Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHIÊN NGOẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ PHIÊN NGOẠI 1.0: 4 NĂM SAU

TIỂU THẦN BẾP THÔNG MINH ~

edit: Gia Hy

beta: Mao

——————

"Mứt hoa quả này khuấy đều lên sao?"

Hai tay cầm bát thủy tinh giơ cao

"Lấy cho anh ống kem trang trí hoa..."

Liếm chút mứt quả trên gậy gỗ, cố tình nghiêng sang người bên cạnh đang mải mê cắt bánh gato, thừa dịp y không chú ý hôn một cái sau đó cấp tốc đi làm nhiệm vụ vừa được giao.

Tiểu đầu bếp bị đánh úp bất ngờ trừng mắt kêu to, "Này Kim Chung Nhân, có tin anh đem em băm băm băm băm nát rồi phết lên bánh gato không!!"

Tiểu phụ bếp tùy ý nhún vai, "Anh chắc chứ? Vậy món ngọt này chắc chắn sẽ bị ông chủ pass qua đó!"

Tiểu đầu bếp trợn mắt không thèm để ý Kim Chung Nhân, giận dữ nắm chặt con dao nhỏ trong tay, nghiêng đầu chém chém chém vài nhát liền...

Ai đó vừa lấy ống kem hé đầu nhìn Độ Khánh Thù đứng trong bếp đi tới đi lui cầm dao cắt bánh kem cười cười.

Đáng yêu như vậy không yêu làm sao được...

Gần đây, Độ Khánh Thù ở nhà bế quan tu luyện không đi đâu cả, vì tháng sau phải đưa lên sản phẩm mới. Món khai vị, canh, món phụ, món chính kể cả cà phê đều đại công cáo thành chỉ có duy nhất mấy món ngọt là khiến Độ Khánh Thù vắt óc suy nghĩ...

Còn nhớ ba tháng trước khi tốt nghiệp có một ông chủ nhà hàng đến trường học tìm cậu hỏi rằng sau khi tốt nghiệp có thể đến làm đầu bếp tại nhà hàng mình không. Độ Khánh Thù vô cùng kinh ngạc, trong lúc còn đi học từng tham gia vài chương trình ẩm thực thi đấu cùng đầu bếp nghiệp dư. Bởi vì tác phẩm làm ra tạo hình khá đẹp, mùi vị cũng được các giám khảo khen ngợi. Hơn nữa tướng mạo khả ái, ngay cả mọi cử chỉ trong lúc nấu ăn cũng thập phần đẹp mắt, còn có hẳn một lực lượng fan ủng hộ... Ông chủ nhà hàng này nghe nói cũng là một trong những người sản xuất chương trình ẩm thực, thoạt nhìn đã hơn 50 tuổi. Sau khi xem xong vài tiết mục mới phát hiện cậu nhóc người ngoại quốc này là một người có tâm còn rất chăm chỉ liền suy nghĩ cặn kẽ mới đi tìm Độ Khánh Thù.

Mà sau khi Độ Khánh Thù vào làm việc tại nhà hàng mới cảm thấy ông chủ đúng là một người cổ quái, khác hẳn với các đầu bếp khác mỗi tháng chỉ cần đưa ra một món chủ đạo mới là được, lão hết lần này đến lần khác yêu cầu Độ Khánh Thù nghĩ ra một set hoàn chỉnh. Bất quá xem như vì tiền lương vô cùng cao cùng với nhiệt huyết của bản thân, kèm theo đó là tín nhiệm của ông chủ đối với mình, bạn nhỏ mắt trố chỉ dám cắn răng tiếp nhận nhiệm vụ cao cả của boss.

Vậy nên ông chủ cực kì "tốt bụng" cho Độ Khánh Thù nghỉ hẳn 2 tuần không trừ lương để "nghỉ ngơi", muốn cậu chuyên tâm hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này. Nhưng chỉ khổ cho Độ Khánh Thù...

.

Bởi vì lúc trước, các loại giấy tờ Hoàng Tử Thao làm cho đã sắp hết thời hạn rồi, vậy nên Tử Thao có dặn y trước khi làm mới xong nhất định phải ở nhà không được đi đâu mắc công người khác lại phát hiện y không có hộ khẩu. Ở trong cái ổ mốc meo hết người, Kim Chung Nhân vừa nghe thấy Độ Khánh Thù có 2 tuần nghỉ ăn lương liền nhào tới ôm Độ Khánh Thù vào lòng, xoay tới xoay lui nói, "Chúng ta ngày mai đi biển được không? Em còn nhớ kĩ lần trước cùng mọi người đi Italy chơi"

Đầu bếp mắt trố giãy thoát khỏi ôm ấp của người nào đó, thay quần áo rồi chui tọt vào phòng bếp có diện tích rộng nhất nhà.

