Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ CHƯƠNG 36 ~

edit: Mao

—————————–

Hai ngày gần đây Trương Nghệ Hưng lúc ẩn lúc hiện như yêu quái, các môn trước đây rất ít chạm mặt giờ cũng đi đầy đủ, thời gian rãnh cậu lại còn lấy cớ đi thảo luận chuyện quan trọng với lão sư, vậy nên rất ít gặp mặt Ngô Diệc Phàm.

Đến hỏi Bạch Hiền cũng nhận được câu trả lời y như vậy,

"Gì chứ, em với cậu ấy hằng ngày đều ở cùng nhau, thảo luận đề tài với lão sư đương nhiên cũng có em tham gia đúng không? Ai nha, yên tâm, em sẽ giúp anh quan sát cậu ta!"

Đối diện Bạch Hiền dùng bộ dáng vỗ ngực cam đoan, Ngô Diệc Phàm cũng không nói ra nghi vấn, ví như: tại sao lão sư lại chọn hai con mèo để cùng nhau nghiên cứu thảo luận...........

( ̄▽ ̄;)

Nhưng với "lý do chính đáng" của đối phương, Ngô Diệc Phàm không có cách nào tranh cãi lại, mối quan hệ của hai người cũng không thể nói gửi gắm tiếp nhận là được......... Hai ngày qua, Ngô Diệc Phàm thật sự khó chịu đến mức buồn bực, mỗi ngày chỉ có thể chờ cậu trở về rồi đem người kéo đến ký túc xá của mình, hoặc liều chết mà bám dính ở phòng ngủ ký túc xá của Trương Nghệ Hưng không rời đi..........

Biện Bạch Hiền đối với việc này rất không vui........ Hai tuần nay cậu đã đổi ký túc cho Ngô Diệc Phàm đến bảy ngày, Kim Tuấn Miên cùng Hoàng Tử Thao bắt đầu qua đêm dài hạn bên ngoài, ngoại trừ ngẫu nhiên chạm mặt ở sân trường thì hầu như không hề có cơ hội gặp mặt. Bạch Hiền một mình nằm trên giường của Kim Tuấn Miên, duỗi chân lên trần nhà mà kêu rên,

"Xin thần linh hiện thân mau đem Phác Xán Liệt đến đây cho con được không!"

Đáp trả cậu là tiếng bạn học phòng kế bên hung hăng đấm vào vách tường, cách vách còn truyền đến rõ ràng một câu, "Hơn nửa đêm còn không ngủ, đồ điên!"

Biện Bạch Hiền chui trong chăn cắn tay áo, phồng má cầm điện thoại gửi tin nhắn:

"Xán Liệt T^T cái người ở cách vách ký túc của Ngô Diệc Phàm thiệt hung dữ hu hu hu hu..........."

.

Lớp tự chọn hôm nay đã kết thúc, Ngô Diệc Phàm cùng Kim Tuấn Miên ôm sách rời khỏi giảng đường, chuẩn bị tìm chủ nhiệm khoa tìm hiểu một chút về học bổng cuối kỳ, đi ngang qua văn phòng Hội sinh viên, nhìn thấy vài cán bộ đoàn đang di chuyển một tấm bảng đen ra ngoài. Tốp năm tốp ba sinh viên đi tới săm soi. Ngô Diệc Phàm bị Kim Tuấn Miên kéo qua, đột nhiên nghe thấy Trương Nghệ Hưng ở xa xa gọi tên mình.

"Diệc Phàm ~~"

Thoáng nhìn quanh liền trông thấy Trương Nghệ Hưng mặc áo len quần đen, ôm một bình nước lớn vui vẻ chạy tới. Khi dừng lại cậu nhét bình giữ nhiệt trong lòng vào tay hắn,

"Nè ~ canh gừng. Phác Xán Liệt nấu mang tới cho Biện Bạch Hiền, em lấy một ít."

Xoa mái tóc mềm mại của cậu, Ngô Diệc Phàm cười dịu dàng, "Anh muốn đi tìm chủ nhiệm khoa tìm hiểu về học bổng cuối kỳ, đợi một chút chúng ta cùng nhau trở về ký túc xá?"

Ánh mắt Kim Tuấn Miên dời từ bảng đen qua, nhìn nhìn bình giữ nhiệt trong tay của Ngô Diệc Phàm, "Ồ! Thực là ít a........"

"A đúng rồi.......... Cuối tuần, em, ân....... phải cùng Biện Bạch Hiền ra ngoài một chút..........." Đang suy nghĩ không biết nên "xin phép" thế nào với tự chủ (*), kết quả ánh sáng hắt vào tấm bảng đen thu hút sự chú ý, Trương Nghệ Hưng bất giác kinh sợ.

