Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

27-28-29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Về đến nhà, mọi thứ trong nhà vẫn như trước đây, không có gì thay đổi cả. Tôi trở về, cha mẹ vây lấy hỏi han ân cần. mẹ đỏ mắt "Gầy, phải chịu khổ. Nếu không thì về luôn đi, mẹ với cha vẫn còn nuôi được con mà."

"Ngày nào con cũng chạy thể dục ba cây số, trông gầy thế thôi nhưng khỏe lắm. Mẹ nhìn bắp thịt của con này" Tôi ôm mẹ, nói dối chỉ là vì tôi không muốn làm cho bà lo lắng.

"Trời lạnh thế này mà chạy làm gì, công việc đã đủ bận rồi, dành thời gian mà ngủ có phải hơn không" Cha ngồi bên cạnh, ông nhìn tôi từ trên xuống dưới, nhăn mày lại. "Đi làm lâu rồi, sao vẫn mặc quần áo cũ vậy hả? Hôm nay nghỉ ngơi đi, ngày mai để mẹ đưa đi mua cho vài bộ quần áo."

"À, con còn mua quần áo cho hai người nữa này." Tôi lấy quần áo trước kia đã mua từ trong bọc ra, đưa cho cha mẹ "Cha mẹ đi mặc thử xem, con nghĩ là cũng khá vừa đấy."

Cha mẹ cười ha hả, mặc thử quần áo tôi mua cho họ, soi gương nhìn ngược nhìn xuôi. Đột nhiên tôi cảm thấy mũi mình xót xa, cha không hài lòng chuyện tôi mặc quần áo cũ, nhưng cả hai người thì sao? Bao lâu rồi cha mẹ không tự mua cho chính mình một bộ quần áo? Nhìn cha mẹ soi gương cười nói vui vẻ, tôi âm thầm nắm chặt tay. Cố gắng lên, cố gắng lên, phải nỗ lực hơn nữa, phấn đấu để cuộc sống của cha mẹ được thoải mái hơn, phấn đấu để cha mẹ vui vẻ và yên lòng hơn.

Sắp bước sang năm mới, tối ba mươi sau khi cùng cha mẹ đốt pháo xong, xem chương trình cuối năm, gói sủi cảo, trò chuyện việc trong nhà. Mẹ hỏi tôi có bạn trai chưa, tôi trả lời chưa có, mẹ nói lớn rồi nên để ý đến chuyện yêu đương đi thôi. Tôi do dự một lát, thấp thỏm hỏi: "Con không kết hôn có được không?"

Mẹ vuốt tóc tôi, nói: "Mẹ và cha chỉ có một đứa là con, con không muốn kết hôn thì cha mẹ cũng vui lắm bởi vì ai lại muốn đem con gái mình gả vào nhà người lạ đâu. Nhưng mà khi tuổi tác lớn dần, không phải chúng ta cứ muốn là được, chuyện này bây giờ còn sớm lắm, để nói sau đi. Hiện tại ấy, mẹ và cha chỉ mong con sống tốt, cha mẹ đã lớn tuổi, cũng sắp về hưu rồi. Cả cuộc đời này của cha mẹ không làm được điều gì lớn lao, không kiếm được bao nhiêu tiền, cũng không thể sắp xếp con con một công việc ổn định. Nhìn thấy con gái mình tha hương kiếm sống, vừa nghĩ đến lại xót xa cả lòng."

"Mẹ nói gì thế, hai người nuôi được con lớn như bây giờ là đã rất giỏi rồi" Tôi chuyển ghế sang ngồi bên cạnh mẹ, cầm lấy một cái vỏ bánh sủi cảo, cho nhân bánh vào rồi vừa gói bánh vừa nói: "Mẹ thấy đấy, con từ nhỏ đến lớn học mỹ thuật đã tiêu tốn rất nhiều tiền. Sau đó lên đại học, học phí cũng nhiều hơn con nhà người ta gấp ba gấp bốn lần. Nếu như con không học nghệ thuật thì gia đình chúng ta đã khấm khá hơn rồi. Có thể thấy rằng tiền cha mẹ kiếm được đâu có ít, chỉ là bị con phá mất mà thôi. Còn chuyện công việc, cha mẹ càng không cần phải lo lắng, con mới tốt nghiệp chưa bao lâu, hơi vất vả một chút cũng là lẽ thường, mà công việc hiện tại cũng chỉ làm tạm thời, con còn phấn đấu vươn lên phía trước nữa mà."

