Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17 : Cạm bẫy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ để yên như vậy rồi ngửi mùi rượu cả đêm hiển nhiên không phải là một ý tưởng hay, nên tôi bèn kêu Lê Tâm và Bích Dung mang nước nóng vào.

Thẩm Hành sau khi say rượu thì hết sức khó tính, căn bản không cho ai khác đụng vào, ngoại trừ tôi. Hết cách, tôi đành tự mình cởi quần áo cho Thẩm Hành, sau đó nửa dỗ dành nửa lừa gạt đẩy y vào trong thùng tắm.

Nhưng tôi vừa mới xoay người, từ phía sau lưng bỗng truyền lại một luồng lực kéo thật mạnh.

Chờ khi tôi kịp có phản ứng thì toàn thân đã ướt nhẹp rồi, quá nửa cơ thể còn bị ngâm trong nước nóng. Tôi hơi cau mày, chợt nghe Thẩm Hành nói: “A Uyển, ta yêu nàng.”

Kế đó, y liền bịt kín đôi môi tôi.

Thẩm Hành trong cơn say rượu chẳng hề dịu dàng chút nào, động tác hết sức thô bạo. Thường ngày mỗi lần hôn tôi, y đều rất dịu dàng và cẩn thận, tựa như một dòng suối nhỏ trên núi, còn lúc này y lại giống như một cơn bão lốc giữa mùa hè, mãnh liệt đến mức khiến cho tôi không cách nào ngăn cản được.

Tôi bị y hôn cho toàn thân mềm nhũn.

Trên thùng tắm hơi nước bốc lên nghi ngút, tôi mở cặp mắt ướt át của mình ra, thở hồng hộc nói: “Sư phụ… từng nói là sẽ không đụng vào ta.”

Thẩm Hành cắn môi tôi. “Nói bao giờ vậy.”

Tôi nói: “Chính là…”

Lời còn chưa dứt, lại một cơn bão lốc nữa ập đến. Lần này tôi bị hôn cho đầu óc mơ màng, căn bản chẳng phân biệt được đông tây nam bắc gì nữa. Quần áo của tôi chẳng biết đã nổi bồng bềnh trên mặt nước từ lúc nào, Thẩm Hành bế thốc tôi lên, hai chân tôi quấn chặt lấy eo y.

Y khẽ cắn lên dái tai tôi, sau đó không ngừng gọi tên tôi:

“A Uyển, A Uyển, A Uyển…”

Tôi đang trong cơn mê muội, căn bản không còn sức để trả lời. Sau khi xong việc, tôi mở mắt ra nhìn Thẩm Hành, thấy y lúc này đã bất tỉnh nhân sự, thân thể thì tựa vào thành thùng tắm.

Tôi đành gọi Bích Dung và Lê Tâm vào thu dọn tàn cuộc.

Sau khi Thẩm Hành quần áo chỉnh tề nằm bên cạnh tôi, tôi đã mệt đến nỗi chẳng thể mở nổi mắt. Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi cứ luôn có cảm giác hình như mình đã quên mất chuyện gì đó.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Hành tỏ vẻ áy náy nói với tôi: “A Uyển, đêm qua là ta không tốt.”

Tôi khẽ “hừ” mấy tiếng, há chỉ là không tốt, đêm qua y có thể nói là đã cưỡng gian tôi.

Y lại nói tiếp: “Ta không nên uống say như vậy. Đêm qua nàng có khó chịu lắm không?”

Tôi sững người ra, sao nghe những lời này cứ có cảm giác như là Thẩm Hành không còn nhớ gì về phen cá nước vui vầy đêm qua nhỉ? Tôi bèn thử thăm dò: “Đêm qua sư phụ say bí tỉ, cứ nhất quyết ôm chặt lấy ta không chịu buông, cuối cùng Lê Tâm và Bích Dung phải hợp sức với nhau mới kéo được sư phụ ra đấy.”

Thẩm Hành lộ rõ vẻ lúng túng. “Là ta không tốt, là ta không đúng, sau này gặp dịp tiệc tùng trong cung ta sẽ không đụng đến giọt rượu nào nữa.”

Xem ra Thẩm Hành quả thực không có chút ấn tượng nào về chuyện đêm qua cả.

Chẳng rõ vì sao, khi thu được kết luận này, tôi lại thầm thở phào một hơi. Sau khi Thẩm Hành đi dự buổi chầu sớm, tôi lén kêu Bích Dung đi sắc thuốc tránh thai rồi mang tới cho mình.

Nhìn chằm chằm vào bát thuốc, tôi tự dưng lại nghĩ tới Thẩm Hành.

Đột nhiên có người xông vào, tôi ngước mắt lên nhìn, thấy thì ra là Thiện Lăng. Nhìn thấy Thiện Lăng tôi thấy hơi chột dạ, bàn tay bất giác lỏng ra, bát thuốc liền rời xuống đất, nước thuốc bắn ra tung tóe.

Thiện Lăng nói với tôi: “Sư điệt, ta tới đây là để cầu xin con một việc.”

Tôi và Thiện Lăng cùng rời khỏi phủ Thái tử.

Bây giờ đã sắp sang đầu hạ, Đại Phụng triều cũng bắt đầu nóng dần lên, ngồi trong xe ngựa quả thực khá ngột ngạt. Tôi vừa phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay vừa hỏi Thiện Lăng: “Hôm nay sư thúc không cần dự buổi chầu sớm ư?”

Thiện Lăng đáp: “Ta xin nghỉ rồi.”

Tôi lại hỏi: “Sư thúc kêu con ra ngoài này có phải là vì chuyện của Phán Tình sư thúc không?”

Thiện Lăng hơi ngẩn ra. “Sao sư điệt lại biết vậy?”

Tôi lại phe phẩy quạt thêm mấy cái nữa. “Sư thúc xin nghỉ không dự chầu sớm, nhưng sư phụ thì đã đi dự chầu rồi, cho nên chuyện mà sư thúc muốn nhờ nhất định là không liên quan gì tới sư phụ, hơn nữa còn phải tránh sư phụ mới được. Nghĩ đi nghĩ lại, con ở Đại Phụng triều này gần như chẳng ra ngoài bao giờ, cũng chưa gặp được mấy ai. Trước đó sư phụ từng hạ cấm lệnh không cho phép Phán Tình sư thúc tới phủ Thái tử nữa, mà con cũng biết là sư thúc không thích con lắm, không có việc gì ắt chẳng vô cớ tới tìm con tán gẫu vu vơ. Cho nên, người có thể khiến cho sư thúc tới đây tìm con chỉ có mỗi mình Phán Tình sư thúc mà thôi.”

