Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 18

174.
Tôi thử cùng Lục Quân gia nhập giai đoạn chơi trò chơi. Lúc nghe các loại luật chơi, đầu óc tôi tràn đầy mờ mịt. Chờ đến khi phản ứng lại thì tôi đã thua mấy lượt.
Cho nên ly rượu của tôi chẳng mấy chốc đã bị rót đầy.
Lục Quân hạ giọng thì thầm với tôi: “Nồng độ cồn không cao đâu. Nhưng nếu cậu không thích uống thì cứ đổi ly cho tớ.”
Tôi thầm nghĩ mình không thể để cậu ấy chiếu cố mãi được, cho nên không đưa ly cho cậu ấy.
Nói thật, tôi không am hiểu chơi những trò chơi nhỏ như thế này, nhưng tôi vẫn rất vui vẻ. Tất cả mọi người đều đang cười, bầu không khí rất náo nhiệt. Còn có người gọi tên tôi, nói đùa với tôi mấy câu.
Khi tôi bồi hồi bên cạnh sự trong suốt, đứng cách một lớp thủy tinh nhìn mọi người thỏa sức vui cười đùa giỡn với nhau ở một thế giới khác, đối với tôi mà nói, niềm vui ấy đã từng xa xôi đến nỗi không thể với tới.
Mọi cảm xúc của tôi đều rất nhạt nhẽo, không có sự vui vẻ ngập tràn, cũng không đến mức đắm chìm trong bi thương.
Không biết có phải là vì rượu vào nên tư duy của tôi trở nên càng trì độn hơn hay không mà sửng sốt một hồi lâu, tôi mới phát hiện miệng chai rượu đã xoay đến trước mặt mình.
Tôi rút được một lá bài mạo hiểm.
Trên lá bài đó viết “Hôn người bạn mà thích nhất ở đây một cái”.
Nghe tôi đọc xong, Lục Quân nói: “Hay là đổi…”
Bạn của cậu ấy ngồi bên cạnh reo lên: “Đã bảo là mạo hiểm rồi mà, nếu được đổi tấm khác thì chán lắm! Dư Triệu, cậu muốn chọn ai trong số bọn tớ cũng được!”
Đầu óc tôi ù đi, không hề suy nghĩ mà lập tức điền tên Lục Quân vào chỗ trống.
Cậu ấy xê dịch chiếc ghế, quay sang hơi kinh ngạc nhìn tôi.
Đôi mắt màu nâu của cậu ấy tràn ngập thiện ý.
Tôi hơi nâng cằm, một tay đỡ lưng ghế, nghiêng mặt sang bên, nhẹ nhàng hôn một cái lên má cậu ấy.
Tôi hỏi Lục Quân: “Xin lỗi… Cậu có để bụng không…”
Đầu óc tôi hơi mơ màng, cảm thấy mình nói chuyện mà lưỡi cứ thắt lại.
Lục Quân nhìn tôi, không lên tiếng.
Cứ như thể có một con gấu nâu rất lớn đang ngồi trước mặt tôi.
Hình như có người kêu tôi lại gần hôn cậu ấy thêm cái nữa, nói rằng chỉ hôn lên má thì không tính.
Thế là tôi thành thật ôm lấy mặt Lục Quân, chậm rãi kề sát, lại hôn lên khóe môi cậu ấy.
Tôi khẽ kêu tên cậu ấy: “Lục Quân.”

