Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8-9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Người gọi tới là Đằng Ngôn, giọng nói của cô ấy vẫn như trước, vẫn nhẹ nhàng êm tai như vậy. Nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại thấy có cái gì đó khá xa lạ...

Tôi im lặng, vốn tưởng rằng sau khi tốt nghiệp chúng tôi sẽ không còn liên lạc với nhau, không ngờ Đằng Ngôn lại chủ động gọi điện cho tôi. Môi mấp máy vài cái nhưng lại chẳng phát ra bất cứ âm thanh nào, tôi nắm lấy di động thật chặt, đến cả hơi thở cũng ngưng lại.

"Lưu Kỳ, là cậu đúng không?" Đằng Ngôn lại hỏi.

"Ừ" Trong phòng rất ồn ào, tôi đứng dậy đi ra ngoài.

"Cậu có khỏe không?"

"Bình thường."

"Công việc mệt không?"

"Cũng bình thường."

"Dạ dày của cậu không tốt, phải ăn cơm đúng bữa."

"Ừ, sẽ."

Chúng tôi cứ hỏi một câu đáp một câu như thế, chẳng biết từ lúc nào mà cả hai đều im lặng. Một lúc lâu sau, Đằng Ngôn thở dài: "Lưu Kỳ, mình lại có bạn trai mới."

Lòng bỗng nhiên đau đớn, bàn tay đang cầm điện thoại suýt nữa thì buông thõng xuống. Đây là lần thứ ba Đằng Ngôn có bạn trai nhỉ? Người đầu tiên vào năm thứ nhất, người thứ hai là năm thứ ba, theo lý thuyết thì tôi hẳn phải quen với nỗi đau này rồi mới đúng, nhưng tại sao vẫn chưa thể quen?

Tôi ôm ngực, gần như chết lặng "Anh ta... tốt với cậu không?"

"Tốt lắm, anh ta là do dì giới thiệu cho mình. Anh ta... rất tốt với mình."

"Ừ. Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Cơ thể tôi chậm rãi trượt xuống theo bức tường, không biết nên nói thêm gì nữa, mà còn nói được gì nữa đây? Trước đây tôi chưa từng nghĩ rằng mối tình đầu của mình lại là một cô gái, mà cô gái này lại không thuộc về tôi. Vẫn biết rõ đây là một chuyện tình không đơm hoa kết trái, thế nhưng vẫn cứ yêu hết lòng, những cứ đắm mình vào. Tôi không ép buộc, cũng không cầu xin cô ấy đáp lại tình yêu của tôi, tất cả chỉ là tôi cam tâm tình nguyện mà thôi. Sự đau đớn này, cũng là điều mà tôi phải một mình ghánh chịu, không phải sao?

"Lưu Kỳ. Thời gian qua, tôi luôn nhớ đến cậu" Giọng nói của Đằng Ngôn có đôi chút nghẹn ngào "Thật ra tôi... vẫn luôn hiểu được, vẫn luôn hiểu được, thực sự..."

Thì ra cô ấy vẫn luôn hiểu được, đối với tôi điều này đã đủ rồi. Cố gắng bình ổn tâm tình, cố gắng cho giọng nói thật bình thường "Cảm ơn, cảm ơn đã cậu hiểu được. Đằng Ngôn, sống tốt nhé, mình sẽ luôn luôn chúc phúc cho cậu."

Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, tôi lại ngơ ngẩn thật lâu, cũng không phải là quá mức đau buồn, chỉ là không ổn lắm.

Nhân viên qua lại hỏi tôi làm sao vậy, tôi nói uống hơi nhiều nên ra đây hít thở không khí. Sau đó trở lại phòng, nói với ông chủ rằng tôi hơi mệt rồi đi về.

Đi bộ một mình trên đường, nhớ lại cuộc đối thoại lúc nãy với Đằng Ngôn. Từng chiếc xe một cứ chạy qua trước mắt tôi, từng người đi đường cứ lướt qua người tôi. Những loại âm thanh huyên náo khuyến cho lòng tôi phiền loạn, đầu óc chỉ là một mảng hỗn độn.

Lúc đi đến dưới nhà, đèn đường đã đổ vàng khắp một vùng. Tôi tìm chìa khóa từ trong túi xách, vô tình lại thấy được chiếc dây màu đỏ, nhìn nói rồi lại ngẩn người. Đây là cái dây trong bữa tiệc chia tay Đằng Ngôn đã buộc lên tay tôi, tôi chưa từng tháo nó xuống. Chỉ cần đeo nó trên tay, tôi sẽ cảm thấy như Đằng Ngôn vẫn ở cạnh mình.

