Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22-23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ngày hôm sau khi tôi tỉnh dậy, lúc đó là hơn mười một giờ, Hứa Nhược đã dậy từ sớm. Cô ấy mặc bộ quần áo ngủ, ngồi đọc sách trên chiếc ghế bên cửa sổ, có một ly cà phê để trước mặt, tỏa ra mùi thơm lượn lờ khắp căn phòng.

Thấy tôi đã tỉnh, Hứa Nhược đặt sách xuống, trêu chọc: "Em giỏi ngủ thật đấy, hôm qua có ngủ muộn đâu mà hôm nay vẫn có thể ngủ một mạch đến gần mười hai giờ trưa."

Tôi mở nửa con mắt, đầu óc còn có chút mơ màng, nhìn bộ dáng của Hứa Nhược tự nhiên như thế, lòng tôi hoài nghi rằng chuyện tối qua cô ấy hôn tôi chỉ là ảo giác của bản thân tôi mà thôi. Hoặc là tôi đã nghĩ quá nhiều, có khi đó chỉ là một nụ hôn chúc ngủ ngon cũng nên. Thế mà tôi lại vì nó mà thức suốt cả một đêm, thật là buồn cười. Chắc không có gì đâu, đúng vậy đấy, chẳng có gì cả, giữa hai chúng tôi làm sao có chuyện gì xảy ra được cơ chứ?

Thấy tôi ngẩn người ra một lúc lâu, Hứa Nhược bèn đi đến, đưa tay lên huơ huơ trước mắt tôi: "Nếu còn muốn ngủ thì ngủ thêm một lát nữa đi nhé."

"Thôi, phải dậy rồi." Tôi lấy quần áo, mặc vào từng cái từng cái một.

"Vậy cũng được, lát nữa chúng ta cùng ăn trưa."

"Vâng."

"Tôi làm cơm đây, em vệ sinh trước đi."

"Được."

Hứa Nhược nấu ăn rất nhanh, lúc rôi vệ sinh xong thì bữa cơm đã sẵn sàng. Tôi đứng trước bàn, nhìn đĩa trứng bác và hai món rau xào, thán phục: "Hứa Nhược, chị nhanh thật."

"Đồ ăn đã làm sẵn lúc em còn ngủ rồi, lúc nãy chỉ lấy ra hâm nóng thôi. Ngồi xuống ăn đi."

Gắp ít cơm đưa lên miệng, không biết tại sao bây giờ đối mặt với Hứa Nhược lại luôn cảm thấy là lạ. Chắc là chỉ do tôi chuyện bé xé ra to mà thôi.

"Đồ ăn tôi nấu không ngon à?" Đột nhiên Hứa Nhược hỏi.

"Sao?"

"Tại sao em chỉ ăn mỗi cơm? Có phải là không thích những món này không?"

"Không phải, chỉ là đang nghĩ... ít chuyện."

"Này, thật là. Ăn cơm mà cũng ngẩn người được nữa, Lưu Kỳ, em nên đối xử với bản thân tốt hơn đi. Ăn uống đàng hoàng vào, đừng mãi ăn mì như thế. Có thực mới vực được đạo chứ."

"Ừ." Nghe những lời quan tâm của Hứa Nhược, mũi tôi cay lên, nói không cảm động là giả.

Trong bữa cơm, Hứa Nhược cứ gắp đồ ăn cho tôi: "Ăn nhiều vào đi, ăn cho tăng cân này, sắp gầy như bộ xương khô rồi."

Tôi bất đắc dĩ nói: "Tôi đâu có gầy đến mức như vậy, cùng lắm thì chỉ giống như mấy cô siêu mẫu hiện nay thôi, không phải bây giờ người ta thích kiểu người gầy đét như vậy hả."

"Em mà là siêu mẫu cơ à? Mặt mũi xanh xao vàng vọt như thế, giống mấy bà thím góa chồng thì có."

Tôi không phản bác, chỉ yên lặng ăn cơm.

Hứa Nhược vừa ăn, vừa tùy ý nói: "Lưu Kỳ, tôi biết rằng tính cách của em rất đạm nhạt, nhưng như vậy không có nghĩa là em không có ham muốn. Bây giờ vào nghề khó khăn, rất nhiều sinh viên mới ra trường chỉ ước có thể kiếm được một công việc để đi làm.

Thậm chí còn không tiếc lời ba hoa chích chòe tâng bốc sơ yếu lý lịch của mình lên chín tầng mây. Còn em thì tại sao được tôi cho cơ hội lại cứ từ chối hết lần này đến lượt khác, không biết quý trọng lấy?"

"À, chắc là chị đã từng nghe được câu này, không có vàng trên trời rơi xuống đâu thế nên đừng ôm bình sứ ngồi đợi."

"Có nghĩa là gì?"

