Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Xiao Yi

SEVEN

.

.

.

Hết ba tuần rượu, Lý Thạc Mân và Từ Minh Hạo cũng nối gót huynh đệ, tiến vào ngưỡng cửa ngà ngà say.

"Uống, uống, uống, không uống không phải người, đàn ông nói là làm!" Từ Minh Hạo nâng ly rượu đầy kích động.

"Ông bắn hết nước miếng vào mặt tôi rồi!" Lý Thạc Mân bức xúc.

"Ông thì biết cái gì. Nước miếng của tôi hơi bị thơm" Từ Minh Hạo đắc ý.

"Thật không? Qua đây anh ngửi thử xem" Thôi Thắng Triệt sát lại.

"Anh Thắng Triệt, nhìn gần mới thấy anh giống y chang con husky đen cạnh nhà em" Từ Minh Hạo chân thành nói.

"Cút ngay! Anh không có thứ bạn như chú!".

"Viên Hữu, uống đi, không được dừng đâu!" Quyền Thuận Vinh lại rót đầy ly mới cho Toàn Viên Hữu.

"Uống thì uống, tôi mà phải sợ à?" Toàn Viên Hữu vừa dứt lời, uống một hơi cạn sạch.

Kim Mân Khuê lặng lẽ ngồi nhìn, nhíu mày, ai cũng uống say mềm, lát nữa biết đưa về kiểu gì?

"Ê, chơi trò gì đi. Chơi trò Quốc vương đi" Văn Tuấn Huy đóng góp ý kiến xong liền ợ một cái.

"Được, được" Lý Thạc Mân vỗ tay đầy kích động.

"Chơi cái rắm. Mọi người say hết rồi" Kim Mân Khuê liếc mắt.

"Anh mày còn lâu mới say, nhé! Anh mày vẫn chiến được ròng rã ba ngày ba đêm, nhé!" Quyền Thuận Vinh tự hào nói.

"Đây là số mấy?" Kim Mân Khuê giơ hai ngón tay, hỏi.

"Xí, đây không phải là cái kéo à? Mân Khuê, nếu không biết thì không cần cố quá làm gì đâu!" Quyền Thuận Vinh nháy mắt.

"Kéo cái đầu anh! Còn dám nói là không say, không uống nữa, em đưa mọi người về" Kim Mân Khuê nói.

"Anh không về! Anh phải ở đây chơi game. Phục vụ đâu, mang cho bàn này một bộ bài xì phé" Thôi Thắng Triệt đứng dậy hô lớn.

Kim Mân Khuê tưởng rằng nhân viên phục vụ không thèm đếm xỉa đến lũ ngốc này, ai ngờ lúc sau mang ra bộ bài xì phé thật.

"Ai đồng ý chơi trò Quốc vương thì giơ tay, còn anh em bằng hữu phía bên kia ngọn núi, để thể hiện sự nhiệt tình sâu sắc, vui lòng giơ hai tay!" Văn Tuấn Huy hô hào.

"Em, em, em!".

"Tôi, tôi, tôi!".

"Anh, anh, anh!".

Lý Thạc Mân, Từ Minh Hạo, Quyền Thuận Vinh, Thôi Thắng Triệt giống như đám trẻ con vườn mẫu giáo đồng loạt giơ tay.

Toàn Viên Hữu cũng giơ tay hưởng ứng tuy bị lỡ mất nửa nhịp.

"Kim Mân Khuê, ông có chơi không? Không chơi không phải đàn ông!" Từ Minh Hạo quả quyết.

"Nếu không phải bây giờ ông đang say thì tôi nhất định đánh cho mẹ ông không nhận ra nổi ông rồi" Kim Mân Khuê trả lời.

"Minh Hạo biết chơi côn nhị khúc, ông có biết không hả đồ ngốc?" Lý Thạc Mân khinh bỉ.

Kim Mân Khuê chột dạ. Thôi được rồi, ai biết chơi côn nhị khúc, người đấy là lão đại.

