Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6-7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lúc tỉnh dậy đã là sáu giờ rưỡi sáng, bình thường tôi cũng rời giường vào khoảng này. Không ngờ rằng tối qua ngủ trễ nhưng sáng nay vẫn tỉnh dậy như thường nhật, đồng hồ sinh học quả là thứ chuẩn xác.

Đầu vẫn còn choáng, muốn ngủ thêm một lát nhưng không thể nào ngủ tiếp được. Nghe tiếng hô hấp đều đều bên cạnh mới nhớ đến rằng tối hôm qua Hứa Nhược ngủ lại nhà.

Tay của Hứa Nhược đang khoát lên eo của tôi, cẩn thận đặt nó xuống, lặng lẽ ngồi dậy, chăn từ trên vai tôi tuột xuống, chắc là Hứa Nhược đắp lên giúp tôi? Nhìn cô ấy đang ngủ say sưa, tôi cố gắng cho động tác của mình thật nhẹ, lẳng lặng mặc quần áo tử tế, ra khỏi phòng.

Vào nhà vệ sinh, vừa đánh răng vừa nghĩ xem sáng nên nên ăn cái gì. Có Hứa Nhược ở đây, cô ấy muốn ăn gì nhỉ? Bữa sáng thường ngày của tôi rất đơn giản, có hôm tôi còn bỏ bữa sáng, có hôm thì xuống lầu mua bánh bao nhân thịt hoặc bánh xèo vừa đi vừa ăn. Tôi chưa từng tiếp xúc với Hứa Nhược, không biết cô ấy ăn sáng như thế nào. Hay là chủ muốn thế nào thì khách theo thế đó, tôi ăn cái gì thì cô ấy ăn vậy đi.

Đầu tiên đi vào phòng bếp nấu một nồi cháo nhỏ, sau đó xuống lầu mua hai cái bánh bao và hai đồng dưa món rồi đi lên. Khi cháo tỏa mùi thơm, Hứa Nhược cũng đi vào phòng bếp, cô ấy tựa và cửa, giọng còn ngái ngủ: "Em dậy sớm nhỉ."

"Quen rồi"

Nhìn qua thì Hứa Nhược có vẻ là người không cầu kỳ lắm, tôi thích kiểu người như vậy. Giữa chúng tôi tồn tại một khoảng cách vô hình rất lớn, nhưng dù cho cái khoảng cách đó có lớn đến mức nào đi chăng nữa thì cũng đều là con người cả, ít nhất đều là phụ nữ. Vậy nhưng cũng có lúc tôi lại có chút cảm giác mất mác không thể diễn tả bằng lời với chính bản thân mình, hoặc cũng có thể gọi nó là tự ti. Cho dù vậy, tôi vẫn thản nhiên đối mặt với cuộc sống này, vì nghĩ cho cùng thì dù có giàu có đến mức nào đi chăng nữa, cũng không thể thoát khỏi quy luật tự nhiên: Sinh lão bệnh tử.

"Em biết nấu ăn?"

"Nói cho đúng thì không thể xem là biết,tôi chỉ có thể nấu cháo trắng và mì ăn liền thôi."

"Cũng được đấy chứ." Hứa Nhược ngáp "Sáng này chúng ta ăn gì?"

"Tôi vừa mua bánh bao, cháo cũng sắp xong rồi, chị ăn những thứ này được không?"

"Được"

Tôi không ngờ được một bữa sáng đơn giản lại đem đến cho cô ấy cảm xúc dào dạt như thế này "Đã rất nhiều năm rồi tôi chưa ăn bánh bao, cháo trắng cũng rất lâu rồi chưa uống. Ai ngờ dưa món lại ngon như vậy, tóm lại, đã lâu rồi tôi chưa được ăn một bữa ngon như thế này."

Tôi chỉ cười, không nói gì, chúng tôi đúng thật là người của hai thế giới.

Sau bữa sáng, Hứa Nhược nhận một cuộc điện thoại, chắc là công ty có việc gấp cần xử lý nên trông cô ấy có vẻ vội vàng. May rằng giờ đang là mùa hè, quần áo mau khô, tôi lấy quần áo dang phơi trên ban công xuống, đợi cô ấy thay xong quần áo rồi tiễn xuống dưới lần. Trước khi đi, cô ấy nói: "Nếu có thể, em đến công ty của chúng tôi làm việc đi."

