Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 9: 12 GIỜ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ CHƯƠNG 9: 12 GIỜ ~

edit: Mao

—————–

Tựa như có một bàn tay vô hình đẩy y về phía trước, sau đó Xán Liệt đứng trước mặt Bạch Hiền cúi mặt nhìn cậu.

Tại sao lại đẹp như vậy........

Đợi một chút!!!! Cái đuôi này là sao!!!!!

Phác Xán Liệt chỉ vào cái đuôi trắng đằng sau Bạch Hiền mở miệng nói không nên lời, cậu vốn đang loay hoay trong cái áo màu trắng của y, thấy Xán Liệt chỉ vào mình với vẻ mặt khó hiểu, chính cậu cũng cảm thấy kỳ quái.

"Huh?"

"Cái đuôi của em....... như thế nào vẫn còn?"

Không đợi Bạch Hiền trả lời, tay của y liền sờ lên, miệng còn lầm bầm "Đây là đuôi của Tiểu Bạch sao?" Bạch Hiền thoáng cái đỏ mặt, cái đuôi lập tức giơ lên che mặt, tay vẫn ngại chưa đủ che kín.

Tại sao....... Tại sao lại tùy tiện sờ đuôi của người ta a.

Liếc thấy một loạt động tác Phác Xán Liệt cũng hiểu được chút ít, mặt nóng lên, vội vàng xua tay nói không sờ thì không sờ, ta không chạm ngươi nữa.........

Sau đó mặt của cậu càng đỏ hơn.

Rùng mình một cái khiến cho Phác Xán Liệt giật mình vội vã đứng lên mở điều hòa rồi lại chạy về trước mặt Bạch Hiền, thấy cậu cúi đầu thì nhăn mặt nghĩ liệu có sao không, khi thấy cái miệng nhỏ cùng bộ dáng như sắp khóc y rốt cục mới phản ứng, chậm rãi duỗi tay qua cầm lấy những ngón tay thon dài đang chật vật với cúc áo, bất giác trong giọng nói mang theo cưng chiều.

"Đến đây, anh cài cho em........."

Đem những chiếc cúc áo cài cẩu thả lần nữa tháo ra, từng bước từng bước tìm đúng vị trí cài lại. Bạch Hiền dường như cảm thấy thực mới mẻ chuyên chú quan sát Xán Liệt giúp mình mặc quần áo, không nhịn được phì cười một tiếng, nghe tiếng y ngẩng đầu lên với vẻ mặt khó hiểu.

"Cười cái gì?"

Tưởng rằng y tức giận Bạch Hiền lập tức im lặng, mím môi không dám trả lời.

Thoáng chốc đã bật cười, Phác Xán Liệt vô thức giơ tay xoa đầu cậu, mở hàm răng trắng vội vàng an ủi

"Cũng chưa có đánh em làm vẻ mặt như vậy làm chi a"

"Còn tưởng rằng anh muốn đánh em....."

Y cười cài xong cúc áo, thân mình hơi nghiêng về sau một chút.

Mẹ nó tại sao lại lớn như vậy........ = =

"Đến đây anh xem, trông em rất cao"

Dứt lời đã bắt lấy tay của Bạch Hiền kéo cậu đứng lên, cậu trúc trắc đứng có chút không vững, tuy rằng cầm tay y nhưng không có biện pháp duy trì cân bằng. Xán Liệt vừa muốn buông tay xoay người xem cậu cao bao nhiêu lại bị nắm chặt tay, Bạch Hiền có chút rụt rè gọi y.

"Em......... Em còn chưa biết đứng."

Mở miệng không biết nói cái gì, trong lòng nóng hầm hập quả thực rất muốn khóc, Xán Liệt nhìn thấy Bạch Hiền rủ mắt xuống cảm giác như cái gì tan chảy, a vài tiếng lại không biết bản thân đang nói cái gì.

Giống như không hiểu phản ứng của y, Bạch Hiền chớp chớp mắt càng tới gần y hơn một chút, buông tay ôm lấy thắt lưng y, dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ hai má Xán Liệt, bộ dáng trông rất thỏa mãn.

"A......... Không có, Xán Liệt mới cao."

Thình thịch, Phác Xán Liệt rõ ràng nghe được thanh âm phát ra trong lòng ngực mình. Bị vật nhỏ này ôm lấy cảm giác hình như rất....... Rất thích......

