Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16-17-18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Vài ngày sau đó tôi và Hứa Nhược vẫn không liên lạc cùng nhau, cô ấy không gọi cho tôi nữa mà tôi càng không chủ động điện thoại trò chuyện với cô ấy. Huống hồ giữa chúng tôi cũng không có chuyện gì để nói. Tôi xóa đi số điện thoại của cô ấy trong điện thoại mình, cứ như vậy đi, chung tôi là hai đường thẳng cắt nhau ở một điểm rồi lại mãi mãi đi về hai phía.

Lễ Giáng Sinh tới, ông chủ cũng chạy theo trào lưu, mời chúng tôi buổi tối đi ăn lẩu. Qua một thời gian tiếp xúc mới phát hiện rằng thật ra ông ấy là một người tốt. Về phần cách nói chuyện có hơi bỗ bã thì ông ấy thường cười bảo đây là phong cách của người trong giang hồ.

Điểm hay ở công ty nhỏ là không có quá nhiều sự hạn chế về cấp bậc, cũng không có quá nhiều lục đục nội bộ. Mọi người đều làm việc chung trong một gian phòng, lúc bận rộn thì ai làm việc nấy, lúc rảnh rỗi thì tụ tập nói chuyện phiếm. Nếu như không quá để ý đến chuyện lương bổng thì cuộc sống thế này cũng xem như là ổn.

Buổi tối ông chủ dẫn chúng tôi tới một nhà hàng lẩu rất nổi tiếng, sau khi ngồi xuống, ông ấy nói với chúng tôi: "Mọi người cứ tự nhiên, bữa cơm này là tôi mời, cứ ăn uống thả ga vào."

Đồng nghiệp Tiểu Trương cười nói: "Ông chủ, ông tin vào Phật rồi hả? Chứ sao tự nhiên lại tốt với chúng tôi thế này?"

"Tôi không tin những cái đó đâu. Mọi người chắc ai cũng hiểu rằng nhân viên xin vào làm ở cái công ty nhỏ bé của tôi thì có đến tám mươi chín phần trăm đều là nghèo rớt mồng tơi. Hễ mà có chút điều kiện thì đã không vào cái công ty này rồi" Ông chủ rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hít sâu vào một hơi, phun ra đám khói dày đặc. Bàn tay như phản xạ có điều kiện mà vẩy tàn thuốc, nói tiếp: "Tôi không có nhiều văn hóa, việc quản lý công ty cũng không biết, chỉ dựa vào vài mối quan hệ quen biết để duy trì việc làm ăn. Công ty này đã mở được ba năm, đến đến đi đi không biết bao nhiêu người rồi. Nhắc lại cũng thật đáng buồn, lúc đầu mới mở làm ăn không được, có khi vài tháng trời cũng chẳng nhận được đơn hàng. Mấy người làm cùng tôi từ lúc mới mở đều đã phủi đít bỏ đi cả rồi, trước lúc đi họ còn nói với tôi rằng nhân lúc dư ít tiền vốn thì mở lấy cái cửa hàng vặt vãnh mà làm ăn đi, ông chẳng thể nào gây dựng được cái công ty nào ra hồn đâu. Những người ấy... đều là thân thích cùng chung huyết thống của tôi, bọn họ lạnh nhạt, thỉnh thoảng còn mỉa mai, sau lưng thì phê bình trách móc nói xấu đủ kiểu, mọi người có biết cái cảm giác đó khó chịu đến mức nào không? Người ta càng không tin thì tôi càng muốn chứng minh mình làm được, vậy là sau này tôi không nhờ cậy vào người thân gì nữa. Nói thật, thời nay anh em xa không bằng láng giềng gần, thân thích không bằng bạn bè, thậm chí còn không bằng một người dưng. Sau khi họ đều bỏ đi hết thì tôi liền thông báo tuyển dụng, mỗi một người đến xin vào làm tôi đều hỏi họ có tin tưởng vào nơi này hay không? Ai cũng đáp ngay là có, nhưng chẳng ai làm được quá hai tháng, cứ lần lượt mà bỏ đi. Tôi hiểu được vì sao họ lại đi, cái công ty của thì tôi nhỏ mà tiền lương lại ít, một tháng một ngàn đồng thì ngay cả một căn phòng nhỏ cũng thuê không nổi, chỉ đủ tiền ăn hàng tháng. Bỏ ra nhiều năm đèn sách như thế nên đương nhiên ai cũng muốn mình được trả công xứng đáng, bắt họ vùi đầu vào cái công ty nhỏ như lỗ mũi thì đúng thật là không công bằng. Đi thì đi, đến tôi hoan ngênh, đi tôi vui vẻ tiễn. Cứ nhận một người rồi một người, cũng tiễn một người lại một người. Nhưng như thế mãi rồi tôi cũng bắt đầu giận, loại sinh viên gì thế này? Năng lực thực sự đã không có mà yêu cầu thì cao, lại còn chẳng nghe lời, sao cái bọn này cứ toàn như vậy cả? Từ đó tôi có thành kiến với sinh viên, mãi đến khi gặp được mọi người, suy nghĩ của tôi mới thay đổi. Những đứa trẻ này làm việc ở công ty của tôi, cắn răng chịu khổ không than vãn trách móc lấy một lời, tôi mà không đối tốt với mấy đứa, đến khi mấy đứa bỏ đi thì tôi lấy cái gì mà sống đúng không? Hãy làm việc cho thật tốt, đến khi công ty làm ăn khấm khá rồi trở thành công ty lớn thì tôi sẽ không quên công lao của mấy đứa đâu. Tôi từ năm mười sáu tuổi đã lăn lộn vào đời kiếm sống, ngoài giết người phóng hỏa thì cái gì cũng đã làm qua cả rồi. Tôi từng đánh người cũng từng bị người đánh, từng mang ơn cũng từng giúp đỡ người khác. Bao nhiêu năm sống trên cuộc đời này nên tôi hiểu được chữ 'Nghĩa'. Nếu làm ăn tốt, tôi nhất định sẽ chia ngọt sẻ bùi cùng mọi người."

