Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ CHƯƠNG 34 ~

edit: Mao

————————-

warning: có cảnh....... =v=

Trương Nghệ Hưng không có kinh nghiệm của con người, mà kỹ năng hôn của Ngô Diệc Phàm cũng không mấy cao siêu, hai người không có kinh nghiệm cứ như vậy hôn..... Áo sơ mi sớm ướt đẫm dính sát trên người, màu da mơ hồ lộ ra lại làm cho hạ thân Diệc Phàm nóng lên, không khỏi khẩn trương dán sát lại Nghệ Hưng.

Mà tâm trí của người bị hôn lại trống rỗng. Nói thật, Trương Nghệ Hưng đã từng trốn trong chăn che đầu miên man suy nghĩ về cảnh tượng này, cũng không dám tưởng tượng một ngày nào đó chuyện như vậy sẽ thật sự xảy ra........ Ngửa đầu, tùy ý Ngô Diệc Phàm "làm xằng làm bậy", đầu lưỡi hắn xẹt qua hàm răng, cậu không khỏi hé miệng để cho đối phương tiến vào, rồi lại đối với xúc cảm rõ ràng này cảm thấy cả người sợ run, đầu lưỡi bắt đầu trêu đùa đuổi bắt, nhưng cuối cùng vẫn không được buông tha.

Ngô Diệc Phàm lập tức với lấy chiếc lưỡi hồng trơn trượt của cậu, nhẹ nhàng ngậm trong miệng, rồi lại dùng sức mút lấy khiến Nghệ Hưng kêu lên một tiếng.

Nắm đấm như gãi ngứa đánh vào sau gáy Diệc Phàm, hơi giãy dụa thoát ra khỏi đôi môi của hắn, yếu ớt nằm úp lên bờ vai đối phương, tựa hồ đã mất hết khí lực,

"Em cảm giác....... nơi đó là lạ........ chúng ta.........."

.

Hai người ôm nhau dưới vòi hoa sen, chìm đắm trong làn nước ấm áp, những lọn tóc quấn quýt kề sát vào nhau, phân không rõ là của ai với ai.

Cánh tay Ngô Diệc Phàm với vào vạt áo ướt sũng, bởi vì dòng nước mà muốn sờ cũng sờ không được, điều này làm cho kẻ muốn ăn thịt vô cùng cáu kỉnh, từng chút từng chút đem thứ vướng víu trên người cậu cởi ra, khó chịu thì thầm bên tai Nghệ Hưng,

"Được không?"

.

Được không? Lời kia vừa thốt ra cả người Trương Nghệ Hưng liền căng thẳng. Ý tứ gì cũng đã thật sự rõ ràng, nhưng cũng đồng dạng làm cho người ta rất thẹn thùng. Tình cảm nảy sinh khó có thể đè nén hiển nhiên liền dễ dàng đầu hàng, mà đối phương lại là Ngô Diệc Phàm, bản thân luôn tâm tâm niệm niệm(*) Ngô Diệc Phàm lâu như vậy, không phải sao? Như thế nào lại không được.......

Không trả lời, áo sơ mi vướng víu lại theo động tác của Ngô Diệc Phàm mà được cởi đi, có chút không dám nhìn vào ánh mắt hắn, cậu vừa gác cằm trên vai hắn vừa nhỏ giọng nói,

"Sẽ đau đúng không?"

Ngô Diệc Phàm dịu dàng vỗ về sau ót cậu, "Hẳn là sẽ đau........" Nhẹ nhàng cọ cọ tai cậu, dường như có chút quyết tâm, "Không muốn chúng ta liền.........."

"Không sao."

"Cái gì?"

"Không, không sao......... Nếu là anh, thì không sao."

Sau khi nghe xong Ngô Diệc Phàm một phen ôm Trương Nghệ Hưng chỉ mặc mỗi quần nhỏ lên, đi vào trong buồng nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, áp thân mình lên trên, nhìn vào ánh mắt cậu.

Loại ánh mắt nóng cháy này nhìn không đến ba giây liền chịu không nổi, cậu một tay chặn ngang che kín mặt, lầm bầm, "Đừng nhìn!"

Mỉm cười cầm lấy cổ tay cậu hạ xuống, Trương Nghệ Hưng xoay người vặn vẹo không muốn nghe theo mà kêu một tiếng.

"Đừng lộn xộn.........."

Hai má đỏ bừng như muốn xuất huyết đến nơi, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp nhìn khuôn mặt hiện lên dục vọng của Ngô Diệc Phàm, nhất thời quên mất hai chữ thẹn thùng.