"Đúng đấy, phải cố gắng phấn đấu" Cha cầm điều khiển giảm âm lượng của TV rồi ông ngồi xuống cùng làm sủi cảo với hai mẹ con "Con từ nhỏ đã hiểu chuyện, cha và mẹ đều yên tâm về con nhưng cũng sợ con quá hiểu chuyện rồi đâm ra suy nghĩ nhiều, tự khiến bản thân thiệt thòi. Xem tin tức ngày nay thấy có rất nhiều hội tuyển dụng, thực sự rất nhiều, mấy đứa không giống như cha mẹ ngày xưa, không còn được bố trí sẵn công việc nữa mà chỉ còn cách dựa vào chính thực lực của mình để đánh cuộc. Cha cũng không biết làm như vậy có tốt hơn ngày xưa hay không, nhưng cứ nhìn thấy mấy đứa trẻ bon chen tìm việc là lòng lại có cảm giác không nói nên lời. Kỳ Kỳ, con còn nhỏ, lại đi làm chưa được bao lâu nên có một số chuyện con chưa hiểu được. Con hãy nhớ rằng, sống trên đời thì phải nghĩ thoáng một chút, đừng suy nghĩ quá nhiều. Cha và mẹ không yêu cầu gì ở con cả, cũng không đòi hỏi con phải kiếm nhiều tiền, chỉ cần con khỏe mạnh không có bệnh tật và cũng không gặp tai nạn là được rồi."

"Vâng. Cha, con đã biết, cha không cần lo lắng."

"Ha Ha, không lo nữa, không lo nữa. Con gái của cha giỏi nhỉ, gói hết sủi cảo rồi này." Cha đưa sủi cảo tôi vừa gói xong lên tầm mắt, nhìn ngược nhìn xuôi như một đứa trẻ nghịch ngợm.

Nhìn thấy cha cầm sủi cảo của mình, tôi nhớ đến lúc mà tôi và Hứa Nhược cùng nhau làm sủi cảo, nhớ đến cái vòng tròn đồng tâm của cô ấy, khóe miệng không khỏi giương lên. Về nhà được hai ngày, những tin nhắn qua lại của chúng tôi vẫn chưa hề giá đoạn. Hứa Nhược thường gửi tin nhắn cho tôi vào lúc nửa đêm, hỏi tôi đang làm gì, tôi trả lời rằng sắp ngủ, cô ấy nói khoan hãy ngủ mà nói chuyện với cô ấy đi. Vậy là chúng tôi nhắn tin cho nhau đế ba bốn giờ sáng, mãi đến lúc tôi thật sự không gắng gượng được nữa, van xin cô ấy cho nghỉ mới thôi.

Nửa đêm, cha đưa tôi đi ra ngoài bắn pháo hoa. Sau khi về nhà, chúng tôi ăn sủi cảo mà mẹ mới vừa luộc xong. Lúc này điện thoại bàn bắt đầu vang lên, phần lớn là gọi đến chúc tết. Cha mẹ túc trực bên điện thoại, câu "Năm mới anh khang thịnh vượng" cứ luôn hiện ở trên môi, khuôn mặt cha mẹ ngập tràn vui vẻ. Ngẫm lại cha mẹ tôi đời nay tuy rằng nghèo khó nhưng lại hạnh phúc, mỗi lần nhìn thấy họ cười, lòng tôi cũng thỏa mãn phần nào.

Điện thoại di động của tôi vang lên, là bạn bè. Họ gọi điện nói với tôi "năm mới vui vẻ". Trước đây mỗi khi tết đến, cứ mười hai giờ đêm là chúng tôi lại gọi điện thoại cho nhau, ai nhỏ tuổi thì gọi cho người lớn hơn để chúc mừng năm mới. Không ngờ rằng đã tốt nghiệp nhưng mọi người vẫn giữ lấy thói quen này. Nhận vài cuộc điện thoại xong, nhìn thấy dãy số của Đằng Ngôn mà ngẩn người ra, cô ấy lớn hơn tôi một tuổi, trước đây luôn là tôi gọi cho cô ấy. Mỗi lần nhìn thấy kim đồng hộ chạm đúng vào con số mười hai, tôi lại chộp ngay lấy điện thoại gọi cho Đằng Ngôn, nói với cô ấy rằng "năm mới vui vẻ". Vẫn đang phân vân không biết có cần thiết gọi điện chúc mừng năm mới cho cô ấy nữa hay không thì điện thoại vang lên, là Đằng Ngôn gọi tới, cô ấy nói với tôi: "Năm mới vui vẻ."
Tôi cũng nói với cô ấy: "Năm mới vui vẻ."

Ở bên kia điện thoại, Đằng Ngôn khẽ cười: "Lưu Kỳ, mình đang ở bên ngoài xem pháo hoa, rất đẹp."

"Ừ, mình cũng nghe được tiếng pháo hoa bên kia của cậu."

"Lưu Kỳ, mình rất nhớ cậu, cậu nhớ mình không?"

"Ừ" Tay đang cầm điện thoại của tôi cứng ngắc. Mình cũng nhớ cậu, Đằng Ngôn, mình vẫn luôn nhớ cậu, chỉ là dường như nỗi nhớ đã vơi bớt đi rồi.

Tôi và Đằng Ngôn lại nói với nhau vài câu, phần lớn là cô ấy nói còn tôi thì nghe. Cuối cùng Đằng Ngôn nói: "Năm sau nếu như có thời gian, mình sẽ đến thăm cậu. Cha mình đang gọi, mình tắt máy đây, ngủ ngon nhé."

"Ừ."

