Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10-11-12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Duyên phận sao? Không đợi tôi trả lời, Hứa Nhược đã đóng cửa xe lại, nhanh chóng lái xe rời khỏi tầm mắt của tôi.

Duyện phận là gì? Có thể duyên phận là thứ đưa người và người đến với nhau, cũng chính là thứ làm chúng ta rời xa nhau. Bất cứ ai chúng ta gặp cũng đều là duyên phận, biển người mênh mông, ngày nào cũng có vô số người lướt qua trước mặt chúng ta, nên thứ gọi là duyên phận cũng nhiều lắm. Gặp được nhau là do duyên phận đến, rời khỏi nhau là do hết duyên phận rồi. Tất cả chúng ta đều lẩn quẩn trong một chữ "duyên", nhưng chỉ có "phận" mới làm cho chúng ta nắm tay nhau đi đến già.

Cuộc sống vẫn cứ thế, sau ngày đó đến bây giờ, Hứa Nhược không đến tìm tôi nữa. Nhưng có đôi khi vẫn gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn để tán ngẫu. Dần dần, chúng tôi trở nên có chút quen thuộc, tôi không xóa bỏ số điện thoại của cô ấy nữa mà vẫn lưu lại trong máy. Mỗi lần nhìn thấy dãy số điện thoại của Hứa Nhược, tôi lại nghĩ rằng cái thế giới này cũng thật kỳ diệu, hai người xa lạ cũng có thể xích lại gần nhau.

Hôm nay lúc Hứa Nhược gọi điện đến thì tôi đang trong giờ tăng ca, lần này gặp phải khách hàng khó tính. Bản vẽ cứ sửa hết lần này đến lần khác nhưng khách vẫn không hài lòng, tôi sửa nhanh, ý tưởng của ông ta thay đổi lại còn nhanh hơn cả tôi. Giống hệt bài hát "Chết cũng phải sửa".

Hứa Nhược hỏi tôi đang làm gì, tôi trả lời là đang vẽ, cô ấy hoảng hốt: "Trời ạ. Đã mười hai giờ rồi vẫn còn vẽ."

Tôi cười khổ: "Tiểu thư, chị là chủ công ty thiết kế nên chị cũng biết rằng tăng ca đến mười hai giờ không phải chuyện hiếm mà."

"Nhưng ở chỗ tôi đãi ngộ cao hơn, còn chỗ em làm tiền lương vừa thấp công việc lại vừa nhiều."

"Cái nghề này nó như vậy, không liên quan gì đến tiền lương cả. Chị hiểu mà."

"Được rồi. Em thật sự không tính đến chuyện vào làm ở công ty của tôi à?"

"Chị bận tâm việc này làm gì? Tôi cũng có phải nhân tài đâu."

"Giống như em từng nói, tôi là loại người bạn bè có rất nhiều mà thật ra lại rất ít, thấy cô đơn thì ôm thú cưng đi ngủ. Thế nên tôi muốn làm bạn với em không được à?"
"Được thôi, nhưng bạn bè cũng đâu cần phải làm cùng một công ty đúng không. Thôi, tôi còn phải vẽ tiếp nếu không hôm nay đừng hòng được ngủ, chị cũng nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon."

Nói xong nhanh chóng tắt điện thoại, sau khi tiếp xúc ít lâu nay tôi đã biết Hứa Nhược là chúa dong dài, nếu tiếp tục trò chuyện nữa thì đêm nay không thể nào được ngủ.

Hứa Nhược muốn làm bạn với tôi? Tôi cười lắc đầu, điều này không hợp lý. Tôi hiểu rõ rằng trong tình yêu cần môn đăng hộ đối, tình bạn cũng như vậy. Khoảng cách giữa tôi và Hứa Nhược là rất lớn, cô ấy muốn làm bạn với tôi chắc cũng chỉ là muốn tìm cảm giác mới mẻ mà thôi. Tôi tin tưởng rằng cuộc sống có điều kỳ diệu xảy ra, nhưng tôi lại càng tin tưởng rằng những điều kỳ diệu sẽ chẳng bao giờ xảy ra với tôi.

