Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHẦN 13

NAM LINH
PHẦN 13
Tác giả: Yến Kỳ
Người dịch: Mặc Linh's tiểu khả ái.
***********
Bản dịch thuộc sở hữu của page Mặc Linh's tiểu khả ái. Vui lòng không re-up. Cảm ơn.
***********
Sau khi tiễn tiểu Trạng xuống núi, tôi cực kỳ hứng thú chuẩn bị trở về tìm Lan Lăng Sinh, tôi đã biết anh ấy ở đâu.

Nhưng khi chỉ còn cách nơi Lan Lăng Sinh ở khoảng 300 mét, tôi bị kết giới chặn lại.

Kết giới phòng yêu. Lan Lăng Sinh đã lập kết giới phòng yêu.

Lan Lăng Sinh, anh giỏi lắm. Ngoài mặt tỏ vẻ đáp ứng, sau lưng âm thầm tính kế.

Anh xong đời rồi. Em nói cho anh biết, anh xong đời rồi. Anh đợi đi, sáng mai em sẽ đi tìm người, đi tìm tiểu Trạng đến khóc một trận nữa cho anh xem.

Đúng vậy, nguyên nhân khiến cho lúc trước Lan Lăng Sinh thỏa hiệp chính là bởi vì tiểu Trạng vừa khóc nháo vừa nói:
- Nếu như huynh không để cho tỷ tỷ xinh đẹp chăm sóc huynh, đệ sẽ tiếp tục khóc cho huynh xem.

Lan Lăng Sinh không biết dỗ trẻ con, mà tôi thì ở bên cạnh sống chết mặc bây.

Sau cùng, gian kế đạt thành.
*******

Tờ mờ sáng, Lan Lăng Sinh bước ra kết giới, không hề cảm thấy một tia dị thường nào, cả khí tức của Tống Nam Nam cũng không cảm nhận thấy.

Cậu cho rằng cô đã biết khó mà lui, tự mình xuống núi. Không ngờ tới, có một đóa hoa đang nhẹ nhàng kín đáo đung đưa dưới chân.

Giây tiếp theo, một bóng người không biết từ đâu xuất hiện bổ nhào về hướng Lan Lăng Sinh. Lan Lăng Sinh theo bản năng muốn giơ chân đá bay kẻ đó, nhưng vì cậu không cảm nhận thấy bất kỳ sát ý nào, nên
chỉ thuận thế tránh đi.

Vì thế, sau đó tôi bổ nhào vào khoảng không.

Tôi oán giận liếc mắt nhìn Lan Lăng Sinh:
- Huynh chơi xấu.

Lan Lăng Sinh trầm ngâm nhìn tôi rồi nói:
- Đã yếu đến mức ta không thể cảm nhận được rồi.

Tôi:”…”

Không thể nói chuyện tâm tình được sao?

Tôi không nói nửa lời, sống chết ôm lấy chân Lan Lăng Sinh:
- Muội nói cho huynh biết, muội muốn ỷ lại vào huynh, muốn đuổi muội đi, không có cửa đâu!!!

Vào lúc tôi đã chuẩn bị sẵn phương án đối phó khi Lan Lăng Sinh lần nữa ném tôi đi, tôi nghe anh ấy nói:
- Không đuổi muội đi nữa, muội đi theo ta.

Tôi bán tín bán nghi ngẩng đầu lên hỏi anh ấy:
- Đi đâu?
- Đến nơi tự nhiên muội sẽ biết.

Tôi vẫn còn nghi ngờ.
Vì để phòng ngừa anh ấy lại lừa tôi đến một chỗ nào đó rồi bỏ lại, tôi kéo dây cột tóc xuống, đem cổ tay của anh ấy và tôi cột lại với nhau.

Dây cột tóc màu đỏ đem tay của chúng tôi cột lại bên nhau. Lan Lăng Sinh cũng không hề phản đối, chỉ nói một câu: “Theo ta” rồi sải bước dẫn đường.