Tôi đặt điện thoại xuống, còn chưa kịp thở thì điện thoại của Hứa Nhược lại gọi đến. Cô ấy hỏi ngay: "Sao em lại bận rộn như thế nhỉ, máy lúc nào cũng bận, điện thoại của ai mà buôn lắm thé? Đừng nói với tôi là Đằng Ngôn."

"Đúng thế đấy, là của Đằng Ngôn. Đừng nói với tôi là chị đang ghen." Chẳng hiểu tại sao, được nói chuyện cùng Hứa Nhược luôn làm cho tôi cảm thấy thoải mái, trêu đùa cũng vì thế mà buột miệng ra.

"Lưu Kỳ! Đáng chết! Tôi có ghen vì ai cũng không bao giờ ghen vì em! Tôi đây người gặp người thích, hoa thấy hoa nở. Chỉ có người khác mới vì tôi mà ghen!"

Lúc Hứa Nhược gào thét, tôi đưa điện thoại ra xa tai một chút "Phải nói là gặp người thì người bệnh, chạm vào hoa thì hoa héo mới đúng chứ. Tỉnh đi, tỉnh táo lại đi, mới sang năm mới đã rống như sư tử hà đông làm gì? Đúng rồi, năm mới vui vẻ nhé. Chị lớn tuổi hơn tôi, tôi chúc tết chị trước."

"Nếu biết điều như thế thì lúc nãy đã gọi điện cho tôi trước rồi. Em với Đằng Ngôn nói cái gì thế?"

"Có gì đâu, chỉ là chúc tết tôi. Còn nói đôi ba chuyện linh tinh nữa" Tôi ngồi trên giường, do dự nói: "Hứa Nhược, có chuyện cần bàn với chị đây."

"Chuyện gì?"

"Tôi cúp điện thoại được không?"

"Tại sao?"

"Điện thoại đường dài rất đắt, tôi sắp hết tiền rồi!"

"Vừa nãy điện thoại với Đằng Ngôn sao không kêu đắt! Mới nói với tôi vài câu đã chê đắt rồi! Lưu Kỳ, đồ khốn!"

"Được rồi, được rồi. Chị đừng rống lên nữa. Có điều là lát nữa điện thoại của tôi mà đột nhiên tắt máy thì chị cũng đừng trách tôi."

"Được rồi, tắt đi. Chúng ta nhắn tin thôi."

"Ừ."

Sau khi cúp điện thoại, tôi lại nằm trong chăn nhắn tin với Hứa Nhược. Một câu "khốn nạn" của Hứa Nhược làm cho tôi cảm thấy buồn cười, ai có thể nghĩ được rằng một người phụ nữ chín chắn, xinh đẹp lại dịu ngoan như cô ấy mà mắng người khác là "khốn nạn" trôi chảy đến vậy. Lần này Hứa Nhược là người không chịu nổi nữa trước, ba giờ sáng cô ấy nói rằng hai mí mắt của cô ấy một lòng tìm về với nhau rồi. Tôi nói tôi cũng muốn ngủ, cô ấy nói khốn nạn ngủ ngon nhé. Tôi cười bất đắc dĩ, chúc cô ấy ngủ ngon, chuẩn bị ngủ.

Vừa nhắm mắt lại, âm báo tin nhắn lại vang lên, tưởng là Hứa Nhược, tôi cầm máy lên nhìn nhưng lại là Đằng Ngôn. Cô ấy nói: "Lưu Kỳ, cậu ngủ đi, mình cũng muốn ngủ nhưng mà cứ nhắm mắt là lại nhớ về cậu. Không hiểu tại sao ngày hôm nay mình rất nhớ cậu, chắc là do thói quen trước đây chờ được cậu gọi điện chúc mừng năm mới nhỉ. Lưu Kỳ, đừng quên mình, được không?"

Lòng tôi lại rối rắm, phụ nữ thường rất nhạy cảm, chỉ một chuyện cỏn con thôi cũng sẽ khiến cho tâm trạng rối như tơ vò. Tôi nhớ Đằng Nói, vẫn luôn nhớ, chỉ là nỗi nhớ này đã không giống với trước đây nữa rồi. Lúc còn đi học, Đằng Ngôn là tất cả của tôi, dù cho cô ấy có bạn trai thì khi đó lòng tôi vẫn chỉ có mỗi mình cô ấy, chỉ cần được ở bên Đằng Ngôn thì tôi sẽ cảm thấy thế giới này thật vô cùng tốt đẹp. Sau khi ra trường, chịu áp lực từ cuộc sống, người đã từng là tất cả thì bây giờ chỉ là một phần của cuộc sống. Tôi khóa cô ấy lại dưới đáy lòng, Đằng Ngôn giờ đây trở thành một bức tranh về tuổi trẻ chôn dưới đáy lòng tôi, thỉnh thoảng lấy bức vẽ này ra ngắm nhìn một chút, phủi bụi bẩn để giữ cho màu sắc của nó được mãi như lúc ban đầu, nhưng đã không còn bất cứ hy vọng nào nữa.

