Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới này có nhiều chuyện hy hữu, đến nổi con người chấp nhận nó với thái độ bàng hoàng miễn cưỡng. Dịch Phong đâu có ngờ rằng, chỉ vì cú va chạm đêm đó, lại để cậu gặp phải người mà Cảnh Du dốc lòng tìm suốt 10 năm qua.

Người thanh niên đó, vừa khả ái vừa hiền lành đáng yêu, cái cách cậu ta đối với cuộc sống khó khăn này hoàn toàn là vui vẻ đón nhận. Dịch Phong ngồi ở đó, góc bàn đó, với ly cafe có đường đã tan đá từ bao giờ mà nhìn chằm chằm vào Ngụy Châu làm việc.

Cậu cúi đầu cười.

Tự nhiên hôm nay bầu trời lại đẹp như vậy.

Dịch Phong hít một hơi, đi lại chổ Ngụy Châu đang lên bill cho khách.

"Ngụy Châu, có chuyện này muốn nói với cậu"

Ngụy Châu ngẩn người ra cười với Dịch Phong một cái, ra hiệu chờ cậu tính tiền cho khách. Thối tiền thừa xong, Ngụy Châu lau tay lên tạp dề đồng phục, rồi dẫn Dịch Phong ra ngoài.

"Có chuyện gì cậu Hứa?"

"Gọi tôi Dịch Phong được rồi. Thật ra...cậu có muốn tìm lại người thân không?"

Nghe đến từ người thân, lưng Ngụy Châu cứng đờ, hai mắt thần ra mong lung suy nghĩ. Cậu đã quên mất mình cũng có người thân, hoặc là trước nay cậu chưa từng nghĩ qua có ngày sẽ có ai đó gọi là người thân xuất hiện trong quãng đời còn lại của cuộc đời mình.

Khi cậu hiểu chuyện bên cạnh đã không có ai ngoài những con người xa lạ, cô Viên là chủ của cô nhi viện thương cậu như con trai, các em nhỏ cũng coi cậu như ca ca ruột, những con người xa lạ đó mới là người thân của cậu.

Ngụy Châu buồn bã lắc đầu "Bọn họ bỏ tôi, tôi nghĩ họ không tìm tôi đâu, biết tìm nơi nào chứ" rồi cậu bật cười chua chát.

"Ngụy Châu nè, cậu đừng nghĩ vậy"

"Vậy Dịch Phong, cậu nói xem tại sao bọn họ lại bỏ rơi tôi chứ?"

Nước mắt Ngụy Châu lưng tròng, môi cắn đến trắng bệch. Dịch Phong vỗ lên vai cậu.

"Bạn của tôi có một người em trai, 10 năm trước người em đó không may rơi xuống vực biển, sau đó không tìm được nữa. Ba mẹ và người bạn của tôi đã tìm cậu ấy rất lâu, lâu đến nổi tưởng chừng như tuyệt vọng. Cuối cùng, lại để tôi tìm được cậu ấy. Người em trai đó, là Hứa Ngụy Châu"

Hai chân Ngụy Châu như hóa đá, những gì Dịch Phong nói ùn ùn như vũ bão kéo đến tâm hồn bình lặng của cậu trong mấy năm qua.

"Cậu...cậu nói gì chứ? Tôi..."

Dịch Phong nắm hai vai Ngụy Châu lại, nhìn thẳng vào mắt cậu "Tôi không chắc Hứa Ngụy Châu mà bạn tôi tìm có đúng là cậu hay không, nhưng xin cậu, hãy gặp anh ấy một lần. Để anh ấy xác nhận, anh ấy đã quá khổ sở rồi"

Trong mắt Dịch Phong hiện lên tầng cảm xúc khẩn thiết van nài, cho nên bàn tay đặt trên vai Ngụy Châu siết rất chặt. Ngụy Châu nghiêng đầu nhìn bàn tay nổi gân của người đối diện, mím môi gật đầu. Dù sao cậu cũng nên thử một lần, gặp người đó, người mà Dịch Phong nói tìm cậu mấy năm qua.