"!!!!"

【Đại học XX, Đại học XXX kết hợp với đoàn trường chúng ta tổ chức liên hoan ăn mừng thành quả của Hội sinh viên, hoang nghênh đông đảo các bạn sinh viên đến tham dự.】

.

Ngô Diệc Phàm theo ánh mắt của Trương Nghệ Hưng lần nữa chú ý đến thông báo kia, "Cuối tuần này.......... Vậy là ngày mốt?" Lại duỗi tay khép cái miệng đang há hốc của cậu lại, "Em vừa nói cái gì? Em cùng Bạch Hiền muốn làm gì?"

Trương Nghệ Hưng cười giả lả, "Không có gì, ha ha ha ha không có gì ~", cậu không tự nhiên mà gãi ót, "Đột nhiên nhớ ra có chuyện phải tìm Bạch Hiền! Không phải anh nói có việc vội sao? Đi đi, đi đi ~ buổi tối em tìm anh cùng ăn cơm a!"

Ngô Diệc Phàm và Kim Tuấn Miên mắt to trừng mắt nhỏ, Kim Tuấn Miên nhìn bóng hình nho nhỏ của Trương Nghệ Hưng chạy đi, chậc lưỡi,

"Hiện tại nếu cậu ấy có đuôi, nhất định là vểnh lên đến đầu." Huých khuỷu tay vào đối phương, "Đi thôi, lát nữa văn phòng lão sư tan tầm, cậu đừng hòng có được học bổng........"

.

Trái lại bên kia, Trương Nghệ Hưng sau khi trở về ký túc xá, xoa thắt lưng đứng giữa phòng gào thét, Biện Bạch Hiền đeo tai nghe ngồi trước máy tính, một chút phản ứng cũng không có.

Người trước tức giận gỡ tai nghe của người sau xuống, "Có nghe tôi nói chuyện hay không a!"

Bạch Hiền kêu lên một tiếng ôm đầu bực bội, "A a a chết rồi, chết rồi!! Thiếu chút nữa đã thắng Xán Liệt!" Lập tức quay đầu căm tức nhìn Nghệ Hưng, "Chuyện gì! Thật khó mới có dịp đấu game cùng Phác Xán Liệt, cậu hét cái gì mà hét!"

Diễn giải mình đã mạo hiểm như thế nào để giữ "bí mật" và việc trường mình cũng là trường liên kết nhận học bổng, Trương Nghệ Hưng hậm hực ngồi xuống,

"Tại sao bây giờ mới biết trường chúng ta cũng là một trong những trường liên kết!"

Vừa gõ bàn phím kể lể việc bị Trương Nghệ Hưng phá đám với Phác Xán Liệt, Bạch Hiền không nhanh không chậm trả lời,

"Không phải tuần trước diễn tập đã nói qua rồi sao?"

Trương Nghệ Hưng bướng bỉnh, "Nói bậy! Tại sao tôi chưa nghe!"

"À tôi quên mất, cậu cùng Lộc Hàm đi WC lâu quá không có ở phòng diễn tập." Bạch Hiền le lưỡi nhìn màn hình, "Sau khi tập xong Xán Liệt đến đón ta đi ăn, ta liền quên khuấy mất........"

Vỗ đầu một cái, Trương Nghệ Hưng khóc không ra nước mắt.

.

Quả thực là không sợ gặp đối thủ như thần mà chỉ sợ gặp bằng hữu như lợn thôi a, đm!

.

Vì thế sự việc đã đến mức này nói cái gì thì cũng đã muộn. Bên cạnh đó, tiết mục đã gần tập xong, huống chi Trương Nghệ Hưng vì chuyến đi Italy kia mới đồng ý, khả năng cũng khá lớn, hiện tại nói mặc kệ cũng không phải với lòng. Cứ việc làm như không có gì, từ đầu tới đuôi không nói cho Ngô Diệc Phàm, nhưng cẩn thận suy nghĩ bản thân cũng là vì cho hắn vui mừng mới cố gắng như vậy, hẳn là lúc sau cũng sẽ không bị trừng trị vì có điều giấu diếm........

Lầm bầm lầu bầu tự an ủi mình nửa ngày, Ngô Diệc Phàm gửi đến một tin nhắn khiến cho cậu chỉ muốn trốn đi ngay lập tức, mọi việc xong rồi cùng đi ăn tối đi. Trương Nghệ Hưng cầm di động cung kính nhắn lại 【Đến ngay】, sau đó nằm dài trên bàn lẩm bẩm........

Vui mừng a........... Niềm vui sướng có thể được đi Italy này sẽ ra sao nếu đột nhiên bày ra trước mắt đối phương?

