Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13-14-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sau khi ăn xong bữa tối, Hứa Nhược muốn đem tất cả những thứ còn thừa lại đổ đi, tôi vội vàng ngăn lại. Hứa Nhược nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, tôi giải thích: "Những thứ này ngày mai hâm lại vẫn có thể ăn, đổ đi rất lãng phí."

"Đồ ăn để qua đêm không nên ăn lại nữa, với cả ở đây cũng không có tủ lạnh, sẽ hư."

"Không sao, bây giờ là mùa đông, trong nhà cũng chẳng ấm hơn ngoài trời là bao, sẽ không hư đâu."

Hứa Nhược không nói gì nữa, tôi đem thức ăn còn lại cất đi, bắt đầu rửa bát đũa, quay đầu hỏi cô ấy: "Tối nay chị có ở lại không?"

"Này, vừa mới ăn xong đã muốn đuổi đi?"

"Không phải, đừng có hiểu lầm như thế."

"Tối nay không về, ở lại đây."

"Ở đây rất lạnh, tôi sợ chị không chịu nổi."

Hứa Nhược cong môi lên, nói: "Em có thẻ chịu được thì vì sao tôi không chịu được? Trừ khi em không chào đón tôi."

"Này, Hứa đại tiểu thư, chị đây là đang làm nũng với tôi sao?" Tôi xoa đầu của cô ấy, giống như đang dỗ dàng một đứa trẻ.

"Mơ à. Chú ý vai vế, tôi thế nhưng lớn hơn em ba tuổi đấy."

"Tôi có biết chị bao nhiêu tuổi đâu, chị hai bảy rồi à? Sao lại nhìn như hai mươi thế nhỉ."

"Tôi xem như em đang khen tôi trẻ được không?"

"Đương nhiên."

"Cảm ơn."

"Đừng khách khí."

Trước khi ngủ, tôi lấy đồ ngủ ra cho Hứa Nhược thay, sau đó lấy nước ấm cho cô ấy rửa chân. Mùa đông ở đây không thể tắm được, bình thường tôi đều phải đi đến trường học gần đây để tắm: "Ngâm chân ngủ cho thoải mái."

"Ừ, làm phiền em."

"Không có gì, nên làm mà."

Trong lúc cô ấy ngâm chân, tôi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, khi tôi trở về phòng cũng là lúc Hứa Nhược ngâm chân xong. Tôi lấy khăn lông lau chân cho cô ấy, sau đó trải chăn, nơi này của tôi chỉ có hai cái chăn nhỏ, hiện tại trời lạnh nên tôi đắp một cái và trải một cái ở phía dưới. Có thêm Hứa Nhược ngủ ở nơi này nữa, thế nên chúng tôi phải đắp chung một cái chăn.

Tôi hỏi Hứa Nhược: "Ngủ chung với tôi không ngại chứ?"

"Sao lại thế?"

"Vậy thì được rồi, chị nằm trước đi, tôi còn phải rửa chân nữa."

"Được, tôi vào nằm trước cho em ấm chăn." Hứa Nhược nói xong vén chăn chui vào. Ấm chăn? Lời của cô ấy làm mặt tôi nóng lên.

Rửa chân xong, nhìn thấy tất của Hứa Nhược ném trên sàn, tôi lắc đầu, nhặt lên đem đi giặt. Lòng thầm than quả thật là đại tiểu thư, nếu không có người giúp việc thì chắc chắn rằng quần áo ở nhà cô ấy sẽ chất cao như núi.

Về phòng ngủ, Hứa Nhược đang chớp chớp mắt nhìn tôi, cô ấy xốc chăn lên, nói: "Mau vào đi, chăn ấm rồi."

Mặt của tôi lại đỏ lên, làm cho Hứa Nhược cười ha hả. Tôi ngơ ngác bước đến giường, cẩn thận chui vào trong chăn, cố gắng hết sức giữ một khoảng cách với Hứa Nhược, Hứa Nhược lại nhích đến gần tôi, nói: "Chăn nhỏ vậy, em xích ra thêm tí nữa sẽ bị lạnh đấy.

Chăn có mùi rất dễ chịu, em xịt nước hoa à?"

"À, không phải nước hoa, là mùi của bột giặt và mùi của nắng. Chị tới đúng lúc đấy, hai ngày trước tôi mới giặt vỏ chăn, hôm nay lại phơi nắng suốt một ngày, mùi rất dễ chịu."