Thiện Lăng chăm chú nhìn tôi suốt một hồi lâu, rồi mới nói: “Sư điệt quả là tâm tư tinh tế, xem ra sư huynh thích con như thế cũng không phải là không có nguyên do.”

Tôi hơi nhếch khóe môi. “Đa tạ sư thúc đã khen.”

Thiện Lăng lại nói với tôi: “Lần này ta lén tìm đến con quả thực là vì Phán Tình sư muội. Chuyện… lần trước, ta đã biết cả rồi. Chuyện này quả thực là Phán Tình sư muội không đúng, muội ấy không nên có ý nghĩ như vậy. Suốt đời suốt kiếp này, ngoài con ra sư huynh ắt không vừa mắt bất cứ người nào khác nữa, Phán Tình sư muội sớm nên tuyệt vọng rồi mới phải. Ta cũng đã hết lòng khuyên nhủ rồi, muội ấy nói là sẽ tự xem xét lại bản thân. Thời gian vừa qua, muội ấy một mực ở trong phủ Tể tướng đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, chắc hẳn là đã suy nghĩ thông suốt rồi, cho nên hôm nay mới muốn tìm con để nói với con mấy lời.”

Vẻ mặt Thiện Lăng đột nhiên trở nên hết sức nghiêm túc.

Y nói tiếp: “Phán Tình sư muội là một vị cô nương tốt, chỉ là muội ấy ngay từ đầu đã thích một người không nên thích mà thôi. Sư điệt, mong con có thể tha thứ cho Phán Tình sư muội.” Hơi dừng một chút, Thiện Lăng lấy từ trong vạt áo trước ngực ra một chiếc hộp gấm. “Chỗ này là các món ám khí ta chế tạo được trong mấy ngày qua, tặng lại cho sư điệt.”

Tôi nhận lấy hộp gấm, nói: “Con hiểu mà.”

Thiện Lăng sau khi đưa tôi đến Linh Tê lâu thì liền dừng lại. “Sư muội đang ở lầu hai.” Tôi khẽ gật đầu, sau đó một mình đi lên trên.

Cố Phán Tình lúc này đang ngồi một mình trước bàn, khi nhìn thấy tôi cô ta khẽ cắn môi nói: “Cô tới rồi.”

Tôi hỏi thẳng: “Ta nghe Thiện sư thúc nói là cô có lời muốn nói với ta, đúng vậy không?”

“Đúng vậy, ta quả thực có mấy lời muốn nói với cô.”

Tôi tự rót cho mình một chén trà, chậm rãi nhấp lấy mấy ngụm nhỏ. “Ừm, ta nghe đây.”

“Đại Phụng triều bọn ta không giống như Thiên Long triều các cô, con cái nhà quan lại sau khi hiểu chuyện liền được đưa tới Hằng Sơn học nghệ. Khi vừa nhìn thấy Thái tử sư huynh lần đầu tiên, ta đã đem lòng yêu huynh ấy rồi. Khi cô chưa xuất hiện, ai cũng biết ở Đại Phụng triều này người xứng đôi với Thái tử sư huynh nhất chính là ta. Ta biết là Thái tử sư huynh không thích ta, nhưng khi đó ta cứ ngỡ chờ sau khi ở bên nhau lâu rồi, Thái tử sư huynh tự khắc sẽ thích ta thôi. Cô hãy nhìn mà xem, ta không hề xấu, gia thế chẳng thua kém bất cứ ai, sư huynh thích cái gì ta cũng đều biết rõ…”

Lồng ngực bỗng nhói đau, tôi liền đưa tay lên khẽ ấn một cái.

“Nhưng ta đối tốt với sư huynh đến mấy thì cũng vô dụng, vì trong lòng huynh ấy từ đầu chí cuối chỉ có mỗi mình cô mà thôi. Ta đối tốt với huynh ấy, huynh ấy chẳng thèm để tâm đến. Huynh ấy đối tốt với cô, cô cũng chẳng thèm để tâm đến. Bây giờ ta rốt cuộc đã hiểu rồi, chuyện tình cảm này cần phải đến từ hai phía, không thể miễn cưỡng được. Huynh ấy đã không thích ta, vậy ta sẽ không thích huynh ấy nữa. Ta tin rằng đến một ngày nào đó ta sẽ tìm được một vị lang quân như ý mà trong lòng chỉ có ta thôi.”

Tôi đặt tay lên ngực lần nữa, đồng thời trừng mắt nhìn Cố Phán Tình.

“Có phải cô đã bỏ gì vào trong trà này rồi không?”

Cố Phán Tình lập tức trợn trừng đôi mắt hạnh lên nhìn tôi. “Này, cô đừng có mà ngậm máu phun người nhé. Chớ có nghĩ là ta đã bỏ thuốc một lần rồi, lần sau sẽ lại bỏ thuốc tiếp. Trà này ta mang tới từ phủ Tể tướng, tuyệt đối không có vấn để gì. Nếu cô không tin, giờ ta sẽ uống cho cô xem.”

Dứt lời, Cố Phán Tình liền cầm chén trà mà tôi uống dở lên uống một hơi cạn sạch.

Lồng ngực của tôi lại bắt đầu rấm rứt đau.

Lần này tôi có thể cảm nhận được cơn đau này khác với cơn đau khi bị bỏ thuốc, hơn nữa còn khi đau khi không, liền nói: “Ta chỉ tiện miệng nói vậy thôi, cô nói tiếp đi.”

Cố Phán Tình hơi trề môi. “Cũng chẳng có gì ghê gớm cả, ta chỉ muốn nói với cô rằng Thái tử sư huynh là một người rất tốt, dù cô có không thích huynh ấy thì ta cũng xin cô hãy đối tốt với huynh ấy. Ta đã ở bên huynh ấy bao năm rồi nhưng chưa từng thấy huynh ấy hạ mình trước ai như thế cả.”

Sau khi tôi rời khỏi Linh Tê lâu, Thiện Lăng liền đón tôi lên xe ngựa. Y vội vàng hỏi: “Phán tình sư muội đã nói gì với con thế? Khí sắc của muội ấy thế nào? Có chỗ nào không ổn không?”

Tôi kể lại đại khái mọi chuyện một lượt.

Thiện Lăng nghe xong thì liền thở phào một hơi, bên khóe miệng thoáng hiện nét cười.