"Lần này không được! Phải ở nhà nấu ăn! Em nếu dám đi ra ngoài anh tố cáo em không có hộ khẩu!" Độ Khánh Thù đánh bẹp nguyện vọng của ai đó một cách thẳng thừng, xoay người lấy thớt và dụng cụ làm bếp bày ra, trong lòng còn thầm mắng Kim Chung Nhân vài câu.

Còn dám nhắc đến biển? Bốn năm trước, Ngô Diệc Phàm cùng Trương Nghệ Hưng mời bọn họ đến Italy chơi, lúc đi đến công viên hải dương, kết quả có bốn con mèo tinh nào đó vừa vào trong hai mắt đã sáng như đèn nê ông. Biện Bạch Hiền cùng Trương Nghệ Hưng hai mắt nhìn chằm chằm vào mấy con cá bơi trong bể kính bấu víu không chịu đi, Lộc Hàm lôi lôi kéo kéo cánh tay Ngô Thế Huân chỉ hết chỗ này đến chỗ kia la hét anh muốn ăn con này, con kia nữa, a cái con vừa mới bơi qua anh cũng muốn!....

Lúc này, Độ Khánh Thù kéo kéo sau áo Kim Chung Nhân, rất sợ y nổi thú tính, kết quả Kim Chung Nhân rất chi là bình tĩnh xoay người thoải mái nói với Độ Khánh Thù,

"Ba người bọn họ không được tỉnh táo đúng không?"

Độ Khánh Thù chớp chớp mắt rồi gật đầu.

Ai đó cười hắc hắc, Kim Chung Nhân kéo tay Độ Khánh Thù nói, "Tử Thao sớm đã nói với chúng ta Cá lớn lên xinh đẹp cực kì khó ăn.." Nhìn Kim Tuấn Miên phía kia bị Hoàng Tử Thao kéo đi tán loạn, "Đúng không Tử Thao?"

Khóe miệng Hoàng Tử Thao giựt giựt "Tôi.. Tôi có nói vậy sao?"

Hiện tại nhớ lại vẫn còn cảm thấy như bị dội bom bên tai, Độ Khánh Thù lắc đầu tiếp tục chuẩn bị nấu ăn.

Kim Chung Nhân vỗ trán, lại tới rồi, thầm mắng mình sao có thể không nhớ ra từng có một khoảng thời gian Độ Khánh Thù giống như tới thời kì mãn kinh vậy, mỗi ngày đều ở trong phòng bếp khuấy nước tương, ướp thịt vân vân. Trọng điểm chính là mỗi lần như vậy mình sẽ hóa thân thành một tiểu phụ bếp hoa mỹ, đầu bếp Đô nói gì nghe nấy.

"A anh hôm nay được tan ca sớm không nghỉ ngơi một chút sao? Ngày mai mới làm ..."

"Giúp anh vắt nước chanh"

"A hôm nay em không cẩn thận dẫm phải đuôi muốn nghỉ ngơi ...."

"Nói chuyện thiếu muối! Em sống không đuôi đã năm năm rồi, em cho là anh già hóa ngu sao! Cho em ba phút nhanh chóng làm việc! Vắt nước chanh ra sau đó mang trái cây ra..."

"Nga..."

.

【Ngươi cho là thụ quân không giải quyết được công quân sao hả đám người vô tri này! Cũng không nhìn xem ai là chủ ai là mèo! Ai là đầu bếp ai là là culi sai vặt a!】

– Hoàn –

~ PHIÊN NGOẠI 1.1: 4 NĂM SAU

TAY BÚT NGHIỆP DƯ CHUYÊN VIẾT TIỂU THUYẾT HIỆN THỰC ~

edit: Gia Hy

beta: Mao

credit: chongoxx

—————–

【Hắn lúc nào sau khi tan ca cũng vội vàng về nhà, giúp mẹ ta làm cái này, cái kia. Mẹ thích hắn vô cùng, mỗi ngày đều luôn miệng Hàm Hàm Hàm Hàm không ngừng, có đôi khi ta cảm thấy hắn mới thật sự là con của mẹ ta.....】

"Hàm Hàm~~~ Giúp mẹ mang tạp dề đến đây, chảo này bắn dầu nhiều quá...."

