Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười giờ đêm. Con hẻm nhỏ và dốc nằm khiêm tốn nép sau toà nhà cao tầng đồ sộ bên bờ sông. Các ngôi nhà trong hẻm đã đóng cửa. Người sống trong con hẻm này, đa phần không có khái niệm "lối sống về đêm", nên mặc dù ngoài đường lớn vẫn tấp nập nhưng trong này đã không còn bóng người qua lại. Các cửa tiệm tạp hóa cũng vì thế mà đóng cửa sớm, vì có bán giờ này cũng chẳng ai mua.

Yoo và Kim, người đi trước người đi sau, yên lặng không nói một lời. Như sợ sẽ phá vỡ cái im lìm của màn đêm, như sợ chỉ một âm thanh nhỏ cũng sẽ làm ai đó giật mình tỉnh giấc. Tiếng lá cây xào xạc trên cao. Bóng đèn đường vàng vọt chiếu xuống, tại thành hai cái bóng đen đổ dài trên mặt đường.

Kim đeo cây đàn ngay ngắn trên vai, chậm rãi bước sau lưng cô gái đi cùng anh cả đoạn đường dài từ khu phố nhỏ ven đô vào đến trung tâm thành phố. Anh để ý nhìn xung quanh. Những ngôi nhà ở đây, tuy không phải quá lớn hay khang trang như trong hình dung của anh về nơi sầm uất nhất của Seoul này, nhưng ít ra chúng kiên cố hơn, vững chắc hơn và tỏa ra không khí ấm cúng hơn so với những ngôi nhà lụp xụp trong khu phố của những người lao động nghèo. Vẫn là cái yên tĩnh và vắng lặng, nhưng có gì đó khác hơn hẳn. Có sức sống hơn, và ấm áp hơn.

Đột nhiên ánh nhìn chuyển về người đi phía trước, cách anh tầm ba bước chân. Kể từ khoảnh khắc cô gật đầu đồng ý để anh đi theo mình, Yoo luôn cố gắng giữ khoảng cách như vậy với anh, một khoảng cách mà theo cô là đủ an toàn. Mái tóc hơi rối dài qua vai một chút. Bóng lưng người phụ nữ nhỏ nhắn co lại vì lạnh, mệt mỏi và đơn độc. Thêm một chút hối hận ẩn trong bóng dáng ấy, dù đã cố che giấu đi nhưng vẫn bộc lộ ra một cách chân thực nhất.

Yoo dừng lại trước một ngôi nhà ba tầng. Bước lên cầu thang bê tông nhỏ và tối tăm. Theo lối đi khiêm tốn đó lên tầng ba. Cô lục tìm chìa khóa trong túi xách và tra vào ổ khóa. Cánh cửa bật mở. Cô quay lại nhìn người đứng sau lưng mình:

- Nhà tôi đây. Anh vào đi.

- Vậy cũng được à? - Anh nhìn trước ngó sau rồi ngó vào bên trong ngôi nhà tối om - Tôi được vào nhà sao?

- Anh đã đi theo tôi về tận đây cơ mà, còn ngại ngần cái gì nữa? Nếu phải phân vân hay đắn đo gì thì người đấy là tôi mới đúng! - Cô nhún vai - Đừng nói chuyện buồn cười thế! Hay là, anh muốn đến khách sạn?

- Không, tôi không có ý đấy! - Anh cười trừ - Tôi chỉ là ... Không biết Yoo-ssi đổi ý nhanh như vậy, liệu cô có thể sẽ hối hận không?

- Anh cho rằng ... bây giờ tôi có hối hận thì còn kịp không? – Yoo nhướn mày – Quá muộn rồi ... Đã trót đâm lao thì đành phải theo lao thôi! Huống hồ, tôi cũng thích cây lao này.

Cô nói nhanh và dứt khoát, bước vào nhà, tìm công tắc bật đèn, đá đôi giày sang một bên. Anh đi theo cô, đặt cây đàn vào một góc nhà.