"Ý nghĩa của nó là đừng mơ tưởng đến những thứ xa vời với tầm với của bản thân" Tôi uống một ngụm canh, từ từ thưởng thức mùi vị, chỉnh đốn lại chút suy nghĩ của mình rồi mới nói: "Tôi đã biết đến công ty của chị từ lâu, công ty chị chuyên thiết kế và trang trí nội thất chứ thiết kế đồ họa chỉ là phụ. Đối với thiết kế nội thất thì tôi dốt đặc cán mai, cản bản là chẳng thể làm nổi. Tôi đã đọc kỹ các yêu cầu của thông báo tuyển dụng, tạm thời không đề cập đến kinh nghiệm làm việc. Chỉ tính riêng đến năng lực, ngoài việc phải thông thạo các phần mềm thiết kế thì còn phải biết cách đồ họa 3D và thiết kế website. 3D tôi chỉ học sơ sơ với Vương Thành, còn thiết kế website thì chưa bao giờ động tới, cái chính là các phần mềm thiết kế tôi cũng lên đến năm cuối đại học mới bắt đầu động vào. Chỉ có thể dùng những chức năng căn bản chứ thành thạo là quá xa vời. Tôi như thế này mà vào công ty của chị thì chẳng làm được trò trống gì đâu. Nếu như suốt ngày phải sống trong thấp thỏm lo lắng, chẳng bằng ở lại một công ty nhỏ học hỏi và tích lũy kinh nghiệm. Ngày ngày kiếm miếng cơm, tiến bộ từng chút từng chút một, lúc nào có đủ tư cách và năng lực rồi thì mơ mộng đến những công việc tốt hơn cũng chẳng muộn."

"Chậc, được rồi, lý do của em lúc nào cũng thuyết phục được tôi."

"Không phải lý do, đó là phân tích tình hình thực tế thôi mà." Tôi cười tự giễu "Chị không biết đâu, tôi có một đàn chị từng làm thiết kế nội thất trong công ty của chị hai tháng, sau đó bị công ty của chị cho thôi việc. Cô ấy mắng rằng công ty của chị rất mất nhân tính, chưa hết ba tháng thử việc đã đuổi con người ta đi. Cô ấy còn nói rằng cái nghề thiết kế này nếu muốn được làm việc ở công ty lớn thì trước tiên cần phải trang bị cho bản thân đầy đủ những gì cần có, nhà tuyển dụng muốn gì thì phải làm được ngay cái đó. Nếu không sẽ bị người khác coi thường, chỉ còn nước cuốn gói đi mà thôi. Hiện tại cô ấy đang làm việc ở một công ty nhỏ, vừa tích lũy kiến thức vừa làm việc, nghe nói năm sau muốn chuyển đi nơi khác, chỉ mong là cô ấy có thể nhảy ra ngoài thành công."

Hai tay của Hứa Nhược đan vào nhau, đặt ở trên bàn, lông mày hơi nhíu lại: "Em nói tôi mới nhớ, đúng thật là công ty từng sa thải vài người, không ngờ trong đó có cả đàn chị của em, thật là trùng hợp."

"Đúng thế, thật là trùng hợp, cô ấy học chuyên nghành thiết kế nội thất còn bị công ty của chị sa thải. Tôi đây lại học chuyên nghành điêu khắc nên mèo mù không dám mơ vớ được cá rán đâu."

"Ha ha, Lưu Kỳ, em có biết không, tôi chỉ thích sự kiên định này của em. Nó làm cho người khác có cảm giác an toàn, không giống như bạn trai của tôi."

"Nói vớ vẩn, anh ta là nam còn tôi là nữ, tất nhiên là hai người hoàn toàn khác nhau. Nhưng mà bạn trai cũ của chị làm sao vậy? Tôi thấy anh ta tốt mà, cũng rất xứng đôi với chị."

"Anh ta tốt, nhưng lại không mang đến cho tôi cảm giác yên lòng." Hứa Nhược lắc đầu, giọng nói mang theo hồi tưởng: "Em có biết không, du học sinh Trung Quốc có hai loại. Loại thứ nhất là thật sự giỏi, đa số họ có chí lớn, họ chỉ quan tâm đến việc học và rất ít để ý đến những thứ khác. Loại thứ hai là gia đình giàu có, loại này thì không coi trọng việc học hành lắm nhưng lại rất quan tâm đến chuyện chơi bời. Bạn trai cũ của tôi thuộc cả hai loại trên kia, anh ta cũng học nhưng mà học không chuyên chú, ngược lại còn đua đòi được ít tật xấu. Quần áo không phải hàng hiệu thì không mặc, đồng hồ không phải lại đắt tiền thì không đeo, ngay cả cái tất cũng phải là hàng hiệu mới chịu. Chúng tôi học cùng trường ở Mỹ, anh ta ỷ vào nhà mình có chút tiền thế là phung phí mua xe thể thao lượn lờ suốt ngày. Mới đầu theo anh ta thì tôi cũng thấy có chút hay ho, lâu dần thành chán. Tôi cảm thấy làm người yêu của anh ta không thoải mái bằng làm bạn, cho nên chia tay. Có điều, cũng không thể phủ nhận rằng anh ta là một người đàn ông tốt, rất hiền lành."

"À, hai người ở bên cạnh nhau bao lâu?"

"Hai năm rưỡi, sau khi về nước thì chúng tôi chia tay."

"Chị chỉ hẹn hò với một người bạn trai thôi á hả?"

"Lưu Kỳ, em nói vậy là có ý gì! Em cho rằng tôi bạ đâu là yêu đấy à! Trong mắt em, tôi là loại người như vậy?" Hứa Nhược mở to mắt nhìn tôi, giống như có một ngọn lửa nhỏ đang cháy trong cặp mắt kia.

