Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 20

191.

Trời mưa rất lớn, cống thoát nước trong con hẻm nhỏ vang lên tiếng nước chảy rào rào. Lúc rời khỏi nhà Khúc Nghiêu, trong lòng tôi nặng trĩu tâm sự. Khi nghe thấy tiếng sấm từ phương xa, tôi mới giật mình nhớ ra mình phải mau chóng bưng chậu hoa vào nhà.

Bởi vì trời mưa quá lớn, bung dù cũng sẽ bị xối nước mưa nên tôi dứt khoát đội mưa đi ra ngoài bưng chậu hoa.

Đám Khúc Nghiêu đi theo sau lưng tôi, cũng giúp tôi bưng chậu hoa. Cả ba chúng tôi đều bị mưa xối ướt như chuột lột.

Chậu hoa của anh Quý Ôn bị gãy mất hai cái nụ hoa, cũng may mà dưới chiếc lá còn che giấu một nụ hoa nho nhỏ, khiến trong lòng tôi thoải mái hơn một chút.

Quý Vân vừa tiếp nhận khăn mặt tôi đưa lau nước mưa trên mặt, vừa nói: “Nhà tớ làm bánh ngọt, buổi tối các cậu qua nhà tớ ăn nhé.”

Bà nội còn ở trong nhà, không đi ra nhìn chúng tôi.

Tôi đứng bên cạnh Quý Vân, khẽ nói với cậu ấy: “Để tớ tự nói với Lục Quân.”

Quý Vân bảo: “Vậy thì cho tớ mượn di động của cậu, tớ gọi cho cậu ta.”

Tôi gật đầu, ngồi xổm xuống tiếp tục kiểm tra tình hình của hoa cỏ trên bàn. Nước mưa trên mặt tôi còn chưa lau, cứ rơi tí tách vào từng chậu đất.

Chú gấu bông mà Lục Quân tặng vẫn còn ở trong phòng tôi. Nghĩ đến đây, nước mưa trên mặt tôi lại tiếp tục rơi từng giọt xuống chậu hoa. Quý Vân nói cũng có lý, tôi không nên chấp nhận Lục Quân một cách khinh suất như thế. Tôi thật có lỗi với cậu ấy.

Thì ra thứ mà tôi am hiểu nhất trong cuộc đời này là khiến mọi người thất vọng về mình.

Lúc Vân Vân đi qua bỏ thêm đồ ăn cho mèo, Khúc Nghiêu cầm khăn khô lau mặt với tóc giúp tôi, nói với tôi rằng: “Đi tắm rửa thay quần áo trước đi, lỡ lát nữa bị cảm thì khổ lắm.”

Cậu ấy nhẹ nhàng đặt tay lên mặt tôi, cúi đầu lẳng lặng đối diện với tôi một lát rồi bảo: “Tớ sẽ nói rõ ràng với cậu… Nếu cậu không vui thì có thể tùy ý sai khiến Khúc Nghiêu làm việc. Lúc này Khúc Nghiêu hối hận lắm.”

Tôi hỏi: “Khúc Nghiêu, cậu có thể cho tớ một hộp sữa được không?”

Cậu ấy còn chưa trả lời thì tôi đã cúi đầu, nói với cậu ấy bằng giọng rầu rĩ: “Hộp sữa mà hồi trước cậu cho tớ… bị rơi vỡ mất rồi, tớ không uống được… Sau đó Lục Quân đã tặng cho tớ rất nhiều sữa…”

Tay của Khúc Nghiêu vẫn còn đặt trên mặt tôi, nhưng lòng bàn tay của cậu ấy trở nên lạnh lẽo hơn nhiều.

Cậu ấy nói thế này: “Về sau cậu muốn thứ gì, tớ đều sẽ cố gắng tìm cho cậu.”

Tôi đáp: “Tớ không muốn thứ khác… Tại mãi mà không được uống chai sữa đó nên tớ cảm thấy chắc hẳn nó rất ngon.”