Chị Vương nói "Ông chủ, có những lời này của ông là chúng tôi yên lòng rồi. Nếu ông muốn phát triển công ty, chúng tôi nhất định sẽ đi theo ông đến cùng. Lương thấp một chút cũng không sao, công ty nhỏ một chút cũng không sao, chúng tôi chỉ sợ nhất là ông thấy công ty làm ăn không được liền muốn giải thể khiến cho chúng tôi không có đường để kiếm cơm mà ăn."

"Đúng thế, đúng thế" Đồng nghiệp đều phụ họa theo.

"Ông chủ, ông đã nói rồi, chúng tôi cũng có đôi lời muốn nói. Chúng tôi đây, phần nhiều là mới tốt nghiệp đại học ra đời kiếm sống, có rất nhiều thứ chúng tôi không hiểu, rất nhiều việc chúng tôi không biết, có chỗ nào chưa đúng, xin ông hãy chỉ bảo cho. Giống như ông nói, chúng tôi đều là một đám nghèo rớt mồng tơi, nghèo đến nỗi ngay cả bạn gái cũng phải bỏ của chạy lấy người, nghèo đến mức không còn lời nào để tả nữa. Tôi chẳng có gì cả, chỉ có sự nhiệt tình, nếu ông muốn xây dựng công ty lớn mạnh, chúng tôi nhất định sẽ sẽ cống hiến hết sức mình!" Đồng nghiệp Tiểu Ngô hăng hái bừng bừng nói.

Ông chủ có vẻ cảm động, đứng lên, tự mình rót rượu cho từng người trong chúng tôi. Nói "Tôi vẫn cứ nghĩ mọi người đến công ty này chỉ để kiếm miếng cơm tạm thời, chờ đến khi có cơ hội tốt hơn sẽ phủi đít bỏ đi. Thật không ngờ rằng mọi người lại có tình có nghĩa đến thế, rượu này là tôi mời mọi người."

Ông chủ nâng cốc làm gương, tôi nhìn cốc rượu mà có chút chần chừ. Đây là rượu đế, loại này tôi chưa từng uống qua. Nhìn đồng nghiệp bất kể nam nữ đều ngửa cổ dốc sạch, cũng không tiện từ chối, chỉ có thể nhắm mắt đem cốc rượu kia rót thẳng vào họng.