"Không phải, chị đừng nổi giận. Chỉ là tôi nghĩ rằng chị đã lớn như vậy rồi, vừa xinh đẹp lại vừa giàu có, vậy mà mới chỉ hẹn hò với một người bạn trai, tôi thấy hơi ít thôi." Tôi nghĩ lời nói của mình có hơi kỳ cục, nhưng cũng không biết phải diễn đạt thế nào mới đúng, đành cầm đũa thật chặt, ngập ngừng nói: "Tôi không có... không có ý đó..."

"Được rồi, được rồi, tôi biết em muốn nói gì." Hứa Nhược cười khúc khích, nhưng giọng điệu vẫn còn chút hậm hực: "Em đấy, cứ luôn nghĩ xấu cho kẻ có tiền, bực ghê, may mà tôi cũng chả phải đại gia nếu không thì chẳng biết trong mắt em tôi là loại gì nữa. Tôi chỉ là có chút tiền thôi, điều đó đâu nói lên được rằng bởi vì có chút tiền ấy mà tôi có thể vô từ đùa giỡn với chuyện tình cảm. Có tiền hay không có tiền, ai cũng giống nhau cả thôi, nhất là phụ nữ thì ai chẳng muốn tìm được người đáng tin cậy, ai cũng muốn có một gia đình yên ổn cả. Thôi, ăn cơm đi."

"Ừ."

Sau bữa cơm, Hứa Nhược nhận điện thoại, hình như là bạn rủ cô ấy đi chơi. Đợi khi Hứa Nhược đặt điện thoại xuống, tôi nói với cô ấy: "Tôi phải về đây."

"Còn sớm mà, lát nữa hẵng về."

"Không được, bây giờ chị cũng có việc còn gì, mau đi nhanh lên."

"Tôi có việc gì đâu, chỉ là đi đánh bài thôi, lát nữa đến cũng được."

"Đừng như vậy, chị đi đi, tôi phải về."

"Tôi đưa em về."

"Không cần đâu, tôi đi xe buýt là được rồi." Tôi đi tới cửa, thay giày, bày ra khuôn mặt tươi cười: "Tạm biệt."

Hưa Nhược bất ngờ nắm lấy tay tôi, đôi môi mấp máy giống như muốn nói điều gì đó. Nhưng rồi lại không nói gì, chỉ buông tay tôi ra, nhẹ nhàng thốt lên hai từ: 'Tạm biệt."

Nhìn cô ấy như thế, trái tim của tôi không khống chế nổi mà bắt đầu đập loạn lên... đã bao lâu rồi tim tôi không rung động mạnh mẽ đến vậy? Trước kia chỉ có Đằng Ngôn mới khiến cho tôi loạn nhịp, mà bây giờ lại là Hứa Nhược. Tôi cố gắng giả vờ làm ra vẻ tự nhiên nhất, vẫy tay rồi đóng cửa lại. Khoảng khắc xoay người rời đi, tôi gần như chạy trốn khỏi nơi đó, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Nơi này rất nguy hiển, phải rời đi thật nhanh.

Chạy khỏi nhà Hứa Nhược, chạy khỏi khu chung cư cao cấp kia, tôi cứ chạy mãi đến khi về trước cửa căn nhà nhỏ của mình. Tôi như Forrest Gump, trong đầu không suy nghĩ điều gì cả, mà căn bản là cũng chẳng nghĩ được cái gì, chỉ muốn chạy mà thôi. Mùa đông mặt đường đóng băng nên rất trơn, không cẩn thận bị trượt chân ngã rồi lại đứng lên tiếp tục chạy. Gió lạnh thổi qua, quần áo lất phất theo gió, dường như người đi đường đang nhìn tôi nhưng tôi lại không quan tâm tới họ. Chỉ biết chạy một mạch về phía trước, không biết chạy bao lâu, cuối cùng thì tôi cũng về đến nhà. Quăng mình lên giường, thở hồng hộc, giơ tay lên gạt đi mồ hôi trên trán. Chiếc dây màu đỏ trên cổ tay chạm lên mặt, rốt cuộc tôi mới dám thật lòng với chính mình. Đằng Ngôn à, mình nhớ cậu, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, mình sợ rằng mình không nhớ cậu nổi nữa.

Có cái gì đó chảy xuống khóe mắt, tôi không biết thứ đó là nước mắt hay vẫn là mồ hôi.  

23

  Những ngày tiếp theo tôi lại trở về với công việc bận rộn của mình, suy nghĩ bộn bề kia tạm thời không còn ám ảnh trong đầu nữa, thế nên tôi chẳng còn cảm thấy rối rắm như trước kia. Có lẽ bởi vì đã cô đơn quá lâu, điều đó khiến cho bản thân dễ nảy sinh ảo tưởng rằng người khác có ý gì đó với mình. Vốn là chẳng có chuyện gì cả, vậy mà lại lo sợ những thứ không đâu, có thể là do tôi suy nghĩ quá nhiều thôi.