Bước chân của Lan Lăng Sinh có chút dài, tôi phải chạy từng bước nhỏ mới đuổi kịp anh ấy.
- Này, Lan Lăng Sinh, huynh đi chậm chút đi, muội theo không kịp. Với lại, tại sao đường đi càng lúc càng kỳ lạ
vậy, không lẽ huynh định đem muội bán cho mấy kẻ buôn yêu quái hả?

Lan Lăng Sinh không để ý, thả chậm bước chân:
- Muội nghĩ nhiều rồi, ta nghe thấy giọng nói của sơn thần, người nói với ta muốn ta mang muội đi gặp người.

Hả??Sơn thần??Muốn gặp tôi???
Thật sự có thần sao?

Sau một khoảng thời gian dài đi trên con đường núi quanh co, cùng với một câu:”Đến rồi” của Lan Lăng Sinh, sương mù phía trước cũng chầm chậm tiêu tán.

Trước mắt là một gốc cây hải đường cực lớn.
Khung cảnh ở đây thật tráng lệ, gió nhẹ thổi qua, cành nhẹ lay động, hoa trên cây kiều diễm, thấm đẫm hơi sương.
Trên mặt đất cũng được bao phủ những cánh hoa mỏng manh, tạo nên khung cảnh như đang ở chốn thần tiên.

Cảnh này khiến tôi ngây người nhìn chằm chằm, cho đến khi Lan Lăng Sinh lên tiếng nhắc nhở, tôi mới giật mình tỉnh
thần.
- Muội đi qua đi, sơn thần đang đợi muội.

Tôi vâng dạ đáp lại, đem dây cột tóc ở cổ tay gỡ ra, đi qua.
Lan Lăng Sinh nhìn đầu còn lại của dây cột tóc đang rũ xuống, lặng lẽ đem nó quấn lên cổ tay.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái đó, cậu đã có cảm giác rất lạ, trong lòng luôn thấy ngột ngạt, lúc nào cũng muốn đến gần cô ấy.
Đây là một suy nghĩ nguy hiểm.

Lan Lăng Sinh lắc lắc đầu, cậu dựa vào sơn thần mà sinh, vì sơn thần mà sống, đến cuối cùng cũng sẽ vì sơn thần mà ch*t.
Đây chính là sứ mạng của cậu.

Tôi đã đến gần gốc cây hải đường, từ thân cây truyền đến một giọng nói:
- Ngươi đến rồi.

Giọng nói này – không uyển chuyển như nữ nhân, cũng không trầm thấp như nam nhân, không thể phân rõ được giới tính của chủ nhân giọng nói.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ một ánh nhìn này, tôi hoàn toàn chết lặng.

Khuôn mặt đó trông như thế nào?

Sơn thần rất đẹp, nét đẹp không phân nam nữ, nét đẹp khiến cho tôi nhất thời không biết nên mở miệng nói gì.
Sơn thần có mái tóc dài màu bạc, đôi mắt xanh ngọc lục bảo, trên trán có một đôi sừng trông tựa sừng hươu, da
mỏng gần như trong suốt, trắng như mỡ đông.

Ngài đang nằm nghiêng trên một cành cây, đẹp như tranh vẽ.

Sơn thần ngồi dậy, nhẹ nhàng bay xuống trước mặt tôi.
- Ta biết ngươi có rất nhiều nghi hoặc, ta sẽ giải đáp từng cái một.

Tôi thẫn thờ nhìn sơn thần.

- Thứ nhất, thế giới ảo cảnh này thực ra là kiếp trước của Lan Lăng Sinh.

Câu đầu tiên đã như sấm nổ bên tai.
Không để tôi có cơ hội lên tiếng hỏi lại, sơn thần lại nói.

