Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHẦN 16 (hoàn)

NAM LINH
PHẦN 16
Tác giả: Yến Kỳ
Người dịch Mặc Linh's tiểu khả ái
***********
Bản dịch thuộc sở hữu của page Mặc Linh's tiểu khả ái. Vui lòng không re-up. Cảm ơn.
***********

Lan Lăng Sinh nhìn một "bản thân" khác đang đầy mặt sững sờ ở trong lồng sắt, chậm rãi nói:

- Đừng ngạc nhiên, ta là kiếp trước của ngươi, còn ngươi chính là chuyển thế của ta.

- Trong thế giới ảo cảnh này, ta chỉ là một sợi tàn hồn còn giữ được chút thanh tỉnh. Ta biết người muội ấy muốn gặp không phải ta, mà là ngươi. Nhưng ta không cam tâm, vì vậy ta ép xuống tình cảm của mình, giữ lấy sự yêu thích của ta dành cho muội ấy, vì phòng ngừa ngươi tỉnh lại, vì để khiến muội ấy ở bên cạnh ta lâu hơn một chút. Mỗi khi muội ấy ngủ say, ta đều nghĩ hay là đem vòng tay của muội ấy tháo xuống, như vậy muội ấy sẽ mãi ở bên cạnh ta.

- Nhưng nếu ta làm như vậy, muội ấy sẽ không vui.

- Mỗi ngày ta đều nghĩ có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đó, nhưng hôm nay ta nhận ra ràng buộc giữa ta và muội ấy xa không bằng ngươi, cho nên ta đem quyền điều khiển thân thể giao lại cho ngươi, nhanh đi cứu muội ấy! Cứu muội ấy!

Lồng sắt trong nháy mắt vỡ tan, dây xích cũng theo đó đứt gãy.
* * * * * * *

Nhờ khoảng trống do a Niệm quấy rối, đã giúp Lan Lăng Sinh có thời gian hoàn toàn kiểm soát cơ thể.

Trong miệng cậu phát ra những chú ngữ phức tạp, đánh thức khế ước giữa cậu và Tống Nam Nam.

Dưới chân hiện ra trận pháp, Lan Lăng Sinh nhỏ máu của cậu lên, hét lớn: " Triệu hồi!"

Gương đồng trong phòng riêng ở lầu hai phát ra ánh sáng chói mắt, mặt gương thậm chí xuất hiện vết nứt.

Cùng với vết nứt trên mặt gương, Bác Miên lại nôn ra một miệng máu đen, a Niệm không có động tĩnh.

Trong chớp mắt, Tống Nam Nam phá gương đồng mà ra, mặt gương không chịu được nữa, lập tức vỡ tan, mảnh vụn bắn tung tóe.

Khói đen cũng từ mặt gương vỡ nát mạnh mẽ trào ra, nhưng lại bị trận pháp dưới chân Lan Lăng Sinh thanh lọc.

Tống Nam Nam không mang thân thể hoa yêu nữa, mà xuất hiện bằng diện mạo của linh thể.

Cùng với sự tổn hại của gương đồng, Bác Miên cũng bị thiệt hại nặng nề.

Gương đồng này vốn là tà vật, tên gọi Cổ túc kính.

Mà Bác Miên chính là ác niệm do gương đồng hấp thu hoá thành. Ác niệm càng nhiều, Bác Miên càng mạnh.

Ở tại nơi phong nguyệt, âm hiểm khó lường như lầu xanh, thứ không thiếu nhất chính là ác niệm.

Ngược lại, ý niệm lương thiện đã ít lại càng ít.
* * * * * * *

Sau khi tôi thoát khỏi sự khống chế của Bác Miên, không hề do dự nhào vào vòng tay của Lan Lăng Sinh.

- Lan Lăng Sinh, anh trở lại rồi!

Lan Lăng Sinh cũng ôm chặt lấy tôi:
- Ừm, anh trở lại rồi.