Chẳng biết từ khi nào mà nỗi nhớ của tôi dành cho Đằng Ngôn không còn mãnh liệt như trước kia, có phải bởi vì tôi biết giữa chúng tôi không có kết quả? Hay bởi vì chúng tôi, ai cũng đã thay đổi? Tôi không rõ, chỉ biết là khi Đằng Ngôn nói với tôi rằng "mình sợ" ở nhà ga hôm ấy, tôi thấy được vật cản giữa hai người chúng tôi. Vật cản này đến từ trong lòng của mỗi người, Đằng Ngôn không dám bước qua, tôi cũng chẳng dám chạy tới. Chúng tôi đều ở đây do dợ và hèn nhát, chúng tôi hy vọng trong tuyệt vọng, rõ ràng là tha thiết có được nhau nhưng không ai dám nói ra thành lời.

Mình mệt mỏi, thật sự rất mệt. Đằng Ngôn, mình yên lặng ở bên cậu hơn bốn năm, mình đã bỏ vào cuộc tình này đầy đủ kiên trì và chân thành, cậu vẫn luôn biết điều này không phải sao? Trước kia mình cho rằng chỉ cần có tình yêu thì có thể chinh phục cả thế giới. Đi làm rồi mình mới biết rằng không có bánh mì thì làm gì có tình yêu? Chứ đừng nói đến chuyện tình yêu có thể bỏ qua được luân lý của xã hội.

Đằng Ngôn, mình hiểu được nỗi khổ và sự bất đắc dĩ trong lòng cậu. Vì hiểu nên mình mới đem cậu đặt ở nơi sâu nhất và sạch sẽ nhất trong lòng, giữ cậu mãi ở đó, không bao giờ chạm vào nữa. Cứ vậy đi, đem tất cả mọi ký ức giữ lại trong lòng, đem những chuyện đã qua trao lại cho năm tháng. Nếu có một ngày, cậu nói với mình những lời như trong mơ mình thường mơ đến, cậu nói với mình "Lưu Kỳ, mình yêu cậu, chúng ta ở bên nhau mãi nhé", nếu có lúc đó, mình sẽ đem cái khóa này mở ra để một lần nữa yêu cậu. Nhưng mình biết đây là điều không thể, dù sao đây cũng chỉ là giấc mơ mà thôi.

Ngoài cửa sổ lại vọng vào tiếng pháo, thì ra là trời đã sáng rồi. Cả đêm giao thừa, tôi chưa từng chợp mắt, cứ xem như là thức đón giao thừa đi.
Nhà A Hàm cùng nhau thủ tuế
The lụa xanh rực ánh nến hồng
Ba sáu tuần phí theo sóng nước
Khiến đêm này tiếc mãi tuổi xanh.
Tôi nhớ đến bài thơ "Đêm cuối năm", từ từ ngồi dậy. Rất muốn giữ mãi những năm tháng này, giữ mãi sự tốt đẹp này, còn có giữ lấy cậu. Đằng Ngôn, mình sẽ giữ mãi hình bóng của cậu trong trái tim mình.
[Thủ tuế: đón giao thừa.]

[Nếu mình nhớ không nhầm thì trong cuốn "Đường về nhà" của Đinh Phương Linh có nói rằng điện thoại ngoại tỉnh ở Trung Quốc tính cước cho người nghe]   

28

  Những ngày ở nhà trôi qua rất nhanh chóng, chỉ chớp mắt thôi đã đến lúc phải trở về.

Cha mẹ đưa tôi đến nhà ga, mỗi người dặn dò một câu chú ý giữ gìn sức khỏe, chú ý an toàn. Ngồi trên tàu, nhìn khuôn mặt đã in hằn nếp nhăn của cha mẹ mà lòng tôi cay đắng. Tôi lớn nhưng cha mẹ cũng đã già, hai người vì gia đình này mà vất vả một đời người, cơ cực một đời người, cần cù chăm chỉ, nhẫn nhục chịu khó. Tôi biết lấy gì để báo đáp công ơn của cha mẹ bây giờ? Sống thật tốt, sống thật tốt thôi. Trong người tôi đang chảy dòng máu của cha mẹ, có lẽ tôi cũng nên giống như cha mẹ mình, sống một cuộc đời hiền lành, không oán trời không oán đất. Có lẽ đó mới là cách trả ơn tốt nhất của con cái dành cho cha mẹ.

Trải qua bốn tiếng đồng hồ lắc lư, tàu dần dần dừng lại. Đi ra khỏi nhà ga, từ rất xa đã thấy được Hứa Nhược đứng trong đám đông vẫy tay với tôi. Nụ cười của cô ấy vô cùng xinh đẹp, đôi mắt dịu dàng ánh lên những tia sáng, Hứa Nhược hơi nghiêng đầu, khóe miệng tươi cười. Tôi chạy tới ôm cô ấy vào lòng, Hứa Nhược cười ấm áp dịu dàng, hỏi tôi: "Ăn tết ở nhà có vui không?"

"Vui, rất vui, vui đến nỗi chẳng muốn về."

"Này, không về là không được đâu. Chúng ta đi thôi."

