Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 5 : Con gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Châu Châu năm nay mười lăm tuổi, thiếp nghĩ cũng đã tới lúc chọn chồng cho nó rồi.”

Khi dùng bữa tối, mẹ cười tủm tỉm nhìn tôi, sau đó liền đưa mắt nhìn qua phía cha. Cha cẩn thận nhặt hết xương, sau đó gắp miếng cá trắng nõn vào trong bát cho mẹ, lại mỉm cười nhìn mẹ, rồi mới nói: “Mẹ con nói đúng đấy, con đã mười lăm tuổi rồi, cần phải chọn chồng thôi.”

Từ khi ra đời tới nay, chưa chần nào tôi thấy cha không hùa theo lời của mẹ. Mỗi lần mẹ nói ra điều gì đó là cha ắt sẽ nói nối một câu: “Mẹ con nói đúng đấy.” Có điều tôi đã quá quen với việc này rồi, cho nên không hề cảm thấy có gì là kỳ lạ.

Trong mắt thấp thoáng nét cười, cha khẽ hỏi: “Mùi vị thế nào?”

Mẹ nếm thử một miếng rồi đáp: “Rất tươi và ngọt. Ôi, cá ở Ninh Hà đúng là ngon quá chừng.”

Cha cười nói: “Nếu nàng thích, ngày mai ta sẽ sai người đi bắt thêm mấy con nữa về đây.”

Mẹ nói: “Được, vậy ngày mai chàng hãy thử làm món cá kho xem sao.”

Cha lại gắp cho mẹ một miếng cá nữa, sau đó liền dùng đũa cuộn miếng da cá trên đĩa lại rồi gắp vào bát cho tôi. Tôi từ nhỏ đã chỉ thích ăn da cá, không thích ăn phần thịt, nên mỗi lần cha luộc cá thì phần thịt thuộc về mẹ, phần da thuộc về tôi, còn phần đầu thì thuộc về cha, phân chia hết sức rõ ràng.

“Châu Châu đã có ý trung nhân chưa vậy?” Mẹ chợt hỏi tôi.

Tôi bị hỏi đột nhiên như thế thì không kìm được ho lên sặc sụa, ngay đến nước mắt cũng suýt rớt ra, thế rồi liền đỏ mặt nói: “Mẹ nói bừa cái gì vậy!”

Mẹ cười nói: “Châu Châu ngốc nghếch, con sắp mười lăm tuổi rồi, có ý trung nhân là chuyện bình thường thôi. Mẹ cũng quen cha con năm mười lăm tuổi đấy. Châu Châu, nếu đã có ý trung nhân thì hãy nói với cha mẹ, để cha mẹ xem giúp con.”

Tôi lắc đầu nói: “Con vẫn chưa có mà.”

Mẹ hỏi lại: “Thật chứ?”

Tôi gật đầu một cái thật mạnh. “Thật!”

Mẹ lộ vẻ buồn bực: “Vậy phải làm sao đây? Sơn trang của chúng ta nằm nơi hẻo lánh, các gia đình ở xung quanh thì đã dọn đi từ lâu, chúng ta biết phải đi đâu để tìm về cho Châu Châu một vị lang quân như ý đây?”

Tôi nói: “Mẹ, không vội. Con cũng chỉ vừa mới đến tuổi cập kê thôi mà.”

Cha trầm ngâm một chút rồi bèn nói: “A Uyển, nàng không cần nôn nóng đâu. Hoàng đệ thương yêu Châu Châu nhất, cho dù chúng ta không chọn được một người chồng tốt cho Châu Châu thì cũng đã có hoàng đệ rồi cơ mà. Đợi lát nữa ta sẽ viết một bức thư gửi đi, nhờ hoàng đệ lưu ý xem trong triều có những vị công tử nào tuổi tác thích hợp. Mà cho dù không chọn được ai ở Đại Phụng triều thì vẫn còn Thiên Long triều, hoàng cửu của nó ắt sẽ không hờ hững ngồi yên trong chuyện này đâu.”

Mẹ nói: “Quả đúng vậy thật, mới không lâu trước đây huynh trưởng còn gửi thư đến hỏi về chuyện hôn nhân của Châu Châu đấy.”

Cha nhìn tôi nói: “Châu Châu, chỉ mấy hôm nữa là sang tháng Tám rồi đấy.”

Sau khi cha và mẹ dọn lên núi, mỗi năm tôi đều phải về ở trong đô thành của Đại Phụng triều mấy tháng.

Hoàng thúc rất kính trọng cha, cũng hết sức thương yêu tôi. Sau khi đăng cơ, hoàng thúc liền sai người xây cho tôi một tòa cung điện thật lớn trong cung, mỗi lần quay về đô thành, tôi đều ở trong tòa cung điện đó cả.

Tôi nói: “Hành lý con đã sắp xếp được tương đối rồi, đến ngày kia là có thể khởi hành.”

Mẹ nói: “Châu Châu, nếu nhìn thấy người nào vừa ý thì đừng có bỏ lỡ đấy, cứ nói với hoàng thúc của con là được. Hoàng thúc của con vốn thương yêu con nhất, nhất định sẽ giúp con được như ý.” Tôi vừa nghe thấy thế thì không kìm được trề môi nói: “Mẹ, con đâu phải là thổ phỉ, làm gì có chuyện chỉ cần con thích là được.”

Mẹ cười nói: “Châu Châu nhà ta là Lạc Vân Quận chúa của Đại phụng triều cơ mà, làm gì có ai lại không thích con chứ.”

Tôi ăn nốt miếng cơm cuối cùng trong bát, sau đó bèn nói: “Mẹ đừng trêu con nữa, con về phòng sắp xếp nốt hành lý đây.” Khi đi tới cạnh cửa tôi lại vòng trở lại, thấy cha lúc này đang dịu dàng bóc vỏ tôm cho mẹ. Tôi hỏi cha: “Cha, con có thể dẫn Úy Minh đi cùng không?”

“Châu Châu, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được gọi thẳng tên như thế, phải gọi là Úy thúc thúc.” Mẹ lên tiếng trách mắng tôi.

Cha nói: “Mẹ con nói đúng đấy.”

Tôi thè lưỡi ra. “Cha, con dẫn theo Úy Minh cùng về đô thành được không?”

Cha không cự lại được tôi, đành nói: “Con đi hỏi Úy thúc thúc của con ấy, nếu y đồng ý thì con cứ việc dẫn y theo là được.”

Úy Minh chính là tâm phúc của cha tôi, cha thường ngày đối xử với y như là với người thân của mình vậy. Úy Minh thì rất mực trung thành với cha, làm việc gì cũng đều cực kỳ gọn ghẽ. Có điều sau khi cha lên núi ẩn cư, một thân bản lĩnh của Úy Minh coi như không còn đất dụng võ nữa.

Những chuyện này đều là do Úy Minh chính miệng nói ra với tôi.

Ngay từ hồi tôi còn nhỏ, Úy Minh đã bắt đầu chăm sóc cho tôi rồi, khi đó y thường bế tôi tới ngồi trong tòa đình năm góc giữa sơn trang mà ngắm mười dặm hoa sen, sau đó kể cho tôi nghe vô vàn sự tích về cha.

Sau khi rời khỏi phòng ăn, tôi tức thì đi thẳng về phía tòa đình năm góc.

Quả nhiên, ngay từ phía xa tôi đã nhìn thấy Úy Minh trong tòa đình đó. Y hôm nay vận một bộ đồ màu xanh sẫm, đang tựa người vào lan can mà dõi mắt nhìn những bông hoa sen nở rộ đầy hồ. Tôi thầm mừng rỡ, bèn tươi cười bước tới gọi: “Úy Minh!”

Úy Minh ngoảnh đầu nhìn lại, trong mắt cũng hiện lên nét cười. “Quận chúa, người tới rồi.” Tôi rảo bước đi nhanh, chỉ sau nháy mắt đã chạy tới bên cạnh Úy Minh. Tôi nói: “Úy Minh, đến ngày kia là ta phải trở lại đô thành rồi đấy.”

Úy Minh nói: “Ồ, lại sắp tới tháng Tám rồi, thời gian trôi nhanh quá. Nhớ năm xưa Quận chúa mới cao bằng chừng này thôi, khi quay về đô thành lần đầu còn bật khóc nức nở nữa đấy.”

Tôi nói: “Đó là trước đây, Châu Châu bây giờ đã lớn rồi, sẽ chẳng khóc như vậy nữa đâu.” Tôi ngó nhìn xung quanh một chút, sau đó bèn hạ thấp giọng nói: “Hơn nữa bây giờ cha với mẹ nhất định là đều mong ta đừng quay lại sơn trang nữa, kẻo lại làm cản trở việc ân ái của bọn họ. Mấy hôm trước ta còn vô tình nghe được việc cha mẹ ta chuẩn bị đi du ngoạn Giang Nam đấy.”

Úy Minh mỉm cười, nói: “Công tử và phu nhân quả thực là vẫn ân ái như xưa.”

Tôi lại nói tiếp: “Hôm nay cha ta còn nói là sẽ viết một phong thư gửi cho hoàng thúc, kêu hoàng thúc giúp ta chọn lấy một vị lang quân như ý trong triều.” Tôi ngấm ngầm quan sát vẻ mặt của Úy Minh, thấy y vẫn tươi cười bình thản như thường. “Quận chúa nay đã đến tuổi cập kê, cũng cần phải chọn lang quân cho mình rồi.”

“…Thật chứ?”

Úy Minh khẽ gật đầu. “Hoàng thượng ắt sẽ chọn cho Quận chúa một vị lang quân tốt nhất.”

Tôi hỏi: “Ngươi thực sự nghĩ như vậy ư?”

Úy Minh đưa tay tới xoa đầu tôi. “Đương nhiên rồi, Quận chúa chính là hòn ngọc minh châu của Đại Phụng triều chúng ta, thứ tốt nhất trên thế gian này đương nhiên phải thuộc về Quận chúa rồi.”

Tôi nói: “Ta chẳng thèm thứ tốt nhất đâu. Nếu không phải là thứ mà ta thích, dù có tốt đến mấy thì ta cũng không cần.”

Úy Minh cười nói: “Người mà Hoàng thượng chọn cho Quận chúa, Quận chúa nhất định sẽ thích thôi.”

Tôi hơi mím môi.

Một hồi lâu sau tôi mới khẽ cất tiếng hỏi: “Ngày kia ta sẽ quay về đô thành, Úy Minh, ngươi có đi cùng ta không?”

Úy Minh hơi ngẩn ra, nói: “Trước đây Quận chúa đâu có từng…”

Tôi cắt ngang lời y: “Ngươi đi cùng ta đi!” Lần này tôi trực tiếp ra lệnh: “Úy Minh, ta muốn ngươi đi cùng ta!”

