Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ CHƯƠNG 35 ~

edit: Mao

—————–

Năm giờ rưỡi chiều thứ sáu vừa rồi, Trương Nghệ Hưng đang ngồi ở băng ghế cạnh bồn hoa, chăm chú học thuộc bài cho kỳ thi cuối kỳ, thuận tiện chờ Ngô Diệc Phàm tan học cùng nhau ăn cơm, đột nhiên một bóng đen che khuất ánh sáng khiến cậu kinh ngạc tròn mắt.

"Hoàng Tử Thao?"

Vuốt tóc rồi nhanh chóng ngồi xuống, Hoàng Tử Thao thân mặc áo khoác màu trắng và áo đen bó sát phía trong, hai tay đút vào túi cười bỉ. Trương Nghệ Hưng không rét mà run,

"Vị thiếu gia này....... Tiểu nhân đã có chủ....... Hơn nữa chủ tử cũng sắp đến đây, ngài muốn cướp sắc thì chịu khó tìm người khác đi, ngài xem, khu vực này của chúng ta tuấn nam mỹ nữ cũng không thiếu, cứ từ từ mà chọn lựa..........."

Hoàng Tử Thao cười khẩy, đặt mông ngồi xuống cạnh Trương Nghệ Hưng, "Mở đầu vẫn còn là trai ngoan, nháy mắt một cái liền thành Tú Bà.......... Cậu học từ ai nhiều thứ phong phú đến mức này........"

Trương Nghệ Hưng đóng sách lại, "Bạch Hiền.........."

.

( ̄▽ ̄;) Ta nói không biết Biện Bạch Hiền đã làm cách nào mà dạy ngươi lão luyện đến ngần này.

.

"Được rồi, cậu đến chỗ này làm chi? Trong cửa hàng không có việc a?"

Hoàng Tử Thao lấy từ trong túi ra hai tấm vé, lắc lắc trước mặt Nghệ Hưng, "Hẹn người ta cùng nhau đi ăn bữa cơm hai người."

Thoạt đầu Trương Nghệ Hưng hơi buồn rầu, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ mà há to mồm, "Không phải là Kim Tuấn Miên chứ?!"

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, chỉ thấy Kim Tuấn Miên ôm một chồng sách nhân chủng học cùng Ngô Diệc Phàm từ xa đi tới, Trương Nghệ Hưng vẻ mặt khiếp sợ hết chỉa tay vào Hoàng Tử Thao lại chỉa sang Kim Tuấn Miên, lắp bắp,

"Cậu, cậu, các người...........A??"

"A cái gì a" Vẻ mặt Ngô Diệc Phàm trưng ra biểu tình 【Anh biết tỏng】, từ trong túi giấy lấy ra ly cà phê nóng nhét vào tay cậu.

Kim Tuấn Miên hoàn toàn không để ý đến ý tứ của Trương Nghệ Hưng, đặt đống sách vào lòng Hoàng Tử Thao, xoay người một cái tiến về phía trước, Hoàng Tử Thao vội vàng léo nhéo chạy theo, quay đầu ý bảo hai người đi trước đây, sau đó lại đuổi theo Kim Tuấn Miên, đeo ba lô của trên lưng, cười đến người gặp người thích hoa gặp hoa nở, tự giác vươn tay choàng qua vai y. Người kia ngoài mặt kiêu ngạo kỳ thực lại thẹn thùng muốn lẩn trốn nhưng không phản kháng, hai người cứ như vậy dần biến mất khỏi tầm mắt của Trương Nghệ Hưng và Ngô Diệc Phàm........

Trương Nghệ Hưng hớp một ngụm cà phê lại chỉa chỉa hướng cổng trường, "Hai người bọn họ khi nào lại thân thiết như vậy?"

Ngô Diệc Phàm cầm lấy sách trong tay cậu, "Có lẽ là hai tuần sau lần đầu chúng ta làm chăng?............ Ân, cũng xấp xỉ vậy."

Bị lời nói thốt ra của Ngô Diệc Phàm khiến mặt đỏ bừng, cậu cau mày vỗ vai hắn một cái, nhìn đông ngó tây xem xét, "Hỗn đản, có thể bàn về chuyện đó ở chỗ khác không!"

Giả vờ xoa xoa vai mình, Ngô Diệc Phàm cười khanh khách, "Xấu hổ sao?"

"Cái đầu anh!" Trương Nghệ Hưng đỏ mặt rút quyển sách trong lòng ngực hắn ra, sải chân bước đến trước mặt Ngô Diệc Phàm, chần chừ một lúc lại trả sách trở về trong ngực đối phương, chống hông bất mãn,

"Hai tuần sau khi lần đầu chúng ta làm đến hiện tại cũng đã ba tháng, tại sao cái gì em cũng đều không biết!"

