Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 16

NGƯỜI THỨ BA MỜ NHẠT – TẬP 2 – P16

“Cuộc chiến tranh thời thanh xuân tuy không đổ máu, nhưng vẫn khó có thể kết thúc một cách hòa bình.”

Người dịch: Cẩm Lý Ngư

154.

Khúc Nghiêu mua một hộp kem khẩu vị mới. Cậu ấy ngồi bên cạnh tôi, mở bịch kem giúp tôi, một lát sau mới thu hồi vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa có phần tức giận.

Cậu ấy cúi đầu cắn một miếng kem.

Bởi vì cậu ấy cắn miếng kem rất lớn nên lúc ăn, má trái cậu ấy căng phồng lên.

Loại kem mà cậu ấy mua có vị pha trộn giữa nho và đào, rất ngọt.

Khúc Nghiêu nghiêng người, tựa lưng lên vai tôi, đầu ngọn tóc nhòn nhọn của cậu ấy quét qua tai tôi.

Cậu ấy nói: “Hôm qua tớ định đưa kem cho cậu, nhưng chờ mãi không thấy cậu về.”

Trong lòng tôi cảm thấy đúng là mình đã làm sai, thế nên tôi áy náy nói: “Xin lỗi cậu… Tớ quên không nói với cậu một tiếng.”

Khúc Nghiêu vừa nhai kem vừa bảo: “Cậu lại xin lỗi làm gì? Chỉ cần cậu không sao là tốt rồi. Cậu đi đâu chơi vậy? Kể cho tớ nghe với.”

Tôi kể cho cậu ấy nghe về nhà ma, về trò chơi bắn cung tên, cùng với cảnh mặt trời mọc sáng nay.

Khi mặt trời mọc, những tia nắng sớm chậm rãi bao bọc chung quanh cơ thể mình, tôi sẽ có cảm giác vô cùng yên lòng, dường như mọi đau khổ trong cuộc đời đều tan biến dưới ánh nắng ban mai ấm áp dịu dàng ấy.

Tôi tổng kết cảm tưởng của mình, cuối cùng nói với Khúc Nghiêu: “Cậu cũng là mặt trời mới mọc của tớ.”

155.

Khúc Nghiêu không đáp lời. Cậu ấy dựa vào người tôi một lát. Đến khi cậu ấy quay sang nhìn tôi, tôi mới phát hiện cây kem trên tay cậu ấy đã hơi tan chảy, nhưng cậu ấy lại không hề có ý định lau vết kem dính trên áo mà cứ ngồi im đó, trông như đang ngẩn người.

Thì ra không phải chỉ mình tôi đột nhiên ngơ ngác lúc người khác đang nói chuyện…

Tôi ném khăn tay để trên giường cho cậu ấy, lúc đó cậu ấy mới hoàn hồn lại, luống cuống lau vết kem dính trên áo.

Lau xong, cậu ấy đứng lên hỏi tôi: “Hôm nay chúng ta… có thể tắm chung với nhau được không?”

156.

Phòng tắm nhà Khúc Nghiêu khá là rộng rãi, hai người tắm chung cũng không chật chội.

Trước kia, bà nội từng hứa với ba mẹ Khúc Nghiêu là khi nhà họ vắng người lớn, bà sẽ đưa chút thức ăn qua nhà họ. Hồi Khúc Nghiêu còn rất nhỏ, để tránh con nít ở nhà một mình sẽ xảy ra tai nạn, bà nội còn kêu tôi tắm chung với cậu ấy.

Ý bà là rửa một cái đĩa đều là rửa, rửa hai cái đĩa cũng là rửa, rửa chung với nhau thì còn bớt tốn sức hơn ấy chứ.

Khúc Nghiêu ngồi trong bồn tắm, ngón cái và ngón trỏ khoanh lại thành một vòng tròn, bắt đầu thổi bong bóng. Những quả bong bóng xà phòng rực rỡ nhiều màu bay lên giữa không trung, cuối cùng vỡ tan thành từng giọt nước li ti rơi lả tả.

Tựa như những mảng màu sặc sỡ đột ngột xuất hiện trên màn hình TV trắng đen.

Cách những giọt nước nhỏ li ti rực rỡ ấy, tôi chợt đối diện với đôi mắt màu nâu, má lúm đồng tiền khi mỉm cười, cùng với mái tóc đen rối bời của cậu ấy.

Chẳng hiểu sao tới tận bây giờ, khoảnh khắc ấy vẫn in sâu trong lòng tôi, để lại ký ức chưa bao giờ phai nhòa.

157.