Đến làm việc tại công ty của Hứa Nhược, đó là giấc mơ của rất nhiều người. Nhưng bây giờ tôi lại không muốn nữa, công ty lớn mặc dù có lợi cho tương lai nhưng sự cạnh tranh giữa nhân viên trong công ty lớn cũng rất gay gắt. Tôi chỉ là một đứa mới chập chững ra trường, hiểu rõ mình đang đứng ở đâu nên không dám đến một công ty lớn để tranh nhau miếng ăn với những nhà thiết kế có năng lực. Tuy tôi làm việc ở công ty nhỏ, nhưng ông chủ vẫn xem là người hiền lành, nhìn chung mà nói thì mọi người ở đó cũng đơn thuần hơn rất nhiều, phần lớn họ đều là những người trẻ tuổi hoặc mới tốt nghiệp, dễ dàng chung sống.

Tiễn Hứa Nhược đi rồi, tôi trở về dọn dẹp lại căn phòng. Hiếm có thời gian nghỉ ngơi, tôi cầm lấy dụng cụ, ra ngoài vẽ cây cỏ. Vốn chuyên nghành của tôi là điêu khắc, chuyển sang thiết kế đồ họa là bất đắc dĩ mới phải làm. Vì điêu khắc là nghành rất khó xin việc, có rất nhiều bạn bè cùng khoa của tôi mãi đến năm thứ tư mới bắt đầu học thiết kế hoặc đồ họa máy tính để khỏi thất nghiệp sau khi ra trường, cũng may thiết kế và nghệ thuật có liên quan đến nhau, học cũng không quá khó khăn. Không muốn đến công ty của Hứa Nhược cũng là vì nguyên nhân này, rốt cuộc thì thiết kế cũng không phải là chuyên nghành của tôi. Nếu như vào công ty lớn, chắc chắn sẽ rất thiếu tự tin và lo sợ đủ thứ, thay vì thế chẳng bằng cứ yên tâm ở một công ty nhỏ rồi chăm chỉ mà làm việc, tuy rằng lương thấp, vinh hoa phú quý chỉ là giấc mộng nhưng yên tâm.

Sau một ngày nghỉ ngơi, lại bắt đầu bận rộn kiếm sống. Công ty này tuy nhỏ nhưng công việc không hề ít, bận rộn đến tối tăm mặt mày, thở không ra hơi. Nhưng đó cũng là chuyện tốt, ít nhất sự bận rộn khiến tôi không nhớ về Đằng Ngôn, cũng chẳng cần hoài niệm về thời sinh viên đã là quá khứ. Tôi và Hứa Nhược cũng không liên lạc gì thêm, việc cô ấy ngủ lại nhà tôi một đêm tựa như chỉ là một giấc mơ ngày hè. Có lẽ câu nói mời tôi đến công ty làm chỉ là thuận miệng mà thôi, số điện thoại của cô ấy tôi cũng đã xóa. Nếu chỉ là đường thẳng song song, tôi cũng không bận tâm làm gì, dần dần, khuôn mặt của Hứa Nhược trong tâm trí tôi cứ mờ đi, chỉ có đôi tay kia là nhớ rất rõ. Đôi tay thon dài, xinh đẹp đó.

Ông chủ thấy tôi cần cù và thật thà cho nên hôm phát tiền lương đã không trừ mất của tôi năm mươi đồng. Ông ta nói: "Tiểu Lưu, chú rất thích đứa trẻ như cháu. Không già mồm cãi láo, làm việc lại chăm chỉ. Mới tốt nghiệp nên cuộc sống còn khó khăn phải không, năm mươi đồng này xem như chú thưởng cho cháu. Tháng này thử việc xong rồi, cháu được nhận, từ tháng sau lương sẽ là một ngàn chưa kể tiền thưởng. Thế nào? Còn muốn làm việc ở đây nữa không?"

"Có. Cảm ơn ạ."

Buổi tối về nhà, tôi đem từng tờ tiền bày ra trên giường. Nhìn chúng nó, lòng xót xa rồi lại vui vẻ. Rốt cuộc có thể tự kiếm tiền, không phải ăn bám cha mẹ nữa. Cuộc sống ổn định hơn chút nữa, phải gửi cho cha mẹ ít tiền. Từ từ rồi sẽ có bánh mì, sẽ có sữa, không phải sống quá mức dè xẻn như hiện giờ nữa rồi. Chỉ cần làm việc chăm chỉ sẽ luôn có miếng cơm thôi, không phải sao?  