“Muội ấy sớm đã nên suy nghĩ như vậy rồi mới phải, trên thế gian này người chịu một lòng một dạ đối tốt với muội ấy thực là nhiều lắm.” Thiện Lăng lộ rõ vẻ hào hứng. “Sư điệt, thời gian không còn sớm nữa, ta đưa con về phủ nhé!”

“Không.” Tôi nói. “Sư thúc, con vừa giúp sư thúc một việc, có phải là sư thúc cũng nên giúp lại con một việc không nhỉ?”

Thiện Lăng ngẩn ra. “Việc gì?”

Tôi đưa tay lên lồng ngực còn rấm rứt đau của mình. “Đại Phụng triều có phải có một nơi tên gọi là huyện Dung Hòe không? Bây giờ sư thúc hãy đưa con tới đó, con muốn tìm một người.”

Thiện Lăng ban đầu không muốn dẫn tôi đi, nhưng về sau dưới sự uy hiếp và dụ dỗ của tôi, y rốt cuộc đã bằng lòng, còn nói: “Nếu sư huynh mà hỏi, sư điệt nhớ phải nói giúp ta đấy.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Thiện Lăng phái người quay về nói với Thẩm Hành là tôi nhất thời nổi hứng muốn tới huyện Dung Hòe du ngoạn một phen, y không cự lại tôi được đành đưa tôi tới đó.

“Sao con lại có người quen ở huyện Dung Hòe vậy?” Thiện Lăng hỏi tôi.

Tôi hỏi ngược lại: “Tại sao con lại không thể có người quen ở huyện Dung Hòe?”

Thiện Lăng nghe thế thì hơi ngớ người ra một chút, sau đó mới nói: “Lúc còn ở Thiên Long triều con vốn đã không thích giao du với người ta, số người quen biết dùng mười đầu ngón tay cũng có thể đếm hết được, huống hồ nơi này còn là Đại Phụng triều, vừa rồi chính con cũng nói mình ở Đại Phụng triều chẳng quen được mấy ai, tính qua tính lại cũng chỉ có vài người mà thôi.”

Tôi với Thiện Lăng còn chưa thân nhau đến mức có thể giãy bày bí mật.

Lần này tôi cảm thấy đau ngực chắc hẳn là vì Dịch Phong. Trước đây Tư Mã Cẩn Du từng nói tôi sở dĩ không có trái tim là vì một phách của tôi đang nằm trên người Dịch Phong, cũng vì nguyên nhân này, mỗi lần gặp Dịch Phong trong lòng tôi đều dâng lên những tâm trạng rất đặc biệt.

Nhớ lại tin tức mấy hôm trước nghe trong quán trà, Dịch Phong đã gảy khúc Phương phi tận để cầu cứu tôi, điều này chứng tỏ y đang gặp phải rắc rối rồi.

Bây giờ tôi bị đau ngực thế này có lẽ là vì Dịch Phong sắp gặp điều bất trắc.

Tôi đưa mắt liếc nhìn Thiện Lăng, cất giọng hững hờ: “Vậy sư thúc cứ coi như là con nhất thời nổi hứng muốn tới huyện Dung Hòe chơi đi.”

Huyện Dung Hòe ở cách đô thành không xa, sau khi đi được chừng một canh giờ, xe ngựa liền dừng lại. Tôi vén rèm xe lên nhìn ra phía ngoài, thấy trước mặt là một cổng thành cao lớn, bên trên có treo một tấm biển nền xanh chữ vàng viết ba chữ “Huyện Dung Hòe”.

Tôi xuống xe ngựa, rồi nói với Thiện Lăng: “Ở chỗ này có một nơi tên gọi là Trích Tinh lâu đúng không?”

Thiện Lăng tỏ ra khá ngạc nhiên. “Xem ra sư điệt cũng biết được không ít chuyện đấy.”

Tôi mỉm cười nói: “Sư thúc hãy đưa con tới đó đi.”

Nếu phán đoán của tôi là chính xác, vậy thì lúc này Dịch phong ắt là đang gặp nguy hiểm. Tôi mà đi một mình chỉ e khó có thể làm nên chuyện gì, nhưng có Thiện Lăng đi cùng, việc giải cứu Dịch phong nhất định sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Còn chưa đi vào Trích Tinh lâu, ngay từ xa tôi đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Thiện Lăng nói: “Sư điệt không biết ư? Trích Tinh lâu là một quán rượu đấy.”

“Điều này con quả thực không biết. Chúng ta hãy vào trong đó ngồi thôi.”

Thiện Lăng hơi cau mày lại. “Đừng nói với ta con đến huyện Dung Hòe này chỉ là để vào trong Trích Tinh lâu uống rượu thôi đấy!”

“Tất nhiên không phải vậy rồi.”

Tôi mỉm cười đi tới chọn lấy một vị trí tốt có thể bao quát toàn cảnh trong Trích Tinh lâu, vừa mới ngồi xuống đã có một gã tiểu nhị thoăn thoắt bước đến tươi cười rạng rỡ hỏi: “Hai vị khách quan chẳng hay muốn gọi loại rượu nào?”

Tôi lẳng lặng nhìn khắp Trích Tinh lâu một lượt nhưng chẳng thấy bóng dáng Dịch Phong đâu.

Thiện Lăng nói: “Ta không uống rượu, cho một ấm trà búp Tín Dương đi.”

Tôi nói: “Đến quán rượu mà không uống rượu thì coi sao được. Chỗ này có rượu hoa quả không? Nếu có thì cho ta một vò, kèm thêm mấy đĩa điểm tâm nữa.”

“Nếu sư huynh mà biết ta đưa con đến đây uống rượu, sau khi quay về huynh ấy sẽ lột da ta mất.”

Tôi tò mò hỏi: “Sao sư thúc lại sợ sư phụ đến mức như vậy nhỉ?”

Thiện Lăng tức tối nói: “Huynh ấy chỉ dịu dàng với một mình con thôi, còn với người khác thì bao giờ mà chẳng là Diêm Vương mặt sắc.”

Mắt thấy tiểu nhị định xoay người rời đi, tôi bèn gọi gã lại bảo: “Chỉ uống rượu không thôi thì cũng chán, chỗ các ngươi có người gảy đàn trợ hứng không?”

Tiểu nhị nở một nụ cười vẻ hiểu ý. “Vị khách quan này nhất định là tới đây tìm Minh Viễn công tử nhà tôi đúng không? Muốn nghe Minh Viễn công tử gảy đàn thì cần tới phòng riêng, hơn nữa còn phải trả thêm chút bạc mới được.”

Tôi nói: “Vậy thì đưa ta tới phòng riêng đi.”

