Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Time Bomb

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ba đều vừa mới bước sang tuổi 17 khi Ray đạt đến giới hạn của sự chịu đựng trong cậu.

Chẳng có chuyện gì bất thường xảy ra, không hẳn vậy, nhưng cậu đã đạt tới đỉnh điểm, mà chính bản thân cậu cũng  đã cảm thấy phát ngán với cái thói quen hàng ngày, trong suốt mấy năm trời khiến cậu cảm thấy công sức cậu đã bỏ ra thật sự không đáng. Norman sẽ nở nụ cười hoàn hảo - như thường lệ - khi Emma rót sữa vào cà phê của cậu ấy với nụ cười rạng rỡ, và điều đó chính là giọt nước tràn ly.

"Vậy giờ vẫn là thế này thôi à? Có vậy thôi á hả?"

Ray giơ tay lên một cách lãnh đạm, có vẻ rất bình tĩnh, trái ngược với cơn bão đang hoành hành trong đầu cậu, dường như chỉ muốn thu hút sự chú ý của Norman và Emma. Nhưng điều đó không có tác dụng, đương nhiên là không rồi, và cả hai đều nhìn cậu một cách khó hiểu, không định hình được cậu đang muốn đề cập đến chuyện gì.

"Tớ ghét hai cậu." Cậu thở dài, khuôn mặt đờ ra, làm Emma cau mày dù cô không thể hiện rõ suy nghĩ của mình lúc này. "Tớ thật sự, thật sự rất ghét hai cậu."

Cậu không có ý đó. Cậu biết thế, cả Norman và Emma cũng vậy. Nhưng cái tình huống này làm cậu chán ghét, cậu tự nhủ với bản thân, điều mà cậu vừa thốt ra không có lỗi lắm.

"Dù đây có lẽ không phải lúc phù hợp để bàn chuyện này," cậu thú nhận, vẫn giữ sự chán nản của mình, "nhưng nếu tớ phải chứng kiến thêm một giây của cái sự nhảm nhí này, tớ sẽ cáu đấy. Tớ mệt lắm rồi, vô cùng mệt. Chuyện này cần được xử lý ngay lập tức."

Họ không trả lời nhưng Ray biết rằng ít nhất họ biết chuyện quái gì đang xảy ra, khi gò má Norman ửng hồng lên.

"Chúng ta còn trẻ như thế này, ta nên chiến đấu hết mình vì một tương lai hạnh phúc," cậu đặt tay lên trán, "chúng ta còn học cách tìm kiếm niềm vui trong cuộc sống - đại loại thế - qua mấy việc như nấu bữa sáng, bữa trưa và bữa tối. Thật tuyệt vời, đúng không? Chúng ta có thể làm hết những việc đó để có thể sống một cuộc sống vui vẻ bình thường. Và thay vì tận hưởng sự yên bình này sau từng đấy gian nan, các cậu lại hành xử.....như thế này," cậu quơ tay loạn xạ, " Chẳng lẽ đây là mối trở ngại lớn nhất các cậu phải vượt qua à?"

Emma chớp mắt và Ray thật sự không biết là cô có hiểu những gì cậu nói hay không.

"Chính cái trò tán tỉnh nhảm nhí này," cậu đập tay xuống bàn," nó đã tiếp diễn trong hai cmn năm rồi! Và không lần nào đi đến đâu cả. Các cậu có tận hưởng trò mèo vờn chuột này không? Có thấy sợ không? Cậu không có vẻ gì là ngại ngùng mỗi khi nhẹ nhàng hôn lên má Norman chỉ vì cậu ấy mở cửa cho cậu nhỉ?" Ray chỉ thẳng vào Emma như một vị quan toà muốn buộc tội một bị cáo - chính là cô, "Vậy thì tại sao vậy? Mẹ nó!! Sao hai cậu lại bắt tớ chứng kiến cái cảnh này và làm tớ muốn quay lại tự hoả thiêu mẹ cho rồi? Việc này giống như đọc một cuốn sách và mấy trang cuối bị xé mất và cậu sẽ không bao giờ cảm nhận được sự thỏa mãn khi biết được cái kết. Tớ chán chuyện này lắm rồi!"

Norman lấy tay che mặt khiến Ray phải kiềm lại thôi thúc muốn gạt tay cậu ra và nạt cậu, bảo cậu phải đàn ông lên, mạnh mẽ lên.

"À, chuyện đó hả?" Emma lên tiếng, cho thêm đường vào cà phê của mình, "Tớ đoán là cũng một thời gian rồi, nhỉ...."

