Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Sự sợ hãi của nữ hầu Orien

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa bao giờ Orien lại có cảm giác sợ hãi như thế này.

Kể từ khi cô đến dinh thự Lunai lần đầu, gặp được một cô tiểu thư với nửa dòng máu chỉ là thường dân. Cô cũng đã cùng bao nhiêu nữ hầu khác, cảm thấy thật coi thường dòng máu ấy. Vì một đứa trẻ như vậy, cũng có thể đứng trên đầu của bọn họ.

Cùng với địa vị của gia đình, kết hợp với quyền lợi mà cô được cho phép từ khi đến đây. Orien đã cảm thấy bản thân có chút kiêu ngạo. Càng hơn thế nữa là khi biết cô tiểu thư kia dường như không được coi trọng như đã tưởng và thật nhút nhát. Orien lại càng được nước làm tới với những cách sỉ nhục của mình, để đưa cô bé ấy xuống vị trí thấp hơn bản thân.

Nhưng, có thể làm tới đó thì cô cũng sẽ không dám làm hơn. Bởi vì xét cho cùng, cô thừa biết đó vẫn là một đứa trẻ của nhà Công tước Gojesmin. Nếu bất cẩn, chỉ cần dựa vào cách mà cô nhìn thấy được sự quan tâm, nhưng lại có gì đó không thể nói lên lời từ Công tước Gojesmin đối với con gái, cũng có thể khiến cho chỗ đứng của cô hiện tại lung lay, gia đình mình cũng bị cuống vào những hậu quả khôn lường.

Trong dinh thự luôn có những lời đồn về cô tiểu thư bé nhỏ nhút nhát ấy. Đa phần đều sẽ là kể về cô bé với cha của mình. Nhiều lời thậm chí còn thật cay nghiệt, với ý như muốn bảo chính vì cô bé ấy, nên giá trị của người hầu ở đây mới mất đi đến như thế này. Tới mức, đến một chút cơ hội có thể lọt vào mắt xanh của Công tước Gojesmin như một ứng cử viên cũng không có.

Thật ra, Orien cũng biết thừa đó chỉ là những lời cố gắng đề cao chính mình của những nữ hầu. Kể từ khi đến đây ngày đầu và chứng kiến được bức chân dung tuyệt mỹ đến từ người phu nhân đã qua đời của dinh thự này, cô liền cảm nhận được sự vô vọng.

So với người đó, một con người có thể là tuyệt đẹp đến mức khó có lời nào diễn tả được. Những quý tộc như cô, hay những người hầu khác trong dinh thự này. Ngoài ngoài việc chỉ có thể nhân lúc người ta đã qua đời mà tự đắc với chính mình sinh ra đã là quý tộc, thì có lẽ chẳng có gì có thể so sánh lại được cả. Đến cả cô con gái của cô ta, người sinh ra trong cái dòng máu ấy. Chỉ mới còn nhỏ, cũng đã đủ khiến cho bọn họ cảm thấy mình bị lép vế rồi.

Không lạ lùng gì, khi càng chứng kiến vẻ vượt trội đó đang dần cách xa mình. Những người hầu trong dinh thự này lại càng ghen tị, đố kỵ không muốn cho phép nó được phép rực rỡ hơn nữa.

Nếu câu chuyện này cứ tiếp tục như vậy, Orien cũng sẽ không rõ được nó đi đến đâu.

Vì trong cô cũng chỉ có mỗi sự ghen ghét đối với nó. Đối với cách mà nó khiến cho những người như cô dù đã đánh đổi cả thân phận của mình để làm người hầu, cũng sẽ vĩnh viễn không thể nào có được cơ hội đối với chủ nhân ở đây, Công tước Gojesmin. Vì cô bé tiểu thư ấy, ngày càng thật quá giống phu nhân đã khuất của cái nơi này.

Ai đã từng sống lâu trong cái dinh thự này, cũng thừa biết rằng Công tước Gojesmin là một người vô cùng chung thủy với vợ.

Bất kể là từ khi phu nhân của mình mất, hay đến bây giờ mười hai năm đã trôi qua. Nếu như một quý tộc khác, với tuổi vẫn còn trẻ họ chắc chắn sẽ lựa chọn một hôn sự mới cho mình, đồng thời để thoả mãn được dục vọng của bản thân. Công tước Gojesmin lại giống như mất đi trái tim của mình theo phu nhân vậy, đã có biết bao nhiêu quý tộc ngỏ ý. Ông cũng chỉ xem nó như là một trò đùa mà phớt lờ.