Người nào đó chân bắt chéo, nằm trên giường, mắt đeo kính đọc tạp chí, vừa nghe tiếng liền đứng dậy, lúc đi ngang Ngô Thế Huân ngồi trước máy tính lạch cạch gõ chữ thì nhanh nhảu giựt miếng cá người kia đang ngậm ở miệng hung hăng nhét vào miệng, sau đó sung sướng hô to Con đến ngay đây, tiện đà xỏ dép lê chạy đến phòng bếp....

【Đối với việc hắn là mèo, trong nhà này ngoài ta ra không ai biết, mọi người đều nghĩ hắn là anh em kết nghĩa tốt nhất của ta, do cha mẹ không còn nên mới thường xuyên ở nhà ta như vậy. Đối với quan hệ giữa hai chúng ta cũng chưa từng nghĩ sẽ giải thích ra sao, chỉ là ai tinh mắt sẽ sớm phát hiện ra mà thôi, nếu tất cả mọi người không đề cập đến, vậy mình cũng không cần tiên phong đi trước nhào đầu ra cửa sổ làm chi.】

【Ba ba vẫn cảm thấy hắn là một thằng nhóc chăm chỉ siêng năng, mẹ thì luôn nghĩ hắn là người chu đáo, hôm nọ dì đột nhiên ghé thăm, tán gẫu một hồi liền đề nghị giới thiệu cô gái tốt cho hắn, ai ngờ mẹ ta trừng mắt không vui, nói cô gái bình thường đừng nói đến Hàm Hàm, cả Thế Huân nhà chúng ta còn không chịu nữa là, ngươi cũng đừng có se duyên bậy bạ như vậy. Hắn lập tức đứng ngốc một chỗ, dì không hiểu cho nên còn cười trêu nói tính ra Hàm Hàm cũng là con nuôi của ngươi, ta đương nhiên sao có thể tùy tiện se duyên uyên ương cho nó ~~ mẹ ta lại gọt thêm miếng táo cho ta, nói được rồi, được rồi, ngươi cũng ít đến đây, đừng có nhớ thương hai đứa con của ta nha....】

.

"Em nói mẹ có phải đã biết gì không?"

Đêm dài, Lộc Hàm nằm cạnh Ngô Thế Huân, mắt trợn thật to hỏi,

"Anh cũng gọi mẹ đã ba bốn năm nay rồi ~"

"Ai nha đây là hai chuyện khác nhau nha, anh trai đừng có gạt tôi...." Trong mắt ánh lên chút tia sáng (?) , Lộc Hàm nhích sát vào người Thế Huân nói thêm, "Hôm nay mẹ nói với dì em những lời đó, anh nghe sao cũng thấy không hợp lí...."

Ngô Thế Huân vươn tay ôm lấy người kia vào lòng, ôn nhu nói, "Nhiều năm như vậy rồi, nên biết cũng sẽ biết. Có một tối, ba vào phòng thấy hai chúng ta ngủ chung trên giường anh có biết không?"

Người trong lòng A? lên một tiếng rồi bật dậy, sau đó lại nhanh chóng bịt miệng chui gấp vào chăn. "Anh không biết a! Sao em không nói sớm!"

"Nói là nói thế nào? Nếu không được thì đã sớm bạo phát sao có thể để ngươi nhàn nhã sống mỗi ngày ra vào tự do như vậy? Nói mới nhớ ngày hôm đó, ba vừa mở cửa ra, em đã ôm anh vào lòng."

Có người trợn mắt còn lớn hơn, vẻ mặt khiếp sợ.

"Em cũng không buông tay, cứ như vậy tiếp tục giả bộ ngủ. Ba cứ đứng ở cửa như vậy rất lâu sau đó liền đóng cửa lại rồi đi...."

Lộc Hàm chui vào lòng Ngô Thế Huân, nhỏ giọng nức nở nói xong rồi, xong rồi, khẳng định là đã sớm biết từ lâu rồi....

Cậu dịu dàng vuốt tóc cười an ủi, "Đã biết không tốt sao? Nhiều năm như vậy vẫn hòa thuận với nhau, ba mẹ đã chấp nhận chúng ta rồi...."

