Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHẦN 03

NAM LINH
Tác giả: Yến Kỳ
PHẦN 03
Người dịch: Mặc Linh's tiểu khả ái.
***********
Bản dịch thuộc sở hữu của page Mặc Linh's tiểu khả ái. Vui lòng không re-up. Cảm ơn.
***********

Uỷ thác mà Lan Lăng Sinh nhận là ở một trường học. Anh ấy lấy thân phận một giáo viên để tiến vào.

Tôi nhìn diện mạo hiện tại của Lan Lăng Sinh: mắt kính gọng vàng, áo sơ mi, giày da, nhịn không được mà chậc lưỡi: "Nhã nhặn bại hoại."*

*Tư văn bại loại: mô tả những người bề ngoài nhã nhặn thư sinh, nhưng bên trong lại đen tối.

Anh ấy hỏi ngược lại tôi: "Thích không?".

Tôi ba phải đáp: "Rất đẹp, các cô bé nhất định sẽ rất thích."

Anh ấy nhẹ nhàng cười: "Có bao gồm cả em không?".

Tôi không trả lời, theo sau anh ấy tiến vào lớp học.

- Chào các em, tôi là giáo viên mới của các em, Lan Lăng Sinh.

Những ngón tay thon dài cầm lấy phấn, trên bảng đen ghi to 3 chữ "Lan Lăng Sinh".

Các học sinh bên dưới bắt đầu ồn ào, hơn thế có em trực tiếp hỏi: "Thầy Lan, thầy có bạn gái chưa?".

Khoé miệng Lan Lăng Sinh hàm chứa ý cười: "Có thích một người, nhưng cô ấy không biết."

Phía dưới một trận thở dài: "Yêu thầm hả? Vậy chúc thầy sớm ngày ôm được người đẹp."

Khoé môi Lan Lăng Sinh cong lên: "Cảm ơn lời này của em."

Tôi bay lơ lửng phía trên Lan Lăng Sinh: "Anh có người mình thích từ lúc nào vậy, tại sao em không biết?".

Lan Lăng Sinh truyền âm cho tôi: "Bí mật." Sau đó bắt đầu giảng bài.

Bây giờ, trong lòng tôi thật sự rất khó chịu, một cảm xúc không rõ ràng như cỏ dại lan tràn trong tim tôi, tôi cũng không biết tại sao, nghe thấy Lan Lăng Sinh có người mình thích, tôi vậy mà lại không vui.

Thật là một cảm xúc kỳ lạ. Đến nỗi cả linh hồn tôi đều không yên.

Đến giữa chừng bài giảng, lớp học bên dưới truyền đến tiếng kêu: "Á, cút đi, đồ xui xẻo, đâu phải là lỗi của tao."

Chốc lát hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Tôi bay đến trước mặt nam sinh đang gào khóc đó, đưa tay đánh tan oán khí đang bao quanh cậu ta.

Sau khi oán khí tan đi, ảo giác trước mặt nam sinh liền biến mất, cậu ta cũng đã phản ứng lại vừa phát sinh cái gì, một mạch chạy ra khỏi phòng học.

Tôi đuổi theo cậu ta, còn Lan Lăng Sinh vẫn bình tĩnh tiếp tục giảng bài.

Nam sinh đó sau khi không biết đã chạy trong bao lâu thì dừng lại, dựa vào một cái cây, hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống. Trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:
- Chuyện này đâu phải chỉ có một mình tôi làm, sao cậu chỉ tìm tôi, tìm hai người kia đi. Cút, cút đi!

Nói một hồi, hai tay cậu ta đột nhiên sờ vào cổ, sắc mặt nghẹn đỏ, dường như có người đang bóp cổ cậu ta.

Cậu ta không thể ch*t.

Tôi vội vàng ra tay, nhưng đến giữa chừng, tay tôi bị một bàn tay mảnh khảnh khác chặn lại.

Tôi có chút bất ngờ.

Hiện giờ, tôi là linh thể, người khác không thể chạm vào tôi, nhưng người này có thể chạm vào tôi, chứng tỏ cậu ta cũng là linh hồn.