Cách cô thừa nhận, không hề ngại ngùng hay chối bỏ, khiến Ray ngạc nhiên, nhưng đó chẳng là gì so với vẻ mặt hoài nghi của Norman, làm cậu băn khoăn liệu họ có cùng một quan điểm.

"Tụi tớ...." Norman lắp bắp "vậy tụi tớ....cậu....tớ?"

"Cậu ổn chứ?" Emma có vẻ thật sự lo lắng, cô nghiêng đầu sang, xoa tay Norman, dường như để vỗ về cậu nhưng Ray thừa biết hành động đó không chỉ đơn thuần như vậy. Cậu thở hắt ra, kiềm chế không gào lên, "Cậu cần gì không?"

Norman lắc đầu lia lịa và Ray có thể thấy tay Emma vẫn nằm yên đó, môi cô khẽ cong lên khi thấy cách Norman đỏ mặt một cách dễ dàng như vậy. Và điều đó làm Ray nhận ra.

"Cậu thích cái trò này, phải không?"

Emma chỉ khúc khích cười và Norman có vẻ muốn tự đào mồ chôn bản thân lắm rồi.

"Một chút, có lẽ thế." Cô thú nhận nhưng cậu cảm nhận được một thoáng thất vọng đâu đó trong giọng cô. "Tớ sẽ không nói dối khi nói rằng khá thú vị khi xem thử tớ có thể vượt qua bao nhiêu ranh giới trước khi chúng tớ thật sự nói đến bất cứ chuyện gì nhưng,..." cô tựa đầu lên tay và nhìn ra phía ngoài cửa tiệm cà phê một lúc, "đôi khi tớ chỉ muốn mọi chuyện tiến xa hơn một chút, dù chỉ một chút thôi..."

"Vậy thì," Ray nhướng mày, "chính xác thì vấn đề là gì vậy?"

Emma lướt mắt sang Norman rồi nhìn sang Ray và không khó để cậu nhận ra rằng, vì cái lý do củ chuối nào đó, họ chưa từng thật sự nói đến chuyện này. Ray gục đầu xuống bàn, phát ra cái âm thanh vừa giống tiếng gầm gừ, vừa giống tiếng cười, và điều đó làm Emma sợ hãi.

"Cậu là một đứa ngu," Ray nói, không nhấc đầu lên khỏi bàn "không, không phải, cả hai cậu đều thế - đều là một lũ ngu! "

"Tớ không phản đối." Emma nhún vai.

"Norman," Ray lờ đi lời nói của cô, "cậu định sẽ làm gì?"

"T-tớ á?" cậu vẫn lắp bắp như một đứa trẻ bị bắt gặp làm chuyện không nên làm, và điều đó khiến Ray thấy thật tệ nhưng... "Tớ không....tớ còn chẳng biết có chuyện gì đ...đang xảy ra nữa."

Lần này cả Emma và Ray đều nhìn chằm chằm vào cậu một cách hoài nghi và họ im lặng trong sự khó xử.

"....Tớ đã nắm tay cậu mỗi lần chúng ta đi chơi, từ lúc đó đến nay cũng đã được một năm rồi," Emma nói, cảm thấy khô rát trong cổ họng, "sao cậu có thể không biế-"

"Cậu đã luôn rất thân thiện!" Norman cố biện minh, mặt cậu đỏ bừng và Ray cảm giác như đang chứng kiến một cặp vợ chồng son đang cãi nhau và không chắc liệu điều đó là tốt hay xấu. "Tớ không nghĩ là nó hàm chứa ý gì! Ý tớ là, tớ muốn nó mang ý gì đó nhưng c-"

"Vậy còn những cái hôn thì sao? Tớ đã gần như hôn cậu 5 lần rồi đấy!" Emma có vẻ tuyệt vọng và cảm giác như những nỗ lực của cô - mong đợi cậu sẽ hiểu vị trí của họ lúc đó và khuyến khích cậu tiến tới - đều đổ sông đổ biển. "Cậu không thế gọi đó là thân thiện được!"

"Tớ...tớ tưởng cậu định hôn lên má nhưng hơi bất cẩn mà thôi...." Norman rõ ràng biết cậu trông ngu ngốc như thế nào khi bây giờ cậu phải nhìn xuống chân để tránh phải chạm mắt cô, "đó là tại sao tớ luôn nghiêng đầu sang một bên, tớ chỉ cố gắng giúp cậu...."

"Norman," cô không thể tin được những gì mình đang nghe thấy, "Sao cậu không nghĩ đến việc có thể tớ thích cậu chứ?"

