Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

19-20-21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hứa Nhược sống trong một khu chung cư cao cấp, nơi đây có hoàn cảnh rất tốt, ngay cả bảo vệ cũng cực kỳ niềm nở. Chẳng trách lại có nhiều người thù giàu như thế, nhìn nơi này rồi lại nhớ đến "xóm nhà lá" của mình, nếu không thù giàu thì thật ấm ức lòng.

Hứa Nhược ở tầng sáu, cô ấy mở cửa cho tôi vào, nhìn xung quanh căn hộ của cô ấy. Nơi đây rất lớn, cũng rất tinh xảo, hình ảnh thường ngày chỉ thấy được trên tạp chí bỗng hiện ra trước mắt, làm tôi nghi ngờ rằng đây có phải là một giấc mơ hay không.

Đồ nội thất trong nhà Hứa Nhược rất đơn giản, mang theo xu hướng châu Âu. Tôi đứng ở cửa không dám đi vào, sợ làm bẩn sàn nhà của cô ấy, Hứa Nhược xoay người lấy ra một đôi dép trong nhà "Thay đi, mang dép lê cho thoải mái."

"Ừ" Tôi đổi dép, có chút nhút nhát đi vào, nhìn những món đồ trong nhà cô ấy, trong lòng thầm nghĩ rằng vơ đại một món trong này đem bán đi cũng hơn nửa năm tiền lương của mình. Đều là con người, đều hai lỗ mũi một cái miệng, thế mà sao lại chênh lệch quá lớn như vậy, thật là làm cho người ta bất bình mà.

Bình thường xem tạp chí nội thất, phần lớn tôi chỉ nghiên cứu về cách thiết kế nhà, màu sắc, cách sắp xếp vật dụng, cùng lắm là ao ước một chút. Mà bây giờ, mọi thứ sờ sờ ngay trước mắt, đánh thẳng vào đầu làm cho người tự nhận là tâm lý vững vàng như tôi đây phải mất thăng bằng. Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao lại có nhiều người thích hát "Tôi muốn có một ngôi nhà lớn, có một cửa sổ to chạm sàn" như vậy rồi.

Nhà, có biết bao nhiêu người làm việc quần quật mấy mươi năm cũng chỉ vì một căn nhà nhỏ có hai phòng? Thế nhưng cũng có những người có thể dễ dàng mua được một căn nhà lớn hàng trăm mét vuông, vô cùng xa hoa. Sự chênh lệch của giàu nghèo lớn như thế, tâm lý chênh lệch lớn như thế, sinh ra làm người thì ai cũng muốn hướng đến nơi cao, đây cũng là lý do mà nhiều người phải bất đắc dĩ bí quá hóa liều. Tôi trộm nhéo mình một cái, lòng thầm nhắc nhở "Đồng nhân bất đồng mệnh, phải tỉnh táo, phải tuyệt đối tỉnh táo."

Hứa Nhược ném túi lên ghế salông, nói: "Trong nhà rất ấm, em có thể cởi áo khoác ra. Cứ ngồi xuống đi, muốn uống gì không?"

"Vâng, cái gì cũng được."

"Nước hoa quả được không?"

"Được."

Hứa Nhược lấy ra một bình nước chanh, rót vào ly, nói: "Em cứ ngồi một lát đã, tôi đi thay quần áo, đợi lát nữa cùng nấu cơm."

"Ừ."

Tôi ngồi trên ghế, nhìn TV đối diện mà ngẩn người, có lẽ tôi đã thật sự hiểu được rằng vì sao lại có nhiều người kiếm tiền không từ thủ đoạn như thế. Sự mê hoặc của vật chất, mấy người có thể chống cự nổi? Nếu có người chịu cho tôi mười ngàn, sai tôi đi buôn lậu súng đạn thì tôi có đồng ý hay không? Tuy rằng hiểu rõ sẽ nguy hiểm đến tính mạng nhưng đáp án có lẽ là đồng ý. Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, đây là quy luật tự nhiên mà.

"Đang nghĩ gì mà nghiêm túc thế?" Hứa Nhược đổi một bộ quần áo ở nhà, ngồi xuống bên tôi, thoáng nhìn qua có cảm giác biếng nhác.

"Không gì cả."

"Nói một chút thôi."

"Chỉ là nhớ lại cuộc tán ngẫu trên mạng cùng với bạn bè. Một đứa bạn nói mình suốt ngày giám sát ở công trường, xây dựng một căn nhà không thuộc về bản thân; Một đứa là nói mình cả ngày trang trí nhà cửa cho người khác nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa hề tự tay trang trí cho nhà của chính mình; Một đứa nói mình ngày nào cũng viết bài cho một tờ báo, nhưng từ xưa tới nay chưa một lần nào được lên báo cả; Một đứa nói mình suốt ngày ngồi đếm tiền ở ngân hàng, nhưng số tiền được nhận cuối mỗi tháng thì chỉ có một ngàn; một đứa nói mình suốt cũng mua bảo hiểm cho người khác nhưng chưa từng mua cho bản thân một lần nào cả. Tôi nghĩ lại, thấy mình cũng chỉ toàn thiết kế cho người khác mà chưa bao giờ thiết kế được cái gì cho bản thân."

"Ha ha, em còn trẻ mà lại nghĩ nhiều quá." Hứa Nhược xoa đầu tôi "Xã hội con người vốn là bất công như thế, em phải học cách chấp nhận sau đó tìm ra một điểm tựa trong cái bất công đó để lấy lại thăng bằng, hãy tin rằng Chúa vẫn rất công bằng."

"À, tôi không tin vào Chúa." Chúa sao? Ông ta ở chỗ nào? Tôi chẳng bao giờ nhìn thấy, mà tôi chỉ thấy các vị quan to bụng phệ mua quan bán chức trên TV thôi.

"Này, em không tin Chúa thì cũng nên tin vào ông trời." Hứa Nhược đùa nghịch những lọn tóc, cổ áo hơi lệch sang hai bên lộ ra xương quai xanh tinh xảo "Có những người giàu có nhưng tuổi không thọ, có những người nghèo khó nhưng họ lại có một gia đình ấm áp. Ông trời luôn công bằng với tất cả mọi người, nếu em không biết quý trọng, ông trời cho em bao nhiêu thì sẽ lấy đi của em bấy nhiên, chỉ là bằng những cách không giống nhau mà thôi."