Lời nói của Khúc Nghiêu như được truyền đến cách một lớp da trống, từng câu từng chữ gõ vào không khí, gây ra sự rung động.

Cậu ấy nói cậu ấy là một thằng bạn vô trách nhiệm, không hề hay biết gì về những suy nghĩ của tôi.

Tôi bảo không sao đâu, cũng tại tôi không chịu nói thành lời mà.

“Lúc tớ bảo tớ kết giao với Quý Vân, cậu cũng nói là không sao.” Khúc Nghiêu nói: “Tớ cho rằng tớ rất hiểu cậu, nhưng thậm chí ngay cả việc cậu có ổn hay không, tớ cũng không thể nhận ra.”

Dứt lời, cậu ấy tạm dừng một lát rồi nói tiếp bằng giọng não nề: “Cho nên cậu mới uống sữa bò của người khác, tớ…”

192.

Lúc ba tôi bước xuống từ tầng ba, trong phòng khách chỉ còn lại một mình tôi.

Ông ấy nhìn thoáng qua tôi, gật đầu với tôi như thể chào hỏi một người bạn không quen, sau đó cầm ô ra ngoài mua thuốc lá.

193.

Tôi lại chuyển hết những chậu hoa lên ban công phòng mình.

Lúc ngồi bày chậu hoa, bỗng một quả bóng tennis lăn trên sàn nhà. Tôi kinh ngạc nhặt lên xem thì phát hiện trên quả bóng có viết hai chữ “Quý Ôn”.

Ơ… Sao bóng tennis của anh Quý Ôn lại xuất hiện trên ban công của mình?

Khi tôi vừa suy nghĩ như vậy vừa ngẩng đầu lên thì thấy anh Quý Ôn đang ở bên cửa sổ đối diện. Anh ấy chống khuỷu tay lên lan can, im lặng nhìn tôi.

Một lát sau, anh ấy hỏi tôi: “Anh có thể qua nhà em lấy bóng tennis được không?”

Tôi vốn định nói rằng để tôi ném qua cho anh ấy là được, không cần anh ấy mất công chạy qua lấy đâu.

Nhưng khi đứng dậy, đối diện với anh Quý Ôn qua làn mưa tí tách, tôi lại không nói những lời này ra khỏi miệng.

Mùa hè, cho dù trời mưa cũng vẫn oi bức.

Mặc dù đã lau mồ hôi, nhưng trên người vẫn dính nhớp. Bầu trời mờ mịt, không khí mờ mịt, màn hình TV tối om phản chiếu gương mặt của tôi.

Khi tôi ôm chậu hoa nho nhỏ đứng trong phòng khách chờ anh Quý Ôn, trong lòng tôi đang tưởng tượng hình ảnh mình biến thành những hạt bụi, lặng im rơi xuống kẽ hở sàn nhà.

Nếu con người có thể ẩn nấp lúc suy nghĩ một chuyện mãi mà không hiểu thì tốt biết mấy. Nấp đi thì sẽ không bị tổn thương.

Nấp đi là tốt rồi. Trước giờ tôi vẫn luôn làm như vậy.

194.

Quý Ôn cầm ô đi tới.

Anh ấy nhìn lên cầu thang rồi hỏi tôi: “Chú với bà có nhà không?”

Tôi đáp: “Bà nội em đang ngủ trong buồng, ba em ra ngoài rồi.”

Anh ấy mỉm cười với tôi, lấy một hộp bánh ngọt nho nhỏ từ sau lưng, nói: “Lúc đi lấy ảnh chụp, anh ấy có cửa hàng bánh mì, nghĩ em sẽ thích nên thuận đường mua cho em.”

Tôi đưa chậu hoa cho anh ấy, tiếp nhận hộp bánh ngọt.

Anh Quý Ôn nhìn tôi một lát rồi hỏi: “Có phải Quý Vân đã nói gì đó với em không?”

Tôi cúi đầu, không đáp lời.

Mặc dù tôi rất muốn hỏi anh Quý Ôn rằng mình nên làm thế nào bây giờ, nhưng tôi không dám nói thẳng hết mọi chuyện cho anh ấy.