"Ừ đúng rồi," Ray mỉa theo để xem thử phản ứng của Emma, "Mà cũng đâu phải mỗi cậu ấy theo đuổi cậu. Đừng nói cậu không nhận ra có khá nhiều vệ tinh đang vây quanh cậu đó chứ. Nghe đồn Barbara cũng khoái cậu lắm đ-"

Emma đưa mắt nhìn Ray, một cái nhìn đáng sợ hơn cả lúc cô buộc cậu không được hy sinh nhiều năm trước. Dù ánh nhìn đó làm cậu kinh sợ, nhưng cậu vẫn bật cười vì cậu biết cô sẽ chẳng thật sự làm gì đâu.

"Cái đó khác," Norman nói bằng một giọng rất trầm, "tớ biết về cô ấy và....những người khác nhưng.....nó khác hơn nhiều khi đó là người cậu thật sự yêu...."

Khuôn mặt bỗng Emma trở nên dịu dàng hơn, và cô nhìn như chuẩn bị hôn Norman lần nữa vậy. Ray đảo mắt, cậu lo rằng bọn họ sẽ cứ thế này mãi, sẽ cứ kẹt trong tình thế khó xử này.

"Ôi, Norman...." cô bắt đầu, nhưng Ray hoàn toàn cắt lời cô.

" 'Ôi Norman' lỗ đít tớ này! Cậu đang nói với tớ rằng cậu đủ thông minh để lãnh đạo một cuộc khởi nghĩa, một đội quân, đế cố gắng và cứu rỗi thế giới theo cách của riêng mình lúc chỉ mới cmn mười ba tuổi nhưng lại đần đến mức méo thể nhìn thấy cái dấu hiệu 'này, hẹn hò với tớ đi' mà Emma suốt ngày đập vô mặt cậu? IQ của cậu rớt thê thảm đến chừng nào mỗi khi nhắc đến Emma vậy? Cậu kiểu như biến từ một thiên tài thành một thằng ngu chỉ trong chớp mắt vậy."

"Không phải v-" cậu cố cãi lại nhưng Ray quá hung hăng để cậu có thể xen vào.

"Không phải gì? Không phải vậy á?" cậu phản lại, "Tớ có nên kể cho cậu ấy cái lần cậu bị rạn mắt cá chân vì bỗng dưng quên mất cách đi xe đạp chỉ vì Emma mỉm cười với cậu trong 1 phần nghìn giây từ phía bên kia khu vườn không?"

"Khoan đã!" Emma kêu lên, chỉ vào mình "lần đó là do tớ á?!"

Cả hai người họ đều ngó lơ cô.

"Dừng lại đi!" Norman khua tay loạn xạ và rõ ràng là cậu biết mình trông ngu ngốc đến mức nào và chỉ đang cố giữ thể diện mà thôi, "Tớ biết rồi! Tớ biết rồi, được chưa?! Đừng nói nữa!!!"

"Nếu cậu biết vậy thì cậu đã xử lý cái đống lộn xộn này rồi!" Ray không để ý rằng, những người khách khác đang cố né ra xa khi nghe giọng nói giận dữ của cậu vang lên "và cũng đừng nghĩ là cậu đã thoát tội rồi, Emma, nếu cậu biết rằng cậu ấy không nhận ra được thì cậu cũng có thể....tớ không biết, nắm lấy cổ áo cậu ấy và hôn cậu ấy, hay làm bất kì điều gì cho cậu ấy hiểu là được mà?!"

"Chuyện đó...." cô ngẫm nghĩ một chút, "thật sự thì nghe có vẻ giống hành hung hơn...."

Ray mở miệng ra định cãi lại nhưng cô nói có lý và cậu ghét điều đó.

"Được," cậu thừa nhận, ngồi xuống ghế khi cậu nhận ra cuộc trò chuyện này đã đi xa hơn cậu mong đợi, "được thôi, cậu nói đúng. Nhưng cậu không có cớ gì để giải thích vì sao cậu không nói thẳng ra cả."

"Ừ thì, tớ tưởng cậu ấy biết," cô nhăn mũi, cách cô nói nghe thật chân thật, khiến cậu không thể tức giận với cô được, "cậu ấy thể hiện rõ đến mức tớ hiểu được điều gì đang diễn ra. Tớ cố gắng làm như vậy. Tớ nghĩ là cậu ấy chỉ muốn mọi chuyện diễn ra một cách chậm rãi. Siêu chậm ấy. Chậm kinh khủng khiếp."

"Và cậu cũng chẳng có ý kiến gì luôn?" Ray khoanh tay trước ngực, giọng mỉa mai.

