Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 13

121.

Cơn mưa khiến bức tường bao quanh trường đại học dần trở nên nhạt nhòa.

Mũi tôi đè lên cửa sổ thủy tinh trên xe buýt, nhìn bóng lưng anh Quý Ôn dần biến mất nơi ngã rẽ.

Tôi nói với anh ấy rằng tôi đã đặt tên cho bông hoa đó, tên nó là Hope.

Có nghĩa là niềm hy vọng của tôi được sinh ra từ sự dịu dàng của anh ấy.

122.

Sau khi thi xong môn cuối cùng, không biết vì lý do gì mà Khúc Nghiêu và Vân Vân lại cãi nhau một trận. Trên đường về nhà, hai người họ đều không nói một lời. Tôi ôm cặp sách, không biết nên nói gì để xoa dịu bầu không khí lúc này.

Quý Vân rất hiếm khi lạnh mặt.

Nhưng một khi cậu ấy đã nổi giận, khuôn mặt cậu ấy lúc không nói một lời trông thật giống anh Quý Ôn.

Tôi chợt nghĩ như vậy.

Khi trăng lên đầu cành, Khúc Nghiêu chạy qua nhà tìm tôi.

Cậu ấy mặc áo hoodie màu trắng ngồi bên giường tôi. Bóng lưng cậu ấy lúc đội mũ áo cúi đầu xuống trông rất giống chú gấu trắng đang buồn thiu.

Tôi an ủi cậu ấy: "Yêu đương sẽ khó tránh khỏi cãi cọ mà."

Khúc Nghiêu cúi đầu không nói một lời, lát sau mới lên tiếng: "Trước kia tớ cũng từng hỏi cậu có muốn đi chơi bóng rổ với tớ không, tại sao cậu lại không đồng ý?"

Chắc là cậu ấy đã bắt gặp cảnh tôi lấy bóng rổ giúp Lục Quân.

Nghe cậu ấy nói vậy, không hiểu sao tôi lại cảm thấy hình như cậu ấy nhân tiện giận lây sang tôi luôn.

"Tớ chỉ hỏi cậu ấy về luật chơi bóng rổ thôi mà..." Tôi đáp: "Tớ muốn xem thử ngày nghỉ, tớ có thể đi chơi cùng các cậu hay không."

Khúc Nghiêu nói: "Vậy thì lẽ ra cậu nên hỏi tớ mới đúng."

Cậu ấy mím chặt đôi môi mỏng.

Nhưng khi tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, cậu ấy vẫn nở nụ cười, quay sang nhìn tôi nói: "Dư Triệu, cuối cùng cậu cũng chịu ra ngoài chơi với tớ. Chị tớ nói đúng, gần đây cậu hoạt bát hơn ngày xưa rất nhiều."

Tôi nói: "Tớ đang cố gắng mà."

Tôi thấy cậu ấy nở nụ cười, bèn nói thêm một câu: "Hay là ngày mai đi chơi luôn nhé? Đã lâu rồi tớ không ra ngoài chơi với các cậu."

Khúc Nghiêu đáp: "Ừ."

Nhưng một lát sau, cậu ấy lại nói thêm: "Chỉ có hai đứa mình đi chơi thôi."

123.

Chẳng lẽ cậu ấy không cần giải quyết mâu thuẫn với Quý Vân trước? Khi lái xe đi bên cạnh Khúc Nghiêu, tôi vẫn không nhịn được suy nghĩ về vấn đề này.

Khúc Nghiêu không nhắc tới chuyện đó, cho nên tôi cũng không dám hỏi nhiều.

Cậu ấy đang đọc cuốn tạp chí bóng rổ vừa phát hành. Tôi giữ xe đạp đi bên cạnh cậu ấy. Lúc ngẩng đầu lên, đột nhiên tôi thấy có một bộ quần áo trông rất ngầu trong shop quần áo bên kia đường.

Tôi không muốn mua quần áo mới đâu, chẳng qua là thấy nó rất đẹp nên nhìn chằm chằm nó trong chốc lát mà thôi.

Không biết từ khi nào, Khúc Nghiêu đã đứng bên cạnh tôi. Đến khi hoàn hồn lại, tôi nghe thấy cậu ấy nói một câu: "Cậu thích bộ đồ kia hả? Để tớ mua cho cậu nhé."

124.

Tôi xem giá tiền.

Sau đó nói với Khúc Nghiêu: "Tớ đột nhiên nhớ ra cây cảnh trong nhà còn chưa được tưới nước. Hay là mình về nhà đi."

Tôi vốn chẳng giàu có gì, bây giờ lại càng họa vô đơn chí.