Cuối cùng, Kim Mân Khuê bị ép phải chơi cùng đám người say khướt kia.

"Để đấy, đảm bảo anh sẽ là người đầu tiên tìm được tấm thẻ Quốc vương" Thôi Thắng Triệt đảo bài.

Kết quả, Thôi Thắng Triệt tìm nửa ngày cũng không thấy thẻ Quốc vương nào. Kim Mân Khuê nhìn Thôi Thắng Triệt đảo bài tới đảo bài lui, ngứa mắt, giật lấy bộ bài.

"Rút đi" Kim Mân Khuê thúc giục.

Bởi vì chỉ có bảy người nên Kim Mân Khuê chọn lá bài King còn A đến 6 thì để mấy người kia rút.

Sau khi những người còn lại rút bài, Quyền Thuận Vinh đắc ý, "Quốc vương chính là anh đây".

"Quốc vương bệ hạ, người có điều gì cần phân phó cho chúng thần?" Văn Tuấn Huy mới đó đã nhập tuồng.

"Nhà ngươi để bổn vương suy ngẫm chút đã. Người số ba uống rượu giao bôi với người ngồi bên trái" Quyền Thuận Vinh ban lệnh.

Từ Minh Hạo tức giận lật bài. Cậu cầm lá bài số ba, còn người ngồi bên trái không phải là Văn Tuấn Huy hay sao?

"Qua đây, qua đây nào, uống!" Văn Tuấn Huy không câu nệ tiểu tiết, trực tiếp hành động.

"Quay clip, mau mau quay clip" Thôi Thắng Triệt giục Kim Mân Khuê nhanh tay mở điện thoại.

Biểu tình trên gương mặt Từ Minh Hạo hiện rõ mồn một thái độ "lão tử cự tuyệt uống chén rượu giao bôi cùng nhà ngươi" nhưng lệnh vua đã ban, dù trong lòng bất mãn vẫn phải dốc cạn ly rượu.

"Bản vương cho phép hai người các ngươi được kết hôn" Quyền Thuận Vinh hài lòng ban lệnh.

"Em không thèm ở chung một chỗ với cái lão gay này" Từ Minh Hạo bĩu môi.

"Tôi cũng không thích chơi côn nhị khúc, nhỡ đâu bị bạo lực gia đình thì sao?" Văn Tuấn Huy chống đối.

Toàn Viên Hữu cười ngu, trong lúc nâng ly không cẩn thận làm đổ rượu lên quần áo.

"Anh Viên Hữu, anh làm gì mà đi tiểu ướt hết quần áo thế kia, ha ha ha ha ha" Lý Thạc Mân cười lớn.

"Viên Hữu, ông là đồ ngốc à? Không nhẽ Viên Hữu xuất chúng là đây sao?" Văn Tuấn Huy nói xong, liếc nhìn Toàn Viên Hữu đầy ẩn ý.

"Này, tên gay chết bầm kia, cấm được nói linh tinh về Viên Hữu của tôi như vậy." Quyền Thuận Vinh hăm dọa.

Toàn Viên Hữu nghe hai người bọn họ nói chuyện, đầu óc quay cuồng, chỉ biết trưng vẻ mặt ngây ngốc nhìn lơ đễnh. Kim Mân Khuê tới lúc này không nhìn được nữa, đưa mấy tờ giấy ăn cho Toàn Viên Hữu, nói, "Lau nhanh đi".

Toàn Viên Hữu quay lại, nhìn Kim Mân Khuê bằng ánh mắt mơ mơ màng màng. Kim Mân Khuê thật sự chịu không nổi ánh mắt này của Toàn Viên Hữu, vươn tay, tự ý lau khắp vùng ướt trên quần áo đối phương.

"Để quần áo ướt như vậy dễ bị lạnh lắm" nói đoạn, Kim Mân Khuê cởi áo khoác, trùm lên người Toàn Viên Hữu.

Văn Tuấn Huy và Quyền Thuận Vinh nhìn hai người bọn họ bằng vẻ mặt ám muội.