"Có lẽ là thế" Hứa Nhược nói có lý, chẳng qua là cô ấy chưa từng biết cuộc sống của người nghèo là như thế nào. Bọn họ một đời bần cùng khốn khổ, một đời hiền lành chân chất, một đời vật lộn đấu tranh, nhưng kết quả vẫn mãi ảm đạm như cũ, thậm chí ngã bệnh còn không đi nổi bệnh viện, dù có tới cũng chỉ nhận được khuôn mặt lạnh lùng hờ hững của bác sĩ. Dân số củaTrung Quốc là một tỷ ba, có bao nhiêu người không đóng nổi tiền viện? Nếu như dùng đầu ngón tay để tính, nhất định sẽ tính không xuể, nếu so với người giàu thì phải nhiều hơn hàng ngàn hàng vạn lần. Ông trời mà công bằng thật, vậy thì sao không để cho cuộc sống của họ được tốt hơn một chút, chí ít cũng để cho họ được có nơi che mưa che gió, hoặc chí ít cũng để cho họ được chết tử tế chứ?

Nhưng tôi vẫn tin theo lời Hứa Nhược nói, tời cao đúng là công bằng, coi như là cho bản thân một chút hy vọng.

"Nấu cơm thôi" Hứa Nhược đứng lên, hỏi tôi: "Em muốn ăn gì?"

"Cái gì cũng được."

"Biết trước em nói thế thì tôi đã chế ra một món đặt tên là cái gì cũng được rồi."

"Đâu cần phải vậy. À, ăn sủi cảo đi, không phải lúc nãy chị bảo đến nhà chị ăn sủi cảo à?"

"Được đấy, em biết làm sủi cảo không?"

"Không biết, còn chị?"

"Nói thật là tôi cũng chẳng biết, không thì chúng ta cùng làm thử?"

"Được rồi." Nhìn ánh mắt háo hức của Hứa Nhược, tôi miễn cưỡng gật đầu "Dù chưa ăn thịt heo thì cũng phải từng nhìn thấy heo, thử thì thử, chỉ sợ không ngon thôi."

"Ha ha, vây tôi đi nhào bột, em phụ trách làm nhân bánh. Trong tủ lạnh có rau cần, cải trắng và nấm hương, còn có thịt heo và trứng gà, em muốn ăn cái gì thì cứ lấy ra làm nhân bánh."

Hứa Nhược kéo tôi vào phòng bếp như một đứa trẻ, tôi bị lây nhiễm tâm trạng vui vẻ của cô ấy, lòng hiếm khi mà nhẹ nhàng như lúc này. Bước vào giấc mộng của cô ấy, đi theo niềm tin của cô ấy, bỏ qua mọi sự chênh lệch về địa vị và tâm lý. Trước hết hãy để cho tôi ăn sủi cảo cái đã.  

19

  Phòng bếp của Hứa Nhược rất lớn, trong đó có nhiều dụng cụ nấu nướng mà trước kia tôi chưa từng thấy, tôi xem cái này ngó cái kia, thỉnh thoảng lại hỏi Hứa Nhược cái này tên là gì, dùng như thế nào. Hứa Nhược rất kiên nhẫn giải thích với tôi, nói cho tôi biết đây là máy làm nước ép, cách dùng như vậy, cái kia là lò nước bánh, phải dùng như thế này. Không hiểu sao, tôi nhớ đến câu nói của Khổng Tử "Trong ba người đi cùng, ắt có một người là thầy của ta đó". Tôi nghĩ việc hỏi cách sử dụng các loại máy móc này cũng xem như là học tập, quả nhiên là bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu chúng ta cũng đều có thể học tập.

Tôi lấy rau cần và thịt heo từ tủ lạnh ra, hỏi Hứa Nhược: "Lấy rau cần và thịt heo làm nhân bánh có được không?"

"Được chứ, em chuẩn bị nhân bánh đi, tôi nhào bột." Hứa Nhược đổ bột vào tô, cho thêm nước, nhào nặn.

Tôi nhớ lại cách mà mẹ vẫn thường làm sủi cảo, nghĩ xem nên áp dụng như thế nào, cân nhắc một lúc mới đặt rau lên thớt, thái ra thành từng miếng nhỏ, sau đó đặt thịt heo lên rồi băm nhuyễn. Đem thịt và rau bỏ vào tô, lại bỏ dầu muối tương và các loại gia vị khác vào, dùng đũa trộn đều, gắp lên một ít nếm thử, không đến nỗi, ít ra là không mặn cũng không nhạt, có thể ăn được.

"Vỏ bánh của tôi xong rồi, nhân bánh của em thì thế nào?" Hứa Nhược đứng dậy, khuôn mặt mang vẻ đắc ý, ánh mắt cũng rất sáng lạn.

"Cũng được rồi" Tôi khom người nhìn vỏ bánh của cô ấy, nở nụ cười "Làm như thế này mà cũng tự hào được à, chị xem vẫn còn bột bị vón cục này, để tôi giúp chị."

Tôi kéo tô bột lại, thêm nước và chút bột mì, dùng sức bắt đầu nhào nặn, Hứa Nhược đứng bên cạnh hỏi: "Có vẻ như em nhào bột rất thành thạo."

"Trước kia lúc còn đi học, suốt ngày phải dùng bùn và thạch cao nên nhào dần thành quen, bột mì và bùn cũng giống nhau thôi. Chị phải kéo chúng ta thành từ mảnh dài mới nhuyễn và đẹp."

"Ra thế, dù sao bột và bùn cũng không khác nhau bao nhiêu nên lát nữa em làm vỏ bánh luôn đi. Tôi không biết làm, nghe nói là làm bằng máy."

Mặt tôi đen lại, đúng là thiên kim tiểu thư, hở một tí là dùng công nghệ cao, tôi nói: "Không phải đâu tiểu thư à, gia đình chị lấy đâu ra sủi cảo để ăn trong ngày mừng năm mới?"

"Mua sủi cảo đông lạnh đấy, thả vào nồi luộc là được, rất tiện."

"Thế thì mệt lắm nhỉ, bột được rồi này" Tôi đứng thẳng dậy, bảo Hứa Nhược mang thớt đến rồi dùng dao cắt bột ra, vân vê thành từng thỏi dài, ấn cho chúng dẹt xuống, rắc thêm ít bột mì để chuẩn bị cán mỏng.

"Chày cán bột này" Hứa Nhược phản ứng rất nhanh, thấy tôi cần chày, lập tức đưa chày đến trước mặt tôi.

Cầm chày cán bột lên, đầu tiên làm thử mấy cái, lúc đầu làm rất chậm, sau đó thuận tay nên làm nhanh hơn, Hứa Nhược kinh ngạc nói: "Bình thường em cũng cán bùn à?"