Thùy niệm tây phong độc tự lương, tiêu tiêu hoàng diệp bế sơ song, trầm tư vãng sự lập tàn dương. Thị thùy thuyết quá, đổng sự chi tiền, tình động chi hậu, trường bất quá nhất thiên?
[Tạm dịch: Ai biết gió thu lạnh lẽo thế, thổi lá vàng bay, cửa khép hờ, dưới ánh tà dương nhớ chuyện cũ. Là ai từng nói, từ thấu hiểu đến tới yêu thương, chỉ trong một ngày thoáng qua.]

"Đứng mãi như thế không chán à?"

Tôi ngẩng đầu lên, thì ra là Hứa Nhược. Cô ấy đưa tay lên dịu dàng lau trên mặt tôi "Em rơi nước mắt."

Tôi mới cảm thấy trên mặt mình hơi lành lạnh, thì ra là thật sự khóc. Vội vàng dùng tay lau đi, mà chẳng biết vì sao càng lau nước mắt lại càng nhiều. Có lẽ Hứa Nhược không nhìn nổi nữa, cô nói: "Muốn khóc thì cứ khóc, lau làm gì."

Tôi không biết vì sao mình lại nghe lời cô ấy, Hứa Nhược nói tôi hãy khóc đi, thế là tôi khóc thật. Cô ấy dịu dàng ôm lấy tôi, dùng tay vỗ về trên lưng, im lặng không nói một lời. Mãi đến khi tôi khóc xong rồi mới buông, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra: "Mấy ngày nay tôi bận bịu quá, không kịp liên lạc với em. Nhìn em có vẻ không ổn nhỉ, gầy không nói, lại còn khóc."

"Xúc phạm đôi mắt của chị rồi" Tôi cười xin lỗi, hỏi: "Sao chị lại ở đây?"

"Lúc nãy tôi gọi điện nhưng máy em đang bận, đúng lúc tôi rảnh rỗi nên đến đây tìm em."

"Hả? Tìm tôi có việc gì sao?"

"Có chuyện gì mới được tới tìm à?" Cô ấy cười "Không có gì cả, chỉ muốn hỏi xem em có muốn đến công ty của chúng tôi không."

"Không đâu, công ty tôi đang làm hiện giờ khá ổn, không muốn chuyển. Thật sự cảm ơn lòng tốt của chị."

"Ừ. Vậy lúc nào muốn chuyển thì cứ gọi điện cho tôi."

"Vâng" Ngẩng đầu nhìn bầu trời, tối nay sao nhiều hơn thường thấy, không biết vì sao lại đột nhiên muốn đi đâu đó cho khuây khỏa "Hứa Nhược, chị muốn lên núi hóng gió với tôi không?"

"Hóng gió? Được." Ánh mắt của Hứa Nhược sáng lên, và tôi còn thấy được sâu trong đôi mắt trong trẻo đẹp đẽ kia có hình bóng bóng phản chiếu của chính mình.  

9

  Trước khi lên núi ghé vào mua vài lon bia, sau đó dẫn Hứa Nhược lên cái núi nhỏ mà tôi thường trốn tiết đến chơi.

Ngọn núi này không cao, còn chưa đủ hai trăm mét, có lẽ gọi là dốc thì thích hợp hơn. Đây là sân chơi của chúng tôi lúc còn là sinh viên, hôm nào vui thì bò lên đây cười đùa nói chuyện phiếm, hôm nào tâm trạng thì bò lên đây kể khổ, hôm nào không vui không buồn thì vẫn cứ lại đến đây hóng gió. Vô hình chung, nơi này đã trở thành ngôi nhà tinh thần của chúng tôi. Người dân sống quanh núi trồng rất nhiều hoa, đến mỗi khi xuân về hoa nở, các loại hoa tranh nhau khoe sắc, cảnh vật sẽ trở nên vô cùng tươi đẹp.

Ở đây bốn mùa quanh năm không có lúc nào là vắng bóng người, hôm nay cũng vậy, mặc dù đã không còn sớm nhưng phía bên phải đỉnh núi vẫn còn vài cặp tình lữ đang nỉ non to nhỏ với nhau. Tôi dẫn Hứa Nhược đi lên đỉnh phía bên trái, đến một tảng đá rồi ngồi xuống. Năm thứ nhất đại học, tôi và Đằng Ngôn từng khắc xuống tảng đá này tên của chúng tôi, khoảng thời gian đó thật sự vui vẻ, chỉ mới chớp mắt chúng tôi đã tốt nghiệp một thời gian dài rồi.