- Anh đóng cửa lại đi, tôi không muốn ai nhìn thấy tôi đưa đàn ông về nhà mình giữa đêm hôm thế này đâu.

Kim gật đầu, lẳng lặng làm theo. Yoo cởi bỏ áo khoác ngoài, treo lên móc. Cô chỉ tay về phía băng ghế sofa, ra hiệu bảo anh ngồi đợi trong lúc cô đi pha trà.

Anh lặng lẽ quan sát căn nhà. Không, gọi là căn nhà thì hơi khoa trương, nó cũng không rộng lắm, giống như một phòng trọ thì hơn, tầm hai mươi mét vuông. Nhưng chủ nhân của nó rất biết cách sắp xếp để mọi thứ gọn gàng nhất có thể, khiến căn phòng có cảm giác trông rộng rãi hơn diện tích vốn có của nó. Bàn làm việc kê cạnh cửa sổ, giá sách treo ngay cạnh đó, móc treo quần áo đóng chắc chắn sau cánh cửa chính. Chiếc giường đệm đơn giản kê trong góc phòng, ngay bên cạnh một cách cửa gỗ đóng kín mà anh đoán chắc đó là phòng tắm. Ngoài ra còn có một bộ bàn ghế tự đóng bằng gỗ pallet cũ, nhỏ và đơn giản thôi nhưng đủ lịch sự để đón tiếp những vị khách bất ngờ ghé thăm căn nhà nhỏ này, giống như anh.

Có điều, anh là vị khách đầu tiên bước chân qua ngưỡng cửa. Trước đó, chưa từng có một ai được sự đồng ý của Yoo mà có thể ngồi trên băng ghế sofa này uống một tách trà nóng lúc mười giờ đêm.

Yoo loay hoay đổ nước vừa đun sôi từ ấm điện vào hai chiếc cốc thủy tinh đổ sẵn bột trà. Hơi nóng bốc lên nghi ngút. Cô cẩn thận đặt hai cốc trà lên khay gỗ, bê ra cho người khách đang chờ đợi.

- À thì, tại vì tôi sống một mình nên ... ừm, hơi lộn xộn một chút. Với lại không mấy khi có khách đến nhà. – Yoo lúng túng cười trừ - Đáng lẽ tôi nên cùng anh đến khách sạn thay vì đưa anh về nhà tôi. Người ta thường làm thế với những người gặp gỡ và quen biết một cách ngẫu hứng, giống như tôi với anh bây giờ. Như thế đỡ bất tiện hơn, phải không?

- Cho nên? - Anh nheo mắt nhìn người đối diện – Cô thấy không thoải mái vì sự có mặt của tôi?

- Có một chút. Nhưng tôi quyết định lờ nó đi rồi. - Cô nhún vai - Chỉ là ... nói thế nào đây nhỉ? Thực ra tôi chưa bao giờ đưa ai về nhà cả, đặc biệt là đàn ông. Không phải ai gõ cửa tôi cũng cho vào nhà đâu. Anh là người đầu tiên đến nhà tôi, thật đấy! Nên là, chuyện này, tôi thấy hơi ... bối rối.

Yoo bưng tách trà trước mặt lên, chạm vào đôi môi vẫn còn vương hơi lạnh, thổi nhẹ cho nguội bớt rồi uống một ngụm lớn.

- Cái này, tôi biết. – Anh gật đầu tán đồng. – Nếu là lần đầu tiên cô làm những chuyện này, thì đúng là sẽ có chút lạ lẫm.

Cô cúi đầu, cười trừ.

- Nhưng tôi cũng hơi tò mò. Anh có nhớ lúc ở trạm xe bus, hai vợ chồng ở đó nói gì không? Họ bảo tôi, có thể ban đầu tôi sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng tôi sẽ nhận lại được nhiều hơn những gì tôi cho đi. Thế nên tôi không biết, lần đầu tiên làm những chuyện trước kia chưa bao giờ dám tưởng tượng đến, liệu tôi sẽ nhận lại được gì.

- Yoo-ssi ... kì vọng điều gì ở tôi sao?

