Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Truyện Cổ Tích (au: ClouD)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi lời của au:
Sau  Xanh Lá, ClouD đã quay lại với Truyện Cổ Tích (short fic). Đảm bảo lần này BAO BẤT NGỜ, vì thế HÃY CỐ GẮNG ĐỌC TỚI CHỮ THE END nha:)).Cũ như vẫn, mặc dù truyện của tui không hay lắm, nhưng tui không thích đứa con của mình bị mang đi nơi khác (copy, chuyển ver, lấy ý,....bất kì hình thức nào), luôn luôn trên wattpad và chỉ trên wattpad>>> Có gì thì mọi người cứ thẳn thắn góp ý về mọi thứ (comment) mà nhớ nha, hay thì vote, share, follow,...lumla để tui không tủi (tủi là tui khóc :))À cảnh báo rằng đây là boyslove, ai không hợp, hãy click back nhanh gọn lẹ<< chứ đừng trách tui =))) và giờ...
Please enjoy<3

**Update: đã có thêm một phụ bản (extra) cho fanfic này. Hãy đón đọc Mộng được viết bởi cùng tác giả**

_________________________
Eren 5 tuổi...
Nơi góc phòng có một Eren đang nằm lăn lóc cùng với chú gấu bông mềm mại. Eren bé nhỏ có làn da trắng hồng cùng với gương mặt mũm mĩm, hai cái má phúng phính phớt hồng và ngụ trên gương mặt đáng yêu ấy luôn là nụ cười xán lạn, hồn nhiên và vô cùng vô ưu vô lo... Nhưng hôm nay trông Eren có vẻ bồn chồn, hồi hộp, có lẽ thiên thần nhỏ này đang chờ ai đó thì phải.

Bên ngoài, những tia nắng xuân ấm áp nhẹ nhàng rọi xuyên qua ô cửa sổ đến nơi Eren đang ngồi. Không khí hôm nay thoáng đãng và mát mẻ, bầu trời trong xanh mát rượi.

Phóng tầm mắt ra, có thể thấy người dân nơi đây đang đi lại tấp nập, người lớn thì làm việc, trẻ con thì phụ việc, mọi thứ đều diễn ra thật bận rộn trong tiếng nói, tiếng cười và niềm hạnh phúc. Vì sao ư? Vì họ đã được tự do, họ đã thoát khỏi nỗi sợ hãi mang tên Titan. Tất cả đều nhờ chính quyền và Binh đoàn Trinh Sát... Nhìn vào khung cảnh này, em bé và sự bình yên, khiến xúc cảm con người không khỏi dâng trào, nó khiến ta cảm nhận được sự thanh bình, nhẹ nhõm. Đời người mà, ai cũng mong muốn có một cuộc sống tuyệt vời như thế... Bình yên, thật bình yên, bình yên đến chột dạ...

    Eren - một tiếng nói vang lên. Eren ngước đôi mắt trong veo của mình về phía tiếng nói và bất giác cười: Levi. Đó là một cậu nhóc 7 tuổi, trái ngược với Eren, nhóc con này có gương mặt không mấy thân thiện, cũng ít khi cười, đó là đối với những ai lần đầu gặp cậu, nhưng với Eren đây là một người bạn, một người anh, một người thân tuyệt vời nhất. Eren và Levi chơi với nhau từ bé, nơi hai đứa trẻ lần đầu gặp nhau chính là viện mồ côi này. Không cha không mẹ, bị dòng họ từ chối thì cũng buồn thật đấy, song nhờ vậy mà hai nhóc mới có thể trở thành một gia đình. Đúng thế, gia đình đâu nhất thiết là có ba mẹ, ông bà,...những con người biết yêu thương nhau, những linh hồn biết hi sinh, đồng cảm với nhau cũng đều có thể trở thành một gia đình.