.

( ̄▽ ̄;) A, tiểu tử ngốc không biết xấu hổ diễn trò uy hiếp đây rốt cuộc là ai...........

.

Ngô Diệc Phàm dở khóc dở cười, "Hoàng Tử Thao và Kim Tuấn Miên không muốn anh nói cho em........."

"Hai kẻ lòng dạ hẹp hòi dám qua mặt em! Thiệt quá đáng!" Trương Nghệ Hưng hậm hực siết ly cà phê trong tay tỏ vẻ bất mãn, không ngờ cà phê tràn ra, nhóc con tạc mao bắt đầu vung vẫy tay khiến cà phê văng tung tóe, còn mình thì nhảy loi choi tại chỗ.......

Vì thế Biện Bạch Hiền đang kéo tay Phác Xán Liệt đi vào liền nhìn thấy Ngô Diệc Phàm tay kẹp bốn quyển sách, đứng đó giúp Trương Nghệ Hưng đang kêu gào lau áo, vóc dáng cao cao, vẻ mặt bất đắc dĩ còn có nụ cười cưng chiều, cậu trai lùn hơn thì ngoan ngoãn đứng tại chỗ, vẫn còn giữ vẻ mặt cáu kỉnh miệng lầm bầm tên ai đó.........

Phác Xán Liệt ngáp một cái vỗ vỗ bụng, "No chết anh, đi về ký túc xá của anh ngủ một giấc, tên bạn thân trong ký túc của anh đưa bạn gái đến, anh cũng không thể đần mặt ở đó, a, Trương Nghệ Hưng có ở đó không?........" Thoáng nhìn thấy nhân vật chính của câu chuyện, "... Ân? Kia không phải lão Ngô cùng Thổ Phì của hắn sao?"

Biện Bạch Hiền vừa chuyển sắc mặt vừa kéo tay Phác Xán Liệt bước nhanh sang hướng khác, miệng trêu ghẹo, "Anh xem bộ dáng Trương Nghệ Hưng không chừng là đang khóc lóc om sòm chửi mắng ai đó, bây giờ anh qua đó chào hỏi tuyệt đối là đi tìm đường chết......."

"Đi chậm một chút, em đi chậm một chút a......"

.

Ngày cứ thế trôi đi, một học kỳ trôi qua với Trương Nghệ Hưng như trước là một "Hồng nhân"(1) trong khoa, không hề biết chính mình là "Chính thể"(2), cho đến khi học kỳ mới bắt đầu, Ngô Thế Huân và Lộc Hàm mới đến tìm cậu....

Buổi sáng hôm đó, Trương Nghệ Hưng đang ngồi trong lớp học chật vật cố gắng tiêu hóa nội dung mà lão sư dạy, đột nhiên tiếng chuông di động vang lên khiến cho bản thân và lão sư đều bị dọa chết khiếp, cậu lúng túng tắt điện thoại nhưng vẫn không tránh khỏi ánh nhìn sắc lẹm của lão sư, cho nên cả tiết học cậu đều như gặp phải quỷ, nhúc nhích một chút cũng không dám, chỉ đợi đến lúc tiếng chuông giải lao vang lên mới tiếp điện thoại.

Mở điện thoại coi lại thì đúng là Lộc Hàm, cậu tức giận quát,

"Ngô Thế Huân nhà anh đi học, em cũng đi học a đại gia! Đang trên lớp anh gọi tới hại em học hoàn toàn không vô có biết không!"

Lộc Hàm khinh bỉ một tiếng nói, ai kêu ngươi không tắt âm, sau đó thì liền vào chủ đề chính khiến cho Trương Nghệ Hưng sau khi ngắt điện thoại một lúc vẫn sững sờ.

.

【Thế Huân có một chị họ bà con xa học chung trường cần giúp đỡ, nói rằng câu lạc bộ học kỳ mới của các nàng có tổ chức một buổi ngoại khóa giao lưu, có một tiết mục không đủ nhân lực, em ngày mai học xong kéo theo Bạch Hiền cùng nhau đến trường của Thế Huân a!】

.

Uống hết hai ly nước lọc rồi ngồi xuống, Biện Bạch Hiền khó hiểu nhìn Trương Nghệ Hưng đang trầm mặc suy nghĩ.

"Ê, suy nghĩ gì vậy?"