Nơi này làm cho tôi nhớ về cuộc sống thời đại học, nhớ lại ngày tốt nghiệp đó, khoảnh khắc chia tay tất cả mọi người đều bỏ qua hết tất cả mọi mâu thuẫn để ôm lấy nay nói một câu hẹn gặp lại. Nơi này chắc không nên trở lại nữa, mà có những người cũng chẳng nên gặp lại nhau.

Thời tiết tháng mười một đã có chút se lạnh, nhưng tôi lại không thấy lạnh chút nào. Mặc cho gió thổi qua, tôi vẫn chẳng lạnh lẽo gì.

Hứa Nhược ngồi bên cạnh tôi, cô ấy mở một lon bia đưa cho tôi: "Đây là lần đầu tiên tôi tới đây, không ngờ cái thành phố này còn có nơi làm cho lòng người thanh thản đến vậy. Em thường tới đây à?"

Tôi uống một ngụm bia: "Lúc còn là sinh viên thường hay tới, còn đây là lần đầu tiên kể từ sau khi tốt nghiệp."

"Lúc trước là đến cùng người trong lòng. Bây giờ chỉ còn mình em tới, người ấy đã đi xa, đúng không?"

"Đúng vậy" Tôi không phủ nhận "Nhưng cũng không hoàn toàn như thế, trước kia thường đi cùng nhiều người, cũng thỉnh thoảng tới một mình."

"Nơi này có rất nhiều kỷ niệm của em phải không?"

"Đúng vậy, rất nhiều."

"Tôi ngồi xổm xuống, mở điện thoại lên, dựa theo ánh sáng của điện thoại để tìm kiếm, rồi nhanh chóng tìm được tên của mình và Đằng Ngôn. Đã trải qua bốn năm gió táp mưa sa, hai cái tên đã có chút cũ sờn. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve lên đó, giống như đang vuốt ve trên khuôn mặt Đằng Ngôn.

"Người ấy tên là Đằng Ngôn?" Hứa Nhược cũng ngồi xổm xuống, câu hỏi kia thực chất là khẳng định.

Tôi cười, không nói gì. Lại đứng dậy ngồi lên tảng đá, hỏi: "Chị đến tìm tôi chỉ vì muốn hỏi rằng tôi có muốn đến công ty của chị làm việc không à?"

Hứa Nhược hỏi lại: "Không thế thì em cho rằng tôi đến làm gì?"

Tôi lắc đầu: "Không biết. Chúng ta chỉ gặp nhau hai lần, chẳng qua tôi cảm thấy rằng chúng ta cứ như phim truyền hình hay tiểu thuyết gì đấy, không thực tế chút nào."

Hứa Nhược khẽ cười, hỏi: "Vậy em cho rằng thế nào mới là thực tế?"

"Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã."

"Ngưu tầm ngưa mã tầm mã là ý gì?"

Tôi uống một hớp bia "Phía sau có chức quyền nâng đỡ, trước mặt có cha mẹ che chở, rảnh rỗi thì vung tiền mua sắm, tiền nhiều đến nỗi không biết cất vào đâu. Xe đi chỉ chọn BMW, Mercedes, Audi hoặc cái gì đó đại loại vậy. Vui thì đi làm từ thiện, buồn thì đến bar chơi, bạn bè thì rất nhiều mà thật ra lại rất ít, cô đơn lại ôm thú cưng đi ngủ."

"Hả. Tôi đem lại ấn tượng kiểu vậy cho em à?"

"Đoán bừa thôi, tôi chưa từng quen biết người giàu có. Những điều tôi nói... chỉ là kết luận được từ trên TV."

"Ha ha" Hứa Nhược lại mở một lon bia, uống một ngụm, chậm rãi nói: "TV cũng là rút ra từ cuộc sống, về căn bản thì quả thật là nhiều người giàu có không khác lắm với những điều em nói."

"Ừ. Hứa Nhược, chị nói xem tại sao lại phải cúi mình tới "xóm nhà lá" để tìm kẻ vô danh như tôi."