Levi đến bên Eren rồi ngồi phịch xuống, cậu nắm lấy tay Eren một cách vụng về và đưa nhóc một chiếc vòng tay được xỏ bằng các hột nhựa nhiều màu bắt mắt. Anh làm đấy, anh một cái, em một cái- Levi ngụng nghịu nói. Eren bé bỏng thấy thế thì mắt liền sáng lên, miệng cảm ơn liên hồi. Cậu chìa hai tay đón nhận chiếc vòng và vội vàng đeo vào. Tuy nhiên sau một hồi cố gắng, cậu vẫn không tài nào đeo được, nước mắt chực rơi. Thấy dáng vẻ lúng túng ấy, Levi liền cúi xuống và tỉ mẫn đeo vòng vào cho cậu. Khi vòng đã được đeo, gương mặt đỏ lựng khi nãy liền biến mất, thay vào đó là nụ cười tít mắt vui sướng. Cậu nhóc bảy tuổi thấy thế cũng không kiềm lòng mà cười thật tươi với đứa trẻ đối diện. Một lần nữa, khi được chứng kiến hình ảnh hai đứa trẻ hồn nhiên này trong tiếng cười nắc nẻ và bầu không khí bình dị, có lẽ  ai cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc và bất giác nở một nụ cười.

...

  Gần đấy, có người đang hướng mắt về phía này, cô cũng đang cười, nhưng lại thoáng u sầu. Bỗng, tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, một người con trai với mái tóc vàng khẽ khàng bước vào. Chào Mikasa- Armin nói. Cô quay qua và gật đầu một cái. Armin dáo dác nhìn quanh và ánh mắt cũng bị thu hút ngay nơi Mikasa đang nhìn. Cậu bâng quơ hỏi: "Eren sao rồi?"

____________

  Trong căn phòng nhỏ mục nát, cũ kĩ và xập xệ, cậu thiếu niên Eren ngồi đấy. Lòng cậu bộn bề, ngày mai, là trận chiến cuối cùng, có lẽ vậy. Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Cậu có phần vui mừng, hồi hộp, nhân loại đang thắng thế, chỉ còn một chút nữa thôi... Song cậu cũng đầy âu lo, nếu không muốn nói là sợ sệt, vì cậu biết rằng mọi thứ đều có thể xảy đến, không ai biết chắc được tương lai của mình sẽ ra sao... Nói thẳng ra, mọi người, đúng thế, tất cả mọi người đều có thể chết,...Mikasa, Armin,...kể cả kẻ mạnh nhất nhân loại - Levi. Không, không thể. Cậu không khỏi rùng mình trước suy nghĩ đó...

Em yêu anh, Levi
  Khi anh chiến đấu với Titan, một cái đầu lạnh và một trái tim nóng. Cảnh tượng ấy thật đẹp, huy hoàng biết bao...
Tin em, mọi thứ sẽ ổn thôi và anh cũng thế
  Em sẽ bảo vệ anh
...

  Đêm ấy có ai đó cứ thì thầm mãi: em yêu anh,.. Và còn một ai đó lặng lẽ đứng bên ngoài dõi theo mọi thứ...

...

___________

Armin tức tốc phi ngựa chạy về phía Đông thành Rose - nơi tập trung. Trên trời, mù mịt là khói lửa; dưới đất xác người bị xé toạc, máu lênh láng, Armin vừa chạy vừa đề phòng nhìn quanh bọn Titan, cậu rất sợ, nhưng ngoài kia, còn một việc nguy cấp gấp bội đáng để cậu quan tâm hơn... "Tiếp viện, quân tiếp viện đâu" vừa chạy đến nơi, cậu hét lên, những người trong Trung đoàn Đồn Trú quay sang nhìn cậu, cả quân đội mấy trăm người mà giờ đây số người chỉ còn trên đầu ngón tay. Những người còn lại số phận cũng không tốt đẹp mấy: người gãy tay, người gãy chân, người bể chậu sườn, người mất cả tay lẫn chân hấp hối chờ Thần Chết rước đi...Ai mặt cũng tái mét, máu me đầm đìa. Thấy cảnh tượng ấy, Armin cũng phần nào hiểu được."Họ bị ăn...ăn cả rồi, ôi..bạn tôi..." Một trong số người ấy nói với cái giọng đặc sệt, ngắt quãng, sau đó không kìm được lòng mà khóc toáng lên, quỳ sụp cả hai chân, lấy tay che mặt, che đi cơn nước mắt hối hả bị đè ép quá lâu.

