Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 14+15

NGƯỜI THỨ BA MỜ NHẠT (P14 + P15)

*Câu chuyện về một người kém giao tiếp cố gắng tác thành cho hai người bạn của mình, kết quả chính mình cũng rơi vào hố.

Người dịch: Cẩm Lý Ngư

---------------------------------------

136.

Sau khi Khúc Nghiêu bắt đầu giúp chúng tôi chăm sóc chú mèo, cuối cùng cậu ấy và Quý Vân cũng đã có dấu hiệu làm hòa với nhau. Nhà Khúc Nghiêu chỉ có mình cậu ấy, thế nên chúng tôi thảo luận suốt một ngày, cuối cùng quyết định đặt chuồng mèo ở nhà cậu ấy.

Thủ tục nhận nuôi thú cưng rất rườm rà, còn phải dẫn Chiêu Tài đến chỗ thú y tiêm vaccine phòng bệnh mấy lần cùng với chữa vết nấm da nhỏ trên người nó. Chi phí đều do một mình Quý Vân chi trả, cậu ấy bảo đây là mèo do cậu ấy nhặt về nên đáng lẽ cậu ấy phải chịu trách nhiệm nhiều nhất.

Khúc Nghiêu đi phơi thảm trải sàn.

Lúc tôi đang đổ thức ăn cho mèo thì Quý Vân bỗng ngồi xuống đối diện tôi, vươn tay che khuất gương mặt tôi. Bàn tay hơi lạnh của cậu ấy mơn trớn khóe mắt tôi, đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi chằm chằm, cười nói: “Triệu Triệu, tớ rất thích những thứ trong đôi mắt cậu.”

Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy.

Cậu ấy chỉ mỉm cười, sau đó đứng dậy, bình tĩnh như thể vừa rồi cậu ấy chưa từng nói gì cả, còn lên tiếng chào hỏi Khúc Nghiêu vừa mới vào nhà.

137.

Lúc phơi quần áo, tôi lại thấy anh Quý Ôn bên cửa sổ.

Hình như anh ấy thích vừa đánh răng vừa đi loanh quanh trong phòng thì phải.

Anh ấy ngậm bàn chải gật đầu chào tôi.

Tôi nói: “Anh Quý Ôn ơi, hôm nay anh mặc áo đánh răng ạ?”

Anh Quý Ôn nhất thời khựng lại.

Sau đó anh ấy đóng cửa sổ.

Tôi buồn bã đứng trên ban công, đang thầm nghĩ có phải là mình đã nói sai hay không thì lại thấy anh Quý Ôn mở cửa sổ ra. Anh ấy ném một gói kẹo nhỏ lên ban công nhà tôi, nói: “Anh mua ở siêu thị trong trường. Đàn em trong phòng thí nghiệm bảo là loại kẹo này cũng ngon đấy.”

Dứt lời, anh ấy lại nhắc nhở tôi một câu trước khi đóng cửa sổ: “Ăn xong nhớ đánh răng cho kỹ vào.”

Tôi đáp: “À… Vâng ạ!”

Khi cửa sổ chỉ còn lại một khe hở nhỏ, tôi nghe thấy câu nói cuối cùng của anh Quý Ôn: “Dư Triệu, bình thường anh vẫn luôn mặc áo chứ không có ở trần.”

138.

Nửa đêm, tôi thức dậy, viết một đoạn vào nhật ký củ mình:

Lòng kiên nhẫn và sự lương thiện của một số người tốt bụng tựa như cơn mưa phùn liên miên không ngớt, vừa tưới cho hoa tươi, song cũng không ngại chia sẻ nguồn nước cho những cây cỏ dại ven đường.

Có lẽ là vì trên thế giới này vẫn còn những cơn mưa công bằng như vậy, thế nên cỏ dại mọc ra từ khe đá mới có thể sinh trưởng.

