hắn, "Nuốt sao nuốt sao, cậu thật sự nuốt sao!"

Hé miệng vươn lưỡi đảo qua đảo lại, Độ Khánh Thù không hiểu sao đỏ mặt đứng dậy, vẫn không muốn tin một lần nữa cầm lấy bát thức ăn cho mèo trên tủ đầu giường, Kim Chung Nhân còn chưa kịp ngăn cản, cậu đã cầm một mẩu nhét vào miệng, chưa qua ba giây liền nôn khan ở tại chỗ dậm chân la hét a a a a thật khó ăn!!

Thuận thế túm lấy cánh tay trắng trẻo của người đang giậm chân kéo đến ngồi xuống giường, cầm lấy nước trái cây trên tủ đầu giường đưa qua, Độ Khánh Thù cau mày uống nước để bình tĩnh lại.

"Anh cũng không phải mèo làm sao ăn thức ăn cho mèo được........." Nhìn thấy cậu thè lưỡi ra còn dùng tay quạt, hắn bất giác duỗi tay xoa nhẹ đầu cậu, "Đứa ngốc........."

Đợi hương vị kỳ lạ của thức ăn cho mèo hoàn toàn thoát ra, Độ Khánh Thù căn bản đã tiếp nhận chế độ năng lượng khẩn cấp, một tuần ôn tập thi lại ngoại ngữ đã hao tổn hết nửa cái mạng nhỏ, ai lại nghĩ tới thật vất vả mới vượt qua mức tiêu chuẩn chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, lại xuất hiện một "dị nhân" như vậy.......... Nga thiên nhân sinh kinh nghiệm(*) tại sao lại phong phú như vậy a!

"Cậu........ Cậu....... Tôi.........."

Độ Khánh Thù lại chú ý đến thân thể trần trụi của Kim Chung Nhân, lắp bắp chỉ chỉ chính mình rồi lại chỉ chỉ hắn rồi chỉ chỉ giường, "Sao.......... Ngủ như thế nào?............"

Nhích vào trong chừa ra một chỗ trống rộng, vỗ vỗ chăn nói như hiển nhiên, "Anh đã quên giường của anh đây là giường đôi sao?" Thấy Độ Khánh Thù rối rắm Chung Nhân càng vui vẻ, "Trước kia anh vẫn tắm rửa cho em, còn có anh buổi tối ngủ không mặc quần áo em cũng chui vào trong chăn anh............ Nên cái gì cũng đã xem qua rồi, xấu hổ cái gì em cũng không ăn anh ~"

Độ Khánh Thù khóc không ra nước mắt, con mẹ nó ngươi nhất định phải nói trắng ra như vậy sao, ta còn chưa chuẩn bị tốt, đột nhiên chung giường chung gối với một người cùng giới chỉ mặc quần lót a, ngươi cái thứ ngu ngốc này!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top