Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 8

61.

Có lẽ Quý Vân không nói với Khúc Nghiêu là tôi cũng sẽ tới, vậy nên khi tôi đang rụt cổ đứng run rẩy trong gió đêm chờ cậu ấy xuống lầu, biểu cảm của Khúc Nghiêu trông có phần tối tăm. Không thể nói rõ cảm xúc của cậu ấy khi đó là gì, tóm lại là chẳng mấy vui vẻ.

Cậu ấy không nói chuyện với tôi mà hỏi Quý Vân: "Cậu gọi Dư Triệu tới hả?"

Quý Vân thở dài, mỉm cười ôn hòa: "Sao vậy? Phim kinh dị thì phải có bạn có bè cùng nhau xem mới vui chứ."

Khúc Nghiêu nói: "Dư Triệu nhát gan, sẽ sợ hãi."

Nói xong, cậu ấy im lặng chốc lát rồi quay sang nhìn tôi, bảo: "Cậu về ngủ đi. Bộ phim này rất đáng sợ."

Tôi vốn đang sợ hãi, chân còn run lẩy bẩy. Song khi nghe thấy Khúc Nghiêu nói vậy, rõ ràng tôi nên cảm thấy nhẹ nhõm mới đúng, nhưng chân tôi lại như cắm rễ trên mặt đất, không thể nhúc nhích được dù chỉ là một milimet.

Nếu... nếu tôi về nhà thì có thể chế tạo thế giới hai người cho họ. Hơn nữa tôi lại không thích xem phim kinh dị, đi cũng chẳng có gì thú vị cả.

Tôi có thể tranh thủ lúc này nói với họ là mình muốn về nhà.

Mặc dù nghĩ vậy, song giọng nói của tôi lại tự động vang lên, nghe có vẻ rất quái dị: "Khúc Nghiêu, tớ muốn đi xem phim với các cậu."

Cảm xúc muốn chạy trốn lại ùa lên. Tôi như một người bị nhốt trong vại nước kín mít, dòng nước không ngừng chui vào miệng mũi của tôi.

Vân Vân kéo tôi ra khỏi vại nước.

Cậu ấy chớp mắt, nói với Khúc Nghiêu rằng: "Triệu Triệu cũng nói là muốn đi mà. Cứ tập cho quen thì sẽ hết sợ thôi."

Sau khi nói với Khúc Nghiêu xong, cậu ấy lại giữ lấy tay tôi, nói: "Cậu ngồi giữa tớ với Khúc Nghiêu là được. Mỗi khi sợ hãi, cậu cứ tự nhủ mấy thứ đó đều là giả thì sẽ hết sợ. Cậu thấy thế nào?"

Tôi cẩn thận ngước mắt nhìn Khúc Nghiêu.

Khúc Nghiêu cũng nhìn tôi.

Cậu ấy trông có vẻ tức giận. Nhưng chốc lát sau, cậu ấy vẫn thả lỏng nắm đấm, ánh mắt lúc sáng lúc tối, giống một đống lửa chỉ còn lại tro tàn.

Khúc Nghiêu nói: "Chờ tớ một chút. Tớ quay lại lấy đồ cái đã."

62.

Khăn quàng cổ của Khúc Nghiêu đang quấn quanh cổ tôi, vô cùng ấm áp.

Khi ánh đèn trong rạp chiếu phim bị tắt, lòng bàn tay tôi bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.

Tại sao tôi lại nhất thời máu dồn lên não mà chạy đi xem phim ma với họ vào lúc nửa đêm vậy nhỉ? Chờ lát nữa, nếu tôi trực tiếp hét toáng lên rồi chạy ra khỏi rạp chiếu phim thì có phải là sẽ mất mặt lắm không? Hơn nữa lúc này, tôi không thể khống chế được cái chân cứ run lẩy bẩy như người bệnh parkinson của mình.

Rốt cuộc tôi đang nghĩ gì vậy? Đây vốn nên là cuộc hẹn hò của hai người họ cơ mà! Kết quả là hiện giờ tôi đang ngồi chính giữa hai người họ, còn bắt đầu run như cầy sấy.

Dũng cảm lên, Dư Triệu! Mày phải dũng cảm hơn một chút!

Tôi hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy một cái thủ cấp bị chém xuống trên màn ảnh lớn.

Tôi òa khóc.

Đức mẹ Maria cũng không thể cho tôi dũng khí.

Khúc Nghiêu ngồi bên phải nắm lấy bàn tay đang siết chặt tay vịn ghế của tôi.

Tôi hơi bình tĩnh một chút.

Tôi có thể làm được.