"Chúng ta không khóa cửa........ ngộ nhỡ Kim Tuấn Miên trở về thì làm sao?"

Ngô Diệc Phàm hôn nhẹ lên khóe miệng Trương Nghệ Hưng, cười cười, "Vậy bắt hắn nhốt vào nhà vệ sinh."

Bị chọc cười khì khì, Trương Nghệ Hưng lộ ra răng nhỏ quan sát đối phương khua môi múa mép, đột nhiên dùng sức nâng cổ lên hôn hắn một cái, đối phương thoáng ngẩn người rồi lập tức mỉm cười.

"Đôi khi kỹ thuật ngọt ngào của em thật sự khiến cho anh chống đỡ không được a Trương Nghệ Hưng........"

Dứt lời hắn liền hung hăng tùy tiện bắt lấy đôi môi kia, Trương Nghệ Hưng nhắm mắt vụng về đáp lại, cũng toàn tâm toàn ý cảm thụ, bờ môi của cả hai đều nóng lên, mút lấy đối phương, cảm giác thân thể ngày càng tỏa nhiệt.

Đột nhiên cảm giác tay của Ngô Diệc Phàm với vào trong quần, cả người Trương Nghệ Hưng run lên, không ngừng run rẩy. Bàn tay hắn cầm lấy tính khí sớm đã ngẩng đầu lên của cậu, nhẹ nhàng xoa nắn, ôn nhu tựa như chạm vào một thứ bảo bối.

Trương Nghệ Hưng nằm trên giường hai tay buông thõng bên người, không biết nên đặt ở đâu, có vẻ không biết phải làm sao, chỉ có thể níu chặt ra giường bên dưới, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi......

Môi đã từ từ có cảm giác sưng tấy đau buốt, hai người hô hấp ngày càng hỗn loạn, nụ hôn nóng bỏng của Ngô Diệc Phàm rời khỏi môi cậu, di chuyển ra sau tai, kéo dài đến cổ, rồi đến xương quai xanh mảnh khảnh, cuối cùng đến trước điểm phấn hồng nổi lên trước ngực......

Đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua hạt đậu nhỏ đáng yêu kia, Trương Nghệ Hưng nức nở quay đầu sang chỗ khác. Diệc Phàm há miệng ngậm lấy nhẹ nhàng mút vào khiến cho cậu liên tục thở gấp, đang lúc Nghệ Hưng nhắm mắt lại lầm bầm, hắn đột nhiên cắn vào quả anh đào kia, người bên dưới nhịn không được kêu lên một tiếng sợ hãi, ngay cả thân mình cũng không tự giác ưỡn lên.......

Hành động này ngược lại càng "thuận tiện" cho đối phương triệt để ăn sạch, hơi dùng sức mút vào nụ hoa nổi lên kia, Trương Nghệ Hưng cau mày súy nữa khóc thành tiếng, đáng thương tìm cách thốt ra một câu,

"Nhẹ, anh nhẹ một chút a...... Đau quá........"

Dứt lời, Diệc Phàm cố ý ngẩng mặt nhìn hai gò má ửng hồng của Nghệ Hưng, tóc cọ ở trên giường nửa ngày, một nửa đã ẩm ướt rối tung, khuôn mặt trắng noãn bị khiêu khích đến nhăn nhó làm cho bụng dưới của hắn căng thẳng, cố nén dục vọng tiếp tục nhẫn nhịn. Một tay còn đang ở dưới thân cậu xoa nắn, tay kia thì chuyển qua quả anh đào trước ngực, người bên dưới Ngô Diệc Phàm càng nhíu chặt mày, hắn lại cúi đầu vươn lưỡi liếm qua điểm nho nhỏ nổi lên kia, Trương Nghệ Hưng khó nhịn a một tiếng vặn vẹo thân mình, trong miệng tuôn ra tiếng rên rỉ không rõ ràng..........

Thanh âm nhỏ vụn ở trong tai Ngô Diệc Phàm không thể nghi ngờ lại trở thành một liều thuốc kích dục, ngay cả lỗ tai cũng run lên.

"Thế này chắc là không đau.........."

Lại vươn đầu lưỡi mơn trớn quanh quả anh đào đã trở nên cương cứng, Ngô Diệc Phàm tiếp tục liếm lộng, đầu lưỡi cùng nhũ tiêm tiếp xúc phát ra âm thanh ướt át có chút làm cho người ta đỏ mặt, ngay cả tiếng rên rỉ của Nghệ Hưng cũng dẫn theo tiếng nức nở rõ rệt, hơn nữa còn lẩm bẩm khó khăn gọi tên Ngô Diệc Phàm........