Úy Minh không chút do dự, nói ngay: “Được.” Hơi dừng một chút, y lại mỉm cười nói tiếp: “Như vậy ta vừa hay có thể giúp Quận chúa lựa chọn một phen. Nếu Quận chúa không tìm được lang quân như ý ở Đại Phụng triều, chúng ta còn có thể tới Thiên Long triều nữa. Ta trước đây từng sống ở Thiên Long triều một thời gian, thấy Thiên Long triều cũng là một nơi địa linh nhân kiệt, ắt chẳng thiếu các nhân vật tài hoa xuất chúng đâu.”

“Không thèm! Ta không thèm gả đến Thiên Long triều đâu!”

Tôi bực bội trừng mắt nhìn Úy Minh, sau đó hậm hực quay đầu rời đi.

Trước khi lên đường trở về đô thành, tôi từ biệt cha mẹ ở cửa sơn trang.

Cha lúc này đang dắt tay mẹ, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, bộ dạng thực là ân ái vô cùng. Tôi nhìn thấy cảnh này thì không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ, rồi liền đi tới ôm cha và mẹ mỗi người một cái, sống mũi bất giác cay cay.

“Cha, mẹ.”

Mẹ đưa tay xoa đầu tôi. “Con gái ngốc, có phải là đi rồi không về nữa đâu, khóc cái gì chứ?”

Cha thì nói: “Nếu con thực sự không muốn thì đừng đi nữa, cũng đâu nhất định bắt buộc phải đi.”

Tôi chẳng qua chỉ tức cảnh sinh tình mà thôi.

Đã đồng ý với hoàng thúc là sẽ đến đô thành ở mấy tháng rồi, tôi ắt sẽ không nuốt lời. Huống chi… Tôi lẳng lặng đưa mắt nhìn qua phía Úy Minh, thấy y lúc này đang cúi đầu cụp mắt đứng sau lưng cha tôi. Tôi chẳng rõ lúc này y rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Mẹ nói: “Châu Châu, con không muốn đi thì đừng đi nữa.”

Tôi nói: “Đâu phải thế. Cha, mẹ, không phải là con không muốn đi, chỉ là… không nỡ rời xa cha mẹ mà thôi.” Nghe thấy lời này của tôi, vành mắt mẹ bất giác hoe đỏ. Cha vội vàng nháy mắt ra hiệu cho tôi.

Tôi hiểu ý, liền vội vàng cười hì hì, nói: “Kỳ thực Châu Châu rất nhớ hoàng thúc, tuy không nỡ rời xa cha mẹ nhưng cũng rất muốn gặp hoàng thúc. Thế nên con sẽ chẳng ở lại đâu, mấy ngày nữa cha mẹ cứ việc tới Giang Nam đi, con mà ở lại cha ắt sẽ không vui cho mà xem.”

Rồi tôi lại chớp chớp mắt với mẹ mấy cái. “Mẹ, tranh thủ thời gian mấy tháng Châu Châu không có ở bên, mẹ hãy sinh cho Châu Châu một đứa em trai đi, nếu không thì một đứa em gái cũng được.”

Tới lúc này mẹ mới cười nói: “Ăn nói quàng xiên!”

Cha quàng tay qua ôm lấy vai mẹ, khẽ gật đầu với tôi.

Tôi không kìm được thầm thở dài, cha tôi chẳng sợ gì cả, chỉ sợ mỗi chuyện mẹ rơi nước mắt, mỗi lần vành mắt mẹ hơi đỏ lên là cha liền xị mặt xuống, trông cứ như thể trời sắp sập tới nơi vậy.

Nếu tôi mà thực sự làm mẹ khóc, cha ắt sẽ mắng tôi một trận ra trò.

Cha nói: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, mau khởi hành đi thôi. Sau khi gặp hoàng thúc của con, con nhớ thay cha mẹ hỏi thăm sức khỏe của y.” Rồi cha lại quay qua bên cạnh dặn dò: “Úy Minh, chăm sóc Châu Châu cho tốt nhé.”

Mẹ cũng nói: “Hãy trông chừng nó cẩn thận, đừng để nó gây họa trong cung nữa đấy.”

“Dạ.” Úy Minh khẽ đáp.

Tôi lén ngước mắt lên nhìn Úy Minh, có điều cũng không dám nhìn nhiều, vì cha có cặp mắt hết sức tinh tường, tôi sợ rằng cha sẽ nhìn ra được điều gì đó. Sau khi lại một lần nữa nói lời từ biệt với cha mẹ, tôi liền lên xe ngựa rời đi.

Tôi và Vân Ế ngồi chung trên một chiếc xe ngựa. Thị lấy từ trong hộp đồ ăn ra một đĩa bánh gạo mạch, khẽ đặt lên chiếc bàn nhỏ trong xe. Vân Ế là a hoàn tùy thân của tôi, những năm nay luôn theo hầu bên cạnh tôi, là một nha đầu thông minh lanh lợi.

“Quận chúa, sáng nay người còn chưa ăn gì, có muốn ăn chút đồ điểm tâm không? Đĩa bánh gạo mạch này là do lão gia tự tay làm hồi sáng nay đấy.”

Tôi tựa người vào thành xe ngựa, cất giọng ủ ê: “Nhất định là mẹ ta lại muốn ăn bánh gạo mạch rồi.”

Vân Ế cười nói: “Quận chúa quả nhiên là rất hiểu lão gia.”

Tôi uể oải nói: “Bọn họ là cha mẹ của ta, mười mấy năm nay lại đều như vậy cả, ta có muốn không hiểu cũng chẳng được.” Tôi ngó nhìn đĩa bánh gạo mạch trên bàn, không thể không nói tay nghề của cha đúng là rất giỏi, đĩa bánh này được làm vừa thơm vừa đẹp, khiến tôi nhìn mà bất giác sinh lòng thèm ăn, bèn đưa tay cầm một miếng lên ăn thử.

Vân Ế cất lời cảm khái: “Tình cảm giữa lão gia và phu nhân đúng là tốt quá chừng.”

Tôi nuốt chỗ bánh đang nhai vào bụng, sau đó cất lời phụ họa: “Đúng thế, nếu ta mà có thể tìm được một vị phụ quân tốt như cha ta…” Nói tới đây, tôi bất giác cảm thấy có chút buồn bã. Tôi vén rèm xe nhìn ra ngoài, thấy Úy Minh đang cưỡi ngựa đi ở phía trước, chiếc áo màu xanh sẫm cùng mái tóc đen nhánh của y giống như một nét mực rất đậm khó có cách nào nhòa trong lòng tôi.

Hôm trước tôi đã gạt mẹ.

Tôi kỳ thực đã có ý trung nhân rồi, nhưng ý trung nhân của tôi lại không coi tôi là ý trung nhân.

Tôi đã quên mất mình bắt đầu thích Úy Minh từ bao giờ, chỉ nhớ rằng từ nhỏ đến lớn thời gian Úy Minh ở bên cạnh tôi luôn nhiều hơn cha mẹ tôi. Đặc biệt là hồi tôi còn nhỏ, chỉ cần tôi khóc là Úy Minh sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh, sau đó dịu dàng dỗ dành tôi, đến tận khi nào tôi đổi khóc thành cười thì mới dừng.

Kỳ thực Úy Minh rất thương yêu tôi, chẳng may thấy tôi bị thương là liền tỏ ra khó chịu hơn bất cứ người nào.

Có một lần tôi lén lút trốn ra khỏi sơn trang rồi xuống phố chơi, không cẩn thận bị thương nhẹ, đại phu nói là chỉ cần mấy ngày sẽ khỏi, do đó tôi cũng chẳng để chuyện này vào lòng. Nhưng ánh mắt của Úy Minh khi đó lại mang tới cho tôi một ấn tượng sâu sắc vô cùng, nó giống như vẻ lúng túng không biết phải làm sao của cha mỗi khi vành mắt mẹ đỏ lên vậy, những lúc ấy để mẹ vui lòng cha sẵn sàng móc cả trái tim của mình ra.

Mà Úy Minh khi đó cũng chính là như thế.

Tôi nghĩ có lẽ ngay từ lúc ấy tôi đã bắt đầu xiêu lòng trước y rồi.

Ngay từ nhỏ tôi đã lớn lên dưới sự bảo bọc của cha mẹ, hoàng thúc với hoàng cữu của tôi đều là Hoàng đế, còn thương yêu tôi vô cùng. Cuộc đời của tôi có thể nói là thuận buồm xuôi gió, tôi muốn có thứ gì thì có thứ đó, ngoại trừ… Úy Minh.

Đường về đô thành không hề xa xôi, chỉ cần đi mấy ngày là tới.

Khi tôi về đến đô thành, bầu trời vốn trong xanh suốt mấy ngày nay bỗng trở nên âm u vô hạn, mây đen như muốn che phủ cả bầu trời, xem chừng sắp có một trận mưa rào rất lớn. Có điều sắc trời âm u căn bản không thể làm giảm bớt tâm trạng vui mừng của hoàng thúc khi gặp lại tôi.

Tôi từ nhỏ đã hết sức gần gũi với hoàng thúc, ngay cả phong hiệu Quận chúa của tôi cũng là do hoàng thúc đích thân đặt cho.

Hoàng thúc nói, hy vọng cuộc đời này của tôi sẽ giống như một áng mây trên trời, có thể ung dung nhàn nhã hưởng sự thái bình an lạc, do đó mới dùng hai chữ Lạc Vân làm phong hiệu cho tôi.

Nhìn thấy hoàng thúc, tâm trạng u uất buồn bã của tôi trong mấy ngày qua tức thì tan biến hoàn toàn. Tôi cười tươi rạng rỡ chạy tới nhào vào lòng hoàng thúc, cất giọng ngọt ngào: “Hoàng thúc!” Hoàng thúc chăm chú nhìn tôi, trong mắt hiện lên mấy nét cười.

Có lẽ vì đã trở thành Hoàng đế, hoàng thúc lúc này dù đang cười nhưng trong mắt vẫn thấp thoáng nét uy nghiêm của một người bề trên.

“Hơn nửa năm không gặp, Lạc Vân nhà ta đã thành một đại mỹ nhân rồi, ngay cả những bông mẫu đơn đang nở rộ ngoài kia cũng chẳng thể nào so sánh được với con.”

Tôi nói: “Hoàng thúc đừng trêu Châu Châu nữa mà.”

Hoàng thúc tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Không phải ta trêu gì con đâu, bây giờ phóng mắt nhìn khắp Đại Phụng triều, thậm chí cả Thiên Long triều nữa, cũng khó có cách nào tìm được một nữ tử có dung mạo hơn con.” Nói tới đây, hoàng thúc dường như nhớ tới điều gì, bèn cười nói: “Sau này ai mà cưới được con thì ắt là có phúc lắm đây, ít ra cũng phải tu ba kiếp mới được như vậy.”