Lúc nào rảnh rỗi tôi sẽ học guitar với Vương Thành, anh ta đàn rất khá. Vương Thành thích những bài hát của Uông Phong và Hứa Ngụy, có những lúc tự nhiên cất tiếng khẽ hát "Không gì có thể ngăn cản ước mơ của tôi về một cuộc sống tự do phóng khoáng, trái tim cũng chẳng vướng bận gì." Đôi khi lại trầm buồn ngân nga "Em có biết trong mắt mình là nỗi tuyệt vọng, em có nghe thấy tiếng khóc đau thắt ruột gan, em có cảm thấy lòng mình như đóa hoa héo rũ, em có từng trải qua những lúc buông xuôi của cuộc đời.". Tôi nghĩ rằng mọi người ai cũng đều mâu thuẫn, khi thì hưng phấn mà lúc lại chán nản, nó giống như sự khác biệt giữa giấc mơ và hiện thực.

Mỗi lần Vương Thành gảy đàn, trong đôi mắt anh ta bao giờ cũng ánh lên một chút dịu dàng, tôi biết là anh ta lại đang nhớ tới bạn gái cũ của mình rồi. Ảnh chụp chung của Vương Thành và bạn gái vẫn luôn đặt ở đầu giường anh ta, có đôi lần tôi nhìn thấy Vương Thành ôm đàn guitar rồi ngẩn người nhìn tấm ảnh. Đứng lặng yên bên cửa, tôi tự hỏi sự si tình của anh ta là tốt hay xấu. Cuối cùng, thở dài rồi khẽ đóng cửa lại giúp Vương Thành, để anh ta đắm chìm trong không gian của riêng mình, không gian tràn ngập nỗi nhớ nhung.

Ngày nào Hứa Nhược cũng gửi cho tôi bảy tám cái tin nhắn ngắn, cách mỗi một hai ngày cũng sẽ gọi cho tôi một cuộc điện thoại trò chuyện linh tinh. Hai ngày đầu tôi cố tình tránh những cuộc gọi của cô ấy, chuyển điện thoại sang chế độ rung mặc cho nó báo hiển thị thông báo gọi đến, tin nhắn cũng ít khi trả lời. Sau đó cảm thấy làm vậy là không đúng, thế nên nhận. Hứa Nhược nói với tôi những chuyện mà bạn bè thường tâm sự cùng nhau, thời gian dần trôi qua, tôi buông lỏng cảnh giác, không còn cảm thấy Hứa Nhược nguy hiểm nữa. Ngược lại những lúc rảnh rồi còn có thói quen kiểm tra điện thoại trong vô thức, nếu thấy không có tin nhắn mới của cô ấy, lòng tôi lại trỗi dậy cảm giác mất mát khó hiểu.

Chúng tôi cứ nhàn nhã trò chuyện như thế, chỉ đến lúc một trong hai người có việc riêng mới cúp điện thoại. Sau mỗi lần trò chuyện, tâm tình của tôi lại tốt lên một chút không vì lý do gì. Cũng có khi cô ấy đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà tôi, trong tay cầm theo đồ ăn, nói rằng là bạn nên phải có trách nhiệm cải thiện bữa ăn cho tôi. Tôi sợ có những lúc Hứa Nhược tới mà mình không ở nhà làm cho cô ấy phải đứng đợi ngoài cửa, thế nên tôi đưa chìa khóa dự phòng cho cô ấy. Sau khi có được chìa khóa của tôi, tần suất cô ấy xuất hiện trước cửa nhà tôi ngày một tăng lên. Nhưng mà cô ấy toàn đè vào nửa đêm mà đến, như oan hồn ma nữ lượn lờ bay đến trước mặt, điều này làm cho tôi có chút chịu không nổi. Bất quá cái gì lâu dần cũng trở thành thói quen, tôi nghĩ rằng có một người bạn như Hứa Nhược cũng tốt.

Đầu tháng hai, gần cuối năm, cái ngày cuối cùng đi làm trong năm cũ ấy, ông chủ sau khi phát tiền lương lại cho chúng tôi mỗi người một phong bao lì xì, ông ấy nói: "Gần đây nhìn mọi người cố gắng làm việc như thế, tôi rất vui mừng. Nhân dịp tết đến, mọi người cứ ở nhà nghỉ ngơi bên gia đình, chuẩn bị sức cho công việc bận bịu của năm tới."

Công ty cho nghỉ, đột nhiên không có chuyện gì làm khiến tôi cảm thấy lòng mình trống vắng. Sắp hết năm, nhớ đến cha mẹ bình thường ít mua quần áo, thế là tôi đến siêu thị mua cho họ hai bộ. Lúc tôi đang mua quần áo thì Tiểu Bàn gọi điện tới, nói lớp trưởng muốn họp lớp vào ngày hai mươi sáu âm, gọi bạn bè đến gặp mặt. Đi được thì đi, không đi được cũng không miễn cưỡng, Tiểu Bàn hỏi tôi có đi hay không, tôi bảo có, tốt nghiệp nửa năm rồi, tôi cũng muốn gặp lại những người bạn học đã cùng tôi chung sống suốt bốn năm qua.

Hai mươi lăm âm, Vương Thành nghỉ làm, anh ta thu dọn đồ đạc chuẩn bị về quê, dặn dò: "Em họp lớp xong thì về quê ngay nhé, sắp sang năm mới rồi, con gái ở một mình phải chú ý an toàn. Ở một mình, nếu buồn chán thì lên mạng đi, hoặc là vào phòng anh lấy đàn guitar mà chơi. Nếu không thì đến chỗ của Hứa Nhược ấy, anh thấy cô ấy rất tốt, không giống như bọn con nhà giàu kênh kiệu, cô ấy cũng rất quan em mà."

