Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Một người già bằng ba trẻ nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nếu không tính tới việc phải cố gắng nói cậm và to để Bà nghe rõ – đồng ngĩa với việc cả nhà cứ oang oang rổn rang âm thanh – thì có thể nói cuộc sống vẫn diễn ra yên bình. Ừ thì, tôi có tý "e hèm" nhưng đó cũng là những chuyện không đáng kể cho lắm.

Chẳng hạn, thói cú đêm của tôi bị ảnh hưởng ít nhiều khi, thi thoảng, Bà... từ đâu xuất hiện, vỗ vai tôi – lúc ấy đang hung hục cày bài hay cắm mặt... online. Nghĩ mà xem. Giữa đêm. Ai đó vỗ vai mình. Ôi giờ ơi. Tôi chưa nhảy dựng lên và hét toáng lên thế là còn dũng cảm chán! Còn Bà, tất nhiên Bà sẽ nói: "Đi ngủ thôi cháu! Thức khuya hại người lắm!", rồi sáng hôm sau lại mách Bố mẹ chuyện tôi thức đêm thức hôm.

Bà ở đây, tôi cũng chẳ tha thiết gì cái TV nữa. Tất cả các kênh phim phèo nhạc nhẽo yêu thích của tôi đều được gạt qua một bên, để thay bằng duy nhất một kênh... phim Việt. Cho dù bà bé nhỏ không thể độc chiếm phòng khách, nhưng cái kênh truyền hình kia dư sức ủn tôi ra xa xa xa xa.

Cho đến một lần, tôi bị ngã bong gân chân, phải nghỉ học ở nhà hơn hai tuần. Mẹ nối không thể bê cơm lên xuống phòng cho tôi được, mà để tôi leo cầu thang ngày bốn bận cũng không yên tâm, thành ra tôi tạm trú ở phòng khách.

Chuyện tôi bị bong gân chẳng vui vẻ gì, nhưng Bà ngoại có vẻ hơi hơi mừng khi tôi ở nhà với Bà hằng ngày.

Bà nhường cho tôi điều khiển TV để tôi xem bất cứ cái gì tôi thích. Bà nhường luôn chỗ yêu thích của bà cho tôi nằm. Bà lấy từ hòm xiểng của Bà nào là bánh trái, sữa, cacao... đủ thứ rủ tôi ăn. Môt hôm, Bà còn dấm dúi cho tôi tiền và nói rằngđừng để mấy người anh chị họ biết (kẻo họ ghen tị!).

Tôi hơi sụt sịt kể lại những chuyện đó cho Kính nghe, lúc nó ghé qua chơi. Rồi làm ra vẻ người lớn để che giấu cơn sụt sịt, tôi khịt mũi:

- Nhờ, Bà trẻ con nhờ!

- "Một người già bằng ba trẻ nhỏ", bạn chưa nghe câu í bao giờ à.

- Chưa, tớ chưa từng nghe.

- Tớ cũng mới đọc thấy.

- Ừm... nghĩa là Bà sẽ trẻ con bằng ba lần Tèo cộng lại.

- Ờ.

Hai đứa rúc rich vì tưởng tượng hài hước.

Thế xong, tôi nghĩ. Ừ, đúng là Bà trẻ con thật. Nhưng tôi còn cố chất tị nạnh với Bà, thì cũng chả "người nhớn" tí nào. Với lại sau này khi tôi già, tôi cũng muốn thích làm gì thì làm chứ! Chả nhẽ "bà Kem" tám mươi tuổi rồi mà vẫn không được xem kênh TV mà mình yêu thích ư?
Tôi im im một lát rồi bảo Kính:

- Thôi được. Nếu tớ nhường nhìn Tèo một thì tớ sẽ nhường nhịn Bà – gấp ba lần.

Vậy là tôi chảng còn "e hèm" gì nữa. Cuộc sống gia đình vì thế lại diễn ra trong yên bình (có âm thanh rổn rang oang oang phụ họa)
***
Bố Mẹ vẫn muốn giữ Bà ở hẳn nhà tôi, nhưng Bà chẳng bao giờ nghe. Hôm qua Bà nói "mai tôi về", thì hôm nay, đã thấy bà hòm xiểng gọn gàng "lên đường về nước" (theo cách nói của Bố).

- Bà có chân thì bà đi. Đi đâu ở đâu là quyền của bà chứ! "YÔ LÔ"!

Bà nói thế với Bố khi bước lên taxi và vẫy tay chào. Mẹ đi theo "hộ tống" Bà. Trước đó, Bà đã kịp thả một nắm kẹo vào túi Tèo, lúc nó vòng tay cúi chào Bà. Và sau đấy, Bà quay ra tôi, nói với qua ô cửa taxi:

- Kem nhớ chưa, sớm cho bà ăn cỗ đấy nhé!

Aha. Tôi cười toe toét và đáp chẳng ngại ngần:

- Vâng ạ! Bà về rồi lại sang bà nhé!

~ End~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#hht