Tôi sờ cổ, nhận thấy thân thể của mình trong gương thật sự gầy hơn Khúc Nghiêu rất nhiều. Cũng không phải là vì thường ngày tôi kén ăn, chẳng qua là vì tôi rất ít khi vận động, rất ít khi suy nghĩ nhiều nên tiêu hao rất ít tinh lực, cho nên mới hấp thụ ít năng lượng hơn cậu ấy.

Khúc Nghiêu mở vòi nước ấm.

Cậu ấy thở hắt ra một hơi, sau đó đi tới, đứng trước gương cùng tôi.

Cậu ấy bàn tay đặt sau cổ của tôi, hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”

“Hình như cậu sắp trở thành người lớn rồi.” Tôi nghiêm túc quan sát một lát: “Nhưng tớ lại trông như mãi vẫn chẳng lớn lên chút nào… Thể trạng cũng không thay đổi là mấy. Bắp tay của cậu to hơn tay tớ nhiều…”

Khúc Nghiêu nói: “Bởi vì khung xương của cậu nhỏ hơn tớ nên sau cấp 2 mới dần dần khác nhau.”

Một lát sau, cậu ấy bóp sữa tắm cho tôi, nói với tôi: “Mà công nhận cậu gầy thật đấy. Sau này tớ phải giám sát một ngày ba bữa để cậu ăn nhiều chút mới được.”

Tôi đáp: “Thế thì tớ sẽ cố gắng ăn nhiều một chút.”

“Triệu Triệu, thực ra tớ cảm thấy…” Cậu ấy cầm khăn chà lưng cho tôi, nói: “Cậu không cần ép mình phải trở thành người lớn đâu. Cứ như bây giờ cũng được mà.”

158.

Tôi cúi đầu ngửi mùi thơm trên mu bàn tay của mình. Đến khi Khúc Nghiêu xối sạch bọt xà phòng trên lưng tôi, cậu ấy bỗng giơ tay lên bịt mắt tôi lại.

Lòng bàn tay cậu ấy rất ấm, thân thể áp sát vào người tôi cũng rất ấm. Ban đầu tôi hơi kinh ngạc, nhưng cậu ấy vẫn cứ ôm tôi không nói một lời nên tôi cũng không giãy dụa.

Mái tóc ngắn bị nước xối ướt của cậu ấy dán trên cổ tôi, giọng nói khàn khàn: “Triệu Triệu, tớ thật tệ.”

Một lát sau, cậu ấy mới trầm giọng nói: “Tớ không biết mình nên làm gì bây giờ… Lúc nào tớ cũng làm sai, nhưng tớ lại cảm thấy phải làm thế mới đúng…”

Tôi thầm nghĩ hình như mâu thuẫn giữa cậu ấy và Vân Vân đã được giải quyết rồi mà, chẳng lẽ cậu ấy vẫn còn đang phiền não vì chuyện đó?

Tôi chần chờ một lát, cuối cùng quyết định an ủi cậu ấy: “Không sao đâu, tớ cũng hay làm sai mà.”

Hay là cậu ấy bị ốm nhỉ?

Tôi suy nghĩ một lát, cảm thấy đúng là hôm nay cậu ấy có gì đó khang khác ngày thường. Thế nên tôi bèn hỏi thêm một câu: “Khúc Nghiêu, cậu thấy không khỏe chỗ nào à?”

Cậu ấy không đáp lại, bàn tay vẫn che kín đôi mắt của tôi.

Hình như có thứ gì đó nóng rực cộm trên eo tôi thì phải.

159.

Nhớ lại cậu bạn nối khố của mình thích con trai, tôi rất thông cảm cho tình huống hiện tại của cậu ấy.

Chẳng trách Khúc Nghiêu không chịu cho tôi quay lại nhìn cậu ấy.

Tôi hỏi cậu ấy: “Cậu có muốn ‘tự xử’ không?”

Mặc dù tôi chưa từng làm chuyện ấy, nhưng cũng đã tìm hiểu một chút thông qua sách báo. Khúc Nghiêu chợt thả tay ra, động tác nhanh như bị chạm phải nước sôi í. Lúc tôi ngoảnh đầu lại nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng kinh ngạc trân trối nhìn tôi.

Tôi hỏi: “Tại tớ ở đây nên cậu không tiện hả?”

Khúc Nghiêu đáp: “Không phải. Cậu không cảm thấy tớ rất…”

Vòi hoa sen trong tay cậu ấy vẫn đang phun nước ào ào.

Khúc Nghiêu khựng lại ở chữ “rất” thật lâu mà không thể rặn ra được từ nào nữa. Tôi đoán có lẽ là vì cậu ấy học ngữ văn quá tệ.

Tôi và cậu ấy đứng nhìn nhau trong phòng tắm đầy hơi nước một lát, ngay khi tôi vừa quyết định sẽ ra ngoài mặc quần áo thì Khúc Nghiêu mới nói hết câu, vẻ mặt rất khó miêu tả thành lời: “Cậu có thể giải quyết giúp tớ được không?”

