Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHẦN 08

NAM LINH
PHẦN 08
Tác giả: Yến Kỳ
Người dịch: Mặc Linh's tiểu khả ái
***********
Bản dịch thuộc sở hữu của page Mặc Linh's tiểu khả ái vui lòng không re-up. Cảm ơn.
***********

Ôn Diệp trở về nhà, vẫn là dáng vẻ hiu quạnh, tiêu điều.

Mẹ vẫn chưa trở về.

Mẹ Ôn là một giáo viên. Bây giờ, ngoài việc mỗi ngày đứng lớp, mẹ Ôn còn tìm thêm một công việc bán thời gian.

Mỗi ngày, thường đến 11 giờ mới về đến nhà.

Mỗi khi bà về nhà đều sẽ cẩn thận từng li từng tí, mở đèn, rót một ly nước rồi vừa uống vừa đấm đấm đôi chân đã mỏi nhừ.

Bà chỉ sợ sẽ đánh thức Ôn Diệp.

Nhưng nhất cử nhất động của mẹ Ôn, Ôn Diệp đều biết hết.

Cậu chỉ có thể chặn kín miệng, cố hết sức để mình không khóc thành tiếng.

Có vẻ như vận may chưa bao giờ chiếu cố gia đình cậu.

Ôn Diệp từ trong ký ức từ từ thoát ra, đi đến trước di ảnh của cha Ôn.

Cậu ngồi xuống, cứ như vậy ngồi rất lâu, rất lâu...

* * * * * * *

Hôm nay, chỗ Ôn Diệp làm thêm phát lương.

Nhìn tiền lương trong tay, Ôn Diệp vô thức để lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.

Cậu có thể mua một ít đồ tẩm bổ cho mẹ rồi.

Ôn Diệp đã suy tính rất tốt. Nhưng ở đời, ai biết được chữ ngờ.

Trên đường về nhà, cậu cảm thấy có người đi theo mình.

Không chỉ có một người.

Ôn Diệp hơi hoảng, cậu biết, lại là bốn tên đó.

Âm hồn bất tán.

Cậu kéo thấp vành nón, đẩy nhanh tốc độ.

Những kẻ phía sau cũng nhận ra Ôn Diệp muốn chuồn đi, rất nhanh đã đuổi kịp Ôn Diệp.

- Yô, bạn học Ôn Diệp. Kiếm được tiền rồi phải không?

Ôn Diệp theo bản năng giữ chặt lấy cặp xách.

Nhưng một giây tiếp theo, cặp xách trong tay Ôn Diệp vẫn bị kẻ đó giật lấy.

- Trả lại cho tao.

Tên đó vẫy vẫy tay, hai tên còn lại liền tiến  lên giữ lấy Ôn Diệp.

Tên cầm đầu trút ngược cặp xách xuống, từ trong đống lộn xộn nhặt lấy tiền, sau đó tiện tay đem cặp xách ném sang một bên.

- Ô, cũng không ít nha, đủ cho anh em tụi mình chơi được hai ngày.

- Ha ha ha, lão đại thật là sáng suốt, biết rõ nên vỗ béo con dê trước khi thịt. Thằng này cũng thật biết kiếm tiền.

Ôn Diệp đang giãy dụa trong vô vọng, không biết sức lực từ đâu bộc phát.

Cậu thoát khỏi sự kìm kẹp của hai tên kia, giống như một con sói biết bản thân sắp chết đang gắng chút hơi tàn mà vồ lấy kẻ thù.

Cậu đè tên cầm đầu trên mặt đất, từng cú đấm nện trên mặt hắn.

Tên cầm đầu bị Ôn Diệp bất ngờ đánh úp, chưa kịp phản ứng, hắn không tìm được khoảng trống nào để ra tay, chỉ có thể kêu lớn:

- Tụi bây còn đứng đực ra đó nữa, nhanh đem thằng này kéo ra.

Lúc này, hai tên còn lại mới vội vàng tiến lên ngăn chặn Ôn Diệp vẫn đang phát điên mà đánh đấm.

- Đại ca, thằng này điên rồi.

Dù bị kéo lại, Ôn Diệp vẫn ra sức vùng vẫy, thấy không thể vùng ra, cậu mở miệng mắng:

- Một đám cặn bã, tụi mày nhất định sẽ gặp báo ứng, tụi mày  nhất định sẽ không được chết yên lành.