Con người ai cũng có lòng tham, cũng có dục vọng về mặt vật chất, tôi cũng như thế. Nhìn thấy người khác tiêu tiền như nước, giống như Hứa Nhược chẳng thèm để ý đến chuyện tiền bạc, nếu tôi nói rằng không thèm muốn thì tôi sẽ tự cắn lưỡi tự sát. Có lúc tôi cũng muốn làm bạn với Hứa Nhược để cho cô ấy thỏa mãn mong muốn tìm kiếm điều mới mẻ, và cũng thỏa mãn sự hư vinh của chính mình, dại gì mà không làm? Chỉ có điều tôi tự biết lượng sức mình, những thứ xa hoa đó không thuộc về tôi, điều thuộc về tôi chỉ là một cuộc sống vất vả với nỗi lo cơm áo gạo tiền và nhà cao cửa rộng xe sang trong giấc mơ mỗi tối.

Nếu đã không phải là của mình, vậy thì tôi cũng không muốn tham. Sống trên đời, điều đầu tiên là phải hiểu mình là ai, cho nên tôi đã an phận làm dân thường rồi.

Mùa đông tới, công ty rơi vào vào thời kỳ ế ẩm, công việc ít hơn trước kia rất nhiều. Cuối mỗi tuần tôi sẽ có đến hai ngày nghỉ, đương nhiên điều này cũng có nghĩa là tiền trưởng của tôi phải ít hơn.

Tháng này sau khi lĩnh lương, tôi lấy một phần ra cho phí sinh hoạt, còn thừa bao nhiêu đem gửi vào ngân hàng. Từ sau khi nhận ba trăm đồng về sau, mẹ không nhận thêm bất kỳ một đồng nào của tôi nữa, bà nói tôi một thân một mình sống xa nhà, tiền kiếm được cũng chỉ đủ nuôi bản thân sống, không cần gia đình trợ cấp thêm đã là giỏi rồi. Gửi tiền về sẽ khiến cho bọn họ lo lắng, tôi không muốn cha mẹ phải lo lắng cho mình, thế nên từ đó về sau không gửi tiền về biếu cha mẹ nữa. Đợi đến lúc có thể khiến cho cha mẹ an tâm và tin tưởng hơn, lúc đó gửi về cũng không muộn, tôi nghĩ thế.

Tôi luôn cố gắng hết mức để duy trì phí sinh hoạt ở khoảng bốn, năm trăm đồng. Sau mỗi lần nhận lương tôi sẽ đến siêu thị mua một thùng mì ăn liền làm bữa tới, cơm trưa thì phần lớn là ăn bánh nướng cho xong chuyện, quần áo không thật sự cần mua thì sẽ không mua, thật sự phải mua thì sẽ đến chợi trời để mua những bộ rẻ nhất. Cứ tháng nào cũng như thế, trong sổ tiết kiệm của tôi hiện đã có ba ngàn, có thể đối với nhiều người thì số tiền này chẳng là gì cả nhưng nó đủ để tôi vui đến phát khóc. Bởi vì ba ngàn này đủ cho mười tháng tiền thuê nhà và tám tháng phí sinh hoạt của tôi.

Hôm đó lúc nghỉ ngơi, tôi đi thăm Tiểu Bàn, hiện tại Tiển Bàn cũng làm thiết kế tại một công ty nhỏ. Lương tháng chín trăm, không có thưởng.

Lúc tôi đến thì cô ấy vẫn đang trong giờ làm việc, chờ đến lúc cô ấy nghỉ, chúng tôi cùng nhau đi ăn trưa. Bữa trưa rất đơn giản, là một bát mì Lan Châu bốn đồng và ba đồng dưa món.

Sắc mặt của Tiển Bàn đã hồng hào hơn trước kia một ít, tôi cười nói: "Có vẻ cuộc sống gia đình của cậu và Lý Chí Cường đã ổn rồi nhỉ.". Lý Chí Cường là bạn trai của Tiểu Bàn, chúng tôi là bạn học cùng khối nhưng không cùng khoa.