Thiện Lăng kéo tay tôi lại, nhìn chằm chằm vào tôi. “Con đến đây là vì một nam nhân? Lẽ nào người con muốn tìm chính là hắn?”

Tôi biết nếu ngay từ đầu đã nói rõ với Thiện Lăng là mình muốn đi tìm Dịch Phong, y nhất định sẽ không chịu giúp tôi. Có điều chuyện đã đến nước này, tới thì cũng đã tới rồi, y đương nhiên không thể trói tôi mang về được, thế là tôi bèn ung dung thừa nhận: “Đúng thế.”

Thiện lăng tức tối trợn trừng, tròng mắt thiếu chút nữa thì rớt cả ra ngoài.

“Sao ta lại không biết là con giảo hoạt gian trá đến mức này nhỉ?”

Tôi nói: “Sư thúc quá khen rồi.”

Cuối cùng Thiện Lăng đành theo tôi vào phòng riêng, còn tôi cũng gặp được Dịch Phong đúng như ý nguyện.

Lâu ngày không gặp, Dịch Phong đã thay đổi rất nhiều, bộ dạng vô cùng tiều tụy, thân thể thì gầy gộc đi, như thể chỉ cần sơ ý một chút thôi là sẽ bị gió cuốn bay đi mất.

Lồng ngực tôi lại bắt đầu đau, hơn nữa tự nơi đáy lòng còn điên cuồng dâng lên một thứ cảm xúc phức tạp khó mà miêu tả bằng lời, khiến cho tôi cảm thấy toàn thân đều vô cùng khó chịu.

Tôi hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, thế là lồng ngực mới dễ chịu hơn một chút.

Tôi nheo mắt cười nói với Dịch Phong: “Lâu lắm không gặp.”

Dịch Phong nhếch môi nói: “Đúng thế, Quận chúa.” Hơi dừng một chút, y khẽ cười tự giễu. “Ta quên khuấy mất, cô bây giờ không còn là Quận chúa nữa mà đã trở thành Thái tử phi rồi.”

Tôi đưa mắt ngó nhìn qua phía Thiện Lăng sau khi vào đây vẫn luôn tỏ ra mặt mày hờ hững, lại đắn đo một chút về cách dùng từ, sau đó mới nói: “Dịch Phong, ngươi…”

Chẳng ngờ y lại lên tiếng cắt ngang lời tôi: “Thái tử phi, chúng ta lâu rồi không gặp, để ta gảy cho cô nghe một khúc nhạc nhé. Chẳng rõ cô đã quên chưa, năm xưa khi ta soạn khúc nhạc này thì cô mới chỉ mười bốn tuổi, vừa khéo lúc đó hoa đào lất phất rơi, ta bèn đặt cho khúc nhạc cái tên Phương phi tận.”

Tôi hơi sững người.

Dịch Phong bắt đầu lướt tay trên dây đàn, tiếng đàn tình tang chậm rãi vang lên. Tôi đã lâu chưa được nghe Dịch Phong gảy đàn, lúc này nghe thì thấy có mấy phần khác biệt so với ngày xưa, bên trong rõ ràng đã có thêm mấy nét tang thương và buồn khổ, khiến tôi nghe mà lòng thoáng nỗi sầu.

Có điều tôi cũng không đặt cả tâm tư vào khúc nhạc, vừa nghe còn vừa lẳng lặng quan sát gian phòng này. Nếu tôi đoán không nhầm, những lời vừa rồi của Dịch Phong có ý rằng y bây giờ đang lâm vào cảnh nguy hiểm, cho nên cần tôi giúp đỡ.

Lẽ nào trong gian phòng này còn có người khác?

Tôi nhìn quanh bốn phía, phàm là nơi nào có thể giấu người thì đều ngó hết một lượt nhưng vẫn chẳng tìm ra chút manh mối nào.

Tôi đưa mắt nhìn qua phía Dịch Phong.

Vừa khéo lúc này Dịch Phong cũng đang nhìn tôi.

Trong mắt y thoáng qua một tia phức tạp, có điều tôi còn chưa kịp hiểu điều đó có nghĩa là gì thì đã nghe thấy Thiện Lăng ho mạnh một tiếng, lại hạ thấp giọng nói với tôi: “Sư điệt, con phải nhớ lấy, đừng có chơi trò ngoại tình đấy nhé!”

Khóe miệng tôi bất giác hơi co giật, rồi lại một lần nữa nhìn qua phía Dịch Phong, nhưng lúc này y đã cúi xuống rồi, mười ngón tay lướt trên năm sợi dây đàn như bay, những âm thanh vang ra nghe chói tai vô cùng. Tôi không kìm được khẽ cau mày.

Đúng lúc này, dây đàn đứt lìa, một mùi lạ cực kỳ gắt mũi đột nhiên bay tới.

Thiện Lăng ngồi bên cạnh tôi cứ thế đổ ngục xuống đất, tôi ngạc nhiên nhìn qua phía Dịch Phong. Y tỏ vẻ áy náy nói với tôi: “Cô đừng trách ta, ta làm vậy cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.”

“Ngươi…”

Còn chưa kịp nói xong tôi đã lại cảm thấy lồng ngực đau nhói rồi trước mắt tối sầm đi, không còn biết gì nữa cả.  

Khi tôi tỉnh lại, còn chưa mở mắt ra thì đã nghe thấy tiếng bánh xe ngựa lăn lộc cộc. Nghĩ tới cảnh tượng trước khi mình ngất đi, trái tim tôi bất giác giật thót, Dịch Phong nói là y làm thế chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi.

Trên đời này, người có thể khiến Dịch Phong lâm vào cảnh bất đắc dĩ e rằng chỉ có duy nhất một người.

Nghĩ tới đây, tôi bất giác cảm thấy yên tâm hơn đôi chút. Bởi lẽ tôi biết nếu rơi vào tay Tư Mã Cẩn Du, tôi sẽ không có mối lo về tính mạng. Sự cố chấp của Tư Mã Cẩn Du đối với Tạ Uyển thực sự quá ư sâu sắc, do đó hắn chắc chắn sẽ không giết tôi.

Tôi mở mắt ra, quả đúng như tôi dự liệu, người xuất hiện trước mắt tôi đầu tiên chính là Tư Mã Cẩn Du đã lâu không gặp.

Trông khí sắc hắn có vẻ khá tốt, không hề khốn cùng vất vưởng như trong tưởng tượng của tôi, dung mạo thì vẫn nguyên vẻ tuấn tú phi phàm, chiếc áo gấm màu đỏ sậm thêu hình tùng hạc trên người làm bật lên cái phong thái cao sang khó tả.

