Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHẦN 09

NAM LINH
PHẦN: 09
Tác giả: Yến Kỳ
Người dịch: Mặc Linh's tiểu khả ái.
***********
Bản dịch thuộc sở hữu của page Mặc Linh's tiểu khả ái. Vui lòng không re-up. Cảm ơn.
***********

Hủy hoại một người thật dễ dàng.

Vào lúc hắn rơi vào vực sâu, cho hắn một tia hy vọng, khiến cho hắn nghĩ rằng đó là ánh sáng của sự cứu rỗi.

Sau đó, đem tất cả hy vọng nghiền nát. Đem hắn từ vực sâu ban đầu đẩy xuống vực sâu vạn trượng.

Mãi mãi không thể bò lên.

Như thế mới có thể trực tiếp phá hủy tâm hồn của một người. Không phải sao?

Lưu Thư rất xấu xa.

Rất rất xấu xa.

Xấu xa tới mức nào?

Xấu xa đến mức có thể đem một con mèo vô tội trực tiếp dìm vào trong nước. Nhìn con mèo ở trong nước đau đớn vùng vẫy, vẫn có thể cất lên tiếng cười như chuông bạc.

Xấu xa đến mức có thể lấy kéo cắt đi đôi cánh của chim nhỏ, nhìn máu chảy dọc theo thân kéo. Chim nhỏ vì đau mà mổ cô ta, cô ta liền đem cả cây kéo xuyên qua thân chim nhỏ.

Xấu xa đến mức có một bạn nữ kia vì tranh cãi với cô ta, mà cô ta liền bày kế đẩy người kia xuống cầu thang, khiến cho người đó bị gãy chân.

Lưu Thư sinh ra đã xấu xa. Chính là kẻ xấu trời sinh.

Bởi thế, khi nghe thấy bốn tên kia thảo luận về Ôn Diệp, trong lòng cô ta liền sinh ra hứng thú.

Cô ta bày ra một trò chơi, trò chơi tình cảm.

Bốn tên kia cũng đã từng chịu thiệt dưới tay Lưu Thư, khi biết Lưu Thư muốn bày trò, tên này so với tên kia càng phấn khích.

- Chị Thư nếu như cần bọn em làm gì cứ việc sai bảo.
- Đúng vậy, chị Thư, tụi em sẽ hỗ trợ chị.
- Chị Thư chắc chắn có thể giày vò được thằng đó.
- Chị Thư...

Ôn Diệp vô tội cứ như vậy mà trở thành đồ chơi cho Lưu Thư.

Mà lúc này Ôn Diệp vẫn chưa hay biết rằng mình chỉ là trò tiêu khiển của Lưu Thư.
* * * * * * *

Kỳ thi tuyển cuối cùng cũng đến.

Lưu Thư nhìn Ôn Diệp đem cơm hộp mà cô ta đặc biệt chuẩn bị cho cậu ăn hết. Híp mắt cười, nói:

- A Diệp, cố lên.

Ôn Diệp như cũ nhẹ gật đầu, cuối cùng nhẹ nhàng vuốt tóc Lưu Thư, căn dặn cô ta những điều cần lưu ý khi vào phòng thi.

Lưu Thư vâng dạ đáp ứng.

Cô ta cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Ha ha, cố lên, A Diệp của em.

Bài thi đầu tiên của Ôn Diệp rất thuận lợi, bài làm rất tốt.

Bài thi thứ hai, thứ ba cũng như vậy.

Nhưng biến cố rất nhanh đã phát sinh.

Vào thời điểm nghỉ trưa, "đồ vật" mà Lưu Thư cố ý cho vào cơm hộp đã phát huy tác dụng.

Ôn Diệp cảm thấy mệt mỏi rã rời không rõ lý do, còn cho rằng do bản thân nghỉ ngơi không đủ.

Vì để buổi chiều có thể làm tốt bài thi, Ôn Diệp quyết định ngủ trưa một lúc.

Cho nên cậu chỉ gửi tin nhắn cho Lưu Thư nhắc nhở cô ta ăn trưa, chúc cô ta chiều nay thi tốt.

Một giấc ngủ này, đã ngủ cả buổi chiều, chuông báo thức cũng không thể gọi tỉnh cậu.

Khi Ôn Diệp tỉnh lại, xem xem thời gian trên điện thoại, cậu còn cho rằng mình đang nằm mơ.

Nhưng hàng chục cuộc gọi nhỡ từ giáo viên chủ nhiệm và Lưu Thư đều nhắc nhở cậu: đây không phải là mơ.

Ôn Diệp lòng như lửa đốt chạy đến phòng thi, chỉ nhìn thấy cảnh các thí sinh đang lục tục rời đi.

Thí sinh có người hân hoan cũng có người buồn bã.

Duy chỉ có Ôn Diệp là biểu tình đờ đẫn.

Một vài thí sinh đi ngang qua thỉnh thoảng nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ.