Tôi lại không thể để Khúc Nghiêu mua cho tôi. Cậu ấy cũng phải để dành rất lâu mới có chút tiền tiết kiệm.

Khúc Nghiêu cầm lấy bộ quần áo đó, trực tiếp đẩy tôi vào phòng thay đồ. Cậu ấy bảo: "Cậu thay thử xem đi, tớ có tiền mà."

Tôi ngập ngừng: "Nhưng mà..."

Số tiền in trên mác thật đáng sợ.

Khúc Nghiêu đe dọa tôi rằng nếu tôi không thay đồ thì cậu ấy sẽ cù lét tôi ở đây, khiến tôi mất hết mặt mũi trước mặt mọi người.

Tôi lưỡng lự một lát, cuối cùng đành phải cúi đầu chịu thua trước cậu ấy.

Nhưng điều đáng sợ nhất là khi đã thay đồ xong, tôi chỉ muốn ra ngoài để soi gương một chút mà thôi, không hiểu sao lại có ba nhân viên trong shop vây quanh tôi, bắt đầu hùa vào khen ngợi tôi mặc bộ đồ này trông rất đẹp...

Tôi biết họ chỉ đang thực hiện nhiệm vụ để có thể bán bộ quần áo này, chứ không phải là thật lòng khen tôi đâu.

Tôi cảm thấy xấu hổ hơn là vui sướng.

Bởi vì họ vẫn luôn mồm khen ngợi, khiến tôi không tìm được cơ hội cởi đồ ra trả về chỗ cũ.

Ước gì có cái lỗ nào đó để tôi giấu mặt vào.

Khúc Nghiêu đang ở bên kia chọn thắt lưng. Tôi cố gắng nháy mắt cầu cứu cậu ấy.

Nhận thấy ánh mắt của tôi, Khúc Nghiêu cũng gật đầu, cười giơ ngón cái với tôi.

Sau đó lập tức đi trả tiền.

125.

Tại sao lại như thế?

Khúc Nghiêu, người bạn nối khố của tôi, lại chẳng hề ăn ý với tôi chút nào.

127.

Khúc Nghiêu và tôi sóng vai tựa lưng vào hàng rào bảo vệ bên bờ sông.

Khuôn mặt cậu ấy không được tinh xảo bằng Quý Vân, nhưng cũng rất đẹp trai. Cậu ấy có mắt hai mí ẩn và đôi mắt rất to. Trước ngày khai giảng, cậu ấy đã đi cắt đầu đinh, nhưng bây giờ tóc đã dài đến mức không chải sẽ rối bời.

Cơn gió nhè nhẹ thổi qua, mặt trời đỏ au dần chìm xuống lòng sông.

Cậu ấy huýt sáo giai điệu của một ca khúc đang thịnh hành, sau đó quay sang cười nói: "Lần trước tớ định dùng khoản tiền đó để mua xe đạp cho cậu... Nhưng cậu lại cứ nói không cần nên tớ luôn muốn mua thứ khác cho cậu."

Tôi nói: "Tớ thấy tiếc tiền quá, chắc không dám mặc ra ngoài đâu."

"Càng tiếc thì lại càng phải mặc." Khúc Nghiêu nói: "Chẳng lẽ cậu định nhét nó vào tủ đồ, chờ mấy năm sau, bởi vì tiếc nên quên mất nó, vậy thì chẳng phải sẽ càng lãng phí hay sao?"

Tôi không nhịn được bật cười, nói với cậu ấy rằng: "Khúc Nghiêu này, cậu nói câu này nghe như một người khác í."

Khúc Nghiêu gác khuỷu tay lên hàng rào, mở to mắt nhìn tôi: "Hả? Tớ không thể nói chuyện kiểu đó hả?"

Cậu ấy tiện tay xoa đầu tôi, nói bằng giọng bực bội: "... Lục Quân thân với cậu lắm hả?"

Tôi đáp: "Cậu ấy tốt bụng lắm, thường xuyên chơi cùng tớ."

"Tớ rất vui vẻ cậu có thêm nhiều bạn bè." Cậu ấy vươn tay ôm cổ mình, cúi đầu nói: "Mặc dù tớ vẫn sẽ ghen tỵ, cứ cảm giác như họ đã chia cắt mất thứ gì đó của tớ... Nhưng dù thế nào đi nữa, tớ lại nghĩ chỉ cần cậu vui vẻ là tốt rồi. Đó mới là điều quan trọng nhất đối với tớ."

128.

Tôi cũng biết ghen tỵ.

Mỗi khi tôi phát hiện sự ghen tỵ mọc rễ trong lòng mình, tôi sẽ cố gắng kìm nén sự sinh trưởng của nó.