Nhẹ nhàng lắc lư, tựa như làm nũng phát ra âm mũi, Bạch Hiền ôm Xán Liệt ngọ nguậy ngón chân của mình.

"Xán Liệt, em có chút lạnh"

Không mặc quần không lạnh mới là lạ.......

Thoáng liếc mắt nhìn cái mông và hai đùi trống trơn ở giữa là cái đuôi xù của Bạch Hiền, Phác Xán Liệt đột nhiên cảm thấy hạ thân nóng lên.

Không được không được ta như thế nào lại có loại phản ứng này, Phác Xán Liệt ngươi tỉnh mau đây là mèo của ngươi mèo của ngươi mèo của ngươi........... Mèo ngươi a chính là ôm ta, còn để mông trần đung đưa cái đuôi bộ dạng trắng trẻo mềm mại xem ra ăn rất ngon, ta đúng là có phản ứng ta có thể làm sao bây giờ!!!!

Đấu tranh nội tâm lập tức vỗ vỗ vào mặt cho thánh tỉnh, kéo tay Bạch Hiền ra hỏi cậu

"Vẫn chưa thể bước đi bằng hai chân sao?"

Cậm mím môi khẽ cúi đầu hình như có chút ngượng ngùng, hơi khẩn trương cầm lấy góc áo Xán Liệt.

"Em có thể học!"

Mẹ nó ta rất muốn khóc....... Em tại sao lại đáng yêu như vậy.......

Vừa định vươn tay ôm cậu chuông cửa đã vang lên, trong nháy mắt đầu óc liền quay trở về thực tại. Làm sao đây, mẹ đã về hay là ba đã về, ta phải làm sao bây giờ!!!!

Quơ tay múa chân một hồi nhìn thấy tủ quần áo ánh mắt liền sáng lên. Mở cửa tủ, trong chớp mắt xoay người kéo chiếc chăn trên giường phủ lên, sau đó một tay ôm lấy Bạch Hiền bỏ vào trong, giọng nói mang chút thương lượng

"Ba mẹ ta đã về, ta đi mở cửa, ngươi trước tiên ngoan ngoãn đứng trong này đừng lên tiếng."

Dứt lời định đóng cửa liền bị cậu kéo góc áo. Nhìn thấy vẻ mặt có phần rối rắm, Xán Liệt cẩn thận hỏi.

"Sợ tối sao?"

Lắc đầu.

Mỉm cười đưa hai tay ôm lấy đầu cậu.

"Sẽ không bỏ em lại đâu."

Nhẹ nhàng đóng cửa tủ quần áo, giây tiếp theo liền nhanh như hỏa tiễn đến mở cửa chính, đắp lên vẻ mặt tươi cười.

"Mẹ người đã về rồi ~"

"Ơ ~ làm gì cười như thần kinh thế........ tại sao nửa ngày mới ra mở cửa?"

"Con........ con vừa mới ngồi toilet ra~"

"Ngày mốt đã thi cuối kỳ ôn tập thế nào rồi?"

"Rất tốt rất tốt ~ con đi xem sách, không có việc gì đừng quấy rầy a, có việc thì gõ cửa đừng ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của con!"

Phác mama phất tay bảo y đi đi đừng nhiều lời.

Phác Xán Liệt vờ như thật tự nhiên vui vẻ đi về phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vẫn còn nhiều lo lắng nên lại mở ra bám ở ngưỡng cửa gọi "Mẹ con làm bài a, đừng làm phiền!"

"Ai nha biết rồi, lặp đi lặp lại bao nhiêu lần." Phác mama cau mày chợt nhớ tới cái gì "À Tiểu Bạch đâu? Tại sao không thấy cũng không nghe kêu?"

Trong lòng căng thẳng, mở miệng liền bịa ra.

"Nó hình như thoải mái ngủ trong ổ chăn phòng con rồi, mẹ đừng lại đây ôm nó đi a, đêm nay nó sẽ ở phòng con."

Phác mama gật đầu.

Nói cho cùng nó cũng như bình thường không ở trong phòng ngủ của ngươi thì ở đâu........

Một lần nữa y đóng cửa lại khóa trong, hít một hơi thật sâu....... Mẹ nó dọa chết ta a.

Vội vàng chạy đến tủ quần áo trước mặt mở cửa ra, Bạch Hiền nho nhỏ thu người lại rúc trong chăn, ôm đuôi của mình nhỏ giọng mếu máo

"Xán Liệt anh lâu quá........"