.

【Có một ngày hắn nghỉ phép không phải đi làm, buổi tối tan tầm ta về nhà liền phát hiện baba rất hiếm khi nào ngồi trong phòng vào giờ ăn tối. Mẹ ở trong phòng bếp xào rau chạy ra đón ta rồi lại quay vào trong, lớn tiếng gọi ba và hắn ra dùng cơm. Ta dạ một tiếng rồi đi dép lên phòng thay quần áo, khi đi ngang qua phòng khách thấy ba cùng hắn hai người ngồi khoanh chân trên sô pha cắn hạt dưa, xem tường thuật trực tiếp bóng đá, hoàn toàn không để ý đến ta. Chờ đến lúc ngồi vào bàn ăn mới hoảng sợ, đúng là quá sức hoành tráng, mẹ vừa bày xong món ăn lại còn khui rượu vang, ta không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nâng ly lên rồi nhìn hắn, hắn nhất mực vẫn cứ cười, giống như có gì đó vô cùng vui vẻ. Sau đó cụng ly, bốn người lại ngồi vào ghế, ta định mở miệng hỏi hôm nay là ngày gì, mẹ liền mở miệng giành nói trước, còn gắp cả một miếng thịt bò lớn cho hắn, nói một câu.....】

【Từ nay về sau, Hàm Hàm không còn là con nuôi nữa a.....】

"Ây, hôm nay rốt cuộc là sao vậy? Em thấy có gì đó không đúng nhưng ban nãy không có hỏi...."

Ngô Thế Huân nằm trên giường hai tay gác sau đầu, nhìn thấy Lộc Hàm đang nghịch điện thoại,

"Chơi cái gì vậy?"

"Nhắn cho Ttrương Nghệ Hưng báo tin tốt..."

"Tin tốt gì không nói cho em trước mà lại nói cho Trương Nghệ Hưng a!"

"Mẹ tặng nhẫn cho anh."

Ngô Thế Huân không hiểu, "Nhẫn gì?"

"Là cái mẹ vẫn hay đeo trên tay ấy."

Cả kinh ngồi bật dậy, "Anh nói nhẫn trên tay mẹ? Đó là nhẫn mẹ ....."

Nhìn thấy Ngô Thế Huân kinh ngạc đến ngây người, Lộc Hàm nhịn không được cười thành tiếng, đặt điện thoại sang một bên, giơ tay trái trước mặt Ngô Thế Huân lắc lắc,

"Cái này....."

Nhìn thấy chiếc nhẫn sáng ngời ngời Ngô Thế Huân lại muốn khóc, Lộc Hàm liền ôm lấy cổ cậu nói, "Ba mẹ buổi trưa đã ở nhà nói chuyện với anh..."

"Ba nói sau này hai chúng ta phải cùng nhau cố gắng làm việc, sống thật tốt."

"Mẹ còn nói anh phải giám sát ngươiem mua ít cá phi lê với đồ ăn vặt này nọ thôi, chê em lớn như vậy còn thích đồ ăn con nít...."

Ngô Thế Huân ôm lấy thắt lưng lộc hàm dở khóc dở cười, "Bao nhiêu thứ toàn do anh ăn.... Mèo nhỏ tham ăn."

Cười hắc hắc không nói tiếp, Ngô Thế Huân cẩn thận nhìn người trước mặt mình, "Lộc Hàm, thật muốn hôn anh..."

Lộc Hàm có chút ngạc nhiên, vươn bàn tay đeo nhẫn ôm lấy mặt ngô thế huân, chủ động hôn lên môi....

.

Ngô Thế Huân tranh thủ ngồi trong phòng chỉnh sửa tiểu thuyết, di động trên bàn bỗng reo lên, vừa cầm lên đã thấy,

Ngô Thế Huân, em dám viết H thì đừng bao giờ H nữa!

.

Nhíu mày suy tư một lát, lại viết thêm câu cuối cùng rồi đăng bài, sau đó hài lòng tắt máy làm chuyện khác.

——A sao lại dừng chỗ này!!!!!! Đại tác(*) ngươi không tốt gì hết!

——Thật tốt quá, ấm áp ghê T.T Tiểu công thật sự rất hạnh phúc khi có ba mẹ thoáng như vậy, bất quá đại tác ca không viết H sao!

