Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHẦN 05

NAM LINH
Tác giả: Yến Kỳ
PHẦN 05
Người dịch: Mặc Linh's tiểu khả ái.
***********
Bản dịch thuộc sở hữu của page Mặc Linh's tiểu khả ái. Vui lòng không re-up. Cảm ơn.
***********

Cứu hộ rất nhanh đã có mặt tại hiện trường và tiến hành ứng cứu.

Trong bất hạnh lại có may mắn, cha Ôn không chết, chỉ là hai chân đã không còn.

Cha Ôn khắp người đầy thương tích nằm trên giường bệnh viện, mẹ Ôn ở giường bên cạnh không ngừng lau nước mắt.

Ôn Diệp vừa tan học thì nghe thấy cha gặp chuyện, vội vàng chạy đến bệnh viện, nhìn dáng vẻ hôn mê bất tỉnh của cha Ôn, khiến cho thân nam nhi bảy thước như Ôn Diệp cũng không nhịn được mà đỏ mắt.

- Mẹ, cha sẽ không sao đâu.

Mẹ Ôn nhìn thấy con trai đã đến, cố dừng khóc, nghẹn ngào nói:  "Cũng may cha con phước lớn, nhặt về được một cái mạng, nhưng mà chân của ông ấy, chân của ông ấy mất rồi hu hu hu hu hu hu..."

Đại não của Ôn Diệp ong ong, chân của cha mất rồi.

Mẹ Ôn kéo lấy Ôn Diệp an ủi: "A Diệp, còn ba tháng nữa là con thi đại học rồi, con hãy bình tĩnh, tập trung ôn thi, cha con đã có mẹ săn sóc."

Ôn Diệp hai mắt đỏ hoe gật đầu đáp lại.

Trong thời khắc này, Ôn Diệp quyết tâm nhất định phải thi đậu đại học, thi đậu đại học chính là con đường ra duy nhất của cậu ấy.

Kể từ ngày đó tất cả trọng trách trong nhà đều do mẹ Ôn gánh vác.

Người ngày trước mười ngón tay không dính nước mùa xuân như mẹ Ôn bắt đầu học nấu cơm, hiện nay trên tay đều là vết tích do dầu bắn. Ôn Diệp nhìn thấy mà đau lòng.

Cậu ấy đề nghị để cậu ấy xuống bếp nhưng mẹ Ôn lại cương quyết từ chối:
- A Diệp, bây giờ con chỉ cần tập trung ôn thi cho tốt, việc nhà con không cần bận tâm.

Người cha bị mất hai chân cũng đã xuất viện, ông ấy ngồi trên xe lăn nhìn Ôn Diệp nói:
- A Diệp cha không sao, con không cần lo cho cha, con cứ lo tập trung ôn thi đi, cha rất ổn.

Nhưng mà Ôn Diệp có thể nhìn ra ông ấy cười rất miễn cưỡng.

Thành tích học tập của Ôn Diệp quanh năm luôn đứng đầu.

Vào lúc Ôn Diệp cho rằng mình sẽ yên ổn hoàn thành kỳ thi đại học, nút thắt thứ hai trong cuộc đời xuống dốc của Ôn Diệp bắt đầu.

Ôn Diệp bị bạo lực học đường.

Ôn Diệp lớn lên dễ nhìn,  học hành cũng giỏi, đối xử với mọi người rất tốt, trong mắt của những người trong cả khu phố là một cậu bé lương thiện.

Nhưng mà bởi vì vấn đề sức khỏe, cậu không thể giống như những người bạn đồng trang lứa vận động quá mạnh, dẫn đến mọi người sau lưng đều gọi cậu ấy là đồ ẻo lả.

Ôn Diệp cũng biết bọn họ ở sau lưng cậu thường nói những lời khó nghe gì, nhưng vẫn giả vờ như không biết.

Dẫu sao từ nhỏ đến lớn, những lời nói mang đầy ác ý như vậy cậu đã nghe quá nhiều rồi.

Ôn Diệp sớm đã quen rồi.

Nhưng lần này không chỉ đơn giản là nói mấy lời không hay nữa.


Trong lớp có 4 nam sinh bắt đầu cô lập Ôn Diệp, bỏ rác lên bàn cậu ấy, xé vở ghi chú mà Ôn Diệp đã tỉ mỉ ghi chép.

Ôn Diệp sau khi nhìn thấy hết tất cả chỉ âm thầm dọn dẹp đống lộn xộn.

Cậu ấy cũng biết bản thân mình bị cô lập, bị ức hiếp.

Nhưng cậu lại không muốn bởi vì những chuyện này mà đem đến gánh nặng cho gia đình.

Ôn Diệp cho rằng chỉ cần cậu vượt qua được ba tháng này liền tốt rồi. Chỉ ba tháng thôi mà.

Đây là hành động ngu xuẩn nhất mà một Ôn Diệp thông minh đã từng làm, một hành động hủy đi cả cuộc đời của cậu ấy.

Bởi vì Ôn Diệp luôn luôn nhẫn nhịn, khiến cho những kẻ bắt nạt được một tấc là lại muốn một thước.

Những kẻ bắt nạt không còn bằng lòng với những trò bắt nạt cỏn con nữa, chúng bắt đầu chặn đường Ôn Diệp sau khi tan học.

Ôn Diệp nhìn bốn kẻ cao lớn trước mặt:
- Xin hỏi có chuyện gì?

- Bạn học này, gần đây túi tiền của bọn này có hơi eo hẹp, có thể cho huynh đệ mượn chút tiền không?

Ôn Diệp lùi về sau một bước:
- Xin lỗi. Tôi không có tiền.