Về phần vụ án, thật sự đã có tiến triển mới. Qua hóa nghiệm mảnh vải tìm được hiện trường và sợi chỉ trong miệng nạn nhân thứ 4 là cùng một loại, vải thông thường, không đặc hiệu để tra, tuy nhiên vết dính màu vàng trên vải, là dầu gội. Tóc nạn nhân thứ 4 cũng dính phải mùi dầu gội này. Không chạy đâu thoát, hung thủ nhất định phải là người tắm gọi cho thú cưng, và còn quen biết với các nạn nhân tại trung tâm đó.

Có điều, tất cả các nhân viên trung tâm đó đều có chứng cứ ngoại phạm.

Lý Bân thở dài, ném tập hồ sơ trên bàn cái bộp, bộ dạng không thể chờ thêm.

"Tìm ra được manh mối nào, đều bị tắt bởi một chứng cứ ngoại phạm"

Đồng nghiệp cũng cùng chung tâm trạng với anh, giống như mọi manh mối đều rơi vào ngõ cụt. Ai nấy uể oải thở dài, người nằm dài ra bàn, người lật xoạt xoạt các báo cáo, xem có tìm được chổ nào vô lí hay không.

"Các người xem nè, con người bây giờ vô tình thật, giữa đường mà hành hạ chú mèo đáng thương, còn hại nó xe cán chết"

Lý Bân cùng các đồng nghiệp lia mắt tới nữ cảnh sát.

"Cô còn tâm trạng chơi điện thoại?"

Biết là không nên, nhưng mấy ngày qua đã quá mệt mỏi, điện thoại tới bây giờ mới động tới, sắp thành một cục sắc bị lãng quên rồi.

"Sếp à, một chút thôi mà...ý...khoan đã, cái này..."

Đột nhiên cô hét lên, làm các đồng nghiệp tò mò đi lại gần ngó xem. Lý Bân không ngoại lệ, anh bán tính bán liếc mắt, cuối cùng cũng bị cuống vào.

"Không đúng, cô gái này không phải là Sunny sao? Cô xem ở kênh nào vậy?"

Các đồng nghiệp trở lại nghiêm túc tra trên mạng các đoạn clip ngắn trong các trang hội thú cưng lớn. Chính bởi vậy, chìa khóa của vụ án lần lượt lộ dần dưới ánh sáng.

Lúc này Cảnh Du từ bên ngoài đi vào.

"Báo cáo của bác sĩ Hứa nói, nạn nhân thứ 3 có mắc bệnh truyền nhiễm đường tình dục, rất có thể hung thủ cũng bị lây rồi. Mọi người liên hệ các bệnh viện trong nước, xem có bệnh nhân mới nào của trung tâm đến khám không. Tôi không tin lần này không bắt được hắn"

Anh vào thật đúng lúc, Lý Bân đem chuyện vừa rồi báo cáo lại.

"Các nạn nhân trùng hợp đều là những đối tượng bị quay lén khi đang có hành vi hành hạ mèo. Hiện tại các clip ngắn đang share đến rất nhiều trang mạng khác. Sếp nghĩ có khi nào vì hung thủ cũng là người yêu thích chó mèo, thấy bất bình nên mới sinh ra động cơ không?"

Nữ cảnh sát nói "4 nạn nhân đều nuôi chó, còn đến trung tâm để tắm gội chúng. Đâu có lý nào lại làm ra chuyện này chứ?"

Cảnh Du nghĩ nghĩ rồi quay qua trả lời "Vậy thì không đúng. Có nhiều người rất yêu thích chó, nhưng không thích mèo. Họ cho rằng mèo rất xa cách và lạnh lùng, chúng sống rất độc lập và khó thuần phục"

Anh ngừng một chút, vẫn còn cầm điện thoại của Lý Bân lướt lướt, anh thấy một clip ngắn vừa đăng tải xong, liền nhấp vào xem. Nội dung cũng là một cô gái đang có hành động đá một chú mèo đi đường.

"Không trễ nữa, hắn ta có thể tiếp tục gây án. Một người tìm thông tin của cô gái này, ra sức bảo vệ. Những người còn lại mau chóng tìm ra hung thủ. Tất cả làm việc"

"Yes sir"

Ba tiếng sau, cuối cùng cũng bắt được kẻ tình nghi về sở hỏi cung. Bởi vì hắn nhất quyết không nhận và đưa ra được bằng chứng ngoại phạm trong các thời điểm nạn nhân bị sát hại, nên cho dù Cảnh Du có khẳng định hắn là hung thủ cũng không thể tùy tiện bắt người.

