Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 3

13.

Thứ hai, Vân Vân ngủ dậy muộn nên tôi và Khúc Nghiêu đứng dưới lầu chờ cậu ấy. Trong lúc đứng chờ, tôi thấy mẹ Vân Vân đang bận tới bận lui trong nhà. Lúc mẹ Vân Vân bưng bữa sáng lên bàn, phát hiện tôi đang nhìn mình, bà bèn mỉm cười hiền hòa với tôi.

Tôi gãi cổ, cảm thấy hơi ngượng ngùng nên dời mắt nhìn sang chỗ khác.

Bởi vì tôi không thể mỉm cười đáp lại bà Quý một cách bình thường, cũng rất khó lên tiếng chào hỏi bà ấy. Điều đó khiến tôi cảm thấy mình không xứng với thái độ thân mật và thiện ý của bà ấy.

Quý Vân mới mua một chiếc xe đạp.

Chẳng trách hôm chủ nhật, hai người họ lại giấu tôi cặp kè với nhau ra ngoài. Thì ra Khúc Nghiêu đi giúp Vân Vân chọn xe đạp.

Cũng không thể nói là "giấu tôi", bởi vì thực ra họ đi chơi một cách quang minh chính đại, chẳng qua tôi không biết rõ mà thôi.

Tôi vẫn ngồi trên yên sau xe đạp của Khúc Nghiêu đi học.

Hai người họ kề vai bên nhau lái xe.

Lúc xuống dốc, tôi nghĩ mình không nên ôm eo Khúc Nghiêu nữa, sẽ rất kỳ cục. Nhưng cậu ấy bỗng gọi tôi một tiếng, hỏi tôi đang ngẩn người phải không, còn nói: "Dư Triệu, cậu đừng lúc nào cũng ngẩn người như thế, lỡ té xe thì sao? Ôm chặt lấy tớ."

Cách lớp áo đồng phục, hơi ấm trên người cậu ấy truyền tới tận gương mặt tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy Khúc Nghiêu chính là ánh nắng chiếu sáng tôi.

Ánh nắng xuyên qua bức tường trong suốt, chiếu lên vầng trăng bên cạnh.

14.

Sau khi mất liên lạc với quần thể, đôi khi bạn sẽ rất khó nhận được thông tin kịp thời.

Tôi đang gặp phải tình huống như vậy.

Mãi đến sau này, tôi mới biết kể từ tuần trước, các bạn trong lớp đã lên kế hoạch "dằn mặt" giáo viên dạy tiếng Anh vào tiết thứ ba của buổi học hôm nay.

Tôi sửng sốt đứng trước cửa lớp ôm đầu, sau đó cúi đầu nhìn khăn lau bảng dính đầy bụi phấn nằm trên sàn nhà.

Bụi phấn dính đầy đầu tôi, còn đang rơi lả tả ra chung quanh.

Không ai trong lớp lên tiếng giải thích cho tôi về chuyện này, làm hại tôi lầm tưởng rằng mình bị cả lớp cô lập (mặc dù tình hình thực tế cũng chẳng khác mấy). Tôi rất ít khi mất mặt trước đám đông kiểu như vậy, làm tôi suýt nữa độn thổ rời bỏ thế giới tươi đẹp này.

Giáo viên tiếng Anh lớp tôi là một lão già đang trong thời kỳ mãn kinh. Vừa bước vào lớp, thấy tôi đang cầm khăn lau bảng, đồng thời bảng đen còn chưa được lau sạch, ông ta lập tức mắng tôi té tát, nói "giáo viên đã vào lớp rồi thì đáng lẽ em phải làm trực nhật từ trước mới đúng, bây giờ mới làm sẽ ảnh hưởng tới tiến độ tiết học đấy em biết không?" các kiểu, tôi bị mắng đến mức ngây người.

Mặc dù hôm nay không phải là tôi trực nhật, nhưng tôi vẫn khom lưng nói xin lỗi.

Sau đó thành thật cầm chiếc khăn lau bảng – "hung khí" vừa đập trúng đầu tôi – đi lau bảng đen.

Trong giờ học, ông ta còn cố ý nhằm vào tôi, gọi tôi đứng lên trả lời những câu hỏi rất khó.

Tôi lắc đầu nói em không biết.

Thầy bảo tôi chẳng những không chịu trực nhật đàng hoàng mà còn học dốt.