Thấy tôi tỉnh lại, hắn chậm rãi nhếch khóe môi, khẽ gọi tôi một tiếng.

“Nàng tỉnh rồi sao?”

Tôi chớp chớp mắt. “Ta biết ngay là ngươi mà.”

Tư Mã Cẩn Du cười khẩy một tiếng, dùng hai ngón tay bóp cằm tôi. “Hình như nàng được hắn nuôi khá tốt đấy, sắc mặt hồng hào, còn béo lên nữa.” Y đưa tay nhéo thử má tôi. “Quả nhiên là có thêm thịt rồi, trước đây má nàng đâu có được phúng phính thế này.”

Tôi hơi cau mày lại.

“Sao? Ta đụng vào nàng, nàng không vui à?”

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lời này tôi hiểu rất rõ. Hơn nữa với tính cách của Tư Mã Cẩn Du thì việc gì cũng phải chiều theo ý hắn, không thể làm trái lại, do đó tôi không nói năng gì, cũng không cau mày nữa, cứ thế lặng lẽ nhìn hắn.

Tư Mã Cẩn Du rốt cuộc đã chịu buông tay ra.

Tôi thầm thở phào một hơi tự đáy lòng.

Nhưng tiếp đó hắn lại ôm lấy tôi, nói: “Thẩm Hành bày mưu khiến ta bị mất ngôi báu, ta chẳng để bụng, bởi kiếp này ta vốn tới đây là vì nàng, chỉ cần có nàng, những thứ khác ta đều có thể vứt bỏ được.” Hơi dừng một chút, Tư Mã Cẩn Du lại nhìn chằm chằm vào mắt tôi. “A Uyển, nàng có ngoan không? Đã để cho hắn đụng vào chưa vậy?”

Tôi không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Nếu tôi mà trả lời là đã để cho Thẩm Hành đụng vào rồi, lỡ như Tư Mã Cẩn Du trong cơn nóng giận liền cưỡng bức tôi ngay trong xe ngựa thì phải làm sao?

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cố tình né tránh vấn đề này. “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Trước đây nàng thường nói là muốn xây một ngôi nhà nhỏ trên núi, lại trồng một gốc đào trước cửa, bây giờ ta đã tìm được một ngọn núi rất tốt, trong núi có một sơn trang đã được ta mua lại với giá cao, trong sơn trang còn có một rừng đào, nhất định là nàng sẽ thích. Sau này chúng ta hãy vui vẻ sống bên nhau, vĩnh viễn không bao giờ chia lìa. Có điều trước đó nàng phải thành thực nói cho ta biết, rốt cuộc nàng có ngoan không vậy?”

Tôi biết là không thể né tránh được vấn đề này, bèn nói: “Có thì sao? Không thì sao?”

Trong mắt Tư Mã Cẩn Du thoáng qua một tia dữ dằn, nhưng có lẽ vì thấy tôi hơi rùng mình nên hắn liền khẽ nở nụ cười. “Nếu có, ta sẽ khiến Thẩm Hành phải hối hận đến cuối cuộc đời này. Còn nếu như không, ta cũng sẽ khiến Thẩm Hành đau khổ không muốn sống. Riêng về nàng, bây giờ ta đã tìm được một cách hay rồi, sau này nàng nhất định sẽ hết lòng hết dạ đi theo ta.”

Hết lòng hết dạ đi theo hắn?

Ngay đến Thẩm Hành còn không làm được như vậy, Tư Mã Cẩn Du lẽ nào có thể ư?

Tôi tiện miệng hỏi: “Cách gì vậy?”

Tư Mã Cẩn Du cười nhạt nói: “Không bao lâu nữa nàng sẽ biết thôi.”

Đột nhiên, lồng ngực tôi lại bắt đầu dau. Tôi đưa tay ấn nhẹ rồi bèn cất lời chất vấn: “Ngực ta bị đau có phải là do ngươi bày trò không?”

“Phải.” Hắn thản nhiên thừa nhận. “Ta đã nghĩ kĩ rồi, thà cứ để nàng có trái tim mà đi theo ta còn hơn là không có trái tim mà đi theo Thẩm Hành.”

Tôi cả kinh. “Ngươi biết cách rồi ư?”

Tư Mã Cẩn Du cười khẩy một tiếng.

“Ta vẫn luôn biết rõ, chỉ có điều lúc trước còn chưa đến mức phải dùng đến mà thôi.”

Tôi khá tò mò về cách của Tư Mã Cẩn Du, có điều hắn rất kín miệng, dù tôi đã nhiều lần dò hỏi nhưng vẫn chẳng thu được kết quả gì. Xe ngựa đi liền một mạch mấy ngày, đến ngày thứ năm thì tới được sơn trang mà Tư Mã Cẩn Du từng nhắc đến.

Tư Mã Cẩn Du bế tôi xuống xe ngựa.

Tôi ngước mắt nhìn, thấy sơn trang này còn chưa có tên. Tư Mã Cẩn Du nói: “Sơn trang này còn đang chờ nàng đặt tên đấy, đương nhiên, nàng có thể đợi đến khi con của chúng ta ra đời rồi hãy đặt tên cũng không muộn.”

Tôi nhủ thầm, Tư Mã Cẩn Du suy nghĩ đúng là xa xôi quá chừng.

Tôi đưa mắt liếc qua phía hắn, thấy hắn lúc này dường như vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi vui sướng của bản thân.

Hắn chợt nói: “Nếu đó là một bé gái, hãy gọi nó là Uyển Nhi được không? Đó không phải chữ ‘uyển’ của nàng, mà là chữ ‘uyển’ của ‘dịu dàng’.” Hơi dừng một chút, hắn lại lẩm bẩm: “Cái tên này hay lắm, cứ quyết định như vậy đi.”

Tôi lại nhìn thần sắc hắn lần nữa, thấy hắn có vẻ tự tin vô cùng, cứ như thể sau này tôi nhất định sẽ thực sự sinh cho hắn một bé gái tên là Uyển Nhi vậy. Tôi không kìm được thầm cảm thấy sợ hãi, Tư Mã Cẩn Du biết rất nhiều trò bàng môn tà đạo, trong kiếp trước hắn đã dùng đủ trò để đuổi theo tôi tới kiếp này, bây giờ chẳng biết là lại định dùng đến thủ đoạn gì nữa.

Một lòng một dạ đi theo hắn?

Tôi bỗng nhớ lại những lời mà Tư Mã Cẩn Du từng nói với mình ngày trước: Nếu nàng còn không chịu nghe lời, ta sẽ biến nàng thành một con rối để nàng vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta.

