Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHẦN 02

NAM LINH
Tác giả: Yến Kỳ
PHẦN 02
Người dịch: Mặc Linh's tiểu khả ái.
***********
Bản dịch thuộc sở hữu của page Mặc Linh's tiểu khả ái. Vui lòng không re-up. Cảm ơn.
***********
Tôi từ trong ngủ say tỉnh lại, cảm giác linh thể không còn sắp tiêu  tán như trước kia, ngược lại, tràn ngập linh khí.

- Tỉnh rồi?

Doạ chết linh rồi. Tôi nhìn xem chủ nhân của giọng nói, là Lan Lăng Sinh.

Anh ta dùng tay chọc chọc linh thể của tôi, sau đó nhàn nhạt nói: "Thật là yếu quá!".

Tôi: "..."

- Yếu như vậy, tùy thời đều có thể bị lệ quỷ đó ăn thịt, em không sợ hả?

Tất nhiên là sợ rồi, nhưng nếu như tôi cũng sợ, chị tôi phải làm sao.

Anh ta thấy tôi không có động tĩnh, lại chọc chọc tôi một cái: "Không thể nói chuyện sao?".

Aiz, tôi chỉ là một đoàn linh hồn, còn là loại cấp thấp, đương nhiên không thể nói chuyện với con người.

"Không đi hút tinh khí của con người, đúng là hiếm thấy." Một giọng nói khác truyền đến, Lan Lăng Sinh cung kính vái chào: "Thưa ông."

Là một ông lão.

Ông ấy chậm rãi ngồi xuống, nhấp một ngụm trà rồi nói: "Tiểu linh, chúng ta làm một cái giao dịch, chịu không?".

Giao dịch?

- Lan gia chúng ta sẽ giúp cho linh thể của con càng ngày càng cường đại, sẽ bảo vệ người nhà con đời này bình an. Mà con, sau khi đã cường đại, sẽ trở thành linh hồn thủ hộ của Lan gia, đời đời kiếp kiếp bảo vệ Lan gia, con thấy sao?".

Tôi nào có lựa chọn, tôi đã đáp ứng ông lão ấy.

Ông ấy cũng rất hào phóng, đưa cho Lan Lăng Sinh rất nhiều thứ có lợi đối với linh hồn, bảo Lan Lăng Sinh giúp tôi hấp thu.

Lan Lăng Sinh vừa véo linh thể của tôi, vừa nói: "Tiểu gia hoả, ông đều chưa bao giờ đưa cho tôi nhiều đồ tốt như vậy!".

Tôi ngó lơ anh ta.

- Ừmmm, trước tiên phải giúp cho em mở miệng nói chuyện được đã.

Lan Lăng Sinh từ trong đống đồ lôi ra một viên thuốc, bảo tôi nuốt vào: "Cảm ứng linh lực của tôi, bổ sung cho nhau, từ từ hấp thu, củng cố linh hồn của em".

Tôi nghe theo lời của anh ta, chầm chậm hấp thu linh lực... Không biết qua bao lâu, tôi nghe Lan Lăng Sinh nói: "Sao rồi? Sao rồi?".

- Lan...Lan Lăng Sinh.

Âm thanh rất non nớt, âm thanh của tôi. Tôi có thể mở miệng nói chuyện rồi.

Lan Lăng Sinh sửng sốt tiếp lời: "Ừm, tôi đây."

Lúc tôi ý thức được mình có thể mở miệng nói chuyện, tôi lập tức thỉnh cầu Lan Lăng Sinh: "Lan Lăng Sinh, Lan Lăng Sinh, em có thể về nhà thăm mẹ và chị không?".

Tôi đã rất nóng lòng muốn được nói chuyện cùng với mẹ, muốn nói cho mẹ biết: "Mẹ ơi, người không cần phải tự trách mình nữa, Nam Nam không hề oán hận người, Nam Nam rất yêu người."

Lan Lăng Sinh nói: "Đợi nguyên linh của em ổn định, chúng ta sẽ cùng trở về."

Ba ngày sau, khi nguyên linh đã ổn định, tôi lại thúc giục Lan Lăng Sinh nhanh chóng xuất phát.
* * * * * * *

Lan Lăng Sinh nhấn chuông cửa nhà tôi. Mẹ mở cửa, nhìn thấy người đến là Lan Lăng Sinh:
- Đại sư! Nam Nam không sao rồi phải không? Tôi có thể gặp Nam Nam không?

Cảm xúc của mẹ vô cùng kích động, suýt chút nữa lại quỳ xuống trước Lan Lăng Sinh.

Lan Lăng Sinh vội đỡ lấy mẹ tôi, nói: "Mục đích lần này tôi đến là vì để cho mẹ con hai người gặp mặt".

Mẹ tôi nghe xong liền vội vàng mời Lan Lăng Sinh vào nhà. Mà tôi thì đã sớm ôm lấy mẹ, cho dù mẹ không nhìn thấy tôi, không cảm giác được tôi.

Sau khi ngồi xuống, Lan Lăng Sinh đưa cho mẹ một viên thuốc: "Sau khi ăn nó, trong một thời gian ngắn bà có thể nhìn thấy linh hồn của Nam Nam".

Mẹ tôi gấp gáp nuốt xuống, trước mặt mẹ dần hiện lên linh thể của tôi:
- Là con phải không Nam Nam? Nam Nam của mẹ!
- Mẹ ơi, là con, con là Nam Nam.