Cỏ dại không thể nở hoa, nhưng trong lòng cỏ dại sẽ tràn đầy những đóa hoa tươi thắm.

139.

Vân Vân và Khúc Nghiêu cùng làm cái chụp cho chậu cây của tôi, phòng ngừa Chiêu Tài lại ăn mất những bông hoa vừa chớm nở.

Vân Vân nói với tôi rằng chờ khi nào Chiêu Tài lên đến 10 ký, có lẽ lúc đó chúng tôi đều sẽ trở thành người giàu có.

Tôi đáp: “Chắc là tớ không làm được đâu. Nhưng sau này các cậu nhất định sẽ rất thành đạt.”

Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện về sau mình sẽ làm gì khi đã tốt nghiệp… Có lẽ tôi sẽ ở lại quê nhà, cố gắng mở một cửa hàng bán đồ ăn sáng.

Khúc Nghiêu hạ giọng thì thầm với tôi rằng, những gì của cậu ấy đều là của tôi tất. Nếu sau này cậu ấy phát đạt thì tôi có thể xài tiền của cậu ấy thoải mái.

Quý Vân bảo: “Chúng ta là một thể cộng đồng trong ngõ hẻm này, đương nhiên phải có phúc cùng hưởng chứ.”

Chẳng hiểu sao ba chữ “Thể cộng đồng” của cậu ấy lại làm cho cảm giác xa lạ trong lòng tôi đối với họ giảm bớt một chút.

Nhưng ngẫm lại, trong sách lịch sử tôi còn từng học bài Liên Xô tan rã nữa kìa. Cho nên lúc bế chú mèo, trong lòng tôi vẫn còn hơi sầu lo.

140.

Tôi không biết nơi mà anh Quý Ôn từng nói là nơi nào. Anh bảo tôi chỉ cần đi theo anh là được, thế nên tôi không hỏi nhiều.

Tôi không tiết lộ chuyện này cho Khúc Nghiêu và Vân Vân biết. Mặc dù tôi rất ít khi giấu diếm chuyện của mình với họ, nhưng mà… Tôi và anh Quý Ôn đã hứa hẹn với nhau rằng đây là bí mật, về sau tôi lại kể cho họ nghe vậy.

Khi tôi đeo ba lô ra đầu ngõ, anh Quý Ôn đã đứng đó chờ tôi. Anh ấy xách ba lô giúp tôi, hỏi: “Em mang theo những gì vậy? Hơi nặng đấy.”

Tôi đáp: “Em mang sữa đậu nành hạt óc chó.”

Anh Quý Ôn hỏi: “Loại lần trước hả?”

Tôi nghiêm túc lắc đầu, đáp: “Lần này em đã nghiền nát nó rồi mới pha với sữa.”

“Dư Triệu.” Quý Ôn nói: “Lúc nào em cũng nói chuyện nghiêm trang cả, đôi lúc anh cũng chẳng rõ là em đang nói đùa hay là nói thật nữa.”

Tôi đáp: “Em đâu dám nói đùa với anh Quý Ôn.”

Quý Ôn hỏi: “Không dám thật hả?”

Tôi trả lời: “Vâng, em rất kính trọng anh.”

Anh Quý Ôn bỗng giơ tay lên nhéo mũi tôi: “Dư Triệu, hai ta chỉ hơn kém nhau có mấy tuổi thôi, em đừng nói chuyện khách sáo như thế.”

141.

Hình như chúng tôi đang đến chỗ công viên chủ đề cách nhà khá xa. Lúc đã ngồi trên xe buýt, tôi vẫn còn cảm giác như đang nằm mơ. Chờ bao lâu nay, cuối cùng tôi cũng được ra ngoài với anh Quý Ôn thêm lần nữa.

Mỗi lần ra ngoài với anh ấy, tôi đều cảm thấy rất thoải mái. Chắc là tại anh ấy rất chu đáo, thường xuyên bận tâm đến cảm xúc của tôi.