"Đúng thế, trước kia một mình cậu ấy kiếm tiền nuôi hai người, hiện tại mình cũng đi làm, tiền kiếm được tuy không nhiều lắm nhưng cũng làm cho cuộc sống bớt eo hẹp đi phần nào. Này, cậu thì sao? Gần đây như thế nào?"

"Cũng tạm được, giống cậu cả thôi."

"Đúng vậy nhỉ. Hai hôm trước tán ngẫu trên mạng mới biết được bạn bè nhiều đứa đến bây giờ vẫn chưa kiếm được việc làm. Mình vẫn xem như là ổn."

"Ừ. Thế là hài lòng rồi."

"Không thấy hài lòng cũng biết làm sao bây giờ, chẳng lẽ ăn vạ hay sao?" Tiểu Bàn gắp mì "Lưu Kỳ, có phải cậu suốt ngày không ăn cơm đúng không? Bây giờ cậu gầy chẳng giống người nữa rồi, nói thật, cậu cũng nhanh chóng tìm bạn trai đi."

"Mình á? Thôi quên đi, suốt ngày chỉ gặp có vài người, tìm bạn trai ở đâu bây giờ."

"Nếu không mình giới thiệu cho cậu?"

"Được, tấm lòng của cậu mình xin nhận, chờ mình ổn định được cuộc sống rồi tính sau, hiện tại chưa tính toán chuyện này."

"Đành vậy" Tiểu Bàn đồng cảm "Hiện tại mình với Chí Cường cũng chẳng thể lãng mạn được như lúc còn là sinh viên, cả ngày chỉ cắm đầu vào công việc, vừa về đến nhà đã lăn ra ngủ. Trước kia không làm việc mình có thể ở nhà nấu cơm, hiện tại mình cũng đi làm việc rồi, chẳng còn thời gian nữa. Cuộc sống ngày nào cũng không lạnh không nóng như thế mà trôi qua, cậu nói xem bọn mình có phải giống như vợ chồng già bảy mươi tuổi không?"

"Đừng nói thế, các cậu chỉ mới ở cạnh nhau có vài năm mà, còn chưa kết hôn sinh con, yên tâm đi, chờ qua hai năm nữa công việc ổn định rồi thì tự nhiên hai người sẽ trở về lãng mạn như trước thôi mà." Tôi vỗ đầu của Tiểu Bàn, tỏ vẻ an ủi.

"Đừng an ủi mình, cuộc sống này chẳng biết rồi ngày mai ra sao. Cậu biết gì chưa, chúng ta tốt nghiệp chưa tới nửa năm nhưng sự chênh lệch đã rất rõ ràng, như Đằng Ngôn làm việc trong toà soạn, lương một tháng bốn năm ngàn mà công việc lại còn nhàn nhã; Còn lớp trưởng thì đang bán mạng đi chạy bảo hiểm, cũng giống như chúng ta, tất cả cũng chỉ vì miếng cơm, ôi cái cuộc sống này sau lại bức bối đến nghẹt thở như thế."

Tiểu Bàn nhắc tới Đằng Ngôn, tôi ngẩn ra, chắc hẳn cuộc sống hiện tại của cô ấy đang rất tốt? Có một công việc ổn định, có một người bạn trai yêu cô ấy, chắc hẳn là tốt rồi.

Tiểu Bàn huơ huơ tay trước mắt tôi, hỏi: "Cậu làm sao thế?"

"Không có gì" Tôi vội chỉnh đốn lại cảm xúc, thuận miệng hỏi: "Sao lớp trưởng lại đi bán bảo hiểm? Nghe nói bây giờ bảo hiểm cũng ế ẩm lắm."

"Nói nhảm, ai chả biết bảo hiểm làm ăn không được. Nhưng còn cách nào khác đâu, phải tìm đại một công việc nào đấy để làm rồi tính sau chứ. Đúng rồi, lớp trưởng thông báo cuối năm họp lớp, cậu đi không?"