Tôi cười ra tiếng: "Không phải, trước đây đến tết thường ở nhà làm sủi cảo với mẹ, không giúp được gì nên chỉ cán vỏ bán. Cán bột rất vui, chị có muốn làm mấy cái không?"

"Muốn, phải làm mấy cái mới được" Hứa Nhược xắn tay áo lên, cầm chày cán bột ra dáng như dân chuyên nghiệp, nhưng mà thành quả làm ra lại khiến người khác đau cả mắt. Không phải quá dài thì cũng là quá vuông, hiếm lắm mới tròn được thì ở giữa lại xuất hiện một cái lỗ. Tôi cười hả hả, nói: "Chị thật là giỏi, thế nhưng lại có thể cán ra được một cái vòng tròn đồng tâm."

Hứa Nhược nhìn cái vòng tròn đồng tâm, mặt nghiêm lại, tôi thấy cô ấy như vậy lại cười ha hả. Hứa Nhược lấy bột mì bôi trên mặt tôi, la hét: "Ai cho cười, ai cho cười, không được cười."

"Được rồi, được rồi. Không cười nữa, chị cán tiếp đi, tôi gói bánh đây." Tôi vừa tránh né vừa nói.

"Tôi không cán nữa, em cán đi, tôi gói bánh."

"Được rồi."

Tôi cầm chày cán bột lên một lần nữa, ngồi ở chỗ kia cán vỏ bánh, xong xuôi rồi, phủi phủi tay nhìn Hứa Nhược. Cô ấy đang rất cố gắng gói sủi cảo, thời gian trôi qua lâu rồi mà chỉ mới làm được hai cái, người thì đã nằm bò xuống sàn. Tôi muốn cười nhưng rồi lại cố nhịu, điều chỉnh nét mặt lại thành nghiêm túc, ngồi xuống đối diện Hứa Nhược, cầm lấy vỏ bánh gói cùng cô ấy. Trước đây làm sủi cảo mẹ tôi dạy rằng gói bánh không được bỏ quá nhiều nếu không sẽ gói không được, tôi học theo mẹ gắp một lượng nhân vừa phải đặt lên vỏ, đem hai phía bên vỏ nặn kín lại. Ngón cái hơi rìa ra ngoài, ngón trỏ dùng sức một chút, tạo cho vỏ bánh có độ nhăn, gói lại, như vậy là một cái sủi cảo đã thành hình thành dạng rồi.

Tôi đem chiếc sủi cảo vừa mới gói xong để xuống bên cạnh Hứa Nhược, so với chiếc của cô ấy gói thì thành phẩm của tôi đẹp hơn rất nhiều. Không ngờ thế nhưng lại làm cho Hứa Nhược dẩu môi lên "Chẳng phải em nói là không biết làm à?"

"Tôi có biết làm đâu, đây là cái sủi cảo đầu tiên tự tay làm à?"

"Lần đầu tiên? Lần đầu tiên mà gói được đẹp mắt thế này? Hay thật." Hứa Nhược nhạc nhiên trợn tròn hai mắt, miệng há to như thể không khép lại được.

"À, làm sủi cảo cũng giống như điêu khắc, phải thận trọng, phải ước lượng sau đó mới bắt tay vào làm. Không có gì quá khó, cũng chẳng liên quan đến lần đầu tiên, chị không ước lượng mà đã gói, bể ra là đúng rồi."

"Những chuyện khác mà em cũng nghĩ được như vậy thì tốt nhỉ." Hứa Nhược lườm tôi một cái "Tôi không biết gói rồi, làm sao bây giờ?"

"Chị bỏ nhiều nhân bánh quá, nhiều thế kia mà gói được thì mới là lạ" Tôi lấy cái sủi cảo từ trong tay Hứa Nhược, đem bỏ bớt nhân xuống rồi thêm một ít bột lên vỏ bánh, sau đó gói lại. Tôi nâng nó lên, nói: "Chị xem, bây giờ được rồi này."

"Thì ra làm sủi cảo và nấu ăn cũng phải suy tính nhỉ. Lưu Kỳ, cuối cùng tôi cũng kết luận được là bốn năm học chuyên nghành điêu khắc của em chính là nền móng cho sự nghiệp làm sủi cảo tốt đẹp ngày hôm nay, cứ tiếp tục cố gắng trở thành vua sủi cảo đi" Hứa Nhược nói xong nở nụ cười, từ xa nhìn lại, khuôn mặt của cô ấy rạng rỡ như một bông hoa.

"Thôi đi, danh hiệu vua sủi cảo nhường cho chị đấy, đừng có thấy khó quá mà bỏ cuộc."

"Không thể tưởng tượng được, lần thứ nhất gói đã đẹp thế rồi, làm sao có thể như vậy được?" Hứa Nhược chống cằm, bột mì trên tay dính lên mặt của cô ấy, như một cô bé con đang hỏi rằng tại sao một cộng một lại bằng hai , trông rất đáng yêu.

Tôi cười ha hả, vừa gói sủi cảo vừa nói: "Đâu có ai quy định rằng lần đầu tiên gói thì sủi cảo sẽ bị bể? Trước kia ở nhà, mỗi dịp tết đến mẹ và cha tôi sẽ cùng nhau làm sủi cảo, tôi không có việc gì làm bèn lấy tốc kí ra vẽ hai người. Nhìn nhiều, vẽ nhiều, vậy nên cũng nhớ được cách làm."

"Tình cảm giữa cha mẹ của em tốt nhỉ, làm sao họ lại cho em chọn nghành điêu khắc vậy? Con gái theo học điêu khắc ít lắm."

"Ừ, ít lắm, ông nội của tôi lúc trẻ thường tạc tượng Bồ Tát trong chùa, dựa vào nghề này để kiếm ít tiền. Lúc tôi còn nhỏ, rảnh rỗi ông thường dạy tôi nghịch bùn, cứ như vậy rồi dần dần tôi cũng thành yêu thích."

"Thảo nào, hóa ra là do di truyền, vậy ông của em bây giờ còn tạc tượng Bồ Tát không?"

"Đã không làm từ lâu rồi, lúc tôi lên trung học thì ông qua đời."

"Bởi vì bệnh tật à?"