175.
Lục Quân không cho tôi chơi trò chơi nữa. Cậu ấy bảo dẫn tôi ra ngoài tỉnh rượu một chút.
Tôi cảm thấy mình không say, bởi vì tôi vẫn có thể đi đường thẳng tắp, phân biệt rõ đèn tín hiệu giao thông, còn có thể gọi rõ tên cậu ấy.
Lục Quân nói: “Nếu biết tửu lượng của cậu thấp như thế thì tớ sẽ không để cậu uống rượu đâu.”
Cậu ấy đi cùng tôi trên con đường nhỏ không một bóng người, nắm chặt bàn tay tôi.
Tôi kêu: “Lục Quân.”
Lục Quân nói: “Dư Triệu, hình như có rượu vào cậu nói cũng nhiều hơn thì phải.”
“Lục Quân.” Tôi hỏi: “Cậu có thể ôm tớ một cái được không?”
Lục Quân dừng bước, quay sang nhìn tôi, nói: “Cậu đừng nhìn tớ bằng ánh mắt như thế.”
Cậu ấy như thở dài, bất đắc dĩ thả tay tôi ra, sau đó ôm tôi vào lòng mình. Mùi thịt nướng thoang thoảng từ trên quần áo của cậu ấy bay vào mũi tôi. Tôi cũng ôm lại cậu ấy, không biết sao lại cảm thấy vô cùng yên lòng.
Lục Quân cúi đầu xuống, nâng mặt tôi lên, sau đó bóp cằm tôi, đôi môi ấm áp của cậu ấy cũng hạ xuống.
“Dư Triệu, tớ làm gì cũng được hả?” Cậu ấy hỏi tôi.
Tôi ừ một tiếng, gật đầu.
Bởi vì Lục Quân là người đối xử rất tốt với tôi.
Cậu ấy muốn làm gì, tôi đều sẽ làm theo.

176.
Đầu lưỡi của cậu ấy tách mở khớp hàm của tôi, nhẹ nhàng cuốn lấy lưỡi của tôi. Hơi thở mang theo mùi rượu của chúng tôi hòa quyện vào nhau. Lưng tôi bị đè lên tường, bóng lưng cao lớn của Lục Quân hoàn toàn bao phủ cả người tôi.
Cậu ấy cắn môi dưới của tôi, hôn lên mí mắt tôi, còn ngậm vành tai tôi.
Cứ như thể từng tầng nước biển ấm áp đang tràn lên.
Tôi không chống cự, mặc kệ nước biển nhấn chìm mình.

177.
Phản ứng của tôi trở nên trì độn, nhưng còn chưa đến mức mất ý thức. Lục Quân hôn tôi một lát, hỏi tôi bằng âm lượng rất nhỏ: “Dư Triệu, cậu có muốn đến nhà tớ không?”
Tôi nghiêng mặt, đôi môi dán lên ngón tay của cậu ấy đang xoa mặt mình. Tôi lúng túng gật đầu, nói: “Lục Quân, tớ đi theo cậu.”
Lục Quân lại cúi đầu xuống hôn lên môi tôi. Đôi mắt màu nâu của cậu ấy lẳng lặng nhìn tôi, cứ như thể đóng băng tôi trong miếng hổ phách xinh đẹp ấy.
Đôi môi của cậu ấy từ môi tôi trượt xuống cổ, sợi tóc quét qua gò má tôi, ngưa ngứa.
Cơn gió thổi tới từ mặt sông, đám mây bay đến che khuất ánh nắng tươi đẹp của buổi chiều.
Di động của Lục Quân bỗng đổ chuông.
Cậu ấy ngồi bên cạnh tôi, lấy di động ra liếc nhìn màn hình rồi tắt chuông điện thoại.
Cậu ấy nói với tôi là số điện thoại của mấy người bán hàng, không nghe máy cũng chẳng sao.