"Chưa biết."

Sau khi cùng Tiểu Bàn ăn trưa xong, cô ấy đi làm, tôi ngồi xe buýt về nhà.

Lúc này người trên đường không nhiều lắm, xe buýt công cộng có rất nhiều chỗ trống, tôi tìm một nơi gần cửa sổ ngồi xuống, dựa đầu vào cửa sổ. Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào mắt tôi, tôi không thể không nheo mắt lại. Cái thành phố này vẫn ồn ào náo nhiệt như thế, lá của cây cối hai bên đường đã đổi sang màu vàng, gió thổi qua, lá liền theo gió mà bay. Người qua lại vội vã tấp nập, dường như gió đông không làm cho họ cảm thấy lạnh. Tôi nhìn thành phố qua ô cửa kính, nghĩ vẩn vơ. Ai cũng có câu chuyện của riêng mình, sau mỗi câu chuyện đều có những hồi ức đẹp đẽ kèm theo cả sự nuối tiếc mãi in dấu lại nơi đáy lòng. Nơi đấy nắng không thể chiếu đến, mưa không thể tạt vào, chắc hẳn rằng nó nằm ở nơi sâm thẳm và bí mật nhất. 

11


Buổi chiều lúc về đến nhà đã là ba giờ hơn, mở cửa thấy Vương Thành và Hứa Nhược đang ngồi trên cái ghế cũ nát ở phòng khách và tán ngẫu cùng nhau.

Vương Thành vừa nhìn thấy tôi, đứng lên hỏi: "Em về rồi à, bạn của em đã ở đây chờ em lâu rồi này."

Hứa Nhược cười với tôi một cái, nói: "Hôm nay tôi rảnh nên đến tìm em, vừa hay có Vương Thành ở đây nói chuyện với tôi một lát."

"À" Đặt túi xuống, có lẽ tôi đã tập mãi thành quen với chuyện đột ngột đến thăm nhà của Hứa Nhược, tuy rằng cô ấy chỉ ngủ qua đêm ở đây một lần "Sao không gọi điện báo trước cho tôi một tiếng? Lỡ như ở nhà không có ai thì có phải tốn công đến hay không?"

"Chờ đến lúc không có ai trong nhà mới gọi cho em cũng không muộn" Hứa Nhược đưa cốc nước nóng cho tôi, nói: "Bên ngoài trời lạnh, ở nhà hai người cũng không có lò sưởi, trước hãy uống nước cho ấm đi."

"Ừ, cảm ơn" Tôi hỏi Vương Thành: "Hôm nay anh cũng nghỉ làm à?"

"Xem như là vậy đi, có điều lát nữa anh còn phải đến công ty, phải giao bản vẽ và đến công trường nhìn một cái, nếu không tháng này sẽ không có tiền thưởng. Mới nãy anh vừa định gọi bảo em về sớm vì có bạn em đang chờ, vừa hay em về rồi, anh đi đây"
Vương Thành mặc áo khoác vào "Buổi tối có thể anh không về, em nhớ khóa kỹ cửa nẻo, con gái ở nhà phải chú ý an toàn."

"Vâng" Tôi tiễn Vương Thành đi đến cửa.

"Tôi đi đây, tạm biệt" Vương Thành vẫy chào tôi và Hứa Nhược rồi xoay người đi xuống lầu.

Tôi đóng cửa lại, xoay người nhìn về phía Hứa Nhược, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết nên nói gì. Tôi và cô ấy chưa tính là thân thuộc, cũng chỉ mới gặp nhau vài lần, đột nhiên cô ấy lại đến nhà chơi làm cho tôi bối rối không biết nên nói gì.

Cuối cùng Hứa Nhược mở miệng trước "Vương Thành tốt nhỉ, rất quan tâm đến em."

"Vâng, đúng thế. Anh em cùng trường dù sao vẫn dễ thân thiết."

"Nghe Vương Thành nói tối nào hai người cũng chỉ ăn qua loa bằng mì ăn liền."

"Cũng không hẳn, có đôi khi cũng ăn mì tươi mà."