"Đúng thế, khi đó bệnh của ông phải phẫu thuật nhưng vì không có tiền nên bác sĩ không cho mổ. Đợi đến lúc cha và chú của tôi mượn được tiền rồi thì đã bỏ lỡ mất giai đoạn tốt nhất để làm phẫu thuật, ông biết bệnh tình của mình nên không muốn tăng thêm gánh nặng cho con cháu, kiên quyết không đến bệnh viện. Thế nên chưa đầy một tháng sau đã qua đời, lúc lâm chung ông nói với cha và chú rằng ông chỉ mong hai người đừng trách ông vì đã mang hai người đến cuộc đời này chịu khổ. *Thở dài* làm sao mà trách được, ông nghĩ quá nhiều" Nhắc đến ông, tôi lại nghĩ đến lời ông nói, ông nói rằng đây là điều ông nên làm. Ông ra đi rất đau đớn nhưng cũng rất nhẹ nhàng, thân thể đau đớn, lòng nhẹ nhõm. Bởi vì ông cảm thấy, đây là tất cả những gì ông có thể làm cho con cái.

Hứa Nhược trầm ngâm một lát, cô nghiêng người nói: "Em nhớ ông à?"

"Ừ, ông nội của tôi không học vẽ nhưng ông lại vẽ rất đẹp, từ nhỏ tôi thường cùng với ông vẽ cây cỏ hoa lá hoặc nặn bùn, rất vui vẻ.

"Sủi cảo gần xong rồi, nấu nước thôi." Tôi đứng lên, đổ nước vào nồi đun lên, rồi lại ngồi xuống tiếp tục gói nốt sủi cảo.

"Em dạy tôi gói đi." Hứa Nhược cầm lấy một cái vỏ bánh "Cho vào chừng nào nhân?"


"Cho vào... từng này" Tôi múc nhân bánh bỏ vào vỏ.

"Rồi sao nữa?"

"Sau đó cầm ở giữa, hoạt động ngón trỏ và ngón cái để tạo ra nếp nhăn."

Hứa Nhược tay chân vụng về làm theo lời hướng dẫn của tôi, nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi cười ngồi xuống bên cạnh. Nắm lấy tay của Hứa Nhược rồi hướng dẫn "Phải làm như thế này, ngón cái đưa ra bên ngoài, ngón trỏ áp vào trong."

Một lát sau, sủi cảo thành hình, Hứa Nhược rất vui vẻ "Đúng là không dễ dàng nhỉ, cuối cùng tôi cũng gói được một cái sủi cảo này."

Cô ấy cười hì hì, đem sủi cảo nâng trong lòng bàn tay, quay đầu nhìn tôi, sợi tóc của cô ấy vô tình quét qua mặt tôi. Khoảng cách giữa chúng tôi không quá mười centimet, đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy. Hứa Nhược với nét cười nhàn nhạt, xinh đẹp ngay trước mắt, đôi mắt trong trẻo, cô ấy hơi nghiêng đầu, nghếch cằm lên, đôi mắt ánh lên như pha lê, mềm mại như nhung.

Tim tôi bỗng lệch nhịp, nhanh chóng buông tay của cô ấy ra, cười một cái đáp trả rồi tránh né ánh mắt, kéo dài khoảng cánh với cô ấy. Chẳng hiểu tại sao lòng mình bỗng rung động.  

21

  Lúc chúng tôi gói xong sủi cảo thì nước cũng đã sôi, Hứa Nhược đem sủi cảo cho vào nồi, bỗng nhiên trở nên rảnh rỗi, tôi đứng đực ra không biết nên làm gì.

Hứa Nhược nhìn tôi, nói: "Đừng ngớ người ra thế, lấy muôi đưa lại đây."

"Để ở đâu?"

"Ngăn trên tủ bếp âm tường."

Môi lấy muôi ra đưa cho Hứa Nhược, một lát sau Hứa Nhược đổ vào ít nước lạnh, đợi cho nồi sủi cảo sôi rồi lại đổ thêm một lần nước lạnh nữa. Cuối cùng mới tắt bếp, múc sủi cảo vào đĩa.

"Ăn đi thôi, nếm thử xem sủi cảo lần đầu tôi làm có mùi vị thế nào." Hứa Nhược bưng đĩa, như một nhân viên đứng bàn chuyên nghiệp.

Khóe miệng của tôi giật giật: "Cứ như kiểu chị làm hết tất cả ấy nhỉ."

"Tôi luộc đúng không? Tôi luộc thì chính là tôi làm, đừng bắt bẻ, chống đối cũng vô ích, ăn đi."

Chúng tôi ngồi xuống bàn ăn, gần như cầm đũa lên cùng lúc, tôi trịnh trọng gắp một miếng lên nếm, cũng không tệ lắm. So với tưởng tượng của tôi thì còn ngon hơn nhiều. Hứa Nhược cười nói như một đứa trẻ: "Không ngờ rằng tôi làm sủi cảo ngon như thế này nhỉ, chắc chắn phải ăn hết."

Khóe miệng của tôi lại run rẩy một cái, không hề phản bác nữa, bởi vì có chống đối cũng vô ích.

Điện thoại di động vang, tôi cầm lên nhìn, là Phương Minh Ba. Tôi nhấn thẳng vào phím từ chối nhận cuộc gọi, Hưa Nhược tò mò hỏi: "Sao lại không cầm máy? Của ai vậy?"

"Bạn cùng lớp."

"Nam hay nữ thế?"

"Nam."

Hứa Nhược bĩu môi, làm mặt hề "Theo đuổi em chứ gì?"

"Cứ xem là như vậy cũng được" Tôi cúi đầu, Phương Minh Ba từ lúc đại học năm ba đã bắt đầu tỏ ý thân thiết với tôi, những tưởng là sau khi tốt nghiệp đại học thì sẽ quên đi, không ngờ cậu ta vẫn kiên nhẫn như thế, thì ra cảm giác bất đắc dĩ là thế này.

Hứa Nhược nhìn tôi với ánh mắt xấu xa một lúc lâu, rồi nói: "Lưu Kỳ, em xinh đấy, nhưng mà phải cố gắng học cách ăn mặc vào thì người theo đuổi em mới xếp thành hàng dài."

Tôi cười đùa: "Không biết ăn mặc cũng đã xếp thành hàng, ăn mặc vào nữa thì chắc phải nhét vào ga tàu mới đủ."

"Hứ, mới khen một câu mà đã mắc bệnh ảo tưởng rồi."

"Đâu có, đâu có."

"Lưu Kỳ, có chuyện muốn bàn bạc với em đây."

"Sao."

"Em đến nơi này ở cùng với tôi đi, căn hộ này rất lớn, ở một mình cảm thấy lạnh lẽo, em chuyển đến đây làm bạn cùng tôi nhé."

"Người nhà của chị không ở đây à?"

"Bọn họ ở biệt thự ngoại thành rồi, tôi không thích biệt thự nên sau khi về nước liền mua căn hộ này."

"Bạn trai của chị đâu? Sao anh ta không đến ở cùng chị."

"Hiện tại tôi độc thân."