——【Dưới đây là hai vạn chữ】 Đây là cái quỷ gì vậy!!!!!! Đại tác ngươi mau nhả chữ ra cho ta!!!!!

——anh anh anh mèo biến thành người mấy loại này dễ thương ghê ~ Ta cũng muốn nuôi mèo TT~TT anh công của Hàm Hàm thật đáng yêu a anh anh anh

——-Đọc thì muốn nuôi mèo thật, đại tác nè, mèo sẽ biến thành người phải không?

.

Ngươi đoán đi~~~~

~ Hoàn ~

(*) Đại tác: đại từ dùng để khen ngợi trước tác phẩm của người đó trong văn chương ~

~ PHIÊN NGOẠI 1.2: 4 NĂM SAU

HAI BÁC SĨ ~

edit: Gia Hy

beta: Mao

credit: Naeri

———————

"Bác sĩ Phác, nghe nói chú có bằng hữu mở tiệm thú y phải không?"

"Ân, sao vậy?"

"A con mèo nhà tỷ tỷ con nuôi dạo gần đây cứ liên tục bị tiêu chảy...."

"Cuối tuần mang mèo đến đi, có gì nhớ gọi điện cho chú"

Về đến nhà phát hiện ra cục cưng đang ở trong phòng bếp loay hoay làm gì đó, phác xán liệt thay dép lê, ôm sau lưng người kia,

"Nghịch cái gì đó?"

Biện Bạch Hiền quay đầu lấy một miếng bánh ngọt nhỏ trên khay nướng nhét vào miệng Phác Xán Liệt.

"Đô Đô chia sẻ cái này trên tường nên em thử làm...thế nào?"

Đem cằm đặt trên vai nhỏ của Bạch Hiền, nhai tới nhai lui, "Ân~~ rất ngon... Cho cái nữa đi!"

Tươi cười cầm lấy bánh có mứt hoa quả ở giữa đút cho Phác Xán Liệt. Người đằng sau ăn đến vô cùng đắc ý, cứ liên tục vừa cười vừa nhai,

"Ngày mốt em dẫn bạn đến phòng khám của anh, y nói sủng vật của mình gần đây luôn bị tiêu chảy, anh giúp y xem vật nhỏ kia bị gì...."

"Là mèo hay chó?"

"Mèo"

Biện Bạch Hiền cầm lấy bánh ngọt mứt hoa quả trong tay, không để ý đến Phác Xán Liệt mà hỏi, "Là nam hay nữ?"

"Anh hỏi mèo sao?"

Biện Bạch Hiền trở mình xem thường.

"Anh hỏi bạn em là nam hay nữ..."

Nuốt nước bọt, trả lời,

"Nam"

"Ừ, nói hắn ngày mốt mang mèo đến đi."

( ̄▽ ̄;)

Biện Bạch Hiền mở tiệm thú ý đã hơn một năm, hoàn toàn không trông cậy chuyện ăn nên làm ra nhưng vẫn đủ tiền mua cơm gạo mắm muối, hơn nữa Biện Bạch Hiền đối với mèo lại đặc biệt thích thú, được làm việc trong một không gian vừa tiện lợi với thật nhiều thú cưng thì còn gì bằng.

.

Với tinh thần đồng loại vô cùng cao, trước giờ Biện Bạch Hiền khi khám cho mèo đều chỉ lấy nửa giá, còn lại như thế nào thì tính thế ấy, nhưng nếu là do Phác Xán Liệt đưa đến thì có hai yêu cầu:

Một là thú cưng của người nổi tiếng.

Hai là thú cưng có chủ là nam.

Ứng với sự hiểu biết của mình về Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền sẽ không để ý chuyện hắn tiếp xúc với nam giới nhưng ngược lại bạn bè của hắn là nữ Biện Bạch Hiền cũng không ưa.

Một lần, có bạn nữ học đại học của Phác Xán Liệt không biết nghe ở đâu rằng y có bạn tốt mở tiệm thú y, giữa trời trưa nắng liền mang chó của mình đến gõ cửa phòng khám, Phác Xán Liệt đang cùng Biện Bạch Hiền ăn cơm thấy bạn học ôm chó đi vào liền thầm nói, tiêu rồi.

.

Cái này vi phạm một trong hai điều kiện.

.