"Trưa nay ăn gì rồi?"

"Mì sợi."

"Trời ạ, cả ngày em chỉ mì là mì."

"Mì cũng được mà, vừa rẻ vừa tiện còn tiết kiệm thời gian" Tôi đùa: "Không tin thì chị cứ thử ăn mì một ngày là biết."

"Thôi đi, tối nay em muốn ăn gì?"

"Còn chưa biết, nhưng có chị ở đây, cũng không thể ăn mì nữa, chị muốn ăn gì? À mà, tối nay chị ăn ở đây không? Chị không bận gì sao?"

"Sao lại hỏi như kiểu tôi không được chào đón ở đây thế này?"

"Không phải, chỉ hỏi thôi mà."

"Được rồi, tối nay tôi ở lại đây ăn tối, ăn cùng với em."

"Được." Tôi thấy Hứa Nhược chỉ mặc một cái áo khoác mỏng nên cởi áo khoác lông của mình ra phủ trên người cô ấy "Tiểu thư, ở đây không phải căn hộ cao cấp cũng không phải phòng cho tổng thống, không có lò sưởi càng không có điều hòa, chị mặc ít quần áo như thế thì làm sao ấm được."

"Tôi có biết được ở đây không có lò sưởi đâu, em đưa áo của em cho tôi thì em mặc cái gì?"

Tôi đi vào phòng, đến ban công lấy quần áo đã phơi lúc sáng cất vào nhà, tìm một cái áo bông mặc lên người, nói với Hứa Nhược: "Mặc cái này được rồi, tôi không sung sướng như chị, ở đây đã quen rồi, chị mới đến chưa quen đâu."

"Haha, với ai em cũng tốt như vậy sao?"

Tôi ngẩn người, không hiểu câu hỏi của cô ấy có ý gì, chỉ gật đầu nói: "Chị đối tốt với người khác, người khác mới tốt lại với chị."

"Lỡ như người ta không tốt lại thì sao?"

"Đó là chuyện của họ."

"À" Hứa Nhược nhìn tôi chằm chằm, tôi không để ý đến ánh mắt của cô ấy, chỉ quan tâm đến việc tối nay nên ăn cái gì. Ngoài mì ra, gần như tôi chẳng biết nấu gì cả.

Tôi đang khổ não thì Hứa Nhược lên tiếng "Đừng đắn đo nên ăn gì nữa, đi mua thức ăn về nấu cơm tối đi."

"Làm sao chị biết tôi đang nghĩ xem tối nay nên ăn cái gì?" Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy.

"Em cho rằng tôi quản lý một cái công ty như vậy là trò đùa à? Không có chút bản lĩnh thật sự thì sao làm được, còn cái cặp mắt trợn lên nhìn chằm chằm vào nó nữa, làm sao tôi không biết được." Cô ấy chỉ chỉ vào một gói mì tôi để trước máy tính.

Tôi ngại ngùng cười nói: "Người làm giám đốc quả nhiên là không thể không có chút tâm cơ nhỉ."

"Đi thôi, đi mua thức ăn."

Hứa Nhược kéo tôi đi, tôi bảo cô ấy hãy chờ một chút đã, sau đó lấy khăn len trên cổ mình xuống, vòng lên cổ cô ấy "Ở ngoài lạnh, cái khăn quàng cổ này mặc dù không đẹp nhưng nó ấm, chị quàng tạm đi."

"Chiếc khăn này đúng là ấm áp thật."

"Đúng thế" Tôi hãnh diện nói: "Đây là mẹ đan cho tôi, dùng được hai năm rồi đó."

"Mẹ của em thật tốt, còn khéo tay" Hứa Nhược cúi đầu xuống khăn quàng, ngửi rồi nói "Mang theo hương vị tình thương của mẹ."

"Haha, chị cũng có thể bảo mẹ đan cho mình một cái mà."

Hứa Nhược không đáp lời, ánh mắt của cô ấy rũ xuống, một lát sau lại chợt cười nói: "Chúng ta nhanh đi mua thức ăn thôi, tối nay để tôi nấu."