- Hừ, hừ, chướng mắt, quá chướng mắt.

Bác Miên giờ đã như nỏ mạnh hết đà, vào lúc Lan Lăng Sinh định cho hắn một kích chí mạng, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, cảnh vật xung quanh bắt đầu sụp đổ.

- Người có tình cuối cùng sẽ đoàn tụ sao? Nằm mơ đi, đã như vậy thì cùng ch*t chung đi! Ta muốn các ngươi mãi mãi bị giam tại nơi này, muốn sống không được, muốn ch*t không xong.

Bác Miên chó cùng rứt giậu, dự tính kéo theo hai người làm đệm lưng.

Cảnh vật sụp đổ càng lúc càng nhanh, dần lộ ra diện mạo vốn có của nó.

Bóng tối hư vô vô tận.

Mặt đất dưới chân tôi và Lan Lăng Sinh biến mất, chúng tôi đồng loạt rơi vào hư không.

Lan Lăng Sinh nhanh chóng bày ra tư thế bảo vệ, đem tôi ôm trước ngực, cùng nhau rơi xuống bóng tối vô tận.

Tôi cũng ôm lấy lưng Lan Lăng Sinh, kề vào tai anh ấy nói:
- Lan Lăng Sinh, chúng ta về nhà đi.

Anh ấy cũng ôm chặt tôi, nói: " Được, chúng ta về nhà!"

Lúc này, chuông thanh tâm trên cổ tay tôi phát ra tiếng vang, kèm theo ánh sáng dịu nhẹ.

Tôi chỉ về hướng sau lưng Lan Lăng Sinh, trong bóng tối hư vô xuất hiện một khe hở.

Đó là khe hở để trở về.

- Đừng hòng.

Khi nửa người Lan Lăng Sinh đã đi qua khe hở, vài luồng khói đen nhanh chóng đánh tới, quấn lấy cổ và eo tôi.

Luồng khói đen quấn lấy cổ tôi co lại, muốn kéo tôi lùi về sau.

Giờ tôi vốn là linh thể, vậy mà lại cảm thấy nghẹt thở.

Tư thể bảo hộ của Lan Lăng Sinh lúc trước bây giờ lại trở thành lá bùa đòi mạng tôi.

Một tay Lan Lăng Sinh kéo lấy tôi, tay còn lại cố chặn khe hở không để nó khép lại. Tay anh ấy đã nổi đầy gân xanh.

- Tống Nam Nam, đã nói muốn về thì phải về cùng nhau.

Lực kéo trên cổ càng lúc càng tăng, tôi đưa tay ra ý đồ đem khói đen xé rách.

Khe hở càng lúc càng hẹp, tôi không phát ra lời, mấp máy môi nói với anh ấy: "Trở về đi, Lan Lăng Sinh."

Nói xong, dứt khoát giũ khỏi tay của anh ấy.
* * * * * * *

- Không!!!

Lan Lăng Sinh trơ mắt nhìn Tống Nam Nam bị kéo đi càng lúc càng xa.

Trước khi khe hở hoàn toàn khép lại, một đạo hư ảnh từ trên người Lan Lăng Sinh thoát ra, hướng về Tống Nam Nam.

Đôi mắt Lan Lăng Sinh mở to. Là tàn hồn của kiếp trước.

Khe hở đã hoàn toàn khép lại, trong đầu Lan Lăng Sinh vang lên một câu:

- Ta sắp tiêu tan rồi, e rằng không thể bảo vệ muội ấy quá lâu, sau khi tỉnh lại, nhanh đến cứu muội ấy.

Kính nhờ ngươi.
* * * * * * *

Sau khi Lan Lăng Sinh tỉnh lại, Lan lão gia vui mừng khôn xiết. Nhưng cháu trai lại luôn mang bộ dạng chán chường, ủ rũ, mà Tống Nam Nam cũng không có dấu vết.