Con rối!

Trái tim tôi bất giác run lên lẩy bẩy.

Ở trong sơn trang được mấy ngày, tôi có cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Tôi vốn cứ ngỡ Tư Mã Cẩn Du sẽ giam tôi vào một chỗ, hoặc ít nhất thì cũng phải sai người ngày đêm trông chừng tôi. Nhưng tôi lại có thể đi lại tự do trong sơn trang, đi theo sau lưng chỉ có duy nhất một tiểu a hoàn. Đêm đến khi đi ngủ, Tư Mã Cẩn Du cũng không nằng nặc đòi ôm tôi ngủ như trước, hơn nữa còn an bài cho tôi một tiểu viện riêng, chỉ đến giờ dùng bữa mới xuất hiện.

Tôi tìm cách moi lời từ cô ả tiểu a hoàn, đáng tiếc hỏi gì thị cũng đều trả lời là không biết, hơn nữa còn thường xuyên cúi gằm mặt xuống, nói năng thì run run rẩy rẩy, cứ như thể tôi là một con yêu quái chuyên ăn thịt người vậy.

Tôi cũng từng nghĩ tới việc chạy trốn, nhưng đã chạy mấy lần rồi mà đều không thành công. Mỗi lần chạy tới cửa sơn trang là ngực tôi lại bắt đầu rấm rứt đau, thế là tôi đành bỏ cuộc. Đến giờ dùng bữa tối, Tư Mã Cẩn Du lại một lần nữa xuất hiện trong tiểu viện của tôi.

Hắn gắp cho tôi một đũa thức ăn, cười híp mắt hỏi: “Sao đã đi tới cửa sơn trang rồi mà lại không ra ngoài luôn thế?”

Gã khốn này rõ ràng là biết rõ mà còn cố hỏi!

Tôi buông bát đũa xuống. “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào đây?” Nếu hắn giết quách tôi đi thì tôi còn được chết một cách thống khoái. Nhưng hắn lại làm cho tôi rơi vào cảnh dở sống dở chết thế này, thực khó chịu vô cùng.

Tư Mã Cẩn Du nở một nụ cười cao thâm khó lường. “Còn chưa tới lúc. Có điều cũng sắp rồi, nàng hãy cố chờ thêm nửa tháng nữa đi.”

Tôi nói vẻ hết cách: “Ngươi muốn làm gì vậy?”

“A Uyển có biết tại sao mãi đến bây giờ mà Thẩm Hành vẫn chưa chịu tới cứu nàng không?”

Tính ra thì tôi bị Tư Mã Cẩn Du bắt về đây cũng đã được một thời gian rồi, theo lý mà nói thì Thẩm Hành đã đoán ra được là tôi đang ở chỗ Tư Mã Cẩn Du, sẽ tìm mọi cách để cứu tôi về. Thế nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy mà tôi ở đây vẫn chẳng nhận được chút tin tức nào.

Tư Mã Cẩn Du cất tiếng cười khinh miệt. “Nàng đừng hy vọng hắn sẽ tới cứu nàng. Bây giờ hắn còn đang mải trái ôm phải ấp, chẳng có lòng dạ nào mà nhớ đến nàng đâu.”

Tôi vô thức buông lời phản bác: “Ngươi nói dối.”

Phẩm hạnh của Thẩm Hành thế nào tôi biết rất rõ, y không phải loại người như vậy.

“Thẩm Hành là một kẻ tiểu nhân, là một tên ngụy quân tử lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo.” 

“Không phải thế! Sư phụ là một chính nhân quân tử thanh tao nho nhã quang minh lỗi lạc!” Trong suy nghĩ của tôi, Thẩm Hành dù tệ đến mấy thì cũng không tới lượt Tư Mã Cẩn Du đứng đây nói năng bừa bãi.

“Câm miệng!”

Tư Mã Cẩn Du đột nhiên đập mạnh bàn một cái, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.

“Kiếp trước là như vậy, kiếp này là như vậy. Nàng lúc nào cũng bảo vệ hắn, hắn rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ?”

Nhìn ánh mắt Tư Mã Cẩn Du cứ như là muốn ăn thịt người vậy, đáng sợ vô cùng.

Tôi cũng không biết Thẩm Hành tốt ở chỗ nào, chỉ biết rằng y đối xử với tôi rất tốt, cho nên vừa nghe thấy Tư Mã Cẩn Du nói xấu y, tôi liền cảm thấy hết sức không vui.

Đột nhiên, Tư Mã Cẩn Du thu mọi cảm xúc về, chỉ nói: “Vừa rồi ta không nên hung dữ với nàng như vậy.”

Tôi sững người ra.

Hắn lại nói: “Nếu nàng cảm thấy buồn chán thì có thể đi tìm Minh Viễn. Y cũng đang ở trong sơn trang.”

Tôi vừa rời khỏi sơn trang là liền cảm thấy đau ngực, chuyện này ắt là không tránh khỏi mối liên quan tới Dịch Phong. Do đó, nếu tôi muốn trốn khỏi đây thì nhất định phải kéo được Dịch Phong đi cùng.

Nghĩ tới câu nói “ta làm vậy cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi” kia của Dịch Phong, tôi thực sự không biết nên cư xử với y bằng tâm trạng thế nào.

Kỳ thực tỉ mỉ ngẫm lại, trong kiếp trước kiếp này, người vô tội nhất chính là Dịch Phong. Tuy có lúc y tỏ ra rất khó chịu với tôi, nhưng chẳng rõ có phải là vì bản thân có một phách nằm trên người y hay không, cứ mỗi lần nhìn thấy y là tôi liền cảm thấy vô cùng thân thiết.

Cho nên đêm đó nghe Tư Mã Cẩn Du nói vậy, ngay sáng sớm hôm sau tôi liền đi tìm Dịch Phong.

Dịch Phong trú trong một tiểu viện hết sức đơn giản, tôi cứ thế xông thẳng vào mà chẳng sai người thông báo. Cách lần gặp gỡ trước đã được mấy ngày, lần này gặp y tôi thấy y chỉ mặc một chiếc áo đơn nằm trên giường, trên người đắp một tấm chăn mỏng, còn chưa bước chân qua bậu cửa tôi đã nghe thấy những tiếng ho sặc sụa vang ra không ngớt.

Định thần nhìn kĩ, tôi thấy khuôn mặt Dịch Phong lúc này tái nhợt, không khác gì một tờ giấy.

Tôi bất giác ngây người ra đó.