Ôn Diệp vẫn đang ở trong thế giới của riêng cậu.

Cậu ấy đã bỏ lỡ kỳ thi. Đã bỏ mất cơ hội vào đại học.

Cậu phải làm sao để đối mặt với mẹ?
Làm sao để khiến cha dưới suối vàng yên nghỉ?
Làm sao lo cho tương lai của cậu và Lưu Thư?

Không rõ đã trôi qua bao lâu, tiếng kêu của Lưu Thư mới có thể kéo cậu từ trong thế giới khác trở về.

- Ôn Diệp.

Ôn Diệp tỉnh táo lại, nhìn người khắp mặt toàn là nước mắt - Lưu Thư.

- Lưu... Thư.

Lưu Thư vung tay đánh Ôn Diệp:

- Anh chết dí ở đâu vậy? Tin nhắn không trả lời, gọi điện không bắt máy, anh biết em lo lắng như thế nào không? Anh bỏ lỡ kỳ thi rồi anh biết không? Ôn Diệp!!!!

Cả người Ôn Diệp run rẩy:

- Anh, anh không biết, rõ ràng anh chỉ định nghỉ ngơi nửa tiếng, anh đã cài báo thức, nhưng anh không nghe thấy, anh không nghe thấy. Anh cứ như vậy mà ngủ cả buổi chiều, cứ như vậy mà bỏ lỡ kỳ thi...

- Ôn Diệp, anh là heo hả? Ngủ gì mà như ch*t vậy? Báo thức cũng không nghe thấy. Giờ anh đã bỏ lỡ kỳ thi, sau này anh phải làm sao đây...hu hu hu.

- Anh...

Ôn Diệp vô cùng lúng túng, đầu óc ngày thường luôn sáng suốt lúc này lại không biết nên xử lý thế nào.

- Đúng rồi, Ôn Diệp, anh có thể ôn thi lại, đúng, đúng, ôn thi lại.

Đầu óc Ôn Diệp dần dần sáng tỏ:
- Ôn thi lại.

- Đúng vậy, ôn thi lại! A Diệp anh ôn thi lại một năm đi. Yên tâm, em nhất định sẽ chờ anh. Nếu em nuốt lời, em sẽ bị trời đánh.

Ôn Diệp đưa tay ra siết lấy Lưu Thư, đúng vậy, cậu vẫn có thể ôn thi lại, cậu vẫn chưa đi đến bước đường cùng, cậu vẫn còn hy vọng.

Lưu Thư đã khuyên nhủ được Ôn Diệp.
* * * * * * *

Lúc hai người sắp chia tay, Lưu Thư vẫn lặp đi lặp lại việc Ôn Diệp nên nhìn thoáng một chút, nên hướng về phía trước.

Ôn Diệp đồng ý với cô ta.

Đi đến một nửa, Ôn Diệp vẫn không thể kìm lòng được.

Bây giờ cậu muốn đi tìm Lưu Thư, muốn bày tỏ sự cảm kích và tình ý với cô ấy. Nói cậu yêu cô ấy.

Thế nên cậu quyết định quay về tìm Lưu Thư.

Cũng chính là quyết định này, hoàn toàn kết thúc cuộc đời của Ôn Diệp.

Từ xa, cậu đã nhìn thấy bóng lưng của Lưu Thư. Cậu vừa định cất tiếng gọi: " Lưu..."

Thì trông thấy bốn kẻ thường ngày bắt nạt cậu cũng đang tụ tập ở đó.

Đồng tử Ôn Diệp co rút. Chuyện gì đang xảy ra?

Ôn Diệp ẩn đi thân mình, không một tiếng động lại gần bọn họ.

Cách một lan can bảo vệ, Ôn Diệp nghe thấy chúng đang thảo luận.

- Không hổ là chị nha chị Thư, dễ như trở bàn tay đã đem thằng đó xoay vòng vòng.

- Đúng thế, không cần bọn em ra tay, một mình chị cũng làm được.

- Ha ha ha, mỗi lần em nhìn vẻ mặt như tìm được chân ái của thằng đó, em đều sắp không nhịn cười nổi, nhưng cứ phải cố nén xuống.

Lưu Thư vén vén tóc:

- Cái loại con trai chưa trải qua chuyện tình cảm như nó là dễ nắm bắt nhất, chỉ cần cho nó chút chỗ tốt, nó liền sẽ đem hết ruột gan mà đối đãi. Xì, một chút thử thách cũng không có.

- Vậy chị Thư, bây giờ chị còn cùng nó diễn kịch gì nữa, trực tiếp một cước đá nó đi, tìm đồ chơi mới vui hơn.

Lưu Thư trợn mắt trừng hắn:

- Mày thì biết gì? Diễn kịch phải diễn cho trọn tuồng, vả lại, chị mày vẫn muốn lần nữa nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của nó. Phản ứng khi biết mình đã bỏ lỡ kỳ thi của nó không tệ, chị mày rất thích. Không uổng phí đồ vật chị đã bỏ vào cơm hộp. Thêm nữa, mặc dù trò chơi tình cảm này chơi không vui, nhưng món đồ chơi "Ôn Diệp" không tệ, ít nhất nó không khiến chị mày thấy chán.