Tôi hùa theo: "Sorry, I'm stupid."

Thế mà ông ta vẫn rất tức giận, còn phạt tôi đứng cuối lớp suốt tiết học.

Tôi đã quen với ánh mắt không biết là cười nhạo hay đồng tình của người khác, chỉ lo đứng thẳng lưng nghe giảng bài. Ba tôi nói, con người có thể đánh mất mọi thứ, nhưng đừng đánh mất lòng tự trọng của mình.

Lúc bị phạt đứng, tôi tự kiểm điểm bản thân mình, thầm nghĩ lần này mình cũng có lỗi. Chỉ cần tôi có một người bạn trong lớp thì cũng không đến nỗi chẳng hay biết gì về chuyện này.

Có câu nói con người là sinh vật sống theo bầy đàn.

Nhưng tôi thì khác. Tôi là một bức tường trong suốt.

Bức tường đều đứng một mình.

15.

Đến giờ cơm trưa, Khúc Nghiêu phát hiện bụi phấn dính đầy tóc tôi nên rất tức giận.

Hơn nữa lúc sờ đầu tôi, cậu ấy còn phát hiện tôi bị khăn lau bảng đập sưng lên một cục.

Tôi cúi đầu nói: "Chỉ là một trò đùa dai của mọi người, không phải nhằm vào tớ đâu, chẳng qua tớ xui xẻo đụng trúng thôi."

Có lẽ đây chính là ý trời...

Vân Vân ngồi bên cạnh hỏi tôi: "Sau đó thì sao?"

Tôi không biết cậu ấy đang hỏi là đám bạn cùng lớp đã nói xin lỗi tôi chưa, chỉ thành thật đáp: "Tớ bị giáo viên tiếng Anh mắng một trận, phải đi lau bảng, sau đó còn bị phạt đứng hai tiết học."

Quý Vân nhéo má tôi, nói với vẻ hận sắt không thành thép: "Dư Triệu, sao cậu lại để cho người khác bắt nạt mình thế?"

Tôi nhìn cậu ấy, lại nhìn Khúc Nghiêu.

Sau đó nói: "Không sao đâu. Tí nữa ăn cơm xong, tớ chỉ cần phủi đầu một chút là được ấy mà."

Tôi thử đánh trống lảng sang chuyện khác, vì thế tôi nói với Quý Vân: "Xe đạp mới của cậu trông đẹp lắm."

Quý Vân cau mày nhìn tôi. Một lát sau, cậu ấy mới dịu dàng nói: "Loại xe này không có ghế sau. Mấy ngày nữa tớ sẽ đi lắp thêm một cái ghế sau, lúc đó cậu có thể ngồi trên yên sau xe tớ."

Tôi mở to mắt nhìn cậu ấy.

Trời đất!

Cấp độ người tốt của cậu ấy lại được lên level trong lòng tôi.

Thực ra tôi còn muốn hỏi tình cảm của họ như thế nào rồi, nhưng bây giờ tôi không tài nào hỏi nổi.

Người tốt Khúc Nghiêu và người tốt Quý Vân ở bên nhau, người tốt x2, cấp độ người tốt tăng lên gấp bội lần.

Tôi không có lý do gì mà không chúc phúc cho hai cậu ấy.

16.

Khúc Nghiêu nói muốn đánh nhau với học sinh lớp tôi. Nhưng vấn đề là tôi không rõ chuyện đó do ai bày ra, chẳng lẽ cậu ấy lại muốn đánh nhau với cả sáu mươi mấy học sinh trong lớp?

Tôi không muốn vì chuyện này mà bị mọi người chú ý.

Nói thật, tôi rất hâm mộ loài rùa.

Người ta có mai rùa, lúc nào muốn trốn tránh thì chỉ cần rụt cổ vào mai thôi.

Bình thường Vân Vân hay vừa cười vừa nói. Nhưng hôm nay nghe tôi nói chuyện xong, cậu ấy vẫn luôn cau mày, trông còn để bụng chuyện này hơn cả tôi.

Nhưng sau khi nghe tôi bảo kệ nó đi, Vân Vân liền cúi đầu xuống, không hỏi thêm câu nào nữa.

17.

Có lẽ là muốn an ủi tôi nên Khúc Nghiêu cũng cho tôi một hộp sữa bò có đường.

Tôi đặt hộp sữa bò lên bàn học, nhìn chằm chằm vào nó suốt buổi chiều.