  Cậu hớt hải chạy vào sâu hơn nữa, chẳng còn ai. Armin bàng hoàng, làm sao, làm sao đây, Eren sắp đến giới hạn rồi, cậu ấy không thể chống cự tiếp được trong bộ dạng titan nữa, cậu ấy sẽ bị bọn cầm thú ấy ăn thịt mất! Trong khi Armin không biết làm gì, liên lạc với ai, thoáng chốc có một bóng người phi ngựa lướt thật nhanh qua cậu:" Ở đâu?" Cậu liền hét lên đáp trả: "Đông thành Maria" Sau đó, có thêm vài chiếc bóng nối đuôi người nọ. Khi họ đã đi xa, chỉ còn mình Armin đứng trong câm lặng và dõi theo bóng lưng của họ. Mọi thứ im lặng hoàn toàn, im lặng đến đáng sợ, nơi đây chỉ còn tiếng rít của gió, phảng phất trong đó là tiếng khóc vang xa... Armin không hề biết đó là ai, với giọng nói, cậu cũng không thể chắc được mình có quen người đó không... Ban nãy, trong lúc hoảng loạn cậu chỉ trả lời vì có người hỏi. Tuy nhiên, góc nào trong trái tim đang đập liên hồi của cậu, loé sáng một tia hy vọng, niềm tin tuyệt đối. Nó khiến cậu yên tâm phần nào.
...

                   Levi
...
__________

Con người khao khát tự do hơn bất kì tạo vật nào
Đó là điều tốt
Nhưng để có được tự do, đôi khi họ trở nên tàn độc
Họ chấp nhận hi sinh một vài mạng người-những người hùng-họ không quen biết..
...

  Binh đoàn Trinh Sát đã về - Ai đó gào lên. Tiếng la hét, cười đùa,..dần ồ lên khắp nơi, trong phút chốc, nơi thành tường chắp vá, cũ kĩ chật cứng là người. Mọi người mong chờ, họ dạt qua hai bên chừa ra lối đi thật rộng.  Ánh nắng từ bên ngoài - vùng đất tự do - tràn vào trong, chúng len lỏi khắp mọi nơi, tưới lên vạn vật những tia nắng của sự sống và mới mẻ.

Đã từ lâu, người dân nơi đây đã quen việc trốn trong các bức tường, sống một cuộc sống,..họ cho là thanh bình và càng trở nên lẫn trốn, lầm lũi, sợ sệt hơn khi bức tường bị phá vỡ. Thế đấy, mà giờ đây, mấy nghìn con người tưởng chừng đã bị nuốt chửng bởi bóng tối u mê, tuyệt vọng, lại cùng nhau, hướng về cùng một phía: nơi ngoài thành. Cũng trên cùng một mảnh đất, nhưng, khoảnh khắc này, khoảnh khoắc họ thấy được đồi cỏ xanh rì bạt ngàn, thấy cánh rừng thênh thang bát ngát nơi ngoài các bức tường đồ sộ, ao ước được tự do trong họ, một lần nữa, lại bùng lên mạnh mẽ và lây lan nhanh chóng. Niềm tin ấy càng vững chãi hơn,  là khi, họ biết được Binh đoàn Trinh Sát đã về cùng với tin mừng.

Chúng ta đã chiến thắng

Trong phút chốc, dưới vạt nắng chói chang là những người hùng đang trở về quê nhà với chiến công vang dội. Họ được người dân chào đón bằng tiếng cười và những giọt nước mắt hạnh phúc.