Tôi vô thức đưa mắt liếc nhìn Úy Minh.

Khi vào cung gặp hoàng thúc, tôi chỉ mang theo Vân Ế và Úy Minh bên cạnh, hai người bọn họ từ đầu đến giờ luôn một mực đứng sau lưng tôi. Úy Minh lúc này vẫn đang cụp mắt cúi đầu, giữ đúng bổn phận của một thuộc hạ.

Hoàng thúc lại nói tiếp: “Cho dù cha con không gửi thư đến thì trẫm cũng sẽ lưu ý giúp con. Kỳ thực ngay từ năm ngoái trẫm đã bắt đầu quan sát các thanh niên tuấn kiệt trong triều rồi, sau khi cùng Hoàng hậu cẩn thận lựa chọn, trẫm rốt cuộc đã chọn ra được mấy người xứng đôi vừa lứa với con về mọi mặt. Hoàng hậu cũng đã an bài ổn thỏa rồi, mấy ngày nữa sẽ tổ chức một bữa tiệc mùa hạ trong cung, tới lúc đó con chỉ cần nấp sau bình phong mà nhìn là được, nếu thích người nào thì trẫm sẽ lập tức làm chủ ban hôn cho con ngay.”

Tôi hơi sững người.

Hoàng thúc cười nói: “Có điều trong số mấy người đó, trẫm và Hoàng hậu vừa ý nhất là Trạng nguyên lang năm nay Chu Vân Thư, người này không chỉ tài hoa tuấn tú, phong độ hiên ngang, hơn nữa còn tinh thông âm luật. Con ấy à, rất giống với mẹ của con. Mẹ con trước đây rất thích nghe đàn, cha con thì gảy đàn tuyệt hay, mà vị Trạng nguyên lang này lại cũng rất giỏi gảy ngũ huyền cầm, chắc sẽ khiến con thấy vừa mắt đấy.”

Trong ngày bữa tiệc mùa hạ được tổ chức, tôi đã nhìn thấy Chu Vân Thư.

Quả đúng như lời hoàng thúc nói, người này tài hoa tuấn tú, phong độ hiên ngang, rất dễ khiến các cô gái xiêu lòng. Trong số mấy người mà hoàng thúc chọn tôi, Chu Vân Thư chính là người mà tôi thấy vừa mắt nhất.

Đáng tiếc vừa mắt thì vừa mắt, nhưng trong trái tim tôi sớm đã có người khác rồi.

Sau khi bữa tiệc mùa hạ kết thúc, tôi quay trở lại điện Nhàn Vân.

Úy Minh không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng đi theo sau lưng tôi, mấy ngày nay rõ ràng y đã trầm lặng hơn trước rất nhiều, trông bộ dạng thì hình như là lòng đầy tâm sự. Vân Ế thì tỏ ra mười phần vui sướng, nói: “Quận chúa, Vân Ế thấy mấy người vừa rồi đều tuyệt lắm, đặc biệt là Chu Trạng nguyên.”

Tôi hờ hững đáp lại: “Vậy sao?”

Vân Ế nói tiếp: “Trong bữa tiệc hồi nãy Chu Trạng nguyên thỉnh thoảng lại nhìn qua phía Quận chúa đấy, trông vẻ mặt đó thì rõ ràng là rất ái mộ.”

Tôi hỏi Úy Minh: “Ngươi thấy Chu Vân Thư thế nào?”

Úy Minh cất giọng khàn khàn đáp: “Trạng nguyên lang tài hoa tuấn tú, bất kể là gia thế hay các phương diện khác đều xứng với Quận chúa cả.”

Tôi hỏi: “Ngươi chỉ nói là y xứng với ta nhưng lại không hỏi xem ta có thích y không. Lẽ nào chuyện hôn nhân chỉ cần xứng đôi là đủ? Còn sự yêu thích của ta thì chẳng có gì đáng nói tới hay sao?”

Úy Minh bất giác ngây người.

Một hồi lâu sau y mới nói: “Quận chúa rồi sẽ thích Trạng nguyên lang thôi.”

Tự nơi đáy lòng tôi bất giác dâng lên mấy tia giận dữ.

“Ngươi không phải là ta, làm sao biết được ta sẽ thích Chu Vân Thư?” Đồ ngốc nghếch! Úy Minh là đồ ngốc nghếch! Ngốc chết đi được!

Úy Minh nói: “Nếu Quận chúa không thích Trạng nguyên lang, hồi nãy còn có…”

“Đừng nói nữa.” Tôi càng nghe càng cảm thấy tức giận.

Úy Minh mím chặt môi, không nói gì thêm.

Lại mấy ngày nữa trôi qua, tôi đột nhiên nhận được thiệp mời của Chu Vân Thư, y mời tôi đến đình Ngũ Hoa ở ngoại ô đô thành ngắm hoa sen. Tôi vốn chẳng để tâm đến việc này nhưng nghĩ tới những lời mà Úy Minh đã nói hôm trước thì bất giác có chút giận dỗi, bèn nhận lời mời của Chu Vân Thư.

Bây giờ đang là giữa hạ, hoa sen bên ngoài đình Ngũ Hoa nở đẹp vô cùng, từng bông từng bông rung rinh trong gió nhẹ, hương hoa vương vất tỏa khắp nơi nơi, cái nóng của mùa hạ cũng theo đó mà giảm đi ít nhiều. Tôi và Chu Vân Thư cùng ngồi trong đình Ngũ Hoa, trò chuyện câu được câu chăng.

Chu Vân Thư cất giọng ôn tồn: “Nghe nói trong sơn trang mà Quận chúa ở cũng có mười dặm hoa sen, chẳng hay so với đình Ngũ Hoa này thì thế nào?”

Tôi nghe xong thì không khỏi hơi sững người, nhủ thầm gã Chu Vân Thư này đúng là đã chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng, ngay cả việc trong Lăng Vân sơn trang nơi tôi ở có mười dặm hoa sen mà cũng tỏ tường. Phải biết rằng Lăng Vân sơn trang được trông coi cực kỳ nghiêm ngặt, cha vì lo cho sự an toàn của mẹ nên còn rất cẩn thận trong việc lựa chọn người vào làm việc trong sơn trang, bên ngoài sơn trang thì có không biết bao nhiêu hộ vệ canh gác, đến một con ruồi cũng khó mà bay lọt vào được.

Tôi uể oải nói: “Trạng nguyên lang đúng là biết được không ít, có điều hoa sen ở đây có cái hay riêng, mà hoa sen ở chỗ ta cũng có cái hay riêng, cho nên thực khó lòng so sánh với nhau được.”

Chu Vân Thư lại nói tiếp: “Vân Thư nghe nói Quận chúa thích nghe đàn, đặc biệt là các khúc nhạc dân dã của vùng Giang Nam, vừa hay mấy hôm trước Vân Thư tìm được một cuốn cầm phổ, bên trong có ghi lại mấy khúc nhạc loại này. Nếu Quận chúa không chê ghét, Vân Thư xin được gảy cho Quận chúa nghe.”

Chu Vân Thư mỉm cười điềm đạm, ánh mắt nhìn tôi thì chăm chú vô cùng.

Tôi lẳng lặng đưa mắt liếc nhìn Úy Minh đang đứng bên ngoài đình Ngũ Hoa, sau đó lại lẳng lặng thu ánh mắt về, nói: “…Cũng được.”

Chu Vân Thư gọi người mang ngũ huyền cầm đến, sau đó cười nói với tôi: “Vân Thư xin được khoe cái xấu của mình.” Dứt lời, một khúc nhạc mềm mại chậm rãi vang lên, hệt như gió mát bên ngoài ngôi đình, khiến người ta nghe mà toàn thân đều vô cùng thư thái.

Tôi bỗng nhiên nghĩ đến cha.

ở Lăng Vân sơn trang, cứ mỗi dịp hoa đào nở rộ là cha sẽ lại bày tiệc rượu trong rừng đào, chờ đến khi mẹ đã uống hơi say thì cha liền bắt đầu gảy đàn, hết khúc này tới khúc khác, tiếng nhạc mãi rất lâu sau vẫn chưa dừng lại.

Hoàng hôn sắp tới, tiếng đàn trong đình Ngũ Hoa vẫn da diết vang xa. Tôi vốn đang thả mình vào dòng suy nghĩ, thành ra không chú ý đến thời gian. Chờ sau khi tỉnh táo trở lại, tôi phát hiện mười đầu ngón tay của Chu Vân Thư đều đã đỏ ửng cả rồi, trên dây đàn còn có dính máu tươi.

Tôi nói: “Được rồi.”

Mãi tới lúc này Chu Vân Thư mới dừng lại, mười ngón tay đều được y giấu vào trong tay áo, ngay đến vết máu trên dây đàn cũng bị y làm bộ vô tình che đi. Y khẽ cười hỏi: “Quận chúa cảm thây thế nào?”

Tôi nói: “Không tệ, làm ta nghe đến mê say.” Kỳ thực Chu Vân Thư gảy cái gì tôi căn bản không hề hay biết, vừa rồi tôi nghĩ đến cha mẹ, ngoài ra còn có Úy Minh nữa.

Nghĩ tới đây, tôi bất giác cảm thấy có chút áy náy với Chu Vân Thư.

Tôi lại nói tiếp: “Trạng nguyên lang quả là có nghị lực phi phàm, không ngờ lại có thể gảy đàn được lâu như vậy. Chỉ riêng bản lĩnh này thôi đã đủ để khiến ta phải nhìn các hạ bằng con mắt khác rồi.”

Chu Vân Thư cười nói: “Quận chúa quá khen rồi. Có thể làm Quận chúa vui lòng, ấy là niềm vinh hạnh của Vân Thư.”

Tôi hé môi cười khẽ rồi bèn nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, ta phải về cung đây.” Khi rời khỏi đình Ngũ Hoa, tôi không cẩn thận bước hụt bậc thềm, thế là liền ngã nhào về phía trước. Đúng lúc này eo tôi chợt được ai đó đỡ lấy, sau một cái xoay người, đập vào mắt tôi bất ngờ là khuôn mặt của Chu Vân Thư.

Y ôm lấy eo tôi, cất giọng nôn nóng hỏi: “Quận chúa không sao chứ?”

Tôi hơi sững người, sau đó liền ho mạnh một cái.

Đôi tai bất giác hơi ửng đỏ, Chu Vân Thư vội vàng buông tay ra, nói: “Vừa rồi Vân Thư đã đắc tội, mong Quận chúa lượng thứ.” Tôi chỉnh sửa lại xiêm y, nói: “Không sao, cảm ơn Trạng nguyên lang đã đỡ ta.”