"Có vẻ em siêng hơn tôi một chút đấy nhỉ."

"Hình như không phải một chút thôi đâu." Chuông báo tin nhắn của điện thoại vang lên, tôi rướn người cầm lấy di động trên bàn mở ra xem, là Đằng Ngôn, cô ấy hỏi tôi: "Bây giờ đang làm gì?"

Nhìn năm chữ ngắn ngủn, lòng của tôi thắt lại một chút, từ cuộc điện thoại lần trước, tôi và Đằng Ngôn chưa liên lạc lại với nhau. Tôi cho rằng cô ấy có bạn trai nên đã quên tôi mất rồi, lòng tự nhủ rằng mình không được nghĩ về ấy, nên không gọi và cũng không gửi tin nhắn cho Đằng Ngôn. Đột nhiên nhận được tin nhắn của cô ấy, tôi lại có cảm giác vừa mừng vừa lo.

Đang suy nghĩ nên trả lời tin nhắn của Đằng Ngôn thế nào thì lại nhận thêm được một tin nhắn nữa của cô ấy "Mình và bạn trai cãi nhau, tâm trạng không tốt, rất nhớ cậu, cậu đã ngủ chưa?"

Thì ra là cãi nhau với bạn trai nên mới nhớ đến tôi, lúc đi học Đằng Ngôn cũng thường cãi cọ với bạn trai rồi gửi tin nhắn cho tôi, phải sớm nhận ra được mới đúng.

Tôi cười khổ, lòng lại lạnh xuống. Hứa Nhược thoáng ngẩng đầu nhìn tôi một cái, rồi lại quay đầu nhìn di động của tôi, có lẽ cô ấy đã thấy được nội dung tin nhắn, tôi cũng không còn lòng dạ nào để quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác. Trong đầu chỉ là một mớ hỗn độn, bỗng nghe thấy Hứa Nhược nhỏ giọng hỏi: "Là tin nhắn của Đằng Ngôn?"

"Ừ."

"Đằng Ngôn là nữ?"

"Ừ" Trong phòng rất yên tĩnh, thế nên dù giọng nói của Hứa Nhược rất nhỏ, tôi vẫn nghe được. Tôi chưa từng đến việc che giấu bất cứ điều gì với Hứa Nhược, bởi vì tôi cho rằng tôi và cô ấy là người của hai thế giới, hai đường thẳng song song chỉ cắt nhau ở một điểm rồi lại đường ai nấy đi.

Tôi yêu Đằng Ngôn, Đằng Ngôn là một người con gái, điều bí mật này tôi vẫn luôn giấu ở trong lòng không để cho bất cứ ai biết. Bây giờ thừa nhận điều này với Hứa Nhược, tôi lại có cảm giác mình như một tên đao phủ, vừa tàn nhẫn vừa sảng khoái, chỉ là cái đao này đang nhắm vào chính mình.

Có lẽ sâu trong tiềm thức, tôi muốn cho Hứa Nhược biết được bí mật của mình để cô ấy cách xa tôi ra, giống như chuyện không muốn đến công ty của cô ấy làm việc, tâm lý của tôi rất phức tạp, không rõ rằng vì cái gì, trực giác nói cho tôi biết phải làm như vậy nên tôi cứ làm theo. Trong mỗi chúng ta, ai cũng có những cảm xúc không thể nói lên lời, chẳng phải sao?

Hứa Nhược nghiêng người dậy, ngẩng đầu lên tiếp tục hỏi: "Em đã từng yêu bao nhiêu người?"

"Một người."

"Là Đằng Ngôn?"

"Đúng" Tôi tắt máy điện thoại, nếu Đằng Ngôn hỏi rằng tôi ngủ chưa, thì cứ xem như tôi đã ngủ rồi đi.

"Vậy... em là les đúng không?" Hứa Nhược hỏi có chút do dự, tôi nên cảm ơn rằng cô ấy nể mặt tôi, không trực tiếp hỏi rằng tôi có phải đồng tính luyến ái hay không, mà là dùng một từ tiếng anh đơn giản.

"Cứ xem là vậy đi" tôi kéo chăn xuống, ngồi dậy nửa người: "Bây giờ chị đã biết rồi, nếu như sợ hoặc ghét thì cứ rời đi đi."