"Ừ" Tôi đưa anh ta đến trạm xe, ít lâu nay Vương Thành và Hứa Nhược cũng đã quen biết. Vương Thành từng đùa rằng nếu anh ta có tiền thì người đầu tiên muốn theo đuổi chính là Hứa Nhược. Trong lòng tôi thầm than thở rằng Hứa Nhược đúng là yêu tinh, ngay cả một chàng trai vừa mới tốt nghiệp gần hai năm cũng không tha, ăn ở chẳng ra làm sao cả.

Đến ngày hai mươi sáu âm, tôi đến cái khách sạn mà Tiểu Bàn đã nói địa chỉ. Thắc mắc không biết Đằng Ngôn có đến hay không, nếu như gặp nhau rồi thì nên nói gì, vẫn chào hỏi nhau như bạn bè bình thường hay thế nào mới phải. Không nghĩ đến còn đỡ, vừa nghĩ đến lòng lại rối tung.

Lúc tôi đến khách sạn, nhân viên phục vụ dẫn tôi đi vào gian phòng mà tôi muốn tìm. Đẩy cửa ra, phát hiện đã có bảy tám người đang ầm ĩ bên trong. Thấy tôi vào, bọn họ không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn tôi, đầu tiên là sửng sốt hai ba giây, sau đó chào đón tôi rùm beng. Bạn bè lâu ngày gặp mặt, giống như trở lại thời còn là sinh viên, chúng tôi cười đùa, dường như mọi áp lực của cuộc sống chưa từng đè nặng lên đôi vai chúng tôi.

Nửa giờ sau, phần lớn bạn bè đã đến đủ, Tiểu Bàn cũng tới. Bạn bè ngồi bên cạnh tôi cười đùa ầm ĩ, Phương Minh Ba cũng đã tới, cậu ta cứ lôi kéo tôi hỏi này hỏi nọ, tôi cố gắng giữ khoảng cách với cậu ta hết sức có thể để tránh gây hiểu nhầm. Lớp trưởng nói: "Sao Đằng Ngôn còn chưa đến? Cô ấy bảo hôm nay nhất định phải đến mà."

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền. Lớp trưởng nói chưa dứt câu, Đằng Ngôn đã xuất hiện, mọi người cười ha hả, tôi cũng cười. Trông thấy Đằng Ngôn xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều, tóc uốn mềm mại, đôi mắt trong trẻo như suối nước, cặp lông mày chăm chuốt tỉ mỉ. Nhìn thoáng qua, giống như thiên sứ lạc lối vào nhân gian.

Đầu tiên Đằng Ngôn hàn huyên với bạn bè một lúc, sau đó ngồi xuống bên trái tôi, lặng lẽ cầm tay của tôi. Tôi muốn rút tay ra nhưng lại không nỡ, chỉ còn cách để cho cô ấy nắm lấy.

Thấy mọi người đã đến đông đủ, lớp trưởng lên tiếng: "Gọi món đi thôi." Khi đồ ăn đã được đưa lên đầy đủ, lớp trưởng nâng ly bia, đứng lên nói: "Mình không ngờ rằng họp lớp lần này lại đông đủ như vậy. Lâu ngày không gặp, trước tiên chúng ta cùng cạn ly, uống uống uống."

Chúng tôi uống một hơi cạn sạch, tiếp đó là một loạt than vãn trên trời dưới đất. Một bên chúng tôi uống, một bên kể về những chuyện đã xảy ra trong nửa năm qua. Có chút xót xa, có chút bất đắc dĩ, có chút áp lực và còn cả chút mơ mộng.

Lớp trưởng nói: "Nửa năm qua mình đi bán bảo hiểm, cái nghề này kiếm sống thế mẹ nào nổi, khách hàng căn bản đều là người quen giới thiệu cho người quen hết. Mẹ nó chứ người nhà của mình phải mua đến mấy lần rồi, bây giờ họ hàng thân thích ai nhìn thấy mình cũng đều đen mặt lại, nói mình nghề gì không làm lại đi bán bảo hiểm, nhưng mình mà không đi bán bảo hiểu thì đi làm gì giờ? Người quen cũng có giới hạn, không đủ doanh số lại phải đi chèo kéo thêm khách hàng. Gặp phải người tốt, người ta còn lịch sự từ chối chứ gặp phải ai cay nghiệt thì mệt lắm, không những đuổi mà còn bị mỉa mai chế nhạo một trận, họ nói mình là lừa đảo. Các cậu nhìn đi, nhìn xem có phải da mặt mình bây giờ đã dày hơn tường thành rồi không?"

Người bạn A nói: "Phải dày thôi, ra đời đi làm mà da mặt không dày kiếm sống sao được? Mình đây này, suốt ngày đi tiếp khách, khách mà nói vẽ hình tròn thì cậu không dám vẽ hình vuông, khách hàng chỉ con hươu bảo là con ngựa thì cậu cũng phải chỉ hươu bảo ngựa. Chứ nếu cậu làm trái lời thì người ta không thèm làm ăn với cậu, mà thế thì cậu sẽ chẳng có lương, tháng đó chỉ có treo niêu mà thôi. Mình làm trang trí nội thất nửa năm, phát hiện rằng nghề này ở nước mình rất cực khổ, cứ sửa hết lần này đến lượt khác. Sửa đến nỗi mình đi ngủ cũng mơ thấy đang sửa bản thiết kế, thần kinh mình sắp suy nhược đến nơi rồi."