Cứ như thể anh ấy là anh trai ruột của tôi vậy.

Tôi ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, đường phố dần trở nên xa lạ. Tối qua tôi ngủ hơi muộn, còn phải dậy sớm để chờ xe buýt nên dần dần, tôi cảm thấy hơi buồn ngủ.

Anh Quý Ôn bảo còn phải đi một khoảng cách rất xa, nếu tôi buồn ngủ thì có thể chợp mắt trong chốc lát. Khi nào sắp xuống xe, anh ấy sẽ gọi tôi dậy.

Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy hình như mình vừa cầm lấy thứ gì đó rất ấm áp, nhưng tôi không mấy bận tâm mà chỉ lo nắm chặt nó.

Đến khi thức dậy, tôi mới phát hiện thì ra mình nắm tay anh Quý Ôn!

Hay là tôi cứ giả vờ như mình còn đang ngủ, sau đó lén lún thả tay anh ấy ra nhỉ?

Trời đất! Tôi còn tựa đầu vào vai anh ấy chứa chứ!

Làm thế nào mới có thể ngồi thẳng người dậy mà không bị anh ấy phát hiện đây?

Tôi híp mắt, chậm rãi thả lỏng bàn tay mình ra, sau đó thử rút tay lại.

… Kế hoạch thất bại.

Anh Quý Ôn lại nắm chặt tay tôi.

Một tay còn lại của anh ấy còn đang quẹt màn hình điện thoại, cứ như thể tay kia cầm chặt tay tôi chỉ là một loại phản xạ vô điều kiện của anh ấy mà thôi.

Tai tôi đỏ nhừ, đành phải ngồi thẳng người dậy.

“Em dậy rồi hả?” Anh Quý Ôn nhìn tôi, hỏi: “Còn nửa tiếng nữa là đến nơi. Em đói không?”

Lúc nói câu này, anh vẫn chưa thả tay tôi ra.

Lòng bàn tay của tôi sắp chảy mồ hôi mất rồi.

Lúc nắm tay Lục Quân, tôi đâu có khẩn trương như thế này. Có lẽ là vì trong lòng tôi, anh Quý Ôn cứ như là anh trai ruột của tôi, cho nên lúc được anh ấy cầm tay, tôi cứ cảm thấy bối rối thế nào ấy.

Tôi đáp: “Dạ… Cũng hơi đói ạ.”

Anh Quý Ôn cho tôi xem quán cơm trên di động, gương mặt anh ấy kề sát vào mặt tôi.

Lông mày của anh ấy trông có vẻ hung dữ, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng.

Bàn tay anh ấy nhẹ nhàng cầm tay tôi.

Một lát sau, anh ấy nói: “Dư Triệu, em đừng bận tâm tới giá cả. Hôm nay anh mời em đi chơi mà, em chỉ cần phụ trách vui vẻ là đủ rồi.”

142.

Lúc ngồi dưới tàng cây ăn bánh trứng gà, trong lòng tôi vẫn còn hơi để bụng chuyện vừa nãy anh Quý Ôn nắm tay tôi.

Khi anh ấy quay sang nói chuyện với tôi, hơi thở ấm áp của anh ấy sẽ phả lên tai tôi.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, đám mây che khuất thái dương, không khí rất mát mẻ, cũng không có dấu hiệu sắp đổ mưa.

Anh Quý Ôn bắn cung rất giỏi. Tôi thử mấy lần mà vẫn không tài nào bắn trúng đích được, vậy mà anh ấy vừa ra tay cái là trúng hồng tâm luôn. Lúc đi cùng anh ấy, tôi lại không nhịn được mà quay sang nghiên cứu cơ bắp săn chắc trên cánh tay anh ấy, thầm nghĩ chờ đến khi lên đại học, có phải là mình cũng sẽ có cơ bắp như anh ấy không nhỉ?