Theo lý mà nói, Lan Lăng Sinh tỉnh lại, Tống Nam Nam cũng sẽ theo đó mà thoát ra khỏi ảo cảnh.

Chẳng lẽ Tống Nam Nam vẫn bị nhốt trong ảo cảnh. Lan lão gia cố gắng dò hỏi Lan Lăng Sinh.

Lan Lăng Sinh chỉ nói:

- Em ấy vẫn còn sống, con có thể cảm nhận được em ấy vẫn tồn tại trong thức hải của con.

Sau đó, Lan Lăng Sinh sắp xếp chuyện của Ôn Diệp. Cậu cưỡng chế siêu độ cho Ôn Diệp, đưa cậu ta đi đầu thai, súc sinh đạo.

Sau đó, Lan gia thiếu chủ Lan Lăng Sinh biến mất.

Lan lão gia dốc hết nhân lực toàn tộc, vẫn không thể tra ra một chút tung tích của Lan Lăng Sinh.

Một năm sau, Lan Lăng Sinh trở về đại viện của Lan gia. Phía sau, đi theo một người đã hoá thành thực thể - Tống Nam Nam.

Lan lão gia nghe được tin báo, gọi người làm dìu ông đi đến đại viện.

Nhìn cháu trai đang ở trước mặt, Lan lão gia không biết nên mừng hay nên đánh hắn một trận trước.

Nhưng Lan Lăng Sinh lại kéo theo Tống Nam Nam quỳ xuống trước, dập đầu thật mạnh với Lan lão gia:

- Ông nội, con bất hiếu, một năm nay con khiến người phải lo lắng.

Lan lão gia gõ mạnh gậy xuống đất.

- Ngươi còn biết trở về, trong một năm nay chỉ cần ngươi gửi cho trong nhà chút tin tức thôi, ta cũng không lo lắng như vậy.

Lan Lăng Sinh thẳng lưng bắt lấy tay Tống Nam Nam, vẫn quỳ trên mặt đất.

- Ông nội, lần này con trở về là vì có chuyện muốn thỉnh cầu.

- Hửm? Có chuyện gì cần đến lão già này mà cần ngươi phải đích thân trở về một chuyến?

- Xin người, đem tên của Tống Nam Nam viết vào gia phả, em ấy là vợ của con.

Lan lão gia loạng choạng lùi về sau, chỉ vào Lan Lăng Sinh, trong miệng ngươi ngươi ngươi nửa ngày.

- Ông nội, xin nhờ người, nể tình con không còn sống được mấy năm nữa.

Lan lão gia lại thở dốc:
- Lăng Sinh, con có ý gì?

- Ông nội, ý trên mặt chữ, con sống không được mấy năm nữa, đây là thỉnh cầu cuối cùng của con.

Lan lão gia thở dài ngao ngán, lững thững chống gậy đi qua hai người.

- Các con đi đi.
- Ông nội...
- Cút! Cút càng xa càng tốt...

Lan Lăng Sinh dập đầu thêm ba cái nữa.

- Ông nội, khi cha con trở về, xin người nói với ông ấy, con trai bất hiếu, để cho người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh.

Lan Lăng Sinh kéo tay Tống Nam Nam đi ra cửa.

Tống Nam Nam hướng về Lan lão gia, cúi đầu nói: " Ông, xin người chú ý giữ gìn sức khỏe."

Cho đến khi cả hai đã rời đi, Lan lão gia đã đầy mặt nước mắt.

Một lúc sau, ông nói: " Người đâu, mang gia phả đến đây."

Người làm rất nhanh đã đem gia phả giao cho Lan lão gia, ông đem gia phả mở ra, bút lông nắm chặt trong tay.

Lan lão gia ở khoảng trống bên cạnh tên Lan Lăng Sinh gọn gàng viết xuống ba từ: Tống Nam Nam.