"Cuối cùng còn muốn hỏi cái gì? Các người đang lãng phí thuế của người dân đó. Tôi còn phải đi làm kiếm tiền"

Thái độ của hắn rất đáng ghét, Cảnh Du ngồi đối diện, nhìn hắn bằng nửa con mắt.

"Anh nói cả 4 lần gây án đều ra ngoài đi uống rượu. Nhưng qua điều tra của chúng tôi, trước khi thời gian gây án xảy ra, anh có rời khỏi và quay lại sau 15 phút. Những nơi anh đi đều gần hiện trường. Vậy anh giải thích đi"

Hắn trườn người tới, cắn răng cảnh cáo Cảnh Du.

"Giải thích cái gì? 15 phút đó tôi đi vệ sinh, trong nhà vệ sinh không có camera anh trách tôi sao? Tôi đi uống rượu gần hiện trường thì có tội sao? Có tìm được dấu vân tay hay vật chứng của tôi sao?"

Cảnh Du đập hai tay lên bàn, đứng dậy nghiêng mình về trước, ánh mắt phát lửa chằm chằm vào hắn "Đừng dạy cảnh sát cách làm việc. Anh, không thoát đâu"

Hắn nhếch môi cười cợt rồi thả mình dựa ghế. Tự tin trong hắn khiến Cảnh Du phát chán. Lúc này Lý Bân đi vào, nói nhỏ bên tai anh, chờ anh gật đầu rồi Lý Bân mở cửa cho Dịch Phong bước vào.

Dịch Phong mang theo tiểu Minh, gật đầu với Cảnh Du rồi hướng đến kẻ tình nghi lạnh lùng nói.

"Cỡi đồ"

Hắn không hiểu Dịch Phong đang nói gì, ngồi một chổ mà nghênh cái mặt lên trừng cậu. "Tại sao tôi phải cỡi, các người nên nhớ, là các người mời tôi đến hỗ trợ điều tra, chứ không phải đến đây làm kẻ phạm tội"

"Bây giờ chính thức nghi ngờ anh có liên can đến vụ án mạng sát hại 4 người phụ nữ Châu Á, quốc tịch TQ. Cho nên chúng tôi có quyền khám người anh"

Những lời sắc bén của Cảnh Du, làm hắn không nói được câu nào, đành cỡi áo để Dịch Phong kiểm tra.

Một thời gian sau khi kiểm tra xong, Dịch Phong tháo kính chắn laze ra rồi nói với Cảnh Du trước sự có mặt của kẻ tình nghi.

"Trên người hắn có nhiều vết bầm mờ nhạt, nạn nhân thứ 4 từng cắn qua có để lại dấu răng trên cánh tay hắn. Bây giờ đem đi kiểm tra sẽ biết có khớp hay không. Với lại, báo cáo bệnh viện trả về, tôi đã xem qua, hắn có mắc bệnh truyền nhiễm từ nạn nhân thứ 3"

Đoạn Dịch Phong quay qua nhìn hắn.

"Có liên quan đến 2 mạng người, cho dù anh có chối 2 người còn lại anh không giết cũng đủ để anh ở tù cả đời"

Cảnh Du lấy dữ liệu Dịch Phong thu được trên người hắn, mang qua cho sếp Lâm kiểm tra, kết quả trùng khớp. Kết luận cuối, hai nạn nhân thứ 3 và 4 là do hắn giết.

Cuối cùng, không muốn nhận cũng không được. Hắn buông xuôi, cúi đầu cười đến nước mắt chảy dài. Hắn như nghẹn ngào mà nói.

"Vì cái gì, vì cái gì chứ? Miu là con mèo mà tôi yêu quý nhất, nó là di vật cuối cùng mà vợ tôi để lại. Nó chỉ là ham chơi ra ngoài một lát, đã bị con đàn bà Sunny đó đá văng ra đường, xe chạy tới tôi không kịp ra bắt Miu lại, kết quả bị chết thê thảm. Con đàn bà đó thấy Miu chết, không mảy may ngoáy đầu lại. Nó là khách vip của trung tâm, thường xuyên đến đem con chó đến tắm gội, nói bao nhiêu lời hay ý đẹp về chó của nó, mà lòng dạ nó độc ác, đối với mèo không bằng cầm thú"

Hắn kể tiếp.