Anh ấy cầm tay tôi, giúp tôi điều chỉnh tư thế rất nhiều lần, cuối cùng tôi cũng bắn trúng mũi tên đầu tiên.

“Em giỏi quá.” Anh Quý Ôn nói với tôi: “Khi đã nắm được bí quyết rồi thì mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều.”

Tôi nhìn chằm chằm điểm đỏ trên bia ngắm.

Mũi tên màu trắng lao ra khỏi cung tên, bay vùn vụt như xé rách không khí, tiếng xé gió khe khẽ vang lên một chút rồi lại biến mất.

143.

Tôi chủ động đưa ra ý kiến muốn chơi nhà ma, mục đích là để rèn luyện lòng can đảm cho mình.

Anh Quý Ôn hỏi: “Em muốn đi thật hả? Nhà ma ở đây hơi bị đáng sợ đấy.”

Tôi khẳng định: “Ma trong nhà ma đều là đồ giả, chắc em sẽ không sao đâu.”

Có điều trước đó tôi chưa từng chơi nhà ma bao giờ.

Một mặt là vì tôi chẳng mấy khi đi chơi, mặt khác, con người tôi luôn tự biết thân biết phận, cho nên chưa bao giờ dám thử những thứ quá kích thích.

Mặc dù tôi đã cố dồn hết dũng khí…

Song chưa vào nhà ma được năm phút thì tôi đã suýt nữa ngã khuỵu trước mặt thi thể giả đột nhiên rơi xuống từ trên nóc nhà. Thế là tôi không dám đi đằng trước nữa, chỉ biết ầng ậng nước mắt kéo góc áo của anh Quý Ôn đi theo anh ấy mà thôi.

Bởi vì quá sợ hãi nên suốt chặng đường, tôi luôn cúi đầu nói xin lỗi với những nhân viên đóng vai ma quỷ trong nhà ma, chủ yếu là để nhờ họ đừng đột nhiên chui ra hù dọa tôi.

Anh Quý Ôn cầm chặt tay tôi: “Đừng sợ, đều là đồ giả thôi mà.”

Tôi đáp: “Nhưng giả cũng rất đáng sợ…”

Anh Quý Ôn bảo: “Dư Triệu, hay là…”

Anh ấy còn chưa nói xong thì tôi bỗng nhận thấy dòng khí lạnh lẽo quấn quanh cổ chân mình. Tôi không kịp suy nghĩ kỹ xem đó là thứ gì, bàn tay tôi đã ôm chặt vòng eo của anh Quý Ôn theo phản xạ.

Hình như vừa có thứ gì đó chạm vào mắt cá chân tôi thì phải. Trong cơn hoảng hốt, đầu óc tôi tràn đầy hình ảnh của Đức Mẹ Maria. Đến khi bình tĩnh lại, tôi mới phát hiện mình đang bò trên lưng anh Quý Ôn.

Anh Quý Ôn im lặng chốc lát, sau đó lên tiếng: “Em nhắm mắt lại đi, để anh dẫn em ra ngoài.”

Tôi vội nói: “Xin lỗi, để em xuống dưới cái đã…”

Quý Ôn nói: “Không sao, cứ để như thế cũng được.”

Tôi như chú gấu Koala ôm chặt lấy cành cây bạch đàn.

Cảm ơn cây bạch đàn, cảm ơn anh Quý Ôn.

144.

Bởi vì tôi đã khóc trong nhà ma nên lúc ra ngoài, khóe mắt tôi vẫn đỏ hoe. Anh Quý Ôn bèn đi mua một cặp kính râm cho tôi mang…

Đó là cặp kính râm có gọng kính hình mặt trời.

Mặc dù đeo cái này cũng rất mất mặt, nhưng sau khi che khuất đôi mắt, tôi vẫn cảm thấy ổn hơn nhiều.

Tôi đứng bên cạnh hồ ước nguyện ngắm những con cá bơi lội trong hồ, nhân tiện ngắm bản thân mình phản chiếu trên mặt nước… Đeo kính râm trong ngày trời mát mẻ như thế này, trông tôi cứ như thằng mù ấy.

