Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHẦN 11

NAM LINH
PHẦN: 11
Tác giả: Yến Kỳ
Người dịch: Mặc Linh's tiểu khả ái.
***********
Bản dịch thuộc sở hữu của page Mặc Linh's tiểu khả ái. Vui lòng không re-up. Cảm ơn.
***********

Tôi và Lan Lăng Sinh đã tìm kiếm cả đêm, nhưng một chút tung tích của Ôn Diệp đều không tìm thấy.

Ngoài ra còn có Lưu Thư.

Dường như cô ta đã hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian.

Cho dù tôi và Lan Lăng Sinh có tìm như thế nào cũng không thể tìm thấy cô ta.

Tìm cho đến khi trời sáng.

Vài ngày sau đó, cũng đều không hề có một chút dấu vết nào của Ôn Diệp.

Mọi việc càng ngày càng trở nên rắc rối.
* * * * * * *

- Thầy, thầy Lan, thầy thật sự có thể bảo vệ em an toàn đúng không?

Trần Nam Huy dè dặt hỏi.

Bởi vì Ôn Diệp vẫn luôn không xuất hiện, tôi và Lan Lăng Sinh quyết định đặt bẫy.

Mà mồi nhử, chính là Trần Nam Huy.

Năm người, ba người đã ch*t dưới tay Ôn Diệp, Lưu Thư đến giờ vẫn không rõ tung tích.

Cho nên, chỉ còn lại Trần Nam Huy.

- Cậu cứ yên tâm. Vào lúc rạng sáng, cậu chỉ cần đi lên sân thượng. Những vấn đề khác không nằm trong khả năng của cậu.

Lan Lăng Sinh dựa vào cửa sổ, đem đồ đạc trong tay sắp xếp lại.

Trần Nam Huy siết chặt phù chú trước đây Lan Lăng Sinh cho cậu ta:

- Thầy, thầy Lan.Tờ phù chú này của thầy thật sự có thể bảo vệ em sao? Sẽ không có vấn đề gì chứ?

Nghe thấy giọng điệu chất vấn của Trần Nam Huy, Lan Lăng Sinh nói:

- Nếu như phù chú không có tác dụng, cậu nghĩ cậu có thể sống đến bây giờ.

Trần Nam Huy khẽ rùng mình.

- Em xin lỗi! Thầy Lan! Em không nên nghi ngờ thầy...

Lan Lăng Sinh lại thong thả nói:

- Sau khi việc này được giải quyết, cậu hãy tự mình đi đến đồn công an khai báo hết mọi chuyện sai trái cậu đã làm. Đừng để tôi phải tự tay đưa cậu đi.

Trần Nam Huy toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh.
* * * * * * *

Rất nhanh đã đến hừng đông.

Mỗi một bước chân Trần Nam Huy tiến gần sân thượng, tim cậu ta lại càng điên cuồng nhảy thêm một phần.

Cuối cùng, cậu ta lấy hết can đảm đẩy cửa sân thượng.

Ôn Diệp ở trong bóng tối thờ ơ quan sát Trần Nam Huy đang ở trên sân thượng.

- Hồng môn yến?** Thật là hao tổn tâm huyết.
-------------
**"Hồng Môn yến" là một điểm nhấn quan trọng của chiến tranh Hán - Sở diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, Trung Quốc. Khi đó, Lưu Bang tiến vào Quan Trung trước tiên và giành mất vinh quang của Hạng Vũ khiến Hạng Vũ sinh lòng nghi ngờ, âm thầm lên kế hoạch tấn công Lưu Bang. Ông ta chuẩn bị một bữa tiệc tại Hồng Môn, ngoài mặt nhằm mục đích giải trí vui vẻ, nhưng bên trong âm thầm chuẩn bị âm mưu ám sát Lưu Bang ngay tại chỗ nhưng chưa thành. Sau đó, Lưu Bang phải giả vờ xin đi vệ sinh rồi vội vàng bỏ trốn khỏi bữa tiệc hung hiểm mà không một lời cáo biệt với Hạng Vũ. Sau này, mỗi lần nhắc lại sự kiện lịch sử ấy, người ta đều sử dụng thuật ngữ "Hồng Môn yến" theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng.
-------------
- Tiểu tử, nếu như ngươi đi lần này, sợ rằng đến cả ta cũng không bảo vệ được ngươi.

- Nhưng tiền bối, nếu như tôi không đi, chấp niệm của tôi khó mà tiêu tan, ông giúp tôi lần cuối cùng này đi.

Âm thanh trong đầu Ôn Diệp trầm mặc một lúc rồi nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Oán khí sau lưng Ôn Diệp ngưng tụ thành một cây dao găm, Ôn Diệp đem nó nắm chặt trong tay, u ám nói:

- Nếu có thể gi*t ch*t hắn, vậy thì tốt. Nếu gi*t không ch*t, cũng phải khiến hắn mang thương tật cả đời.