"Này, Em đây là đang đe dọa tôi đấy hả?" Hứa Nhược cũng chống nửa người ngồi dậy theo tôi, kéo chăn lên "Lúc du học ở Mỹ tôi thấy rất nhiều les, cũng có tiếp xúc qua với vài người, sau khi về nước cũng có gặp, chỉ là cảm giác em... không giống như bọn họ."

"Haha, người với người chẳng ai giống nhau cả, mỗi người đều có sự riêng biệt của mình, làm gì có ai hoàn toàn tương tự giống ai."

"Có lẽ thế, em yêu Đằng Ngôn bao nhiêu năm rồi?"

"Hơn bốn năm."

"Cô ấy biết không."

"Có" Tôi nghiêng đầu nhìn điện thoại để trên bàn, thật thà gật đầu.

"Em ấy" Hứa Nhược thở dài, tôi cảm giác được cô ấy đang xích lại gần mình, dùng giọng điệu nghiêm túc nói "Tôi chỉ muốn em biết rằng tôi sẽ không vì chuyện em yêu Đằng Ngôn mà kỳ thị. em nghe hiểu được không?"

Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy, bởi vì khoảng cách quá gần, môi của tôi vô ý chạm nhẹ vào môi cô ấy. Đột nhiên Hứa Nhược trợn tròn mắt, tôi tranh thủ thời gian kéo dài khoảng cách ra, nói xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi tôi không biết chị đang ở gần như vậy."

Hứa Nhược ngớ ra hai ba giây, cô ấy sờ sờ môi của mình, cười xảo trá "Em cũng phải cẩn thận, nói không chừng tôi là đồng loại của em đấy. Được rồi, ngủ thôi."

"Đừng nói linh tinh, đùa kiểu này không vui đâu. Ngủ đi" Để cho cô ấy nằm xuống trước, sau đó tắt đèn. Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, Hứa Nhược đã không để ý thì tôi cũng không cần thiết phải để ý làm gì. Đối với cô ấy mà nói, tôi là người có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Tôi luôn phải đeo mặt nạ với những người bên cạnh nên đã rất mệt mỏi rồi, không muốn phải đeo mặt nạ cả với một người không thân quen. Tôi nhớ Đằng Ngôn, những ký ức thời sinh viên cứ hiện về tình chút lại từng chút một, rất lâu sau đó vẫn chưa thể đi vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, Hứa Nhược trở mình một cái, ôm chặt tôi, dùng giọng nói mông lung hỏi: "Em bây giờ vẫn rất yêu Đằng Ngôn sao?"

"Ừ."

"Ngoài Đằng Ngôn ra, chưa từng thích bất cứ một người nào khác à?"

"Không có, ngủ đi" Tôi vỗ vỗ tay của Hứa Nhược, chỉnh lại phần chăn sau lưng để gió không luồn vào làm cô ấy lạnh, khe khẽ thở dài một cái rồi nhắm hai mắt lại.

Tối hôm đó tôi mơ một giấc mơ rất đẹp, trong giấc mơ tôi và Đằng Ngôn đang nằm trên bãi cỏ xanh biếc, nhìn đám mây trắng lúc thì giống con ngựa lúc lại giống con cừu mà cười đùa vui vẻ. Đằng Ngôn nắm tay của tôi, nói "Lưu Kỳ, mình thích cậu, chúng ta hãy mãi mãi ở cạnh nhau đi" Tôi cười, cười rất hạnh phúc, thậm chí đến khi tỉnh lại vẫn còn cười.

Trời còn chưa sáng, hơi thở đều đều của Hứa Nhược rơi vào tai của tôi. Đưa tay lên vuốt vuốt khuôn mặt còn đang cười của mình, lại nhắm mắt. Ngủ thêm một lát đi, mơ thêm một lần nữa, cho dù tôi biết giấc mơ không có thật.  

14

  Mở mắt ra lần nữa đã là lúc trời sáng, tay của Hứa Nhược đang đặt ở trên người tôi. Cẩn thận đem nó đặt xuống, sau đó chui ra khỏi chăn rồi xuống giường mặc quần áo tử tế.

"Em dậy sớm nhỉ" Chẳng biết từ lúc nào mà Hứa Nhược đã tỉnh dậy.

Tôi đi giày vào, đầu không quay lại nói với cô ấy: "Hôm nay còn phải đi làm, chị muốn ngủ thì ngủ thêm đi. Lát nữa tôi sẽ đem đồ ăn sáng về, chị muốn ăn gì?"