- Một chút. – Cô khẽ nghiêng đầu – Đúng là tôi không trông đợi quá nhiều ở anh, nhưng quả thật tôi cũng có chút mong chờ. Còn mong chờ điều gì thì tôi không chắc lắm.

- Thường thì hai chữ "liều lĩnh" sẽ gắn liền với việc được ăn cả, ngã về không. Có điều, tôi sẽ không làm cô thất vọng chứ? Vì một lí do nào đấy ...

- Anh đang mặc cả với tôi đấy à? Đến giờ này, tôi không còn quá nhiều thứ để mất đâu. Như vậy đủ chưa? Vì anh đã đến đây rồi, tôi mở cửa cho anh vào nhà mình cũng đồng nghĩa với việc coi anh như người nhà vậy. Nên là, nói chuyện thoải mái với nhau đi.

Yoo cúi đầu, mái tóc dài xòa xuống che đi một nửa khuôn mặt, người ngồi đối diện cũng chẳng dám chắc có phải là cô đang cười hay không, chỉ thấy đôi môi Yoo hơi nhếch lên, rất nhanh, rồi quay lại vẻ lãnh đạm như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô cắn nhẹ môi dưới, nhấp thêm một ngụm trà rồi tiếp lời:

- Gì cũng được. Cũng lâu rồi tôi chưa trò chuyện với ai đó thật lâu. Có điều, những chuyện của ngày hôm nay là bí mật, tuyệt đối đừng hé răng cho ai khác biết, chỉ có hai chúng ta biết thôi, được không?


*************************


Suốt một tiếng đồng hồ, hai người uống trà và tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Rằng khách du lịch khi đặt chân đến Seoul thường háo hức muốn một lần được lên tầng cao nhất của tháp Namsan trong khi những người ở đây đã chán ngấy. Rằng những người đàn bà trong xóm trọ này nhiều chuyện thế nào, cảm giác bị soi mói như thể người nổi tiếng không bằng. Rồi thì chuyện thời tiết dạo này thay đổi liên tục làm những ai sức đề kháng yếu dễ dàng lăn ra ốm dù chỉ bị lạnh chút xíu.

Họ đã quên đi kính ngữ khách sáo từ khi nào. Cuộc trò chuyện giữa hai người lạ gặp nhau lần đầu diễn ra hết sức thoải mái. Không câu nệ. Không kiểu cách. Không cần phải để ý xem người đối diện sẽ nghĩ thế nào về những điều mình nói ra.

Cho đến khi đồng hồ trên tường chỉ mười hai giờ đêm, Kim đột nhiên đổi chủ đề:

- Yoo à, em muốn uống chút rượu không? Vài chén thôi?

Yoo gật đầu không chút đắn đo. Mặc dù ngồi uống rượu cùng với người mới gặp lần đầu chưa bao giờ là một ý kiến hay, nhưng ít ra cũng tốt hơn việc cô đến một quán nhậu nào đó một mình, hơn nữa, kể cả có đi cùng người quen thì không phải ai cũng có thể cho cô cảm giác an toàn.

Nói thẳng ra, Yoo không quá tự tin với việc có thể để cho người khác nhìn thấy bộ dạng say khướt của mình. Dù người ta có nói rằng họ không để ý, hay đôi khi buông một lời khen sáo rỗng rằng trông cô rất đáng yêu với đôi mắt khép hờ và hai gò má ửng hồng khi say rượu, nhưng ai mà biết được họ thực sự nghĩ gì và sẽ làm gì với cô, bây giờ và cả sau này?

- Để xem, lâu rồi không uống, hôm nay phải kiểm tra xem tửu lượng của em có còn tốt như xưa không. Hay là em thử chuốc cho anh khướt luôn nhé? – Cô bỗng chốc trở nên phấn khích hơn hẳn, tươi cười đón lấy chai rượu được anh lôi ra từ trong hộp đựng đàn – Thú vị chưa này? Anh đi hát rong để kiếm tiền, nhưng lại có hẳn một chai rượu cất trong hộp đàn cơ đấy! Đời sống phong phú hơn cả em rồi!

