Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHẦN 10

NAM LINH
PHẦN: 10
Tác giả: Yến Kỳ
Người dịch: Mặc Linh's tiểu khả ái.
***********
Bản dịch thuộc sở hữu của page Mặc Linh's tiểu khả ái. Vui lòng không re-up. Cảm ơn.
***********

Sau khi nghe xong câu chuyện Trần Nam Huy kể, cả linh hồn của tôi đều tức không chịu nổi.

Mặc dù thế giới rộng lớn, không gì là không có, nhưng loại người như vậy vẫn khiến cho người kinh tởm.

Khiến cho người ta vừa chán ghét vừa khinh bỉ.

Cặn bã.

Lan Lăng Sinh cũng lạnh mặt nói:

- Các người có biết loại hành vi này các người đã vi phạm pháp luật, là hành vi phạm pháp.

Cơ thể Trần Nam Huy run lên bần bật.

Người xưa có câu: Đàn ông đích thực không dễ khóc, dưới gối nam nhân có hoàng kim.

Nhưng Trần Nam Huy rất nhanh đã hướng về Lan Lăng Sinh quỳ xuống mà khóc lóc:

- Thầy Lan, em biết em sai rồi, nếu như trước đó thầy đã có thể từ trong tay cậu ta mà cứu được em. Vậy thầy nhất định cũng có cách giúp em giữ lại cái mạng nhỏ này. Thầy cứu em, thầy cứu em với. Em vẫn còn trẻ, em không muốn ch*t.

- Đúng thật cậu không nên ch*t, cậu phải sống, sống thật lâu, chuộc tội cho những sai lầm mà cậu đã gây ra. Những lỗi lầm này, cả đời cậu cũng trả không hết...Đây là món nợ mà cậu đã vay.

Lúc này, tôi đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức đang lan tràn mãnh liệt.

Tôi nhanh chóng nhắc nhở Lan Lăng Sinh:

- Lan Lăng Sinh, cậu ta xuất hiện rồi.

Lan Lăng Sinh âm thầm tính toán, tham gia vào trò chơi lố bịch này có tổng cộng năm người.

Tính đến hiện tại, Ôn Diệp đã gi*t hai người.

Trừ Trần Nam Huy đang ở trước mặt, người gặp chuyện chỉ có thể là Lưu Thư hoặc nam sinh còn lại.

Lan Lăng Sinh vì phòng ngừa bất trắc, ném cho Trần Nam Huy một tờ phù chú bảo mệnh.

Sau đó theo sự chỉ dẫn của tôi nhanh chóng chạy đến địa điểm xảy ra vụ việc.

Đáng tiếc, vẫn đến trễ.

Nam sinh còn lại đã gặp bất trắc, tử trạng thê thảm, quỷ dị là trên khoé môi vẫn còn treo nụ cười ranh mãnh.

Khiến cho người nhìn vào kinh hồn bạt vía.

Cả trường học bỗng chốc bùng nổ, nơi nơi đều bàn tán xem có hay không ma quỷ đang lộng hành.

Tất cả học sinh đều lo lắng không yên.

Tôi tức giận nói với Lan Lăng Sinh:

- Hắn đang chơi chúng ta!!!

- Lúc gi*t người, hắn không hề lộ ra chút khí tức nào, sau khi gi*t người xong thì mới đem khí tức phơi bày. Rõ ràng là đang nhắm vào chúng ta. Rõ ràng đang muốn nói với chúng ta: ngay cả khi hắn đang ở dưới mí mắt của chúng ta, hắn vẫn có thể tùy ý muốn làm gì thì làm.

Mày Lan Lăng Sinh càng nhíu chặt.

Việc này, so với trong dự tính càng nan giải.
* * * * * * *

Lan Lăng Sinh đã tìm ra được địa chỉ gia đình Lưu Thư.

Kể từ sau ngày Ôn Diệp gặp chuyện, Lưu Thư cũng càng ít xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Không ai biết tại sao.

Tôi bảo Lan Lăng Sinh chờ tin tức của tôi, rồi chuẩn bị bay vào phòng Lưu Thư xem xét.

Nhưng Lan Lăng Sinh sợ tôi sẽ gặp phải tình huống như vừa rồi, thi triển linh lực ngưng tụ ra một sợi dây.

Một đầu cột vào cổ tay tôi, đầu còn lại cột vào cổ tay Lan Lăng Sinh.

- Đi nhanh về nhanh.

Tôi vẫy vẫy tay, sợi dây cũng theo đó mà lay động.

Sau đó bay vào trong phòng.

Phải mất một lúc tìm kiếm, tôi mới mò ra được phòng ngủ của Lưu Thư.