Người dân khóc, vì họ được giải thoát.
Người hùng khóc, vì họ đã hoàn thành trách nhiệm.

Họ cũng khóc, vì thương tiếc...

...
________

Mùa thu - mùa thay lá, tiết trời mát mẻ, khô ráo. Ấy vậy mà hôm nay, gió chiều đượm hơi nước, quần vũ khắp nơi. Vạn vật chao đảo, những chiếc lá khô, cằn cỗi vừa mệt mỏi hạ mình xuống, chốc chốc lại bị cuốn tung lên, bay khắp nơi. Trời buồn. Chóng thôi, một giọt nước nặng nề từ trên trời rơi xuống, mở màn cho trận mưa dài dai dẳng...

..Ai đó đã nói: trời mưa là khi trời khóc. Khóc thương cho nhân gian bị đoạ đày...

Và chết, chưa hẳn là đau đớn nhất, đôi khi, những người ở lại mới thập phần buồn đau, khổ sở. Họ bị đoạ đày. Họ buồn vì nỗi niềm của họ, buồn cả nỗi niềm của người đã ra đi...

Dười màn mưa mờ ảo, lất phất, Eren đang đứng trầm mặc trước bia mộ của ai đó. Mưa không lớn, không nhỏ, chỉ đủ để che đi những giọt nước mắt câm lặng của cậu. Dưới cơn mưa chiều lạnh giá, cái dáng gầy gầy của cậu trở nên cô độc hơn bao giờ hết. Hoà với tiếng mưa rả rít là giọng thổn thức của cậu thiếu niên. Cậu vừa khóc vừa thì thầm điều gì đó..

Levi, trời đang mưa
Em biết anh không thích lạnh
Vậy nên, hãy vào trong với em
Chúng ta cùng sưởi ấm

Levi, trời đang mưa
Anh có lạnh không?
Dưới đấy, có lạnh không anh?

Khi anh đỡ lần tấn công cuối cùng
Thay em
Hãy nói em nghe,
lúc ấy, 
tim anh, có lạnh không?

Levi, trời đang mưa
Em chợt nhớ rằng, Hange từng nói: anh rất cô đơn
Em sẽ ở đây cùng anh, anh nhé
Đến cùng,
anh đã không còn cô đơn nữa rồi...

Mưa vẫn không ngớt, Eren vẫn đứng đấy, cậu khóc, rồi lại cười. Tiếng cười chua chát ấy át cả tiếng mưa rơi, bóp méo không gian, bóp méo cả linh hồn của ai đó. Nơi cậu đang đứng, có hai linh hồn đang bọc lấy nhau, nhưng, cậu nào biết được vì, trái tim cậu, đã nguội mất rồi...

....
_________

Người mạnh nhất nhân loại đã ra đi. Kẻ có khả năng dị biến thành titan và đồng hành suốt cùng vói Binh đoàn Trinh Sát thì trở nên điên loạn, sống nốt phần đời còn lại của mình trong ảo tưởng bản thân là một nhóc 5 tuổi. Không ai hay, không ai biết vì sao và vì ai. Nhưng trong sâu thẳm hai linh hồn bất diệt ấy, họ đã hiểu lòng nhau. Hai linh hồn được sinh ra vì nhau, vì nhau mà sống, vì nhau mà gặp nhau, vì nhau mà chiến đấu để rồi vì nhau mà mỗi người một ngã. Song nếu ví đây là một câu truyện cổ tích, có lẽ Hoàng Tử và Công Chúa đã hiểu lòng nhau, chỉ là, Hoàng Tử đã không thể cùng người bạn đời của mình đi đến cuối cuộc đời....

Cuộc đời sẽ không bao giờ đẹp như truyện cổ tích.
Cổ tích vẫn mãi là cổ tích.
Nhưng tôi xin khẳng định rằng, đây cũng là một câu truyện cổ tích, chỉ là, nó,...mang một cái kết buồn

Buồn và đẹp

.

  The end
Thanks for reading

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top