- Anh nhận ra em phòng khoáng hơn nhiều so với vỏ bọc bên ngoài đấy! Đừng quá khắt khe với bản thân mình như hiện tại, cuộc sống sẽ dễ thở hơn nhiều. Anh tin là thế.

- Những khuôn mẫu ấy, không phải em tự tạo ra đâu. Em cũng chẳng biết tại sao mình phải tuân theo những điều ràng buộc khiến em chán ghét nữa. – Yoo nheo nheo mắt, thử bắt chước lại cách trả lời lạnh nhạt của anh ngày hôm trước – Em chỉ biết rằng nó đã tồn tại qua một khoảng thời gian thậm chí còn dài hơn cuộc đời em viết lại, ở ngay bên cạnh mình, ở trước mắt mình, và ngày qua ngày trói buộc mình trong đó. Mặc dù có hơi ngột ngạt và bức bối, nhưng nó là thứ đảm bảo cho em có thể tồn tại.

- Thật sự ... khó khăn đến thế à? Cuộc sống của em ấy ...

- Này, em nhớ không nhầm thì anh nói mình biết tất cả mọi thứ về em cơ mà? Sao lại hỏi nhiều thế? Nào, đưa chén của anh đây! – Yoo với tay lấy chiếc chén thủy tinh đặt trước mặt anh, rót đầy rồi đặt nó về chỗ cũ – Chủ nhà thì chén đầu tiên cũng nên rót mời khách chứ!

- Anh nói đùa thôi! Nhưng em vẫn tin còn gì? – Kim bật cười – Hiểu về một con người đâu chỉ cần trong ngày một ngày hai, đúng không?

- Thế thì, không biết anh có biết điều này hay không, trước khi anh nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc đoan trang của em bây giờ, em từng là một người phụ nữ khiến ai cũng chán ghét đấy. – Cô cười cười, cầm chén rượu của mình lên, lắc nhẹ trước mặt – Nào, cạn ly! Uống một hơi hết đấy nhé!

Kim mím môi, nâng chén. Âm thanh thủy tinh va vào nhau, một tiếng "cách" đanh gọn. Hai người uống cạn chén rượu trong tay. Yoo toan cầm lấy chai rượu thì bị bàn tay anh chặn lại:

- Từ chén thứ hai trở đi, để anh rót.

Dù sao thì cô cũng không phản đối. Tửu lượng của cô không cải thiện chút nào so với trước kia, so với những lần buộc phải tham gia mấy bữa tiệc xã giao, và cô không đếm số chén rượu mình đã nốc cạn đến đáy. Cho nên, cô cũng chẳng nhớ mình đã uống bao nhiêu. Chỉ biết rằng khi chai rượu vơi đi được nửa già, thì cô bắt đầu cảm thấy đầu óc váng vất.

- Anh uống tốt thật đấy! – Yoo lẩm bẩm trong miệng – À, nhưng em chưa say đâu nhé! Chỉ là ... ừm ... hơi mệt chút thôi, chứ em vẫn thừa tỉnh táo đấy nhé!

- Nói là em uống kém hơn anh thì đúng hơn chứ? – Kim với tay thử chạm vào gò má hơi ửng hồng của cô – Em ổn thật không đấy?

- Ừm. Ổn mà. Này, anh là người đầu tiên nhìn thấy bộ dạng bê bết này của em đấy! – Yoo gật gật đầu – Aigoo, nếu là người khác chắc hẳn sẽ bất ngờ lắm ... Trái ngược hoàn toàn với hình tượng thường ngày của em luôn.

- Nhưng ... em không phải nghệ sĩ mà. – Kim đưa một tay lên chống cằm – Cần hình tượng làm gì chứ? Có ăn được đâu?

- Ừ, không ăn được ... Nhưng em cần nhiều thứ khác hơn ngoài đồ ăn – Yoo cười nhạt – Kim à, anh thích kiểu phụ nữ thế nào? Một người nữ nghiêm túc và chín chắn, biết điều và cam chịu, ngoan ngoãn và khuôn phép? Hay là, một người phóng túng và thoải mái, gặp một người khiến mình có hứng thú là có thể đưa về nhà không chút đắn đo?

