Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

c1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên gặp Hứa Nhược, lúc ấy tôi còn là sinh viên đại học năm cuối, suốt ngày bận rộn với luận văn tốt nghiệp và các hội tuyển dụng sinh viên. Trong một lần trường học tổ chức ngày hội tuyển dụng, Hứa Nhược đến trường học của tôi để đảm nhiệm vai trò đại diện cho công ty, vậy nên tôi gặp cô ấy.

Cung nhiều cầu ít, đó là lý do việc làm ngày một khó tìm hơn, nhưng tôi hầu như không bỏ qua bất kỳ đợi tuyển dụng nào. Huống hồ lần này là do trường học tổ chức, tôi không có lý do gì để bỏ qua. Lần tuyển dụng lần này được tổ chức ở hội trường của trường học, tôi cứ đi xem lần lượt từng chỗ từng chỗ một, chỗ nào tôi cũng rải sơ yếu lý lịch của mình vào. Sắp tới đây thôi đã là ngày tốt nghiệp rồi, tôi chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài làm việc. Bởi vì gia đình của tôi vốn không giàu có gì mà từ nhỏ đến lớn nghành tôi chọn để học lại là mỹ thuật, tôi đã tiêu tốn của cha mẹ không biết bao nhiêu tiền rồi. Ước mơ hiện tại của tôi là nhanh chóng độc lập, không dám mơ có thể kiếm nhiều tiền, chỉ mong tìm được một việc làm ổn định để kiếm miếng cơm ngày ba bữa, không còn phải ăn bám cha mẹ là đủ. Bước vào năm thứ tư đại học, tư tưởng trở nên mịt mù vô định hướng. Trước đây cho dù như thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn luôn có trường học làm điểm tựa, bây giờ phải rời đi, chợt trở nên mất phương hướng, không biết đi đâu về đâu.

Tôi nộp sơ yếu lý lịch một cách vô thức, không hề chú ý mình đang nộp vào công ty nào. Trong lòng nghĩ rằng hôm nay chỉ phô tô mười bản, đây là bản cuối cùng rồi, nộp xong cái này nữa thì trở về ký túc xá nghỉ ngơi một chút thôi. Ngày mai còn phải đi tìm phòng trọ nữa, tốt nghiệp xong thì trường học cũng không cho ở lại, việc trước tiên cần làm là đi tìm nơi ở.

Tôi thấy có một đôi tay xinh đẹp đang cầm bản lý lịch của mình, im lặng hai giây, thấy đối phương không có phản ứng gì, trong lòng khóc thét khi nghĩ rằng chắc chắn người ta lại đem lý lịch của tôi ném đi làm giấy vụn mất thôi. Nghe thấy những người bạn học không quen biết đang ríu rít tìm hiểu về công ty này, tôi cười buồn một tiếng, lặng lẽ xoay người chuẩn bị bước đi.

"Này bạn." Có một cánh tay kéo tôi lại, cúi đầu nhìn thì nhận ra là đôi tay lúc nãy nhận bản lý lịch của tôi. Ngẩng đầu lên đối diện với chủ nhân của đôi tay ấy, vẻ đẹp của người trước mắt làm cho tôi quên cả việc thở. Mặt trái xoan, đường nét khuôn mặt tinh tế, tóc dài xõa trên vai, quần áo đúng mực, tư thái ngạo nhân. Đúng, đúng vậy, cô ấy là Hứa Nhược.

"Bạn muốn đảm nhận chức vụ vào ở công ty của chúng tôi?" Cô cười hỏi.

"Thiết kế đồ họa." Tôi ngại ngùng gãi đầu, thuận tay cầm những sợi tóc trước ngực hất ra phía sau.

"Viết tiền lương mà bạn yêu cầu vào đi."

"Vâng" Tôi cầm bút lên, viết xuống tờ sơ yếu lý lịch "1000 - 1500 nhân dân tệ" sau đó đưa cho cô ấy. Trước đây đã cùng thảo luận với bạn học, nếu nhà tuyển dụng hỏi mình yêu cầu tiền lương bao nhiêu thì nên nói nhiều hay ít. Qua nhiều lần bàn bạc, cuối cùng tất cả nhất trí với đáp án là "khoảng 1000 đến 1500" bởi vì chúng tôi chỉ mới tốt nghiệp, trong tay không có tí kinh nghiệm nào cả. Những đàn anh đàn chị đã từng trải nói cho chúng tôi biết rằng hiện nay sinh viên mới ra trường so với công nhân cũng chẳng bằng, phải tính theo mặt bằng chung chứ đừng hét giá trên trời. Nếu muốn sống được trong cái xã hội này, trước hết điều cần làm phải bỏ cái tôi của mình xuống rồi sau đó mới làm gì thì làm. Tôi là người thực tế, tôi biết tự lường sức mình nên không hề có yêu cầu cao đối với công việc mình làm. Công ty nhỏ cũng được, không có ngày nghỉ cũng được, làm thêm giờ không được tính thêm lương cũng được... cái tôi muốn chỉ là có được một công việc để sống qua ngày mà thôi. Nhưng kể cả khi chỉ có yêu cầu như thế thì ba tháng nay vẫn không có bất cứ một nơi nào nhận tôi vào làm cả, chỉ bởi vì tôi thiếu hai, ba năm kinh nghiệm. Thôi cho tôi xin, sinh viên mới tốt nghiệp thì đào đâu ra hai, ba năm kinh nghiệm cơ chứ?