Bốn kẻ cao lớn đó dồn Ôn Diệp vào một con hẻm nhỏ:
- Hừ, đồ ẻo lả, ông đây đã ngứa mắt mày từ lâu rồi.

Tên thứ hai nắm lấy cổ áo của Ôn Diệp, trở tay cho Ôn Diệp một cái tát.

Thời điểm này Ôn Diệp cảm thấy lòng tự trọng của bản thân bị vứt trên mặt đất mà giày xéo, dẫm đạp.

Cho dù từ nhỏ đến lớn vẫn luôn bị nói những lời không tốt, nhưng loại tổn thương thực tế như thế này là lần đầu tiên Ôn Diệp gặp phải.

"Mày". Ôn Diệp trợn trừng mắt, khuôn mặt đầy giận dữ.

"Thế nào, không phục hả?". Không chút bất ngờ, Ôn Diệp lại bị tát.

- Hôm nay, các bố sẽ dạy mày làm người.

Ba tên còn lại cũng thay phiên nhau tham gia vào trận bắt nạt hoang đường này.

Đến tận lúc bị bốn tên đó tay đấm chân đá, Ôn Diệp vẫn không hiểu bản thân rốt cuộc đã làm sai điều gì, để cho bản thân phải nhận lấy sự xúc phạm và giày vò như thế này.

Chỉ đến khi Ôn Diệp giống như con búp bê giập vỡ không thể phát ra âm thanh nữa, bốn tên đó mới chịu dừng tay.

Mỗi tên đều hướng về Ôn Diệp phun một ngụm nước bọt, sau đó mới bắt vai bá cổ, cười nói rộn ràng mà rời khỏi hẻm nhỏ.

Còn lại Ôn Diệp, đôi mắt trống rỗng, dường như từ chối tiếp nhận mọi thứ xung quanh, cái gì cũng không cảm nhận thấy.

Thứ duy nhất còn cảm nhận được, chính là tiếng trái tim đang đập dồn dập bình bịch bình bịch...

Ôn Diệp từ trên mặt đất bò dậy, tay run run vươn ra nhặt lấy cặp xách đã phủ đầy dấu chân, từ bên trong lấy ra thuốc ức chế tái phát bệnh tim.

Nhưng vặn mấy lần cũng không thể vặn mở được nắp chai.

Ôn Diệp không nhịn được mà đau khổ đánh vào chân mình.

Cuối cùng cũng mở được nắp chai. Ôn Diệp trút cả lọ thuốc vào miệng. Đắng, thật sự rất đắng.

Thuốc đắng từ trong miệng chảy ra, Ôn Diệp không khỏi cong người, nghẹn ngào nỉ non:
- Không sao, không sao. Chỉ ba tháng thôi, mình có thể vượt qua được.

Ôn Diệp không nên có suy nghĩ như vậy, chính suy nghĩ này đã hủy đi cả cuộc đời của cậu ấy.

Ôn Diệp chỉnh sửa lại quần áo, cặp xách cho gọn gàng, điều chỉnh tốt trạng thái, cố khiến cho bản thân không khác với ngày thường.

Sau đó về nhà.

Nhưng mà vết thương trên mặt thì không thể giấu được, mẹ Ôn đã nhìn thấy rồi:
- A Diệp, vết thương trên mặt con là chuyện gì vậy?

Ôn Diệp vụng về đem mẹ Ôn lừa được rồi. Đây là lần đầu tiên trong đời Ôn Diệp nói dối.

Mặc dù lời giải thích của Ôn Diệp không rõ ràng, nhưng bởi vì Ôn Diệp từ nhỏ đến lớn chưa từng nói dối, nên mẹ Ôn liền tin cậu ấy.

Cha Ôn cũng lăn xe đi ra, an ủi Ôn Diệp đừng quá áp lực.

Ôn Diệp nhìn cha mẹ, vành mắt không nhịn được mà đỏ lên.

Bất luận thế nào, cậu nhất định phải thi đậu đại học.

* * * * * * *

Cứ như vậy, Ôn Diệp đã bị bắt nạt suốt một tháng.

Trạng thái tinh thần của Ôn Diệp bắt đầu trở nên hốt hoảng, càng ngày càng tệ, thậm chí đã có biểu hiện trầm cảm nghiêm trọng.

Trong một tháng này, Ôn Diệp phải chịu đủ kiểu giày vò của bốn tên kia.

Lúc bắt đầu vẫn sẽ phản kháng, đến cuối cùng dần tê liệt, mặc người ức hiếp.

- Không được rồi đại ca, gần đây thằng nhóc kia cứ như người mất hồn, chơi đùa nó thế nào nó đều không có phản ứng.
- Ừ, thằng đó đúng là càng ngày càng chán.
- Đúng đúng, tao cũng sắp không có hứng thú chơi đùa với nó nữa rồi.

Bốn tên đó mày một câu, tao một câu bàn luận, nói đến khí thế đầy trời, mang đầy sự tự hào của những kẻ bắt nạt.

Bọn chúng đem chuyện làm sao hủy hoại một người ra nói một cách tự nhiên cứ như đang bàn xem hôm nay ăn gì.

Bọn chúng không hề mảy may quan tâm đến sự đau đớn, thống khổ của người bị chúng bắt nạt, chúng có chăng cũng chỉ để ý đến khoái cảm khi bắt nạt được người khác của bản thân.

Nói trắng ra là một đám cặn bã của xã hội.

- Tôi có một cách chơi mới, các người có muốn chơi không?

Một giọng nói vui vẻ vang lên.

Cả bốn tên nhìn người vừa đến, mắt đều phát sáng.

Xem ra, sắp có trò mới để chơi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ngontinh