Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHẦN 07

NAM LINH
PHẦN 07
Tác giả: Yến Kỳ
Người dịch: Mặc Linh's tiểu khả ái
***********
Bản dịch thuộc sở hữu của page Mặc Linh's tiểu khả ái. Vui lòng không re-up. Cảm ơn
***********

Cha Ôn tự sát.

Ông là một người mang đầy lòng kiêu hãnh, ông ấy không thể chịu đựng được việc bản thân là một kẻ tàn phế.

Ông cho rằng bản thân đã là một phế vật.

Không những không thể gánh giúp mẹ Ôn gánh nặng gia đình, mà lại còn khiến cho mẹ Ôn phải phân tâm chăm sóc ông.

Nhiều lúc ông cảm thấy mình như một kẻ kéo chân sau của cả nhà.

Ngày trước, khi cưới mẹ Ôn, ông đã từng thề nguyện:

- Anh sẽ ngày ngày làm đồ ngon cho em, tuyệt đối sẽ không để em phải xuống bếp ngày nào, không để cho em phải chịu bất cứ đau khổ gì.

Cha Ôn đã nói được và cũng làm được.

Ông ấy thật sự đã chiều chuộng mẹ Ôn hết mực.

Điều này dẫn đến tình trạng, bây giờ khi nhìn thấy dáng vẻ bận trước bận sau của mẹ Ôn, trong khi bản thân lại không thể giúp được gì, cảm giác tự trách trong lòng cha Ôn càng lúc càng lớn.

Không có gì phải nghi ngờ, cha Ôn rất yêu mẹ Ôn.

Ông ấy đã từng muốn tự sát, muốn thông qua việc kết thúc sinh mạng của mình để giảm bớt gánh nặng cho mẹ Ôn.

Nhưng mỗi khi nghĩ đến điều đó, trong đầu ông đều sẽ hiện ra cảnh mẹ Ôn suy sụp khóc lớn.

Chính điều này đã đập tan ý định tự sát của ông.

Chỉ là sau đó lại phát sinh biến cố.

Cũng chính là việc này, khiến cho cha Ôn triệt để quyết tâm tự sát.

Ngày hôm đó, mẹ Ôn cũng đẩy cha Ôn đi dạo.

Lúc đầu, họ vẫn nói nói cười cười đầy vui vẻ, hệt như lúc trước tay trong tay đi dạo.

Đột nhiên, một con chó dữ chạy ra, hướng về cha mẹ Ôn điên cuồng mà sủa.

Mẹ Ôn rất sợ chó.

Nếu là trước đây, khi gặp phải tình trạng này, cha Ôn sẽ kéo lấy mẹ Ôn, bảo vệ bà ở sau lưng. Rồi sẽ đem chó dữ đuổi đi.

Sau đó, mẹ Ôn dù trong mắt vẫn còn ánh nước, nhưng vẫn hướng về cha Ôn cười:

- Bộ dạng vừa rồi của anh trông thật ngốc.

Nghe thấy như vậy, thường cha Ôn chỉ ngốc nghếch cười:

- Ngốc cũng có là gì. Em không sao là được.

Mà hiện tại, cha Ôn có thể cảm thấy mẹ Ôn ở sau lưng đang sợ hãi.

Ông ấy cố vung vẩy hai tay, ý định xua đuổi chó dữ.

Bộ dạng ông lúc này trông càng ngốc nghếch, đáng tiếc lại không thể đem chó dữ đuổi đi.

Cha Ôn lại cảm thấy bản thân chính là phế vật.

Tình cảnh này chỉ kết thúc khi mẹ Ôn cuối cùng cũng áp chế được nỗi sợ, học theo bộ dạng lúc trước của cha Ôn mà đem chó dữ đuổi đi.

Sau đó bà nắm chặt lấy tay của cha Ôn.

Cha Ôn không kìm được mà cười nói:

- Bộ dạng vừa rồi của em thật ngốc.

- Ngốc cũng có là gì. Anh không sao là được.

Cùng một tình cảnh, cùng một câu nói.

Chỉ là lời thoại của đôi bên đã đổi cho nhau.

Cha Ôn lại cười, cười mãi cười mãi, đến cuối cùng khoé mắt có dòng nước chảy ra.

Ông gắt gao nắm lấy tay của mẹ Ôn.

[Em chắc chắn đã rất mệt mỏi, anh sẽ khiến cho gánh nặng của em nhẹ đi.]