178.
Khi đi theo Lục Quân lên lầu, tôi cảm thấy mí mắt của mình đã nặng trĩu. Tôi hơi sợ Lục Quân sẽ bỏ rơi mình nên suốt chặng đường, thỉnh thoảng tôi sẽ gọi tên cậu ấy.
Hành lang rất sạch sẽ, nhưng sàn nhà hình như hơi mềm, bước đi rất vất vả.
Cậu ấy lấy một đôi dép đi trong nhà cho tôi, kêu tôi vào phòng cậu ấy ngồi một lát, cậu ấy đi lấy nước ấm với khăn lau mặt cho tôi.
Trong phòng rất sáng sủa, giấy dán tường có màu nâu nhạt.
Trên bàn hơi bừa bộn, bày mấy cuốn tạp chí và mô hình xe hơi, bên cạnh là một chồng sách giáo khoa và bài tập về nhà.
Tấm ảnh chụp chung của cậu ấy cùng với những cậu bạn mà tôi đã gặp được đặt trên tủ đầu giường. Tôi xoay khung ảnh sang ngắm kỹ một hồi, phát hiện thì ra từ hồi cấp 2, cậu ấy đã cao hơn những người khác một khúc.
Khi đó, cậu ấy để kiểu tóc cũng giống Khúc Nghiêu.
Lục Quân cầm ly nước đi vào phòng.
Tôi uống nước rồi đi rửa mặt, nhưng vẫn không thể hoàn toàn tỉnh táo lại.
Lúc ngồi trên giường Lục Quân, tôi vẫn còn đang mơ màng. Khi cậu ấy muốn ôm tôi, tôi không kịp phản ứng thì đã bị cậu ấy đè ngã lên tấm chăn mỏng trên giường.
Lục Quân thì thào tên tôi, lại gần hôn cằm tôi, nói: “Tớ thật sự có thể làm chuyện đó sao?”
Bàn tay của cậu ấy thò vào lớp áo sau lưng tôi. Tôi hơi co chân lên, cảm thấy hơi nhột, nhưng lại rất ấm áp. Khi cậu ấy vén áo của tôi lên, tôi mơ màng cười với cậu ấy, ngẩng đầu lên dùng mũi cọ lên cằm của cậu ấy.
“Lục Quân.” Tôi nói với cậu ấy: “Cảm ơn cậu.”
Lục Quân đáp: “Đừng nói cảm ơn tớ… Không thì sẽ khiến tớ có cảm giác như đang phạm tội ấy.”
Tôi hỏi: “Cái gì?”
Lục Quân đáp: “Hay là đêm nay cậu ngủ ở nhà tớ đi. Tớ vẫn còn quần áo cũ có thể cho cậu mượn.”
Tôi mơ hồ “ừ” một tiếng, mí mắt nặng trĩu.
Lục Quân hôn lên bụng tôi, ngón tay móc vào lưng quần của tôi.
Lục Quân chần chờ một lát rồi hỏi: “Dư Triệu, cậu buồn ngủ lắm hả?”
Tôi đáp: “Hơi hơi.”
Lục Quân nói: “Vậy thì cậu ngủ đi. Lát nữa tớ sẽ gọi cậu dậy.”
Nghe cậu ấy nói vậy, tôi yên tâm nhắm mắt, đắm chìm vào giấc ngủ.

179.
Có lẽ là vì Lục Quân là một người vừa đáng tin cậy lại vừa thân thiết, giường của cậu ấy cũng rất thân thiết đối với tôi, thế nên tôi ngủ rất ngon giấc. Đến khi tôi thức dậy thì sắc trời đã hoàn toàn tối.
Nghe thấy tôi đi ra phòng ngủ, Lục Quân từ trong bếp thò đầu ra chào hỏi với tôi, nói: “Tớ để quần áo ở bên cạnh phòng tắm, cậu có thể đi tắm rửa trước.”
Tôi dụi mắt, đi vào nhà bếp ngắm nghía một lát rồi hỏi cậu ấy: “Lục Quân, cậu đang nấu cơm hả?”
Lục Quân đáp: “Ừ.”
Trông cậu ấy có vẻ rất nghiêm túc. Nhưng tôi nhìn kỹ thì phát hiện thực ra cậu ấy chỉ chiên trứng thôi, còn chiên cháy nữa chứ.
Trình độ nấu ăn của cậu ấy chẳng liên quan gì tới trình độ nướng thịt gì cả…
Tôi nói với Lục Quân, hay là để tôi nấu cho.
Đồ ăn trong tủ lạnh nhà cậu ấy vẫn đủ để nấu hai món ăn.
Tôi không nấu những món phức tạp, chỉ chiên nốt hai quả trứng còn lại trong tủ lạnh, bỏ thêm hành lá, jambon và nước tương.
Lục Quân đứng bên cạnh chăm chú nhìn tôi nấu ăn, lông mày hơi hếch lên.
Lúc tắt bếp, tôi chợt nhớ tới chuyện lần trước đám Khúc Nghiêu tìm mình, bèn hỏi Lục Quân có thể cho tôi mượn điện thoại được không, tôi muốn gọi điện cho bạn thuở nhỏ một chút.
“Quý Vân hả?” Cậu ấy dừng lại một lát rồi nói: “Tớ đã gửi tin nhắn cho cậu ta rồi.”
Khi tôi đang nghĩ có nên gọi điện thoại cho bà nội để báo một tiếng hay không thì Lục Quân đã lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi, nói: “Dư Triệu, tớ đói rồi.”

