Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lúc về đến nhà, Hứa Nhược đang lên mạng bằng máy tính của tôi. Thấy tôi về, cô ấy đứng lên hỏi: "Khóc?"

"Ừ, chị ăn tối chưa?"

"Ăn rồi. Không còn sớm nữa, mau đi tắm còn chuẩn bị nghỉ ngơi."

"Vâng."

Tôi tắm xong lên giường, Hứa Nhược cũng lên theo, cô ấy hỏi: "Mai là cuối tuần, có dự định gì chưa?"

"Bạn của tôi vừa mới phá thai, tôi muốn đến thăm cô ấy."

"Tôi đi cùng với em nhé."

"Ừ."

Ngón trỏ của Hứa Nhược chạm vào sợi dây màu đỏ trên tay tôi, nhẹ nhàng nói: "Lưu Kỳ, em hãy buông xuống đi."

"À, tôi đang cố gắng đây." Tôi nhìn trần nhà, khe khẽ thở dài "Nói dễ hơn làm."

"Tôi biết, cho nên cứ từ từ thôi. Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả." Hứa Nhược nghiêng người sang, ôm tôi vào lòng "Ngủ đi, đứa bé đáng thương."

"Hứa Nhược, cảm ơn chị."

"Đừng nghĩ gì cả, ngủ đi. Tỉnh dậy rồi, mọi thứ sẽ tốt hơn."

"Ừ."

Tôi nằm trong lòng Hứa Nhược, ngủ rất say. Cảm ơn chị, Hứa Nhược. Bây giờ tôi chỉ có thể nói với chị một tiếng cảm ơn.

Cuối tuần, tôi và Hứa Nhược mua ít hoa quả và thuốc bổ tới thăm Tiểu Bàn. Đến dưới cửa khu chung cư, Hứa Nhược bảo tôi đi lên một mình, cô ấy nói rằng lúc này hẳn là Tiểu Bàn không muốn để cho người lạ biết chuyện cô ấy đã phá thai. Tôi cảm kích, gật đầu với Hứa Nhược rồi xoay người lên lầu.

Tiểu bàn đã phục hồi tàm tạm, nhưng đôi mắt của cô ấy cứ trống rỗng như đã hoàn toàn mất phương hướng. Tôi an ủi vài câu, trò chuyện một lúc sau đó đi về.

Tin nhắn của Đằng Ngôn đến, cô ấy nói rằng hôm nay rất bận nên không thể đến gặp tôi, tôi trả lời là công việc phải bận mới tốt, không sao đâu. Đem di động bỏ vào túi, Hứa Nhược và tôi lặng yên đi bên nhau. Suy nghĩ lung tung không có mục đích, lúc thì muốn khóc, lúc lại muốn cười. Đỉnh đầu bị ánh mặt trời chiếu vào bỏng rát, tôi lại không hề để ý đến.

"Lưu Kỳ! Đứng lại!" Nghe thấy có người gọi, tôi ngẩng đầu, ra là thầy Phan dạy tôi môn điêu khắc lúc còn ở trường đại học. Hai chân của thầy đang dạng rộng, phía trên mặc một chiếc áo sơ mi chữ T màu đen rộng thùng thình, phía dưới mặc một cái quần sooc, chân đi đôi dép cáu bẩn, tóc có chút dài, khô cứng và rối bời. Một năm không gặp, thầy vẫn lôi thôi lếch thếch như cũ.

"Thầy, trùng hợp quá. Đã lâu không gặp, không ngờ thầy còn nhớ tên con" Lúc ở trường chúng tôi thường đùa giỡ quen rồi nên trêu chọc nhau cũng thành thói quen. Giữa chúng tôi có một sự thân thiết không nói nên lời.

"Ha ha, khoa thầy dạy chỉ có vài đứa học sinh ngoan thế này, muốn quên cũng không quên nổi. Bây giờ đi làm ở đây? Cô gái này là?"