May mắn thay Biện Bạch Hiền cũng không tỏ thái độ gì, mang theo nụ cười lấy thuốc tiêu hóa cho nó uống, cuối cùng còn cầm lấy chân trước rồi nhìn chằm chằm vào mắt chó nhà người ta không biết nói cái gì, con chó kia lập tức nhảy xuống đất cắn ống quần của cô gái kia ra sức kéo đi....

Sau đó Phác Xán Liệt hỏi Biện Bạch Hiền, em lại dạy chó người ta tư tưởng kì lạ gì nữa phải không?

Biện Bạch Hiền mỉm cười, "Không có gì, chỉ nói với nó người cao cao đứng đằng kia chính là đại sắc lang, kêu chủ nó cách xa hắn ra một chút...mà thôi"

Khóe miệng giựt giựt, "Xin hỏi người cao cao em nói ý là anh sao?..."

.

Sáng hôm thứ sáu, Phác Xán Liệt cùng bạn đồng nghiệp ôm mèo đến phòng khám của Biện Bạch Hiền, anh chàng ôm theo một con mèo Anh lông ngắn vừa tiến vào đã có Biện Bạch Hiền nào đó chờ từ sớm vội chạy đến ôm lấy mèo từ anh chàng kia vào lòng luôn miệng nói đáng yêu quá, thật dễ thương, nhìn thấy mèo con mắt híp lại không chút khí lực, Biện Bạch Hiền đau lòng nói anh anh anh

"A nhóc bị tiêu chảy sao? Thật đáng thương... Ca ca châm cứu giúp nhóc một chút sẽ khỏi thôi~~"

Vật nhỏ lông ngắn mủm mĩm ngoe nguẩy đuôi kêu meo meo hai tiếng.

Phác Xán Liệt khoanh tay đứng cạnh, nhìn thấy biện bạch hiền cười ngốc cả người như nở hoa thật dễ thương. Người kia thoáng nhìn mèo của mình rồi lại nhìn Phác Xán Liệt cười cười,

"Bác sĩ Phác thích mèo sao?"

Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền ở đằng kia cẩn thận châm cứu cho mèo nhỏ, "Thích a~"

"Em gái tôi cũng đặc biệt rất thích mèo, mỗi lần tới thăm tôi đều ôm nó theo không rời nửa bước, chơi với nó còn cho nó ăn"

Phác Xán Liệt một lòng một dạ chăm chú nhìn một người một mèo đằng kia, vô thức nói, "Nga thật sao..."

"Chủ nhật này hay cùng nhau ăn một bữa đi, em gái tôi lần trước có nói muốn làm quen với bác sĩ Phác...."

Bác sĩ nhỏ đang khám bệnh đằng kia vô cùng thính tai, vừa cho mèo uống thuốc lại nhẹ nhàng vuốt bụng cho nó liền dùng sức ho khan vài tiếng. Phác Xán Liệt lập tức hoàn hồn, "A...Cuối tuần này tôi bận rồi... Hơn nữa...."

"Ôm chắc này!" Có Biện bạch hiền nào đó mặt đen như than đem trả mèo con lông ngắn cho người kia, đưa thêm cho hắn một ít thuốc, tức giận nói, "Rối loạn tiêu hóa! Nói em gái anh đừng cho nó ăn bậy nữa...."

Nói xong liền quay đầu thu dọn đồ đạc không thèm nói thêm lời nào.

Phác Xán Liệt che miệng cười trộm, đưa tay vuốt mèo nhỏ nằm trong lòng người kia.

"Tôi cũng đã có ý trung nhân..."

Người kia nhất thời xấu hổ, "A vậy sao.. Cậu xem tôi này... thật vô ý quá, tôi cũng không biết, thật ngại quá bác sĩ Phác."

Phác Xán Liệt cười cười, "Không sao, bất quá cậu cũng phải chú ý, nuôi mèo cũng nên thật cẩn thận, không thì nó dễ tức giận, xù lông lắm"

Hàn huyên vài câu, người kia ôm mèo rời đi, cửa phòng khám vừa đóng lại, Biện Bạch Hiền mặc áo blouse trắng đã trừng mắt đi đến đánh vào lưng Phác Xán Liệt, nắm lấy cổ áo hắn gào loạn,

"Anh nói ai tạc mao, ai tạc mao, ai xù lông!!!!!!"

.

Cho nên nói mèo rất dễ ghen, xin các vị nhất định phải nuôi nấng cẩn thận~~~~ Xin hết.

~ Hoàn ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top