Khi đi qua trước mặt Úy Minh, tôi chăm chú nhìn sâu vào mắt y.

Vừa rồi khi tôi bị ngã, người ở gần tôi nhất chính là Úy Minh. Mà tôi cũng đã nhìn thấy rõ ràng, Úy Minh vốn định đỡ tôi, nhưng vừa đưa tay ra thì đã rụt trở về, sau đó Chu Vân Thư mới đỡ lấy tôi.

Sau khi tôi về cung, Hoàng hậu đích thân tới hỏi xem tôi thấy Chu Vân Thư thế nào.

Có một điều không thể không nói, đó là nếu còn chưa có ý trung nhân, tôi rất có khả năng sẽ thích Chu Vân Thư. Bất kể là xét từ phương diện nào thì Chu Vân Thư cũng đều là người thích hợp với tôi nhất, nhưng thích hợp thì thích hợp, tôi… vẫn không thích y.

Tôi trả lời Hoàng hậu một cách lấp lửng mơ hồ.

Sau khi Hoàng hậu rời đi, tôi cảm thấy cả thân xác lẫn trái tim đều vô cùng mỏi mệt. Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ Úy Minh có lẽ cũng thích tôi, bằng không đã chẳng phòng không gối chiếc đến tận bây giờ. Năm nay tôi đã mười lăm, còn Úy Minh thì vừa ba mươi, những năm nay tôi chưa từng thấy bên cạnh y có vị cô nương nào cả, ngoại trừ tôi.

Tôi cũng từng hỏi Úy Minh, rằng tại sao y mãi vẫn không chịu lấy vợ.

Úy Minh không trả lời.

Khi đó tôi thầm nghĩ, có lẽ y đang chờ tôi trưởng thành.

Nhưng bây giờ sự thực đã chứng minh, tất cả những chuyện này đều là suy nghĩ từ một phía của tôi mà thôi, Úy Minh căn bản không thích tôi, trong lòng y tôi chỉ là Quận chúa mà thôi. Nằm trên giường, tôi cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được, vừa nghĩ đến Úy Minh là trái tim tôi lại rấm rứt đau.

Tôi suy đi nghĩ lại, cuối cùng bèn không ngủ nữa, liền khoác áo ngoài, sau đó gọi Vân Ế vào, nói: “Trong cung của hoàng thúc có cất không ít rượu ngon, ngươi đi lấy hai vò về đây cho ta.”

Vân Ế nhìn tôi vẻ vô cùng kinh ngạc. “Quận chúa, bây giờ là…”

Tôi lên tiếng cắt ngang lời thị: “Ngươi cứ đi lấy về đây.”

Vân Ế ngưng lời, rồi khẽ gật đầu. Nửa tuần hương sau Vân Ế đã mang rượu về, thị còn sai nhà bếp nấu thêm mấy món nhắm, lúc này đều bày hết cả lên bàn. Thị lo lắng nói: “Quận chúa, uống nhiều rượu có hại cho thân thể, nếu Quận chúa không thích Chu công tử…”

Tôi nói: “Chuyện này không liên quan gì tới Chu Vân Thư. Ta chẳng qua chỉ muốn uống rượu thôi, ngươi ra ngoài đi.”

Vân Ế đáp “vâng” một tiếng rồi bèn rời đi.

Trong gian phòng rộng lớn và trống trải chỉ còn lại mình tôi. Tôi ngồi trước bàn, dõi mắt nhìn vầng trăng cong cong bên ngoài qua ô cửa sổ đang hé mở, chậm rãi uống rượu một mình. Từng ly rượu mạnh liên tục được đổ vào trong bụng, tôi cũng chẳng rõ là mình đã uống được bao lâu, khi đang chuẩn bị rót thêm một chén nữa thì bỗng có người cầm lấy tay tôi.

“Quận chúa, đừng uống nữa.”

Đó là giọng của Úy Minh.

Tôi liếc mắt nhìn, thấy sắc mặt Úy Minh lúc này có vẻ hết sức phức tạp. Y khẽ thở dài, giành lấy ly rượu trong tay tôi, sau đó lại lấy khăn tay giúp tôi lau khóe miệng. “Nếu uống nhiều rượu mạnh quá, ngày mai Quận chúa sẽ đau đầu đấy.”

Tôi đang buồn bực, lại nhớ tới hành động của Úy Minh lúc hoàng hôn hôm nay, thế là liền gạt tay y ra.

“Ta không cần ngươi quan tâm. Ta muốn uống rượu, trả chén lại cho ta.”

Úy Minh không chịu, còn giấu ly rượu ra sau lưng. Tôi tức tối trừng mắt nhìn y, tưởng là ta không có chén thì không thể uống rượu được sao? Tôi ôm vò rượu lên, cứ thế ngửa cổ đổ rượu vào trong miệng.

Tôi uống vội quá, bị rượu mạnh xộc vào trong họng, không kìm được ho sặc sụa liên hồi.

Úy Minh vội vàng đi tới giúp tôi xoa lưng, sau đó lại rót một chén nước ấm rồi đưa tới bên môi tôi, tôi uống liền mấy ngụm mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Lúc này tôi đột nhiên phát hiện mình đang tựa vào lòng Úy Minh, mùi cơ thể của y ngợp đầy trong mũi.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Úy Minh khẽ hỏi.

Tôi nói: “Ta muốn uống rượu.”

Úy Minh nói vẻ hết cách: “Được rồi, vậy thì để ta uống với Quận chúa.” Tôi ngửa cổ lên từ trong lòng y, hậm hực hỏi: “Tại sao hôm nay ngươi không đỡ ta? Ngươi rõ ràng có thể đỡ ta cơ mà.”

Úy Minh nói: “Trạng nguyên lang đã đỡ Quận chúa rồi đó thôi.”

Tôi nghe thấy thế thì lại càng giận hơn, bèn đẩy Úy Minh ra, tự rót cho mình một ly rượu, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Mượn hơi rượu, tôi tỏ ra hết sức ngang ngược nói: “Úy Minh, không cho phép ngươi nhắc tới Chu Vân Thư nữa!”

Úy Minh nói: “Được.”

Tôi vừa định rót rượu tiếp thì Úy Minh đã nắm lấy cổ tay tôi. “Vừa nãy ta đã nói rồi, ta sẽ uống rượu với Quận chúa, chén này tới lượt ta.” Nói xong Úy Minh chẳng thèm dùng chén, cầm một chiếc bát to bằng lòng bàn tay tới, cứ thế đổ đầy rượu vào trong bát.

Y uống rất sảng khoái, chỉ một thoáng sau đó rượu trong bát đã cạn sạch.

Tôi nheo mắt nói: “Úy Minh, ta biết ngươi có ý gì rồi. Ngươi định uống sạch rượu để ta không còn cái gì uống nữa đúng không?”

Úy Minh cười gượng nói: “Quận chúa thông minh lắm, ta quả thực có ý này.”

Tôi nói: “Ngươi trước đây đâu có gọi ta là Quận chúa. Ngươi toàn gọi thẳng nhũ danh của ta thôi.”

Úy Minh hơi sững người, sau đó nói: “Bây giờ Quận chúa đã là Lạc Vân Quận chúa do Hoàng thượng ngự phong, chúng ta… tôn ty khác biệt.”

“Xoảng” một tiếng, tôi ném mạnh ly rượu trong tay xuống đất, nói: “Ta mặc kệ, ta mặc kệ. Ta muốn ngươi gọi ta là Châu Châu, ta không muốn nghe thấy hai chữ Quận chúa đó nữa.”

Úy Minh hơi do dự.

Tôi nhìn y chăm chú, có lẽ là vì đêm nay đã uống quá nhiều rượu nên lá gan của tôi cũng theo đó mà lớn lên nhiều. Tôi đột nhiên ghé tới hôn lên môi Úy Minh, nhưng chỉ như chuồn chuồn đạp nước mà thôi, sau đó liền nhanh chóng ngồi xuống trở lại.

Tôi nói: “Úy Minh, ta không thích Chu Vân Thư, ta thích ngươi. Ta cũng không muốn chọn Quận mã gì cả, ta chỉ muốn được gả cho ngươi thôi.”

Úy Minh nhìn tôi bằng vẻ hết sức chấn động, trên mặt lộ rõ vẻ không sao tin nổi.

“Quận… Quận chúa…”

Tôi lúc này lại càng kiên định với suy nghĩ của mình, bèn chậm rãi nói: “Úy Minh, ta thích ngươi. Ngươi có thích ta không?”

Úy Minh không trả lời tôi, thần sắc phức tạp trong mắt càng lúc càng trở nên nồng đậm.

Mãi một lúc lâu sau y mới nói: “Quận chúa, người sẽ thích Trạng nguyên lang thôi.”

Trái tim tôi như bị một lưỡi dao sắc đâm vào, tột cùng đau đớn.  

Sau đêm đó, tôi vốn ngỡ Úy Minh sẽ né tránh tôi, chẳng ngờ ngày hôm sau gặp lại, y vẫn cung kính gọi tôi một tiếng “Quận chúa”, trông bộ dạng cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nếu buộc phải nói có điều gì thay đổi, vậy thì chỉ có duy nhất một chuyện mà thôi.

Úy Minh trở nên trầm lặng hơn, ánh mắt của y chẳng dám tiếp xúc với tôi bao giờ, suốt cả ngày đều chỉ lẳng lặng đi theo bên cạnh tôi. Tôi từng muốn đụng chạm thân thể với y nhưng còn chưa chạm tới thì y đã nhẹ nhàng tránh khỏi rồi.

Y đang dùng sự im lặng để từ chối tôi.

Thời gian nửa tháng mới thoắt đó đã trôi qua, tôi ở trong điện Nhàn Vân thực là buồn chán vô cùng, khi ngẩng đầu lên bắt gặp khuôn mặt của Úy Minh thì tâm trạng lại càng tệ hơn. Trong thời gian này Chu Vân Thư phái người đưa tới không ít món đồ thú vị, tôi cũng nhờ thế mà đỡ buồn chán hơn phần nào.

Tôi mân mê một cây gậy như ý(*)  trong tay, cảm thấy trơn bóng mát rượi, cầm giữa mùa hè thế này quả là hết sức thoải mái.

*Gậy như ý là một món đồ tượng trưng cho sự tốt lành, may mắn, thường được làm bằng ngọc, trúc hoặc xương. Gồm hai phần, phần đầu có hình như chiếc nấm linh chi hoặc đám mây, phần cán hơi cong.

Vân Ế nói: “Quận chúa ơi, em thấy Chu công tử đúng là chu đáo quá.”