Tôi trực tiếp thò đầu ra khỏi tường.

Trong phòng yên ắng tĩnh mịch, giống như không có người.

Nhưng trong chốc lát, tôi đã cảm nhận thấy Lưu Thư.

Cô ta rúc ở trong chăn, cả người đều đang run cầm cập.

Tôi định lại gần xem xét tình hình của cô ta.

Nhưng vừa chạm đến thành giường, lục lạc ở đầu giường liền rung lên mạnh mẽ.

Ngoài tiếng lục lạc, còn có tiếng kêu khóc tuyệt vọng của Lưu Thư.

- Đi đi, Ôn Diệp, anh bỏ qua cho em có được không? Em biết em sai rồi, xin anh tha thứ cho em đi, đừng đến tìm em nữa, có được không?... Hu hu hu hu...

Mười mấy lá bùa không biết từ đâu bỗng hiện ra tấn công về phía tôi.

Tôi tránh đi trong gang tấc, một tay kết ấn tạo ra pháp trận phòng ngự, một tay thi triển linh lực ngưng tụ ra linh kiếm.

Không rõ Lưu Thư thông qua con đường nào có được những lá bùa này, nhưng rất rõ ràng, những lá bùa này hiệu quả rất kém.

Chỉ trong vài chiêu, tôi đã đem toàn bộ những lá bùa đó đánh rơi xuống đất.

Tiếp đến, tôi dùng linh kiếm nhấc chăn của Lưu Thư lên.

Không có gì lạ khi Lưu Thư sống chết giữ chặt lấy chăn, không cho tôi nhấc lên.

- Hu hu hu...Ôn Diệp em xin anh đừng gi*t em mà, em cũng thật sự yêu anh, anh phải tin em...

Cổ tay tôi dùng lực, chăn đã bị tôi nhấc lên.

- Á á...

Lưu Thư không còn chăn để che chắn, tình trạng của cô ta lúc này có chút buồn cười.

Khắp người cô ta dán đầy những bùa chú vô dụng, giống như một vai hề khôi hài.

Cô ta co rụt trong một góc giường.

Cả người như điên như dại.

Đột nhiên tôi lại cảm thấy cô ta có chút đáng thương.

Vừa đáng hận, vừa đáng thương.

Tôi đã biết được tình trạng của Lưu Thư, lưu lại một ít linh lực trên người cô ta để theo dõi tình hình rồi rời đi.

Tôi bay trở về bên cạnh Lan Lăng Sinh.

Thấy tôi trở về an toàn, Lan Lăng Sinh hỏi:

- Tình hình như thế nào?

- Tạm thời không có gì nguy hiểm, nhưng trạng thái tinh thần của cô ta không bình thường.

- Nếu như em đoán không sai, sau khi ch*t đi, Ôn Diệp đã trở thành một phược linh (linh hồn ràng buộc), ba vụ giết người đều xảy ra trong toà nhà Ôn Diệp đã tự tử, chuyện này không thể nào là trùng hợp được.

- Tối nay, chúng sẽ đi đến toà nhà đó tìm Ôn Diệp.

Tôi gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
* * * * * * *

- Tiểu tử, nếu như vẫn muốn hoàn thành việc báo thù, thì thời gian này an phận một chút, nam nhân đó không dễ đối phó.

Ôn Diệp nhắm mắt, nói với âm thanh trong đầu:

- Tại sao? Không lẽ hắn ta so với lão yêu quái đã sống ngàn năm như ông còn lợi hại hơn sao?

Âm thanh trong đầu nặng nề hừ một tiếng:

- Hỏi điều này cũng không có lợi gì cho ngươi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, cách nam nhân đó càng xa càng tốt.

Ôn Diệp đưa tay ra, xuyên qua kẽ tay ngắm sao trời:

- Tiền bối, bây giờ tôi với ông hai người đều đang lợi dụng lẫn nhau. Tôi không thể xa ông, ông cũng không thể rời tôi. Ông biết mà không nói, như vậy không tốt đâu.

- Nói nhiều quá... Có thể nói là ta và hắn có thù, chỉ cần biết vậy thôi.

Ôn Diệp cười nói:

- Nếu như tiền bối đã không muốn nói, vậy thì tôi cũng không ép ông nữa.

Giọng nói trong đầu cũng im lặng.

- Có điều tiền bối à, vẫn còn hai kẻ: một kẻ tôi không tìm thấy cô ta, một kẻ đã được bảo vệ, khó mà giải quyết.

- Ngươi không thể tìm thấy cô ta, vậy thì khiến cho cô ta đi tìm ngươi.