"Chị biết nấu ăn?"

"Coi thường người khác."

Hứa Nhược kéo tay của tôi đi ra ngoài, hai người chậm rãi đi trên đường. Mùa đông ngày ngắn đêm dài, lúc này trời đã có chút tối, gió không lớn nhưng lại rất lạnh, gió lạnh đến mức gần như xuyên qua quần áo luồn vào da thịt, tôi không nhịn nổi mà rùng mình một cái.

Hứa Nhược hỏi tôi: "Có lạnh hay không."

Tôi cười trả lời: "Không lạnh."

Hứa Nhược hỏi tiếp: "Thích mùa gì nhất."

Tôi trả lời: "Mùa đông."

Cô ấy hỏi: "Vì sao?"

Tôi nói: "Tôi thường nằm mơ, trong giấc mơ có đắng cay cũng có hạnh phúc, tôi thậm chí không biết được đó là mơ hay là thực. Người mà mơ nhiều sẽ dễ dàng mất phương hướng, vừa hay có gió Bắc của mùa đông, chỉ có bão tuyết và gió lạnh mới làm cho tôi có thể hoàn toàn tỉnh táo."

Hứa Nhược nắm tay của tôi chặt hơn, không nói gì nữa, rất nhanh cúng tôi đã đến cái chợ gần khu chung cư.

Tôi không cầu kỳ trong chuyện ăn uống, thường ngày mua thức ăn cũng chỉ là thấy cái gì lấy cái ấy, không kén cá chọn canh gì cả. Hứa Nhược thì ngược lại, cô ấy giống như đầu bếp thực thụ, nghe Hứa Nhược và ông chú bán hàng hòa nhã trao đổi với nhau, tôi tựa hồ quên mất rằng giữa chúng tôi tồn tại một khoảng cách rất lớn. Cô ấy tỉ mẩn chọn cải thìa, nấm hương, còn có các loại thịt, thỉnh thoảng hỏi tôi một câu "Như vậy mới ngon, em có thích không?" Tôi chỉ biết gật đầu. Mỗi lần tính tiền cô ấy đều giành trả, còn nói: "Đừng ngại làm gì, cho tôi một lần đóng góp cho sự nghiệp tiêu thụ hàng hóa của đất nước đi". Thấy cô ấy như thế, tôi cũng không đòi trả nữa, Hứa Nhược rất am hiểu lòng người, có lẽ vì nguyên nhân đó nên tôi mới không đề phòng cô ấy.

12

  Đi chợ về, Hứa Nhược và tôi cùng vào bếp. Nhìn vào tủ bếp sơ sài, cô ấy nhăn mày lại: "Sao đến cả tiêu và hạt nêm... những thứ căn bản nhất cũng không có?"

"À, tôi và Vương Thành không hay nấu cơm, có được những thứ kia đã là nhiều rồi, thiếu gì không? Để tôi đi mua."

"Em đi mua chút giấm, tiêu, hạt nêm, và rượu gia vị lên đây đi. Đúng rồi, còn cả bánh mỳ nữa, ở đây không còn gạo, chỉ còn có thể ăn bánh mì thôi."

"Được."

Tôi lại đi chợ, mua hết những thứ mà Hứa Nhược đã dặn dò, nhìn thấy sạp trái cây lại cắn răng mua thêm ba cân chuối tiêu. Mùa này hoa quả thật đắt quá, thấy mấy trái táo héo cũng có giá tám đồng một cân, nếu như Hứa Nhược không đến thì tôi cũng không chi tiêu phóng khoáng như thế này.

Khi tôi trở về, Hứa Nhược đã rửa xong nấm hương, cô ấy xoa xoa tay, nói: "Nước lạnh quá, tay của tôi cóng mất rồi."

"Để tôi rửa cho, chị nấu là được rồi" Tôi bỏ đồ xuống, đem cải xanh bỏ vào chậu, vén tay áo lên bắt đầu rửa.

"Em không sợ lạnh?"