- Nói cách khác, em đang nói đến ... em của ngày trước, và em của hiện tại?

Yoo gật đầu, đưa một tay lên xoắn nhẹ một lọn tóc dài qua vai.

- Vậy, bản thân em thích thế nào hơn? – Kim nheo mắt khó hiểu – Đối với anh mà nói, anh có quyền lựa chọn sao? Dù là trước kia hay bây giờ, Yoo vẫn là Yoo thôi, vẫn là người anh cần tìm kiếm.

- Tốt lắm. Thưởng cho anh một chén.

Yoo mỉm cười, hoàn toàn hài lòng với câu trả lời vừa rồi. Không đợi anh phản ứng gì thêm, cô cầm chai rượu trên tay, dứt khoát rót thật đầy vào chén của anh, không cẩn thận làm tràn cả ra mặt .

- Cẩn thận chứ! Vốn liếng của anh chỉ có chừng này thôi đấy!

Kim đỡ vội lấy chai rượu từ tay cô, đặt xuống mặt bàn kính.

- Nên bây giờ anh đang thấy tiếc vì mời em uống cùng sao? – Cô ngả ngớn đáp lại – Không phải ... anh tính đem chai rượu này ra làm sính lễ hỏi cưới con gái nhà người ta đấy chứ?

- Không có. – Anh hơi lúng túng – Anh cũng có nguyên tắc của mình chứ!

- À, tất nhiên rồi. – Vẻ lười biếng chợt hiện lên trên khuôn mặt đã hơi nóng lên vì men rượu – Nguyên tắc của Kim-ssi chính là, bằng mọi giá đi theo một người phụ nữ mới gặp lần đầu về nhà cô ấy?

- Được rồi, vì đấy là em thôi! Yoo à, em có nhận ra là chúng ta đang đi ngày càng xa khỏi chủ đề chính không?

Kim vội lảng sang chuyện khác. Dù không muốn nhưng anh cũng phải thừa nhận, chuyện anh sống chết cầu xin cô cho mình đi cùng nằm ngoài nguyên tắc của anh, là điều từ trước đến nay anh chưa từng làm. Nhưng vì là Yoo nên mới có ngoại lệ. Ngoại trừ duy nhất chuyện này ra, anh không bao giờ có ý định đi lệch khỏi nguyên tắc của riêng mình.

- Chủ đề chính? – Yoo ngơ ngác – Chuyện gì cơ?

- Chuyện khiến em quyết định thưởng cho anh một chén rượu ấy!

Cô "à" một tiếng, làm ra vẻ vừa sực nhớ ra chuyện gì, lại nhìn những ngón tay gõ nhẹ trên thân chai rượu bằng thủy tinh đầy vẻ kiên nhẫn của anh:

- Nếu như anh không nhắc đến, có lẽ em cũng không nhận ra, người mà em nhớ nhất, hóa ra chính là em của ngày xưa.

Không biết từ bao giờ và chẳng biết lí do vì sao, câu cửa miệng hay lần đầu gặp cô đều là "Yoo-ssi khác đi nhiều quá, không còn nhận ra được nữa rồi! Nếu như không nói, tôi còn chẳng biết đó là Yoo-ssi mà tôi từng quen.". Thật vậy à? Cô khác đi nhiều quá? Không ít lần Yoo đã tự hỏi, rốt cuộc cô "khác đi" đến mức nào mà họ không nhận ra cô? Vẫn là khuôn mặt chỉ đủ gọi là "ưa nhìn", vì chủ nhân của nó sợ đau nên chưa một lần có ý định đụng chạm dao kéo dù biết nó không hoàn hảo. Hay là, chiều cao của cô? Không, cô đã không cao thêm một centimet nào kể từ mười năm trước rồi. Và tên của cô vẫn là Yoo-ssi, cái tên thân mật người ta vẫn gọi cô từ ngày còn nhỏ.