Ôn Diệp cười hề hề đáp lại:

- Vậy thì thật sự cảm ơn tiền bối.
* * * * * * *

Khi đêm về, toà nhà dạy học trống rỗng, yên tĩnh mà ảm đạm.

Tôi và Lan Lăng Sinh càng đến gần sân thượng, càng nghe rõ ràng một điệu ngâm nga.

Rất kỳ lạ.

Lan Lăng Sinh thầm kêu không tốt, tăng nhanh bước chân hướng về sân thượng.

Cửa sân thượng đột ngột được Lan Lăng Sinh mở ra.

Chỉ nhìn thấy Lưu Thư đang ngồi bên mép sân thượng, hai chân đong đưa, trong miệng đang ngâm nga một bài hát không rõ lời.

Tôi thật sự ngạc nhiên:

- Quái lạ, linh lực em đã lưu lại trên người cô ta trong lúc em không nhận ra đã bị tiêu tán.

Dưới cái nhìn chằm chằm của tôi và Lan Lăng Sinh, "Lưu Thư" ngừng hát, cô ta quay đầu qua, nở một nụ cười quỷ dị.

Sau đó cô ta đứng dậy, dang rộng hai tay, muốn ngã về phía sau.

Mắt thấy cô ta sắp ngã xuống, tôi lấy tốc độ nhanh như chớp phát ra linh lực kéo lấy "Lưu Thư".

Lan Lăng Sinh cũng phản ứng rất nhanh, vào lúc tôi sắp bị "Lưu Thư" kéo vào khoảng không, Lan Lăng Sinh ném ra mấy tờ phù chú về hướng "Lưu Thư", ý định đem thứ đang bám trên người cô ta đánh bật ra.

Nhưng khi phù chú đánh lên người Lưu Thư, phù một tiếng, sau một trận khói đen, cơ thể "Lưu Thư" xẹp xuống.

Là giả.

Đây không phải là Lưu Thư, đây chỉ là một thứ giả mạo thay thế.
* * * * * * *

Lưu Thư cảm thấy đầu lâng lâng, cô ta lắc lắc đầu, mở mắt ra.

[Đây là phòng học? Mình...tại sao lại ở đây, mình đang nằm mơ đúng không?]

- Lưu Thư, có nhớ anh không?

Đôi mắt của Lưu Thư trợn trừng, cả người như cá mắc cạn.

- Ôn...Ôn Diệp.

Là Ôn Diệp.

Cả người Lưu Thư đều ở trong trạng thái hoảng sợ tột độ.

Bởi vì hoảng sợ mà thất thanh, chỉ có thể kinh hoàng mở to mắt.

Cho đến khi bàn tay lạnh buốt của Ôn Diệp khẽ vuốt ve hai má cô ta, cô ta mới giật nảy mình hét lên, cả người run rẩy.

- Ôn...Ôn Diệp, anh bỏ qua cho em đi, em cũng thật lòng yêu anh mà. Là bọn chúng, đúng vậy, là bọn chúng ép em làm như vậy. Nếu anh muốn báo thù, anh đi tìm bọn chúng đi, em vô tội...

Ánh mắt Ôn Diệp tối sầm lại:

- Lưu Thư, cô nghĩ tôi ngu lắm sao?

- Không, không, Ôn Diệp anh phải tin tưởng em, em, em...

Ôn Diệp dựa gần vào gương mặt đầy sợ hãi của Lưu Thư, thành khẩn nói:

- Lưu Thư, không phải em vừa nói em cũng yêu anh sao? Một mình anh thật sự rất cô đơn, hay em ở lại với anh nha. Yêu cầu nhỏ nhoi này của anh, em sẽ đồng ý với anh đúng không?

- Không, không được, Ôn Diệp anh không thể như vậy, em...

Đột nhiên Ôn Diệp cười, trong tay ngưng tụ ra một đoá hoa kiều diễm:

- Lưu Thư, em có biết đây là hoa gì không?

Lưu Thư nhìn chằm chằm vào đoá hoa trên tay Ôn Diệp, mấy lần muốn mở miệng đáp lại nhưng lại không thể phát ra nổi bất kỳ âm thanh nào.

Vào lúc tinh thần của Lưu Thư không chống đỡ nổi nữa, cô ta nghe thấy Ôn Diệp nói:

- Đây là hoa sơn trà trắng, ngôn ngữ của nó chính là...

Tại sao em lại chà đạp tình yêu của tôi.
* * * * * * *

Khi tôi và Lan Lăng Sinh thoát ra khỏi sân thượng, đuổi đến phòng học, thì trong phòng học chỉ còn sót lại một đoá hoa sơn trà trắng nằm trên bàn.

Chỉ còn lại một đoá hoa sơn trà trắng đã khô héo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ngontinh