Hộp sữa bò này chính là loại mà Khúc Nghiêu hay tặng cho Quý Vân.

Chẳng qua không có sticker nhiều màu viết những lời âu yếm mà thôi.

Tôi nghĩ lần này mình cũng coi như là trong cái rủi có cái may, không ngờ lại tôi được Khúc Nghiêu tặng cho một hộp sữa từ trong thùng sữa dành riêng cho Vân Vân, cứ như thể cậu ấy đã chia sẻ cho tôi một chút xíu xiu tình cảm vốn dĩ chỉ dành cho Vân Vân.

Quý Vân tức giận vì mình cũng khiến tôi rất vinh hạnh.

Cho nên bị khăn lau bảng đập trúng hay bị phạt đứng cũng chẳng sao.

Có lẽ vì chuyện hồi sáng nên trong lớp có rất nhiều người cố ý hoặc vô tình đưa mắt nhìn tôi. Tôi không muốn rời khỏi chỗ ngồi của mình, nhưng đến giờ tan trường, tôi vẫn cắn răng lên lau bảng, dọn dẹp đồ dùng dạy học, kiểm tra tình trạng của chậu hoa trong lớp.

Tôi vừa xê dịch chậu hoa vừa thầm nghĩ:

"Mình là không khí mình là không khí."

Vừa làm trực nhật xong, tôi bỗng nghe thấy có tiếng ồn ào ở chỗ bàn học của tôi.

Tôi đến gần mới thấy hộp sữa của mình đã hy sinh anh dũng trên sàn nhà, "di thể" của nó trông vô cùng thê thảm, ngay cả mẹ nó cũng chẳng nhận ra ấy chứ.

Nguyên nhân sự việc là cậu bạn cùng bàn với tôi xô đẩy đùa giỡn với bạn bè ngay trên chỗ ngồi của tôi, sau đó lỡ làm đổ hộp sữa, lại vô tình đạp trúng nó.

Trong không khí tràn đầy vị ngọt thoang thoảng của sữa bò.

Tôi vừa về chỗ, người chung quanh lập tức giải tán.

Cặp sách của nữ sinh ngồi bàn trước cũng bị dính sữa bò.

Tôi đành phải lấy khăn giấy ra dọn dẹp hiện trường vụ án. Dù gì cũng là sữa bò của tôi.

Cậu bạn cùng bàn của tôi còn rất có trách nhiệm, cậu ấy ngồi xổm xuống giúp tôi dọn dẹp chỗ ngồi. Tôi nghĩ chắc cậu ấy chẳng thích mình đâu, bởi vì lúc lau nữa bò, mỗi khi tay tôi vô ý chạm vào tay cậu ấy, cậu ấy đều sẽ rụt tay lại như bị điện giật.

Tôi cho rằng cậu ấy ngoảnh lại nhìn tôi là vì muốn nói xin lỗi.

Nhưng không phải.

Một lát sau tôi mới hiểu được.

Cậu ấy muốn tôi xin lỗi cậu ấy.

Vì thế tôi nói với cậu ấy: "Xin lỗi nhé Lục Quân."

Cậu bạn cùng bàn hỏi: "Cậu đang nói xin lỗi tớ hả?"

Tôi quay sang nói với cậu ấy: "Tớ không nên đặt sữa bò trên bàn. Xin lỗi."

Đời người làm gì có chuyện "Tái Ông mất ngựa, nào biết không phải là phúc", rõ ràng là Tái Ông mất ngựa mất đến mức phá sản ấy chứ.

Tôi cảm thấy mình thật thê thảm.

Nhưng tôi vẫn phải cúi đầu xin lỗi người khác trước.

Tôi không muốn gây thù chuốc oán với người khác.

Cậu bạn cùng bàn của tôi không đáp lại, chỉ quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi hỏi: "Cậu đừng ghét tớ được không? Chỉ cần đừng quan tâm đến tớ là được rồi."

Lúc cúi đầu xuống, tôi phát hiện quần của cậu ấy cũng dính sữa bò.

Tôi vắt óc nói: "Hay là chúng ta vào nhà vệ sinh đổi quần đi, tớ sẽ mang quần của cậu về nhà giặt."

Làm một đứa kém giao tiếp đã rất vất vả, tôi không muốn làm một đứa đã kém giao tiếp còn bị người ta ghét.