Tự soi gương nhìn lại, hóa ra không phải vì Yoo lột xác hoàn toàn trở thành một con người khác nên những người đã từng quen biết cô không thể nhận ra, mà vì thực ra họ chưa từng nhớ cô là ai.

Thậm chí, những người đã tiếp xúc với Yoo cả một khoảng thời gian dài cũng bắt đầu có thói quen ca mãi một điệp khúc "Tôi nhớ Yoo-ssi của ngày xưa hơn, tôi cũng thích cô ấy hơn!". Thường xuyên đến mức Yoo nghe mà phát chán.

Yoo-ssi của ngày xưa ... Ừ, Yoo cũng rất thích cô ấy, cũng rất nhớ cô ấy, nhưng cô ấy không còn nữa rồi, cũng không thể đem cô ấy trở lại được nữa.

Như một con cá gắng sức để bơi ngược dòng nước, như một bông hoa đỗ quyên dại nở đỏ rực rỡ giữa rừng xanh âm u lạnh lẽo, chẳng ai còn nhớ một cô gái hơn hai mươi tuổi tràn đầy sức sống luôn giữ nụ cười tươi tắn trên môi với câu chào hỏi quen thuộc "Cứ gọi tôi là Yoo-ssi được rồi, dù sao tên tôi cũng quá phổ biến, tôi chỉ thích được gọi là Yoo thôi!". Yoo của những năm trước kia dốc hết sức mình cho công việc, chẳng tiếc thời gian cho những cuộc chơi bời. Cô đặt một chiếc bình gốm nhỏ xinh trên bàn làm việc, mỗi tuần thay một loại hoa tươi khác nhau. Yoo luôn đến công ty với một khuôn mặt rạng rỡ, mua cà phê cho đồng nghiệp cùng văn phòng, deadline luôn hoàn thành đúng thời hạn. Những năm trước kia, cô không bao giờ có khái niệm về phòng trọ trước mười hai giờ đêm, có những ngày còn chẳng về nhà, đi hộp đêm mỗi cuối tuần và có mặt đầy đủ trong những buổi tụ tập bạn bè. Cô không ngán bất cứ loại rượu mạnh nào, đôi khi còn được bạn bè tán thưởng là người có tửu lượng tốt nhất trong cả hội. Yoo tự do và phóng khoáng, thoải mái làm những điều mình muốn, hẹn hò với người mình thích và sẵn sàng nói chia tay với họ khi mối quan hệ không còn tốt đẹp như ban đầu mà chẳng phải áy náy hay câu nệ điều gì.

Những ngày đó, thật vui vẻ biết bao ... Nhưng rồi hàng loạt bi kịch ập đến, cô gái trẻ với lối sống phóng túng, bất cần dần bị thời gian giết chết, thay bằng một người phụ nữ trầm tĩnh và thận trọng.

Yoo bỏ thói quen đi chơi về muộn, tránh xa những hộp đêm mà trước kia cô là khách quen, trừ những dịp xã giao của công ty ra thì cô tuyệt đối không uống lấy một giọt rượu. Bạn bè ít dần đi, cũng chẳng còn đặt niềm tin quá nhiều vào những buổi hẹn hò tùy hứng hay những mối quan hệ mập mờ, thay vào đó trông chờ một người có thể khiến cô an phận. Cô thay lọ hoa trên bàn làm việc bằng một chậu xương rồng đầy gai nhọn. Đồng nghiệp không vì những lon cà phê cô mua mà bớt bàn tán sau lưng cô, hay nán lại đợi cô thêm vài phút để cùng nhau đi ăn trưa. Yoo không thích những thứ mang đến cho cô cảm xúc mãnh liệt nữa, thay vào đó dần khao khát một sự ổn định mà chính bản thân cô cũng chẳng biết kéo dài được đến bao giờ.