Tôi giới thiệu Hứa Nhược và thần Phan cho nhau, rồi lại trêu: "Thầy Phan, việc dạy học thế nào? Nghe nói bây giờ thầy lên chức hướng dẫn cho nghiên cứu sinh, chúc mừng ạ."

"Chúc mừng cái con khỉ, bây giờ thầy còn phải dạy cả sinh viên năm nhất này. Chậc, một câu không nói hết được, vào đâu đấy ăn chút gì đi. Từ sáng đến giờ tôi còn chưa được ăn."

Chúng tôi vào đại một quán ăn, gọi ít lạc và thịt dê xâu, còn thêm ba cái bánh nướng và ba cốc bia. Tôi hỏi Hứa Nhược ăn ở đây có quen không? Hứa Nhược như trẻ nhỏ, nói "Quen chứ, quen chứ. Em và thầy trò chuyện thoải mái đi, cứ xem tôi như không khí là được". Sau lại gọi thêm mấy cái cánh gà nướng và tôm nướng ớt. Nhìn cô ấy vui vẻ hào hứng như thế, tôi cũng yên tâm. Ừ, quen là được rồi.

Thầy Phan cầm bia lên uống một hớp, rồi lấy một hạt lạc bỏ vào miệng. Giọng điệu có chút oán trách: "Bọn trẻ bây giờ ngày càng khó dạy, hiện tại thày đang dạy khoa mỹ thuật và hai đứa nghiên cứu sinh. Chưa cần nói đến hai đứa nghiên cứu sinh thì mấy đứa công chúa, hoàng tử năm nhất đã làm thầy phát điên rồi."

"Sao mà điên? Sao thầy lại phụ trách cả hai khoa vậy ạ?"

"Cô Khổng có chút việc nhà, thầy giúp cô ấy phụ trách. Chậc, phát điên." Thầy Phan cầm xâu thịt dê lên, lẩm bẩm xong cho vào miệng nhai. Nói "Bọn điêu khắc thì tương đối tốt hơn một chút, dù sao cũng là nghệ thuật truyền thống, mà làm được nghiên cứu sinh thì kiến thức cơ bản cũng phải vững chắc hơn. Bọn mỹ thuật nợ môn nhiều lắm, có nhiều đứa còn chẳng biết vẽ là gì cơ, trong đám này có đến bảy mươi phần trăm là lên cấp ba rồi mới bắt đầu học mỹ thuật. Kiến thức bị hổng, trình độ tay nghề thấp thế nên đem người sống vẽ thành người chết, vẽ David thành Lý Thiết Quải. Phác họa cơ bản chả ra làm sao cả, thầy phải sửa từ đầu đến đuôi, phát điên luôn. Trước khi nghỉ hè thu bài tập của bọn mỹ thuật, cả trăm đứa mà chẳng có nổi vài bài lọt mắt, vốn là một ông lão sống sờ sờ mà bọn nó vẽ như chết rồi. Chấm bài cũng chẳng nhẫn tâm đánh rớt, con nói xem có phát điên hay không?"

Hứa Nhược gồi ở bên cạnh vừa nghe vừa cười hì hì, nhìn khuôn mặt ngây ngốc của Hứa Nhược, tôi tiện tay đem con tôm mới bóc vỏ bỏ vào miệng cô ấy. Không ngờ trông mặt cô ấy lại càng ngu hơn, để ngăn mình bật cười ra tiếng, tôi liền đem tầm mắt của mình dời qua hướng thầy. Nhìn thấy thầy mày chau mặt ủ, vò đầu bứt tai, rốt cuộc tôi cũng nín được cơn buồn cười lại. Buột miệng nói: "À, thầy đừng họ, phần lớn đều là không thi nổi nghành khác mới vào mỹ thuật mà. Ai bảo nghành nghệ thuật của chúng ta điểm thấp."