“Chắc hẳn trước kia anh đã nói với em rồi, mẹ anh rất dung túng thằng bé.” Anh Quý Ôn nói: “Có lẽ nó cảm thấy chỉ cần làm nũng thì sẽ chiếm được tất cả mọi thứ, cho nên làm gì cũng chỉ theo ý mình.”

Tôi ngước mắt nhìn lén anh ấy.

Quý Ôn nói: “Nếu nó làm gì đó khiến em buồn thì anh là anh trai của nó, anh nói xin lỗi thay nó một tiếng.”

Tôi đáp: “Em chỉ…”

Quý Ôn nói: “Dư Triệu, vấn đề gì mình không giải quyết được thì phải học cách nói ra chuyện đó.”

Anh ấy nghiêng người về phía trước, nói tiếp: “Nếu trong nhà không có người lớn chịu nghe em nói chuyện thì em nói với anh cũng được.”

195.

Lúc từ bên kia ngõ nhỏ đi ra ngoài, dường như tôi nghe thấy tiếng Chiêu Tài kêu meo meo trong nhà Khúc Nghiêu.

Sắc trời đã rất tốt, có lẽ đã qua 11 giờ đêm rồi. Những hạt mưa rơi rả rích cắt ngang qua ánh sáng mờ ảo của đèn đường.

Chúng tôi ngồi xuống trong cửa hàng tiện lợi 24 giờ.

Tôi ôm ly café nóng, im lặng một lát rồi nói với anh Quý Ôn: “Em kết giao với người khác.”

Quý Ôn quay sang hỏi tôi: “Kết giao?”

Tôi đáp: “Em đồng ý hôm qua… Là bạn ngồi cùng bàn ở trường của em.”

Trong lúc nhất thời, anh Quý Ôn không lên tiếng. Hình như anh ấy hơi kinh ngạc, có lẽ là không ngờ tôi mà cũng yêu sớm.

“Em cảm thấy cậu ấy rất tốt, cho nên đồng ý luôn… Em không biết có phải nên chia tay trước hay không. Chờ em suy nghĩ rõ ràng rồi lại trò chuyện với cậu ấy.” Tôi nói: “Anh Quý Ôn, em rất sợ tiếp xúc với người khác, vô trách nhiệm, cũng không biết nên gánh vác trách nhiệm như thế nào.”

Anh Quý Ôn ngồi bên cạnh tôi, nói: “Đa số mọi người yêu đương, ban đầu cũng chỉ vì thấy đối phương không tồi, chưa chắc đã là vì tình yêu.”

196.

Tôi rất thích nghe anh Quý Ôn nói chuyện.

Lúc trò chuyện với anh ấy, tôi sẽ không nhịn được mà ngồi ngay ngắn, kính nể nhìn khuôn mặt của anh ấy, gần như muốn coi những câu anh ấy nói là chuẩn mực mà cung phụng.

Quý Ôn và Vân Vân đều có thể khiến tôi bình tĩnh lại chỉ bằng hai ba câu nói. Tôi không thể nói rõ rốt cuộc họ giống nhau ở điểm nào, nhưng đều có sức hấp dẫn thu hút người khác, khiến tai tôi không thể nghe thấy tiếng mưa rơi.

“Sau khi em nói với Quý Vân và Khúc Nghiêu…” Anh Quý Ôn nói: “Họ kêu em chia tay hả?”

Tôi gật đầu, nhấp một ngụm café, trong miệng vừa ngọt vừa đắng.

Ánh đèn vàng óng chiếu lên mu bàn tay của tôi, rơi vào trong mắt, trong tóc của Quý Ôn. Tôi cảm thấy mình thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mặc dù chuyện còn chưa được giải quyết, nhưng chỉ cần có người nghe tôi nói chuyện đã là tốt lắm rồi.

Nhân viên cửa hàng đang dọn dẹp nồi lẩu oden chỗ quầy.