Ngay sau đó, dạ dày của tôi nóng lên, mặt cũng nóng lên, từ miệng đến cổ họng chỉ có một vị cay nồng. Bất chấp mọi thứ, tôi gắp đậu phụ còn chưa chín bỏ vào miệng.

Ông chủ nhìn tôi, cười ha hả: "Tiểu Lưu có vẻ chưa uống rượu đế bao giờ nhỉ, sau này phải tập cho quen đi. Làm ăn mà không biết uống rượu là không được đâu, người Trung Quốc chúng ta làm ăn buôn bán đều trên bàn rượu cả đấy. Không biết uống rượu thì chỉ thua thiệt mà thôi."

Tôi cười lúng túng, trong lòng thầm nghĩ không uống được rượu cũng chẳng sao. Lỡ may uống nhiều quá, bị người khác lợi dụng này nọ thì không phải còn thua thiệt hơn à?

Ông chủ và đồng nghiệp, ai cũng hăng hái nhiệt tình, tôi chỉ ngồi một chỗ hùa theo, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt. Vì ông chủ thì dù sao vẫn là chủ mà công nhân thì cuối cùng vẫn là tớ, ông chủ của một công ty nhỏ vẫn là chủ, nhân viên của một công ty lớn thì vẫn là tôi tớ. Việc này, tôi hiểu rất rõ. Tại một bữa tiệc hào hứng như thế, tôi lại bắt đầu than thở. Mình của ngày xưa, đã đi đâu mất rồi?

Sau khi tan tiệc, chúng tôi bước ra khỏi quán lẩu, ai về nhà nấy. Đã gần mười giờ rồi, lúc này cũng chẳng còn xe buýt nữa, may là nơi tôi ở cách đây không xa. Bất quá chỉ cách ba bốn cái ngã tư mà thôi, bắt taxi thì xa xỉ quá, thế nên tôi quyết định đi bộ về nhà.

Từng bông tuyết bay xuống, rơi trên người, trên khuôn mặt tôi và còn rơi cả vào lòng tôi nữa. Làm sao để lưu giữ lại khoảnh khắc này nhỉ? Giờ đây cơ thể của tội nhẹ tựa như bông tuyết, không lo âu không nghĩ ngợi đến bất cứ điều gì khác, chỉ an tĩnh tận hưởng khoảnh khắc này.

Chắc hẳn đây là trận tuyết đầu mùa, từng bông tuyết chậm rãi rơi trên mặt làm cho tôi cảm thấy vô cùng thư thái nhẹ nhõm.
Đi qua MacDonald, tôi theo thói quen ghé vào xem. Bên trong rất náo nhiệt, gần như không còn chỗ trống nữa. Nhớ đến những lễ Giáng Sinh trước đây luôn cùng bạn bè đến MacDonald hoặc KFC vừa ăn vừa ngắm đường phố đông đúc, những ký ức đó vẫn còn rõ ràng như chỉ mới ngày hôm qua. Thời gian nhanh như thoi đưa, ký ức thoảng qua như cơn gió.

Có một người hành khuất tập tễnh bước tới, ông ta đi về phía một cặp tình nhân sau lưng tôi, vươn tay ra muốn xin chút tiền. Người phụ nữ dùng ánh mắt ghét bỏ lườm ông ta một cái rồi bước vội theo người bạn trai của mình, nói vọng lại bằng một giọng chua ngoa đanh đá "Bẩn chết mất, đi chỗ khác đi."

Người hành khất không có phản ứng gì, tiếp tục tập tễnh đi về phía trước, đến bên cạnh tôi. Ông ta cầm một cái bát tráng men chìa ra trước mặt tôi, đôi tay cáu bẩn và nứt nẻ của ông ta lộ ra từng vết máu đỏ sẫm, trông cực kỳ chói mắt. Quần áo rách rưới, tóc hoa râm, ánh mắt đờ đẫn, cơ thể gầy trơ xương còn khuôn mặt thì đen đúa, nhìn không rõ biểu cảm của ông ấy lúc này. Trong cái bát tráng men cũ mèm có đôi đồng bạc lẻ và vài cắc tiền xu, tôi lấy từ túi áo ra một tờ tiền bỏ vào đó. Ông ta khẽ gật đầu với tôi, khom người một cái tỏ ý cảm ơn sau đó lại tập tệnh đi ra ngoài.