Không thiếu người dám cả gan quyến rũ ông mà bất chấp. Cái kết thì ai cũng đều biết, Công tước Gojesmin chưa bao giờ xem nó chỉ là trò đùa. Không bị tống vào ngục giam sống đến hết quãng đời, cũng sẽ bị giết chết ngay lập tức vì sự sỉ nhục đó đối với ông.

Chính vì vậy, ngoài cái danh Công tước Gojesmin, thì trong giới quý tộc cũng đã lưu danh ông với một cái tên khác, là Quý Ngài Tàn Nhẫn.

Bởi vì sau tất cả, những ai cố trèo lên giường của ông, đều sẽ không có kết cục tốt. Khi nó chỉ dành cho một người duy nhất ông đã và đang vẫn yêu thương từ trước đến nay, người vợ đã khuất của mình.

Đối với Gojesmin mà nói, thì nó còn linh thiên ở tất cả những gì liên quan về thần thánh.

Xâm phạm nó đối với ông chả khác gì đang trực tiếp đụng đến mạng sống của ông.

Có lẽ cũng chính vì thế, trong cái dinh thự này sau bao kẻ trước đó đã tự hủy. Những người đến sau cũng không thật sự dám chủ động như vậy nữa.

Orien cũng như thế. Cô có lẽ ngoài hằng ngày hi vọng Công tước Gojesmin thay đổi tính ra, cũng không dám nghĩ đến những chuyện lớn mật hơn.

Nhưng kể cả vậy, thì cô cũng sẽ không ngờ đến một việc mình đã dính phải vào lúc này. Khi có một người trong số những người mà cô đã thu thập được về làm việc cho mình trong dinh thự, để tạo ra thế lực. Vậy mà lại dám cả gan, trong lúc cô không để ý đến, lại tự ý ra tay với cô bé tiểu thư kia.

Nó thậm chí còn không phải chỉ là việc sỉ nhục thông thường, mà còn trên cả thế. Khi nó liên quan đến mạng sống của cô bé ấy.

Đây nói lên điều gì? Như là một người cầm đầu ở đây. Kể cả khi cô không phải là người đã chỉ đạo, cũng sẽ không thể thiếu được sự liên quan.

Chính vì vậy, ngay vào giây phút đó, khi đối mặt với cô bé tiểu thư nay đã thay đổi một cách chóng mặt, dù trong lòng đã đầy sự bất an, cô vẫn dám bao che cho những kẻ dưới quyền của mình là vậy.

Bởi vì cô sợ chuyện này sẽ truyền được đến tai của Công tước Gojesmin. Khi đây chẳng khác gì tự kề dao vào sát cổ của mình. Có chạy đằng trời thì tội mà cô gánh cũng không thể nào thoát được.

- Chuyện này vô lý thật chứ. Con nhỏ ấy bị sao thế? Tự nhiên hôm nay bộ dạng của nó thật lạ.

- Chắc là sao cú té, não nó sinh vấn đề?

- Vậy thì cũng không chừng. Giờ nó còn đề cập đến cả vụ nước hoa như bằng chứng. Nó thật sự nghĩ thứ đó có thể làm bằng chứng? Điều đó thật lố bịch. Phải chứ tiểu thư Orien?

Orien không hề muốn đáp trả lại bất cứ lời lẽ nào từ bọn người này vào thời điểm hiện tại. Điều cô muốn làm lúc này chỉ có thể là bước, bước thật nhanh để rời xa cái nơi cô cảm thấy bị de doạ kia. Cũng như, muốn đến một nơi mà mình có thể giải quyết rõ ràng vụ việc này.

- Cả con nhỏ khó ưa đó nữa.

- Nếu nó không có ở đó, chúng ta đã dễ làm hơn nhiều.

- Nó bị gì vậy chứ? Còn không rõ nó là quý tộc hay không, nhưng cứ luôn thích lên mặt với chúng ta và bảo vệ con bé ấy như "chó" vậy.  Thật khiến người ta tức chết. Nếu phải chưa tìm được điểm yếu nào của nó, chúng ta đã khiến nó phải ngoan ngoãn nghe lời rồi. Người hầu riêng thôi, cũng thật sự đã tưởng thân phận cao hơn chúng ta rồi!