"Chơi tiếp!" Thôi Thắng Triệt hô hào.

Bài vừa chia xong, Thôi Thắng Triệt vô cùng đắc ý, đứng bật dậy nói to, "Anh đây làm vua rồi, ha ha ha ha. Tất cả quỳ xuống cho trẫm!".

"Bệ hạ, xin hỏi người có điều gì cần phân phó" Văn Tuấn Huy lại nhập tuồng.

"Để xem. . . . Ta lệnh cho số bốn và số năm hôn nhau. Môi chạm môi, ngực chạm ngực" Thôi Thắng Triệt sau khi suy nghĩ liền ban lệnh.

Kim Mân Khuê nhìn xuống lá bài trong tay. Là số năm. Kiếp người có lẽ nên kết thúc tại đây.

"Lão Thôi, em không ngờ anh lại có khẩu vị nặng tới vậy á~~" Quyền Thuận Vinh nháy mắt ra hiệu.

"Anh Thắng Triệt, xem ra anh rất có khí chất làm gay đó. Chi bằng xông pha cùng em nha!" Văn Tuấn Huy nói thêm.

"Cút! Đừng có áp mấy cái suy nghĩ đồi trụy với anh mày. Mà vị nào là số bốn nhỉ?" Thôi Thắng Triệt nói lớn.

Toàn Viên Hữu nhìn lá bài trong tay, nói, "Là em".

"Ha ha ha ha ha, hôn đi, hôn đi!" Từ Minh Hạo hào hứng.

Biểu tình trên gương mặt Kim Mân Khuê hiện rõ hai chữ: chống cự. Bao năm nay mất công gìn giữ nụ hôn đầu cẩn thận, chẳng nhẽ bây giờ cứ vậy dâng hiến cho một người cùng giới?

Toàn Viên Hữu vẫn duy trì trạng thái ngây ngốc không hiểu sự tình, nhìn Kim Mân Khuê đầy ngơ ngác.

"Hôn đi! Không việc gì phải sợ. Đàn ông nói là làm!" Văn Tuấn Huy ồn ào.

"Không thích! Đây là nụ hôn đầu của em!" Kim Mân Khuê nói.

Toàn Viên Hữu nghiêng đầu nhìn Kim Mân Khuê, "Đây cũng là nụ hôn đầu của tôi".

"Ây da, vậy thì dâng hiến hết đi. Hôn nhẹ, hôn phớt xíu xiu cũng được, tôi đảm bảo không quay clip đâu" Quyền Thuận Vinh tay giơ điện thoại, miệng lau láu.

Kim Mân Khuê liếc dọc liếc ngang, sau lại nhìn mọi người.

Toàn Viên Hữu híp mắt suy nghĩ vài giây, sau đó khóe miệng nở nụ cười mê muội như của loài hồ ly, "Hôn đi!".

Kim Mân Khuê hoảng hốt nhìn Toàn Viên Hữu. Cái con người này, mới uống chút rượu mà sao chủ động quá vậy?

"Hôn đi hôn đi, đừng có ngần ngại nữa trời ơi" Từ Minh Hạo ồn ào.

Toàn Viên Hữu từ từ tiến lại gần Kim Mân Khuê khiến toàn bộ cơ quan hô hấp của cậu đều tạm ngừng, không khí dường như cũng thôi chuyển động.

Kim Mân Khuê thật lòng chỉ muốn đẩy Toàn Viên Hữu ra, bởi hiện tại trong đám loi choi này, chỉ có mình cậu tỉnh táo. Nếu tất cả bọn họ đều không say, chắc chắn cậu sẽ bị Toàn Viên Hữu đánh nhừ tử rồi! Làm người tuyệt đối không được nhân lúc người ta gặp khó khăn mà lợi dụng.

"Đừng, đừng đừng. . . .Anh tỉnh rượu lại thể nào cũng đánh em cho coi!" Kim Mân Khuê nói lớn.