"Ừ."

Trên đường đi, tôi lấy bánh khoai lang chiên từ trong bao ra, hỏi Hứa Nhược: "Chị muốn ăn không? Mẹ tôi làm đấy."

"Muốn, tất tiên là muốn. Tôi lái xe không tiện cầm, em đút cho tôi."

Tôi xé một miếng nhỏ cho vào miệng Hứa Nhược, nhìn cô ấy nhai rồi nuốt xong. Tôi hỏi: "Thế nào? Ngon không?"

"Ừ, ngon lắm. Tôi chưa được ăn cái này bao giờ."

"À, mẹ còn đưa thêm vài cái bánh mật và bánh đậu xanh viên nữa này. Ăn cũng ngon lắm."

"Vậy lát nữa về đến nhà rồi tôi sẽ thử từng cái."

"Được."

Về đến nhà, đầu tiên tôi mở cửa sổ ra, đem chăn đi chơi nắng. Sau đó lau kính, quét tước nhà cửa. Hứa Nhược buộc tóc lên, cùng quét dọn với tôi. Sạch sẽ rồi, chúng tôi mới ngả mình trên giường, chẳng ai muốn động đậy nữa. Hứa Nhược lăn một vòng, gối đầu lên bụng tôi, nói: "Bụng của em còn êm hơn cả gối."

"Tất nhiên rồi, tôi có giá trị hơn gối cơ mà."

"Ừ, vậy sau này tôi cứ gối đầu lên bụng em nhé." Hứa Nhược có điện thoại, nhận xong điện thoại cô ấy nói với tôi "Cha tôi gọi, tôi phải về nhà đây. Buổi tối em ở một mình có sợ không?"

"Không sao đâu, chị bận thì cứ về đi."

"Được, tôi đi đây. Tạm biệt."

Hứa Nhược đi về, tôi lấy chăn vào cất. Vương Thành đã trở lại, anh ta cũng cũng mang từ quê lên rất nhiều đồ ăn, có bánh ngọt, có cá rán, cà chiên tẩm bột, ngó sen, còn có cả dưa tự muối và lạp xưởng nữa. Anh ta đem tất cả mọt thứ nhét vào ngăn kéo phòng bếp rồi nói "Bây giờ thì đã có cái để ăn ". Tôi cười, giúp Vương Thành dọn dẹp mọi thứ, sau đó hai anh em cùng lau chùi căn phòng của anh ấy. Xong xuôi, lại cùng nhau chơi game online, đến mãi mười một giờ đêm mới đi ngủ.

Đi làm, cuộc sống dần trở nên bận rộn. Ông chủ tận tụy, đồng nghiệp cùng nhau cố gắng phấn đấu, hiệu quả làm việc và lợi nhuận của công ty trở nên tốt hơn rất nhiều lần so với năm trước. Công ty mở rộng, tiền lương của chúng tôi cũng được theo đó mà nâng lên. Đến tháng sáu, lương cơ bản của tôi từ tám trăm nay đã tăng dần lên một ngàn sáu trăm. Sau một năm, lương của tôi tăng gấp đôi, và thêm cả tiền thưởng thì trung bình một tháng tôi có khoảng hai ngàn ba trăm. Ở cái thành phố mà mức sống không quá cao như nơi này thì tiền lương như vậy cũng đủ để sống. Ông chủ tốt bụng, cho phép chúng tôi mỗi tuần được luân phiên nhau nghỉ hai ngày, chuyện này đối với những kẻ tối tăm mặt mũi như chúng tôi mà nói là cực kỳ đáng mừng.

Những tháng qua, tôi và Hứa Nhược vẫn ở cạnh bên nhau như hai người bạn. Lúc bận rộn thì gửi tin nhắn hỏi han, không bận thì ăn cơm cùng nhau hoặc đi dạo phố, nếu như được nghỉ, chúng tôi sẽ đến ngoại ô hít thở không khí trong lành. Có nhiều lúc Hứa Nhược thích đùa như trẻ con, nếu vui vẻ cô ấy sẽ kéo má tôi lại rồi hôn hai ba cái. Có những lúc Hứa Nhược u buồn, dần dần, tôi hiểu được tính tình của cô ấy, biết được lúc nào thì nên vui đùa, lúc nào nên ôm cô ấy vào lòng an ủi.

Có một lần đi ngắm cảnh ở ngoại ô. Chúng tôi ngồi dưới tàng cây lớn, Hứa Nhược dựa vào vai tôi, hỏi: "Lưu Kỳ, em thích bộ phim nào nhất?"

"Forrest Gump."

"Nói xem vì sao lại thích."

