Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Tôi tốn công lắm mới lau được sạch sẽ cái xe, vừa định dừng lại lau mồ hôi thì trong tầm mắt lại xuất hiện một cánh tay. Trên cánh tay đó có một cái khăn ướt, tôi biết cánh tay này, đây chính là cánh tay của người đại diện cho công ty lúc nãy. Có nhiều người thích nhìn vào khuôn mặt của người khác, còn tôi lại thích nhìn vào tay của đối phương. Tôi có thể không nhớ rõ khuôn mặt của một người, nhưng tôi lại có thể nhớ kỹ hình dáng cánh tay của người đó. Cánh tay cho ta biết chủ nhân của nó linh hoạt, vụng về, gầy yếu hay khỏe mạnh. Người ta dựa vào tay mà sống, tay cũng đại diện cho quá khứ mà một người đã trải qua.

Tôi quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Hứa Nhược.

Cô ấy cầm khăn ướt đặt lên tay tôi, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười như có như không: "Lau đi."

"Cảm ơn" Tôi nhận lấy khăn ướt rồi lau vài cái, ánh mắt mang theo nghi vấn nhìn cô ấy. Không hiểu rằng cô ấy đến đây làm gì, chẳng lẽ Hứa Nhược là chủ của chiếc xe này sao?

Tựa như hiểu được tôi đang nghĩ gì, cô ấy dịu dàng cười nói: "Đoán không sai, đây là xe của tôi."

Mặt của tôi chợt nóng lên, lắp ba lắp bắp nói: "Xin lỗi, tôi không cẩn thận đổ lên, có điều là... bây giờ đã sạch rồi."

"Haha, không sao. Tôi đi đây, trong công ty còn có việc, sau này gặp lại. Tạm biệt."

Tôi đưa tay lên vẫy chào tạm biệt rồi tránh sang một bên nhìn xe của cô ấy đi mất, khói xe còn vờn trên chóp mũi tôi. Người đẹp giàu có, đây là giâc mơ của biết bao nhiêu người nhỉ. Hả? Sau này gặp lại? Hẳn là đừng nói câu đó mới đúng. Tôi lắc đầu, cất bước quay về.
Về đến lý túc xá đã khá mệt mỏi, rõ ràng chẳng làm việc gì tiêu hao thể lực mà cơ thể lại đến thế này. Có vẻ như sau này tôi phải chăm chỉ rèn luyện cơ thể hơn nữa mới được.

Cái ký túc xá này căn bản đã chẳng còn ai ở nữa, phần lớn bạn học đều đã thuê phòng trọ bên ngoài hết rồi, chỉ còn lại mình tôi vẫn kiên cường giữ vững trận địa nơi đây. Trước kia tôi cũng có ý muốn ra ngoài thuê, nhưng cảm thấy việc rời trường học không được an toàn cho lắm, hơn mười năm học đã tạo cho tôi thói quen sinh hoạt ở trong trường học, bỗng nhiên chuyển ra ngoài khiến cho tôi có cảm giác do dự. Tôi đã hoàn toàn trở thành một kẻ có lối sống rập khuôn máy móc theo những gì mà bộ giáo dục của dạy bảo, thoáng nghĩ cũng có chút buồn cười.

Có điều là trước sau gì cũng phải ra ngoài thôi. Tiểu Bàn nói rằng phòng trọ bây giờ rất khó thuê, đoán chừng sau mùa tốt nghiệp còn trở nên khó khăn hơn nữa. Tôi mở máy vi tính lên, xem qua loa vài căn phòng trọ được quảng cáo trên mạng sau đó mệt mỏi nằm bẹp trên giường. Tiện tay cầm lấy cái gương, nhìn vào khuôn mặt mình trong gương, không biết từ lúc nào mà sự trống rỗng luôn tràn đầy trong đôi mắt tôi. Chạm vào đôi môi khô khốc của mình, có chút muốn cười rồi thật sự bật cười, tôi biết khi cười trông mình vừa mắt hơn lúc bình thường. Nhưng ngày hôm nay lại có vẻ đặc biệt vừa mắt, vừa soi gương vừa tự lảm nhảm: "Đúng là cái đồ tự kỷ". Ném gương sang một bên rồi trở người, để nguyên quần áo lúc nãy mà ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau tỉnh dậy rất sớm, cùng Tiểu Bàn đi xem phòng trọ, nộp tiền đặt cọc, chuẩn bị chuyển qua. Đó là một tiểu khu khá cũ kỹ, những người thuê nơi này phần lớn đều là sinh viên mới tốt nghiệp hoặc những người mới đi làm chưa bao lâu. Chọn nơi này chỉ vì một lý do duy nhất: tiền thuê rẻ.