Mấy thứ này đều là giả, cùng lắm thì nhắm mắt lại không nhìn màn ảnh là được.

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, song tôi vẫn sợ tới mức sởn tóc gáy khi thấy con ma đột nhiên xuất hiện.

Quý Vân ngồi bên trái có lẽ cũng phát hiện thấy tôi hoảng sợ nên cũng nắm tay tôi, còn nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay của tôi để an ủi.

Bởi vì quá sợ hãi nên đầu óc tôi trống rỗng. Nhưng vào lúc này, tôi đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ kỳ quặc... Khúc Nghiêu đang nắm tay tôi, Quý Vân cũng đang nắm tay tôi, theo tính chất bắc cầu thì họ đang nắm tay nhau.

Tôi là chất điện phân, là dây nối, là vật trung gian vô hình.

Nhưng suy nghĩ này của tôi còn chưa tồn tại được bao lâu thì cảnh tượng đáng sợ trên màn ảnh đã làm tôi hoảng sợ tới mức con ngươi nở to, toàn thân cứng đờ, nắm chặt tay họ theo phản xạ.

Mặc mặc mặc mặc kệ họ, tôi là chất chất chất chất điện phân cũng chẳng sao...!

63.

Vừa nắm chặt tay của hai đứa bạn vừa khóc kêu "mẹ ơi" khi xem phim ma ở rạp chiếu phim vào lúc nửa đêm là trải nghiệm như thế nào... Thôi thì cứ để cho tôi biến thành người vô hình đi... Tôi cảm thấy mình không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt hai người họ nữa.

Hai người họ bị tôi làm liên lụy đến mức phải cùng tôi rời khỏi rạp trước khi hết phim.

Ba người chúng tôi ngồi trên sofa trong sảnh chờ của rạp phim.

Quý Vân hỏi tôi: "Triệu Triệu, cậu quấn đầu bằng khăn quàng cổ vậy có thở được không?"

Tôi nghẹn ngào đáp: "Xin lỗi, tớ không phải là Dư Triệu, tớ là xác ướp."

64.

Tôi nói hay là các cậu vào trong xem phim tiếp đi, một mình tớ ngồi ở đây bình tĩnh lại là được.

Quý Vân kéo chiếc khăn quàng cổ quấn trên đầu tôi, nói: "Một mình cậu ngồi ở đây sẽ không sợ hãi à? Tớ với Khúc Nghiêu không yên tâm để một mình cậu ngồi ở ngoài được đâu."

Tôi ngượng ngùng: "Nhưng mà..."

Quý Vân ôm lấy vai tôi, đột nhiên hạ giọng nói với tôi: "Dư Triệu, cậu có nghe thấy tiếng động kỳ lạ nào không?"

Cậu ấy vừa dứt lời, dưới chân tôi như thổi qua một cơn gió lạnh lẽo.

Tóc gáy của tôi dựng đứng lên, cứ như thể kiếp trước chúng nó là diễn viên xiếc lành nghề ấy.

Tôi biết rõ Quý Vân chỉ nói đùa thôi, song tôi vẫn rất sợ hãi. Sau đó khi cậu ấy bỗng nhiên đặt tay lên đùi tôi, tôi lập tức bật dậy, nhảy cẫng lên ôm lấy Khúc Nghiêu.

Tay chân của tôi có tư tưởng riêng.

Bất kể là đức mẹ Maria hay là đức cha Maria... Xin người hãy mau chóng dẫn con rời khỏi nơi này đi.

Giọng nói của Khúc Nghiêu vang lên bên tai tôi, cách một lớp khăn quàng cổ nghe có vẻ trầm thấp: "Quý Vân, tớ đã bảo là cậu ấy sợ mấy thứ đó rồi mà, cậu đừng dọa cậu ấy nữa."

Khúc Nghiêu đỡ eo tôi, nhấc bổng tôi lên, nói: "Về nhà ngủ đi."

"Cậu ấy thật sự bị hù dọa kìa." Quý Vân đến gần vỗ lưng tôi, nhỏ giọng xin lỗi: "Được rồi, về sau tớ sẽ không làm vậy nữa đâu."

65.

Cuối cùng, tôi vẫn kéo khăn quàng cổ ra một chút, chừa một khe hở để nhìn đường.

Quý Vân cúi người nghiêng đầu nhìn tôi, hỏi với vẻ thấp thỏm bất an: "Mắt cậu vẫn đỏ hoe... Cậu giận tớ à?"

"Không có." Tôi đáp: "Tớ sẽ cố gắng luyện tập để dũng cảm hơn."