Lời này của Vân Ế tôi quả thực không thể phủ nhận.

Tôi nói: “Gã Chu Vân Thư đó quả là không tệ.”

Vân Ế cười nói: “Xem ra sự cố gắng của Chu công tử trong những ngày qua coi như không uổng phí rồi, rốt cuộc cũng đã nhận được một tiếng “không tệ” từ miệng Quận chúa. Nếu Chu công tử biết chuyện này nhất định sẽ vui mừng lắm đây.”

Tôi chẳng nói đúng sai, chỉ khẽ cười một tiếng, lại đưa mắt nhìn Úy Minh, thấy y vẫn im lặng không nói gì.

Tôi nghĩ y đã từ chối rõ ràng như thế rồi, nếu mình còn dây dưa thêm nữa thì quả thực là làm mất thể diện của một vị Quận chúa. Mẹ từng nói với tôi, nếu một người nào đó thật lòng thích tôi thì dù ở giữa có là một khoảng cách như giữa trời với đất thì y cũng sẽ vượt qua được.

Tôi vẫn nhớ rõ bộ dạng gật đầu phụ họa của cha khi nghe mẹ nói ra lời này.

Cha tỏ ra hết sức tán đồng, nói: “Mẹ con nói đúng đấy.”

Về sau mẹ còn nói với tôi: “Năm xưa cha con từng vì mẹ mà vượt qua một khoảng cách còn lớn hơn giữa trời với đất nhiều.” Tôi nghe thấy thế thì cảm thấy rất khó hiểu, cha trước đây là Thái tử Đại Phụng triều, còn mẹ thì là Công chúa Thiên Long triều, hai triều kết duyên Tần Tấn với nhau là chuyện hết sức bình thường, giữa bọn họ thì có khoảng cách gì chứ? Tôi đem mối nghi hoặc này ra hỏi mẹ, nhưng lúc ấy mẹ và cha lại mải mỉm cười nhìn nhau, trong mắt không hề có sự tồn tại của tôi.

Tôi biết điều rời đi, sau đó còn oán trách với Úy Minh một phen nữa.

Khi đó Úy Minh thấy tôi không vui thì liền tự tay làm cho tôi một chiếc diều giấy hình con bướm. Mãi đến bây giờ chiếc diều giấy đó vẫn còn mới nguyên, được tôi cất trong hòm đồ của mình.

Nhớ lại chuyện xưa, lòng tôi bất giác nặng trĩu.

Lúc này, có một cung nữ đi vào đưa cho tôi một tấm thiệp mời. Tôi ngó qua, lại là của Chu Vân Thư.

Vân Ế nói: “Úi chao, Chu công tử đúng là ân cần quá. Quận chúa có định đi phó ước không đây?”

Tôi bỏ tấm thiếp xuống, nói: “Đi chứ, sao lại không đi? Y đã có tâm ý như vậy, ta thử tiếp nhận một chút cũng có sao? Cha và mẹ chắc cũng sẽ thích Chu Vân Thư thôi. Úy Minh, ngươi nói xem có đúng vậy không?”

Úy Minh khẽ thở dài, nói: “…Đúng.”

Chu Vân Thư mời tôi tới Vân Hạc lâu.

Vân Hạc lâu ở đô thành của Đại Phụng triều không hẳn là nơi tốt nhất nhưng có thể nói là nơi trang nhã nhất. Trước đây tôi từng tới nơi này không ít lần, mỗi dịp quay về ở trong cung, cứ cách dăm ba ngày là tôi lại thường ra ngoài rồi tìm đến Vân Hạc lâu này ngồi ngắm cảnh.

Mặt sau của Vân Hạc lâu là sông Tình, bên bờ sông trồng đầy các cây phong. Đến dịp đầu thu, đứng trên Vân Hạc lâu mà dõi mắt nhìn xuống sẽ thấy lá phong đỏ rực, sông Tình biếc xanh, hai màu sắc ấy đan xen vào nhau tạo nên một cảnh sắc tao nhã vô cùng.

Do đó khi nhìn thấy ba chữ Vân Hạc lâu trên thiệp mời, tôi bất giác cảm thấy kinh ngạc, không ngờ gã Chu Vân Thư đó lại có thể nắm rõ sở thích của tôi tới mức này. Tôi và Chu Vân Thư ngồi trong một phòng riêng của Vân Hạc lâu, lần này y không mang theo bất cứ tùy tùng nào bên người, chỉ đi một mình tới đây gặp tôi.

Đã một thời gian không gặp, Chu Vân Thư vẫn nguyên bộ dạng thanh tao nho nhã.

Y đẩy cửa sổ ra, nói: “Quận chúa, qua đây nhìn xem này.”

Tôi đi tới ngó nhìn, thấy lúc này ở dưới Vân Hạc Lâu có một gã ăn mày quần áo lam lũ đang không ngừng khấu đầu. Từ trong Vân Hạc lâu có một tên tiểu nhị đi ra xua đuổi, nhưng gã ăn mày đó không chịu đi, còn ra sức khấu đầu mạnh hơn, trên trán đan xen hai màu đen đỏ, chẳng rõ là do đã chảy máu hay là do bị vết bẩn gì đó bám vào. Cuối cùng tiểu nhị hết cách, đành đi múc một thìa thức ăn lớn tới đổ vào trong bát của gã ăn mày, lúc đó gã ăn mày mới chịu rời đi.

Tôi cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi: “Ngươi có ý gì vậy?”

Chu Vân Thư nói: “Quận chúa cứ nhìn tiếp đi.”

Gã ăn mày đó giống như vừa nhận được báu vật, vội vàng đi tới bên dưới một gốc phong rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến. Đó rõ ràng chỉ là thức ăn bị thiu đã để qua đêm, nhưng gã ăn mày đó cứ như là đang ăn sơn hào hải vị vậy.

Chu Vân Thư nói: “Niềm mong mỏi lớn nhất của gã ăn mày đó chính là được no bụng.”

Tôi hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Chu Vân Thư khẽ cười nói: “Hiện giờ chuyện làm Quận chúa buồn phiền nhất chính là người mà Quận chúa thích lại không thích Quận chúa. Vân Thư không hề có ý so sánh Quận chúa với gã ăn mày kia, nhưng chỉ mong Quận chúa có thể suy nghĩ thông suốt, đừng nên vì những chuyện không như ý mà u buồn.”

Tôi nghe mà bất giác hơi tái mặt.

“Ngươi…”

Chu Vân Thư nói: “Quận chúa muốn hỏi Vân Thư tại sao lại biết Quận chúa thích Úy Minh ư?” Y khẽ cười một tiếng, nói tiếp: “Đơn giản thôi, cứ khi nào có Úy Minh ở bên là Quận chúa thỉnh thoảng lại không kìm được nhìn qua phía y, chuyện này Quận chúa quả thực đã làm rất kín đáo.”

Tôi cắn chặt môi. “Vậy làm sao mà ngươi biết được?”

Tôi thích Úy Minh, đây là chuyện mà ngay đến cha mẹ cũng không biết, thậm chí cả Vân Ế vốn luôn đi theo bên cạnh tôi cũng chẳng tỏ tưởng, thế mà giờ đây, một người mới chỉ gặp tôi mấy lần như Chu Vân Thư không ngờ lại biết tâm sự kín đáo nhất của tôi.

Tôi không thể không nhìn Chu Vân Thư bằng con mắt khác.

Chu Vân Thư nói: “Quận chúa thích Úy Minh, cho nên thường xuyên quan sát y. Còn Vân Thư thì thích Quận chúa, cho nên đương nhiên có thể phát hiện ra bí mật của Quận chúa rồi.”

Tôi hỏi: “Sao ngươi lại biết là y không thích ta?” Lời vừa nói ra khỏi miệng tôi đã cảm thấy hối hận vô cùng, tôi hỏi thế rõ là thừa thãi, nếu Úy Minh thực sự thích tôi thích tôi thì lúc này tôi đã chẳng nhận lời mời gặp mặt của Chu Vân Thư rồi.

Chu Vân Thư khẽ cười, dường như nhận ra được sự hối hận trong lòng tôi, bèn cố tình nói lảng sang chuyện khác: “Trò chuyện lâu như vậy rồi, Quận chúa đã thấy khát chưa? Vân Thư vừa sai người pha một ấm trà búp Tín Dương, Quận chúa có muốn nếm thử không?”

Rồi y đưa cho tôi một chén trà.

Tôi nếm thử một ngụm, thấy mùi vị quả là không tệ.

Nhớ đến những lời mà Chu Vân Thư nói vừa rồi, tôi bèn hỏi: “Trạng nguyên lang nói là thích ta nhưng ngươi chẳng qua chỉ mới gặp ta mấy lần mà thôi. Trạng nguyên lang hẳn cũng rõ, tuy ta thân là Quận chúa, nhưng nếu ngươi thực sự trở thành Quận mã rồi, vậy thì tiền đồ của ngươi...” Đại Phụng triều vì đề phòng ngoại thích chuyên quyền nên tự cổ đã có một quy định bất thành văn, đó là ai đã trở thành Phò mã, Quận mã thì không thể đặt chân vào trung tâm quyền lực của triều đình, cả đời đều khó lòng có được thành tựu gì to lớn trên con đường hoạn lộ.

Chu Vân Thư nói: “Vân Thư biết chứ, có điều chỉ cần lấy được Quận chúa, dù phải đánh đổi bằng sự nghiệp sau này thì Vân Thư cũng cam tâm tình nguyện. Kỳ thực Vân Thư đã từng gặp Quận chúa từ lâu rồi.”

Tôi sững người. “Ngươi từng gặp ta từ lâu rồi ư?”

Chu Vân Thư khẽ gật đầu. “Quận chúa mỗi năm đều về ở trong đô thành của Đại Phụng triều mấy tháng. Chẳng biết Quận chúa có còn nhớ không? Năm năm trước khi tới Vân Hạc lâu, người từng tặng một bát mì cho một vị thư sinh ở ngay ngoài cửa.”

Tôi suy nghĩ một chút, trong ấn tượng của tôi hình như… thực sự từng có chuyện như vậy.

Chu Vân Thư cười nói: “Kỳ thực năm đó Vân Thư đang đi làm việc cho Hoàng thượng, vì không cẩn thận bị thương, nên bộ dạng mới nhếch nhác như thế. Khi đó Vân Thư thực sự không đi tiếp nổi nữa, nên mới ngồi lại ở một tiệm mì bên ngoài Vân Hạc lâu, chẳng ngờ lại được Quận chúa tặng cho một bát mì.”

Trong mắt y ánh lên một nét dịu dàng. “Quận chúa là vị cô nương dịu dàng tốt bụng nhất mà Vân Thư từng gặp trong những năm qua.”