“Nếu em đồng ý vì nhất thời xúc động…” Quý Ôn đẩy xâu rong biển đến trước mặt tôi, xê dịch ghế rồi nói: “Nếu em kéo dài chờ suy nghĩ rõ ràng rồi mới chia tay thì cô bé đang kết giao với em chắc sẽ càng khó chịu hơn.”

Tôi ngẩn người.

Anh Quý Ôn cho rằng bạn ngồi cùng bàn của tôi là con gái.

Thực ra cô gái mà tôi có thể trò chuyện chỉ có một mình chị Khúc Huỳnh thôi. Hai nữ sinh bàn trước thì chỉ trò chuyện mấy câu lúc nộp bài tập…

Ngẫm lại thì người giới tính nữ mà tôi quen biết có thể đếm trên đầu ngón tay.

Tôi đột nhiên phát hiện hình như đã lâu lắm rồi mẹ tôi không về nhà. Nhưng cuối tuần trước, tôi có nghe thấy ba gọi điện cho mẹ ngoài phòng khách, giọng điệu có vẻ bực bọi. Khi đó tôi rất sợ hãi nên lập tức trốn về phòng mình.

Tôi suy nghĩ, lại ngẩn người một lát, lúc bị anh Quý Ôn cầm ngón tay thì mới hoàn hồn.

Anh Quý Ôn sẽ cảm thấy thích con trai rất quái dị sao?

Tôi nhớ Quý Vân nói mẹ cậu ấy không thích người đồng tính luyến ái.

Tôi lưỡng lự một lát rồi hạ giọng nói với anh ấy: “Người kết giao với em không phải là con gái…”

Anh Quý Ôn hỏi: “Là nam sinh hả?”

“Lúc ở bên cạnh cậu ấy, em cảm thấy cậu ấy có thể bảo vệ em…” Tôi kể: “Hồi trước ở trên trường không có ai nói chuyện với em, chỉ có cậu ấy chịu làm bạn với em…”

Tôi rũ mi mắt nhìn bàn tay của anh Quý Ôn, nói: “Có người bảo vệ em, cảm giác cứ như có thêm một lớp vỏ phòng ngự ấy.”

Một tay còn lại của anh Quý Ôn quét qua mí mắt của tôi. Anh ấy nhìn tôi, hơi xích lại gần tôi, không lập tức cho tôi đáp án mà chỉ nói: “Dư Triệu, ăn gì đó trước đã.”

Anh ấy sờ lên tóc tôi, đôi mắt màu đen nhìn tôi.

Tôi thích được anh Quý Ôn vuốt tóc cho mình. Tôi không ghét động tác thân mật như thế.

“Anh Quý Ôn, còn một việc nữa…” Tôi thở hắt ra một hơi rồi nói: “Em không biết có phải ba mẹ em muốn ly hôn hay không, em loáng thoáng có linh cảm này, nhưng trong nhà không ai nói với em chuyện này.”

Mẹ gần như không để lại dấu vết gì trong cuộc đời của tôi. Nhưng nếu hoàn toàn không có dấu vết thì tôi cũng sẽ rất đau buồn.

Quý Ôn nắm tay tôi, quay sang nhìn bầu trời tối om ngoài cửa sổ, rồi lại ngoảnh đầu nhìn tôi.

Anh ấy hỏi tôi: “Dư Triệu, em có muốn thi vào trường đại học của anh không?”

Tôi lúng túng đáp: “Thành tích học tập của em bình thường lắm.”

Anh Quý Ôn nói: “Bình thường cùng anh tới thư viện nhiều hơn, chăm chỉ học tập, những chuyện khác tạm thời dẹp qua một bên, đừng gây áp lực quá lớn cho bản thân.”

197.

Tôi cứ có suy nghĩ như thế này:

Nếu anh Quý Ôn là người một nhà của tôi thì tốt biết mấy.

Lúc cầm ô đi đến trước con hẻm nhỏ, ánh đèn đường bỗng trở nên sáng sủa. Trong lòng tôi còn đang suy nghĩ chuyện khác nên khi anh Quý Ôn vươn tay ngăn tôi lại, tôi không nhận thấy đã xảy ra chuyện gì.