Chủ nhân của bàn tay đó diện mạo thanh tú, trên người vẫn còn mặc đồng phục học sinh, trông cũng gọn gàng, tươm tất.
- Tôi khuyên cô, đừng lo chuyện bao đồng.

U ám. Đây là cảm nhận đầu tiên của tôi về linh hồn này.

Cho dù cậu ta uy hiếp tôi, nhưng tôi cũng không phải ăn chay, trên người tôi là linh khí thuần tịnh, hoàn toàn có thể khắc chế nguyên linh vẫn đục như cậu ta.

Tôi dễ dàng trực tiếp đẩy lùi cậu ta, phát ra chút linh lực đem oán khí mỏng như sợi chỉ trên cổ nam sinh kia cắt đứt. Nam sinh kia há miệng thở dốc, cố gắng hít thở.

Oán khí trên người ác linh lập tức sôi sục, mặt của cậu ta trở nên vặn vẹo: "Tôi đã nói rồi, đừng lo chuyện bao đồng."

Oán khí toàn thân của cậu ta hoá thành những lưỡi dao sắc bén hướng về tôi đâm tới.

Tôi không hề tránh né, nhanh tay thiết lập một trận pháp phòng thủ. Lưỡi dao từng cái từng cái đánh vào trận pháp phòng thủ, chấn đến độ tay tôi đều thấy tê rần.

Ác linh kia đột nhiên mở to mắt, lưỡi dao trực tiếp đánh vào trung tâm pháp trận, pháp trận của tôi cứ như vậy mà bị phá.

Tôi cũng không thể tin được.

Lưỡi dao xuyên qua bả vai tôi, ghim tôi lên tường. Đau, rất đau, linh thể bị thương thật sự rất đau.

Ác linh kia đi đến trước mặt tôi, trên thân vẫn còn không ít oán khí: "Chỉ dựa vào cô thì không thể chế ngự được tôi."

Cậu ta nhẹ nhàng phất tay, những lưỡi dao sau lưng lại hướng về phía tôi đâm tới. Xong rồi, lần này sắp bị chọc thành tổ ong rồi.

Lưỡi dao từng cái từng cái chọc vào linh thể của tôi, tôi đau đến nỗi không thể tự chủ, cho đến khi bất tỉnh.

Trước khi hoàn toàn hôn mê, hình như tôi nghe thấy tiếng gọi của Lan Lăng Sinh:
- Tống Nam Nam.

* * * * * * *

Lan Lăng Sinh vừa chạy đến đã hướng về ác linh kia ném ra một tờ phù chú.

Oán khí sau lưng ác linh bị phù chú thế như chẻ tre nhẹ nhàng đánh tan.

Ác linh vốn định đối đầu với Lan Lăng Sinh, nhưng trong đầu lại phát ra một giọng nói cảnh báo cậu ta: "Đi, bây giờ nhanh đi đi."

Tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng ác linh vẫn nghe lời mà tiến vào bóng tối, biến mất.

Trọng điểm của Lan Lăng Sinh cũng không phải ở chỗ ác linh. Cậu chạy đến trước mặt Nam Nam, đôi tay thi triển pháp trận đều đang run rẩy.

Sau đó, Lan Lăng Sinh phát hiện, pháp trận xua đuổi oán khí của cậu đối với oán khí từ lưỡi dao trên linh thể của Nam Nam không có tác dụng.

Lưỡi dao này, vậy mà lại là oán khí có thực thể, chỉ dựa vào pháp trận thì không thể đánh tan.

Lan Lăng Sinh đưa tay nắm thử lưỡi dao, vừa chạm vào đã nghe tiếng xèo xèo, lòng bàn tay tức thì bỏng rát. Oán khí này vậy mà còn có thể đốt cháy.

Lan Lăng Sinh liền lấy ra hai tờ phù chú, quấn lấy hai tay, sau đó đem lưỡi dao từ trong linh thể của Nam Nam từng chút từng chút rút ra.

Tuy rằng tác dụng bảo vệ của phù chú không cao, nhưng Lan Lăng Sinh không quá để tâm, mày nhăn chặt, lờ đi cảm giác thiêu đốt trong lòng bàn tay, chuyên tâm giải cứu Nam Nam.