7

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt tôi đã đi làm được bốn tháng rồi. Trong khoảng thời gian này, tiền lương của tôi dao động trong khoảng một ngàn rưởi, tháng vừa rồi bởi vì công việc nhiều hơn một chút nên tôi được một ngàn tám. Việc này đối với tôi mà nói là sự khuyết khích rất lớn, lấy ra tám trăm đưa cho cha mẹ, mẹ nhất quyết không lấy, bà bảo vật giá leo thang, một ngàn tám để sinh hoạt là vừa đủ, còn đưa tiền về làm gì? Mặc dù mẹ nói thế nhưng tôi vẫn ngoan cố bắt mẹ nhận, cha mẹ đã nuôi tôi nhiều năm như thế, bây giờ kiếm được tiền rồi cũng phải có chút báo đáp mới đúng. Lèo nhèo mãi thì cuối cùng mẹ cũng cầm ba trăm tượng trưng, bà nói nhận tấm lòng là được rồi, còn lại con cứ cầm lấy mà mua thêm vài bộ quần áo đi.

Thương thay cho tấm lòng của bậc cha mẹ.

Dù cho con cái có đi đến đâu, có lâm vào cảnh ngộ nào, chỉ cần nghĩ tới cha mẹ thì lòng ai cũng sẽ ấm áp.

Gần đây, tôi và đồng nghiệp ngày càng gần gũi, cùng với người trọ chung là Vương Thành cũng thân thiết hơn. Ở cùng với một tên con trai thì không cần lo lắng về việc va chạm, con trai không rắc rối và tính toán chi li như con gái, cho nên tôi và Vương Thành sống chung rất thoải mái.

Vương Thành có sự chất phác và hiền lành của con người miền quê, biết được những gì anh ta cũng đều dạy hết cho tôi. Anh ta dạy tôi đồ họa 3D CAD, lúc bận rộn cả hai thường tăng ca đến thâu đêm, lúc rảnh rỗi hai anh em sẽ nấu cái gì đó đơn giản rồi mua hai chai bia về thả lỏng bản thân.

Có một lần nói đến tương lai, lúc đầu Vương Thành hăng hái bừng bừng, sau đó bia vào khiến cho lời từ đáy lòng tuôn ra, anh ta buồn rười rượi nói: "Làm việc một năm trời nhưng chẳng gom góp được gì. Ngày nào cũng vẽ, vẽ rồi lại sửa, sửa rồi lại vẽ, vẽ xong rồi thì vẽ lại, có bao nhiêu thời gian đều dồn hết cả vào việc vẽ vời. Anh là một thằng đàn ông bình thường, không có tài năng thiên phú, biết rõ công việc này không thể làm lâu nhưng ngoài việc này ra cũng chẳng biết làm gì khác. Lương trung bình là một ngàn một tháng, tiền hoa hồng không cố định, công ty muốn đuổi lúc nào thì đuổi, chẳng thể làm gì. Một thằng đàn ông không nhà, không xe, ngay đến cả một công việc ổn định cũng không có, nếu anh có nhiều tiền hơn một chút thì cô ấy cũng sẽ không bỏ anh mà đi. Ôi, có lúc anh thật sự rất nhớ cô ấy."

Tôi im lặng, chắc là Vương Thành đang nhớ tới bạn gái cũ của anh ta nhỉ? Thật là kẻ si tình. Tôi châm một điếu thuốc rồi để vào trong tay anh ta, thứ có thể an ủi anh ta lúc này chắc chỉ là điếu thuốc mà thôi.

Nhìn Vương Thành đang mơ màng, tôi cũng lâm vào trầm tư với những mịt mù của chính bản thân mình. Mấy tháng nay tôi cũng sống bằng nghề thiết kế đồ họa như Vương Thành. Có bài hát tên là "Chết cũng phải yêu" một người bạn trên mạng của tôi cũng học nghề thiết kế chế thành "Chết cũng phải sửa" có những lúc mệt đến không chịu nổi, tôi sẽ mở bài hát đó lên nghe một chút để nhớ rằng còn có rất nhiều người giống như tôi, họ đều dùng thời gian của mình tiêu tốn lên những bức vẽ ảo. Nhớ đến những người đồng nghiệp không quen biết ấy khiến tôi cảm thấy mình không hề cô đon, đây là một sự an ủi mạnh hơn bất cứ lời cổ vũ nào, rất cảm ơn tác giả bài "Chết cũng phải sửa" kia, anh ta đã nói ra tiếng lòng của nhân viên thiết kế bọn tôi đây.