"Cũng chẳng có gì, bộ phim này tôi xem đi xem lại đến bảy tám lần, mỗi lần xem là một lần cảm động. Thuộc làu làu lời thoại trong phim." Tôi nhớ đến cảnh trong phim có cánh chim chao lượn, hộp chocolate, trạm chờ xe buýt, bước chân chạy nhanh như gió, thói đời trớ trêu, chiến tranh tàn khốc, đấu tranh nội tâm, mong ước đẹp đẽ, bạn bè thân thiết, người mẹ cơ trí, tình yêu trong trẻo... Không kiềm chế được mà nở nụ cười "Forrest Gump đần độn, ngu ngơ nhưng cũng rất đơn giản, hiền lành và có chút thông minh. Anh ta trong sáng, rộng lượng, cứ mỗi lần nhìn thấy sự si tình và chấp nhất của anh ta dành cho Jenny là lại không cầm được nước mắt. Tôi muốn đời này tôi cũng được như Forrest Gump, được sống một cuộc đời trong sạch như thế. Đối xử với bạn bè bằng sự chân thành, cả đời chỉ yêu một người dù cho người đó cứ đến rồi đi, đi rồi lại đến. Chậc, tôi rất ngu đúng không?"

"Không, tôi cũng thích Forrest Gump. Em có biết tôi thích nhất bộ phim nào không?"

"Bộ nào?"

"The Shawshank Redemption. Andy khiến cho tôi hiểu ra rằng chỉ cần có niềm tin, có nghị lực, có kế hoạch, có tính nhẫn nại thì trên đời này không gì có thể làm khó được chúng ta." Hứa Nhược nhìn bầu trời xanh, mỉm cười, nửa đùa nửa thật nói với tôi: "Lưu Kỳ, em có phát hiện ra rằng tôi đã yêu em rất sâu nặng rồi không? Chậc, em cũng đần độn như Forrest Gump nên tôi không thể vội vàng. Tôi chỉ có thể như Andy, từng chút từng chút một tiến vào tim em." Cô ấy chỉ vào trái tim của tôi, đột nhiên sờ soạng ngực của tôi rồi cười ha hả: "Trổ mã cũng được đấy, sắp bằng tôi rồi này."

Tôi không biết cô ấy đang đùa hay là thật, tim tôi nhảy nhót loạn xạ, mặt cũng đỏ chót. Đứng dậy đuổi theo đánh cô ấy, chúng tôi cứ một người chạy một người đuổi như thế, dấu chân in xuống khắp mặt đất. Tiếng cười vang cả một góc, vui đùa mãi đến tận trời tối.

Vào một buổi trưa giữa tháng bảy, tôi đang uống trà và lên phương án thiết kế thì Đằng Ngôn gọi điện tới. Đằng Ngôn nói cô ấy sắp đến đây công tác, tiện đường muốn ghé thăm. Tôi đặt điện thoại xuống, quay mặt về máy tính mà ngẩn người.

Đã bao lâu rồi tôi chưa nghe thấy giọng của Đằng Ngôn? Từ sau tết, cứ cách mỗi hai tuần là Đằng Ngôn lại gửi một tin nhắn đến, hỏi rằng dạo này tôi sống thế nào, tôi trả lời rằng vẫn ổn. Đằng Ngôn không nhắc tới bạn rai của cô ấy với tôi, tôi cũng không muốn hỏi. Câu chuyện của chúng tôi chỉ giới hạn ở "Cậu gần đây sống thế nào?". Lần này Đằng Ngôn gọi điện đến, nghe thấy giọng nói đã lâu không được nghe nhưng lòng tôi lại không còn rung động như trước. Là tôi thay đổi? Hay chúng tôi đều đã thay đổi? Tôi không biết.

Chạm lên sợi dây màu đỏ trên tay, tôi nghĩ muốn đem bức vẽ của quá khứ đã cất dưới đáy lòng lên nhìn lại một chút. Nghĩ về chuyện đã qua, một lúc lâu sau tôi mới phát hiện ra rằng trong đầu mình còn hiện lên khuôn mặt của một người khác.

Không nên như thế, tôi chán nản dựa vào ghế. Nhìn lá trà đang lơ lửng trong chén, yên lặng không nói gì.

[The Shawshank Redemption có tựa việt "Nhà tù Shawshank"- là bài ca của tình bạn, sự tụ do và hy vọng. Đây cũng là bộ phim mà mình thích nhất, đề cử mọi người nên xem, rất đáng xem. Có điểm thú vị là The Shawshank redemption ra mắt cùng năm với Forrest Gump và bị FG lấn át hoàn toàn. Nhưng đến sau này, người ta lại đánh giá TSR cao hơn FG, và TSR cũng là bộ phim có điểm IDBM cao nhất hiện tại ] 

29

  Tiểu Bàn mang thai, gọi tôi đến cùng với cô ấy đi phá thai.

Tôi chạy đến bệnh viện, tìm được Tiền Bàn, ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Lý Chí Cường đâu? Sao cậu ta không đi cùng cậu?"

"Anh ấy không biết mình mang thai, mình cũng không dám nói" Sắc mặt của Tiền Bàn trắng bệch, tay ôm lấy bụng "Nếu anh ấy biết, chắc chắn sẽ đòi giữ lại đứa bé. Năm ngoái anh ấy đã khăng khăng đòi tổ chức đám cưới với mình rồi."

"Này, sao các cậu lại bất cẩn đến thế. Dù gì cậu cũng nên bàn bạc với cậu ta đi chứ, giấu diếm thế này không tốt đâu."