Trong tiềm thức của cha Ôn, vào lúc ông không thể vì mẹ Ôn mà đứng lên xua đuổi chó dữ, ông liền có ý nghĩ bản thân chỉ còn là một gánh nặng của mẹ Ôn, một phiền toái của gia đình.

Chỉ còn là một phế vật.

Và cái mà ông gọi là làm nhẹ đi gánh nặng, chẳng qua chính là lựa chọn quyên sinh, để cho mẹ Ôn thoát khỏi gánh nặng là ông.

Vào cái ngày mà ông lựa chọn tự sát, cha Ôn đã tốn rất nhiều công sức để làm một bàn thức ăn.

Thật khó tưởng tượng, một người đã không còn hai chân như ông ấy, làm thế nào để làm được.

Sau đó, cha Ôn để lại một bức di thư.

Cuối cùng, uống thuốc tự sát.

* * * * * * *

Cái ch*t của cha Ôn không thể nghi ngờ đã gây ra cho mẹ Ôn đả kích không nhỏ.

Hai mẹ con họ cũng không có tiền để làm tang lễ cho cha Ôn, chỉ có thể qua loa đem cha Ôn đi thiêu, sau đó đem tro cốt của ông về nhà.

Từ đầu đến cuối, mẹ Ôn đều tỏ ra rất bình tĩnh.

Nhưng Ôn Diệp biết, loại trạng thái này mẹ Ôn không chống đỡ được bao lâu.

Trở về nhà, Ôn Diệp cố nén nước mắt nói:

- Mẹ, muốn khóc thì cứ khóc đi, mẹ đừng kìm chế nữa.

Mẹ Ôn, người đang ở bên bờ vực của sụp đổ, vì câu nói này mà trong chốc lát mất kiểm soát.

Bà ôm lấy hũ tro cốt ngã ngồi xuống đất, suy sụp khóc lớn.

Ôn Diệp ở bên cạnh bà cũng âm thầm rơi lệ.

Lúc này, trong đầu đột nhiên nhớ đến lời cha cậu đã nói khi cậu còn nhỏ:

- A Diệp, sau này cho dù con gặp phải bất cứ chuyện gì cũng không được tùy tiện khóc nhè. Bởi vì a Diệp là đàn ông, mà đàn ông thì không thể khóc nhè. A Diệp còn phải thay cha trở thành người hùng bảo vệ cho mẹ con nữa.

Ôn Diệp đưa tay lau đi nước mắt trên mặt.

Tiến tới ôm lấy mẹ Ôn vẫn còn đang nức nở:

- Mẹ, rồi sẽ ổn thôi, tất cả rồi sẽ ổn thôi.

Nhưng thật sự có thể ổn sao? Không thể ổn như trước nữa rồi.

Một đời này của Ôn Diệp đã định sẵn là một hồi bi kịch.

* * * * * * *

Ôn Diệp lại càng trở nên cô độc.

Ngoại trừ mỗi ngày lặp lại việc đến trường rồi lại về nhà, sau khi tan học, Ôn Diệp sẽ đi làm thêm.

Cậu muốn giảm nhẹ gánh nặng cho mẹ Ôn.

Cả ngày ở trường, cậu chỉ thu mình tại chỗ không muốn cùng người khác giao lưu, từ từ phong bế bản thân.

Đến khi tan học, nhóm bốn tên hay bắt nạt cậu lại đem nhiệm vụ vệ sinh lớp học vứt cho Ôn Diệp.

Ôn Diệp cũng không kêu ca, chỉ lặng lẽ dọn vệ sinh cả phần không thuộc về mình.

- Hey! Ôn Diệp.

Một bàn tay trắng nõn mềm mại xuất hiện trong tầm mắt của Ôn Diệp.

- Bạn, bạn học Lưu.

Lưu Thư cười ngọt ngào:

- Gọi mình Lưu Thư là được. Mấy ngày nay sao không thấy cậu đi học? Mình còn cố tình đợi cậu, kết quả lại không đợi được.

Ôn Diệp lấy làm kinh ngạc:

- Chờ tôi, cậu chờ tôi làm gì?
- Chờ cậu cùng tớ tan học.

Ôn Diệp siết chặt chổi trong tay: "Lưu Thư, chúng ta không thân."

Lưu Thư nheo đôi mắt hạnh, lộ ra nụ cười xấu xa, đưa tay ra kéo lấy cổ áo của Ôn Diệp, đồng thời ngả mặt về phía trước.