"À. Được rồi" Hứa Nhược ngửa cổ lên trời nghĩ một lát, cuối cùng nói: "Trên tôi còn có một người anh, nhiều người cho rằng chúng tôi rất sung sướng vì được sinh ra trong một gia đình có điều kiện. Nói là gia đình có điều kiện mà không phải gia đình nhà giàu bởi vì nhà của chúng tôi vẫn chưa đến mức đó, không thể so sánh được với những nhà giàu thật sự, còn thua xa. Công ty của cha tôi không phải là tập đoàn lớn gì nhưng cũng chẳng phải là công ty nhỏ, từ khi sinh ra đến bây giờ chúng tôi chưa từng phải để ý đến chuyện tiền nong. Anh trai tôi từ nhỏ đến lớn vẫn học tại Trung Quốc, sau khi tốt nghiệp thì giúp cha phát triển công ty. Tôi thì học xong cấp ba liền sang Mỹ du học, vốn là muốn định cư ở đó luôn nhưng nhớ cha mẹ không chịu nổi nên hai năm trước trở về. Cha của tôi và hiệu trưởng trường em là bạn học, có lần cha tôi muốn đặt làm tượng điêu khắc thế nên hiệu trưởng đã giới thiệu chủ nhiệm Hệ cho cha tôi. Chủ nhiệm Hệ mang theo bốn người học trò đến công ty khắc tượng một tháng, cuối cùng cũng xong. Tôi nhớ rất rõ rằng, trong số bốn sinh viên có ba nam một nữ, cô bé sinh viên kia chính là em."

Nói tới đây, Hứa Nhược đưa mắt thoáng nhìn tôi một cái. Câu nói của cô ấy làm cho tôi nhớ lại, lần đó chủ nhiệm Hệ nhờ mấy đứa học trò đến giúp đỡ, khi nào trống tiết rảnh rỗi chúng tôi sẽ đến công ty kia giúp ông ấy hoàn thành bức điêu khắc vừa lớn vừa phức tạp kia. Sau khi tác phẩm hoàn thành, ông ấy còn cho chúng tôi mỗi đứa năm trăm đồng, cầm tiền trong tay đứa nào cũng hớn hở không thôi. Không ngờ được ông chủ của công ty kia lại là cha của Hứa Nhược.

"Nhân viên của công ty rất tò mò không biết mấy người đang làm cái gì, cứ giờ giải lao lại chạy ra cửa sổ nhìn nhìn một lúc. Lúc đó tôi đến thăm cha, thấy mọi người xem cũng chạy lại nhìn một cái. Em hấp dẫn ánh mắt của tôi, chắc bởi vì trong năm người chỉ mỗi mình em là con gái, lúc đó trông em làm việc rất chăm chú, mỗi khi khắc một nhát, mắt của em lại nheo lại một cái, đôi bàn tay nhỏ bé cứ nhích từng chút một trên bức tượng to lớn. Trước đó tôi cứ nghĩ rằng con gái mà theo nghề điêu khắc thì lúc nào cũng cắt tóc ngắn cũn mà thôi, nhưng tóc em lại dài xõa vai, tỉnh thoảng em lại hất tóc một cái, trông rất thú vị."

Tôi chen miệng nói: "Lúc đó mới gội đầu, tóc chưa khô nên phải hất như thế."

"Ừ. Được rồi." Hứa Nhược tiếp tục nói: "Hiện nay xin việc khó khăn, Hiệu trưởng trường em muốn tôi đến trường tuyển vài sinh viên khóa sắp tốt nghiệp. Tôi đến thế là lại gặp em, tôi vừa ngạc nhiên cũng vừa vui mừng bởi vì đó là lần thứ ba tôi gặp được em. Lần đầu gặp em khi em đến công ty của cha tôi để điêu khắc, lần thứ hai ở buổi triển lãm tranh của trường em. Hôm đó tác phẩm của em đặt trước sảnh trưng bày, phía bên trái, bức tượng điêu khắc ba con người mà mỗi người lại có một thần thái khác nhau. Một đứa trẻ nghịch ngợm đang đứng bên cạnh hai ông lão chơi cờ. Trong hai ông lão có một người với nét mặt nghiêm túc và một người thì đang dương dương tự đắc. Bên cạnh bàn cờ có đặt một cái cần câu, một quyển sách bị khó thổi tứ tung và một bầu rượu, trên bầu rượu viết "Túy Kim Tiêu". Tôi đi đến hỏi em làm xong bức tượng này mất bao lâu nhưng em chỉ chăm chú nói chuyện cùng người bạn bên cạnh, chẳng hề chú ý đến tôi. Tôi lấy tay khều em một cái, lúc đó em mới chú ý đến tôi, tôi bèn hỏi lại một lần nữa nhưng lúc này điện thoại của em vang lên. Sau đó em ném tôi sang một bên, đi nghe điện thoại. Chuyện này có lẽ em đã quên mất rồi nhưng tôi thì chưa, bởi vì từ khi lọt lòng đến nay, em là người đầu tiên phớt lờ tôi."