Cho dù có mệt mỏi đến thế nào rồi cũng sẽ qua, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, bởi vì chúng ta vẫn còn sống, bởi vì chúng ta không muốn chết.

Ông chủ nhận được một đơn đặt hàng lớn, vui như nhặt được vàng, thế là kẻ keo kiệt như ông ta lần đầu tiên móc ví mời chúng tôi đi karaoke, lại còn cho phép chúng tôi nghỉ một ngày. Đối với những kẻ làm việc bận rộn suốt như chúng tôi mà nói thì đây chẳng khác gì tù chung thân nhận được đặc xá.

Ở quán karaoke, đồng nghiệp cùng với ông chủ thi nhau hát hò, lúc này nhìn ông chủ hiền hòa hơn thường ngày, ông ta bùi ngùi nói: "Công ty của chúng ta mặc dù không lớn nhưng tiền kiếm được cũng tạm, ít nhất là không nợ tiền lương cũng không nợ tiền thưởng của mọi người, có bao nhiêu tôi chia cho mọi ngừoi bấy nhiêu. Nói thật, tôi cũng rất cảm ơn mọi người. Tôi còn chưa tốt nghiệp cấp ba, là một kẻ thô lỗ, thường ngày nói chuyện không được xuôi tai cho lắm, mọi người đừng để ý." Rồi lại chỉ vào đám nhân viên trẻ tuổi mới vào là chúng tôi, nói: "Tôi không nghĩ là mấy đứa lại chấp nhận làm tiếp ở công ty này. Nhất là cháu, Tiểu Lưu, trước đây cũng đã có vài đứa đến đến xin vào làm thiết kế, nhưng các ngài ấy chê công ty của tôi nhỏ, phàn nàn hết cái này đến cái khác, lâu nhất là làm được hai tháng sau đó bỏ đi. Chỉ có cháu, Tiểu Lưu, cháu bước chân vào công ty đã hơn bốn tháng nhưng một câu phàn nàn cũng chưa từng nói, lại còn muốn ở lại làm việc tiếp. Tôi thích những đứa như cháu, cố gắng làm đi, học hỏi chị Vương nhiều vào, sau này chắc chắn sẽ có tương lai."

Là công nhân mà được ông chủ động viên khen ngợi thì ai cũng sẽ có một loại vui sướng không nói nên lời, tôi nói với ông chủ: "Quá khen ạ. Chú nhận một đứa không có chút kinh nghiệm như cháu vào làm, cho cháu kiếm miếng cơm là cháu đã vô cùng biét ơn rồi. Cháu không có tài năng gì, chỉ có thể lấy cần cù bù thông minh để xứng đáng với đồng tiền lương được nhận."

"Nói đúng lắm" Ông chủ vỗ vai tôi, rất chân thành nói: "Cô bé, cho tới bây giờ tôi chưa từng nhìm lầm người. Bằng sự kiên định này, tương lai của cháu nhất định sẽ rộng mở thôi."

Rộng mở à? Đã lâu rồi tôi chưa từng nghĩ tới điều này. Tôi bây giờ cũng giống như Forrest Gump chạy vòng quanh nước Mỹ, tôi làm việc chỉ bởi vì công việc mà thôi, Forrest Gump chạy nhưng đầu thì nghĩ về Jenny, tôi làm việc nhưng lòng lại hướng về Đằng Ngôn. Forrest Gump chạy chán rồi, không muốn chạy nữa thì đi về nhà, chỉ khác là tôi chỉ mới mới bắt đầu cuộc hành trình của mình, tôi không thể bỏ cuộc lúc này. Nhưng nên chạy về đâu, tôi vẫn chưa biết.
[Forrest Gump: nhân vật chính trong bộ phim cùng tên. Anh ta có chỉ số IQ thấp nhưng lại có một cuộc đời kỳ diệu và may mắn. Forrest chạy bởi vì thích thế, nhưng mọi người nhìn vào lại cho rằng anh chạy vì một mục đích cao cả và tốt đẹp nào đó.]

Đồng nghiệp người thì hát, người uống rượu. Sau ba vòng rượu, điện thoại rung lên, đó là một dãy số lạ, tưởng là của khách nên tôi vội nhận điện thoại. Từ bên kia truyền đến một âm thanh vừa quen thuộc, vừa xa lạ: "Lưu Kỳ, có khỏe không?"  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top