"À, mà bây giờ không có thì sau này sẽ có thôi, tìm một người bạn trai đi thôi, tôi dọn đến đây sao được, không phải người thân cũng chẳng phải bạn bè."

"À cái gì mà à, cuối cùng là có đồng ý hay không?" Hứa Nhược lấy chân đá đá tôi, đôi mắt toát lên vẻ bất mãn.

"Hay là thôi đi, tôi sợ không trả nổi tiền thuê nhà."

"Tôi không lấy tiền thuê nhà của em."

Tôi do dự một chút: "Vậy cũng không được đâu."

"Tại sao?"

"Nhìn nơi này của chị mà xem, nó chẳng khác gì cái cung điện trong tưởng tượng của tôi, tôi chỉ sợ mình ở đây rồi lại chẳng còn ý thức được bản thân đang đứng ở nơi nào nữa, làm người thì phải biết được đâu là chỗ của mình chứ."

Hứa Nhược ngớ ra một lúc lâu, rồi đột nhiên đưa tay đến nhéo lấy má của tôi, mặt thì đầy giận giữ, căm phẫn nói: "Thực tế đi, nghĩ thực tế một chút đi, tôi thật chỉ muốn véo em chết luôn cho rồi."

Véo thì véo, véo chết thì thôi chứ có gì đâu, thời này chết mới dễ chứ sống thì khó lắm. Tôi không phản kháng, để mặc cho Hứa Nhược véo, chỉ tủm tỉm cười nhìn cô ấy, tất nhiên là cô ấy dùng sức rất mạnh, má của tôi sắp bị cô ấy véo cho tê rần.

Một lúc lâu sau Hứa Nhược mới buông ra, thở dài nói: "Được rồi, sau này nói tiếp, tha cho em đấy, ăn đi."

"Chị thật độc ác." Tôi xoa xoa má mình, lòng đầy oan ức, tôi nào có chọc ghẹo ai đâu cơ chứ?

"Đáng đời."

"Được rồi, tôi đáng đời, chị cũng trừng phạt rồi còn gì, ăn đi thôi."

"Hừ."

Sau khi ăn xong, dọn dẹp mọi thứ, nhìn đồng hồ đã thấy hơn chín giờ, vậy nên liền nói với Hứa Nhược: "Tôi phải về rồi, nếu chậm hơn sẽ không còn xe buýt nữa."

Hứa Nhược đảo mắt, nói: "Tối nay ở đây đi, xem như an ủi tôi... một mình sợ lắm."

"Nhưng mà..."

"Bảo em ở lại thì ở lại đi, nhưng nhị cái gì, chưa già đã lèm bèm" Hứa Nhược ngắt lời tôi "Lưu Kỳ, em nghe cho kỹ đây, bắt đầu từ bây giờ em hãy xem Hứa Nhược tôi như một người bạn, đối xử với tôi như với một người bạn, đừng nghĩ nhiều mà làm gì. Thôi đi tắm rửa đi, tôi lấy áo ngủ cho."

"Được rồi, phòng tắm ở đâu?" Hứa Nhược đã muốn tôi ở lại vậy thì cứ thuận theo cô ấy đi, hôm nay là ngày cuối năm, ở cạnh an ủi nhau cũng được.

Hứa Nhược dẫn tôi đến phòng tắm sau đi ra ngoài, tôi cởi quần áo để mặc cho dòng nước nóng chảy khắp cơ thể đem đến cho bản thân cảm giác thoải mái. Đột nhiên cửa mở ra, Hứa Nhược đứng ở cửa nhìn tôi chằm chằm, hình như mặt của cô ấy đỏ lên, Hứa Nhược không được tự nhiên quay mặt đi, nói: "Áo ngủ và nội y tôi lấy cho em để ở đây, tất cả là đồ mới hết, lát nữa em thay vào nhé."

Cô ấy đặt quần áo xuống rồi vội vàng đi ra ngoài, tôi nở nụ cười, không ngờ rằng Hứa Nhược nhìn thấy cơ thể người phụ nữ khác cũng đỏ mặt cho được. Tôi thì đã quen rồi, lúc còn đi học ngày nào cũng vẽ cơ thể của người khác, đến nhà tắm công cộng thì đâu đâu cũng là cơ thể của người khác, nhìn thấy cơ thể của người khác đối với tôi mà nói là việc tự nhiên như nhìn bầu trời. Chỉ ngoại trừ Đằng Ngôn, mỗi lần nhìn thấy cơ thể của cô ấy tôi sẽ đỏ mặt còn tim thì đập nhanh. Chợt nghĩ đến Đằng Ngôn, lòng tôi lại trầm xuống, nhìn sợi dây màu đỏ trên cổ tay, không biết rằng bây giờ cô ấy đang làm gì.

Tắm xong rồi tôi đi ra ngoài, Hứa Nhược đang sấy tóc, nhìn thấy tôi mặt cô ấy lại đỏ lên một chút, nói: "Lúc em tắm tôi cũng đi tắm, trong nhà có hai cái phòng tắm."

"À."

"Tới đây tôi sấy tóc cho, để tóc ướt đi ngủ không tốt."

"Vâng."

Tôi đi tới ngồi vào ghế tựa, Hứa Nhược cầm máy sấy, nhẹ nhàng thổi tóc cho tôi, cô ấy nói: "Tóc của em đẹp thật, dài nhưng không bị chẻ ngọn."

"Hai ngày trước mới đi cắt tóc, có lẽ tóc chẻ ngọn đã bị cắt hết rồi."

"Không ngờ em còn biết đi làm đẹp nhỉ."

"Ai lại không thích hướng về cái đẹp."

"Vậy tôi có đẹp không."

"Đẹp lắm, chị rất..." Ý thức được vấn đề này có chút ái muội, tôi không nói gì thêm nữa.

Hứa Nhược cười ha hả, nháy mắt nghịch ngợm: "Hiếm thấy thật, rốt cuộc em cũng đỏ mặt khi nhìn tôi."

Tôi lúng túng nói: "Vừa nãy bị hơi nước nóng xông cho đỏ thôi."

Hứa Nhược lại cười càng to hơn, cô ấy đặt máy sấy tóc xuống, hôn một cái thật mạnh lên má tôi, nói: "Sấy xong rồi, tôi đi hâm chút sữa đã."

Mặt tôi đỏ bừng, khuôn mặt này chỉ trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã phải dãi dầm sương gió, bị Hứa Nhược hung tợn véo rồi lại bị chính cô ấy tàn nhẫn hôn lên. Tôi nghĩ rằng mặt của mình lúc nàng chắc phải đỏ như ruột trái dưa hấu mất rồi.