Cô ấy cầm lấy, nhìn sơ qua rồi cười hỏi: "Sao không phải là đô la mỹ?"

"Đô la mỹ thì cao quá, tôi còn chưa có giá trị đến như thế."

"Bạn tên là Lưu Kỳ?"

"Vâng."

"Tôi tên là Hứa Nhược. Hơn một tháng nữa phải tốt nghiệp rồi, bây giờ mọi người đang cuống cuồng xin việc nhỉ?"

"Cũng bình thường" Tôi nhìn sang đoàn người đông đúc quanh mình, tự cười nhạo: "Có cuống cuồng thì cũng không không phải cuống cuồng một mình mà, chẳng hề gì."

"Haha, nếu như nhận bạn thì trong vòng một tuần tới chúng tôi sẽ thông báo."

"Vâng. Được, cảm ơn."

Tôi xoay người rời đi, lòng không hề có chút hy vọng nào vào Hứa Nhược cũng như công ty này. Đây là một công ty thiết kế nổi tiếng của tỉnh, nghé con mới đẻ như tôi đây thì làm sao người ta để vào mắt được. Lần này họ tới trường mở một gian tuyển dụng, chắc là cũng để quảng cáo mà thôi. Sống thì phải hiện thực một chút, tìm cho mình một công ty nho nhỏ nào đấy, vào làm để tích lũy kinh nghiệm đã rồi hẵng tính sau. Nếu không thì đổi nghề cũng được, cái nghề thiết kế này nói cho cùng thì cũng bạc lắm, trừ khi bạn phải thật sự là thành phần xuất chúng mới mong có ngày nổi tiếng, còn những đứa bình thường như tôi đây thì chẳng mong có thể dựa vào cái nghề thiết kế này cả đời. Tôi suy nghĩ miên man về tương lai của mình, đi đến nhà ăn, gọi một phần cơm chiên trứng rồi ăn qua loa. Sau đó gọi điện cho Tiểu Bàn, hẹn cô ấy ngày mai cùng nhau đi xem phòng trọ. Tiển Bàn là bạn học của tôi, không phải vì cô ấy béo đâu, chỉ bởi vì họ của cô ấy là Bàng mà thôi, nhưng gọi Tiểu Bàng thì không quen lắm vậy nên quyết định gọi là Tiểu Bàn.
[Bàn = béo.]

Hẹn với Tiển Bàn xong, mua một cốc trà sữa, lắc lư đi ra khỏi nhà ăn. Mới vừa bước vào tháng năm, trời cực kỳ nóng bức, tôi lấy dây buộc tóc từ trong túi áo ra rồi đem tóc cột lên. Nheo mắt nhìn ánh mặt trời chói chang, hít sâu vào một hơi. Cảm thấy khá nóng bức, có lẽ nên về đi tắm thôi. Đang mải suy nghĩ không chú ý đường đi thì bỗng đụng trúng một chiếc xe BMW đang đỗ bên đường, trà sữa trong cốc vì thế mà bị hất ra ngoài. Mà nâu nhạt của trà sữa đổ trên màu trắng của thân xe, vết bẩn trông rất rõ ràng, tôi lại khóc thét lên một tiếng, đúng là kẻ hậu đậu thì uống nước cũng bị nghẹn mà. Vội vàng móc khăn tay ra lau trà sữa đổ trên thân xe, lòng chỉ hy vọng chủ xe ngàn vạn lần đừng nên xuất hiện ngay vào lúc này. Gặp phải người biết rõ phải trái thì còn tốt chứ nếu đụng phải kẻ không biết lý lẽ đòi bắt đền mình thì tôi sống cũng không nổi mà chết cũng không xong mất. Trời mới biết rằng cho dù bán cả nhà tôi cũng không đủ mua một chiếc BMW đâu.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top