Tiểu a hoàn kia rốt cuộc cũng đuổi kịp tôi, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Cô nương, đi chậm một chút thôi.”

Dịch Phong chậm rãi mở mắt ra, khi ánh mắt dừng lại trên người tôi, y khẽ nở một nụ cười buồn bã. “Cô tới rồi.”

Tôi bước tới đứng bên cạnh giường, thấp thỏm hỏi: “Sao ngươi lại biến thành bộ dạng thế này?”

Dịch Phong hơi cựa mình, tôi nhìn ra là y muốn ngồi dậy, bèn đưa tay tới định đỡ.

“Để tự ta được rồi.”

Đó rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản nhưng Dịch Phong lại phải thực hiện một cách hết sức khó khăn. Song y vẫn rất cố chấp, kiên quyết không để cho ai giúp đỡ, cứ thế cắn răng chống khuỷu tay xuống giường, khi ngồi dậy được thì trên trán đã tuôn đầy mồ hôi lạnh.

Tiểu a hoàn bưng một chiếc đôn tới cho tôi.

Sau khi ngồi xuống, tôi liền hỏi lại Dịch Phong câu hỏi vừa rồi: “Sao ngươi lại biến thành bộ dạng thế này?” Tôi nhớ là lúc gặp mặt lần cuối ở Thiên Long triều y vẫn còn rất khỏe mạnh cơ mà.

Dịch Phong khẽ cười nhạt, không hề trả lời, còn hỏi ngược lại tôi: “Cô có oán trách ta không? Nếu không vì ta, cô đã chẳng rơi vào cảnh ngộ như bây giờ.”

Tôi khẽ lắc đầu.

Tôi thực sự chưa từng oán trách Dịch Phong. Huống chi, cho dù có thực sự oán trách y thì nhìn thấy bộ dạng của y bây giờ tôi cũng khó lòng oán trách được. Lúc này, y giống như một ngọn đèn treo lững lờ trước gió, e rằng chẳng còn lại được bao nhiêu thời gian nữa rồi.

Y nhìn tôi chăm chú, chợt nói: “Cô không oán ta, nhưng ta ban đầu thì lại oán cô. Ta ngưỡng mộ cô được sinh ra trong một gia đình quyền quý, cũng oán cô vì kiếp trước của cô đã làm liên lụy tới kiếp này của ta, còn oán vì tất cả mọi người đều coi cô như bảo bối, nhưng lại chỉ coi ta như một quân cờ chẳng mấy quan trọng. Có điều về sau ta suy nghĩ thông suốt rồi, cho nên không còn oán cô nữa. Vận mệnh vốn là do trời định, ta nên oán trách ông trời chứ không nên oán trách cô, mà thực ra, ta lại càng nên tự oán mình vì suốt ngày chỉ biết trách trời trách đất. Năm xưa nếu ta không tới thành Kiến Trung, không gặp tam Hoàng tử, chỉ sống tại nơi mà mình được sinh ra, có lẽ cuộc đời ta đã khác rồi.”

Y đột nhiên ho sặc sụa, tiếng ho nghe như xé ruột xé gan.

Tôi vô ý liếc mắt nhìn, thấy nơi lồng ngực Dịch Phong rỉ ra đầy vết máu.

“Ngươi…” Lời vừa mới ra khỏi miệng, tôi bỗng dưng lại cảm thấy lồng ngực rấm rứt đau.

Lúc này tôi lại càng có thể khẳng định cơn đau nơi ngực mình có liên quan tới Dịch Phong.

Tôi nhìn chằm chằm vào Dịch Phong, rồi liền đưa tay tới vạch vạt áo mỏng manh của y ra, lọt vào mắt là vô số vết dao đâm rùng rợn! Tôi chấn động tột cùng. “Đây… đây là…”

Dịch Phong tránh khỏi tay tôi, kéo vạt áo trở lại như cũ.

Y tỏ ra rất bình thản, cứ như thể sớm đã quen với việc này rồi. “Quãng thời gian này có phải cô rất hay đau ngực không?”

Tôi gật đầu.

“Đó là vì Tư Mã Cẩn Du đã dùng dao đâm vào trái tim ta. Cô có một phách nằm trong trái tim ta, cho nên ta đau thì cô cũng đau.” Y mặt không đổi sắc, lại nói tiếp: “Tư Mã Cẩn Du đã vì cô mà trở nên điên cuồng rồi, trong mắt hắn chỉ có mình cô là người thôi.”

Lúc này tôi thực không biết nên nói gì mới phải.

Dịch Phong lại nói tiếp: “Có phải cô muốn biết Tư Mã Cẩn Du rốt cuộc muốn làm gì không?”

“Ngươi biết ư?”

Dịch Phong gật đầu. “Ta có thể nói cho cô biết, nhưng cô phải đồng ý với ta một việc.”

Tôi hỏi: “Việc gì?”

Y nói: “Thi thể của tam Hoàng tử được ta mai tang dưới núi Sùng Hoa, đó cũng chính là nơi mà năm xưa y cứu ta. Ta vừa sinh ra đã là cô nhi, trên thế gian này chỉ có mình y là từng thật lòng đối tốt với ta mà thôi. Chắc hẳn cô cũng nhìn ra rồi, tính mạng ta chẳng còn giữ được bao lâu nữa, sau khi ta chết, mong cô mỗi dịp Thanh Minh hãy sai người đi quét dọn mộ y một lần, lại mang theo một bình rượu Hoa Điêu tới nữa. Lúc sinh tiền y từng cứu ta một mạng, vậy sau khi y chết ta phải trả cho y một ngôi mộ sạch sẽ.”

Chuyện này không có gì là khó, tôi bèn nói: “Được.”

Y nở một nụ cười vui vẻ. “Tiêu Uyển, thực ra cô cũng là một người tốt.” Rồi y lại ho lên mấy tiếng nữa, lần này không ngờ lại ho ra máu. Y đưa tay lên lau khóe miệng, bình thản nói tiếp: “Cô lại gần đây, để ta nói cho cô biết.”

Tôi hơi nhích người về phía trước một chút.

Y nói: “Trong ngày Hai mươi bốn tháng Tư, Tư Mã Cẩn Du sẽ sai người thi triển phép thuật với cô, kể từ đó cô sẽ cho rằng người mà cô yêu chính là hắn, hơn nữa vĩnh viễn không bao giờ thay lòng.”

Ngày Hai mươi bốn tháng Tư, vậy là chỉ còn nửa tháng nữa thôi.