Người ta nói rằng hành khất bây giờ phần nhiều là lừa đảo, tôi không biết có thật vậy hay không. Chỉ biết rằng khi người đàn ông hành khất lại gần mình, khung cảnh vui vẻ của McDonald đối lập hoàn toàn với hình ảnh của người đàn ông ấy. Tôi chợt nhận ra rằng chắc hẳn không có người nào thích làm ăn mày, cho dù làm thì nhất định là họ cũng có nỗi khổ tâm và bất lực riêng của mình. Dù sao đi chăng nữa, điều tôi có thể làm chỉ là chia sẻ với họ một hai đồng tiền lẻ mà thôi, nhiều hơn thì tôi không thể cho nổi, bởi vì nhìn từ một góc độ nào đó thì chúng tôi cũng cùng một loại người. Trong cái xã hội này, chúng tôi đều ở đáy thấp nhất, cũng chật vật vì miếng cơm hàng ngày. Khác biệt duy nhất chỉ là ông ấy đáng thương hơn so với tôi và tôi gọn gàng sạch sẽ hơn so với ông ấy. Nếu ai cũng chỉ vì miếng cơm, thì sao phải khinh thường lẫn nhau?

Nhìn bóng dáng của người hành khất đi xa dần, không hiểu tại sao tôi lại nghĩ đến người dân miền núi nghèo khó, bề ngoài của họ cũng tựa như người đàn ông hành khất kia. Bỗng nhiên tôi thấy, thì ra quy luật cá lớn nuốt cá bé của Darwin áp dụng lên cuộc sống của con người lại tàn nhẫn đến như vậy. Có bao nhiêu người sẵn sàng vươn tay trợ giúp những người xung quanh mình của mình? Có lẽ cho dù giúp đỡ, thì cũng bởi vì có lợi ích của họ nằm trong đó. Ở cái xã hội cạnh tranh này, tình người đã bị sự phù phiếm che lấp. Nơi thành phố sầm uất này thật ra lại vô cùng hoang vắng. Sự phồn thịnh mang đến vật chất cho chúng ta, cũng mang đi rất nhiều phẩm chất bẩm sinh mà ta có. Đồng tiền kia tôi cho người hành khất, cũng chính là cho bản thân mình, tôi cho ông ta tiền và cái tôi cho bản thân mình là lòng lương thiện. Tôi sợ rằng lòng tốt trong chính con người mình rồi sẽ chết dần trong cái xã hội hiện tại.

Phiêu phiêu táp táp vũ lê hoa, bạc y hàn tâm loạn như ma. Tinh oánh dịch thấu cung thùy thưởng, hà bất chích lạc phú nhân gia? Tôi vươn tay, một bông tuyết rơi vào lòng bàn tay tôi, chờ đến lúc nó tan hết, tôi lại chậm rãi cất bước đi.
[ Bài thơ "Xuân Tuyết" không tìm được tên tác giả, không tìm được bản dịch chính thống. Tạm dịch là: Hoa lê rơi nhè nhẹ, tà áo phấp phới bay. Xa hoa lộng lẫy kia ai hưởng, sao chỉ nhà giàu mới đến tay.]

"Lưu Kỳ!"

Tôi nghe được có người gọi mình, dừng chân xoay người lại. Nhìn thấy một người, người đó làm tôi bất giác nở nụ cười.

17

  Người đó là Hứa Nhược, tóc của cô ấy có chút tán loạn, đôi mắt to dưới lông mày ánh lên vẻ sáng ngời, bên khóe miệng có một chấm màu trắng, có thể là do bơ sữa dính vào. Áo khoác hơi xốc xếch, cô ấy đứng đấy với dáng vẻ hơi lảo đảo như lật đật. Giống như nếu có một cơn gió thổi qua sẽ khiến cô ấy ngã, nếu cơn gió đảo lại cô ấy sẽ bật lên. Trông cô ấy có chút nhếch nhác, còn có chút buồn cười, tôi chưa từng thấy cô ấy như vậy bao giờ. Không nhịn được, tôi bật cười.