Sau khi lưỡi dao cuối cùng được rút ra, Lan Lăng Sinh theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy Nam Nam, nhưng cậu đã quên, Nam Nam là linh thể, cậu không thể chạm vào cô ấy.

Cứ như vậy, Nam Nam xuyên qua người Lan Lăng Sinh, ngã xuống mặt đất, trên người chi chít những lỗ sâu hoắm do lưỡi dao gây nên. Kết quả là linh thể của Nam Nam bắt đầu trở nên trong suốt, ẩn ẩn có dấu hiệu tan biến.

Dù tay của Lan Lăng Sinh đã bị thiêu đến không còn chỗ nào lành lặn, nhưng khi thấy điều này, cậu vẫn vội vàng tập trung linh lực, bao lấy linh thể của Nam Nam.

Thế nhưng Nam Nam vẫn cứ yếu ớt như cũ, Lan Lăng Sinh một bên duy trì linh lực, một bên lục lấy điện thoại gọi cho Lan lão gia.

Đôi bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh bây giờ đã trở nên ghê gớm, ngón tay run run ấn số, phía trên màn hình điện thoại đều là dấu vết do máu của Lan Lăng Sinh tạo thành.

- Lăng Sinh, sao vậy?

Lan Lăng Sinh vào thẳng vấn đề, đem sự tình một năm một mười nói cho Lan lão gia biết.

Lan lão gia nói:
- Lần này là do ta xem xét không chu toàn, chưa xem xét kỹ đối phương, làm hại đến Nam Nam, còn may con không có gì nghiêm trọng, bây giờ muốn cứu Nam Nam chỉ có một cách.

- Là gì vậy? Ông, người mau nói đi.
Lan lão gia đem biện pháp nói cho Lan Lăng Sinh biết:
- Thôi vậy, có lẽ đứa trẻ này thực ra không có duyên trở thành linh hồn thủ hộ của Lan gia chúng ta, trở thành linh hồn thủ hộ của con cũng không có gì không thoả đáng.

Lan Lăng Sinh cúp điện thoại, dựa theo lời Lan lão gia nói từ trong ghi chép của sách cổ bắt đầu thi triển trận pháp.

Khi chú ngữ phức tạp từ trong miệng Lan Lăng Sinh vừa ra, dưới chân liền xuất hiện một pháp trận với hoa văn phức tạp.

Lan Lăng Sinh lại cắn vào bàn tay vốn đã bị thương của mình, sau đó ngồi xổm xuống, điểm vào khoé mắt của Nam Nam:
- Dĩ ngô chi huyết, khế nhĩ vi linh. ( Lấy máu của ta làm dẫn, cùng linh hồn của ngươi khế ước.)

Lời này vừa ra, ánh vàng chợt bừng lên dưới chân.

Chốc lát sau, Lan Lăng Sinh chầm chậm mở mắt, cơn đau thiêu đốt ở tay đã biến mất, bàn tay đầy máu cũng đã khôi phục lại như cũ.

Những lỗ sâu hoắm trên linh thể của Nam Nam đã biến mất, thay vào đó, linh lực và sức mạnh tinh thần đều tăng mạnh.

Mà ở khoé mắt của Nam Nam, ở nơi mà Lan Lăng Sinh đã điểm vào, xuất hiện một nốt ruồi - nốt ruồi mỹ nhân.

Lan Lăng Sinh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của Nam Nam, chạm được rồi.

Khi một linh hồn trở thành linh hồn thủ hộ, người được bảo hộ không chỉ có thể chạm được vào linh hồn đó, mà còn có thể chia sẻ linh lực. Một khi khế ước thành lập, một người một linh sẽ ràng buộc cả đời, cho đến khi người được bảo hộ tử vong.

Lan Lăng Sinh bế Nam Nam lên. Nhẹ quá, phảng phất như không có trọng lượng.

Đột nhiên, Lan Lăng Sinh cười, cậu ôm lấy Nam Nam dựa vào gốc cây, đem Nam Nam gắt gao ôm chặt.

Bây giờ, cô ấy chỉ là của riêng cậu, chỉ thuộc về riêng cậu. Nam Nam chỉ thuộc về Lan Lăng Sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ngontinh