Đến tiết sau, Lục Quân mới nói với tôi: "Dư Triệu, chân cậu ngắn hơn chân tớ."

Tôi bảo: "Thì cứ mặc tạm cũng được mà..."

Lục Quân nói: "Tớ sẽ đền một hộp sữa khác cho cậu."

"Không cần đâu." Tôi đáp: "Cậu đưa quần cho tớ giặt là được mà."

Bị người ta ghét rồi kìa.

Sau khi nghe tôi nói câu đó, cậu ấy không thèm nói chuyện với tôi nữa.

18.

Trên đường về nhà, Khúc Nghiêu hỏi tôi sữa bò ngon không? Tôi đáp ngon lắm, uống xong vui lên hẳn cơ.

Khúc Nghiêu rất vui vẻ.

19.

Thực tế khi thấy sữa bò văng tung tóe trên sàn nhà, tôi có cảm giác như vừa bị ai đó đấm cho một cú.

Tôi còn tưởng mình sẽ nổi điên.

Nhưng không.

Bởi vì không khí bị đấm bao nhiêu cú cũng có thể hồi phục trạng thái như ban đầu.

20.

Tôi đứng trước cửa nhà, nghiêm túc tưới nước cho chậu cây của Quý Ôn. Anh Quý Ôn trọ trong trường đại học, chỉ có những ngày cuối tuần anh ấy mới ở nhà.

Tôi cảm thấy cuộc nói chuyện với anh ấy đêm qua như một giấc mơ vậy.

Đúng lúc tôi đang cúi đầu suy nghĩ về Quý Ôn, bỗng thấy dép lê của Quý Vân xuất hiện trước mắt mình.

Cậu ấy hơi khuỵu gối nhìn tôi, hỏi: "Đầu cậu còn đau không?"

Tôi đáp: "Không đau."

Quý Vân lại hỏi tôi: "Sữa bò ngon thật à?"

Tôi đáp: "Rất ngon."

"Rõ ràng cậu chưa uống sữa!" Vân Vân nhìn tôi, hàng mi vừa dài vừa cong của cậu ấy như đang phát sáng.

Tôi không tài nào hiểu được tại sao Quý Vân lại biết chuyện tôi chưa uống sữa, chẳng lẽ cậu ấy cảm thấy loại sữa đó rất dở à?

Dưới ánh mắt khẳng định của cậu ấy, tôi chỉ còn nước bại trận, nhỏ giọng giải thích: "Ừm, tại sữa bò bị đổ mất tiêu."

Tôi bảo cậu ấy đừng nói cho Khúc Nghiêu biết.

Quý Vân kêu: "Vậy thì cậu qua nhà tớ đi. Tớ giúp cậu bôi thuốc lên cục u trên đầu."

Ngoại hình của cậu ấy vừa xinh đẹp vừa vô hại, giọng điệu cũng rất dịu dàng.

Lần đầu tiên tôi bước chân vào phòng Quý Vân một mình, không phải là đi cùng Khúc Nghiêu.

Bàn học của Quý Vân được thu dọn rất gọn gàng.

Một hộp sữa bò được đặt trên bàn.

Trên hộp dán sticker do Khúc Nghiêu viết.

Quý Vân đi lấy thuốc. Cậu ấy xác nhận vị trí của cục u trên đầu, sau đó bôi thuốc cho tôi. Tôi có thể cảm nhận được ngón tay mảnh khảnh và lạnh lẽo của cậu ấy luồn qua kẽ tóc của mình.

Bôi thuốc xong, cậu ấy nói: "Triệu Triệu, nếu cậu thích loại sữa này thì cứ uống hộp của tớ đi."

Tôi lắc đầu từ chối.

Nếu đánh mất hộp sữa thêm lần nữa thì chắc tôi sẽ khóc mất.

21.

Tôi nằm mơ thấy Khúc Nghiêu lại tặng cho tôi một hộp sữa.

Tôi thử uống một ngụm, phát hiện sữa gì mà đắng ngắt.

Uống thêm ngụm nữa, vẫn đắng ngắt.

Khúc Nghiêu hỏi tôi sữa ngon không?

Tôi vẫn đáp rất ngon.

22.

Chẳng qua hương vị như bỏ thêm gấp đôi hoàng liên.

Rõ ràng tên nó là sữa bò có đường, tại sao lại đắng thế nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top