Tên cầm đầu sờ vào vết thương trên mặt, khẽ rít một tiếng.

- Thằng này hôm nay không bình thường, gặp quỷ rồi.

Hắn đi đến trước mặt Ôn Diệp, đưa tay vỗ mặt cậu:

- Thằng này mày giỏi lắm, dám đánh ông mày.

Ôn Diệp nghe thấy câu nói này liền trực tiếp cắn lấy tay của tên cầm đầu, tàn nhẫn cắn đến mức trong miệng toàn là mùi gỉ sắt của máu, cắn đến mức tên kia kêu lên oai oái.

Hắn giơ lên bàn tay còn lại đánh mạnh vào mặt Ôn Diệp.

Ngay tức khắc, trước mắt Ôn Diệp biến đen, tai cũng ù đi.

Ôn Diệp đã mất đi năng lực phản kháng.

Tên cầm đầu nắm lấy bàn tay đang đầm đìa máu, vẻ mặt dữ tợn.

Hắn trực tiếp đá vào bụng Ôn Diệp. Nghiến răng nói:

- Tụi mày ở đây "chăm sóc" thằng nhóc này, tao đi băng bó vết thương.

- Dạ dạ được, đại ca cứ yên tâm giao cho tụi em.

* * * * * * *

Sau khi bọn chúng rời đi, Ôn Diệp chầm chậm bò dậy. Cậu dựa vào tường, từ từ ngồi xuống.

Không biết đã qua bao lâu, dường như đến ông trời cũng không thể nhìn thêm nữa, mây đen kéo đến càng nhiều, không lâu sau, mưa rơi xuống từng hạt nặng nề.

Mưa lớn đem Ôn Diệp gột rửa.

Dường như đang giúp cậu rửa sạch đi mọi áp bức và tủi nhục mà cậu phải chịu.

Ôn Diệp cứ ngồi trong cơn mưa như thế, ngồi mãi, ngồi mãi...

Cho đến khi trước mặt cậu xuất hiện một đôi giày xinh xắn.

- Ôn Diệp!!!

Là Lưu Thư.

Trên tay cô ấy đang giương ô, cuối cùng cũng tìm thấy Ôn Diệp.

- Mình đã đi tìm cậu rất lâu, nào, chúng ta cùng về nhà thôi.

Vừa nói Lưu Thư vừa đưa tay về phía Ôn Diệp.

Ôn Diệp chầm chậm ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt đang lo lắng của Lưu Thư.

Cậu đưa tay ra, nhưng không hướng về bàn tay đang chìa ra trước mặt.

Mà dùng tay chống tường, tự mình đứng lên. Từng chút, từng chút một.

Lưu Thư vừa giận vừa vội.

- Ôn Diệp.

Cơn mưa dội thẳng lên người Ôn Diệp, nước mưa dọc theo mặt cậu chảy xuống.

Không rõ trong đó có hay không nước mắt trộn lẫn vào.

Ôn Diệp quay lưng lại, nói với Lưu Thư:

- Tôi không cần cậu giúp, một mình tôi vẫn có thể.

Lưu Thư lại tức đến giậm chân.

Cô chạy đến trước mặt Ôn Diệp, đem ô che cho hai người:

- Cậu cứng đầu cái gì? Lúc cậu chật vật nhất mình cũng từng thấy rồi. Thái độ bây giờ của cậu là có ý gì?

Ôn Diệp nghiêng người muốn lách qua, nhưng lại bị Lưu Thư giữ lấy.

Lưu Thư trực tiếp ném ô, cùng với Ôn Diệp dầm mình trong cơn mưa xối xả.

Cô giữ lấy mặt của Ôn Diệp, buộc cậu phải nhìn cô:

- Ôn Diệp, nói cho mình biết, cậu đang sợ cái gì?

Dưới ánh mắt kiên trì của Lưu Thư, Ôn Diệp rất nhanh đã thoái chí:

- Tôi, tôi...

- Khi cậu cười lên là đẹp nhất.

Lưu Thư đột nhiên thay đổi chủ đề khiến cho Ôn Diệp sửng sốt.