- Ví như...

- Nam nhân quan trọng nhất là gì? Không phải là nối dõi tông đường sao? Tôi phải khiến hắn cả đời này cũng "dậy" không nổi.

Tiền bối: "..."

[Dù ta không hiểu rõ lắm, nhưng ta thích. Hảo tiểu tử, lại muốn khiến cho người ta sống không bằng ch*t]

Sống như vậy so với ch*t còn đau khổ hơn.

- Nhưng mà tiểu tử, dù mất lòng nhưng ta vẫn phải nói trước, nếu ngươi xảy ra chuyện, ta cũng sẽ tự bảo vệ mình trước. Còn ngươi, tự cầu nhiều phúc đi.

Ôn Diệp nắm chặt dao găm:

- Tiền bối, người không vì mình, trời tru đất diệt. Chuyện thường tình thôi mà.

Sau đó, trong tích tắc, Ôn Diệp loé lên trước mặt Trần Nam Huy.

Dao găm trong tay đâm xuống, nhưng lại bị pháp trận phòng ngự trên người Trần Nam Huy cản lại.

Mà Trần Nam Huy thì đã bị doạ đến ngã nhào trên đất. Pháp trận phòng ngự trên đỉnh đầu bị dao găm chọc vào vang lên từng trận âm thanh.

Hình dáng của Ôn Diệp cũng dần hiện ra trước mặt Trần Nam Huy.

Thấy dao găm không thể chạm tới Trần Nam Huy, đầu của Ôn Diệp từ từ nghiêng sang một bên, cho đến khi nghiêng đến 90°, khoé miệng bỗng nhếch lên một nụ cười quỷ dị.

Trần Nam Huy bị doạ đến đáy quần ướt đẫm.

Bị doạ tiểu luôn rồi.

- Trần Nam Huy, nếu như mày đã tự tìm đến cửa, vậy thì đem mạng của mày để lại đây đi.

Ôn Diệp tăng thêm lực lên dao găm trong tay.

Cùng với vết nứt trên pháp trận phòng ngự càng lúc càng nhiều, Ôn Diệp trong mắt Trần Nam Huy càng trở nên đáng sợ.

Càng nhìn, gương mặt thê thảm khi ch*t của Ôn Diệp đã hoàn toàn lộ ra trước mắt Trần Nam Huy.

Tình cảnh trước mắt quá đỗi kinh hoàng, khiến cho Trần Nam Huy trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Cùng lúc đó pháp trận phòng ngự cũng bị Ôn Diệp đánh vỡ.

Ôn Diệp hồi phục lại dáng vẻ vốn có của mình. Cậu ta cũng không muốn mang bộ dạng kinh tởm đó hiện thân.

Mấy tờ phù chú mạnh mẽ đánh tới, Ôn Diệp bị bức lùi về sau mấy bước.

Tôi và Lan Lăng Sinh cùng nhau xuất hiện.

Trước hết, tôi dùng linh lực đem Trần Nam Huy kéo đến khoảng cách tương đối an toàn.

Ôn Diệp sắc mặt không đổi:

- Vì để bắt tôi mà các người thật sự hao tâm tổn huyết. Nhưng các người có lòng tin có thể bảo vệ được hắn ta không?

Sắc mặt Lan Lăng Sinh nghiêm túc nói:

- Chúng tôi đã biết rõ lý do khiến cậu trở thành oán linh, dừng lại đi, bây giờ vẫn còn kịp.

- Vẫn còn kịp? Còn kịp cái gì? Không lẽ anh định siêu độ cho tôi, để cho tôi đi đầu thai chuyển thế. Vậy không bằng anh để tôi gi*t ch*t hắn đi, mọi người đều vui. Oán khí của tôi cũng theo đó mà tiêu tán.

Lan Lăng Sinh siết chặt kiếm gỗ đào trong tay:

- Nếu cậu vẫn tiếp tục tạo sát nghiệp, cơ hội đầu thai làm người sẽ không còn, chỉ có thể vào súc sinh đạo, sống không bằng ch*t.

Oán khí sau lưng Ôn Diệp bắt đầu rục rịch:

- Nói nhiều vô ích, mạng chó của hắn, tôi nhất định phải lấy.

Vô số oán khí hướng về Trần Nam Huy đánh tới.

Lan Lăng Sinh thấy khuyên nhủ không có kết quả, chỉ có thể đọc chú ngữ, khởi động trận pháp đã an bài từ trước.

Linh khí trong tay tôi cũng ngưng tụ thành song đao, tiến lên cùng Ôn Diệp cận chiến.

Xét về mặt cận chiến, cậu nhóc không có kinh nghiệm như Ôn Diệp không phải là đối thủ của tôi, nhưng oán khí có thực thể phía sau cậu ta lại khiến cho tôi phải e dè.

Chẳng những tôi không thể chạm vào một sợi tóc của cậu ta, mà còn bị oán khí đẩy lùi.