Tiểu Bàn than: "Đừng nói các cậu trang trí nội thất mới vậy, thiết kế đồ họa bọn mình cũng giống thế thôi. Sửa tới sửa lui sửa đến không nhìn thấy mặt trời, mình làm ở công ty nhỏ nên chỉ làm ăn với khách hàng nhỏ, khách hàng nhỏ trả thù lao không nhiều nhưng tật xấu thì lại rất nhiều. Hôm đấy có một ông lão đến làm áp phích, ông ta bảo mình làm phông màu xanh lục, mình làm theo lời ông ta nói. Cuối cùng ông ta đến nhận hàng, nói với mình là tôi bảo cô làm màu xanh nhạt cơ mà, sao cô lại làm màu xanh lục? Các cậu không biết đâu, lúc đấy mình điên lắm, chỉ muốn ném lão ra ngoài cho chó ăn."

Phương Minh Ba nói: "Mình hiểu mà, chính mình cũng làm việc trong một công ty sản xuất bao bì, tuy công ty này khá lớn nhưng mình cũng gặp phải tình huống tương tự. Có vài người khách như kiểu muốn đòi mạng ấy, các cậu nhìn xem có phải tóc mình ít đi rồi hay không? Đó là tại vì bị bọn họ mà ra đấy, khách hàng làm cho mình phát điên, suốt ngày cứ dạy mình phải làm thế này thế nọ, hiểu biết như thế thì tự mà thiết kế lấy, còn cần đến công ty thiết kế làm cái mẹ gì? Còn cả ông giám đốc của mình nữa, suốt ngày cứ dán mắt vào mấy cô gái trẻ, chuyện hắn háo sắc mình có thể hiểu được nhưng cũng đâu cần nhìn chằm chằm như kiểu con người ta đang khỏa thân vậy chứ?"


Người bạn B nói: "Học phí bốn năm đại học của chúng ta còn nhiều hơn gấp mấy lần so với so với bọn học ở khoa nghệ thuật, còn cả tiền mua dụng cụ thực hành nữa. Bốn năm trời, mỗi người ít nhết cũng tốn bản tám chục ngàn. Tiền quăng vào nhiều như thế, nhưng tốt nghiệp xong... Cái xã hội này căn bản không chuộng chuyên nghành của chúng ta. Bây giờ mà nhìn thấy con ai đang định học mỹ thuật hội họa hoặc điêu khắc thì mình khuyên ngay là, nếu như nhà cháu không thuộc dạng giàu có thì đừng có theo đuổi cái nghành này. Cái nghành nghệ thuật này chỉ với điều kiện nhà cháu là quý tộc, nếu không thì phải có tài năng thiên bẩm chứ người mình thường học không nổi đâu. Khổ nỗi là người ta không nghe, cứ nói rằng học đi rồi tính sau. Nhưng mẹ nó, cái nghành này đâu có ứng dụng được vào cái khỉ gì đâu. Ít nhất thì học khoa Văn còn thi được công chức nhà nước vào làm văn thư, chứ học mỹ thuật với âm nhạc thì ra làm được cái gì? Mình có một người bạn học âm nhạc, bây giờ chỉ toàn đi hát ở quán bar mà thôi, ngày ngủ đêm làm, giờ làm trái khuấy không nói, còn phải luôn luôn đề phòng những thành phần háo sắc. Mình rất điên tiết, thực trạng đã như vây rồi mà trường học năm nào cũng mở rộng chiêu sinh, mở rộng chiêu sinh những khoa khác còn chấp nhận được, thế nhưng ngay cả khoa nghệ thuật cũng chiêu sinh cho lắm vào để làm cái mẹ gì? Và còn mở chiêu sinh nhiều như thế, sao không giảm học phí xuống một chút, mấy cậu nhìn đi, cả nước có nhiều học viện nghệ thuật như vậy nhưng có bao nhiêu cái học phí dưới mười ngàn? Haizzz, nhưng mà dù sao thì chúng ta cũng còn hơn khoa thể dục, mình có mấy đứa bạn cấp ba học xong bốn năm đại học khoa thể dục thể chất sau đó vào đi làm khuân vác. Sau khi tốt nghiệp mình tìm công việc không được, thế nên cùng với một đứa bạn xin vào làm dạy mỹ thuật tại một lò luyện thi, ban đầu cứ nghĩ công việc này hái được ra tiền nhưng sau đó hai đứa mới nhận ra mọi việc chẳng hề dễ dàng như thế. Thứ nhất là gia đình mình không giàu có, chẳng có mối quan hệ rộng. Khó khăn lắm mới xin được vào làm, vào được rồi lại phải lo lót bốn phía, mời người này ăn cơm mời người kia uống rượu và còn phải luôn luôn đề phòng bọn côn đồ kéo tới phá bĩnh công việc. Vất vả lắm mới kiếm được chút tiền, cuối cùng cũng rót hết vào miệng người ta cả. Mình quyết định đợi khóa học trò này thi xong thì sẽ xin nghỉ, mẹ nó chứ đánh chết cũng không bao giờ làm cái công việc này nữa."