"À. Rõ là tiểu thư nhà giàu." Nghe Hứa Nhược nói, tựa hồ tôi cũng nhớ láng máng nhưng chỉ nhớ về buổi triển lãm, còn việc tôi phớt lờ cô ấy thì chẳng thể nào nhớ ra. Tôi tiếp lời cô ấy "Sau đó chị đến trường học của tôi để tuyển dụng, lại một lần nữa gặp phải tôi. Nhớ ra tôi là con nhóc con đã dám bơ chị, thế nên muốn cho tôi một cơ hội phỏng vấn để hành hạ, nhưng đáng tiếc là di động của tôi lại mất, chị không có cơ hội để trị tôi, điều này làm cho chị rất tức giận. Sau đó ít lâu, gặp được tôi trong đồn cảnh sát, chị mừng rỡ như điên, tranh thủ lấy số điện thoại rồi ngỏ ý mời tôi đến công ty của chị để làm việc, như vậy chị sẽ có cơ hội hành hạ tôi dễ dàng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chẳng khác nào tình tiết của phim truyền hình, nhìn đâu cũng ra kịch bản thế này, có phải tôi nên theo nghề đạo diễn hay không."

"Há há" Hứa Nhược cười không còn chút thục nữ nào, vỗ đầu của tôi "Trí tưởng tượng của bé thật là phong phú. Nhưng sơ yếu lý lịch của bé nằm trong tay chị đây, nếu đã muốn tìm thì chẳng tốn bao nhiêu sức."

"À... Được rồi, chị thật giỏi."

"Em điêu khắc rất tốt, sao lại chuyển nghành."

"Chị nên biết rằng điêu khắc rất khó tìm việc, con trai đã khó rồi, huống gì con gái thì lại càng khó hơn. Lý tưởng là một chuyện nhưng thực tế lại là chuyện khác. Nhắc đến cũng buồn cười, trong khoa chúng tôi có tới chín mươi lăm phần trăm chuyển sang thiết kế đồ họa hoặc nội thất, năm phần trăm còn lại vẫn đang thất nghiệp hoặc đã chuyển sang nghề khác, chẳng có ai xin được việc làm đúng theo chuyên nghành cả."

"Bốn năm học cuối cùng lãng phí, đáng tiếc."

"Cũng chẳng hề gì. Lúc còn ngồi trên ghế nhà trường thì rất ngông cuồng tự cao, ra trường rồi mới nhận ra mình chẳng là gì. Kiếm miếng cơm quan trọng hơn mơ ước rất nhiều."

"Biết được rằng miếng cơm quan trọng hơn mơ ước, vậy tại sao lại từ chối đến công ty của tôi? Chắc hẳn em cũng biết rằng công ty của tôi đãi ngộ với nhân viên rất tốt." Hứa Nhược nghiêng đầu, đôi mắt toát lên vẻ nghiêm túc.

"Tôi mặc dù không hiểu chị, nhưng tôi biết công ty của chị như thế nào. Tính trong cái thành phố này thì công ty đó được xem là lớn nhất rồi, lý lịch của tôi nằm trong tay chị, chị cũng biết rằng chuyên nghành của tôi không phải là thiết kế. Đến công ty của chị kiếm cơm, chắc chắn rằng sẽ vất vả hơn so với bây giờ rất nhiều. Làm được là một chuyện mà làm tốt lại là chuyện khác, căn bản là tôi không muốn ngày ngày sống trong lo lắng và thấp thỏm, chết vinh còn hơn sống nhục mà."

"Nói thế thì công ty bây giờ cũng đuổi việc em được mà?"

"Đó là công ty nhỏ, đều là khách quen cả thôi. Công phu mèo quào của tôi vẫn có thể múa rìu qua mắt họ."

"Tiền lương bây giờ của em là bao nhiêu?"

"Khoảng một ngàn."

"Nếu như tôi trả lương cho em ba ngàn, em có cân nhắc lại không?"

"Không đâu."