Anh Quý Ôn bảo tôi đeo cái kính này rất đẹp.

Chắc anh ấy chỉ an ủi tôi thôi.

145.

Trời về chiều bỗng đổ mưa phùn. Cho nên tôi và anh Quý Ôn vào cửa hàng tiện lợi ven đường tránh mưa trong chốc lát.

Những hạt nước nhỏ bé rơi trên thủy tinh. Bên ngoài là cảnh đường phố xa lạ.

Ánh đèn xe lướt qua trong giây lát khiến tôi ngơ ngẩn, dường như tôi đang nằm mơ. Trừ trường học, tôi rất ít khi rời khỏi ngõ nhỏ, cho nên chỉ cần đến những nơi nào hơi xa một chút, tôi đều sẽ nảy sinh ý nghĩ “Mình không thuộc về nơi này”.

Sau khi gia đình Vân Vân chuyển đến ngõ nhỏ, tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình có thể nói chuyện với anh Quý Ôn.

Vậy mà bây giờ tôi lại đi chơi với anh ấy một mình. Đây là một bước tiến nhảy vọt mang tính lịch sử trong cuộc đời của Dư Triệu.

Lúc tôi bỏ thêm sữa vào ly café hòa tan, anh Quý Ôn hỏi tôi: “Ngày mai em có bận việc gì không?”

Tôi đáp bình thường tôi không có việc gì cả, đa số thời gian luôn dành để đọc sách và làm bài tập.

“Sau này ra ngoài chơi nhiều một chút.” Anh Quý Ôn nói: “Đừng lúc nào cũng ở lì trong nhà.”

Anh ấy ngồi bên cạnh tôi, mỉm cười nói: “Em khác em trai anh rất nhiều, làm việc gì cũng rất thành thật. Thành thật không phải là chuyện xấu, nhưng quá thành thật thì sẽ biến thành chất phác.”

Tôi đáp: “Ba em bảo là em không đủ thông minh, cho nên mới phải cố gắng hơn người khác.”

Quý Ôn ca lại bảo: “Dư Triệu, ngay cả làm cha làm mẹ cũng không có tiêu chuẩn chính xác, cho nên lời nói và việc làm của họ chưa chắc đã đúng hết đâu.”

Tiếng mưa rơi cứ nhỏ dần, bản nhạc êm dịu vang lên trong cửa hàng tiện lợi. Hôm nay tôi đã quan sát kỹ mặt bên của anh Quý Ôn thật lâu, cuối cùng rút ra một kết luận, có lẽ là trước kia tôi không thân với anh ấy, trong lòng có thành kiến nên lúc nào cũng nghĩ anh ấy rất hung dữ. Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy anh ấy vô cùng hiền hòa.

Tôi nói với anh ấy rằng: “Anh Quý Ôn ơi, anh cứ như thần tiên trên trời ấy, cái gì cũng biết hết, quá giỏi luôn.”

Anh Quý Ôn đang trộn mì trong tô, nghe vậy thì bỗng chững lại, lát sau mới lên tiếng: “Em nên coi anh là người bình thường thì tốt hơn.”

Nếu tôi có thể xây nhà thờ trong lòng mình thì tôi sẽ điêu khắc anh Quý Ôn thành tượng thần đặt trong đó, ngày nào cũng cầu nguyện, mong anh ấy giải đáp những nghi hoặc trong lòng giúp mình.

146.

Anh Quý Ôn xem dự báo thời tiết ngày mai, nói tối nay cơn mưa sẽ ngừng. Khu vực này không có tòa nhà nào quá cao che khuất tầm mắt, nếu chúng tôi tạm thời tá túc trong khách sạn tư nhân một đêm thì không chừng sáng sớm ngày mai sẽ được ngắm cảnh mặt trời mọc.