"Quen rồi."

"Đêm nay nấu hết chỗ thức ăn này, xem như tẩm bổ cho em nhé."

"Cảm ơn."

"Đừng có khách khí với tôi như thế, tôi cũng muốn ăn mà."

"Ừ, được rồi."

"Em mua chuối tiêu hả?"

"Ừ. Chị đến đây mà nhà của tôi không có nước ép mời chị uống, nên mua đỡ hoa quả tươi."

"Không phải là bình thường ngay đến hoa quả em cũng không ăn chứ?"

"Có sao đâu."

Tôi rửa đồ ăn xong, đứng sang bên cạnh nhìn Hứa Nhược nấu cơm. Có thể thấy được cô ấy nấu ăn rất thành thạo, tôi hỏi: "Chị ở nhà cũng thường xuyên nấu cơm à?"

"Nếu rảnh sẽ nấu, nấu cơm rất có ý nghĩa. Đồ gia vị nhà em không được đầy đủ lắm, nên thức ăn nấu ra sẽ không quá ngon, lúc nào rảnh em hãy đến nhà của tôi, tôi nhất định sẽ nấu cho em những món ngon không kém nhà hàng năm sao."

"Chỉ cần no là được, tôi không có yêu cầu cao chuyện ăn uống."

"Vậy em có yêu cầu cao đối với cái gì?"

Tôi nghĩ nhưng hoàn toàn không nghĩ ra được điều gì, chỉ có thể cười trừ. Có lẽ, tôi chưa đủ tư cách để đặt ra yêu cầu cao với bất cứ thứ gì.

Vừa trò chuyện cùng Hứa Nhược, vừa xem cách cô ấy nấu ăn, thầm ghi nhớ trong đầu. Đợi ngày nào đó có tâm tình, nói không chừng tôi cũng sẽ học theo cô ấy nấu một bữa cơm thay cho bát mì nhàm chán. Rất nhanh, phòng bếp đã ngào ngạt mùi thức ăn, tôi trộm nuốt nước bọt, bụng cũng không nhịn được mà kêu lên, may là Hứa Nhược có vẻ như không nghe thấy.

Chờ Hứa Nhược nấu nướng xong xuôi, tôi không chờ nổi nữa mà cầm đũa lên trước, đã bao lâu rồi tôi chưa được ăn thịt nhỉ? Hình như từ sau khi tốt nghiệp thì thịt đã là một thứ đi vào thế giới cổ tích, tôi gắp một miếng thịt lên cho vào miệng rồi từ từ nhai, dù cho miếng thịt có hỏng đi nữa thì chắc tôi cũng không nỡ nhả ra. Hứa Nhược thấy tôi như thế thì cười bất đắc dĩ, cô ấy nói: "Cứ ăn thoải mái đi, tối nay phải ăn hết bốn đĩa thức ăn này."

"Được" Giống như nước mắt sắp rơi xuống, tôi cố gắng kiềm chế, gắp thêm một miếng thịt từ từ thưởng thức.

Có thể là bình thường không hay ăn cơm cho nên dạ dày đói đến queo lại, tôi ăn chưa được bao nhiêu đã cảm thấy no. Nhưng mà thức ăn quá hấp dẫn, tôi không thoát được khỏi sự hấp dẫn đó, lại cố ăn thêm một ít. Cuối cùng phải buông đũa xuống, xoa xoa lên cái dạ dày đã phình to, lúc này mới giật mình nhận ra mình đã quá no.

Hứa Nhược ăn chẳng bao nhiêu, cô ấy nói bình thường cũng ăn không nhiều, ở nhà cũng ít khi ăn những món dầu mỡ thế này, ăn được bấy nhiêu đã là cực hạn. Chúng tôi đều nhìn nhau cười, hai đôi mắt đều đảo quanh ở cái bụng của nhau, tuy chẳng nói gì nhưng chúng tôi đều hiểu được, tôi ăn ít là vì đói, còn cô ấy ăn ít là vì thưởng thức. Xem ra, đây chính là sự khác biệt.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top