Thừa dịp, Diệc Phàm đột nhiên cởi bỏ lớp vải ngăn cản tay mình, hai người xem như hoàn toàn "thẳng thắng đối diện", mà thân thể chưa từng trải đời của Trương Nghệ Hưng đã sớm bị trò đùa nho nhỏ này mà buông vũ khí đầu hàng, đầu óc hỗn loạn chỉ biết trong thân thể có gì đó mà trước đây chưa từng có cảm giác rối tinh rối mù này, rất khó chịu rồi thực thoải mái, thực thẹn thùng nhưng lại muốn càng nhiều hơn........ Ý thức được vật che đậy cơ thể duy nhất đột nhiên không còn, cậu trợn mắt nâng cổ, nhìn thấy Ngô Diệc Phàm dùng tay xoa nắn tính khí của chính mình, trực tiếp một trăm phần trăm, cảm thấy thẹn Nghệ Hưng the thé "A" một tiếng, tiếp theo hai tay che mặt khó nhịn xoay tới xoay lui, từ mặt đến cổ đều đỏ bừng.

"Diệc Phàm........ Ngô Diệc Phàm......... Anh đừng...... Ân......... Em.........."

Bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ lên cổ cậu, ôn nhu an ủi "Đừng sợ, đừng sợ.....", sau đó bắt đầu gia tăng tốc độ, Trương Nghệ Hưng bị kích thích bất chợt này khiến cho càng thêm kích động, ưỡn cổ nhắm chặt hai mắt, tiếng ư a cũng đứt quãng, Ngô Diệc Phàm không chớp mắt quan sát vẻ mặt cậu, động tác tay lại càng thêm nhanh. Thần trí của Nghệ Hưng quả thực tràn ngập khoái cảm, ngay thời điểm đã muốn đạt đến giới hạn, cậu kêu lên một tiếng sợ hãi, cảm thấy trước mắt hiện lên một luồng sáng, liền như vậy phóng thích trong tay Diệc Phàm.......

Trương Nghệ Hưng tựa như đã kiệt sức, cả mắt cũng không mở nổi, Ngô Diệc Phàm dựa tới hôn lên trán cậu,

"Có sao không?"

Người đang thở dốc gật gật đầu, vươn tay ôm lấy hắn, đột nhiên cảm thấy trên bụng mình có gì đó cộm lên, trợn to mắt nhìn Diệc Phàm, đưa tay cẩn thận dời xuống lần mò vật hình trụ kia, lắp bắp,

"Anh........ Em em......."

Ngô Diệc Phàm chau mày chăm chú nhìn vẻ mặt hiền lành thuần khiết của mèo nhỏ, giọng nói cũng có chút khàn, "Em thoải mái, liền quên anh đi?"

"Không....... Không phải....... Em" Khuôn mặt phấn hồng cuống cuồng ra sức lắc lắc, lại hé miệng ngượng ngùng nói, trên mặt đỏ ửng càng thêm rõ ràng, "Em, em phải làm thế nào........."

Nói xong cảm thấy xấu hổ muốn chết, cậu thu người ôm chặt lấy cái gối mèo to đùng, nấp sau đuôi mèo chớp mắt nhìn Ngô Diệc Phàm........

.

Nhịn xuống nữa nhất định sẽ ức chế!

Đúng vậy nhất định sẽ ức chế!!

.

"Em nghe theo lời anh là được rồi, anh sẽ cố gắng hết sức không làm em đau..... Được chứ?"

Trương Nghệ Hưng đỏ mặt gật đầu, tùy ý Ngô Diệc Phàm đem thân thể mình lật lại, trải qua kích thích vừa rồi hai chân đã có chút vô lực miễn cưỡng nâng lên, hai khuỷa tay cậu chống hai bên gối, mông nhỏ trơn trụi hướng về phía hắn........

"A........ Nhất định phải như vậy sao......... Xấu hổ........ ngượng chết đi được a."

Đem mặt chôn dưới gối lầm bầm, Ngô Diệc Phàm nghe lời nói có chút ý làm nũng này lại cảm thấy một cỗ nhiệt truyền thẳng xuống hạ thân, nuốt nuốt nước miếng, từ bên hông giường lấy ra một cái bình nhỏ và một túi nhỏ, đem đồ vật kia mang cho mình xong đồng thời vặn mở bình nhỏ, nặn một ít lên tay, nhẹ nhàng xoa vào tiểu huyệt phấn nộn của Trương Nghệ Hưng.....

