Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Thanh lý và sự tàn nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước buổi trưa, đó có lẽ là giây phút tồi tệ nhất đối với người hầu ở trong dinh thự. Bởi vì kể từ giây phút cậu nhóc Thái tử đến, mọi kế hoạch của tôi giờ chỉ còn lại có một.

- Các ngươi biết ta cho gọi tất cả các ngươi đến đây để làm gì rồi đúng không?

Trước mắt tôi có rất nhiều người hầu, rất nhiều rất nhiều, trong đó không chỉ có mỗi riêng nữ hầu, mà cả nam quản gia cũng thế.

Bọn họ giờ đang thế nào ư?

Không nói đâu xa lạ, thì giờ tất cả họ đều đang quỳ xuống trước mặt của tôi, người đang ngồi trên ghế trước đại sảnh tầng 1 của dinh thự.

- T-Tiểu thư, x-xin người hãy bỏ qua cho tôi. Tất cả...tất cả đều là do có người xúi dục tôi cả!

Trong lúc tất cả đang trầm mặc về câu hỏi của tôi đưa ra, có một nữ hầu đã run rẩy lên tiếng.

Giọng của cô ta nghe đầy sự hoảng sợ. So với mấy người khác, cô ta trong cực kỳ lo lắng và hốt hoảng. À. Nếu tôi nhớ không lầm thì cô ta chính là nữ hầu khi đó. Người đã tông cửa đi vào cùng với hiệp sĩ trưởng của hoàng gia Golioren Sadrenerf.

- T-Thật điên rồ. Sao người có thể dám làm thế!?

Một người khác cũng lên tiếng, nhưng cô ta trông đầy vẻ tức giận. Nếu như không phải ở đây đều đứng đầy rất nhiều hiệp sĩ tôi nhờ Aragerf và Sett mang đến, để bắt buộc họ phải nghe mình. Có lẽ, trong số những người ở đây đã sớm lật mặt với tôi rồi cũng nên.

- Đúng vậy. Người đã giết người, thật ghê tởm. Người có còn là tiểu thư nhà Công tước Gojesmin không? Hay người là môt con quỷ trong thân xác đó.

Lại một lần nữa, và có vẻ như kẻ này còn muốn quá đáng hơn cả người trước.

Tôi không giận dữ với những điều đó, chỉ lẳng lặng nhìn chúng-những kẻ mà mình cho là có tội bị mang đến đây theo nghĩa đen từ đội hiệp sĩ.

- Các ngươi có thể kêu gào, có thể xin tha thứ, có thể làm bất cứ điều gì các ngươi có thể vào lúc này. Nhưng sự thật, các ngươi đã hành xử với ta bao lâu này như thế nào sẽ mãi mãi không thể nào thay đổi được.

Tôi nhẹ nhàng nói, với đôi mắt lạnh lùng.

- Vậy người muốn làm gì hở? Muốn giết hết tất cả chúng tôi à!?

- Chính xác.

Tôi đáp lại ngay lập tức, không hề có chút do dự nào.

Người vừa lớn tiếng phát ngôn cũng ngậm miệng không thể nói gì. Có lẽ, hắn không thể nào nghĩ đến việc tôi sẽ nói như thế.

- Đừng có đùa như thế! Kể cả khi người là con gái của Công tước Gojesmin, người có biết chúng tôi là ai chứ!? Chúng tôi đều là những quý tộc mang dòng máu danh giá của vương quốc Asther. Một mình người, vẫn chưa có đủ quyền đó đâu!

Có một kẻ lên tiếng chống đối, và có vẻ như hắn đang mang nói cho tôi điều gì đó về cái luật lệ ở vương quốc này.

Nhưng với nó, tôi chỉ tỏ ra một bộ mặt kệ nhìn hắn và lại nói.

- Hành xử vô lẽ với Công nương, con gái của Công tước Gojesmin, và giờ thì ta nghĩ ta vừa có thêm một thân phận nữa, đó chính là vị hôn thê của Thái tử. Cái đó, ta tự hỏi, giờ các ngươi có còn quan trọng đến như vậy. Hay chỉ là những đứa con thứ không hơn không kém trong mắt ta khi bị gia đình mình còn không thèm ngó ngàn đến?