Hứa Nhược hâm nóng sữa rồi bưng đến cho tôi, hỏi: "Lưu Kỳ, ước mơ của em là gì vậy?"

Ước mơ à, tôi nghĩ đến Đằng Ngôn rồi lại nghĩ đến điêu khắc, nhưng mà hai thứ này ngày càng xa rời tôi, xa xôi giống như một giấc mơ vậy. Tôi uống một hớp sữa, lòng thấp thỏm: "Lúc nhỏ tôi ước mình lớn lên thật nhanh, sau này lớn rồi lại ước được trở về những ngày còn bé."

"Ngoài cái ước mơ này ra?"

"Ước mơ lớn hơn một chút là trở thành nhà điêu khắc."

"Nhỏ hơn một chút thì sao?"

"Nhỏ hơn, đó là có một căn nhà của riêng mình, được ở nhà cả ngày để điêu khắc. À, vậy cũng chẳng khác gì ước mơ được trở thành nhà điêu khắc nhỉ."

"Không có ước mơ kiếm được nhiều tiền à?" Hứa Nhược hỏi tôi với vẻ mặt hài hước.

"Cũng có ước mơ đó chứ, nhưng mà tôi trời sinh đã không có vận may giàu có, ước mơ cũng chỉ là ước mơ thôi." Tôi ngượng ngùng cười "Mẹ tôi thường nói rằng dạ dày của con lớn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, đừng tham lam, nếu không sẽ bể bụng đấy. Vậy cho nên tôi làm việc rất chăm chỉ, rảnh rỗi thì nặn vài cái tượng đất cho vui, không chừng vài năm sau mấy cái tượng đất của tôi sẽ thành đồ cổ, trở nên có giá trị giống như những bức vẽ của Van Gogh ấy."

Hứa Nhược cười tít cả mắt lại "Em cũng thích Van Gogh à?"

Từ chữ "cũng" của Hứa Nhược, xem ra cô ấy bị Van Gogh mê hoặc giống như tôi. Rốt cuộc chúng tôi cũng có điểm tương đồng với nhau, điều này làm cho tôi mừng rỡ, gật đầu nói: "Ừ, tôi thích tất cả các bậc thầy của giới nghệ thuật, rất thích, họ đều mang trong mình một tấm lòng bác ái với nhân loại."

"Đúng vậy. họ rất bác ái." Hứa Nhược ngừng cười, tiến về phía trước cúi người xuống vỗ nhẹ lên đầu tôi, hơi xúc động: "Tôi suốt ngày phải suy tính việc điều hành công ty như thế nào, cách nào để thu được nhiều lợi nhuận nhất. Lúc còn bé tôi đã mơ được được trở thành họa sĩ này, vũ công này, vân vân và vân vân. Nhưng hiện tại đã không còn những ước muốn ấy nữa, không giống như em, em vẫn giữ được ước mơ của riêng mình, như vậy mới tốt."

Nếu như đứng ở vị trí của Hứa Nhược, ắt hẳn rằng suốt ngày tôi cũng phải suy tính giống như cô ấy, đáng tiếc là tôi không phải cô ấy. Điều tôi có thể làm chỉ là tiếp tục giấc mơ của bản thân, ở trong mơ tôi không cần phải để ý đến sắc mặt của người khác, chẳng cần phải quan tâm đến thân phận và địa vị, mà được đi làm công việc điêu khắc mà mình thích, theo đuổi người mình yêu. Giấc mơ của tôi là một chốn bồng lai, một con suối trong đến nỗi có thể thấy được hình phản chiếu của bản thân.

Tôi luôn nhắc nhở chính mình rằng chỉ cần còn ước mơ thì sẽ không từ bỏ, bởi vì ước mơ là hy vọng cuối cùng của tôi. Tôi đã rất nghèo rồi, nếu như ngay cả ước mơ cũng không còn thì tôi thật sự sẽ trở thành một kẻ nghèo hèn.

Uống sữa xong, sau khi mang cốc đi rửa sạch, Hứa Nhược đưa tôi vào phòng ngủ. Tôi đi vào lại một lẫn nữa phải trầm trồ, bởi vì cách bài trí của phòng ngủ rất trang nhã. Giường lớn mềm mại, rèm cửa bằng lụa mỏng hồng nhạt, đèn bàn tinh xảo, các loại sắc thái đơn giản hòa cùng một không gian làm cho người khác có cảm giác như bước vào giấc mơ huyền ảo. Vương Thành từng nói: "Thời đại bây giờ muốn có cái đẹp thì phải chịu đốt tiền.". Giờ đây nghĩ lại câu đó, đúng là chẳng sai tí nào.

Hứa Nhược tựa đầu vào giường, cười nói: "Nhà của tôi thế nào? Có lẽ tốt hơn một chút so với nơi em ở nhỉ."

"Não phẳng cũng thấy rằng nhà của chị đâu chỉ hơn nơi ở của tôi có một chút."

"Vậy sao em còn không chịu chuyển đến."

"Ta về ta tắm ao ta dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn, chuyện này chị phải hiểu chứ." Tôi leo lên giường nằm xuống, thả lỏng cơ thể.

"Cứng đầu cứng cổ như cục đá." Hứa Nhược tiến sát lại gần tôi, cũng nằm xuống.

Tôi cầm lấy tập ảnh của Hứa Nhược đặt ở đầu giường, trong đó có vài tấm hình, đa số là ảnh của cô ấy cùng với cha mẹ và thêm một số tấm chụp phong cảnh, có một tấm cô ấy chụp cùng hai người phụ nữ nước ngoài và một người đàn ông da vàng có vẻ ngoài khá thuận mắt. Tôi hỏi: "Họ là bạn bè của chị à?"

"Đúng vậy, là bạn học lúc tôi còn ở Mĩ." Cô ấy chỉ vào hai người phụ nữ nước ngoài rồi lại nói: "Hai người này là một đôi."

"À." Tôi chỉ vào người đàn ông, hỏi: "Còn đây? Bạn trai của chị?"

"Đúng, là bạn trai cũ."

"Là người Trung Quốc phải không?"

"Đương nhiên, tôi không có hứng thú với người ngoại quốc, sao lại hỏi vậy?"

"Thì người Nhật và người Hàn cũng đều là da vàng, tôi sợ nhầm nên hỏi một chút thôi. Người này trông có vẻ được nhỉ."

Hứa Nhược thuận miệng nói: "Thích thì cho em."

Tôi cũng thuận miệng nói: "Tôi không thích hàng đã qua sử dụng."