Rất nhanh, Lan Lăng Sinh đã niệm xong chú ngữ, pháp trận bắt đầu khởi động.

Có sự áp chế của pháp trận, Ôn Diệp chỉ cảm thấy lực lượng của bản thân từng chút một từ từ mất đi.

Rất nhanh, Ôn Diệp đã nhận ra, cần phải phá đi mắt trận.

Nếu không, tất cả sẽ kết thúc.

Vào lúc tôi và Lan Lăng Sinh không chú ý, một làn khói đen nhẹ nhàng thoát ra khỏi Ôn Diệp, thần không biết quỷ không hay tìm kiếm mắt trận.

Dưới sự phối hợp tấn công của tôi và Lan Lăng Sinh, cùng với hiệu quả áp chế của pháp trận, Ôn Diệp rất nhanh đã như nỏ mạnh hết đà.

Ngay khi Lan Lăng Sinh muốn cưỡng chế siêu độ Ôn Diệp. Pháp trận bị phá rồi.

Tất cả oán khí bị rút đi của Ôn Diệp vốn bị áp chế trong pháp trận, bây giờ pháp trận bị phá, những oán khí không nơi cất chứa tự nhiên trở về với chính chủ.

Oán khí như ong vỡ tổ tràn về phía Ôn Diệp, tôi và Lan Lăng Sinh chỉ có thể rút lui theo chiến lược.

Trong phút chốc, Ôn Diệp đã ở trong trạng thái đầy đủ oán khí, không còn chút nào bộ dạng nhếch nhác vừa rồi.

- Tiền bối, đa tạ.

Lời vừa nói ra, bên người Ôn Diệp xuất hiện một làn khói đen, sau đó hoá thành hình người, khoác áo choàng, nhìn không rõ diện mạo.

Vậy mà lại có hai ác linh.

Tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được, đôi mắt dưới áo choàng đang đánh giá tôi làm cho tôi cảm thấy ớn lạnh.

Lợi thế sân nhà thuộc về tôi và Lan Lăng Sinh đã không còn tồn tại nữa, bây giờ chúng tôi đang ở thế bị động.

Ác linh vừa lên đài này tôi và Lan Lăng Sinh không hề hiểu rõ được thực lực của hắn, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Mạng của Trần Nam Huy, ta phải thu rồi, thật ngại quá...

Không biết có phải ảo giác của tôi không, tôi luôn cảm thấy khi ác linh này nhìn lướt qua Lan Lăng Sinh, có mang theo sợ hãi.

Mắt thấy Trần Nam Huy sắp gặp bất trắc, tôi không thể nghĩ nhiều đến chuyện này nữa.

Chuyện đến nước này, tôi quyết định cược một ván.

Tôi là linh hồn khế ước của Lan Lăng Sinh, có thể trực tiếp truyền lời cho anh ấy:

- Lan Lăng Sinh, tin em, lát nữa anh cứ đối phó với ác linh còn lại, Ôn Diệp giao cho em giải quyết.

Mặc dù không rõ nguyên do, nhưng Lan Lăng Sinh vẫn theo bản năng lựa chọn tin tưởng tôi.

Nhận được sự đồng ý của Lan Lăng Sinh, giây tiếp theo, gần như cùng một lúc, tôi và Lan Lăng Sinh đồng thời phát động công kích.

Ôn Diệp cũng nhanh chóng phản ứng lại, lập tức bỏ qua Trần Nam Huy, đối đầu với tôi.

Để chống lại oán khí sau lưng Ôn Diệp, tôi cũng làm như cậu ta, từ sau lưng ngưng tụ linh lực hoá thành từng dải lụa đánh về phía Ôn Diệp.

Rất rõ ràng, lá bài tẩy lớn nhất của Ôn Diệp là oán khí có thực thể sau lưng cậu ta, điểm này của cậu ta đã bị tôi hoá giải, cận chiến cậu ta hiển nhiên không đánh lại tôi.

Lại nhìn sang phía Lan Lăng Sinh, hầu như cho dù Lan Lăng Sinh có ra tay như thế nào, ác linh kia chỉ thủ chứ không công.

Dù không rõ vì lý gì, nhưng Lan Lăng Sinh không vì thế mà buông lỏng cảnh giác.

Mỗi lần Lan Lăng Sinh phát động công kích, ác linh đều tránh đi trong gang tấc.

Ác linh bắt đầu lẩm bẩm:

- Trăng tròn, trăng tròn, tại sao vẫn chưa có trăng tròn, mau đến đi...

Ôn Diệp bị tôi đánh liên tục tháo chạy, ác linh hoàn toàn không có năng lực đánh trả.

Vào lúc tôi và Lan Lăng Sinh cho rằng rất nhanh sẽ có thể giải quyết được chuyện này, cán cân chiến thắng đã nghiêng về phía chúng tôi.

Thì trăng tròn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ngontinh