Đương nhiên là tôi không có ý kiến gì hết. Bây giờ chỉ cần là lời anh ấy nói thì tôi đều biểu hiện như một cỗ máy chỉ biết gật đầu.

Lần đầu tiên ở trọ trong khách sạn tư nhân, tôi phát hiện nơi này còn cung cấp cả áo choàng tắm.

Tôi tắm qua loa một lần, sau đó thử mặc một cái áo choàng tắm màu trắng.

Tôi nói với anh Quý Ôn đang xem kênh điện ảnh: “Em thấy mặc cái này vào trông như gấu trắng í.”

Quý Ôn nhìn tôi một lát rồi mới phát biểu: “Ừ, giống lắm.”

Anh ấy vỗ lên chỗ trống bên cạnh mình, nói: “Tới đây xem điện ảnh với anh đi.”

Lúc anh ấy nói câu này, tôi bỗng nhớ lần trước Quý Vân gọi tôi cũng dùng giọng điệu giống hệt như thế.

Mặc dù họ có rất nhiều điểm khác nhau, nhưng vì là anh em nên vẫn giống nhau ở một số chi tiết nhỏ.

Đồng hồ sinh học thường ngày của tôi là đi ngủ lúc mười giờ rưỡi, cho nên chưa xem điện ảnh được bao lâu thì tôi đã buồn ngủ rồi.

Trong giấc mơ, tôi biến thành một chú gấu trắng không biết nói.

Sông băng hòa tan, một cái cây khổng lồ mọc lên từ mặt biển.

Tôi thầm nghĩ sao lại có cái cây mọc trong nước biển vậy nhỉ? Thế là tôi bèn chạy tới nghiên cứu, kết quả nghiên cứu là tôi phát hiện cái cây này ôm ấm lắm.

Nếu sông băng tan hết thì tôi sẽ tiến hóa từ gấu trắng thành gấu Koala, ôm thân cây mà sống cũng được.

147.

Lúc bị anh Quý Ôn đánh thức, trong phòng còn rất tối, cứ như vô số tơ liễu màu xám bay khắp phòng. Tôi ngái ngủ ngồi dậy, bỗng nhiên đâm trúng thứ gì đó mềm mại.

Tôi vươn tay lên chạm vào nó theo phản xạ.

… Thế là tôi choàng tỉnh, im lặng nhìn lồng ngực của anh Quý Ôn dưới bàn tay mình. Bởi vì phòng còn tối nên tôi không thấy rõ vẻ mặt của anh Quý Ôn, tôi mong là anh ấy cũng không thấy rõ tôi vừa làm cái gì.

Đành phải làm lại từ đầu thôi.

Nghĩ vậy, tôi bèn nằm xuống giường.

148.

May mà anh Quý Ôn không so đo với tôi.

149.

Lần đầu tiên tôi được chụp ảnh với mặt trời mới mọc.

Anh Quý Ôn bảo sau này anh ấy sẽ rửa ảnh cho tôi. Anh ấy nói là hơi khuất nguồn sáng một chút, nhưng chỉ cần chỉnh lại màu sắc tí xíu thì sẽ ổn thôi. Khi đã ngồi trên xe buýt, tôi vẫn luôn cúi đầu xem album ảnh của anh ấy, lúc này tôi mới phát hiện anh ấy còn chụp rất nhiều tấm ảnh lúc chúng tôi đi chơi ở công viên hôm qua.

Có một tấm tôi đang đứng cạnh hồ ước nguyện ngắm cá bơi lội.

Anh ấy quay sang, cúi đầu cùng xem ảnh chụp với tôi, khóe môi khẽ cong lên.

Chúng tôi ngồi sánh vai bên nhau, anh ấy ngồi cách tôi không gần cũng không xa, vừa đủ để tôi cảm thấy gần gũi, nhưng sẽ không khó chịu vì khoảng cách quá gần.