"Lưu Kỳ! Muốn ăn đòn à, thế nào là hàng đã qua sử dụng!" Hứa Nhược nổi cáu.

"Chị chia tay rồi mới nhường cho tôi, không phải hàng đã qua sử dụng thì là gì?" Tính tình của người này thay đổi thật nhanh, hình như tôi chưa nói gì quá đáng cả mà.

"Nói như vậy thì chẳng phải tôi cũng là hàng xài rồi hả?" Hứa Nhược đứng phắt dậy, sắc mặt càng thêm xấu đi.

"Sao chị lại suy diễn kiểu đấy, tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi, đùa một chút mà, chị đừng có vơ lại vào người như thế." Tôi đột nhiên hiểu ra rằng tại sao trước kia lại có biết bao nhiêu người chết oan vì án ăn tự. Bỗng nhiên muốn hét lên một câu như Đậu Nga đã từng hét: Trời hỡi.
[Án văn tự đại khái là cố ý bới lông tìm vết trong từng lời nói để đẩy người khác vào oan khuất.
Oan Đậu Nga: Đậu Nga bị anh em kết nghĩa của cha mình xử oan hại chết do người này ghen tức với cha của Đậu Nga]

"Thôi, không chấp em nữa" Hứa Nhược than thở nói: "Chúng tôi đã chia tay từ sớm."

"Ra thế, chị còn yêu anh ta à?"

"Hết tình cảm lâu rồi, bây giờ mà gặp lại cũng chỉ là bạn bè thôi."

"À."

"Lưu Kỳ, nói về Đằng Ngôn đi, sao em lại thích cô ấy?" Hứa Nhược nằm xuống, hai tay chống đầu, đôi lông mi cong dài nhấp nháy.

"Chẳng còn gì để nói cả" Tôi đóng tập ảnh lại, bỏ nó lên bàn, nghĩ đến những ngày tháng lần đầu gặp gỡ Đằng Ngôn, chìm vào kỷ niệm "Đợt tập huấn quân sự đầu đại học, cô ấy đứng phía sau tôi, có lần phải đứng nghiêm lâu nên tôi bị say nắng hoa cả mắt, mặt mày tối sầm rồi ngã lăn ra đất. Đằng Ngôn đứng sau lưng đỡ lấy rồi đưa tôi đến phòng y tế, khi tôi khỏe lại, mở mắt ra người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là cô ấy. Đằng Ngôn lúc đó rất đẹp, cô ấy mặc quân phục, tóc buộc đuôi ngựa, mặt bị nắng làm cho đen một chút, tư thế rất hiên ngang. Cô ấy cứ nắm lấy tay tôi, thấy tôi mở mắt, liền nói 'Cậu làm mình sợ muốn chết, thấy đỡ hơn chưa? Mình vừa mới đến căn tin mua chè đậu xanh, cậu ăn đi này' Sau đó cô ấy đỡ tôi ngồi dậy, cầm cái thìa nhỏ đút từng chút từng chút cho tôi. Tôi nhìn cô ấy, tim bắt đầu đập thình thịch, cứ như thế, tôi thích rồi yêu cô ấy."

"Này, em thật đúng là ngây thơ, bị mê mẩn bởi một bộ quân phục" Hứa Nhược ngồi xuống, giơ chân lên đạp vào đùi của tôi.

"Cũng không phải, Đằng Ngôn rất tốt, ít khi nổi giận, là bí thư chi bộ của lớp, ai cũng thích cô ấy mà." Tôi vừa nói vừa cầm lấy chân của Hứa Nhược dời đi, xoa xoa chân mình "Trước khi đạp chị báo trước một tiếng có được không? Đau muốn chết."

"Tôi không kêu đau thì thôi, em ý kiến cái gì" Hứa Nhược lườm tôi một cái, lại nói: "Sau này thì sao? Bốn năm sau đó của hai người như thế nào?"

"Là thế này" Tôi cười trong sự đau lòng "Cô ấy có bạn trai, bận bịu chuyện của cô ấy, tôi cũng có việc của mình, luôn cố gắng hết sức không để cho bản thân gần gũi với cô ấy. Nhưng lại không kiềm chế được mong muốn được ở cạnh bên cô ấy của bản thân. Chúng tôi sống cùng trong một ký túc xá, Đằng Ngôn thích ngủ cùng giường với tôi, cùng nhau đắp một cái chăn, dù cho đến mùa hè trời nóng đến mức nào đi nữa thì cô ấy vẫn cứ nhảy lên giường của tôi. Còn hay thích so thân hình với tôi, thỉnh thoảng sờ mó nơi này, chạm vào nơi kia, mỗi lần như thế làm cho tôi mặt đỏ tía tai tim đập thình thịch, còn cô ấy thì ngồi bên cạnh cười ha hả. Cô ấy còn thích dựa vào vai tôi để đọc sáchh hoặc nghe nhạc. Lúc rỗi rãi chúng tôi thường tán ngẫu cùng nhau, đi chơi cùng nhau. Trước đây nhiều lần hẹn hò cùng bạn trai cũ, cô ấy cũng kéo tôi theo, mỗi lần như vậy cô ấy lúc nào cũng nắm lấy tai tôi mãi, ngồi cùng chỗ với tôi. Việc này làm cho bạn trai của cô ấy ghen không ít lần, thậm chí hai người còn cãi nhau, tôi thấy rằng như vậy không tốt thế nên sau đó không đi theo bọn họ nữa. Nhưng mà Đằng Ngôn không chịu, cô ấy vẫn cứ nhất quyết kéo tôi đi cùng, vậy cho nên hai người đó cãi nhau và cuối cùng là chia tay. Sau đó cô ấy chạy đến trước mặt tôi rồi khóc, tôi lúc nào cũng chờ cho Đằng Ngôn khóc xong rồi lại chọc cho cô ấy cười, kéo cô ấy đi dạo phố, đi hóng gió. Lúc này Đằng Ngôn sẽ ngoan ngoãn đi phía sau tôi như một đứa trẻ, rất đáng yêu. Có những lúc tôi nghĩ rằng nếu chúng tôi được sống cả đời như vậy thì thật tốt, nhưng đáng tiếc là ông trời chỉ cho chúng tôi bốn năm mà thôi. Tôi chưa kịp ghi nhớ dư vị của tình yêu đó thì nó đã tan ra mất rồi. Và, tôi cứ luôn cho rằng Đằng Ngôn không biết chuyện tôi yêu cô ấy, nhưng mà sau khi tốt nghiệp cô ấy đã nói cho tôi biết là ngay từ lúc ban đầu đó cô ấy đã hiểu ra được. Hhmm, hiểu là được rồi, chỉ thế thôi tôi cũng đã thỏa mãn."