Tôi nghe thấy thế thì đôi tai bất giác hơi ửng đỏ.

Chu Vân Thư lại nói tiếp: “Bắt đầu từ khi đó Vân Thư liền nghĩ dù phải dốc hết sức lực cả đời này cũng nhất định phải trở thành phu quân của Quận chúa.” Tôi bất giác nhớ đến lời của mẹ, nếu một người nào đó thật lòng thích tôi, vậy thì dù ở giữa có là một khoảng cách như giữa trời với đất thì y cũng sẽ vượt qua được.

Chu Vân Thư lại nói tiếp: “Cho nên, chẳng hay Quận chúa có bằng lòng để Vân Thư đạt thành tâm nguyện này không?”

Tôi nói: “…Để ta nghĩ đã.”

Sau khi trở lại điện Nhàn Vân, tôi đuổi tất cả người hầu ra, sau đó liền gọi Úy Minh lại.

Úy Minh tỏ ra bối rối, chân tay đều trở nên cứng đờ.

Tôi nói: “Ngươi không cần phải căng thẳng như vậy.” Dừng một chút, tôi gượng cười một tiếng. “Ta sẽ không làm gì ngươi đâu. Nếu ngươi không bằng lòng, ta nhất định sẽ không ép ngươi.” Nói tới đây, tôi cảm thấy chua chát vô cùng. Nghe những lời này của tôi xem, có khác gì một nữ sơn tặc đang định hiếp bức con trai nhà lành đâu chứ.

“Ngươi ngồi xuống đi.” Tôi lại nói tiếp.

Úy Minh lẳng lặng ngồi xuống, khi ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, lại bắt gặp ánh mắt của tôi, khuôn mặt y liền trở nên căng cứng. Tôi thở dài một tiếng, nói: “Úy Minh, ngươi việc gì phải vậy? Ta sẽ không bức ép ngươi đâu. Mà cho dù ta có muốn bức ép ngươi thì đều cũng đâu có được, nếu cha ta biết thì ắt sẽ không tha cho ta. Đêm nay ta gọi ngươi tới chỉ là muốn hỏi ngươi một lần cuối cùng thôi.”

Tôi chăm chú nhìn y bằng ánh mắt vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng.

“Úy Minh, những năm nay ngươi thực sự không có chút tình ý nào với ta ư?”

Úy Minh nắm chặt hai bàn tay, mãi một hồi lâu sau mới chậm rãi buông ra.

“…Đúng vậy.”

Tuy đã biết trước y sẽ trả lời như thế nhưng khi thực sự nghe thấy rồi tôi vẫn không kìm được nỗi đau đớn trong lòng.

Tôi nói: “Được, cháu hiểu rồi, Úy thúc.”

Tôi dùng bồ câu gửi thư cho cha mẹ ở tận Giang Nam xa xôi.

Sau khi nhận được thư, mẹ không có chút dị nghị nào về sự lựa chọn của tôi cả. Trong thư trả lời, mẹ nói rằng chỉ cần tôi thích thì bà sẽ không phản đối. Mẹ đã không phản đối, cha xưa nay vẫn luôn nghe theo lời mẹ đương nhiên cũng sẽ không phản đối.

Thế là tôi đồng ý với lời cầu hôn của Chu Vân Thư.

Hoàng thúc tỏ ra hết sức vui mừng, tôi hỏi kĩ mới biết hóa ra hoàng thúc vẫn luôn lo rằng tôi sẽ không ưng Chu Vân Thư, mà nếu không tìm được một vị lang quân như ý cho tôi ở Đại Phụng triều thì chỉ đành tìm tiếp ở Thiên Long triều mà thôi.

Hoàng thúc không muốn tôi gả đi xa tới tận Thiên Long triều, bây giờ tôi đã nhìn trúng Chu Vân Thư rồi, hoàng thúc tất nhiên vô cùng mừng rỡ, còn sắc phong tôi làm Lạc Vân Công chúa, ngày thành hôn cũng được lựa chọn kĩ càng, mất rất nhiều thời gian rồi mới chọn được một ngày cực tốt, chính là ngày mùng Năm tháng Hai.

Hiện giờ cách ngày thành hôn của tôi chỉ còn ba tháng nữa.

Đối với chuyện hôn nhân, ba tháng để chuẩn bị nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Mà đây là Công chúa thành hôn, đương nhiên không thể sơ sài, dựa theo tập tục của Đại Phụng triều thì trong ba tháng này tôi không thể gặp Chu Vân Thư.

Tôi suy đi nghĩ lại, cuối cùng liền quyết định quay về Lăng Vân sơn trang chờ gả chồng.

Sau khi đồng ý sẽ gả cho Chu Vân Thư, tậm trạng tôi vẫn luôn bình lặng, không hề quá vui cũng chẳng quá buồn. Tôi trầm tư ngẫm nghĩ, cảm thấy mình gả cho Chu Vân Thư cũng là một chuyện không tệ, vì ít nhất thì y cũng thích tôi.

Y ắt sẽ yêu thương tôi, cưng chiều tôi, giống như là cha yêu thương và cưng chiều mẹ vậy.

Chờ sau khi tôi buông bỏ được tình ý với Úy Minh, sau đó lại từ từ thích Chu Vân Thư, có lẽ chúng tôi sẽ có thể trở thành một cặp vợ chồng tương thân tương ái, khiến người ta phải ngưỡng mộ. Có điều khi soi mình vào trong chiếc gương đồng, tôi thấy nụ cười của người trong gương vẫn khó coi vô cùng.

Mẹ hỏi tôi: “Châu Châu này, có phải con không muốn gả cho Chu Vân Thư không?”

Tôi chăm chú nhìn mẹ hồi lâu, chỉ muốn lập tức nhào ngay vào lòng mẹ mà làm nũng, nói rằng tôi không thích Chu Vân Thư, chỉ thích Úy Minh thôi. Nhưng những lời này tôi không thể nói ra được, tôi đã chấp thuận cuộc hôn nhân này rồi, thánh chỉ ban hôn của hoàng thúc cũng đã bố cáo thiên hạ.

Tôi là Lạc Vân Công chúa của Đại Phụng triều, nếu làm trái với thánh chỉ, tức là làm mất thể diện của hoàng gia. Tôi biết hoàng thúc yêu thương tôi, cũng bằng lòng giúp tôi chăn miệng lưỡi người đời nhưng tôi không muốn như thế.

Chuyện đã đồng ý rồi thì tôi sẽ tự mình gánh vác, huống chi Chu Vân Thư quả thực chính là vị phò mã thích hợp nhất đối với tôi.

Tôi khẽ lắc đầu với mẹ.

“Đâu có, con… con chỉ cảm thấy hơi căng thẳng thôi.” Tôi cố tình né tránh chủ đề này, làm bộ tò mò hỏi mẹ: “Mẹ, khi thành thân với cha mẹ có căng thẳng không? Có cảm thấy sợ hãi chút nào không?”

Mẹ mỉm cười đáp: “Không hề.” Hơi dừng một chút, mẹ hạ thấp giọng nói: “Kỳ thực khi đó người cảm thấy căng thẳng và sợ hãi chính là cha con.”

Tôi ngớ người. “Tại sao?”

Cha chẳng biết đã xuất hiện sau lưng tôi tự lúc nào, bỗng nhiên ho lên mấy tiếng. Tôi ngoảnh đầu tò mò hỏi: “Tại sao cha lại căng thẳng và sợ hãi vậy?”

Mẹ che miệng cười khẽ.

Cha đưa mắt nhìn mẹ vẻ hết cách, sau đó bèn nói: “Khi đó mẹ con chỉ một lòng muốn đào hôn, cha có thể không căng thẳng được sao?”

Mẹ nhìn cha cất giọng hờn giận: “Tình hình khi đó đặc biệt mà! Thiếp cũng đâu phải là cố ý muốn đào hôn…”

Cha khẽ vỗ lên mu bàn tay của mẹ mấy cái, mười ngón tay của hai người đan vào với nhau. Cha nói: “Ừm, A Uyển nói đúng lắm.”

Mẹ đưa tay tới xoa đầu tôi, sau đó nói: “Châu Châu đừng căng thẳng, cha mẹ sẽ mãi mãi là chỗ dựa cho con, sau này nếu gã Chu Vân Thư đó mà dám ức hiếp con, con cứ việc quay về đây bảo cha con đi xử lý y là được.”

Cha khẽ “hừ” một tiếng bằng giọng mũi. “Nếu gã Chu Vân Thư đó mà dám ức hiếp Châu Châu, Châu Châu hãy đi bảo hoàng thúc của con cách chức hắn. Con là con gái cưng của nhà chúng ta, gả qua đó rồi cũng không thể để người ta ức hiếp được. Có cha mẹ ở đây, đừng hòng có ai bắt nạt được con.”

Tôi nghe thấy thế thì không kìm được bật cười thành tiếng.

“Cha, mẹ, sau khi đi Giang Nam về, trên người cha mẹ hình như đã có phong thái của quân cường đạo rồi đấy. Chu Vân Thư sẽ không ức hiếp con đâu, cha mẹ cứ việc yên tâm.” Trên thế gian này người duy nhất có thể làm tôi bị tổn thương chính là Úy Minh, có điều sau khi nghe thấy những lời này của cha mẹ, nỗi u buồn trong lòng tôi đã tan đi không ít.

Đúng thế, cha mẹ bấy lâu nay luôn cưng chiều tôi hết mực, sao tôi lại đi thương tâm vì một người chẳng có chút dính dáng gì tới mình như thế chứ?

Trên mặt tôi đã dần xuất hiện những tia mừng vui và mong ngóng của một cô gái sắp trở thành tân nương tử, trái tim tôi đã chẳng còn vì Úy Minh mà sầu não nữa. Lúc này khi nhìn thấy Úy Minh, tôi cũng không còn xao xuyến rung động như trước nữa.

Tôi nghĩ tôi bây giờ hẳn là đang từ từ buông bỏ.

Có điều quãng thời gian này Úy Minh lại tỏ ra có chút kỳ lạ, tôi rất ít khi nhìn thấy y ở trong sơn trang, chẳng biết rốt cuộc y đã đi đâu. Mỗi lần gặp y, tôi đều thấy trên người y nồng nặc mùi rượu, từ rất xa đã có thể ngửi thấy.

Vân Ế lén nói với tôi: “Công chúa, nhìn bộ dạng này của Úy thúc thì cứ như là đang thất tình vậy.”

Tôi hơi sững người. Vân Ế lại nói tiếp: “Nói ra thì đúng là lạ thật, Úy thúc năm nay đã ba mươi tuổi, sao vẫn còn chưa lấy vợ nhỉ?”