"Không có gì là không tốt cả. Chúng mình còn chưa kết hôn, cho dù đã kết hôn thì mình cũng không nghĩ đến chuyện con cái sớm như thế này. Cuộc sống của bọn mình còn thiếu thốn, sao lại để cho con cái cũng phải chịu khổ chung? Con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa thì quét lá đa. Lưu Kỳ, cậu có biết rằng sinh con thì dễ nhưng nuôi con mới khó không. Mình không muốn để cho con mình phải thua thiệt ngay từ vạch xuất phát, không muốn con phải giống như mình, đến cuộc đời này cũng chỉ để chịu khổ mà thôi." Mắt của Tiểu Bàn nhòe đi, tay cô ấy thỉnh thoảng run rẩy, giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ.

Tôi cầm lấy đôi tay còn run của cô ấy "Nếu các cậu kết hôn thì dù gì vẫn phải sinh con mà."

"À, chờ đến lúc cuộc sống tốt hơn hẵng tính. Bây giờ mình hiểu được sự khó khăn nên không muốn con cái phải cùng mình chịu khổ. Trước kia cuộc sống của chúng ta không chênh lệch bao nhiêu, nhưng bây giờ thì khác, khoảng cách giàu nghèo luôn bày ra trước mắt, liếc qua cũng nhìn thấy rõ ràng. Mà, thôi quên đi, chờ cuộc sống của mình và Chí Cường ổn định hơn rồi mới tính."

Nếu Tiểu Bàn đã quyết định rồi thì tôi cũng không tiện nói thêm điề u gì nữa. Huống gì bây giờ mà có con, quả thật cũng không tốt chút nào. Tôi theo cô ấy đi đóng tiền để làm cái việc đau đớn lòng người kia. Sau hai tiếng nghỉ ngơi ở bệnh viện, bác sĩ lại kiểm tra một lần nữa, nói không còn gì đáng ngại rồi viết đơn thuốc. Tôi lấy thuốc xong, mua thêm đồ ăn lót dạ rồi mới cùng Tiểu Bàn trở về nhà.

Lý Chí Cường còn chưa về, tôi để cho Tiểu Bàn nằm xuống nghỉ ngơi, nấu cơm rồi đút cho cô ấy ăn. Cơ thể của Tiểu Bàn rất yếu, mới ăn cơm xong không bao lâu đã ngủ mất. Lúc này Lý Chí Cường cũng trở về, tôi nói cho cậu ta biết Tiểu Bàn không khỏe, mới uống thuốc xong, vừa ngủ rồi. Vài ngày tới đừng gần gũi nhau mà hãy chăm sóc cô ấy thật tốt. Lý Chí Cường có chút lúng túng gãy tai, gật đầu đồng ý. Tôi nhìn cái tên ngu ngơ này nở nụ cười, lại dặn dò một lần nữa rồi mới đi về.

Ngày làm cỏ, tối xe gai,
Nhà nông, con cái chẳng ai ngồi nhàn.
Bé chưa cày cuốc, dệt đan,
Tập trồng dưa giặm dưới hàng dâu xanh.
Phạm Thành Đại miêu tả cảnh tượng ấm áp hoàn thuận trong thơ của mình như thế. Nghèo hay giàu cũng như nhau, đều có quyền sinh con đẻ cái. Con cái là hy vọng của cha mẹ, họ đặt quá nhiều kỳ vọng vào đứa bé, thời đại bây giờ xã hội tiến bộ, lòng người khó thỏa mãn, yêu cầu đối với con trẻ cũng ngày càng cao hơn. Đây có phải là chuyện tốt hay không? Đáng vui hay đáng buồn?

Đằng Ngôn đến, cô ấy hẹn tôi cùng nhau đi ăn cơm. Đằng Ngôn nói bạn trai của cô ấy cứ đòi đi theo bằng được, muốn gặp mặt tôi một lần, hỏi tôi có ngại không, tôi nói không ngại. Tôi có gì mà phải ngại? Lấy tư cách gì mà ngại? Tôi cười tự giễu, theo thời gian và địa điểm đã hẹn trước, gặp được cô ấy.

Đằng Ngôn vẫn xinh đẹp như Đằng Ngôn trước đây, giống như chưa từng có gì thay đổi. Bên cạnh cô ấy là một người đàn ông cao to đẹp trai, có lẽ là bạn trai của cô ấy. Quả nhiên, Đằng Ngôn do dự giới thiệu với tôi: "Anh ấy là Từ Hải Lượng, là... bạn trai của mình."

Từ Hải Lương rất nhiệt tình, cười nói vui vẻ "Em là Lưu Kỳ à, Đằng Ngôn nhắc tới em suốt. Hôm nay may mắn được gặp mới nhận ra em còn xinh hơn trong ảnh nhiều."

"Anh nói quá rồi." Tôi chào hỏi, mắt liếc nhìn Đằng Ngôn, nở nụ cười với cô ấy rồi không nói gì nữa.