Cô không giữ lấy mặt Ôn Diệp nữa, chỉ dùng hai ngón tay đẩy lấy khoé miệng Ôn Diệp, kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

- Ôn Diệp, cười nhiều lên, cười một cái sẽ không thấy khó chịu nữa.

Ngày hôm đó, Lưu Thư đã thật sự bước vào trái tim của Ôn Diệp.

* * * * * * *

Sau ngày hôm đó, Ôn Diệp cũng không còn bài xích sự gần gũi của Lưu Thư.

Tình cảm của hai người đã có bước tiến lớn.

Lưu Thư không cho Ôn Diệp đi làm cực khổ nữa.

Cô ấy muốn Ôn Diệp trở thành gia sư của cô.

Mặc dù nhà Lưu Thư có tiền, lớn lên cũng xinh đẹp. Nhưng kết quả học tập thì lại "một lời khó nói hết".

Lúc đầu nghe thấy đề nghị này, trong lòng Ôn Diệp định từ chối.

Nhưng dưới sự ép buộc cùng dụ dỗ của Lưu Thư, Ôn Diệp chỉ có thể đồng ý.

* * * * * * *

Lưu Thư xoay xoay bút, vô cùng nhàm chán liếc nhìn Ôn Diệp trước mặt đang nghiêm túc giảng giải.

Cậu nhẹ nhàng đưa đầu bút lên trên đề bài trong sách,  cổ họng dù phát ra âm thanh dễ nghe nhưng lại nói những từ Lưu Thư nghe không hiểu.

Ừm, một cậu trai sạch sẽ, thanh tú.

- Lưu Thư.

Trên trán bị vỗ mạnh một cái.

Lưu Thư ôm lấy trán, mắt rơm rớm nước ngước nhìn thủ phạm.

Mà thủ phạm lại xem như không có gì, nói:

- Lại phân tâm.

Lưu Thư líu ríu trả lời:

- Người ta cũng đâu muốn phân tâm, tại vì người ta nghe không hiểu.

Ôn Diệp đặt bút xuống, nghiêm túc nói với Lưu Thư:

- Bây giờ, cả những từ đơn giản nhất cậu cũng không hiểu, ngữ pháp lại càng khó. Sau này, làm sao chúng ta có thể thi vào cùng trường đây. Với tình hình bây giờ, chắc chúng ta chỉ có thể học khác trường. Bởi vậy, nhân lúc bây giờ mà cố gắng ôn tập, may ra có thể...

Ôn Diệp lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Hai mắt Lưu Thư toả sáng, mặc dù cô học dốt, nhưng không ngốc. Cô có thể nghe ra ý tứ trong lời Ôn Diệp nói.

Sau này, làm sao "chúng ta" có thể thi vào cùng trường đây.

Lưu Thư nhếch mép cười, để lộ ra chiếc răng nanh.

Cô bất ngờ nhào lên người Ôn Diệp, dùng miệng của mình chặn lại cái miệng đang lải nhải của Ôn Diệp.

Đầu óc của Ôn Diệp trống rỗng. Người ngọc đang ở trong tay.

Nụ hôn kết thúc.

Cả người Ôn Diệp vẫn còn trong trạng thái bối rối. Hai má lộ ra sắc đỏ bất thường.

Lưu Thư ghé vào tai cậu thổi khí:

- Cậu vừa nói " chúng ta".

Ôn Diệp lần nữa đứng hình.

Lưu Thư vòng tay qua ôm lấy cổ cậu, nói:

- Theo như ý của cậu vừa nói, cậu là đang thừa nhận quan hệ của chúng ta, đúng không?

Ôn Diệp chọn giả ngốc:

- Quan, quan hệ gì?

Cả người Lưu Thư đều treo trên thân Ôn Diệp, hỏi ngược lại:

- Đương nhiên là mối quan hệ người yêu, không phải sao?

Người đơn giản như Ôn Diệp, sao có thể tiếp thu được kiểu trêu chọc này.

- Khụ khụ, trước hết, cậu xuống khỏi người mình rồi chúng ta lại nói tiếp.

Lưu Thư nũng nịu: "Không chịu, cậu không nói mình sẽ không xuống."

- Khụ, cậu đừng làm loạn nữa, danh tiếng của con gái rất quan trọng.
- Lúc đó, cậu cưới mình là được.