Mẹ tôi không thể kìm nén cảm xúc được nữa, che mặt khóc thảm thiết:
- Nam Nam à, con rất hận mẹ phải không? Nếu như năm đó mẹ không đi cứu đứa trẻ kia, con cũng sẽ không ch*t yểu, con sẽ giống như chị bình an mà ra đời, vui vẻ mà lớn lên. Mà không phải như bây giờ...Là lỗi của mẹ, tất cả đều là lỗi của mẹ.
- Mẹ ơi, Nam Nam không hề hận mẹ.

Nghe tôi nói như vậy, mẹ tôi thoáng chốc sững sờ.

- Bởi vì Nam Nam biết, mẹ là một người rất lương thiện, mẹ chỉ là muốn cứu đứa trẻ kia, mẹ không muốn người khác phải chịu nổi đau mất người thân, Nam Nam không trách người, Nam Nam cảm thấy tự hào vì những việc mẹ đã làm.
Cho nên, mẹ ơi! người đừng tự trách mình nữa, Nam Nam rất yêu rất yêu mẹ và chị.

Mẹ không ngừng nghẹn ngào: "Nam Nam à, Nam Nam, mẹ cũng rất yêu con".

Lan Lăng Sinh yên lặng lui đi, để lại khoảng thời gian trùng phùng ngắn ngủi cho hai mẹ con.
* * * * * * *

- Mẹ, Nam Nam phải đi rồi.

Mẹ tôi thảng thốt kêu lên: "Nam Nam không định ở lại với mẹ sao?".

Lan Lăng Sinh xuất hiện, giải thích với mẹ tôi: "Lúc trước khi Nam Nam chưa có nguyên linh, chỉ cần bà hương hoả cung phụng là có thể tồn tại. Nhưng bây giờ em ấy đã có nguyên linh, thì sẽ cần nhiều linh lực hơn, những hương hoả đó hiện tại hoàn toàn không đủ."

Tôi lại nói: "Mẹ không cần lo lắng, bây giờ con đã là linh hồn thủ hộ của Lan gia, khi con trở về Lan gia, họ sẽ đem rất nhiều đồ tốt đến cho con. Tuy rằng lần này không thể gặp được chị, nhưng xin mẹ nói với chị, Nam Nam rất yêu chị, Nam Nam hy vọng chị có thể một đời bình an vui vẻ."

Cuối cùng, tôi rời khỏi mẹ, chui vào giới tử.

Mẹ tôi nước mắt lưng tròng, nói: "Nam Nam, sau tất cả, vẫn là mẹ có lỗi với con."
* * * * * * *

Kể từ ngày tôi theo Lan Lăng Sinh về Lan gia đã qua 6 năm. Những năm này, tôi luôn chăm chỉ tu luyện, không những sức mạnh tăng vọt, còn tu luyện thành hình người.

- Lan Lăng Sinh, đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, gặp phải lệ quỷ, nếu như đánh không lại thì trốn phía sau em, không cần cậy mạnh. Tại sao anh lại không nhớ hả?

Nếu như không phải vì tôi không có thực thể, tôi bây giờ chỉ hận không thể kéo lấy tóc của anh ấy.

Lan Lăng Sinh một bên xử lý vết thương, một bên nhẹ nhàng đáp: "Anh sợ linh thể của em sẽ tổn thương, sẽ rất đau."

Linh thể chịu tổn thương, đúng là thật sự rất đau.

"Nhưng mà em là linh hồn thủ hộ của Lan gia, trách nhiệm của em là bảo vệ tốt mỗi một người của Lan gia. Anh làm như vậy là không nể mặt em." Tôi trừng mắt nhìn anh ấy.

Lan Lăng Sinh cười, nói: "Nhưng mà anh lại muốn bảo vệ em trước, bảo vệ em chu toàn."

- Hừm, lo cho mình trước đi, đồ ngốc.

Lan Lăng Sinh cười cười, giơ tay ra muốn xoa đầu tôi, nhưng chỉ có thể xuyên qua linh thể của tôi.

Anh ấy lặng lẽ rụt tay về, bất lực mà cười.

- Lăng Sinh
- Cha
- Chúng ta vừa nhận được một ủy thác, tương đối khó giải quyết, ông muốn con nhận ủy thác này.

Tôi nói: " Gia chủ, Lan Lăng Sinh vừa mới hoàn thành một cái ủy thác, vết thương vẫn còn chưa lành, có thể hoãn lại được không?".

- Không thể hoãn được, ủy thác lần này cần mau chóng hoàn thành, nếu không sẽ có càng nhiều người ch*t.
- Con biết rồi, cha. Con sẽ nhanh chóng giải quyết.

Gia chủ vui mừng vỗ vai Lan Lăng Sinh: " Không hổ là nam nhi tốt của Lan gia."

Tôi nhìn theo bóng lưng của gia chủ, đối với ông ta làm mặt quỷ.

- Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ.

Tôi không nói chuyện, hai tay ôm lấy mặt Lan Lăng Sinh, áp trán của tôi vào trán của Lan Lăng Sinh. Hô hấp của Lan Lăng Sinh ngưng lại trong phút chốc.

Mặc dù tôi không thể chạm vào anh ấy, nhưng linh khí thuần tịnh trên linh thể vẫn có thể từ từ chuyển vào đan điền của anh ấy, giúp anh ấy trị thương.

Khi nhận thấy vết thương trên người Lan Lăng Sinh đã tốt hơn, tôi ngừng truyền linh khí:
- Hừm, đây là em lúc trước nợ anh. Bây giờ em chỉ là đang trả lại linh lực lúc trước đã mượn trong giới tử.

Lan Lăng Sinh đưa tay lên sờ trán: "Thật là, trêu ghẹo xong liền bỏ chạy, tiểu nghịch ngợm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ngontinh