Hứa Nhược đứng cách tôi khoảng hai ba mét gì đó, thấy tôi xoay người lại nhìn, cô ấy nhảy hai ba bước nhào đến ôm cổ tôi. Nói: "Lúc nãy nhìn qua có nét giống em, hóa ra đúng là em thật."

Tôi ngửi thấy mùi rượu trên người cô ấy, hỏi: "Chị uống bao nhiêu rồi?"

Cô ấy hỏi lại: "Còn em uống bao nhiêu?"

"Ba chén nhỏ, rượu đế."

"Hai chai lớn, rượu vang."

"Vậy thì chị giỏi hơn rồi" Tôi hít vào một hơi khí lạnh, đưa tay lên lau đi vết sữa dính bên miệng cô ấy "Sao lại uống nhiều thế?"

Hứa Nhược nhăn mũi "Một đám bạn bè chết dẫm, cứ chuốc rượu bắt phải uống. May là tôi thông minh, bảo đi vệ sinh mới thoát được, nếu không thì bây giờ đã uống xong chai thứ ba rồi."

"Mấy người giàu ghê nhỉ, rượu vanng mà cứ làm như bia."

"Ôi, choáng đầu."

"Rượu vang ngấm chậm, uống ngay hai chai thì không choáng mới là lạ" Tôi chỉnh lại tóc cho cô ấy, chạm vào huyệt thái dương, nhẹ nhàng xoa bóp "Như thế này có dễ chịu hơn chút nào không?"

"Có. Tối nay ở một mình à?"

"Không. Liên hoan cùng đồng nghiệp, ông chủ chiêu đãi."

"Hừ, hèn gì em uống rượu đế. Không xong rồi, tôi phải gọi điện thoại cho bạn để báo với họ một tiếng, điện thoại của tôi đâu?" Hứa Nhược buông cổ tôi ra, lục lọi trong túi xách "Sao trong túi không có thế này, em gọi thử xem tôi để điện thoại ở nơi nào rồi."

Tôi cầm điện thoại, mở danh sách liên lạc ra, mới nhớ rằng mình đã xóa mất số của Hứa Nhược rồi. Lúng túng nhìn Hứa Nhược, muốn hỏi số của cô ấy là bao nhiêu, lại ngại không dám mở lời. Hứa Nhược thấy tôi đứng bất động một hồi lâu, cầm lấy điện thoại từ trong tay tổi, tự mở danh sách liên lạc ra tìm. Danh bạ của tôi không nhiều, chỉ có mấy người bạn tốt, đồng nghiệp hiện tại và khách quen.

Một lát sau, Hứa Nhược ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm, sau đó bấm số của mình vào, nhấn gọi, liền đó có tiếng nhạc điện thoại vang lên. Cô ấy lấy di động từ trong túi áo ra, trả lại điện thoại cho tôi. Tôi không biết vẻ mặt mặt lúc đấy của cô ấy có nghĩa là gì. "Lưu Kỳ, em giỏi lắm."

Tôi không biết nên nói gì, chỉ im lặng.

"Em ghét tôi lắm à?" Hứa Nhược hỏi.

"Đừng nghĩ thế. Chị phải về đúng không, xe của chị đâu?"

"Tôi đi nhờ xe của bạn đến đây."

"Ừ, vậy cũng tốt. Uống rượu thì không nên lái xe, bắt xe trở về đi thôi."

"Tuyết rơi, đi dạo với tôi một lát đi."

"Được."

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng dày. Rất nhanh, cả thành phố đã chìm trong màu trắng. Con đường lúc này giống như một thiếu nữ xinh đẹp không được để ý đến, nó mất đi vẻ ồn ã vốn có, trở nên yên tĩnh vắng lặng.

Tôi và Hứa Nhược lẳng lặng đi cạnh nhau, một lát sau, cô ấy dừng lại. Tôi nhìn cô ấy, cô ấy nói "Tôi lạnh."