160.

Tôi tựa lưng vào bồn rửa tay, đang định cúi đầu chạm vào phần dưới của Khúc Nghiêu thì cậu ấy bỗng kêu “Khoan đã”, sau đó đặt tay lên mặt tôi.

“Triệu Triệu…” Khúc Nghiêu hỏi tôi: “Cậu có cảm thấy là lạ không?”

Tôi thay đổi tư thế, ngả lưng ra đằng sau thêm một chút, đáp: “Không có.”

Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, nói: “Để tớ dạy cậu cách làm nhé.”

Đầu ngón tay hơi thô ráp của cậu ấy lướt qua “hai quả bóng” nho nhỏ dưới thân tôi, bàn tay thường xuyên chơi bóng rổ bao trùm lên chú họa mi của tôi, vuốt ve từ phần đầu tới gốc đùi.

Tôi cho rằng ít nhiều gì Khúc Nghiêu cũng sẽ thấy hơi ngại khi đụng chạm vào chỗ ấy của tôi, nhưng lúc này tôi nhận thấy cậu ấy còn nghiêm túc và chuyên chú hơn cả tôi nghĩ… Thế là tôi càng ngả người ra sau, cậu ấy lập tức nghiêng người về phía tôi.

Cả người tôi như đã hoàn toàn bị bao phủ bởi mùi hương trên người Khúc Nghiêu vậy.

Cảm giác vừa xa lạ lại vừa dễ chịu.

Ban đầu tôi còn nhìn chằm chằm động tác của cậu ấy, nhưng sau này, tôi vẫn không nhịn được quay đầu sang chỗ khác. Khi tay Khúc Nghiêu dừng lại giữa hai chân tôi, bởi vì khoảng cách giữa chúng tôi quá gần nên tôi không nhịn được, lỡ bắn chất nhầy trắng lên bụng cậu ấy.

Khúc Nghiêu hỏi: “Cậu thấy thoải mái không?”

Tôi gật đầu.

“Vậy là được rồi.” Khúc Nghiêu nói: “Lần đầu tiên tớ làm giúp người khác nên không biết là có làm đúng mức hay không.”

Tôi nói: “Vậy thì tới lượt tớ…”

“Không sao đâu.” Khúc Nghiêu bật cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Cậu ra ngoài mặc quần áo trước đi, tớ tự xử là được rồi.”

161.

Lúc tôi đang ngồi trong phòng khách nhà Khúc Nghiêu xem Tom và Jerry thì Vân Vân bưng một đĩa lê đã cắt sẵn lại đây.

Thấy tôi, cậu ấy vẫn luôn mỉm cười dịu dàng, nói: “Tớ nghe thấy tiếng TV nên đoán chắc cậu đang ở nhà Đại Nghiêu.”

Cậu ấy đẩy đĩa lê đến trước mặt tôi, nói: “Tớ rắc thêm bột mơ sấy đấy, cậu ăn thử xem có thích không.”

Tôi cắn thử một miếng, vị chua chua ngọt ngọt, rất là ngon.

Quý Vân mặc áo sơ mi ngắn tay. Bình thường trông cậu ấy rất mảnh khảnh, nhưng trên tay vẫn có cơ bắp, chẳng qua không quá rõ ràng mà thôi.

Cậu ấy hỏi tôi: “Đại Nghiêu đang tắm hả?”

Tôi gật đầu.

Chốc lát sau, tôi không nén nổi tò mò nên hỏi: “Cậu với anh Quý Ôn cãi nhau hả?”

Quý Vân ngồi xuống bên cạnh tôi, nâng mí mắt lên đáp: “Lúc nãy cậu nghe thấy hả? Thực ra cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu, chẳng qua là tớ muốn cãi nhau với anh ấy thôi.”

Cậu ấy bỗng nở nụ cười: “Thực ra thì anh em ruột đôi khi sẽ chung sống với nhau kiểu đó, anh ấy chướng mắt tớ, tớ cũng chướng mắt anh ấy. Nhưng vì mẹ tớ mong rằng anh em tớ có thể chung sống hòa thuận với nhau nên ngày thường, bọn tớ vẫn rất hòa bình.”

Nói rồi, cậu ấy tạm dừng một chút, khóe môi rủ xuống.

Một lát sau, cậu ấy xích lại gần tôi hơn nữa, rũ mi mắt hỏi tôi: “Triệu Triệu, cậu vừa mới tắm ở nhà Đại Nghiêu hả?”

Tôi gật đầu đáp ừ.