Người bạn C nói: "Thấy các cậu thảm thương như thế, mình nhìn lại bản thân vẫn còn may mắn chán. Bây giờ mình là giáo viên mầm non, suốt ngày quanh quẩn lấy vài đứa trẻ con, chúng nó không khóc thì quấy, thế nên bây giờ mình vừa nhìn thấy con nít là giây thần kinh lại run bàn bật."

Người bạn D nói: "Mình cũng phát mệt lên được, mọi người ai cũng biết rằng trong lớp mình là một thằng con trai hướng nội. Tốt nghiệp xong không tìm được việc làm, chẳng còn cách nào khác là phải đi bán hàng. Làm ba tháng trời, bây giờ thành ra gặp ai cũng nói luyên thuyên được. Có đôi khi mình nghĩ, mẹ nó chứ sao bây giờ mình lại tục tĩu như vậy, có lẽ là đi với Bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy, nhiều lúc mình tự hỏi bản thân rằng thằng con trai ngây thơ trầm tĩnh ngày xưa đâu rồi?"

Người bạn E nói: "Bố mình lo lót cho mình vào đơn vị của ông ấy, nhìn bề ngoài so với các cậu thì mình hạnh phúc hơn nhiều, nhưng thật ra xót xa trong lòng chỉ mình mới biết. Công việc trong đơn vị không tốt như mọi người vẫn tưởng tượng, đồng nghiệp trước mặt thì đối xử tử tế với cậu nhưng sau lưng lại đâm cậu một dao là chuyện thường. Mình ở trong đơn vị, những lúc rỗi việc lại uống rượu rồi suy nghĩ, tự hỏi bản thân đang làm cái gì vậy."

Người bạn F nói: "Sau khi tốt nghiệp mình đến Thâm Quyến, ở đó một tháng trời không tìm được việc làm, cuối cùng mới tìm được, công việc thiết kế đồ họa cho một công ty làm hoạt hình. Lương ban đầu là một ngàn hai, bây giờ đã được một ngàn tám rồi, các cậu thấy một ngàn tám cũng đâu phải là ít đúng không? Nhưng đó là Thâm Quyến đấy! Mẹ nó chứ riêng tiền thuê nhà và ăn uống hàng tháng thôi đã hết luôn rồi, chẳng dư được tí nào. Thâm Quyến không phải là nơi để những đứa gà mờ như chúng ta sống, ngay cả đi vệ sinh cũng phải chạy bộ mà đi, ở nơi đất khách quê người chưa quen với cuộc sống của người ta, chẳng dám làm mích lòng ai cả. Nếu có chịu oan ức cũng đành cắn chặt răng mà chịu, mình đang lo lắng tìm cách để năm sau trở về đây này."

Người bạn G nói: "Đúng vậy đấy, trước kia mà gặp chuyện oan ức kiểu gì cũng nhảy dựng lên, chắc chắn phải làm rõ trắng đen mọi chuyện. Bây giờ thì không thể, chịu oan ức cũng chỉ còn cách nhẫn nhịn mà thôi, cũng chẳng còn ai để giãi bày oan ức, có đôi khi mình chỉ muốn nghỉ việc để không còn chịu đựng sự mệt mỏi này thêm nữa. Dù sao cũng một kiếp người, chi bằng tìm kẻ có tiền gả đi cho rồi, nhưng mẹ nó chứ bây giờ có tìm mòn mắt cũng không được, mình tìm lâu rồi mà ngay cả đến ống quần của người ta cũng chưa chạm vào được, hoàng tử và lọ lem chỉ là chuyện để lừa con nít mà thôi. Rồi mình hiểu ra, cô bé lọ lem không có tiền không có danh tiếng cũng không có công việc ổn định như mình thì ngay cả đến loa tử cũng tìm không ra chứ đừng nói là hoàng tử. Mà ngay đến cả con la, nếu tìm được thì không chừng cũng là con la bị què."
[ Loa tử là con la, để vậy cho hợp với cách so sánh giữa loa tử và hoàng tử.]

Bạn bè từng người một kể khổ, từng người từng người giãy bày tâm sự. Bỗng nhiên tôi phát hiện ra rằng buổi họp lớp này của lớp trưởng có nhiều ý nghĩa, rất nhiều chuyện chúng tôi không thể nói với đồng nghiệp, cũng không thể nói với cha mẹ, chỉ biết kìm nén và chịu đựng. Mãi đến khi gặp được người mà mình có thể giãy bày, mới dám phun ra. Chúng tôi chung sống bên nhau bốn năm, ngây thơ cạnh nhau bốn năm, những kẻ chưa có nhiều kinh nghiệm sống như chúng tôi đây cũng là đối tượng tốt nhất của nhau để tâm sự.

Lớp trưởng hỏi tôi: "Lưu Kỳ, tất cả mọi người đều nói rồi, cậu cũng nói chút gì đi chứ."

Tôi đùa: "Những gì mình muốn nói thì các cậu đã nói mất rồi... mình còn gì để nói đâu. Các cậu chẳng có chút đạo đức nào cả, không chừa lại tí gì để mình nói."