"Ôi, có trách đâu, bọn trẻ cũng khó khăn mà, có nhiều đứa không đóng nổi học phí. Sinh viên khó khăn, giảng viên cũng khó khăn, thông cảm cho nhau thôi. Được rồi, không nói chuyện này nữa, bây giờ con đang làm gì?"

"Thiết kế ạ."

"Đổi nghề à?"

"Vâng, điêu khắc khó xin việc. Bất đắc dĩ nên mới phải chuyển nghề."

"Cũng được, thời buổi bây giờ chuyên nghành điêu khắc đúng thật là khó xin việc, trừ khi là nghệ nhân xuất sắc. Nhưng mà tay nghề của con rất giỏi, bỏ phí thì quá đáng tiếc."

"Không sao, dù gì cũng phải kiếm miếng ăn trước rồi mới nói đến chuyện khác."

Thầy cúi đầu trầm tư một lúc rồi nói: "Nếu con thật sự yêu việc điêu khắc, thầy sẽ chỉ cho con một con đường."

"Đường nào ạ?"

"Học tiếp đi, tranh thủ thi vào làm giảng viên. Sau giờ hành chính thì mở phòng điêu khắc riêng, rất tốt đấy. Thời đại này muốn làm giảng viên thì điều đầu tiên vẫn là bằng cấp."

"À" Tôi có chút dao động "Con chưa từng nghĩ đến việc làm giảng viên, một là không có bằng cấp và hai là không có quan hệ, rất khó. Có điều việc thi vào làm nghiên cứu sinh thì con sẽ cân nhắc."

"Cân nhắc thêm đi" Thầy xoa mũi rồi bẻ ngón tay, nói: "Con nhìn lại mình đi, học tiếp lên không thành vấn đề đâu. Quan điểm chính trị thì chỉ cần không phản đảng phản dân là được. Còn tiếng Anh kém thì học lại, trước kia thầy cũng thế mà. Hiện tại thầy đang hướng dẫn hai đứa nghiên cứu sinh, một đứa trong đó học chính quy chuyên nghành ngôn ngữ Anh, thầy vừa nhìn thấy nó là đầu bốc lửa, chỉ hận không thể cắm đầu xuống sông chết cho rồi."

Chắc là do biểu cảm của thầy quá buồn cười, làm cho Hứa Nhược phụt một cái cười to thành tiếng. Thịt dê trong miệng cô ấy văng lên mặt tôi, tôi không thể làm gì khác là lắc đầu rồi tự cầm khăn giấy lên lau mặt. Trông thấy khóe miệng của Hứa Nhược vương chút dầu, liền vươn tay lau đi rồi nháy mắt một cái để cho cô ấy chú ý lại hình tượng. Liếc sang thầy, gian manh nói "Ngôn ngữ anh mà lại thi làm nghiên cứu sinh điêu khắc? Sao lại đậu được vậy? Cũng không phải là người ngoài, con hỏi thầy này, thầy nhận được bao nhiêu vậy?"

"Con bé này, đã biết rồi còn hỏi làm gì?" Thầy nhìn Hứa Nhược có chút lúng túng, một hơi uống hết cốc bia rồi gọi thêm một ly nữa, lại uống một ngụm rồi khà thành tiếng "Lúc đấy là do bất đắc dĩ thôi, thầy cũng không có bản lĩnh dám từ chức như Trần Đan Thanh. Dù sao cũng chỉ là một giảng viên nhỏ nhoi tôi. Bây giờ nguyện vọng lớn nhất của thầy là có được một đứa học trò giỏi giang để giúp thầy xuất bản sách. Thầy nói này Lưu Kỳ, con tranh thủ thời gian học thêm đi, thầy ước gì có một đứa đệ tử có tài như con. Mà con lại còn từng làm việc được một thời gian nữa, con biết nên học cái gì và nên học như thế nào, có học trò như con thì thầy sẽ đỡ vất vả hơn. Con chuẩn bị nhanh lên đi, thầy đã nói rồi, thi vào nghiên cứu sinh chủ yếu là thi tiếng Anh thôi, những cái khác không quan trọng."