Cảm giác lạnh lẻo thoáng chốc khiến cho cậu kinh hãi, quay sang, "Cái gì a.......... lạnh quá......."

"Đừng sợ, thứ này sẽ khiến em dễ chịu rất nhiều."

Ngón tay rõ ràng những khớp xương thật cẩn thận tiến vào mật địa của Trương Nghệ Hưng, từng chút thăm dò đi vào, cẩn thận xoay tròn, thâm nhập, cậu vặn vẹo kêu rên, nhìn thấy cảnh tượng này lại khiến cho lòng nhân đạo của Ngô Diệc Phàm suýt nữa tan vỡ........

"A......... Anh.......... Anh học được cái này ở đâu........ Ân.........."

"Là tiểu tử Ngô Thế Huân kia dạy, mấy món đồ này cũng là Lộc Hàm cho.........."

"Ân............ Hai tên này...... A.......... Anh chậm một chút........"

Ngô Diệc Phàm từng chút từng chút khiến cho Trương Nghệ Hưng thả lỏng, thanh âm trong trẻo của cậu càng kích thích hắn, khi đã thêm đến ba ngón tay, Trương Nghệ Hưng đã rõ ràng cảm giác bị tiến nhập.....

"Khó chịu......... Em........ Diệc Phàm.......... Em khó chịu........."

Ngô Diệc Phàm di chuyển tới trước, đỡ lấy eo cậu, kéo một tay hôn lên môi cậu, đầu lưỡi ở trong khoang miệng dây dưa phát ra thanh âm dâm mĩ, Trương Nghệ Hưng âm thầm tiếp nhận lần thứ hai bị xâm lược. Vừa hôn, Ngô Diệc Phàm chậm rãi đem tính khí dâng trào của mình nhẹ nhàng cọ xát vào hậu đình của cậu, Trương Nghệ Hưng mẫn cảm vừa hôn vừa ân vài tiếng, đây không thể nghi ngờ lại là một cây kim châm kích dục đâm vào người hắn, tách miệng ra nhẹ nhàng thì thầm vào tai cậu,

"Anh đi vào a, cảm thấy đau thì nhất thiết không được chịu đựng mà nói cho anh biết........."

Đối phương đỏ mặt từ từ nhắm hai mắt gật đầu, nhận được sự chấp thuận, Ngô Diệc Phàm chậm rãi đi vào thân thể cậu, chưa vào được một nửa hắn đã dừng lại lo lắng quan sát người dưới thân, đối phương hơi nhíu mày, mím môi, tiếng rên rỉ nhỏ vụn thoạt nhìn như đang chịu đựng,

"Đau không?"

Trương Nghệ Hưng lắc đầu, "Khó chịu, anh, anh tiến vào a......."

Lời mời trực tiếp này cũng làm cho người ta quá sức hưng phấn, hai tay Ngô Diệc Phàm đỡ lấy thắt lưng Trương Nghệ Hưng, chậm rãi đem phân thân của chính mình toàn bộ đưa vào trong cơ thể trắng noãn kia. Rốt cuộc Trương Nghệ Hưng kêu rên lên, hắn sợ tới mức không dám lộn xộn nữa,

"Đau không?"

Lắc đầu, "Không tồi," trên trán không chỉ có mồ hôi mà còn có nước sạch chưa khô, Nghệ Hưng thở hổn hển, khó nhịn, "Anh.......... Anh di chuyển a........ Em thật khó chịu........."

Ngô Diệc Phàm cũng cố gắng khắc chế xúc động của bản thân, cẩn thận chuyển động, không ngờ phản ứng của Nghệ Hưng quá sức tưởng tượng, một tiếng rên rỉ động lòng người từ miệng phát ra, da đầu Diệc Phàm run lên, rốt cuộc nhịn không được bắt đầu chậm rãi rút ra cắm vào, theo tốc độ ngày càng nhanh của hắn, tiếng rên rỉ của cậu càng phát ra khiến cho người ta khó có thể tự chủ, thanh âm thân thể va chạm nghe vô cùng phóng túng, mà khoái cảm lúc này cũng khiến cho cả hai không còn chút lý trí.