- Tiểu thư Orien?

- ...

- Chúng ta có nên làm gì đó để con bé đó biết tay không? Ta cảm thấy, cần phải dạy nó một bài học mới được. Nó là đứa con của người phụ nữ bần hèn đó, lại dám...

Tách!

Không có chút kiềm chế nào, Orien đã quay ngược lại tát thẳng vào mặt của nữ hầu đang vừa nói.

Đối với cô, giờ nó giống như thể là một cảm xúc xuất phát từ bản năng vậy. Trước đây cô có thể cảm thấy không có việc gì nếu cứ tiếp tục mang phu nhân đã chết ở nơi này ra để làm chủ đề bàn luận. Thì giờ đây, cô lại đang cảm thấy sợ hãi với chính nó, với chính điều mà nó sẽ mang đến cho mình trong tương lai gần.

- T-Tiểu thư Orien?

Sau cú tát đó, không chỉ người bị là bàng hoàng. Mà cả năm người còn lại, cũng đều khó có thể tin được chuyện vừa xảy ra.

- Nếu còn nhắc thêm đến nó một lần nữa...các ngươi nghĩ mình sẽ còn sống ở nơi này sao?

- ...

- ...

- ...

- ...

- ...

- ... Ể?

Cứ như là một con người khác vậy, Orien đã khiến cho tất cả đều cảm thấy được. Suy nghĩ giữa họ và cô vào lúc này đã hoàn toàn riêng biệt.

- Tiểu thư Orien, tại sao cô lại...

- ...

Không có câu trả lời cho họ. Nhưng đáp lại, họ có thể thấy được bộ dạng của Orien vào lúc này. Cô ấy đang run, cả tay và chân, cùng một đôi mắt đã trở nên sợ sệt lo lắng. Một bộ dạng không hề giống thường ngày.

- Nó cũng chỉ là một con bé vô dụng thôi.

- Đ-Đúng đó, hà cớ gì chúng ta phải sợ nó đến thế chứ. Con nhỏ hầu gái kia thì khó đối phó một chút. Nhưng nếu cứ bỏ qua, nó cũng sẽ không dám làm gì...

- ...

- ...

- ...Tiểu thư Orien...cô không sao chứ?

- ...

Không sao? Nếu như nói cảm xúc của Orien vào lúc này là gì. Thì có lẽ đó chính là xen lẫn giữa sự sợ hãi cùng phẩn nộ. Phẩn nộ là bởi vì vẫn không thể tin được bọn người này vẫn ngu ngốc đến thế nghĩ rằng còn động được vào cô bé tiểu thư kia. Sợ hãi thì đó chính là, từ trước đến nay sao cô lại không nhận ra đám người này đang khiến cho cô bị sa vào một vùng lầy không có đường thoát.

- Tiểu thư Orien...

- Đừng chạm vào ta!

Bạch!

- ...

- ...

- ...

- ...

- ...

- ...

Trừ người bị gạt tay, thì tất cả năm người còn lại khó có thể tin được nhìn về phía nhau. Vào lúc này, họ đều đã có thể ngờ ngợ nhận ra. Sau khi vào căn phòng kia và nhận sự sỉ nhục từ con nhỏ người hầu của cô bé kia, Orien đã thay đổi. Nó không đơn thuần chỉ là sợ hãi.

Đúng là như vậy. Bởi vì khác với cái đám đã không còn nổi một chút lý trí nào để nhận thức được mọi chuyện. Orien ít nhất vẫn còn cái đầu của mình. Đừng nói là Erisa hôm nay đột nhiên bạo lực hơn bình thường, đến cả cô bé tiểu thư hèn nhát kia cũng đã sớm không còn có thể động vào nữa rồi.

Lý do từ đâu sao? Là từ những gì mà cô đã nhìn và cảm nhận được từ giây phút đối mặt, nhìn vào đôi mắt không có lấy chút sợ hãi nào với mình như thường lệ kia ra cả.

Orien đã thấy một người khác. Không, đúng hơn giờ cô đang cảm thấy trước đó như tất cả chỉ là một màn kịch. Đó, người mà cô nhìn thấy lúc này nên mới thực sự là thật.

- Nói đi, rốt cuộc thì ai đã là người làm? Rốt cuộc ai nào đã gây ra?

- ...

- ...

- ...

- ...

- ...

- ...Ể?





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top