Ôn Diệp nghẹn lời.

Cuối cùng, vẫn là do Lưu Thư quyết định không ghẹo Ôn Diệp nữa, từ trên người Ôn Diệp đứng dậy.

Ôn Diệp điều chỉnh lại tâm tình, hướng về Lưu Thư trút hết nỗi lòng.

Cậu đem tất cả tình hình gia đình và bản thân nói cho Lưu Thư biết.

Ở trước mặt Lưu Thư, cậu đã đem bản thân phơi bày trần trụi.

Sau khi cậu nói xong, căn phòng rơi vào sự yên lặng kỳ lạ.

Ôn Diệp lúc này bắt đầu sợ hãi.

Cậu sợ Lưu Thư sẽ ghét bỏ cậu, sợ tia sáng duy nhất mà mình bắt được cũng tiêu tan.

Cậu biết rõ bản thân không xứng với Lưu Thư.

Lưu Thư như mặt trời trên cao, toả sáng rực rỡ.

Còn cậu, chỉ như một căn cỏ dại, sinh ra đã ở trong kẽ đá tối tăm ẩm ướt, vùng vẫy sống qua ngày.

Nhưng cây cỏ dại kia cũng khao khát được mặt trời chiếu rọi.

Trong lúc Ôn Diệp còn đang hoang mang bất an. Lưu Thư khẽ nghiêng người về trước, áp trán cô vào trán Ôn Diệp:

- Trước đây của anh, em không để ý. Sau này của anh, anh có để ý không nếu em muốn lắp đầy cuộc sống đó  bằng bóng hình của em.

Trái tim của Ôn Diệp chợt hụt mất một nhịp.

- Có được không, Ôn Diệp.

Lần này, Ôn Diệp không từ chối nữa, cậu ôm lấy Lưu Thư:

- Anh không để ý, như vậy thật tốt.

Nước mắt ẩm ướt từ trong hốc mắt Ôn Diệp nhỏ lên áo Lưu Thư.

Lưu Thư giống như đang dỗ trẻ con, nhẹ nhàng vỗ lưng Ôn Diệp.

Khóc có mất mặt không?

Không, không hề.

Bởi vì, đây là giọt nước mắt của hạnh phúc.

* * * * * * *

Cứ như vậy, hai người họ chính thức hẹn hò.

Trong khoảng thời gian này, nhóm những tên bắt nạt cũng ít khi có cơ hội để gây phiền phức cho Ôn Diệp, nguyên nhân có lẽ là vì có Lưu Thư.

Cho nên, bọn chúng bèn ở sau lưng nói Ôn Diệp là thứ bám váy phụ nữ, vậy mà lại cần con gái bảo vệ.

Lưu Thư cũng bắt đầu chăm chỉ ôn tập.

Ôn Diệp cho cô mượn vở ghi chép của cậu, từng chút từng chút củng cố kiến thức cho Lưu Thư.

Hai tháng trôi qua rất nhanh, hai người họ cũng tiến vào kỳ thi đại học.

* * * * * * *

Ôn Diệp hơi căng thẳng, nói cho cùng thì đại học là đường thoát duy nhất của cậu.

Lưu Thư an ủi cậu:

- A Diệp, anh đừng căng thẳng, với học lực của anh, thi vào trường đại học nào cũng là việc trong tầm tay.

Ôn Diệp vô thức nắm chặt lấy tay Lưu Thư.

- Ừm, anh cũng mong là như vậy.

- Nào, lại đây, cho anh sự cổ vũ của tình yêu.

Nói xong, nụ hôn của Lưu Thư liền rơi trên mặt Ôn Diệp.

Mặc dù trong hai tháng qua đã bị Lưu Thư trêu chọc vô số lần, nhưng Ôn Diệp vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.

- A Diệp, thả lỏng một chút, ngày mai em sẽ làm cơm hộp tình yêu cho anh.

Ôn Diệp nhẹ nhàng gật đầu:

- Em cũng vậy, phải nhớ đọc kỹ đề bài, xem xem đề hỏi cái gì, đừng viết lạc đề...

Nhìn nhìn Ôn Diệp lại đang không ngừng lải nhải dặn dò, khoé miệng Lưu Thư khẽ nhếch lên.

Cá con, cắn câu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ngontinh