Tôi bật cười nói: “Cái đồ nha đầu nhiều chuyện, ngươi đừng quan tâm tới Úy thúc vội, hãy nghĩ về mình trước đi. Chờ sau khi thành hôn ta sẽ kiếm cho ngươi một tấm chồng tốt luôn thể.”

Vân Ế thẹn đến đỏ bừng hai má.

Cách ngày đại hôn còn một tháng rưỡi, đồ cưới cùng của hồi môn của tôi đã được chuẩn bị xong xuôi. Mẹ chẳng biết là nghe được từ đâu, lại nói là hoa văn trên chăn cưới cần được tân nương tử tự tay thêu, như thế thì tân lang và tân nương mới có thể vui vẻ hạnh phúc bên nhau suốt đời. Tôi từ nhỏ đã chẳng giỏi thêu thùa, vì hoa văn hình uyên ương trên chăn cưới mà mười đầu ngón tay đã bị đâm thủng mất mấy chỗ, đau đớn vô cùng, đã thế hình thêu tuy nói là uyên ương nhưng lại giống vịt hơn.

Thời gian này Chu Vân Thư cũng hay viết thư cho tôi, trong thư toàn là những lời dỗ dành làm tôi vui vẻ. Khi viết thư trả lời tôi nhân tiện có nhắc tới việc mình thêu uyên ương nhưng thêu thành vịt, chỉ mấy ngày sau đã lại nhận được thư của Chu Vân Thư, y nói rằng chỉ cần thành đôi thành cặp, cho dù có là hai con sâu thì cũng chẳng sao.

Tôi đọc mà không kìm được bật cười thành tiếng.

Đúng là mồm mép lém lĩnh quá chừng.

Đột nhiên, tôi ngửi thấy mùi rượu vô cùng nồng đậm, bèn hơi cau mày, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn ngay thấy Úy Minh. Y lúc này đang đứng trên cây cầu vòm ở phía không xa, mắt nhìn tôi chăm chú.

Tôi chưa từng thấy Úy Minh có vẻ mặt như vậy bao giờ.

Tôi đưa tay lên xoa ngực, cũng còn may, nơi này đã không đau như trước đây nữa rồi.

Ở ngay gần Lăng Vân sơn trang có một ngọn núi, tên là Hy Sơn.

Hồi nhỏ tôi rất thích lên Hy Sơn chơi đùa, mà trên Hy Sơn còn trồng không ít cây ăn quả, cứ mỗi lần đến mùa thu hoạch, việc tôi thích làm nhất chính là dẫn theo Vân Ế đi hái quả. Tôi nghĩ bây giờ cách ngày đại hôn càng lúc càng gần, sau này sẽ phải gả đến tận đô thành, muốn quay về một lần cũng chẳng dễ, chi bằng tranh thủ lúc rảnh rỗi này mà tới Hy Sơn một phen.

Lần này tôi không mang theo Vân Ế. Tôi muốn một mình hồi tưởng lại quá khứ của bản thân.

Tôi lén lút trốn ra ngoài Lăng Vân sơn trang.

Bây giờ đã là cuối đông, mấy hôm trước trời vừa đổ một trận tuyết lớn, toàn bộ Hy Sơn đều đã bị tuyết trắng bao phủ, các cây ăn quả trên núi cũng lốm đốm điểm sương, nhìn từ phía xa cứ như có những bông hoa nhỏ màu trắng đang nở rộ, phong cảnh mang một nét đẹp riêng.

Có lẽ tại thời tiết lạnh quá, trên Hy Sơn lúc này tĩnh lặng vô cùng, ngay đến một bóng người cũng chẳng có.

Trên núi quá ư thanh vắng, những cơn gió lạnh liên tục thổi lại, khiến tôi cảm thấy hơi đau đầu. Sau khi ở trên núi được gần nửa giờ, tôi liền chuẩn bị quay về. Chẳng ngờ khi xuống núi, vì tuyết trên mặt đất quá dày, tôi nhất thời không cẩn thận bị trượt chân, liền lăn lông lốc xuống dưới như một quả cầu tuyết.

“Công chúa!”

Không ngờ tôi lại nghe thấy tiếng gọi của Úy Minh, có điều còn chưa kịp nghĩ nhiều thì tôi đã cảm thấy đầu mình đau nhói, sau đó liền ngất lịm đi. Sau khi tỉnh lại tôi liền mở mắt ra, khuôn mặt của Úy Minh tức thì đập ngay vào mắt.

Tôi sững sờ, suy nghĩ mãi một hồi lâu mới nhớ ra khi bị ngã tôi quả thực có nghe thấy tiếng gọi của Úy Minh.

Tôi cất giọng khàn khàn hỏi: “Ngươi vẫn luôn đi theo ta ư?”

Úy Minh nói: “Thấy Công chúa một mình ra ngoài, ta không yên tâm.” Rồi y lại hỏi tôi: “Công chúa có chỗ nào không thoải mái không? Vừa rồi khi bị ngã hình như Công chúa đã đập đầu vào đá.”

Tôi nghe vậy thì bèn vô thức đưa tay lên sờ, khi chạm phải cái bọc lớn trên đỉnh đầu, tôi đau đến nỗi không kìm được hít vào một hơi khí lạnh.

Úy Minh tỏ ra căng thẳng vô cùng, lắp bắp nói: “Công… Công chúa…”

Tôi nói: “Ta chỉ hơi bị đau ở đầu thôi, không có gì đáng ngại.” Tôi ngồi dậy ngó quanh bốn phía, thấy nơi này là một cái hang, còn trời thì đã tối rồi, Úy Minh lúc này đang ngồi nhóm lửa.

Tôi đưa tay lên day huyệt thái dương, hỏi: “Đây là đâu vậy?”

“Là một cái hang trên Hy Sơn. Bên ngoài trời đang mưa, đường núi khó đi nên ta đưa Công chúa vào đây. Chờ sau khi mưa tạnh, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này. May mà ở trong hang sẽ không quá lạnh, chỉ cần nhóm được lửa lên là mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả thôi. Có điều…” Y liếc nhìn đầu tôi, vẻ lo lắng trong mắt lộ ra rất rõ.

Tôi nhớ lại trước đây, cứ mỗi lần tôi bị thương là Úy Minh đều tỏ ra khó chịu như thể chính mình bị thương vậy.

Đầu tôi bây giờ đúng là rất đau, nhưng tôi đã chẳng còn là một cô bé yếu đuối nữa rồi, lập tức mỉm cười nói: “Úy thúc không cần lo lắng, chờ sau khi quay về ta sẽ đi nhờ đại phu xem giúp, chắc chỉ cần mấy ngày là cái bọc trên đầu sẽ tan đi thôi.”

Nghe thấy lời này của tôi, sắc mặt Úy Minh bất giác ảm đạm đi mấy phần.

Tôi giả bộ như không nhìn thấy, nói tiếp: “Ta ra ngoài xem mưa đã tạnh chưa.” Dứt lời tôi liền chuẩn bị đứng dậy, nào ngờ vừa mới cựa quậy một chút đã làm động đến vết thương trên tay, khiến tôi đau tới nỗi mặt mày tái nhợt.

Úy Minh vội nắm lấy cổ tay tôi. “Đừng động đậy, Châu Châu, để ta xem nàng bị thương ở đâu rồi.”

Y cẩn thận vén tay áo tôi lên, khi nhìn thấy trên khuỷu tay tôi có một chỗ bị rách da chảy máu thì liền không kìm được nhíu chặt đôi mày. Y khẽ hà hơi vào đó mấy cái, sau đó liền hỏi tôi: “Nàng còn bị thương ở chỗ nào khác nữa không?”

Hai chữ Châu Châu giống như một viên đá được ném xuống mặt hồ trong trái tim tôi, làm nổi lên vô vàn gợn sóng.

Tôi vội vàng rụt tay về, lắc đầu nói: “Úy thúc, tuy thúc là trưởng bối nhưng nam nữ dù gì cũng có sự khác biệt, vết thương trên người ta để ta tự lo liệu được rồi, không cần phiền đến Úy thúc.” Tôi cố nhịn đau đứng dậy, nhưng vừa mới đi vòng qua bên cạnh Úy Minh thì y chợt nắm lấy cổ tay tôi, dùng sức khẽ kéo, sau đó ôm chầm lấy tôi từ phía sau.

Tôi toàn thân chấn động.

“Châu Châu, đừng đi, cũng đừng gọi ta là Úy thúc nữa.”

Trong lòng tôi lại nổi lên càng nhiều gợn sóng, có điều giờ đây tôi chẳng có chút cảm giác mừng rỡ nào, chỉ cảm thấy chấn động thôi, mà ngoài sự chấn động ra, càng nhiều hơn còn là cảm giác phẫn nộ và bất bình.

Tôi lạnh lùng nói: “Úy Minh, ngươi đang phạm thượng đấy.”

Úy Minh không buông tôi ra, còn ôm tôi chặt hơn, khiến tôi cơ hồ không thể thở nổi. Thế rồi tôi đột ngột ngoảnh đầu, cắn một cái thật mạnh lên má y. Tranh thủ lúc y hơi buông lỏng tay, tôi vội đẩy y ra.

Tôi trừng mắt lên nhìn Úy Minh.

“Muộn quá rồi, Úy Minh. Mọi chuyện đều đã muộn quá rồi. Ngươi biết rõ là ta thích ngươi, mà ta cũng đã chính miệng nói với ngươi rồi, khi ta quyết định gả cho Chu Vân Thư, ngươi còn nói lời đồng ý. Thế mà bây giờ ngươi lại hối hận. Úy Minh, chuyện trên đời này không phải ngươi nói thế nào thì là thế ấy đâu. Ngươi hẳn cũng rõ, khi đó chỉ cần ngươi chịu gật đầu, nói với ta là ngươi cũng thích ta thì dù khoảng cách giữa chúng ta có lớn đến đâu, chúng ta cũng có thể cùng nhau đối mặt. Bây giờ đang là thời quốc thái dân an, Đại Phụng triều và Thiên Long triều giao hảo, ta dù là Công chúa nhưng hoàn toàn không có trách nhiệm đi hòa thân, hoàng thúc cũng chẳng cần dùng ta để lung lạc thần tử trong triều, cho nên nếu ta muốn gả cho ngươi, những khó khăn cần phải vượt qua không đáng sợ như ngươi tưởng đâu. Nhưng…”

Tôi khẽ lắc đầu, nói tiếp: “Ngươi cứ trù trừ mãi vẫn không chịu thổ lộ lòng mình. Ta biết ngươi sợ cái gì, nhưng không sao cả, ta chỉ cần ngươi chịu nói ra là ngươi thích ta thôi, những chuyện khác ta đều có thể gánh vác được. Nhưng ngươi mãi vẫn không thể vượt qua được khúc mắc trong lòng mình, thế nên thời gian qua mới mượn rượu giải sầu như vậy.