Chỗ tôi thuê là một căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ một phòng khách. Tôi chọn ở trong căn phòng có ánh nắng mặt trời chiếu vào từ ban công, còn căn phòng kia dành cho đàn anh lớn hơn tôi một tuổi tên là Vương Thành. Anh ta có dáng vẻ của một người đàn ông đàng hoàng, mới làm việc chưa được nửa năm, cũng làm bên lĩnh vực thiết kế, công việc buộc anh ta thường phải tăng ca thêm giờ. Vương Thành là một người hiền lành, sau khi biết được tôi cũng là đàn em cùng trường thì hai anh em càng trở nên thân thiết hơn. Anh ta nói anh ta cũng tốt nghiệp hơn nửa năm sau mới tìm được việc làm, khuyên tôi đừng nên gấp gáp, trời sinh voi trời sinh cỏ mà. Nghe anh ta nói, nỗi băn khoăn trong lòng tôi cũng vơi đi vài phần.

Xem xong nơi ở, tôi và Tiểu Bàn đi dạo trên đường. Hậu quả của việc đi dạo phố là tôi đánh rơi mất điện thoại di động của mình, cũng may vì chưa rơi luôn ví tiền và chứng minh thư nếu không tôi sẽ thật sự phát điên lên mất.

Không có điện thoại là không được, tôi mở ví tiền ra đếm, chỉ còn lại lẻ loi hơn sáu mươi xu, cộng cả tiền mặt cũng được tám trăm đồng. Cũng may là hai năm qua điện thoại di động giảm giá rất kinh, ba bốn trăm là mua được một cái tương đối rồi. Tiểu Bàn dẫn tôi đi đến một cửa hàng bán điện thoại, tôi chọn một cái Nokia hết ba trăm bảy, rồi lại đi đăng ký sim mới. Lần trước là rải sơ yếu lí lịch còn lần này là rải tiền.

Tiểu Bàn trước khi đi về muốn đưa cho tôi hai trăm đồng, nói rằng tôi mua di động xong thì trên người chỉ còn chưa đầy ba trăm, sợ tôi không đủ dùng. Tôi từ chối lòng tốt của cô ấy, Tiển Bàn cũng chưa tìm được việc làm, bạn trai cô thì vừa đi làm chưa được hai tháng, cuộc sống hàng tháng của hai người chỉ dựa vào khoản lương một ngàn mốt của bạn trai, đã là rất khó khăn rồi. Tôi nói khi nào thật sự cần tiền mình sẽ vay của cậu, cuối cùng Tiểu Bàn bất đắc dĩ cất tiền đi.

Vài ngày sau từ từ dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị chuyển đến nơi ở mới. Thật ra cũng chẳng có gì cần dọn dẹp, chỉ là vài bộ quần áo, chăn và đệm, một cái máy tính và đồ dùng cá nhân mà thôi. Sách vở và các tác phẩm đều bị nhà trường giữ lại để trưng bày cả rồi. Nghĩ đến cũng thật buồn cười, hàng năm đều đặn đạt được học bổng thì cuối cùng cũng chỉ đến vậy mà thôi, vẫn thất nghiệp như thường, người ta chỉ nhìn vào năng lực và kinh nghiệm, chẳng ai quan tâm việc bạn đạt được bao nhiêu cái học bổng.

Sau khi dời đến nhà mới, tôi lại đến một hội tuyển dụng khác, dưới sự giúp đỡ của Vương Thành, tôi còn biết thêm cách nạp đơn xin việc qua mạng. Dần dần, tôi và Vương Thành trở nên thân thiết, lúc còn ở trường học thì không nhận ra chứ rời khỏi trường rồi mới phát hiện được những người cùng trường dễ có cớ để thân thiết với nhau.

Gia đình của Vương Thành ở một miền quê, trong những năm tháng đại học anh ta có hẹn hò với một người bạn gái nhưng rồi họ đã chia tay ở năm thứ tư của đại họ. Bởi vì Vương Thành chỉ có hai bàn tay trắng, anh ta không thể cho bạn gái mình một ngôi nhà ổn định. Đây là một chuyện khá bình thường, khi còn ngồi trên ghế nhà trường chúng ta thường ôm ấp một giấc mơ lớn lao, khi giấc mơ đối diện với hiện thực rồi thì mới vỡ tan tành.

Chạy đôn chạy đáo hơn nửa tháng sau, cuối cùng tôi cũng tìm được việc làm. Đó là một công ty thiết kế nhỏ, lương tạm thời là tám trăm có thưởng thêm. Tôi đã chẳng còn quan tâm rằng công ty mình xin vào có làm ăn được khấm khá hay không, tôi xin vào làm tại đây cũng bởi vì trên người tôi chỉ còn lại một trăm bốn mươi đồng, vậy nên cần phải nhanh chóng làm việc để có tiền nuôi cái dạ dày. Một khi bước đến đường cùng rồi thì chẳng có ai còn để ý được nhiều điều như vậy.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top