"Không hẳn thế, đương nhiên rồi," cô khịt mũi, "nhưng tớ không muốn tạo áp lực cho cậu ấy. Làm vậy không đúng. Chuyện gì đến rồi sẽ đến mà."

"Chính xác," Ray đồng tình, "nhưng nó chỉ sẽ đến khi cậu thật sự hiểu đúng vấn đề. Với tốc độ này thì cậu sẽ trở thành một bà lão 70 tuổi và vẫn đợi cậu ấy tiến tới và thay đổi cái mối quan hệ phức tạp một cách không cần thiết này!"

"Đừng nói về tớ như thể tớ không có ở đây vậy..." Norman nghe có vẻ khó chịu, không giống như bình thường, nhưng Ray biết cậu chỉ chán nản với bản thân vì đã không nhận ra sớm hơn.

"Vậy thì tới lượt cậu nói đấy," Ray quơ tay về phía Emma, "có muốn nói gì với cô ấy không? Bây giờ hoặc không bao giờ thôi người anh em."

Norman đỏ mặt và Emma cố nói đỡ cho cậu ấy.
"Này, không cần phải thế đ- nghe này, tớ đã biết rồi, chúng tớ chỉ cầ-"

"Bị cáo không có quyền phát biểu!" Ray chỉ tay về phía Emma lần nữa, "tớ sẽ kết thúc những gì tớ bắt đầu. Hai cậu sẽ trở thành một cặp và sẽ là một cặp đôi hoàn hảo cho dù tớ phải chết, tớ vẫn sẽ làm."

"Được thôi!" Norman nói, âm lượng lớn hơn cậu muốn và giọng cậu bắt đầu lệch đi một cách buồn cười, "Tớ....tớ...."

"Cậu...cậu...?" Ray quơ tay, không hề có dấu hiệu kiên nhẫn.

"T-tớ yêu Emma, được chứ? Tớ yêu cậu, Emma!" cậu bất ngờ đổi hướng sang nói với cô, Norman quay hẳn người sang phía Emma, cúi đầu xuống để tránh ánh mắt cô, "và tớ xin lỗi vì đã là một tên ngốc và làm mọi chuyện giữa chúng ta khó khăn hơn."

Ray cảm thấy tự hào và cậu không chắc là vì bản thân mình đã khiến chuyện này xảy ra hay là vì lòng dũng cảm của Norman nữa - nếu đó gọi là dũng cảm.

"Tớ biết," Emma gật đầu động viên Norman dù cậu không thể thấy được, "tớ cũng yêu cậu. Chẳng có lý do gì để xin lỗi cả, giờ chúng ta có thể bù đắp cho những khoảng thời gian đã mất mà." Cô dừng lại một chút, "Chà, nói ra dễ hơn tớ tưởng nhiều."

"Thấy chưa?" Ray cuối cùng cũng nở một nụ cười thoải mãn, cảm giác nhẹ nhõm hơn hẳn, "Giờ thì các cậu cần chốt lại chuyện này. Hai cậu có định hôn không hay tớ phải đẩy đầu hai cậu vào nữa đây?"

"Với cậu ngồi đây nhìn á?" Norman gần như hét lên, mặt cậu trông như sẽ phát nổ bất cứ lúc nào với cái màu đỏ gay bất tự nhiên đó.

"Đúng rồi?" Ray lôi điện thoại ra, bật camera lên "Và ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ này. Tớ xứng đáng điều này sau những gì tớ phải trải qua. Nhanh nào hai bạn trẻ!"

Emma dường như không quan tâm lắm tới sự hiện diện của Ray, mặt cô mang vẻ hứng thú muốn được hôn Norman lắm rồi khiến Ray đoán chút nữa cô sẽ xin một bản của tấm hình đó, nhưng Norman trông hoảng thật sự và cậu có vẻ như muốn chạy đi cho rồi.

"Đáng...đáng ra đây phải là một khoảnh khắc riêng tư...." cậu lắp bắp, "một cái gì đó....lãng mạn! Không phải để bị cậu quay phim, ở một nơi công khai như quán cà phê!"

"Chỉ là tấm hình thôi mà," Ray sửa lại lời nói của cậu, mắt không hề rời điện thoại, chuẩn bị cho thời khắc quan  trọng, "và chỉ cần hôn một cái thôi, tớ không muốn thấy hai cậu trao đổi nước bọt trước mặt tớ đâu, cậu nghĩ tớ là ai chứ hả? Về nhà đi rồi hẵng làm cái trò đó. Đừng có mà suy nghĩ một cách kì cục như vậy."