- Truyền lệnh xuống dưới, Lan gia thiếu chủ đã có hôn phối, tên của tức phụ là Tống Nam Nam.

- Dạ.
* * * * * * *

11 năm sau.

Bên gốc hải đường giống với gốc hải đường lần đầu Tống Nam Nam gặp sơn thần trong ảo cảnh, có một ngôi nhà gỗ.

Bây giờ vốn là lúc hoa hải đường lụi tàn, nhưng gốc hải đường này như cũ vẫn nở rộ.

Lan Lăng Sinh ngồi dựa vào thân cây, diện mạo so với 11 năm trước không có khác biệt, nhưng toàn thân trên dưới đều phát ra hơi thở của sinh mệnh già yếu và mục nát.

- Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ...

Sau cơn ho dữ dội qua đi, khoé miệng Lan Lăng Sinh lại có máu thấm ra.

Cậu tập mãi thành quen dùng khăn tay lau sạch, sau đó đem khăn tay giấu đi.

- Lan Lăng Sinh, em về rồi.

Cách đó không xa, Tống Nam Nam mang theo một giỏ rau đang đi đến.

Tầm nhìn của Lan Lăng Sinh hướng về Tống Nam Nam, nhưng không nhìn rõ, thậm chí còn xuất hiện bóng mờ.

Tống Nam Nam đem theo giỏ rau đến bên cạnh Lan Lăng Sinh, ngồi xổm xuống, nói:

- Hôm nay em hái được rất nhiều nấm, tối nay em nấu canh nấm cho anh uống được không?

Lan Lăng Sinh chỉ lặng lẽ cười nhìn Nam Nam.

- Còn nữa, số nấm ngày hôm nay không có độc, em đã kiểm tra mấy lần rồi. Em còn định bắt cá để bồi bổ cho anh, nhưng em ngốc quá, cá đều chạy hết rồi. À , còn nữa, hoa diên vĩ bên kia núi nở rất đẹp, ăn cơm tối xong, em đưa anh đi xem nha, đẹp lắm, còn có...

Tống Nam Nam như thường lệ nói với Lan Lăng Sinh về mọi việc vụn vặt hằng ngày, nhưng Lan Lăng Sinh lại cắt ngang cô ấy.

- Xin lỗi, Nam Nam, chỉ sợ anh không thể đợi để uống canh em nấu, cũng không thể đi ngắm hoa diên vĩ được nữa.

Nam Nam trầm mặc, sau đó kéo lấy tay áo Lăng Sinh:

- Anh muốn bỏ rơi em đúng không?

Lăng Sinh nắm tay Nam Nam, nhẹ nhàng nói:

- Nam Nam, em là linh hồn bảo hộ của anh, không ai có thể so với em biết rõ kỳ hạn sinh mệnh của anh. Kỳ hạn của anh sắp hết rồi.

Nam Nam luống cuống, nghẹn ngào nói: "Anh dùng 30 năm tuổi thọ làm trao đổi cứu em ra, anh hối hận không?"

Lăng Sinh nghiêng người qua, khẽ lau đi nước mắt trên mặt Nam Nam.

- Không hối hận, bởi vì em xứng đáng, đợi sau khi anh ch*t, em cũng đi đầu thai đi, anh...khụ khụ khụ...

Lan Lăng Sinh còn muốn nói gì đó, nhưng trận ho dữ dội lại kéo đến, một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.

- Lan Lăng Sinh! Lan Lăng Sinh! Lan Lăng Sinh!

Lan Lăng Sinh đã không thể lau đi vết máu trên miệng nữa, trán cậu gục trên vai Tống Nam Nam, khẽ thì thầm: "Anh...anh..."

Anh yêu em.

(Chính văn hoàn)
* * * * * * *

Không có phiên ngoại, truyện hoàn hơn một năm rồi nhưng tác giả không ra phiên ngoại.

Khi nào có sẽ cập nhật sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #ngontinh