Từ Hải Lượng ăn nói thân thiện, có thể nhìn thấy anh ta đối xử với Đằng Ngôn rất tốt. Trong suốt bữa cơm, anh ta vẫn ôn tồn hòa nhã trò chuyện cùng tôi và Đằng Ngôn. Tôi giữ vững tinh thần trò chuyện cùng anh ta, thỉnh thoảng nhìn Đằng Ngôn. Phần lớn thời gian, Đằng Ngôn cúi đầu, cắn môi, đôi khi cô ấy cũng ngẩng đầu lên nở với tôi một nụ cười gượng gạo. Tôi âm thầm thở dài, thế này thì chi bằng không gặp, nếu không thoải mái thì bảo mình tới làm gì?

Tin nhắn của Hứa Nhược đến, cô ấy hỏi tôi đang làm gì, tôi nói đang ăn cơm cùng Đằng Ngôn và bạn trai của Đằng Ngôn. Rất nhanh sau đó, Hứa Nhược nhắn tin trả lời "Chắc hẳn bây giờ đang rất khó chịu đúng không? Bé ngoan, kiểu gì cũng có ngày hôm nay mà, hãy cố chịu đựng. Tôi nhắn cho em một câu chuyện cười để điều chỉnh tâm trạng nhé. Nếu cười thì em là con cún con, đọc cho kĩ này "Tôi yêu em rất nhiều, nhưng em chẳng quan tâm. Tôi đòi nhảy lầu, báy giờ em mới quay đầu lại, em hồi tâm chuyển ý, nhưng mà lúc này tôi đã rơi xuống đất cmnr!" Đọc tin nhắn, tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Trong tình huống như vậy, tôi có thể thật sự cười được là do công của Hứa Nhược. Từ Hải Lượng hỏi tôi cười cái gì, tôi nói vì tin nhắn của bạn, không có gì. Tầm mắt vô ý thoáng qua Đằng Ngôn, thấy đôi mắt cô ấy đã ngấn lệ. Tôi có chút hoảng hốt, thu ánh mắt mình về, cố gắng điều chỉnh tâm trạng tiếp tục nói chuyện với Từ Hải Lượng.
[Cmnr là nguyên văn.]

Sau khi ăn xong Đằng Ngôn bảo Từ Hải Lượng về khách sạn trước, còn cô ấy tiễn trở về. Trên đường đi, Đằng Ngôn nắm lấy tay tôi "Lưu Kỳ, Hải Lượng... mình không cố ý... mình..."

"Mình hiểu, thật đấy." Tôi nắm lấy tay cô ấy "Anh ấy cũng chỉ muốn gặp mình thôi mà, không có gì."

"Cậu... để bụng không?"

"Thấy anh ấy đối xử với cậu rất tốt, mình yên tâm. Tới trạm xe rồi, cậu trở về đi."

"Xe còn chưa tới, mình chờ cậu lên xe."

"Ừ."

Đằng Ngôn kéo tay trái của tôi, nhìn thấy sợi dây màu đỏ kia, đôi mắt của cô ấy chứa đựng một nỗi buồn không nói nên lời. Đằng Ngôn nắm lấy tay tôi rất chặt, nắm rất chặt, giống như chỉ hơi chút buông lỏng thôi thì lập tức tay tôi sẽ vuột mất khỏi tay cô ấy. Tôi thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, ngửi mùi hương trên tóc Đằng Ngôn, không nói bất cứ điều gì.

Đằng Ngôn tựa vào vai tôi, kiềm nén tiếng khóc nghẹn ngào. Tôi vỗ lưng cô ấy, dỗ dành: "Đừng khóc, khóc là xấu đi đấy, Đằng Ngôn của chúng ta thích đẹp lắm cơ mà."

"Mình... sợ cậu... sẽ quên mất mình."

Lòng tôi đau đớn, không biết nên nói gì mới phải, tôi cũng chẳng biết nên làm gì. Xe tới, xe lại đi, những người đứng chờ xe nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò, sau đó rồi mọi người cũng quay lại làm việc của mình. Chúng tôi đứng ôm nhau ở đó, tôi không biết mình đã bỏ lỡ bao nhiêu lượt xe. Xe đi rồi vẫn sẽ trở lại, còn người thì sao?

Lại một chiếc xe buýt từ đằng xa chạy tới, tôi vỗ vỗ lưng Đằng Ngôn, nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra. Lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt cô ấy "Về đi, xe tới rồi, mình phải đi đây."

Xe buýt dừng lại trước mặt tôi, cửa xe mở ra, tôi từng bước từng bước đi lên xe. Lấy ra một tờ tiền bỏ vào hộp, tìm chỗ ngồi, đưa hai tay lên che mắt không dám nhìn cũng không dám quay đầy lại. Trên người tôi còn vương mùi hương của Đằng Ngôn, mũi tôi còn giữ hơi thở của Đằng Ngôn. Tôi vừa lưu luyến mùi hương này, lại vừa muốn quên đi. Trong sự mâu thuẫn, nước mắt chảy xuống, từ từ lăn xuống miệng, mặn đắng.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top