"Thật sự thỏa mãn sao?" Hứa Nhược hỏi tôi với một ý vị sâu xa.

"Không thỏa mãn thì biết làm thế nào đây? Nếu là của nhau, sẽ có lúc quay về... Và nếu đã không phải thuộc về nhau, thì dù có cố gắng cách mấy cũng không bao giờ có nhau được."

"Này, em cứ yêu thầm người ta bốn năm như thế, đến ngay cả bây giờ vẫn nhớ mãi chẳng quên. Thực sự là có chút ngu."

"Ừ, ngu thì ngu, nhưng đời người chẳng mấy khi ta nguyện ý ngu như thế. Hứa Nhược, chị có biết không, nhớ một người là chuyện dễ nhưng để quên đi thì mới là khó. Đã không thể quên rồi thì chỉ còn cách nhớ mà thôi."

"Tagore đã nói rằng nếu anh khóc vì mặt trời biến mất khỏi cuộc đời của anh, vậy thì anh cũng sẽ đánh mất đi những vì sao đang lấp lánh trên bầu trời." Ánh mắt của Hứa Nhược dịu dàng như một dòng suối, ngón tay của cô ấy khẽ quấn lấy tóc tôi từng chút từng chút một. "Bây giờ em đang chìm đắm trong vũng lầy, cần có một người đến vươn tay ra nắm lấy tay em, kéo em lên khỏi vũng lầy của cuộc đời. Còn em, nếu em không muốn mình mãi chìm sâu vào vũng lầy đó thì phải chăm chú quan sát những người đang đi ngang qua cuộc đời em, để nhìn xem có ai nguyện ý vươn tay ra với em. Nếu em thấy được người đó thì đừng từ chối, cũng đừng trốn tránh, lại càng đừng nên sợ rằng người đó đang đùa giỡn với em. Hãy thử nắm lấy tay của người ấy, có thể từ đó về sau, trước mắt em sẽ là một bầu trời xanh thẳm chứ không còn là vũng lầy nữa."

"Ừ, có lẽ nên như vậy."

Điện thoại lại vang lên, thì ra là Vương Thành, anh ta hồ hởi hỏi tôi: "Lưu Kỳ, bao giờ thì em về thế?"

Tôi liếc Hứa Nhược, nói: "Bây giờ muộn rồi nên em không về nữa mà ở lại nhà của Hứa Nhược."

"Uầy, tiếc nhỉ, hôm nay anh vừa nhận lương xong, quyết lòng mua một cây ghi ta, còn đang chờ em về nhà để biểu diễn tay nghề đây này."

"Anh biết chơi ghi ta à?"

"Tất nhiên, trước kia vì tán tỉnh bạn gái cũ mà anh đã cố gắng học ghi ta, em có muốn học không?"

"Học, nhất định phải học, có sẵn sư phụ thế này thì không học nhiều cũng phải học một ít chứ."

"Há há, được rồi, thế lúc nào em trở về anh dạy cho, em nghỉ ngơi đi, anh chơi thử một lát đây."

"Vâng."

Tôi cúp máy, nghĩ đến rằng mình sắp được học ghi ta nên tay chân bắt đầu ngứa ngáy. Hứa Nhược ngồi bên cạnh, giọng điệu có vẻ kỳ quặc nói: "Vương Thành đối xử với em rất tốt nhỉ."

"Đúng thế đấy, Vương Thành là đàn anh cùng trường, lại còn ở chung một mái nhà, đôi khi còn chăm sóc lẫn nhau nên đương nhiên phải thân rồi."

Hứa Nhược bỗng nhiên kéo lấy tay trái của tôi, nhìn sợi dây màu đỏ rồi hỏi: "Tự buộc vào à?"

"Không phải, là Đằng Ngôn buộc." Sợi dây màu đỏ vẫn còn đỏ như cũ, người con gái đã buộc nó cho tôi vẫn là cô ấy của trước kia, Chỉ là có những thứ đã qua đi, sẽ không bao giờ trở về như trước được nữa.


"Tôi cũng đoán thế" Hứa Nhược đập lên tay tôi một cái, xoay người đưa lưng về phía tôi, rồi lại xoay người một lần nữa, ôm lấy tôi. Giống như đứa trẻ đang có kẹo trong tay, nói: "Ngủ đi thôi."

Tôi không biết có phải dây thần kinh của cô ấy bị chập mạch hay không, cũng chẳng dám hỏi, chỉ dám im miệng lại, nghe theo lời cô ấy đi vào giấc ngủ.

"Lưu Kỳ, em đã ngủ chưa?"

Tôi đang mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nghe được giọng nói của Hứa Nhược, muốn đáp lại là chưa nhưng nói không nên lời. Rồi cảm nhận được Hứa Nhược nhỏm người dậy, áp cơ thể của cô ấy lên thân thể tôi, hôn lên môi tôi. Sau đó lại ôm tôi rồi nằm xuống.

Đầu của tôi ong ong, hoàn toàn tỉnh táo nhưng lại không dám mở mắt ra, lòng rất rối rắm. Sao Hứa Nhược lại hôn tôi? Chẳng lẽ là cô ấy yêu tôi? Sao lại có thể như vậy được, thời gian chúng tôi quen biết chưa được bao lâu, số lần gặp mặt cũng ít đến đáng thương, sao cô ấy lại yêu tôi được? Lòng trăm mối ngổn ngang, mãi không thể ngủ, cũng chẳng dám nhúc nhích cơ thể. Lòng có cảm giác tê tê rất khác lạ.

Căn phòng yên tĩnh, kim dây của đồng hồ mỗi lần nhích thêm lại tạo ra âm thanh vang dội. Bóng tối vô tận bao phủ lấy tôi, đắm mình trong bao la của mờ mịt, không tìm được cái cọc nào để bám lấy. Lần đầu tiên, tôi nằm trong đêm dài vắng lặng nhưng lại không nghĩ về Đằng Ngôn. Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được một nỗi lo lắng không thể xác định đang lớn dần trong lòng mình.

Mãi đến khi mặt trời xuất hiện ở phía đông, khi mà những ánh sáng lờ mờ chiếu qua cửa sổ, tôi mới nhận ra cả đêm qua mình đã không hề ngủ. Cơ thể của tôi cũng sớm tê dại, đầu thì nặng nề, tôi mệt mỏi suy nghĩ cả đêm. Hơi cử động thân mình, tiến lại gần Hứa Nhược đang mơ màng trong giấc ngủ. Tất cả mọi thứ, đợi đến khi tỉnh lại rồi hẵng tính tiếp.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top