Không ai có thể vượt qua lòng ghen tỵ. Bởi vì con người ai cũng có tâm tư riêng.

Sau đó tôi sẽ phát hiện có những niềm vui ngắn ngủi như ảo ảnh, thậm chí tôi còn chưa kịp nhớ lại thì nó đã tan biến, không để lại chút dấu vết nào.

129.

Tôi cho rằng câu nói thuận miệng của Khúc Nghiêu rất có lý.

Chính vì luyến tiếc, nên con người ta mới phải quyết tâm từ bỏ.

130.

Trong suốt một tuần nghỉ đông, mâu thuẫn giữa Quý Vân và Khúc Nghiêu vẫn chưa được giải quyết. Thậm chí Quý Vân còn chẳng mấy khi ra khỏi nhà. Rõ ràng là hàng xóm, vậy mà mấy ngày nay, số lần gặp mặt của chúng tôi lại vô cùng ít ỏi.

Bước ngoặt xuất hiện vào một buổi tối.

Quý Vân nhặt một con mèo về nhà.

Lúc ra ngoài vứt rác, tôi bắt gặp cậu ấy ôm thùng đứng ngay đầu ngõ.

Chú mèo mà cậu ấy vừa nhặt được trông rất giống cậu ấy. Cả hai đều rất xinh đẹp.

Quý Vân nhắc nhở tôi: "Triệu Triệu, móng vuốt của nó hơi sắc bén đấy, cậu đừng để nó cào trúng."

Tôi hỏi cậu ấy: "Cậu muốn nuôi nó hả?"

Quý Vân đáp: "Tớ không nuôi nó được. Mẹ tớ bị dị ứng lông mèo."

Một lát sau, cậu ấy dịu dàng nói: "Tớ sợ nó sẽ chết ở chỗ đó nên cuối cùng tớ vẫn mang nó về đây. Lát nữa tớ sẽ lấy chút thức ăn cho nó."

Bây giờ, cậu ấy lại trở về với hình tượng Quý Vân vừa hiền lành lại vừa thân thiện trong ấn tượng của tôi.

Tôi giúp cậu ấy lấy chăn và nước sạch tới, sau đó cùng Quý Vân ngắm chú mèo trắng ăn cơm. Quý Vân chống cằm nhìn nó, lông mi vừa dài vừa cong đong đầy ánh sáng của đèn đường, trông như được rắc bột kim tuyến lấp lánh.

Tôi hỏi cậu ấy: "Hay là kêu Khúc Nghiêu nuôi nó giúp mình nhé?"

Quý Vân nói: "Tớ với Khúc Nghiêu đang chiến tranh lạnh mà."

Tôi không biết mình có thể hỏi "tại sao" hay không. Vì thế tôi lưỡng lự một lát, cuối cùng tôi vẫn không thể kìm nén nổi lòng hiếu kỳ của mình.

"Thực ra thì chuyện đơn giản lắm." Vân Vân bỗng nở nụ cười, đáp: "Tớ với cậu ấy cãi nhau về vụ tớ có phải là đứa xấu bụng hay không. Tớ không thể nói cho cậu ấy hiểu, cho nên tạm thời không muốn để ý tới cậu ấy."

131.

Bởi vì Quý Vân không chịu cho tôi đi gọi Khúc Nghiêu, mà mẹ cậu ấy lại không cho cậu ấy dẫn mèo về nhà, thế nên chúng tôi đành phải tới nhà tôi để tắm cho con mèo. Con mèo mà cậu ấy mang về rất ngoan, lúc tắm nước ấm, nó chẳng giãy dụa là mấy.

"Chúng ta nuôi nó trong hẻm đi." Vân Vân ngồi bên cạnh tôi: "Tớ sẽ mua thức ăn cho nó. Còn Triệu Triệu, cậu nuôi nó cùng tớ, được không?"

Lúc cậu ấy gãi cằm cho chú mèo, tôi nhận thấy bàn tay của cậu ấy vô cùng xinh đẹp, móng tay cũng có màu rất tươi tắn.

Tôi đồng ý với cậu ấy.

132.

Tôi dùng len cũ làm một cái ổ cho con mèo.

Quý Vân bế chú mèo khoanh chân ngồi trên giường tôi, khen ngợi: "Triệu Triệu, cậu giỏi nữ công gia chánh thế, hình như cái gì cậu cũng làm được thì phải."

Tôi e thẹn đáp: "Bà nội từng dạy tớ cách may vá quần áo ấy mà..."

"Tớ cũng muốn cậu dệt cho tớ một cái khăn quàng cổ." Quý Vân nói: "Tớ đã thấy cái khăn quàng cổ của Khúc Nghiêu rồi. Mỗi lần thấy nó, tớ đều rất hâm mộ cậu ấy."