Tôi nghĩ đem áo lông của mình ra khoác lên người cô ấy, mới vừa mở khóa kéo ra thì Hứa Nhược đã tiến lại. Cô ấy ôm chặt, vùi đầu trên vai tôi, khẽ nói: "Vậy là không lạnh nữa."

Lúc này Hứa Nhược bốc đồng như một đứa trẻ, tôi cười không nói gì. Lui về phía sau hai bước, dựa vào cái cây ven đường, bọc cô ấy lại bằng áo lông của mình, như vậy thì không lạnh nữa, như vậy cả hai chúng tôi đều không lạnh. Thì ra trong những ngày lễ, chỉ cần có một người nhẹ nhàng ôm lấy bạn thì trái tim vốn lạnh lẽo của bạn sẽ ấm áp trở lại.

Thỉnh thoảng có xe lướt qua trên đường làm cho bông tuyết lao đi trong không khí. Tôi và Hứa Nhược bị tuyết rơi trắng xóa cả người. Đèn đường chỉ có một màu vàng nhưng tôi lại cảm thấy cái thế giới này trở nên vô cùng lung linh.

Không biết qua bao lâu, tôi vỗ vỗ Hứa Nhược, nói: "Về đi thôi, cứ đứng thêm lát nữa thì chúng ta sẽ thành người tuyết mất."

"Ừ."

Xa xa có chiếc xe taxi đang chạy đến, tôi phất phất tay. Xem chạy chậm dần rồi dừng lại bên cạnh chúng tôi, Giúp cô ấy phủi đi những bông tuyết đọng trên người "Về đi, uống nhiều rượu rồi, về rồi nghỉ ngơi sớm nhé."

"Lần này, đừng xóa bỏ số điện thoại của tôi nữa. Ngủ ngon." Hứa Nhược buông tôi ra, kéo khóa lại rồi hôn nhẹ lên mặt tôi, sau đó xoay người bước lên xe.

Tôi ngẩn người, không rõ tại sao Hứa Nhược lại có hành động thân mật như thế với mình, sô ấy uống nhiều nhưng tôi biết rằng cô ấy không say. Sờ sờ khuôn mặt, dường như trên đó còn lưu lại hơi ấm của cô ấy. Có lẽ đây là một kiểu chào hỏi nhỉ, chắc vì sống ở Mĩ lâu rồi nên cô ấy bị ảnh hưởng cách giao tiếp của người nước ngoài. Cách giải thích này có vẻ hợp tình hợp lý.

Tôi ngồi ở bên đường, dưới ánh đèn đường rút ra một điếu thuốc, hút. Đã lâu rồi không hút thuốc, bỗng nhiên hít vào một hơi lại khiến cho đầu óc choáng váng. Đêm đã khuya, người đi đường ít hẳn, quán cà phê gần đó vọng ra một giai điệu nhẹ nhàng, hòa tan vào màn tuyết xa xăm.

Tuyết trắng rơi giống cái gì? Giống như ai đó đang đứng trên cao rắc muối xuống, cũng giống như hoa liễu bị gió cuốn đi. Bất giác đầu tôi lại hiện lên khuôn mặt tươi cười của Đằng Ngôn, hình ảnh của cô ấy giống hệt như giấc mơ ngày trước của tôi. Đằng Ngôn cười nói: "Lưu Kỳ, mình thích cậu, chúng ta ở bên nhau mãi mãi nhé"

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn những bông tuyết đang thản nhiên rơi lững lờ, hít vào một hơi thật sâu. Chắc có lẽ đêm nay đã được định trước sẽ đau buồn, tuyết rơi đã định trước nỗi nhớ nhung. Khuôn mặt tươi cười của Đằng Ngôn tan biến, tôi dập tắt tàn thuốc, đứng lên bước về nhà.   

18

  Có lẽ vì những lời nói chân thành của ông chủ trong buổi tối giáng sinh hôm đó mà thái độ làm việc của đồng nghiệp bỗng nhiên trở nên hăng hái hơn rất nhiều. Các vị ấy xắn tay áo lên, chỉ hận rằng không thể khiến cho công ty phát triển được ngay lập tức.

Nhưng mà trời không chiều lòng người, lúc này đang là mùa ế ẩm, tăng doanh thu là một việc rất khó khăn.