Tưởng tượng đến lúc đó Ngô Diệc Phàm không chút cảm kích,ngồi dưới khán đài, đột nhiên thấy người của mình mặc trang phục nữ phó, đeo tai mèo, gắn đuôi mèo diễn trò trên sân khấu.......... Đôi tay run rẩy mang giầy của Nghệ Hưng ngừng lại, làm thế nào cũng không tháo nút thắt dây giầy được, gào khóc hai tiếng chỉ thấy Bạch Hiền cầm kéo ngồi xổm xuống, không đợi cậu phản ứng đã rắc một cái......

"Thế này thì khỏi phải mở? Khóc cái gì mà khóc, thứ không có tiền đồ........."

Trương Nghệ Hưng trợn mắt, há hốc mồm nhìn Biện Bạch Hiền cầm kéo, vẻ mặt ruồng bỏ ngồi trở lại trước máy tính vui sướng hài lòng chat với Phác Xán Liệt, lại cúi đầu nhìn mình thật thảm thương mà mang đôi giầy "tơi tả"....... Qua hai giây liền đứng lên, tiến lại bóp cổ Bạch Hiền kêu gào,

"Biện Bạch Hiền, cậu là đồ khốn, tôi bóp chết cậu a a a a a a a!!"

.

Chớp mắt đã đến chủ nhật, Trương Nghệ Hưng mãi đến sáu giờ, khi đã ở hội trường bắt đầu chuẩn bị hóa trang mới quyết định phải gọi điện nói Ngô Diệc Phàm đến xem cậu biểu diễn. Nói như thế nào thì bản thân cũng là vì hắn mới "đặc biệt diễn xuất" một lần này, tốt xấu gì cũng phải cho hắn biết a, chung quy không thể đến lúc đó mới trực tiếp cầm vé đi Italy đòi Diệc Phàm mang cậu lên máy bay được?

Gọi hỏi đối phương tan học chưa, đối phương cười trả lời mới vừa học xong, nói Kim Tuấn Miên đang lôi kéo hắn đi xem biểu diễn, muốn đến hội trường giành chỗ tốt.

Trương Nghệ Hưng lắp bắp nói không nên lời, vừa căng thẳng vừa kích động, nhìn tờ danh sách thứ tự tiết mục Lộc Hàm vừa đưa trong tay, tiết mục của bọn họ phía trước có ghi một số "Hai" rõ ràng........

Ngô Thế Huân và Lộc Hàm cũng vểnh môi oán giận nói thứ tự này thật khiến cho người ta không vui, hai cái gì mà hai! Ngươi mới hai, cả nhà ngươi đều là hai!

Cậu xoa trán nói với Ngô Diệc Phàm phải đi rồi, thuận tiện tìm cho mình một chỗ.

Nghe chủ nhân ôn nhu nói một chữ "Được", thú cưng càng đau đầu, nhìn Biện Bạch Hiền đưa bộ trang phục nữ phó tới, bộ dáng cậu như sắp khóc,

"Tiểu Bạch, cậu nói lát nữa Ngô Diệc Phàm thấy tôi ở trên sân khấu, có thể trực tiếp xông lên xách tôi xuống hay không?" T^T

Biện Bạch Hiền sờ cằm trầm mặc một lúc rồi gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, "Ân ~~ rất có khả năng."

Ô một tiếng đem mặt vùi mặt vào quần áo lầm bầm tự kiểm điểm, sớm biết vậy đã nói cho Ngô Diệc Phàm, đỡ phải lo sợ tự an ủi mình sẽ làm tự chủ tức giận.......

Chị họ của Ngô Thế Huân hết lời an ủi cậu nhóc diễn viên đang rên rỉ, hai tay từ từ nâng gương mặt Trương Nghệ Hưng lên, gọi bạn gái cầm đầy đồ trang điểm cách đó không xa lại,

"Đến đây đến đây, tất cả diễn viên bắt đầu hóa trang a! Vì chuyến đi Italy tuyệt vời chúng ta phải cố lên!" Thoáng nhìn gần hai mươi sinh viên cả nam lẫn nữ, cô nàng giơ nắm tay hô,

"Mọi người có tự tin không!!"

Trương Nghệ Hưng đáng thương nhép miệng, nắm tay nhỏ nhắn như chân mèo nắm lại đưa lên cho có lệ, ảm đạm phụ họa theo cả nhóm người nhiệt huyết bừng bừng trong phòng,

"Có........."

T^T

– tbc –

(*) tự chủ: người nuôi nấng, chăm sóc (nguyên văn là vậy đó, đừng nhầm với chủ tử nha ~)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top