Con mèo nhảy ra khỏi vòng tay của người xuất hiện trước mặt chúng tôi, khiến bọt nước văng tung tóe, sau đó nhanh chóng xoay người chạy về trong hẻm.

Trong bóng đêm, vẻ mặt Quý Vân trở nên đen tối không thể nhìn rõ.

Cậu ấy ngước mắt, khẽ nở nụ cười rồi nói với anh Quý Ôn: “Anh, mẹ mới bảo sao anh còn chưa về nhà, đèn trong phòng còn sáng mà không nói với người nhà là đi đâu.”

Quý Ôn hỏi: “Giờ này em còn chưa ngủ hả?”

Quý Vân mặc đồ ngủ, tựa lưng vào vách tường ướt đẫm, nói: “Em lo anh xảy ra chuyện gì.”

Anh Quý Ôn quay sang nhìn tôi rồi nói: “Vậy thì em về nhà trước đi.”

“Dư Triệu, cậu chờ một chút.” Lúc tôi đi ngang qua chỗ Quý Vân, cậu ấy bỗng kéo vạt áo của tôi. Cậu ấy ngước mắt nhìn anh trai, sau đó quay sang nhìn tôi, hỏi: “Hai người đi ra ngoài làm gì?”

Quý Ôn bảo: “Em để em ấy về nhà ngủ đi.”

Giọng Quý Vân nghe hơi lạnh lẽo: “Quý Ôn, anh đang mượn thân phận anh trai để lừa gạt lòng tin của người khác đấy hả?”

Tôi quay sang nhìn Quý Ôn, trên mặt anh ấy đã không còn sự thân thiết ôn hòa mà đang cau mày, trông có vẻ rất tức giận.

Cảnh tượng cứ như chiến tranh thế giới thứ 3 sắp bùng nổ.

Tôi cứ cảm thấy nếu họ còn tiếp tục trò chuyện thì sẽ có một quả bom nguyên tử rơi xuống đầu tôi rồi nổ cái đùng, tạo ra một đám mây hình nấm.

Có lẽ tôi có thể đặt tên cho quả bom nguyên tử đó là “Người vô hình”.

198.

“Tớ kéo anh Quý Ôn ra ngoài đấy.” Tôi cố gắng giải thích bằng giọng điệu bình thường nhất có thể: “Tại vì tớ rất muốn ăn lẩu oden, vừa lúc ra cổng thì gặp anh Quý Ôn cũng đang định ra cửa hàng tiện lợi, cho nên bọn tớ mới đi chung với nhau.”

Năng lực nói dối của tôi không thể không đề cao trên diện rộng.

Tôi không muốn mình biến thành ngòi nổ gây ra một cuộc nội chiến.

Vân Vân nhanh chóng cau mày, sau đó lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt thân mật như lúc trước, nói với tôi: “Lần sau cậu muốn ra ngoài ăn khuya thì có thể gọi tớ mà.”

Cậu ấy kéo tay tôi đi vào trong hẻm, cứ như thể hoàn toàn làm lơ anh trai cậu ấy, còn bảo: “Khúc Nghiêu cũng không quan tâm xem giờ này cậu đã về nhà chưa.”

Tôi bị cậu ấy kéo vào nhà họ.

Vân Vân nhanh chóng đi tìm một chiếc khăn cho tôi lau nước mưa trên mặt, ân cần hơi quá mức.

Anh Quý Ôn đứng ở cửa cởi giày vào nhà. Anh ấy đứng bên cạnh tôi, đối diện với Quý Vân một lát rồi hạ giọng nói: “Cho dù em là bạn của Dư Triệu thì cũng không thể áp đặt suy nghĩ của mình cho em ấy.”

“Anh đừng nhúng tay vào chuyện này được không?” Quý Vân nói: “Lần trước em đã bảo anh đừng nhúng tay rồi cơ mà! Quý Ôn, anh cho rằng anh lớn hơn em mấy tuổi thì giỏi lắm hả?”