"Ăn bánh bao lần trước em mua đi."

"Ừ."

Sau khi vệ sinh xong, tôi xuống mua bữa sáng, lúc này không còn kịp để nấu cháo nữa nên bèn phải mua hai phần tào phớ.

Lúc tôi trở về thì Hứa Nhược đã rời giờng, chăn cũng đã được sắp xếp chỉnh tề. Tôi cười cười với cô ấy, ý muốn nói rằng chị hãy ăn nhiều vào còn bản thân tôi thì vội vàng nhanh chóng ăn xong phần của mình. Hứa Nhược thấy thế, nói: "Ăn từ từ thôi, lát nữa tôi đưa em đi."

"Không cần đâu, tôi đi xe buýt là được rồi."

"Tôi đưa đi."

"Chị thật cố chấp."

"Em mới cố chấp."

"Được rồi" Tôi không tranh cãi nữa, Hứa Nhược đã muốn đưa đi thì cứ để cho cô ấy đưa đi vậy.

Mở điện thoại ra, bên trong lại có thêm ba tin nhắn, đều là của Đằng Ngôn. Cái thứ nhất là "Cậu đã ngủ chưa?"; cái thứ hai là "Cuối năm họp lớp, cậu có đi không?"; cái thứ ba là "Lưu Kỳ, cậu có khỏe không?"

Lòng tôi rối tinh rối bời, có nên trả lời tin nhắn hay không? Nên trả lời như thế nào đây? Tôi không rõ phải làm gì.

Ngẩng đầu, mới phát hiện rằng Hứa Nhược vẫn luôn nhìn tôi, ánh mắt đó rất sâu, sâu đến mức tôi không thấy được trong đôi mắt của cô ấy đang ẩn chứa điều gì. Hứa Nhược hỏi tôi: "Là Đằng Ngôn à?"

"Ừ"

"Tôi ăn xong rồi, chúng ta đi thôi."

"Được."

Lần thứ hai được ngồi trên xe của Hứa Nhược, tôi không còn cảm giác tò mò như trước đây, chắc có lẽ vì trong đầu đang suy nghĩ đến Đằng Ngôn. Dọc trên đường đi, chúng tôi không nói với nhau lời nào. Tôi nghĩ rằng có lẽ đây là lần cuối cùng mình ở cạnh bên Hứa Nhược, cô ấy đã biết được bí mật của tôi, tuy cô ấy tỏ ra rất chân thành rằng sẽ không kỳ thị hay ghét bỏ gì tôi. Nhưng đối với người đã biết được bí mật của mình, tôi sẽ biến thành một con nhím để bảo vệ những điều bản thân chôn dấu, không cho phép cũng không có can đảm để bất cứ ai lại gần. Tôi không có dung cảm làm bạn với người đã biết được bí mật của mình, huống hồ người này vốn không cùng chung thế giới với tôi.

Sau khi đến công ty, tôi xuống xe, trước khi đặt đẩy cửa bước ra ngoài, Hứa Nhược nắm lấy tay của tôi, nói: "Lúc nào rảnh rỗi thì tới nhà tôi ăn cơm nhé."

"Để nói sau. Cảm ơn chị đã chở tôi đến đây, tạm biệt." Tôi xoay người, trước lúc xoay người rời đi, tôi thấy được đôi mắt của Hứa Nhược ánh lên vẻ thất vọng.

Công ty không bề bộn nhiều việc, tôi cũng chẳng cần phải tăng ca, sau khi tan việc thấy vẫn còn sớm, không bắt xe buýt mà trực tiếp đi bộ về nhà xem như là rèn luyện cơ thể và còn có thể tiết kiệm được chút tiền.

Đi qua nhà sách, tôi vào nhìn một cái. Những cuốn sách dạy cách sống vẫn luôn đặt ở nơi bắt mắt nhất. Tất cả các chuyên gia và học giả là tác giả của những cuốn sách kia đều nói rằng có mơ ước mới có hy vọng, con người một khi đã sống thì phải có ước mơ. Câu nói này thì bất kỳ ai cũng hiểu, nhưng làm được hay không thì lại là một chuyện khác. Nếu như có thể thực hiện được một cách dễ dàng thì trên đời này đã chẳng còn tồn tại những người như tôi đây.