Quý Vân hỏi: "Vậy cậu còn muốn đi xem phim ma không?"

Tôi cúi đầu nhìn cái bóng bị kéo dài trên mặt đất, cổ họng hơi khô khốc, tâm tư mà ngay cả chính tôi cũng không thể hiểu rõ cứ lởn vởn trong bụng. Một lúc lâu sau, tôi mới rặn ra một câu: "... Về sau tớ sẽ tự đi một mình. Các cậu đang yêu đương, để tớ ngồi chính giữa thì sẽ rất kỳ quặc."

Quý Vân giật mình: "Cậu nói gì vậy?"

"Tớ biết tớ không nên đi theo các cậu." Khóe mắt tôi nóng ran, song lại không có nước mắt chảy ra: "Nhưng có lẽ tớ là kẻ xấu, rõ ràng biết là không nên, vậy mà tớ vẫn đi theo..."

Con đường vào ban đêm có vẻ dài hơn thường ngày. Tôi cúi gằm mặt, cảm thấy con đường này như không có điểm cuối.

Hai người họ đều không đáp lời. Tôi bèn nói tiếp: "Tớ sẽ không nói cho người khác đâu. Hai người các cậu đều rất tốt bụng, tớ cũng rất thích các cậu."

Kể từ khi rời khỏi rạp phim, tôi vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, không biết mình nên làm gì bây giờ. Nhưng rồi tôi vẫn quyết định nói thẳng với họ.

Đặt Khúc Nghiêu và Quý Vân lên hai bên đĩa cân của cân đòn thì sẽ giữ được cân bằng, nhưng nếu bỏ thêm tôi vào, thêm một người thứ ba mờ nhạt vào làm tiền đặt cược thì sẽ phá hủy sự cân bằng đó.

66.

Thế nhưng Quý Vân lại hỏi: "Ba người chúng ta cùng nhau lớn lên, cần gì phải phân biệt rạch ròi đến thế. Khúc Nghiêu, cậu thấy tớ nói đúng không?"

Khúc Nghiêu không đáp lời.

Một lát sau, cậu ấy mới ừ một tiếng.

Quý Vân hỏi tôi: "Dư Triệu, cậu có cảm thấy thích con trai là kỳ quặc không?"

Tôi lắc đầu.

"Nếu mẹ tớ mà biết thì nhất định sẽ rất tức giận." Cậu ấy đi bên cạnh tôi, gió đêm thổi tới, mang theo mùi thơm thảo mộc đặc trưng trên người cậu ấy: "Dư Triệu à, cậu đã chơi với tớ và Khúc Nghiêu bao lâu nay rồi, chúng ta đều hiểu rõ về nhau, cậu không cần phải tránh mặt bọn tớ đâu."

Có lẽ không thể nói là hiểu rõ được đâu...

Chí ít tôi không thể thật sự hiểu được họ đang nghĩ gì.

Tôi nghĩ vậy. Song khi tôi đang định dồn hết dũng khí để bộc lộ hết thì lại bị Vân Vân chặn họng chỉ bằng mấy câu.

Có lẽ cậu ấy nói cũng không sai.

Chúng tôi đi đến dưới lầu, dưới ánh sáng leo lét, tôi bỗng phát hiện một mầm xanh nho nhỏ đã đâm chồi trong chậu hoa của anh Quý Ôn.

Khúc Nghiêu không lập tức mở cửa về nhà.

Suốt đường đi, cậu ấy chẳng mấy khi nói chuyện. Mãi đến lúc tôi sắp về nhà, cậu ấy mới nói với tôi một câu: "Nếu cậu sợ thì đêm nay có thể qua nhà tớ ngủ." Dứt lời, cậu ấy ngước mắt nhìn Quý Vân, nói tiếp: "Còn Quý Vân..."

Quý Vân nói: "Được thôi. Tớ với Dư Triệu về nhà lấy đồ ngủ với gối cái đã."

67.

Ủa gì kỳ lạ? Nói vậy thì tôi ngủ ở đâu?

Dưới giường chắc...?

68.

Sau khi thay đồ ngủ, tôi ngồi trên giường mình ngẩn người trong chốc lát. Lúc đứng dậy, tôi liếc nhìn thấy chú gấu nâu bông xù ngồi trên tủ đầu giường.

Muốn ôm nó một chút.

Cũng muốn được nó ôm một chút.

69.

Tôi nằm giữa hai người họ.

... Còn không bằng nằm dưới giường đâu. Mặc dù dưới giường hơi đáng sợ, nhưng ít ra sẽ không xấu hổ như lúc này.