Tất cả mọi người nở nụ cười, Đằng Ngôn cũng bám vào vai tôi cười, chóp mũi của cô ấy chạm đến lỗ tai của tôi, làm lòng tôi chấn động, không hề dám nhúc nhích. Lòng bàn tay cũng không ngừng toát mồ hôi.

Từ lúc Đằng Ngôn vào đến bây giờ, chúng tôi chưa có thời gian nói chuyện cùng nhau, trừ những lúc ăn hoặc uống cô ấy mới buông tay tôi ra, thời gian còn lại cô ấy vẫn cứ nắm lấy tay tôi . Có lẽ cảm nhận được sự ẩm ướt của bàn tay tôi, Đằng Ngôn mở lòng bàn tay của tôi ra, lấy khăn giấy lau lướt qua rồi cười một cái tinh nghịch. Sau đó cô ấy lại nắm lấy tay tồi, mười ngón tay của chúng tôi đan vào nhau. Bốn năm ở cạnh đã tạo nên sự thấu hiểu, khiến tôi biết được rằng Đằng Ngôn cũng để ý tôi giống như tôi để ý đến cô ấy. Lòng tôi đột nhiên yên lặng lại, thầm mong thời gian dừng lại ở giờ phút này, cho tay chúng tôi cứ đan vào nhau như thế mãi, đan vào nhau từ lúc tóc còn xanh đến khi tóc chuyển thành trắng xóa.

Ở Trung Quốc, sự thân mật giữa hai người con gái là chuyện bình thường, cho nên tôi cũng không lo lắng sự mập mờ nho nhỏ này giữa chúng tôi sẽ bị những bạn học khác phát hiện.

Tiểu Bàn vỗ đầu tôi, nói: "Cậu trông dịu dàng ít nói vậy thôi chứ thực ra mới là đứa láu cá nhất."

Phương Minh Ba hùa theo, lên mặt cụ non: "Đúng thế, Lưu Kỳ chính là đồ cáo già, cáo già này làm cho mình nhìn được mà không sờ được, thật đáng giận."

Mọi người lại cười to, Phương Minh Ba thích tôi không phải chuyện bí mật, trong lòng mọi người đều đã biết rõ, cậu ta vừa nói như thế, mọi người lại bắt đầu lên tiếng dỗ dành. Tôi tức đến nỗi chỉ muốn xé nát miệng của Phương Minh Ba, bất mãn Đằng Ngôn cũng cười hùa theo bọn họ, tôi dùng sức nhéo lên tay cô ấy một cái, không ngờ cô ấy lại cười càng to hơn.

Một lát sau lớp trưởng hỏi Đằng Ngôn sống như thế nào, Đằng Ngôn đang nhìn lớp trưởng, quay qua thoáng nhìn tôi một cái, nắm chặt lấy tay tôi, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của tôi. Cô ấy khẽ mỉm cười, lúm đồng tiền trên má lúc ẩn lúc hiện: "So với mọi người, cuộc sống của mình tốt hơn rất nhiều, thế nên mình không dám kể khổ đâu."

Lớp trưởng gật đầu, lại nói với Đằng Ngôn vài câu sau đó cậu ta đi chúc rượu cùng những người khác. Mấy người đó uống một lúc, sau rồi cảm thấy chán thế nên mở rộng phạm vi, toàn bộ người trong phòng không một ai có thể trốn thoát. Rượu rót không ngừng, hiển nhiên lớp trưởng bắt đầu có chút say, cậu ta cầm chai rượu, loạng choạng: "Mình rất buồn, rất rất buồn, ngay cả nhạc của Chopin cũng không nói lên được nỗi lòng hiện tại của mình đâu. Mẹ nó chứ ước mơ là trở thành một họa sĩ lớn, nhưng mình bây giờ lại đi bán bảo hiểm, mình giảm ước mơ xuống chỉ muốn làm một họa sĩ bình thường là được rồi, nhưng ai cho mình cơ hội để thực hiện ước mơ đây?"

Người bạn C nói: "Lớp trưởng, số khổ không thể trách chính quyền, chịu chút xui xẻo không thể trách xã hội, phải chịu thôi. Còn ước mơ là còn hy vọng, cũng may chúng ta có tuổi trẻ, còn có tương lai phía trước, thứ đáng giá nhất bây giờ của chúng ta chính là ước mơ, nếu ngay cả ước mơ cũng bị mất thì mới là thất bại thật sự."

Đúng thế, ít nhất chúng tôi còn ước mơ. Tôi cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng, thế nên buông tay của Đằng Ngôn rồi đi đến trước cửa sổ đón gió. Đằng Ngôn đi đến bên tôi, đứng bên cạnh, xa xăm hỏi: "Những ngày qua cậu sống tốt không?"

Tôi nhìn Đằng Ngôn, khuôn mặt mà tôi nhớ nhung ngày đêm đang ở ngay trước mắt. Lông mi của cô ấy thật dài, chúng mềm mại mà tinh tế phủ lên mí mắt của cô ấy. Khuôn mặt quen thuộc này lại khiến tôi nửa thấy xa lạ, nửa thân quen. Tôi muốn nói rằng trừ nỗi nhớ về cậu ra thì mình vẫn sống tốt nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào, chỉ có thể cười đáp lại sau đó lặng im.  



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top