180.
Quần áo cũ của Lục Quân mặc trên người tôi cũng vẫn hơi rộng. Cậu ấy cầm cánh tay tôi ngắm nghĩa, nói là khung xương của tôi nhỏ hơn cậu ấy, còn không có thịt nên trông quần áo mới rộng thùng thình.
Tôi hỏi: “Lục Quân, đêm nay ba mẹ cậu không về nhà à?”
Lục Quân ngồi bên cạnh tôi, trả lời: “Họ đều bận việc, chắc sẽ không về nhà đâu.”
Cậu ấy ôm eo tôi, đôi môi ấm áp lại dán lên mặt, lên ngực tôi, cùng với những chỗ thấp hơn nữa, dần dần in lên người tôi “Dấu ấn có giá trị”.
Tôi loáng thoáng biết được sự nguy hiểm của hành động này, nhưng tôi không muốn từ chối. Lục Quân sẽ ngước mắt nhìn tôi. Dưới ánh đèn leo lét, ánh mắt của cậu ấy hơi tối nghĩa khó hiểu, nhưng tôi vẫn có thể hiểu được ý nghĩa bên trong đôi mắt ấy…
Đối với cậu ấy, tôi của hiện tại là có giá trị.
Bởi vì có giá trị này nên mới có người chịu thiên vị tôi, tin tưởng tôi, không ruồng bỏ tôi.
Đây cũng là một trong những chuẩn mực cuộc đời mà tôi tin tưởng và thờ phụng.
Quần tôi mới thay bị Lục Quân kéo xuống đầu gối. Bàn tay cậu ấy vừa sờ vào bẹn đùi của tôi có nhiệt độ cao hơn bình thường rất nhiều, cứ như có một đốm lửa đang cháy trong tay cậu ấy.
Đèn tắt. Trong bóng đêm, tôi thấp thỏm bất an tiếp nhận nụ hôn của Lục Quân. Khi bàn tay cậu ấy đặt lên quần chip của tôi, tôi vẫn không nhịn được mà run rẩy.
“Dư Triệu…” Lục Quân cách tôi rất gần. Khi cậu ấy gục đầu xuống, hơi thở của chúng tôi quấn quýt lấy nhau như một cuộn len bị rối tung lên: “Tớ có thể tiếp tục không?”
Câu trả lời của tôi được rặn ra từ cổ họng một cách vất vả.
Lục Quân nói: “Tớ không đi vào đâu, cậu đừng sợ.”
Tôi nói: “Tớ hơi khẩn trương.”
Lục Quân nói: “Tớ cũng khẩn trương.”
Thì ra cả hai chúng tôi đều rất khẩn trương. Tôi còn tưởng chỉ có một mình tôi cảm thấy là lạ chứ…
Quần chip của tôi bị cởi xuống đầu gối. Lục Quân kêu tôi khép hai chân lại, tôi cũng làm theo lời cậu ấy. “Thứ đồ” của cậu ấy đặt bên dưới người tôi, chen vào giữa hai chân tôi, nóng rực, còn hơi cứng.
Lúc thân thể cậu ấy phập phồng, thứ đó đôi lúc sẽ đụng vào chỗ thấp hơn. Bẹn đùi của tôi hơi ướt, tôi rất muốn khép chân lại chặt hơn, nhưng “Thứ đồ” của Lục Quân lại càng phồng to lên.
Bàn tay cậu ấy chạm vào “cậu em” của tôi. Tôi bị cậu ấy sờ đến nỗi không nhịn được cong lưng lên.
Tôi biết có một cụm từ gọi là “dục vọng”. Con người có dục vọng.
Cảm xúc nồng đậm như miếng bọt biển tẩm đầy chất lỏng chua chát nghẹn trong lòng, theo mạch máu chảy ra khắp toàn thân, làm tay chân của tôi mềm nhũn, khiến tôi như bị đóng đinh trên giường của Lục Quân.
Tôi nghe thấy tiếng thở dốc của mình, tiếng thở dốc của Lục Quân.
Tôi chủ động kề sát lại gần cậu ấy.
Bởi vì tôi muốn có một người, ôm lấy mình thật chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top