Đây là lần đầu tiên tôi sự dụng đến cái danh hiệu này. Và tất nhiên là để có thể khiến nó hữu dụng trong tương lai. Tôi thật sự muốn nó gắn liền với mình như là một kẻ xấu? Vì sao ư? Tất nhiên là vì chuyện hủy hôn rồi.

Một vị hôn thê hùng tàn ác sát, có thể giết bất cứ kẻ không ưa nào thì ai mà không phải sợ.

Ánh mắt đầu tiên tôi chạm vào cậu nhóc Thái tử đã cho tôi thấy hết cả. Ấn tượng tôi và nó là không quá tốt. Và nếu như cứ bảo lưu cái hình tượng như thế. Ở một tương lai không xa khi nó đã trưởng thành một chút, tôi nghĩ với cái quá khứ đó, và danh tiếng của hiện tại, thì làm gì có ai lại ưa thích một kẻ điên như vậy.

Tôi chính là đang nhắm đến cái tương lai đó. Cái tương lai mà thằng nhóc đó thật sự cảm thấy sợ hãi với vị hôn thê này, và rồi không cần tôi phải làm nhiều điều, cũng không cần tôi phải tự mình nói rằng muốn hủy hôn để cha lo lắng, thằng nhóc đó cũng sẽ phải bất chấp làm thế.

- Đừng đùa như thế! Người nên thôi tỏ ra trưởng thành đi, cái bộ dạng đó của người. Tôi cảm thấy thật buồn cười đó!

Tôi nhìn sang người vừa phát ngôn. Là một nữ hầu và trông đôi mắt của cô ta kìa. Nó nhìn tôi đầy vẻ chăm chọc, cũng như thể tự giễu với bản thân không cần phải lo sợ khi nói vậy.

- Bắt đầu từ cô ta đi.

- Rõ!

Lời tôi vừa ra, các hiệp sĩ đã không có mấy do dự mà nhận lệnh, tiếng đến gần cô ta và mang cô ta dậy.

- N-Người muốn gì!? Đừng đùa như thế! Người không thể làm như vậy!

- Ngươi nói xem? Đem ra ngoài sân, giết đi.

- ...

Toàn trường sau đó đã trở nên im lặng. Đến mấy hiệp sĩ trước đó nghe lời tôi cũng không có dị động gì, có lẽ họ nghĩ mình nghe nhầm.

- V-Vâng...thưa tiểu thư?

Một trong hai hiệp sĩ đang nâng lấy cô nữ hầu quay sang tôi với vẻ như bối rối.

- Ta nói là, mang cô ta ra sân và giết đi.

- ...

Lời tôi xuống thêm lần nữa, cũng là lúc người hiệp sĩ này hướng ánh mắt sang Aragerf và Sett.

Nó khiến tôi thấy hơi khó chịu.

- Làm theo lệnh của người đi Saren.

- ...Vâng ạ.

- Hả? Không...các người điên rồi sao!? Các ngươi đang làm gì thế! Buông tôi ra! Buông tôi ra!!!!

Có vùng vẫy cỡ nào thì cô nữ hầu kia cũng không thể thoát được khỏi tay của hai hiệp sĩ. Tuy hơi khó chịu một chút khi có vẻ lời của mình vẫn chưa đủ trọng lượng trong nhà. Nhưng cũng may là, Aragerf và Sett hiện giờ vẫn chưa có ý định sẽ chống lại tôi, sau những gì đã chứng kiến được.

- Các người...các người không thể...aaaaaaaa!!!

Sau đó không lâu, trong sự im lặng của tôi đối với tiếng la hét chống đối của nữ hầu kia. Ở phía ngoài sân của dinh thự, một tiếng gào tuyệt vọng đã vọng vào trong đây. Đối với nó, tôi liền biết kẻ vừa kéo đi đã được xử lý xong như những gì mà mình đã nói.

- T-Thật vô lý...làm sao có thể như thế...

- Cô ta...cô ta là ác quỷ...

Những kẻ khác thì giờ đều đã run sợ với tôi. Những người vừa rồi đã có ánh mắt không sợ hãi thì giờ đều tỏ ra vẻ lo lắng. Cũng phải thôi, với một mạng người đã lấy ra làm bằng chứng, những kẻ còn lại ai nhìn sẽ lại không cảm thấy sợ hãi.