"Cũng đúng, nếu như giống như thầy nói vậy thì bây giờ con phải học lại tiếng Anh một lần nữa rồi. Lâu lắm không động đến, chẳng biết có học nổi nữa hay không."

"Được, chắc chắn sẽ được thôi" Đột nhiên đôi mắt của thầy lóe ra ánh sáng "Trường chưa tổ chức thi ngay bây giờ đâu, con cũng không cần theo dõi, khi nào có thầy sẽ báo cho mà biết. Lát nữa con chạy đi mua cuốn sách từ vựng tiếng Anh mà học, chỉ cần nắm vững từ vựng thì thầy cam đoan con sẽ thi đậu."

"Thầy đúng là ôm đồm công việc, chuyện học tiếng Anh của con còn cần thầy chỉ à?"

"Thế thì nhanh nhanh mà học đi. Ôi." Thầy Phan rũ mắt xuống "Năm nay thi nghiên cứu sinh khoa sơn dầu, ba người đứng đầu đều chết ở môn tiếng Anh. Thấy nhiều đứa giỏi đều bị kẹt ở môn tiếng Anh, làm thấy khó chịu lắm."

Tôi vỗ vai thầy "Thôi khó chịu làm gì, uống bia đi ạ."

Sau khi chia tay thầy Phan, Hứa Nhược cười híp mắt nắm tay tôi "Thầy của em nói chuyện vui thật."

"À, thầy là người thẳng tính. Lúc đi học chúng tôi đứa nào cũng thích nói chuyện với thầy."

"Ừ, thấy mà. Tôi cũng muốn sau này em trò chuyện với tôi thoải mái như thế."

"Trước kia tôi nói chuyện với chị 'nịt ngực' lắm à?"
[giữ kẽ]

"Chậc, được rồi, em muốn thi làm nghiên cứu sinh à?"

"Chị thấy tôi có nên thi không?"

"Nghiên cứu sinh à" Lông mày của Hứa Nhược nhíu lại rồi dần dần giãn ra "Nên thi. Lưu Kỳ, chuyên nghành của em là điêu khắc, không phải thiết kế. Em còn rất nhiều thời gian nên hãy tìm một công việc mà mình thích, như vậy mới không uổng một đời."

"Ừ."

Tôi nghĩ đến lời của Hứa Nhược và thầy Phan, cuối cùng đi đến một nhà sách mua sách từ vựng tiếng Anh và sách tổng hợp đề thi những năm vừa rồi. Dù thi có đậu hay không thì học ngoại ngữ cũng không bao giờ thừa. Bắt đầu từ lúc đó, tôi vừa làm việc vừa ôn thi. Lỗ Tấn nói thời gian giống như nước trong bọt biển, miễn là còn ép nó thì vẫn có nước. Vì thế cho nên bất kể công việc có bận bịu đến đâu, tôi cũng vẫn bỏ ra chút thời gian để học. Tôi nghĩ rằng bây giờ tài sản lớn nhất của mình là tuổi trẻ, điều tốt nhất của tuổi trẻ là chúng ta còn thời gian thoải mái để làm những điều mình muốn. Tôi chưa từng muốn so sánh mình với người khác, dù sao mỗi người có một số mệnh riêng, việc so sánh đôi khi chỉ làm cho mình thêm bực bội, tôi không muốn tự rước bực vào người làm gì. Việc tôi muốn nhất là làm sao để ngày càng hoàn thiện bản thân, làm sao để sửa bớt khuyết điểm của mình.

Cuộc đời chỉ có vài lần đặt cược, bây giờ không cược thì khi nào cược? Tôi không muốn sau khi mình già rồi lại phải tiếc nuối, vì thế nên nhân lúc còn trẻ phải làm hết những thứ mình muốn. Cho dù thất bại, cũng có được một bài học.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top