Mặt của Lưu Thư trong nháy mắt phóng to, khoảng cách giữa hai người vô cùng sát sao, tựa như đang thân mật.

Ôn Diệp thậm chí có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt Lưu Thư.

- Bạn, bạn học Lưu Thư.

Ôn Diệp nhất thời căng thẳng, mặt đỏ bừng.

- Ôn Diệp, vậy bây giờ chúng ta hãy làm quen rồi tìm hiểu nhau. Như vậy không phải sẽ thân sao?

Ôn Diệp lắp ba lắp bắp, nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.

Lưu Thư nhếch mép, buông Ôn Diệp ra.

Cô nhìn ra được Ôn Diệp đang quẫn bách, nên thay đổi chủ đề:

- Hôm nay vẫn chưa đến ngày cậu phải trực mà, tại sao cậu lại ở đây một mình dọn vệ sinh. Lại bị bắt nạt rồi phải không?

Ôn Diệp không trả lời, im lặng dọn vệ sinh.

Lưu Thư tức giận dậm chân:

- Cậu, cái đồ đầu gỗ! Bị bắt nạt sao không biết phản kháng hả? Không biết nói cho giáo viên biết hả? Sự nhẫn nhịn của cậu không hề có ý nghĩa gì.

Ôn Diệp dừng tay, nói:

- Tôi có nỗi khổ riêng, tôi chỉ có thể nhịn. Không sao hết. Chỉ còn vài tháng nữa mà thôi, tôi có thể vượt qua.

Rồi cậu nhìn Lưu Thư, nghiêm túc nói:

- Và bạn học Lưu Thư, cậu cứ đến gần tôi như thế này không tốt đâu, nói không chừng sẽ bị tôi liên lụy, cho nên, khuyên cậu hãy cách xa tôi một chút sẽ tốt hơn.

Lưu Thư lặng lẽ nhìn Ôn Diệp:

- Ôn Diệp, cậu có tin vào nhất kiến chung tình không?

Ôn Diệp quay về hướng Lưu Thư, lắc đầu.

Lưu Thư lại tức đến nghiến răng, cô giật lấy chổi, bắt đầu phụ Ôn Diệp dọn dẹp.

Bất kể Ôn Diệp khuyên thế nào cũng vô dụng.

- Ôn Diệp, sẽ có một ngày, mình sẽ dùng hành động thực tế của mình chứng minh cho cậu thấy, nhất kiến chung tình là có thật.

Sau khi thốt ra câu nói này, Lưu Thư lại im lặng mà dọn vệ sinh.

Sâu trong trái tim của Ôn Diệp, không hề ý thức được đã bị đả động rồi.

Từ đó về sau, Lưu Thư mỗi buổi tối đều sẽ cùng Ôn Diệp tan học.

Cũng có thể bởi vì nguyên do có Lưu Thư, số lần bốn tên kia muốn thừa cơ bắt nạt Ôn Diệp càng ngày càng ít.

Mỗi lần đều bị Lưu Thư doạ bỏ đi. Chỉ là mỗi lần rời đi đều trừng mắt với Lưu Thư.

Mặc dù Ôn Diệp đã rất nhiều lần tỏ rõ, khuyên Lưu Thư không cần quá thân thiết với cậu.

Nhưng Lưu Thư vẫn cứ giả điếc, vờ như không nghe thấy, vẫn như keo da chó bám dính lấy Ôn Diệp.

Ngày ngày, cô đem bữa sáng cho Ôn Diệp, tận tâm tận lực theo bên cạnh cậu ấy.

Mặc dù lúc đầu Ôn Diệp cũng cự tuyệt, nhưng thời gian lâu dần, cậu cũng đã quen với sự tồn tại của Lưu Thư.

Cậu cảm thấy mình đã nhận từ Lưu Thư quá nhiều, nên có ý muốn bù đắp lại gì đó cho Lưu Thư.

Lưu Thư lại chỉ lắc lắc đầu, cười tinh nghịch nói:

- Không cần đâu...Hay là mỗi chủ nhật cậu dành ra hai tiếng đồng hồ bổ túc cho mình là được.

Yêu cầu của Lưu Thư không quá đáng, cũng không ảnh hưởng đến việc làm thêm của Ôn Diệp. Vậy nên cậu đồng ý.

Trên đầu Lưu Thư hiện ra "sừng nhỏ của tiểu quỷ".

Thật tuyệt, kế hoạch thành công bước đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ngontinh