- Tôi không muốn chết...không...không...tôi không muốn chết thế này...

Trong lúc tôi có cảm giác hài lòng với vẻ mặt của chúng, thì có vẻ như có một kẻ tin thần đã không còn được tỉnh táo nữa.

Đó là một quản gia và giờ hắn đang cào tay xuống mặt đất, trước khi ngẩng mặt lên về phía tôi với đôi mắt đã trở nên điên cuồng.

- Là mày ép tao...là mày ép tao đấy!!

- A!

Vừa dứt lời, kẻ này đã đứng đậy quật bay cả một nữ hầu bên cạnh rồi lao nhanh về phía của tôi.

Trên tay của hắn, tôi có thể thấy được một ma thuật đang được hình thành với vẻ sẽ không đơn giản là nhào lên bình thường.

Với nó, trong lòng tôi đã có chút hoảng sợ. Nhưng khi thừa biết bên mình còn có Aragerf, Sett và nhiều hiệp sĩ khác nữa, tôi lại không còn cảm thấy như thế.

Và khi cảm xúc bình tĩnh trong tôi vừa xuất hiện thì cũng là lúc một tiếng rút kiếm phát ra.

Tôi chỉ thấy được một vệt máu bay lên trời, sau đó cơ thể của tên quản gia ấy đã bị cắt làm đôi.

- ...

Người làm ra nó không ai khác chính là Sett. Gương mặt anh ta lúc này rất là tệ, nhìn cái xác dưới đất và thanh kiếm trên tay đã đẫm máu mà biểu hiện ra vẻ vừa giận, lại vừa khó có thể diễn tả khác.

- Kẻ nào dám to gan với tiểu thư. Vậy thì lấy hắn mà làm gương.

Sau đó, anh ta đã cất giọng, một giọng nói đầy hùng hồn xen lẫn chút giận dữ.

Nói xong thì anh ta đã vẩy thanh kiếm trong tay mình một cái, mới mang nó đút vào trong bao, rồi mặc cho cái xác đang đổ máu bên dưới chân đi về phía chỗ cũ, cứ như chả phải chuyện gì đáng quan tâm.

Đợi khi anh ta trở về vị trí xong, thì mấy người hiệp sĩ khác với gương mặt vừa sợ hãi vừa khó coi đã tiến đến và mang hai phần xác này đi.

Cùng lúc họ đi thì hai người mang nữ hầu trước đó đi cũng đã trở về.

Khi họ chứng kiến cảnh này, đôi mắt cũng đã trở nên khó coi.

Toàn trường sau đó thì đã trở nên yên lặng hẳn đi. Có vẻ như sau cái chết của hai người hầu kia, tôi đã có thể trực tiếp doạ cho cả đám người này sợ mất cả hồn vía.

- Điên rồ...thật điên rồ...

- Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết...

Một hồi lâu sau thì đã có những tiếng rên rỉ vang lên từ bên dưới.

Nhưng tất cả những điều đó, trong mắt tôi giờ sớm đã không còn ý nghĩa gì nữa.

- Trước đó thì, ta cũng đã định cho các ngươi hai lựa chọn cho những gì mình đã làm.

Tôi lạnh nhạt nói, đôi mắt quét toàn bộ người ở đây.

Họ khi nghe thấy điều đó thì tỏ vẻ không dám tin và có phần hi vọng nhìn lên tôi, cứ như thể vừa biết được tin mình có thể sống vậy.

Nhưng đời nào có cái gì dễ đến như vậy, tôi nói ở đây cũng chỉ có hai lựa chọn thôi. Còn về lựa chọn nó là gì, đó còn là ở tùy người cơ.

- Một, các ngươi sẽ phải chịu đựng một hình phạt thật nặng và sống sót thì sẽ được cho qua. Hai, các ngươi sẽ phải giam vào ngục tối, sống nốt quãng đời còn lại của mình ở trong đó với những tội danh của mình đã mắc phải. So với chết luôn, thì các ngươi chọn đi. À, ta nghĩ lựa chọn thứ ba là chết luôn cũng không tệ đấy, vì đằng nào, các ngươi cũng sẽ không thể sống sót nổi quá nhiều.