Khúc Nghiêu nằm bên phải, nghiêng người quay lưng về phía tôi.

Hồi tiểu học, lưng cậu ấy còn chưa rộng như bây giờ, cũng chẳng rắn chắc như bây giờ. Vì cậu ấy gầy nên xương vai hơi nhô lên. Thuở đó chị Khúc Huỳnh thường cười đùa cậu ấy là con khỉ trụi lông ốm nhom.

Bây giờ cậu ấy sắp thành người lớn rồi.

Tôi nín thở nhìn chằm chằm lưng cậu ấy thật lâu, mãi đến khi buồn ngủ không chịu nổi mới nhắm mắt lại.

Vừa nhắm mắt lại, tôi lập tức nhận thấy Quý Vân nằm bên trái mình đang xoay người. Hình như cậu ấy đã ngủ rồi, cho nên cậu ấy mới vô cùng thản nhiên thò tay ra ôm lấy lưng tôi, đuôi tóc mềm mại cọ trên cổ tôi.

Mùi thảo mộc bỗng chốc trở nên nồng nàn.

Chân trái của cậu ấy cũng chen vào giữa hai chân tôi.

Chẳng trách trước khi tắt đèn, Vân Vân còn nhắc nhở chúng tôi là tư thế ngủ của cậu ấy rất lạ. Lúc ngủ, cậu ấy cũng thích ôm gối ôm à?

Chờ đến khi thức dậy, có lẽ chúng tôi sẽ không thể gần gũi với nhau được như bây giờ đâu.

Ban đầu, cơ thể tôi hơi cứng đơ, nhưng sau khi đã quen dần, tôi mới có thể hơi bình tĩnh lại.

Vòng tay của Quý Vân vừa ấm áp lại vừa thơm tho.

Cậu ấy vẫn luôn săn sóc cho những cảm xúc của tôi. Mặc dù cậu ấy từng nhát ma tôi, nhưng cũng không thể coi là bắt nạt được.

Ba người chúng tôi lớn lên bên nhau, thấu hiểu lẫn nhau, vậy thì tôi không cần tránh mặt dù họ đang yêu nhau ư?

Khúc Nghiêu lẩm bẩm như nói mớ: "Triệu Triệu."

Hình như "Triệu" với "Vân" phát âm khác xa nhau mà...

Im lặng thật lâu, Khúc Nghiêu mới nói thêm câu nữa: "Cậu đừng trốn tránh tớ..."

Cậu ấy kêu: "Dư Triệu, cậu ngủ chưa?"

70.

Tôi giả vờ như mình đã ngủ rồi.

71.

Bởi vì tối qua chúng tôi ngủ quá muộn nên đến hơn mười giờ sáng mới thức dậy.

Nửa người của Khúc Nghiêu đều thò ra khỏi giường.

Lúc thức dậy, tôi không thể kéo cậu ấy kịp thời, kết quả là cậu ấy ngã từ trên giường xuống sàn nhà.

"Rầm" một phát rõ to.

Tôi mau chóng bò đến bên giường nhìn xem, hỏi Khúc Nghiêu cậu ấy có bị sao không.

Quý Vân cũng thức dậy, im lặng ngồi đó cười.

Cậu ấy cũng bò tới, nói: "Đại Nghiêu, tư thế ngủ của cậu còn kỳ hơn cả tớ nữa đấy!"

Khúc Nghiêu ôm đầu, cũng không giận Vân Vân. Hai người họ vươn nắm đấm đụng vào nhau, sau đó nhe răng cười mắng nhau mấy câu.

72.

Lúc đang ngồi ở thư viện, trong đầu tôi vẫn tràn đầy hình ảnh Khúc Nghiêu và Vân Vân chạm nắm đấm với nhau.

Đó chính là sự khác biệt à? Hình như tôi chưa bao giờ chạm nắm đấm với Khúc Nghiêu kiểu đó, cũng chưa bao giờ đánh nhau như kiểu đùa giỡn như thế. Tôi thấy lạ vì họ mắng nhau mà quan hệ giữa họ vẫn rất tốt, cho nên lén hỏi Quý Vân.

Quý Vân đáp: "Trên đời này chẳng có ai cứ làm theo nề nếp cũ mãi được đâu. Quan hệ bạn bè cũng thế. Dư Triệu à, cậu có thể học thử xem."

Cậu ấy khom lưng rửa tay trước cửa nhà Khúc Nghiêu, không ngẩng đầu nhìn tôi, nói: "Hơn nữa, cứ làm một người dịu dàng mãi thì sẽ mệt lắm."

73.