Bấy giờ ông chủ mới phát huy tác dụng của một người đầu tàu, ông ấy đặt mua rất nhiều sách và tạp chí, trong cuộc họp ông nói với chúng tôi: "Ăn một miếng không mập ngay lên được. Tôi hiểu mọi người đang nghĩ gì nhưng chúng ta không được sốt ruột. Vừa hay thời gian này cũng không bận rộn, mọi người đừng vì thế mà rảnh rỗi, chúng ta hãy cùng học hỏi thêm đi, xem như là học vì mai sau. Học nhiều một chút cũng không lãng phí."

Thế là kể từ đó, những lúc rảnh rỗi chúng tôi thường trao đổi kinh nghiệm và học hỏi lẫn nhau. Mỗi người một chuyên môn, bổ sung trau dồi cho nhau, thỉnh thoảng ông chủ cũng lôi Tiểu Trương ra để dạy ngoại ngữ cho mọi người. Ông ấy tự chế nhạo mình rằng: "Công ty chúng ta mang tiếng là nhận các đơn hàng của nước ngoài nhưng người làm chủ là tôi đây lại dốt đặc cán mai về ngoại ngữ, thật sự nên phạt. Từ giờ trở đi, tôi sẽ phát huy tinh thần 'học, học nữa, học mãi'. Khổng tử nói 'Trong ba người cùng đi, chắc chắn có một người là thầy của ta đó' học không bao giờ là muộn, bắt đầu học từ lúc nào cũng được, mọi người phải theo tinh thần của tôi mà học tập."

Ông chủ nói được là làm được, thời gian sau đó ông ấy vừa học cách kinh doanh, vừa xử lý việc trong công ty, lại còn học cả ngoại ngữ. Nửa năm sau, ông ấy đã thuộc lòng những câu nói kinh điển, học được cách đối thoại đơn giản bằng tiếng anh, có thể nói được vài câu thông thường với người nước ngoài cho dù phát âm chưa được chuẩn lắm. Từ ông chủ, tôi nhận ra khả năm tiềm ẩn sâu trong mỗi con người chúng ta, khả năng này là do khát vọng đem lại. Mỗi người chúng ta ai cũng có, chỉ cần bạn đủ chăm chỉ, đủ kiên trì.

Dưới sự cổ vũ của ông chủ, mỗi người trong chúng tôi cũng bắt đầu vừa làm việc vừa học tập. Tôi học kiến thức chuyên môn, học cách làm việc sao cho hiệu quả, học phát triển thị trường, học chạy nghiệp vụ, từ đấy cuộc sống của tôi trở nên vô cùng phong phú. Những ngày đó, không còn ai ca thán rằng tương lai của mình mờ mịt, không còn ai kêu ca rằng mình đang buồn chán và cũng không còn ai than thở rằng mình đã đánh mất phương hướng. Mọi người nỗ lực hết sức, cố gắng làm việc, cố gắng học tập. Vốn đang là mùa đông lạnh giá nhưng không khí trong công ty lại tràn trề sức sống như mùa xuân.

Tết dương lịch, công ty cho nghỉ hai ngày, tôi định đến thư viện đọc sách.

Có lẽ là mọi người đều đi chơi hết rồi nên thư viện không có nhiều người. Tôi tìm được một cuốn sách về các tác phẩm điêu khắc kinh điển của trong và ngoài nước, chăm chú đọc. Không cần phải nói, tôi vẫn rất thích chuyên nghành của mình, học bốn năm trời rồi cứ như vậy mà vứt, nhìn dao khắc trong hộp dụng cụ đã rỉ sắt, lòng tiếc nuối không thôi. Có lẽ tôi nên mua một ít gì đó, để lúc rảnh rỗi thì lôi ra luyện lại tay nghề, cho dù chỉ là nặn một cái tượng đất, cũng có thể bù đắp được chút tiếc nuối trong lòng.

Nghĩ đến, liền làm. Buổi chiều rời khỏi thư viện, tôi đến chợ vật liệu mua một bao bùn nhỏ, vốn định mua thạch cao nhưng giá lại quá đắt, đành phải đổi ý. Về đến nhà, vừa nghe nhạc vừa chơi với bùn. Đã lâu lắm rồi chưa động đến bùn, tôi nặn vô cùng chăm chú, thế nên chuông điện thoại vang lên ba lần tôi cũng không nghe thấy.