"Có lần tôi thấy các clip ngắn share trên trang hội người yêu mèo, các con đàn bà đó phải chết. Tôi phải hành hiệp trượng nghĩa, tôi phải diệt các thành phần phân biệt đối xử, lệch lạc tư tưởng. Những con mèo không có tội, chúng không lạnh lùng, chẳng qua các người không đủ bao dung để hiểu nó thôi. Giết xong, rồi làm nhục, tôi phải để chúng chết trong đau đớn. Một chai thuốc chuột, uống rồi co giật sùi bọt mép, rất hả dạ. Haha"

Tiếng cười vang vọng khắp phòng, có chút sản khoái nhưng lại thê lương của một tội phạm giết người. Đứng trước vành móng ngựa, cái đau đớn nhất không phải bị pháp luật trừng trị, mà cái đau xuất phát từ lương tâm của chính mình. Một người yêu mèo, xem mèo là bạn, là người thân. Nhìn thấy người thân bị hành hạ, bị hại chết, không chịu nổi được cơn đau đó.

Dịch Phong nhìn hắn ta cười. Phá được án, nhưng trong lòng lại có nhiều tâm sự cùng cực.

Suy cho cùng, cũng không có ai muốn đẩy bản thân vào con đường tù tội. Trừ phi họ muốn đi con đường đó.

Cảnh Du từ đầu đến cuối, đều chăm chăm vào kẻ điên trước mắt. Anh đứng dậy, bắt đầu tuyên bố bắt giam tội phạm, còng tay hắn lại, rồi giải ra ngoài.

Trước khi để Lý Bân dẫn đi, hắn nhìn Cảnh Du cười "Nếu không phải anh may mắn xem được mấy cái clip đó, anh sẽ không bắt được tôi đâu. Bọn cảnh sát các người, xem mạng của mấy con đàn bà đó còn trọng hơn cả những chú mèo có tình có nghĩa. Các người bảo vệ bọn nó, các người sai rồi"

Tuy nhiên không vì lời kích động mà Cảnh Du đánh mất bình tĩnh, ngược lại anh nhìn thẳng vào mắt hắn nói.

"Cho dù các cô gái ấy có quá đáng với những chú mèo, nhưng bọn họ không đáng chết. Thay vì anh đi khuyên bảo, hay báo với hội bảo vệ động vật quốc gia, thì anh chọn cho mình cách trở thành một kẻ phạm tội. Miu của anh chết, Sunny có tội, anh có thể dùng nhiều cách bắt cô ta chịu trách nhiệm với hành động của mình. Chứ không phải kết liễu một sinh mạng. Miu là người thân của anh. Nhưng những cô gái đó cũng có gia đình. Huống chi 3 nạn nhân kia không hại đến Miu của anh, càng không giết chết con mèo nào. Đừng đem mấy lí lẽ lệch lạc đó ngụy biện cho tội ác của mình. Quãng đời còn lại, ở trong tù mà ngẫm đi"

Câu kết của Cảnh Du là dùng âm giọng cao để nói. Dịch Phong liếc mắt lên nhìn, thấy anh có vẻ kích động, liền âm thầm chạm vào mu bàn tay, vỗ vỗ mấy cái, Cảnh Du mới bình tĩnh lại.

Tội ác nào cũng phải trả. Cảnh Du làm cảnh sát bao nhiêu năm, chứng kiến nhiều loại hình phạm tội khác nhau, đây cũng không phải lần đầu thấy kiểu hung thủ lệch lạc tâm lý thế này.

Mọi người đi hết rồi. Dịch Phong ở lại, nhìn anh.

"Anh Cảnh Du không sao chứ?"

Anh lắc đầu "Không có gì, chỉ hơi tức. Tại sao có những người, coi thường sinh mạng của người khác như vậy. Trong khi có người, muốn tìm một sinh mạng cũng không tìm được"

Dịch Phong chăm chăm nhìn một bên sườn mặt anh, rồi mỉm cười.

"Tôi tìm được rồi"

Cảnh Du không hiểu "Cái gì?"

Dịch Phong cười rộ lên, thấy cả hàm răng trắng bóng. Cách cậu vui mừng, như thể là chuyện của cậu. Cảnh Du nhướng mắt.

"Tôi tìm được sinh mạng của chàng thiếu niên đó rồi"







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top