Lúc đứng chờ xe buýt với Quý Ôn, tôi cúi đầu suy nghĩ một lát rồi hỏi anh: "Anh Quý Ôn này, em có thể chạm nắm đấm với anh một chút được không?"

Quý Ôn gật đầu, nâng tay lên nhẹ nhàng chạm vào nắm đấm của tôi.

Tôi thỏa mãn nhìn bàn tay của mình, sau đó nói với Quý Ôn: "Chậu hoa của anh đã nảy mầm rồi. Không chừng chờ đến kỳ nghỉ, anh sẽ thấy nó đã nở hoa rồi đó."

Hình như chạm nắm đấm với bạn bè cũng không khó lắm đâu...

Quý Ôn cười nói: "Vậy thì chừng nào nó nở hoa, anh sẽ dẫn em đi chơi một ngày nhé."

Tôi hỏi: "Đi... Đi chung với nhóm Vân Vân ấy ạ?"

Quý Ôn đáp: "Chỉ dẫn mình em thôi. Không liên quan gì tới tụi nó cả."

Nếu con người không cần làm theo nề nếp cũ thì... Có phải là tôi có thể thử làm một vài chuyện mà trước kia tôi chưa từng làm hay không? Anh Quý Ôn mời tôi đi chơi với anh ấy, tôi vô cùng vui sướng.

Tôi nhìn anh qua lớp kính thủy tinh, anh mỉm cười với tôi.

Tôi không hề suy nghĩ về những điều khiến tôi buồn lòng kia nữa.

74.

Cho dù tôi đã có một chiếc xe đạp, song tôi vẫn chưa thể lái nó lên đường. Sau giờ tan học, Khúc Nghiêu thử cho tôi lái xe mấy lần, nhưng tôi luôn lái một cách nghiêng ngả, còn tông trúng cột đèn đường. Cậu ấy bảo trên đường đi học có dốc xuống với cả đường lớn, bảo không yên lòng khi cho tôi tự lái xe, cho nên tôi vẫn tiếp tục ngồi trên yên sau xe đạp của cậu ấy.

Quý Vân hỏi có phải cuối tuần nào tôi cũng đi theo anh Quý Ôn đến thư viện hay không.

Tôi đáp: "Tại thành tích của tớ không được tốt cho lắm..."

Quý Vân kêu lên: "Cậu có thể tìm tớ mà! Anh tớ đã là sinh viên rồi, có những nội dung ảnh không thể giảng rõ ràng được đâu."

Tôi muốn hỏi Vân Vân rằng anh em họ thường chung sống với nhau kiểu gì. Nhưng đã đến trường, cho nên tôi không hỏi thêm gì nữa.

75.

Giờ nghỉ giải lao, như thường lệ, khi tôi đang uống sữa bò do Lục Quân mua cho, thấy Lục Quân và bạn bè của cậu ấy ôm vai bá cổ đi tới, tôi đang định xê xích ghế ra một chút thì lại thấy Lục Quân vươn ngón trỏ gõ lên bàn tôi.

Cậu ấy nói với tôi: "Tớ cũng muốn uống."

Bạn của Lục Quân cười hì hì đẩy cậu ấy.

Lục Quân cúi đầu nhìn tôi. Ánh mắt cậu ấy có màu nâu.

Tôi chần chừ một lát rồi đưa hộp sữa trong tay mình cho cậu ấy.

Lục Quân cứ thế cầm hộp sữa tôi đang uống dở đi xuống cuối phòng học, tiếp tục tán dóc với đám bạn của mình.

Tôi cúi đầu suy nghĩ một lát, tự cổ vũ bản thân, sau đó lấy hộp bánh quy mà hôm qua mình vừa mua, chậm rãi nhích đến sau lưng Lục Quân. Cậu ấy tựa lưng vào bàn quay sang nhìn tôi, đôi mắt mở to ra chiều kinh ngạc.

Tôi nói: "Tớ muốn tặng cái này cho các cậu."

Lục Quân hỏi: "Cho bọn tớ ăn hả?"

Tôi gật đầu: "Tớ mua loại bánh mà tớ thích, không biết các cậu có thích hay không."

Có lẽ là tôi không nên nói chuyện với họ... Tôi vừa đến gần, họ lập tức im lặng, chỉ lo nhìn chằm chằm mặt tôi cùng với hộp bánh quy trên tay tôi.

Lục Quân nhận hộp bánh, tôi quay về vị trí của mình.

Khẩn trương ghê.

Nếu không thích, họ có vứt hộp bánh đi không nhỉ?

Vứt đi cũng chẳng sao. Cứ coi như tôi chưa từng làm gì cả vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top