Tôi nói: “Nhưng ta là…”

“Nhưng cô là người không có trái tim chứ gì?” Dịch Phong khẽ nhếch khóe môi. “Sau khi ta chết, cô sẽ không còn là người không có trái tim nữa.”

Tôi cả kinh.

Hóa ra cách để tôi có trái tim lại là lấy đi tính mạng của Dịch Phong! Chẳng trách lúc xưa khi tôi hỏi Dịch Phong điều này y lại không chịu nói. Tôi nói: “Ý của ngươi là trong ngày Hai mươi bốn tháng Tư đó, Tư Mã Cẩn Du sẽ giết ngươi?”

“Đúng vậy, ta cần phải chết vào đúng ngày đó thì mới có thể phối hợp được với việc thi triển phép thuật.” Dịch Phong lại ho lên mấy tiếng nữa, rồi chợt nhìn lên búi tóc của tôi. “Cây trâm này của cô đẹp quá, có thể đưa cho ta xem một chút không?”

Tôi rút cây trâm đó xuống, đưa cho Dịch Phong.

Dịch Phong khẽ vuốt ve cây trâm bằng những ngón tay đã gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, rồi chợt nở một nụ cười quái dị. “Phần lớn nỗi khổ ta phải chịu trong cuộc đời này đều là từ Tư Mã Cẩn Du mà ra, hắn đã hại ta như vậy, ta dù có chết cũng quyết không bao giờ để hắn được như ý nguyện.”

Lời còn chưa dứt, Dịch Phong đã đột ngột dùng hết sức bình sinh đâm thẳng cây trâm đó vào chỗ trái tim của mình.

Tôi bất giác cả kinh, định ngăn y lại.

Nhưng tiểu a hoàn sau lưng không ngờ lại đưa tay tới giữ chặt lấy tôi.

Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, thấy tiểu a hoàn vẫn luôn tỏ ra co ro sợ hãi kia không ngờ lại nở một nụ cười vẻ hài lòng, rồi thị liền cất giọng lạnh lùng nói: “Dịch Phong, ngươi nhầm rồi, Tư Mã Cẩn Du vẫn luôn lừa ngươi đấy, cái gọi là ngày Hai mươi bốn tháng Tư gì đó kia chỉ là những lời nhăng nhít mà thôi, điều y thực sự muốn chẳng qua là ngươi cam tâm tình nguyện tự mình động thủ.”

Tôi ngây người ra đó.

Tiểu a hoàn kia lại nhìn qua phía tôi. “Xin chào, ta chính là cao nhân mà Tư Mã Cẩn Du mời tới. Ta tên Mãn Kỳ.”

Tôi đã nằm mơ một giấc mơ rất dài, nhưng mơ thấy gì thì tôi cũng không nhớ lắm, chỉ biết rằng mình hình như đã cưỡi ngựa xem hoa đi khắp nơi, cũng nhìn thấy được rất nhiều thứ, song đến cuối cùng thì lại chẳng thực sự nhớ được thứ gì.

Trong đầu tôi lúc này chỉ có duy nhất hai chữ: Cẩn Du.

Tôi mở mắt ra, cứ thế ngẩn ngơ nhìn vào cặp sen liền gốc được thêu trên chiếc màn xanh biếc. Cứ nhìn, nhìn mãi, tôi đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu, vừa định đưa tay lên day thì bỗng có một bàn tay thò ra từ trong chiếc chăn gấm nắm lấy bàn tay tôi.

Tôi dời mắt qua nhìn, thấy đó là một nam tử có tướng mạo cực kỳ diễm lệ, trong cặp mắt phượng hẹp dài thấp thoáng nét cười.

Tôi vô thức cất tiếng gọi: “Cẩn Du phu quân.”

Nụ cười trong mắt lại càng trở nên nồng đậm, y nắm chặt lấy bàn tay tôi. “A Uyển đang đau đầu ư? Để phu quân day giúp nàng nhé?”

Tôi lại sững người lần nữa.

“Ta… tên là A Uyển ư?”

Cẩn Du phu quân cười nói: “A Uyển ngốc nghếch, sao mới ngủ một giấc mà đã quên luôn tên của mình vậy? Nàng họ Tạ, tên chỉ có một chữ Uyển thôi. Hai chúng ta là thanh mai trúc mã quen nhau từ nhỏ, nàng đến tuổi cập kê thì gả cho ta, rồi hai chúng ta đã sống với nhau trong sơn trang này từ đó đến giờ. Nàng nhìn lại nàng xem, đêm qua chỉ uống hơi nhiều rượu một chút, thế mà hôm nay ngay cả việc mình tên là gì cũng quên mất. Xem ra sau này ta phải không cho nàng uống rượu nữa mới được.”

Cẩn Du phu quân đưa tay tới dịu dàng giúp tôi day đầu, trong mắt ngợp đầy tình ý.

Tôi đưa tay sờ lên ngực, thấy trái tim bên trong đang đập thình thịch, rõ ràng là cũng chứa đầy tình yêu với Cẩn Du phu quân.

Tôi gượng cười một tiếng.

“Vậy sau này thiếp sẽ không uống rượu nữa.”

“Không sau, A Uyển thích uống thì cứ uống, nhỡ có quên cũng không việc gì. Ta có thể nói lại với nàng hết lần này tới lần khác, đến khi nào nàng nhớ kĩ rồi mới thôi.”

Tôi thẹn đến nỗi đỏ bừng cả mặt. “Cẩn Du phu quân thật tốt quá.”

Sau khi dùng xong bữa sáng, tôi ăn quá no nên Cẩn Du phu quân liền đưa tôi đi tản bộ trong sơn trang. Chẳng rõ vì sao, tuy phu quân nói là chúng tôi đã sống ở đây mấy năm rồi, nhưng tôi lại cảm thấy nơi này rất xa lạ.

Tôi nói nỗi nghi hoặc này của mình với phu quân.

Y chỉ nói: “Mấy hôm trước nàng không cẩn thận đập đầu vào vật cứng, thế là quên đi rất nhiều chuyện. Có điều cũng không sao hết, một thời gian nữa mọi chuyện chắc sẽ ổn thỏa cả thôi.”

Hóa ra tôi còn từng bị đập đầu vào vật cứng.

Y lại nói thêm: “Có lẽ một phần cũng là tại đêm qua nàng uống nhiều rượu quá, thế nên mới quên mất một số chuyện vốn đã nhớ ra rồi.”

Sơn trang này khá trống trải, có điều ở mé đông nam lại có một rừng đào, hiện giờ hoa đào tuy đã rụng hết nhưng tôi vẫn có thể ngửi thấy hương hoa đào thoang thoảng lưu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top