"Vì sao?"

"Xã hội này cũng giống một cái kim tự tháp, ai cũng đều hiểu rõ mình đang đứng ở đâu trong cái kim tự tháp. Người ở dưới thì cứ mải miết bò lên, có khi bò cả đời cũng không ngóc lên nổi. Có một câu chuyện nói rằng: Con của người nghèo phấn đấu tám mươi năm mới có thể ngồi cùng bàn cà phê với con nhà giàu. Tôi nghĩ dù sao thì đứa trẻ con nhà nghèo kia vẫn còn may mắn chán, vì có người phấn đấu hết cả đời vẫn chỉ dậm chân tại chỗ mà thôi. Tôi chưa từng nghĩ bản thân có năng lực để leo được lên đến đỉnh của cái kim tự tháp này, thế nên chỉ cần làm tốt ở vị trí vốn có của mình là được rồi. Có câu nói là "Thà làm đầu chuột chứ không làm đuôi công.", có thể tôi là đứa không có chí vươn lên, nhưng cứ lên được một tầng thì vẫn còn một tầng nữa đang trực tiếp đè lên mình. Kim tự tháp chỉ có đáy tháp là cố định, còn đỉnh tháp thì kéo dài vô tận, vĩnh viễn chẳng bao giờ có thể leo được lên đến đỉnh. Thay vì cứ cố gắng leo hết từ tầng này lên tầng khác như thế, thà rằng cứ sống thật thoải mái." Tôi uống xong lon bia, dùng hết sức ném vỏ xuống dưới, rất nhanh sau đó nghe được tiếng lon bia va vào tảng đá, âm thanh chói tai.

Hứa Nhược cười nói: "Còn trẻ mà ăn nói như bà già, phải yêu đời lên chứ."

"Haha, tôi chỉ là không muốn tranh đua với đời mà thôi."

Hứa Nhược không nói gì nữa, rất lâu sau, cô ấy vỗ đầu tôi "Cái gì nên giành thì phải giành lấy, em có biết quy luật cá lớn nuốt cá bé không. Đã trễ rồi, ở đây cũng chẳng còn ai nữa, chúng ta xuống đi."

Đúng vậy, nên giành thì phải giành lấy, Hứa Nhược nói không sai. Chỉ có điều là chưa bao giờ cô ấy chịu đói, chưa bao giờ cô ấy ngủ ngoài đường, chưa từng phải ăn mì tôm đến chán ngán đầu óc. Nhà nước khuyến khích sinh viên lập nghiệp nhưng công việc nào cũng cần kinh nghiệm, rất nhiều người gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, chưa kiếm được bao nhiêu đã bị phạt một đống tiền. Gây dựng sự nghiệp thành công cũng có nhưng nghề học chưa tinh mà bản thân đã tàn. Thầy cô khuyến khích học sinh tiếp tục học và nghiên cứu nhưng học hành là chuyện cần phải có thời gian và sức khỏe. Học chuyên về mỹ thuật mà không tốt ngoại ngữ là chuyện phổ biến, hàng năm số lượng học sinh thi lại rất cao, nhưng trong những người thi đỗ thì có bao nhiêu người chuyên nghành thật sự giỏi? Trần Đan Thanh vì thế mà từ tức khiến cho dư luận nổi lên sóng gió một thời, nhưng đáng tiếc là cái thể chế này không bởi vì một cá nhân tức giận mà thay đổi. Cho dù muốn thi công chức hay vào bất cứ đơn vị nào cũng cần những mối quan hệ, huống gì là người có chuyên môn hạn chế. Giống như tôi nghèo rớt mồng tơi, tư chất thì bình thường, cả ngày làm việc quần quật, dĩ nhiên là thuộc nhóm giai cấp vô sản, thì tranh được với ai đây? Phải tranh thế nào đây? Bây giờ sinh viên chẳng khác nào một quần thể phù du yếu đuối, mà sinh viên nghệ thuật thuật lại là nhóm yếu đuối nhất trong cái quần thể yếu đuối đó. Thứ chúng tôi có thể tranh, chỉ là miếng cơm mà thôi, chứ không phải tranh chức tranh quyền.

Cùng nhau xuống núi, lần này Hứa Nhược không ở lại nhà tôi nữa. Cô ấy lên xe trở về, lúc mà cửa xe sắp đóng lại, cô ấy hỏi tôi: "Lưu Kỳ, em tin trên đời có duyên phận không?"  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top