Quý Ôn nhìn thoáng qua tầng hai, nói: “Giờ này chắc mẹ đã ngủ rồi, đừng làm ồn vào lúc này.”

Bên ngoài vang lên tiếng sét đánh.

Mặc dù cơn mưa đã nhỏ hơn, nhưng dường như sẽ vẫn rơi liên tục suốt đêm.

Tôi ở nhà họ Quý tiến thoái lưỡng nan. Anh Quý Ôn là người hiểu lý lẽ, nhưng nếu lúc này tôi đứng về phía anh Quý Ôn thì chắc chắn Quý Vân sẽ càng giận dữ.

Khi tôi đang nghĩ vậy thì Vân Vân bỗng cúi đầu hôn lên khóe mắt của tôi, hơi thở vẫn mang theo mùi thảo mộc thoang thoảng. Lúc rũ mi mắt nhìn tôi, trong đôi mắt cậu ấy chứa đầy cảm xúc mà tôi không tài nào hiểu được.

Cậu ấy đứng thẳng người, không tiếp tục tranh cãi với anh Quý Ôn mà chỉ mỉm cười khe khẽ, nói với tôi: “Dư Triệu, đêm nay cậu ngủ chung với tớ được không?”

199.

Lúc mở mắt ra, vừa lúc đối diện với ánh mắt của anh Quý Ôn đứng ở cách đó không xa, trong lòng tôi nhất thời hốt hoảng, không biết tại sao Quý Vân lại hôn tôi trước mặt anh trai cậu ấy.

Quý Vân nắm tay tôi, lòng bàn tay cậu ấy rất lạnh lẽo, cứ như mang theo nhiệt độ của nước mưa.

“Quý Vân.” Anh Quý Ôn nói: “Em quấy rối đủ chưa?”

Quý Vân vẫn mỉm cười, hỏi: “Chuyện của Dư Triệu với em thì liên quan gì tới anh?”

Anh Quý Ôn đi tới, túm lấy cánh tay bên kia của tôi, dùng sức hơi mạnh, nói với tôi: “Dư Triệu, em cứ thẳng thừng từ chối nó là được, về nhà ngủ đi.”

Tôi gật đầu. Khi đang muốn buông tay Quý Vân ra thì cậu ấy lại siết chặt tay tôi. Cậu ấy mím môi, im lặng giương mắt nhìn anh trai mình một hồi, hai hàng lông mi thật dài khẽ run rẩy, sau đó nhìn về phía tôi, đôi mắt trong sáng như pha lê đen lộ vẻ tổn thương.

Cậu ấy hỏi tôi thêm lần nữa: “Dư Triệu, cậu không thể đồng ý với tớ được à?”

200.

Nếu tôi có thể thẳng thừng từ chối người khác được như anh Quý Ôn nói thì tốt biết mấy. Nhưng tôi không muốn Quý Vân buồn. Khi cậu ấy lộ ra vẻ mặt này, tôi không tài nào nói lời từ chối ra khỏi miệng được.

Nhưng cũng không thể cứ giằng co mãi như thế này.

Tôi suy nghĩ một lát, cuối cùng kiên trì nói với Vân Vân: “Hôm nay không được.”

Ánh sáng trong đôi mắt cậu ấy trở nên ảm đạm, nhưng một lát sau lại sáng lên như đốm lửa.

Quý Vân cao hơn tôi một xíu. Lúc đứng gần sát nói chuyện với tôi, cậu ấy hơi cúi đầu, đôi môi gần như sắp chạm vào vành tai của tôi, nói bằng âm lượng mà chỉ mình tôi nghe được: “Tức là ngày mai được, ngày kia cũng được đúng không?”

Những sợi tóc con mềm mại của cậu ấy quét qua bên má tôi, để lại cảm giác ngưa ngứa.

Nói xong câu đó, cậu ấy lập tức buông tay tôi ra, đôi mắt cong cong mỉm cười, nói: “Triệu Triệu, cậu về nhà đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top