Ngẩng đầu lên vẻ mặt mơ hồ, "Tôi vừa mới thay cậu đáp ứng giúp Lộc Hàm và Ngô Thế Huân một việc, hiện tại ngẫm lại tôi cảm thấy nơi đó hình như hơi........"

Không đồng tình đặt ly nước lên bàn Trương Nghệ Hưng, Bạch Hiền chống cằm,

"Gấp cái gì a, nói tôi nghe một chút xem?"

"Chị họ của Ngô Thế Huân muốn sắp xếp một tiết mục cho buổi giao lưu của câu lạc bộ, không đủ người nên tìm hai ta đến giúp......."

Uống một ngụm nước rồi lại nâng cằm, "Vậy cũng tốt chứ sao ~ dù sao gần đây chúng ta cũng không bận....." Bạch Hiền ngáp một cái, "Câu lạc bộ gì a?"

Trương Nghệ Hưng chớp chớp mắt, từ tốn nói,

"cosplay....."

.

Bởi vì phản xạ của Trương Nghệ Hưng quá chậm chạp, hết thảy mọi thứ đều đã định, có vạn phần hối hận hay một trăm cái không muốn thì cũng đã bất đắc dĩ đáp ứng người ta rồi, hai người ngày hôm sau ngồi trên xe buýt chập rãi hướng đến trường học của Ngô Thế Huân.

Xa xa liền nhìn thấy Ngô Thế Huân và Lộc Hàm đứng chống hông trước cổng trường nhìn xung quanh, ra-đa vừa quét đến Nghệ Hưng và Bạch Hiền, cả hai liền hưng phấn vẫy tay........

"Ai nha lâu như vậy làm ta sốt ruột muốn chết! Người ta nói bốn giờ đến bây giờ đã bốn giờ rưỡi, đi nhanh một chút! Phòng sinh hoạt của câu lạc bộ ở ngay tầng một!"

Lộc Hàm và Ngô Thế Huân túm hai người kéo vào trong, Trương Nghệ Hưng vừa bước vừa hỏi, "Từ lúc Ngô Diệc Phàm năm ấy giải thích lung tung với ta một lần, sau đó ta vẫn không hiểu rõ lắm ý nghĩa của cosplay, rốt cuộc là làm gì?"

Ngô Thế Huân mếu máo đắn đo một chút, "........... Ân, chính là hóa trang thành nhân vật này nọ..........."

Bạch Hiền nói tiếp, "Đóng thành gì?"

.

"Mèo ~"

.

Trương Nghệ Hưng nháy mắt tính xoay người bỏ chạy, may mà Lộc Hàm nhanh tay lẹ mắt nắm chặt cổ tay cậu không buông, "Ai nha, đây không phải thế mạnh của chúng ta sao, sao không biến nó thành thật a!"

"Cái đệt! Thật vất vả mới hoàn toàn thành hình người, anh lại muốn em mọc lông lại sao? Không đời nào a!"

"Ồn ào cái gì, như em nói dù sao cũng đều hoàn toàn ở hình người, em sợ bị phát hiện cái gì!"

Trương Nghệ Hưng không để ý đến hình tượng mà quơ tay múa chân, gào thét, "Không được, em còn chưa bàn bạc với Diệc Phàm, để em trở về trao đổi rồi quyết định lại được không Lộc gia tốt bụng của em?!"

"Không được!" Ngô Thế Huân thuận thế đẩy cửa phòng sinh hoạt, "Anh còn không rõ Ngô Diệc Phàm? Tính cách của hắn nhất định mới không đồng ý cho em ra ngoài làm chuyện gây chú ý như vầy đâu!"

Liên tục lôi kéo nhét Trương Nghệ Hưng và Biện Bạch Hiền tiến vào phòng sinh hoạt, chị họ của Ngô Thế Huân cười khúc khích chạy tới cầm tay cả hai, hào phóng cảm tạ. Trương Nghệ Hưng vừa cười khổ vừa định bụng ngắt lời nhiệt liệt hoan nghênh của biểu tỷ này, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng lại đem lời cự tuyệt của mình nuốt vào......

".........., trường học chúng ta hợp tác với một trường đại học ở Italy sẽ cho cả câu lạc bộ có cơ hội qua kia học tập một tháng, đến lúc đó có thể cho mỗi thành viên một chỗ......."

Một giây sau vẻ mặt Trương Nghệ Hưng và Biện Bạch Hiền liền trở nên nhu thuận, cười khanh khách nói hai chữ.

"Tốt quá ~"

.

( ̄▽ ̄;)

– tbc –

(1) Hồng nhân: quý nhân, người tin cậy, cục cưng

(2) Chính thể: cơ thể mẫu, hình mẫu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top