Mà có lẽ là những người thành công thật sự thường rất ít khi đọc những loại sách thế này, vì họ đều có châm ngôn và cách sống của riêng mình, không cần những cuốn sách kia phải dạy họ nên làm như thế nào. Trên đời này những người tầm thường luôn rất nhiều, họ vừa lam lũ với cuộc sống trước mắt vừa mơ mộng đến cuộc sống tương lai sau này.

Tôi dạo quanh trong cửa hàng sách không biết bao lâu thì đi ra, sách ở đây quá đắt, với điều kiện của tôi hiện giờ có lẽ là nên mua sách lậu thôi. Sách lậu tuy rằng đáng xấu hổ, nhưng đối với những người như tôi mà nói thì nó lại rất có ích. Mà tôi cũng tin rằng những người như tôi đây thì nhất định là nhiều như sao trên trời.

Sắp đến lễ Giáng Sinh, trên đường có rất nhiều người quần áo Ông Già Noel. Nhớ tới những ngày tháng đại học trước đây, mỗi dịp như thế này tôi cùng Đằng Ngôn và tất cả bạn bè trong ký túc xá sẽ mua chiếc mũ màu đỏ đội trên đầu, cũng học theo người phương tây treo tất ở đầu giường. Khi đó chúng tôi vô lo vô nghĩ, còn hiện tại thì tôi lại chẳng còn tâm tư đâu mà đón ngày lễ Giáng Sinh nữa rồi.

Nhớ đến Đằng Ngôn, tôi mở điện thoại ra, tin nhắn cô ấy gửi tới nhưng tôi vẫn chưa trả lời. Do dự rất lâu, cuối cùng lại cất điện thoại vào túi xách. Buông đi, nên buông rồi, chỉ là... tôi thật sự có thể buông được Đằng Ngôn hay sao?

Nẩng đầu nhìn lên, bầu trời chỉ một mảng xám tro u tối. Chỉ có những lúc thế này, con người ta mới có thể thoát khỏi sự ồn ã của cuộc sống và nghĩ về những tình cảm chân thật ẩn sâu trong đáy lòng mình.  

15

  Khi tôi đến nhà cũng là lúc Vương Thành trở về. Hôm qua anh ta làm việc suốt đêm không được ngủ, đôi mắt vì thế mà đỏ lừ.

Vương Thành mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha bóp đầu, tôi rót một ly nước đưa đến, hỏi: "Bận lắm à?"

"Xong rồi, tiền thưởng tháng này chắc không ít. Nhưng mà cái công việc này mệt chết mẹ."

"Đúng thế, chẳng mấy khi được nghỉ ngơi."

"Bạn của em về rồi?"

"Vâng."

"Bạn của em giàu nhỉ, nghe nói là chủ của một công ty thiết kế lớn. Sao em không nhờ cô ấy giới thiệu cho mình một công việc khác?"

"Bọn em không phải quá thân thiết, với cả công việc hiện tại cũng tốt mà, không cần chuyển."

"Nơi em đang làm sao so được với công ty của cô ấy."

"Ha ha, thôi. Anh ăn cơm chưa?"

"Chưa ăn, cũng không muốn ăn."

"Dù sao cũng phải ăn lấy một chút, em đi nấu mì rồi chúng ta cùng ăn."

"Vậy cũng được, anh chợp mắt một lúc đã."

Tôi nấu nước rồi mở hai gói mì ăn liền, chờ nước sôi rồi thả vào. Nghĩ chắc sức ăn của Vương Thành lớn, từng này có lẽ không đủ nên lại mở thêm một gói. Chắc anh ta ăn chừng này là đủ rồi đây, tôi phủi tay, đảo mắt nhìn thấy đồ ăn tối hôm qua Hứa Nhược nấu vẫn còn dư, thế là lấy thức ăn bỏ hết vào nồi.

Mì nấu xong, tôi đánh thức Vương Thành dậy ăn.

Vương Thành mơ mơ màng màng bưng bát mì lên, vừa định cho vào miệng thì tôi cười nói: "Anh muốn bỏng miệng thì cứ việc lùa hết vào đi."

Vương Thành xấu hổ gãi ót "Anh vẫn còn buồn ngủ, giờ thì tỉnh rồi."

"Ăn từ từ thôi, còn cả một nồi mà, không lo hết phần đâu."

"Hôm nay mì thơm lạ lùng nhỉ. Oái, còn cả đồ ăn nữa này" Vương Thành gắp một miếng nấm hương, khuôn mặt vui vẻ "Em mua thức ăn lúc nào thế?"