- Ha ha ha, không hổ là chị Thư

-....
* * * * * * *

Từng câu từng câu bọn chúng nói hệt như từng lưỡi dao sắc bén lần lượt đâm vào tim Ôn Diệp.

Vào khoảnh khắc đó, Ôn Diệp cảm thấy thế giới của cậu sụp đổ rồi.

Tất cả đều sụp đổ rồi, chỉ còn bóng tối vô tận.

Ôn Diệp như một kẻ đào ngũ hoảng loạn ,hồn bay phách lạc mà tìm đường trốn khỏi đó.

Cậu bám vào tường, nhớ về những chuyện đã qua với Lưu Thư.

Đột nhiên, một cơn buồn nôn ập đến, cậu lập tức nôn khan. Tròng mắt đều là nước mắt.

Kinh tởm, thật sự quá kinh tởm.

Bản thân cho rằng đó là ánh sáng cứu rỗi, không thể ngờ rằng đó lại là kẻ cầm đầu đem cậu đẩy vào vực thẳm sâu hơn.

Đáng buồn, đáng buồn thay.

Người mà bản thân thật lòng thật dạ đối đãi, lại chỉ xem cậu như một món đồ chơi.

Đáng buồn biết bao.
* * * * * * *

Đêm đã khuya, bầu trời đầy sao thật sự rất đẹp.

Ôn Diệp ngây người ngồi trên sân thượng, không ai rõ cậu đang nghĩ gì.

Rất nhiều vỏ lon bia nằm rải rác dưới chân cậu.

Đây là lần đầu tiên một đứa trẻ ngoan như Ôn Diệp chạm vào thức uống có cồn.

Cũng là lần cuối cùng.

Thế giới tinh thần của Ôn Diệp đã hoàn toàn sụp đổ.

Vốn cho rằng bởi vì nguyên do bản thân mà bỏ lỡ kỳ thi, lại không ngờ tới là do người rắp tâm hãm hại.

Mà kẻ hãm hại cậu, lại là người mà cậu yêu thương - Lưu Thư.

Vỏn vẹn trong một ngày, Ôn Diệp gặp phải hai sự kiện đả kích lớn của đời người.

Trượt kỳ thi tuyển, người yêu lừa dối.

Cho dù nội tâm của Ôn Diệp có mạnh mẽ thế nào, cũng đã không thể chống đỡ nổi nữa.

Phòng tuyến trong lòng cậu đã triệt để sụp đổ.

Ôn Diệp lấy điện thoại ra, mặt không biểu tình đọc tin nhắn Lưu Thư vừa gửi cho cậu:

- A Diệp, anh đừng suy nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.

Ôn Diệp đột nhiên nở nụ cười, nụ cười có chút điên cuồng.

Cười mãi, cười mãi lại như có gì đó từng giọt từng giọt rơi trên màn hình điện thoại.

Nước mắt, đó là nước mắt của Ôn Diệp.

Cậu đem tất cả phương thức liên lạc của Lưu Thư chặn hết.

Sau đó, cậu loạng choạng đứng dậy, hít một hơi thật sâu:

- Mẹ, con trai bất hiếu. Con không thể phụng dưỡng mẹ khi về già nữa rồi. Xin người tha thứ cho sự yếu đuối của con, con thật sự, thật sự...thật sự không thể chịu đựng được nữa...

- Nếu có kiếp sau, hy vọng cả nhà ta có thể bình bình an an, vô ưu vô lo cả một đời.

- Mẹ, con xin lỗi...

Nhìn lên bầu trời đầy sao, Ôn Diệp trực tiếp từ sân thượng ngã xuống.

Không chút do dự.

Từ sân thượng đến mặt đất, chỉ có mấy giây thời gian.

Mấy giây này, trong mắt Ôn Diệp phản chiếu ánh sáng của sao trời, trong đầu lần lượt hiện ra hình ảnh nửa đời trước bi thương của cậu.

Cùng với âm thanh tiếp đất, sinh mạng Ôn Diệp cũng theo đó mà kết thúc.

Cơ thể bị đập máu thịt lẫn lộn, thảm không nỡ nhìn.

Rõ ràng là thiếu niên thanh xuân phơi phới, tràn trề hy vọng.

Rõ ràng phải như bông hoa hướng về cuộc sống mà nở rộ đầy kiêu hãnh.

Nhưng bông hoa ấy lại khô héo ở thời điểm không đáng khô héo.

Gốc rễ của nó bị người kéo lên. Thân thể mỏng manh của nó bị người tàn nhẫn giẫm đạp trên mặt đất.

Đến cuối cùng, mục nát trong bụi bẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ngontinh