Vành nón tạo ra một cái bóng trên gương mặt anh ấy. Tôi cố gắng cảm nhận niềm vui khi được đi chơi từ trên người anh ấy, cuối cùng cũng có thể mặc cho bản thân mình đắm chìm trong niềm hân hoan.

150.

Nước sông gợn sóng lấp lánh.

Chờ đến khi về nhà, tôi phải nói với đám Khúc Nghiêu rằng từ trên sân thượng của khách sạn tư nhân ở phía tây nam thành phố có thể ngắm cảnh mặt trời mọc rất đẹp. Tôi cũng muốn được đi chơi với họ một lần.

Khi thấy mặt trời dần dần ló dạng, trong lòng tôi lại nổi lên cảm xúc xao động mãnh liệt khó có thể miêu tả thành lời.

151.

Đến khi vào nhà, thấy bà nội đang lột đậu phộng, tôi mới chợt nhớ ra mình đã quên gọi điện báo cho người nhà một tiếng. Bà nội nói hai đứa nhỏ hàng xóm đều ghé qua hỏi thăm tôi, nhưng bà cũng không biết tôi đã đi đâu. Bà còn định nói với ba tôi một tiếng, nhưng không lâu sau Vân Vân đã chạy qua nói cho bà biết tung tích của tôi.

Nếu bà nội mà trẻ hơn một chút thì chắc chắn sẽ răn dạy tôi một trận. Nhưng bây giờ bà chẳng mấy khi nói chuyện nếu không có răng giả, cho nên bà không còn tâm sự với tôi nhiều như ngày xưa nữa.

Tôi ngồi bên cạnh bà, rót thêm nước nóng vào ly cho bà: “Đi chơi vui lắm bà ạ.”

Bà nội gật đầu.

Tôi lại nói: “Hay là hôm nào gia đình chúng ta cũng cùng nhau ra ngoài chơi thử xem…”

Bà nội không đáp lời.

Bà chỉ cúi đầu lột đậu phộng, trông như thể bà không nghe thấy lời nói của tôi vậy.

Tại vì bà đã già nên tai bị nghễnh ngãng, không nghe thấy tôi nói gì, hay là vì tôi không nên nhắc tới “gia đình chúng ta”?

Bà nội không đáp lại lời tôi nói. Tôi cũng không dám nói cho ba mẹ nghe.

Có lẽ gia đình của tôi vốn dĩ là như vậy. Nó sẽ không trở nên tốt đẹp hơn, nhưng cũng sẽ không tan vỡ. Mọi người không can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau, cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục trôi qua một cách bình dị và êm đềm.

152.

Lúc thu quần áo, tôi nghe thấy tiếng cãi cọ bên nhà Vân Vân.

Tôi lắng nghe một lát mới phát hiện là Vân Vân và anh Quý Ôn đang cãi nhau. Không biết là thứ gì rơi xuống sàn nhà mà nghe một tiếng rõ to, sau đó là sự tĩnh lặng. Chốc lát sau, giọng Vân Vân vang lên: “Quý Ôn, anh đừng hòng cướp mất…”

Tiếng cãi cọ nhanh chóng nhỏ dần.

Bởi vì cô Quý đã xách bột mì về nhà.

Tôi còn đang mờ mịt thì bỗng nghe thấy tiếng cửa thủy tinh mở ra.

Tôi ngoảnh đầu lại, thấy Khúc Nghiêu chạy sang nhà mình.

Mồ hôi chảy đầy trên mặt cậu ấy.

Cậu ấy bình phục nhịp thở một chút, sau đó gọi tôi: “Dư Triệu.”

153.

Rõ ràng cậu ấy chỉ kêu hai chữ thôi, nhưng trong phút chốc, không hiểu sao tôi lại nhận thấy sóng gió mãnh liệt từ trong lời nói của cậu ấy.

Tại sao lại thế?

- HẾT TẬP 1 –
---------------------------------------
(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top