Hóa ra, sự "thay đổi" của Yoo không nằm ở ngoại hình hay cách ăn mặc, vẻ bề ngoài chẳng quan trọng đến thế đâu. Cô không biết mình đã thay đổi từ khi nào, chỉ biết rằng từ khi nhận ra những người xung quanh mình không hề thích con người thật của cô, mỗi ngày bản thân đều cố gắng khác đi một chút, để trở nên tốt đẹp hơn trong mắt mọi người. Rõ ràng mọi thứ đều tốt hơn, nhưng cô chẳng cảm thấy bản thân mình hạnh phúc hay thậm chí là đang sống đúng nghĩa. Vẫn phải dè chừng ánh mắt người ngoài, vẫn sợ hãi miệng lưỡi thiên hạ, vẫn không biết rốt cuộc mục đích cuối cùng bản thân mình hướng đến là gì. Vẫn không có được những mối quan hệ hay tình cảm tốt đẹp như mong muốn, vẫn bị bủa vây và trói buộc bởi những thành kiến cả ngàn năm không hề thay đổi.

Cuối cùng, vì những chuyện trong quá khứ mà cô bị chụp cho tội danh "giả tạo" và gắn cho cái mác "phản bội", dù cô tự tin rằng mình chưa từng lừa dối ai. Vẫn bị coi là loại con gái dễ dãi, trở thành một con khốn rẻ tiền trong mắt vị hôn phu cô yêu thương và trân trọng nhất.

Rõ ràng Yoo đã cố gắng hết sức có thể rồi, tại sao vẫn chẳng có chuyện gì thuận lợi với cô? Ít nhiều so với trước kia, cô ngày càng tiến đến gần hơn với hình ảnh một người phụ nữ chuẩn mực, nghiêm túc và chín chắn, ngoan hiền và cam chịu, đảm đang và hiểu chuyện, nhưng vì sao chẳng ai muốn công nhận?

- Vậy thì, em cố gắng vì cái gì chứ? – Kim nheo mắt khó hiểu – Đến hôn phu của em cũng bỏ rơi em, thì em còn cần thay đổi làm gì? Chúng có khiến em sống tốt hơn đâu?

- Em sợ mình bị cô lập. Nghe cũng buồn cười nhỉ? Em không tự xây được một cái lồng kính để bảo vệ chính mình, thì những tiêu chuẩn ấy sẽ là lá chắn cho em. – Yoo vòng tay với lấy chai rượu, rót đầy vào chén của hai người – Mặc dù đã tự nhủ rằng em chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình thôi, nhưng em vẫn rất sợ một ngày nào đó bị ném ra bên lề xã hội, bị coi như cái gai trong mắt người khác.

Yoo thở dài, dựa hẳn lưng vào thành ghế.

- Anh cũng trải nghiệm rồi, đúng không? – Yoo nói tiếp – Anh là người đầu tiên im lặng nghe em nói từ đầu đến cuối đấy!

Kim lặng lẽ gật đầu.

- Xem ra, chúng ta rất giống nhau ...

Yoo bỏ lửng câu nói ở đó. Cánh cửa sổ khép hờ không ngăn được những cơn gió lạnh thổi thốc vào căn phòng nhỏ. Thân hình gầy guộc trong bộ quần áo rộng lùng thùng khẽ run lên, Yoo co người lại theo phản xạ. Rồi dường như vẫn không đủ ấm, cô gượng đứng dậy đi tìm lấy áo khoác.

Cơn choáng váng bất ngờ ập đến. Men rượu ngấm vào người từng chút, từng chút một, nhẹ nhàng và chậm rãi đến độ Yoo hoàn toàn không nhận thức được mình đã gần như say khướt. Mọi hình ảnh trước mắt bắt đầu nhòe đi từ lúc nào không hay. Cô không đứng vững được nữa, loạng choạng mất mấy giây, cả cơ thể lảo đảo trên đôi chân run rẩy không còn giữ được thăng bằng. May mắn thay, Kim nhoài người kịp đỡ lấy cô, nhanh như một cơn gió, trước khi cô ngã nhào xuống băng ghế.


~~ Hết Chương 03 ~~

Chương 04 sẽ lên sàn ngày 30/05/2019

Rất mong nhận được phản hồi từ các bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top