- Ta biết rõ chuyện này là vì ta hiện chỉ là một sợi tàn hồn, bám trên người của hắn, nhưng ta có ý thức của mình. Còn về Lan Lăng Sinh, ngươi có thể hiểu ta xem hắn như con trai ta.
- Vốn dĩ hắn chỉ là một khối linh ngọc, bởi vì máu và linh lực của ta nuôi dưỡng mà khai mở linh trí, hoá thành hình người.
- Thứ hai, hắn không thể ở trong ảo cảnh này quá lâu, ta cảm nhận được có một lực lượng khác đang gặm nhấm linh hồn của hắn.
- Thứ ba, ngoại trừ ngươi ta và Lan Lăng Sinh ba người chúng ta, ngươi phải cẩn thận với kẻ thứ tư, bởi vì hắn ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng.

Tôi đoán rằng kẻ mà sơn thần đang nói kia và ác linh đã biến mất tăm lúc trước chắc chắn thoát không khỏi liên quan.

- Thứ tư, nếu muốn Lan Lăng Sinh sớm ngày thoát khỏi ảo cảnh, ngươi phải khiến hắn hiểu thất tình lục dục của thế nhân. Hắn vốn là linh ngọc, không có ham muốn trần tục, chỉ khi hắn hiểu rõ, mới có thể phá tan ảo cảnh.

Nghe đến đây tôi bèn ngẩng ra một lúc. Bảo một người không có thất tình lục dục đi dạy một người khác thất tình lục dục.

Khó quá đi.

Có lẽ sơn thần cũng nhìn ra được sự lo lắng của tôi:
- Ngươi yên tâm, lúc là linh hồn, ngươi không có trái tim nên không có thất tình lục dục. Nhưng giờ ngươi đang trong thân thể hoa yêu, ngươi sẽ có thể hiểu được thế gian bách thái (các sự việc của thế giới).

- Vì vậy, lắng nghe trái tim, đem theo Lan Lăng Sinh, xuống núi đi.

Sau đó, sơn thần đem tôi đưa đến bên cạnh Lan Lăng Sinh.

Tâm trí tôi tràn đầy tâm sự, hướng về Lan Lăng Sinh dò hỏi:
- Lan Lăng Sinh, huynh muốn xuống núi không, đi xem xem bên ngoài.

Lan Lăng Sinh tạm dừng một lát, sau đó mở miệng nói:
- Sơn thần bảo ta cùng muội xuống núi.

Tôi chăm chú nhìn vào mắt Lan Lăng Sinh:
- Đây là suy nghĩ thật sự của huynh phải không? Hay là huynh chỉ đơn giản là đang nghe theo mệnh lệnh của sơn thần.

Anh ấy lại im lặng.

Tôi tức giận nói:
- Nếu như huynh không muốn xuống núi, chúng ta sẽ không đi, ở lại trong núi cũng được, không cần làm việc trái với lòng mình.

"Xuống núi đi." Lan Lăng Sinh nói.

Tôi:"..."

Sự tình thay đổi nhanh như cơn gió.

- Huynh đừng có ép buộc bản thân làm những việc mình không muốn làm, sẽ tổn thọ đó...

Lan Lăng Sinh kéo tay tôi, đặt lên trên ngực anh ấy, khuôn mặt ngay thẳng nói:
- Ta tình nguyện.

Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập bình thường của anh ấy.

Anh ấy đang dùng cách này để chứng minh mình không nói dối. Tôi chỉ là nghi ngờ nên mới xác nhận lại, không ngờ anh ấy làm thật.

Tôi đem tay mình rút trở về, nghiêm sắc mặt nói với Lan Lăng Sinh sau này không được dùng cách này chứng minh mình không nói dối với cô gái khác, bằng không thanh danh của người ta sẽ bị tổn hại.

Anh ấy gật gật đầu, nửa hiểu nửa không.

Có xuống núi hay không, Lan Lăng Sinh cũng không chắc chắn, nhưng trong đầu đột nhiên vang lên tiếng của sơn thần.
- Tuân theo trái tim của con đi, con trai.

Một khắc đó, cậu chắc chắn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ngontinh