Đến lúc chơi mệt rồi, định đi rửa tay thì chuông cửa vang lên.

Ra mở cửa, Hứa Nhược đang đứng ở một bên. Sau lễ giáng sinh, chúng tôi chưa từng gặp lại nhau, cô ấy nhìn chằm chằm vào tay của tôi. Hỏi: "Tay của em làm sao thế?"

"Vừa mới nghịch bùn, vào đi, tôi rửa tay đã."

Lúc tôi rửa tay xong, Hứa Nhược đang cúi đầu nhìn mấy cái tượng đất nhỏ đặt trên bàn trà mà tôi mới làm xong. Cô ấy hỏi: "Em vừa mới làm những cái này à?"

"Ừ."

"Đáng yêu nhỉ, có vẻ như em rất thích trẻ nhỏ và người già."

"Sao lại nói thế?"

"Triển lãm hai năm trước em cũng khắc tượng trẻ con và người già, bây giờ cũng thế. Đúng vậy còn gì."

"À, trẻ nhỏ ngây thơ và vô lo nghĩ, người già lãnh đạm và mưu trí. Thích bọn họ cũng là bình thường thôi."

"Lúc nào rảnh, em làm cho tôi một cái nhé?"

"Được."

"Đồng ý nhanh thế, làm cho người ta cảm thấy chẳng chân thành chút nào." Hứa Nhược nhăn mày, nói.

"À, vậy thì tôi nói 'không' là được chứ gì." Trông Hứa Nhược cứ như một đứa trẻ, tôi không cầm lòng được mà trêu chọc cô ấy.

"Không được, em vừa đồng ý rồi. Lúc nãy tôi gọi điện đến sao em không bắt máy?"

"Chỉ lo làm những cái này, không nghe thấy điện thoại kêu."

"À. Em định đón năm mới thế nào?"

"Cứ như vậy thôi, dù sao ngày hôm nay cũng sắp hết rồi" Tôi nhìn thời gian, sắp bốn giờ "Sao chị tới đây? Không đón năm mới cùng bạn bè và người thân à?"

"Cha tôi ra nước ngoài du lịch, anh trai thì đi với bạn gái anh ấy rồi. Còn bạn bè của tôi thì có cũng như không."

"Vậy mẹ của chị đâu? Sao chị không ở cạnh bà ấy?"

"Mẹ của tôi đã qua đời một năm trước, ung thư" Hứa Nhược cúi đầu, những sợi tóc dài che khuất khuôn mặt cô ấy, tôi không biết nét mặt lúc này của cô ấy là gì.

"Xin lỗi, đáng ra tôi không nên hỏi."

"Không sao" Hứa Nhược ngẩng đầu, đôi mắt trong veo sáng ngời, cô ấy cười nói "Tối nay đến nhà tôi đi, chúng ta cùng nhau ăn sủi cảo."

"Được."

Tôi không đành lòng từ chối, thế nên đồng ý đến nhà cô ấy ăn cơm. Trên đường, tôi do dự mãi, cuối cùng quyết định hỏi Hứa Nhược: "Chúng ta quen biết cũng chưa được bao lâu, lại chẳng hiểu rõ về nhau. Sao chị cứ tới tìm tôi vậy?"

Hứa Nhược cười đáp: "Tôi cũng chẳng biết, chắc là duyên phận đấy."

Duyên phận? Đây là một câu trả lời rất vu vơ. Hữu duyên vô phận thì đau đớn, hữu phận vô duyên thì thầm đau khổ. Hai chữ duyên phận vừa kỳ diệu cũng lại rất mịt mù, hai từ đó gần như có thể lý giải cho tất cả mọi cuộc gặp gỡ và chia xa trên đời này. Ngôn ngữ Trung Quốc đẹp ở chỗ đôi khi nó lấp lửng lập lờ nhưng lại rất hợp tình hợp lý. Tôi nhìn bầu trời ngoài cửa xe, tự giễu rồi nở nụ cười.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top