Cười hắc hắc đem người ôm ra lần nữa, cậu khẽ dựa vào y, cái đuôi nhỏ duỗi ra đung đưa. Được đặt lên trên giường, chăn bông thật mềm. Nhìn thấy Xán Liệt từ trong tủ lấy ra gì đó rồi tìm kéo, xoạch xoạch hai cái sau đó vui vẻ trở lại, thoáng cái xốc chăn trên người cậu lên, người trên giường hoảng sợ chân tay luống cuống.

"Xán..... Xán Liệt anh làm gì vậy"

Ngón tay đặt ở trước miệng suỵt một cái, từ phía sau xách ra một cái quần lót mới màu trắng.......

Cậu lập tức đỏ mặt, vươn tay chụp lấy.

"Em tự mình mặc!"

"Dẹp đi em biết mặc sao?"

ĐM = =+

Mặc đồ nhỏ xong Bạch Hiền nằm trên giường y không dám tùy tiện lên tiếng, lấy chăn trùm kín người chỉ chừa lại nửa khuôn mặt buồn bực hờn dỗi.

"Xán Liệt anh không ngủ được sao?"

Ngồi trước bàn học, Phác Xán Liệt xem đồng hồ "Anh xem lại sách, ngày mốt đã thi cuối kỳ rồi."

"Thi cuối kỳ là cái gì?"

"Ân....... Chính là tới một thời gian quy định phải làm bài kiểm tra, nếu kết quả tồi tệ thì sẽ rất thảm."

"A vậy Phác Xán Liệt không thể không đạt yêu cầu!"

"Hắc hắc....... mệt rồi em ngủ trước đi."

Tức giận lườm mắt lắc đầu.

"Em không buồn ngủ, chờ anh."

Không có hồi đáp, xoay lưng về phía Bạch Hiền, Xán Liệt im lặng day khóe miệng, qua một hồi chợt nghe thấy tiếng hít thở rõ rệt, từng chút từng chút trở nên bình ổn.......... Không kiềm được mà xoay lại xem, bộ dáng Bạch Hiền rúc trong chăn làm cho trong lòng người cảm thấy ấm áp, mái tóc lộn xộn xõa trên gối, hai tay cầm mép chăn đặt trước ngực, cái đuôi vẫn nghịch ngợm lộ ra khỏi chăn.

Có một cảm giác bế tác vây lấy y.

Nhìn sách vở trên bàn, có vẻ như gắng gượng cũng đọc không vào. Đơn giản thu dọn sách vở không để ý đến nữa, hôm nay cứ vậy đi! Lại nhìn tới đồng hồ trên tường, nhiều nhất là 12 giờ......... Ta buổi sáng đi học cũng không biết có thể đã biến trở lại hay chưa...... Nếu không biến trở lại thì làm sao bây giờ? Mẹ nó khẩn cấp cũng chỉ có thể mang cậu cùng đi đến trường học!!

Vừa nghĩ vấn đề đã có cách giải quyết tâm tình của Phác Xán Liệt nhất thời rất tốt, nhanh tay nhanh chân thay quần áo ngủ bò lên giường, nhấc chăn lên một chút tiến vào trong nằm cạnh Bạch Hiền, không ngờ đụng phải cậu.

Còn chưa nằm được một phần ba giờ liền xoay người sang hướng khác, nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của cậu đột nhiên cảm thấy thật thần kỳ, như thế nào lại biến thành người chứ? Lộc Lộc cũng biến thành người, vậy Đậu Đen của Đô Đô có thể không? Thổ Phì của Phàm ca cũng vậy sao? Ân, hẳn là không kỳ lạ như vậy đi = =

Cũng sắp chìm vào giấc ngủ thì cảm giác có cái gì tiến vào lòng ngực của mình, mơ mơ màng màng mở to mắt, thì ra là Bạch Hiền, xoay người sau đó nhích lại gần, mỉm cười nâng cánh tay để cậu luồn cổ vào, dường như cảm nhận được, cậu càng dựa sát vào lòng ngực của y, hai bàn tay trắng nõn chụm lại đặt bên mặt, cẩn thận cọ vào miệng hai cái, cái đuôi vừa lòng quét qua hai cái rồi rúc vào trong chăn..............

hing~ trong lòng Phác Xán Liệt cảm giác so với thời điểm cùng mèo nhỏ ngủ trong lòng ngực mình rất giống nhau, rất thích........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top