Quý Vân nói: “Thì ra là thế…”

Cậu ấy chống cằm, nhìn chằm chằm vào màn hình TV, hàng mi dài khẽ run lên, nói: “Lục Quân gửi tin nhắn cho tớ hỏi cuối tuần này cậu muốn ra ngoài ăn đồ nướng với cả lớp không. Cậu muốn đi không?”

Trước kia, lớp tôi cũng từng tổ chức hoạt động tương tự, có điều lúc ấy không ai gọi tôi đi cùng.

Bây giờ Lục Quân lại thông báo với tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy thật hạnh phúc.

Không ngờ ngày nghỉ mà cậu ấy vẫn nhớ đến tôi.

“Vậy lát nữa cậu gọi điện thoại cho cậu ấy bằng di động của tớ đi.” Vân Vân đang nói chuyện thì Chiêu Tài chui ra từ dưới gầm ghế sofa, nhảy vào lòng cậu ấy. Cậu ấy vuốt ve lưng mèo, cúi đầu hỏi tôi: “Lục Quân tốt lắm hả?”

Tôi đáp: “Cậu ấy thường xuyên dẫn tớ đi chơi cùng.”

Quý Vân nói: “Tớ cũng muốn…”

Cậu ấy còn chưa kịp nói hết câu thì Khúc Nghiêu đã quấn khăn tắm đi ra, đang định đi lấy quần.

162.

Khúc Nghiêu nói bởi vì Chiêu Tài có thể tự túc trong chậu cát mèo, không tự ý chạy ra bên ngoài nên cứ thả nó trong nhà, cho nó chạy khắp nơi.

Song khi cầm trên tay chiếc quần đen dính đầy lông mèo, cậu ấy vẫn lộ vẻ hối hận.

Chiêu Tài ngồi trên đùi tôi, thè lưỡi liếm gel dinh dưỡng, vừa ăn vừa rụng lông.

Trên quần áo của tôi cũng dính đầy lông của nó.

Nhưng vì loài mèo quá đáng yêu nên cuối cùng, con người vẫn quyết định tha thứ cho chúng.

163.

Thực ra trong lòng tôi vẫn lấn cấn chuyện Vân Vân và anh Quý Ôn cãi nhau. Tôi cứ cảm thấy đó là do tôi tự tiện đồng ý đi chơi với anh Quý Ôn nên mới thế.

Lúc ngồi trên giường Khúc Nghiêu chơi tú lơ khơ với họ, trong lòng tôi vẫn luôn hồi tưởng tiếng đồ đạc bị đập vỡ.

Anh Quý Ôn không phải là anh trai của tôi. Anh ấy là anh trai của Quý Vân.

Bởi vì tôi hơi phân tâm, không nhìn kỹ bài nên chẳng mấy chốc đã thua.

Quý Vân vừa cười vừa đến gần, dán giấy lên mặt tôi rồi nói: “Lúc xem bài mà cũng ngẩn người được à? Dán đủ 5 tờ sẽ bị trừng phạt đấy nhé.”

Tôi lập tức tỉnh táo, chuyên chú chơi bài với họ tiếp. Song mặc dù tôi đã tập trung tinh thần hết mức có thể, nhưng vẫn không thoát khỏi vận mệnh thua bốn ván liên tục.

Tôi không muốn thừa nhận chuyện trình độ chơi bài của mình quá tệ nên đành phải trái lương tâm tự nhủ rằng, chẳng qua là vì tôi xui xẻo mà thôi, chuyện thường ngày ở huyện ấy mà.

164.

Thực ra cũng không thể gọi là trừng phạt, chẳng qua là Quý Vân lại gần thọc lét tôi mà thôi. Cậu ấy thoạt nhìn không to cao bằng Khúc Nghiêu, nhưng khi tôi muốn lùi về sau để tránh né, cậu ấy lại giữ chặt cổ chân tôi, khỏe đến mức khiến tôi bất ngờ.

Tôi bị nhột đến nỗi vừa cười vừa ngã ngửa trên giường. Chơi chán, Quý Vân mới tha cho tôi, còn cười hỏi: “Triệu Triệu, cậu cảm thấy anh trai tớ thế nào?”

Đôi mắt đen láy của cậu ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi, cứ như đây chỉ là một câu hỏi bâng quơ mà thôi.

Tôi đáp: “Anh Quý Ôn rất giỏi.”

Quý Vân nheo mắt: “Cũng đúng. Mọi người đều bảo anh ấy rất giỏi.”

Cậu ấy ngồi thẳng dậy, rồi như chợt nhớ ra chuyện gì đó, cậu ấy cầm điện thoại đưa cho tôi, nói: “Suýt nữa thì quên… Bây giờ còn chưa khuya lắm, cậu gọi điện thoại cho Lục Quân xem thử đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top