Ý thức được rằng hôm nay là cuối tuần, đa số sinh viên đều về nhà không còn ở ký túc xá, nhưng vẫn là sợ bị người khác nghe thấy, Trương Nghệ Hưng phía sau bị Ngô Diệc Phàm đâm chọc đến sợi tóc đều run lên, kéo cái gối mèo kia lại ôm chặt, đem mặt chôn vào hy vọng có thể ngăn chặn được âm thanh ngay cả chính mình nghe xong cũng thẹn, nhưng tiếng rên vẫn lộ ra, Ngô Diệc Phàm lại càng tăng tốc, chỉ mong sao thanh âm của cậu càng to hơn, trong đầu và ánh mắt đều là người trước mặt, rút ra tính khí dâng trào mà bắt lấy bàn chân trắng muốt của Nghệ Hưng, một phen kéo khuôn mặt cậu sát đến ngưỡng ra, Trương Nghệ Hưng bị dọa, lần đầu tiên làm loại chuyện này đã muốn làm cho đầu óc cậu chấn động nghiêm trọng, đột nhiên lại bị kéo xuống khiến cho chính mình nhìn thấy ánh mắt đỏ bừng của Ngô Diệc Phàm, còn có mái tóc bết mồ hôi, nhất thời không thốt nên lời,

"Diệc Phàm.........."

Lại tiến vào thân thể của đối phương, một lần một lần nữa va chạm, Trương Nghệ Hưng gắt gao ôm lấy cổ hắn không muốn buông, Ngô Diệc Phàm mỗi lần lại đâm vào sâu hơn, giống như xỏ xuyên qua cơ thể cậu, thân thể hai người kết hợp chặt chẽ, nóng bỏng như muốn bốc cháy........

Tiếng thở dốc của Diệc Phàm đánh vào bên tai Nghệ Hưng, mà cậu cũng khó có thể kìm chế tiếng rên rỉ lướt nhẹ qua bên tai hắn.........

Nhanh chóng đạt đến cao trào, móng tay của Trương Nghệ Hưng đã muốn bấu chặt vào lưng Ngô Diệc Phàm, cậu cắn chặt môi mình đến sắp bật máu, tiếng rên rỉ theo tiết tấu của hắn mà run lên, mà Ngô Diệc Phàm cũng không khống chế mà phát ra tiếng gầm nhẹ, hình ảnh hai người trên giường mây mưa thật sự quá mức hương diễm, hắn ôm lấy thân thể trắng noãn của cậu ra vào càng lúc càng nhanh, rốt cuộc Ngô Diệc Phàm động thân phóng xuất cũng khiến cho Nghệ Hưng thét một tiếng chói tai, "đêm đầu" của hai người xem như kết thúc tốt đẹp........

Trương Nghệ Hưng ngồi phịch trên giường không cử động nổi, cả người vô lực, Ngô Diệc Phàm ngã vào bên cạnh, cánh tay vẫn còn đặt trước ngực mình, bật cười,

"Cười cái gì?" Ngô Diệc Phàm thở hổn hển chống dậy nhìn thấy khuôn mặt nhỏ ửng hồng, giọng điệu sủng nịch cũng tăng lên vài phần.

"Không..........." Trương Nghệ Hưng chớp mắt, "Chỉ là cảm thấy........ Giống như thực sự đã gả chồng, ngay cả loại chuyện này đều làm với anh."

Hôn lên trán, lên mắt, chóp mũi, hôn môi, Ngô Diệc Phàm thản nhiên cười, "Từ hôm nay trở đi, em đã có thể chính thức trở thành người của anh a ~"

"Anh cũng đã trở thành người của em nghe thấy không?"

Mỉm cười đồng ý đem Trương Nghệ Hưng ôm xuống giường, "Đúng đúng đúng! Phu quân ôm em đi tắm rửa được không?"

"Phu cái đầu anh, phu quân của ai a!"

Trừng mắt dọa cậu, "Phu quân của em a, thế nào? Còn không biết?"

Giả vờ sẽ buông tay, người trong lòng ngực sợ tới mức kêu lên, "Đúng đúng đúng đúng vậy, em sai rồi sai rồi, anh đừng buông tay, em một chút sức lực đều không có, anh muốn em ngã chết sao a!"

"Một hơi nói dài như vậy anh thấy em vẫn còn đủ khí lực a, hay là chúng ta lại........"

Dứt lời đã ôm người trở lại trong lòng, đối phương càng làm ầm ĩ,

"Anh là cầm thú a Ngô Diệc Phàm, để em xuống, em không đùa với anh nữa!"

Tay hắn lại run lên hù dọa người, "A? Thả em xuống sao?"

Hai tay gắt gao ôm cổ Diệc Phàm, dở khóc dở cười kêu gào, "A a a a a Không có không có, đừng buông tay, em sai rồi em sai rồi! Anh là phu quân là được rồi chứ gì!"

– tbc –

(*) tâm tâm niệm niệm: tập trung nghĩ về một thứ gì đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top