Úy Minh nắm lấy bàn tay tôi, nhưng lập tức bị tôi gạt ra.

“Úy Minh, ta mệt rồi, thích ngươi thực sự rất vất vả. Ngươi rõ ràng cũng thích ta nhưng lại nhất quyết không chịu nói với ta. Ngươi thà nhìn ta hằng ngày rửa mặt bằng nước mắt cũng không chịu nói ra tâm ý của mình, chờ đến bây giờ, khi mà ta đã sắp thành hôn, ngươi mới dùng phương thức này để nói cho ta biết. Úy Minh, ngươi không chỉ tự ti mà còn hết sức ích kỷ nữa.”

Úy Minh mặt mày tái nhợt, bờ môi hơi mấp máy chừng như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng đành buồn bã lặng im.

Ngày mùng Năm tháng Hai, trời còn chưa sáng tôi đã dậy rồi, sau đó liền để cho Vân Ế và các cung nữ giúp mình chải chuốt trang điểm. Mẹ nhìn tôi chăm chú, vánh mắt đỏ hoe, khẽ nói: “Châu Châu nhà ta rốt cuộc đã chuẩn bị đi lấy chồng rồi.”

Vành mắt tôi lúc này cũng đã hơi ươn ướt. “Mẹ, Châu Châu chẳng qua chỉ gả đến đô thành thôi mà, sau này sẽ còn thường xuyên quay về.” Đột nhiên, tôi ngó thấy bên ngoài cửa lúc này có một bóng dáng mà mình vô cùng quen thuộc. Tôi lẳng lặng thu ánh mắt về, đưa tay lên lau khóe mắt, nói tiếp: “Mẹ mau lau nước mắt đi kìa. Đợi lát nữa cha đi vào đây mà thấy mẹ khóc, cha nhất định sẽ không tha cho Châu Châu đâu.”

Mẹ cười nói: “Cha con nào dám.”

Mẹ lấy ra một chiếc hộp gấm màu đỏ, bên trong chứa một cây trâm gỗ đào rất mộc mạc. “Đây là vật mà năm xưa cha con đã tặng cho mẹ, cũng có thể coi là tín vật định tình, bây giờ mẹ tặng lại nó cho con. Cây trâm gỗ đào này có công hiệu an thần trừ tà, thường xuyên đeo trên người còn rất tốt cho sức khỏe nữa đấy.”

Tôi chăn chú nhìn kĩ, rồi không kìm được cười nói: “Cha quả là khéo tay quá, không chỉ gảy đàn hay, nấu ăn giỏi, ngay đến trâm cài đầu cũng làm được đẹp như thế này.” Tôi vuốt ve chữ “Uyển” ở phần đuôi của chiếc trâm gỗ đào đó, lại nói tiếp: “Mẹ, sau khi Châu Châu lấy chồng, mẹ phải chăm sóc bản thân cho tốt đấy. Nếu cảm thấy cô đơn thì hãy sinh cho Châu Châu một đứa em nữa đi.”

Mẹ đưa tay tới khẽ vỗ lên mu bàn tay tôi. “Con cũng thế, nhớ tự chăm sóc bản thân cho tốt. Nếu cuộc sống không thoải mái thì hãy về đây, đừng miễn cưỡng bản thân làm gì.”

Tôi khẽ gật đầu.

Trước khi rời khỏi gian khuê phòng mà mình đã ở suốt mười lăm năm, tôi đuổi tất cả mọi người ra, bảo bọn họ rời khỏi tiểu viện của mình, chỉ giữ một mình Úy Minh ở lại.

Y nhìn tôi chăm chú, nói: “Đẹp lắm.”

Tôi khẽ cười nói: “Đa tạ Úy thúc.” Hơi dừng một chút, tôi lại tiếp: “Thúc có phải là có lời gì muốn nói với ta không?” Vừa rồi khi Vân Ế và các cung nữ trang điểm cho tôi, Úy Minh cứ một mực đứng bên ngoài cửa.

Úy Minh nói: “Hôm đó nàng nói không sai, ta rất tự ti và cũng rất ích kỷ. Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, ta vẫn muốn hỏi nàng thêm một câu nữa, Châu Châu, nàng có bằng lòng đi theo ta không?”

Tôi hỏi: “Bây giờ ư?”

Úy Minh cười gượng, nói: “Đúng vậy.”

Tôi khẽ thở dài. “Úy Minh, thực sự là muộn quá rồi. Kiệu mừng đang chờ ta ngoài kia, văn võ bá quan trong triều đình cũng đang chờ ta và Vân Thư thành hôn, ta không thể bất chấp thể diện của hoàng thúc, lại càng không thể phụ lòng Vân Thư. Từ ngày chấp thuận cuộc hôn nhân này, ta đã không còn dũng khí để ở bên ngươi nữa rồi. Chuyện đến nước này, ta thực sự không thể nào quay đầu được nữa.”

Cuối cùng tôi vẫn thành thân với Chu Vân Thư.

Chu Vân Thư đối xử với tôi rất tốt. Sau khi chúng tôi thành thân, y cũng không nhắc tới Úy Minh lần nào, lại càng không hỏi tôi rằng trong lòng tôi rốt cuộc còn có Úy Minh hay không. Chu Vân Thư biết là tôi nhớ nhà, bèn cất công sửa sang phủ Công chúa theo bố cục của Lăng Vân sơn trang, ngay cả rừng đào và hồ sen cũng đều có đủ, hơn nữa mỗi tháng y còn đưa tôi về Lăng Vân sơn trang một lần.

Cha mẹ đều khen ngợi Chu Vân Thư không ngớt.

Tôi cũng cảm thấy Chu Vân Thư quả thực là một vị phu quân tốt.

Sau khi tôi thành thân, Úy Minh liền rời khỏi Lăng Vân sơn trang, không ai biết y rốt cuộc đã đi đâu. Khi tôi hỏi cha, cha liền nói cũng không rõ, chỉ biết Úy Minh đã rời khỏi Đại Phụng triều.

Bây giờ khi nhớ đến Úy Minh, trái tim tôi đã không còn đau như trước đây nữa.

Úy Minh giống như một ánh trăng dìu dịu, chỉ những khi nào đêm khuya thanh vắng mới lẳng lặng hiện lên trong lòng tôi. Có lúc tôi cũng thấy nhớ y, nhưng nỗi nhớ đó hoàn toàn không phải là vì tình yêu nam nữ, chỉ đơn thuần là một loại hồi ức mà thôi.

Khi con của tôi đầy tháng, văn võ bá quan trong triều đưa tặng rất nhiều quá mừng.

Khi tôi kiểm kê đống quà chất cao như một ngọn núi nhỏ, Vân Thư đứng một bên bế con. Y nói: “Châu Châu, những chuyện này cứ để Lý tổng quản làm là được rồi.”

Tôi cười nói: “Không sao, đằng nào cũng đang rảnh rỗi, xem xem bọn họ đưa tặng quà gì kỳ thực cũng là một việc rất thú vị.”

Vân Thư cười nói: “Vậy để vi phu xem cùng nàng.”

Tôi đưa mắt liếc nhìn đứa con bé bỏng của mình, cười nói: “Thằng bé ngủ rồi đấy, chàng kêu Vân Ế bế nó về phòng đi.” Tôi mở một chiếc hộp gấm ra, Vân Thư vòng tay qua ôm lấy eo tôi, nói: “Thanh kiếm ngọc này là do Thiện Tướng quân tặng đấy.”

Tôi hỏi: “Sao chàng biết vậy?”

Vân Thư đáp: “Không lâu trước đây khi đi ngang qua Trân Bảo hiên, ta vừa hay nhìn thấy Thiện Tướng quân đang ở trong đó, lúc ấy trong tay ông ta chính là thanh kiếm ngọc này.” Tôi bỏ chiếc hộp gấm đó xuống, rồi lại cầm một chiếc hộp gấm nhỏ nhắn khác lên.

Vân Thư hỏi: “Sao lại không đề tên vậy nhỉ?”

Tôi chẳng mấy để tâm, bình thản nói: “Trong bữa tiệc đầy tháng mọi người đều bận rộn, xảy ra sơ suất cũng là chuyện có thể hiểu được.” Tôi mở hộp gấm ra xem, bất giác sững người, bên trong đó không ngờ lại đựng một chiếc bộ dao hình đôi bướm.

Tôi sinh được con trai, là ai vô ý đưa tặng bộ dao thế không biết.

Vân Thư cũng thoáng sững người. “Đúng là lạ thật, không ngờ lại có người đưa tặng bộ dao tới đây.” Tôi gọi Lý tổng quản vào hỏi, nào ngờ Lý tổng quản cũng không biết thứ này là do ai đưa tặng. Có điều tôi cũng chẳng hề suy nghĩ quá nhiều về việc này.

Sáng sớm hôm sau, khi đang giúp tôi trang điểm, Vân Ế chợt nhìn thấy chiếc bộ dao hình đôi bướm kia, bèn nói: “A, Công chúa, Vân Ế quên mất chưa nói lại với người, chiếc bộ dao này là do Úy thúc đưa tặng đấy.”

“Úy thúc…”

Vân Ế nói: “Dạ phải, Úy thúc đến đây rất vội, sau khi đưa tặng một chiếc hộp gấm thì chẳng nói năng gì, cứ thế rời đi luôn.”

Vừa khéo lúc này Vân Thư đi vào, y cười hỏi tôi: “Nàng đang nói chuyện gì với Vân Ế thế?”

Vân Ế vừa mới hé miệng thì tôi nói trước. “Không có gì. Vân Ế, ngươi ra ngoài xem bữa sáng đã được làm xong chưa, phần còn lại cứ để tự ta làm nốt là được rồi.”

Sau khi Vân Ế rời đi, Vân Thư đi tới cầm lấy chiếc lược ngà voi từ trong tay tôi, cười nói: “Hôm nay là ngày hưu mộc, bên ngoài ánh dương cũng đang rạng rỡ, Châu Châu có muốn ra ngoài đi dạo không? Ồ, nàng lấy chiếc bộ dao này ra rồi đấy à?”

Y giúp tôi chải tóc, lại bới tóc cho tôi bằng những động tác thuần thục vô cùng, khi đang chuẩn bị cài chiếc bộ dao hình đôi bướm kia lên đầu tôi thì tôi liền nắm lấy bàn tay y.

“Cài cái khác đi.”

Vân Thư cười nói: “Được. Nàng đã biết chiếc bộ dao này là do ai đưa tặng rồi sao?”

Tôi cũng khẽ cười một tiếng, rồi bèn đáp: “Là một vị cố nhân.”  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top