Dứt lời, cậu ấy mỉm cười nhìn tôi, đôi mắt đen láy như đong đầy nước suối trong veo.

"Chờ đến ngày sinh nhật của cậu, tớ cũng sẽ làm cho cậu một cái nhé." Tôi suy nghĩ một lát rồi hỏi cậu ấy: "Cậu muốn đặt tên cho con mèo là gì?"

Quý Vân xoa đầu chú mèo, đáp: "Gọi nó là Chiêu Tài nhé?"

Chú mèo đáp: "Meo."

Quý Vân nói: "Cậu nhìn nè Dư Triệu, nó cũng thấy cái tên này rất hay."

Thế... Thế à? Nhưng sao tôi lại thấy có gì đó sai sai ấy nhỉ?

133.

Tin tức tốt là anh Quý Ôn sắp về nhà.

Tuy nhiên tin tức xấu là một ngày trước khi anh ấy về nhà, Chiêu Tài đã ăn mất bông hoa của tôi mất rồi.

Tôi không thể cạy miệng nó ra kiểm tra xem có phải nó đã tiêu hóa mất bông hoa đó rồi hay không, cũng không thể nào nổi giận với nó được. Dù sao cũng tại tôi không dự đoán trước là chuyện này sẽ xảy ra cơ mà.

Nước mắt trong lòng tôi tuôn trào như suối phun.

Chờ lâu lắm mới nở ra một đóa hoa bé tí tẹo, vậy mà...

Tôi nên nói với anh Quý Ôn như thế nào đây?

Lúc ra ngoài, Khúc Nghiêu thấy chú mèo đang nằm trước cửa nhà tôi, bèn chạy tới hỏi tôi: "Sao lại có con mèo ở đây?"

Tôi buồn bã đáp: "Tớ đang nuôi nó giúp người khác."

Khúc Nghiêu đang định hỏi thêm câu gì thì Quý Vân đã đi ra từ bên kia. Cậu ấy không lên tiếng chào hỏi chúng tôi mà chỉ ngồi xuống kêu Chiêu Tài một tiếng, chú mèo lập tức nhảy ra từ sau lưng tôi, chạy tới ăn kem dinh dưỡng đặt trên tay cậu ấy.

Một lát sau, Quý Vân ngẩng đầu lên hỏi tôi: "Triệu Triệu nè, sao trông vẻ mặt cậu như mất hết hy vọng rồi vậy?"

Tôi đáp: "Ừ... Hy vọng của tớ bị ăn mất tiêu rồi."

Tôi không khống chế được nước mắt ầng ậng nơi khóe mắt, nhưng lại không muốn khóc ngay trước mặt họ.

Tôi muốn vùi mình vào lòng đất.

Mùa đông trồng một Dư Triệu đau buồn xuống đất, mùa hè mọi người sẽ phát hiện một bức tường vô hình mọc lên ở chốn này.

134.

Thấy tôi buồn bã, Quý Vân vô cùng áy náy, thế là cậu ấy đã vẽ rất nhiều hoa cho tôi,

Tôi nói với cậu ấy là không sao đâu, nói không chừng Chiêu Tài ăn mất hoa của tôi thì sẽ giúp tôi trở nên giàu có cũng nên.

Có lẽ xui xẻo đến một mức độ nhất định thì sẽ khổ tận cam lai.

Hôm Quý Ôn về nhà, tôi bèn ôm mèo đi tìm anh ấy, nói với anh ấy rằng: "Anh Quý Ôn ơi, hoa nở rồi, ở trong này này."

Trên cổ Chiêu Tài chính là bông hoa giấy mà Quý Vân đã vẽ.

Quý Ôn cúi xuống nhìn một lát. Bàn tay to của anh ấy vuốt ve bông hoa giấy, nói: "Em trồng ra mèo luôn hả?"

Tôi đáp: "Ý em là hoa bị nó ăn mất rồi..."

Con mèo nhảy ra khỏi vòng tay của tôi.

Tôi hỏi anh Quý Ôn: "Tại em không chăm cây cẩn thận nên chuyện mà chúng ta đã hứa hẹn... cũng có thể coi như không có."

Quý Ôn nói: "Tuần sau mình cùng đi nhé?"

Tôi ngơ ngác: "Dạ?"

Anh ấy trông rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại tràn đầy ý cười: "Chờ anh chuẩn bị thêm một vài thứ, sau đó cuối tuần sau anh sẽ thực hiện lời hứa của mình."

135.

Cảm ơn anh Quý Ôn, tôi lại bò lên mặt đất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top