"Hôm qua Hứa Nhược nấu đấy. Tối qua ăn không hết nên em bỏ vào nấu cùng luôn, không ngờ cũng ngon nhỉ."

"Đúng thế, sau này mua thêm củ cải hoặc cải ngọt, lúc nào nấu mì thì bỏ vào, bổ sung vitamin."

"Được đấy, anh mua đi, em bảo quản cho."

"Há há, được. Trời ơi, trong bát mì có thịt này" Vương Thành cường điệu, đứng bật dậy chỉ vào miếng thịt heo, rống lên: "Lưu Kỳ, nhân lúc anh không có nhà là em ăn mảnh hả? Xem ra còn chút lương tâm cất dành cho anh đôi miếng đấy."

"Được rồi, anh mau ăn đi, nếu không mì nguội mất. À mà hôm qua em còn mua cả chuối tiêu nữa. Anh muốn ăn thì tự lấy đi, ở trên bàn trong phòng bếp ấy."

"Ừ, biết rồi. Nói thật, Lưu kỳ à, em nên dự tính một chút đến tương lai của bản thân. Cái nghề thiết kế này phải thật xuất sắc thì mới không sợ, hoặc là xin vào được một công ty lớn để tích lũy kinh nghiệm, nếu không tuổi trẻ sẽ trôi qua một cách vô cùng lãng phí. Em cứ xem năm nào cũng có sinh viên tốt nghiệp, mà cái nghề này việc làm lại có hạn, vất vả mãi mới xin được việc làm rồi ngày nào cũng phải tăng ca. Nghĩ kỳ đi, chúng ta chẳng thể bám theo cái nghề này đến già được đâu, đàn ông đã khó rồi chứ đừng nói đến phụ nữ."

"Anh muốn đổi nghề à?"

"Có nghĩ đến rồi, nhưng trước mắt vẫn cứ tiếp tục làm đã. Đến lúc nào không làm được nữa thì đổi."

"Muốn đổi sang việc gì?"

"Vẫn chưa biết, cái này tính sau" Vương Thành vừa ăn mì, vừa lẩm bẩm: "Cái nghề này chẳng dễ dàng chút nào, làm việc còn mệt hơn cả công nhân lao động mà tiền lương lại không cao hơn họ. Không muốn làm công nhân, có thể là về quê trồng trọt chăn nuôi, ít nhiều gì cũng chẳng chết đói được, chỉ có không làm mới không có cái để ăn thôi."

"Đúng vậy nhỉ, nghe anh nói em mới nhận ra, chúng ta ngay cả công nhân cũng không bằng."

"Bây giờ mới nhận ra à? Hôm nay anh còn nói với đồng nghiệp rằng bất kể ngày hay đêm chúng ta cũng đều phải dính đến cái máy tính, phóng xạ của máy tính làm giảm nửa tuổi thọ đấy. Lúc trẻ thì không nói làm gì chứ đến khi già rồi, ôi, chẳng muốn nói tiếp. Chẳng ai muốn tuổi đã cao mà suốt ngày vẫn còn dính bên cái máy tính." Vương Thành buông đũa, quệt miệng "No rồi, anh đi ngủ trước đây, em cũng ngủ sớm đi, đỡ đến khi muốn ngủ lại không ngủ được nữa."

"Ừ, anh ngủ đi, em rửa chén cho."

"Ngại quá, làm phiền em."

"Được rồi, đừng giả vờ khách khí nữa, đi ngủ đi."

Rửa chén xong, tôi về phòng của mình, lẳng lặng nằm trên giường nghĩ đến những ngày tháng trước kia và đắm chìm trong những kỉ niệm thời sinh viên.Trước kia luôn cho rằng chỉ cần sống có ước mơ thì mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt đẹp. Bây giờ mới nghĩ lại và tự hỏi lúc ấy mình đã đem hiện thực quăng đến nơi nào?

Nếu cuộc sống cứ mãi như lúc ban đầu thì tất cả mọi thứ sẽ luôn đơn giản và đẹp đẽ. Có thể lúc đã già, hồi tưởng lại giấc mộng của cuộc đời mình, thấy rằng trong giấc mộng đó chỉ có vài người, lúc ấy có lẽ tôi sẽ vui vẻ vì cuộc sống của mình đã đơn giản đến thế.

Nhưng tôi cũng không biết rằng, hiện tại mình có đang đi đúng hướng hay không.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top