- N-Người không thể cho chúng tôi một chút cơ hội chuột lỗi nào ư?

- Người đối xử với chúng tôi thế này, người có phải là quá ác độc không?

- Chúng tôi cũng chưa từng muốn hại qua người. Cùng lắm thì đó chỉ là những lời không phải phép. Tôi có thể sửa! Xin người hãy tha cho tôi.

Có khá nhiều lời phản đối lựa chọn của tôi ở đây. Nhưng đó không phải vấn đề quá lớn vì mọi thứ đã sớm được tôi tính cả rồi.

- Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi....

Mặc cho bọn này có nói cái gì, từng người mà tôi đã nhớ kỹ trước đó giờ đều đã được chỉ đến.

- Đây là những kẻ rất ưa thích mang mẹ của ta, phu nhân của cái dinh thự này ra để đùa cợt, sỉ nhục người. Chính vì vậy, ta mong muốn chúng sẽ nhận hình phạt thích đáng dành cho mình. Năm trăm roi da, sau đó nếu còn sống thì hãy mang lưỡi chúng đem cắt đi.

- ...N-Người nói gì cơ...k-không không thể!!

- Buông ta ra! Buông ta ra!!!

Đó là một nhóm người mà tôi cảm thấy ghét nhất ở đây. Ngay khi lệnh tôi được đưa xuống, chúng tất cả đều tỏ ra ý muốn kháng cự nhưng rồi rất nhanh đều bị đội hiệp sĩ ở đây áp chế, cưỡng ép mang đi ra bên ngoài.

Không lâu sau đó thì những tiếng kêu gào thất thanh đã vang lên khắp dinh thự.

Có nhiều người thậm chí hình phạt còn chưa nhận, đã lựa chọn tự sát.

Ngồi trong sảnh chính của dinh thự, tôi cũng không nói gì, chỉ chờ đợi như vậy, chờ cho đến khi những tiếng la hét vang lên từ bên ngoài khi những đòn roi được quất xuống.

Vụt vụt vụt vụt....

- Aaaaa!!!

- Tiểu thư! Ta cho tôi!!

- Tiểu thư!!!

Nó thật là những âm thanh khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi. Cũng như, thật khiến cho tôi cảm thấy thoải mái vì đã chịu đựng quá lâu để trả lại cho những kẻ luôn thích ngồi trên đầu mình.

Nếu như, ở kiếp trước mình có nhiều quyền lực thế này thì quá tốt. Đáng tiếc.

Đôi mắt tôi vẫn giữ vẻ lạnh lùng, liếc nhìn từng kẻ còn ở lại nơi này vào hiện tại.

- Các ngươi còn lời nào để biện minh cho mình không? Mà cũng đừng nghĩ nhiều, vì sao cùng, các ngươi cũng sẽ không có kết cục đẹp đâu.

- ...

- Tại sao chứ...ngươi rốt cuộc là ai? Con nhỏ đó không như thế...

- Đúng vậy, ngươi là ác quỷ! Nhất định là ác quỷ đã chiếm đoạt cơ thể đó.

Những lời sỉ vả thật khó nghe làm sao, nhưng với tôi lại chỉ nở nụ cười. Cười cho những kẻ tội nghiệp ở đây, vì trước mắt của chúng chỉ còn lại một địa ngục đang chờ đợi.

Bao nhiêu ấy nhỉ, sáu mươi bảy người. Hiện tại thì có vẻ như không còn nhiều trong số những người được triệu tập đến đây còn sống nổi cả.

- A...để các ngươi nhận ra rồi sao? Thật là...vậy thì các ngươi cũng nên chết được rồi.

Tôi nở một nụ cười thật vui vẻ. Trong lòng thì tôi cũng không có mấy cảm xúc. Nhưng nụ cười trên môi tôi vào lúc này, cũng chỉ cho chúng biết một câu trả lời. Những gì mà chúng suy đoán, đều là thật cả!

- Ai vừa chửi ta, giết cả đi. Số còn lại mang vào ngục tối, vĩnh viễn không được thả ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top