Toàn Viên Hữu chớp chớp mắt rồi ôm chầm lấy cổ Kim Mân Khuê, đặt lên môi cậu nụ hôn đầu đời. Trong chốc lát, hai mắt Kim Mân Khuê mở to ít nhất gấp đôi bình thường. Dĩ nhiên, Từ Minh Hạo và Quyền Thuận Vinh không thể bỏ lỡ giây phút đáng quý cần lưu giữ đến muôn đời thông qua chiếc camera điện thoại.

Kim Mân Khuê cảm giác khi nãy hai hàm răng của mình ắt hẳn đã làm sứt mẻ đôi môi của Toàn Viên Hữu nên mới khiến anh bị đau đến nỗi dùng tay che kín miệng, rưng rưng nước mắt, "Đau quá!!"

Kim Mân Khuê đần mặt, cũng đưa tay che miệng nhìn chằm chằm Toàn Viên Hữu.

"Ha ha ha ha ha, xin hỏi hai bạn đây có suy nghĩ gì?" Văn Tuấn Huy kích động.

"Hóa ra hôn nhau xong đau tới vậy. Về sau không hôn nữa đâu" Toàn Viên Hữu đáp.

"Đây là lần đầu, đương nhiên khó tránh khỏi vấn đề đau đớn" Quyền Thuận Vinh cười gian xảo.

"Vậy Mân Khuê thấy sao nhỉ?" Lý Thạc Mân hỏi.

"Tôi. . . tôi. . . .nụ hôn đầu của tôi. . . .mất rồi. . ." Kim Mân Khuê kiên quyết giữ nguyên biểu tình ngây ngốc trả lời phỏng vấn.

"Ha ha ha ha, coi như cậu cũng cố gắng rất nhiều rồi" Văn Tuấn Huy nói.

Càng mấy vòng về sau, cục diện càng nháo loạn. Lý Thạc Mân vừa cõng Quyền Thuận Vinh chạy quanh nhà hàng vừa hét "Con dâu ơi, ba sai rồi", Từ Minh Hạo buộc phải chơi poky game cùng Thôi Thắng Triệt, Kim Mân Khuê và Thôi Thắng Triệt tét mông nhau. Cuối cùng, ngoại trừ Kim Mân Khuê, tất cả mọi người đều say mềm nhũn như bùn.

Tay trái Kim Mân Khuê đỡ Từ Minh Hạo, tay phải ôm Lý Thạc Mân, rồi ném hai người lên taxi, không quên dặn tài xế, "Chở đến xxxxxx, anh cứ vất bọn họ dưới tầng được".

Tiếp đó, Kim Mân Khuê lại tay trái ôm Văn Tuấn Huy, tay phải đỡ Thôi Thắng Triệt, Quyền Thuận Vinh, rồi ném lên taxi khác, cẩn thận nhắn tài xế, "Đưa đến kí túc xá nam Đại học SVT".

Kim Mân Khuê cố dùng nốt sức lực cuối cùng cõng Toàn Viên Hữu lên xe.

"Chú, cho con về xxxxxx" Kim Mân Khuê vừa thở vừa nói.

"Ai dà, cậu gì ơi, bạn cậu say đến mất mật rồi. Đừng có để nôn trên xe tôi đấy" tài xế dặn trước.

"Chú yên tâm, không nôn đâu" Kim Mân Khuê đảm bảo.

Toàn Viên Hữu sau một hồi làm loạn rốt cuộc cũng chìm vào giấc ngủ. Kim Mân Khuê nghiêng đầu, nhìn vết thương nhỏ do nụ hôn vừa rồi gây ra bên khóe miệng Toàn Viên Hữu, cảm giác mặt mình cũng nóng bừng.

Không ngờ nụ hôn đầu của Kim Mân Khuê lại dành cho một người con trai khác, và cũng là ông anh mà cậu ghét nhất. Kim Mân Khuê thở dài, không thể tin tưởng cuộc sống này nữa rồi.


===TBC===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top