"Tớ đâu phải người kì cục ở đây đâu...." Norman lầm bầm, lắc đầu thật mạnh để bình tĩnh lại và nâng cao quyết tâm, "Không, okay, cùng làm chuyện này nào!"

Emma cười thật tươi và nếu không phải Ray vẫn đang hơi giận bọn họ thì cậu đã thừa nhận họ trông đáng yêu kinh khủng rồi.

"Okay!" Emma đứng dậy cùng lúc với Norman, rõ ràng vẫn còn chút lo lắng, cô nghiêng người sang phía bên kia bàn và đặt lên môi cậu một nụ hôn, ngăn tiếng ư ử của Norman phát ra.

Tách.

"Tuyệt." Ray nhìn vào tấm hình và để ý Emma vẫn chưa buông cổ áo Norman ra và mặt cậu ấy đang dần trở nên xanh xao. "Oy, cậu không phải đang cố gắng làm cậu ấy ngạt thở mà chết đấy chứ?"

"Huh?" Cô cuối cùng cũng chịu rời đôi môi cậu, cười xấu hổ, còn Norman nhìn vừa hạnh phúc vừa muốn xỉu, "Xin lỗi, tớ chưa quen với việc này lắm! Nhưng tụi mình sẽ luyện tập nhiều hơn nhé!"

"Rồi rồi," Ray tùy tiện quơ tay, việc của cậu ở đây đã xong rồi, "vậy tiếp tục ở lại luyện tập đi nhé, tớ không muốn nhìn hai cậu chim chuột tò tí te với nhau đâu."

"Cảm ơn cậu, Ray!" Emma vẫy tay với Ray, sự hào hứng lộ rõ trong giọng nói của cô, "Đi nào Norman, chúng ta cần phải trở nên chuyên nghiệp càng sớm càng tốt!"

Dứt lời, cô kéo cậu đi đến nơi-không-ai-biết-là-nơi-nào và Ray chỉ có thể hy vọng cô không làm cậu ấy ngất xỉu vì thiếu không khí trong khi đang 'tập luyện'.

Cậu tựa lưng vào ghế, nhâm nhi tách cà phê, cau mày.

Lạnh thật đấy.

Đôi khi cậu tự hỏi vì sao cuộc đời lại khiến cậu chịu đựng nhiều đến thế.

--------------------------------vài năm sau------------------------------

"Cái này.....là sao vậy....?"

Norman đang nâng niu sinh linh bé nhỏ đầu đời của cậu - một thiên thần với những đường nét giống hệt cậu nhưng lại có đôi mắt xanh rực rỡ của Emma - khi Ray dí điện thọai vào sát mặt cậu và lướt qua hàng trăm, hàng nghìn tấm ảnh chụp lại những khoảnh khắc quan trọng nhất đời họ.

"Đó.....đó là cuộc hẹn đầu tiên của tớ và Emma và tụi tớ....." Norman toát mồ hôi hột, "khoan, đó là lúc tụi tớ đi công viên giải trí mà.....cậu đâu có ở đó đâu, sao cậu lại....? Đó là ngày sau tuần trăng mật của tụi tớ mà, cậu làm thế đ-"

Ray vẫn giữ nguyên khuôn mặt bất cần đời đó khi cậu tiếp tục lướt qua những tấm hình và làm Norman hoảng hơn nữa.

"Sao cậu có hình của con tớ trong bệnh viện được hay thế?!"

Ray chỉ nhếch mép và nhét điện thoại vào lại túi sau mà không trả lời Norman và hưởng thụ cảm giác khi thấy Norman chật vật, vừa phải xử lý thông tin cố hiểu tại sao Ray lại có những tấm hình đó, vừa phải dỗ con gái nín khóc vì cậu mất quá lâu để dọn cũi cho con bé.

"Bỏ qua vấn đề đó đi," cuối cùng cậu nói, "tớ tưởng cậu bảo không muốn thấy bọn tớ chim chuột với nhau cơ mà....?"

Ray biết đây là thời cơ tốt để dùng chính những từ của Norman để phản lại cậu - Norman rất thông minh, cho dù tình thế có rắc rối đến mức nào, cậu vẫn sẽ hiểu được. Vậy nên Ray nở một nụ cười tươi nhất cậu có thể và trả lời.

"Xin lỗi," và bằng cách nào đó Norman đã biết được cậu sẽ nói gì, "nhưng tớ đã nói dối đấy."

TRUYỆN GỐC: https://archiveofourown.org/works/17924060

Trans by Lisette
Proofread by Nguyễn Trần Thảo Nguyên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top