Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

(6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Em sẽ không bao giờ để anh cô đơn một mình...
Câu nói mà mãi đến bây giờ tôi mới có thể thốt lên kiên định, mạnh mẽ.
Làm ơn! Ai đó hãy khuyên anh ấy vô tâm một chút thôi. Để rồi người quay đi kẻ đồn đại chỉ trích bao phủ tầm kiểm soát yêu thương fan đến vô bờ xuất phát từ những hình bóng thân thương đã không còn là kí ức thông thường.
Tôi lướt new feed, bất ngờ dân mạng đồn ầm lên, tức tốc chạy đến phòng tập.
Bây giờ kim đồng hồ vừa chạm mốc mười hai giờ khuya...
Bảy con người ấy, mồ hôi nhễ nhại lướt bàn chân trên sàn trơn bóng. Họ đang cực kì tập trung, khuôn mặt vẻ chừng nghiêm túc kì lạ.
Trong sự vô thức như có xui khiến, tôi đứng im tại chỗ không vào trong.
Nửa tiếng sau...
Họ vẫn chưa có ý định ngừng lại để nghỉ ngơi.
Tôi mất kiên nhẫn, đứng dậy định vào nhắc nhở thì tiếng nói phát ra từ "Tiểu Hi Vọng" làm tôi cưỡng lại sự nóng vội, dỏng tai lắng nghe.
- Chúng ta có nên bày tỏ sự biết ơn đến bạn fan ấy không? Những gì chúng ta nhận được thật lớn. Đến lúc kết thúc cũng phải ủng hộ và cám ơn bạn ấy bên chúng ta năm năm chứ nhỉ?
Một không khí căng thẳng bao trùm lấy căn phòng. Các thành viên dừng lại hết động tác.
Jimin nằm vật ra sàn, thở hổn hển. Nghe đến đây, anh che mặt. Jimin luôn là thành viên dễ rơi nước mắt nhất. Bờ vai anh run run, tay anh có dấu hiệu ướt.
Tất cả hình ảnh của chàng trai ngọt ngào ấy đau khổ rơi vào tầm mắt của những người còn lại. Thấy thế, V và Jin rơi nước mắt theo. Họ đẹp như những bức tượng đúc sống, khung cảnh này nhìn vào không gì đau lòng bằng. Chỉ là một fan Việt thôi mà, nhỏ nhoi có là gì đâu? Sao họ lại như thế?
Giọng nói của RM tiếp tục phá vỡ sự im lặng bất lực.
- Hãy đăng lên dòng yêu thương như lời nói tạm biệt và biết ơn của BTS đến bạn ấy! Chúng ta phải phấn chấn lên, là chúng ta không còn đủ sức giữ thì cũng đừng ép hay níu kéo. Những gì bạn ấy làm cho chúng ta thời gian qua cất vào ngăn kéo kỉ niệm hết đi.
Suga là thành viên lạnh lùng, thờ ơ ít biểu hiện cảm xúc nhất. Nhưng ánh mắt anh giật giật, sự thất vọng xen buồn bã hiện rõ lên đôi mắt mệt mỏi do luyện tập, nó chất chứa tâm tư phức tạp chỉ có thầm lặng, nhói tim.
Họ ngồi với nhau nâng tầm quan trọng của fan lên, một hồi lắc đầu kết thúc buổi tập với sinh khí thiếu sắc.
Tôi tự động trốn khỏi chỗ nghe lén khi thấy các anh chuẩn bị rời phòng. Khóe mi bỗng chốc ướt đẫm.
Nhưng chợt nhận ra, căn phòng đèn điện vẫn bật sáng. Lạ quá! Các anh rất có ý thức, người ra cuối cùng luôn tắt điện đóng cửa cẩn thận mới về.
Khẽ nhìn vào, bất ngờ là vẫn còn một thành viên ở lại đứng trước gương tiếp tục sử dụng sức còn lại luyện tập động tác nhảy lên xoay người nhìn vô cùng nguy hiểm, khó khăn, tốn sức.
Là Jungkook...
"Phịch..."
Tôi vội vã chạy vào khi thấy anh té nằm ngửa ra, nhăn mặt trông rất đau đớn.
- Jungkook, anh không sao chứ?
Tôi đỡ anh dậy. Anh ngạc nhiên.
- Ủa Ami, sao giờ này em còn ở đây?
- Em...
- Hừ...hừ...
Hơi thở của anh yếu hẳn. Tôi tá hỏa lục túi. Việc lên cơn do buồn và stress quá nhiều ảnh hưởng tâm trạng đã hối thúc từ lâu đi đâu trong túi một staff thân cận như tôi đều phải mang thuốc dự trữ. Ít ai biết anh mắc căn bệnh tim. Anh luôn khiến tôi lo lắng, vì anh sống rất tình cảm, nhạy bén, cũng dễ đau đớn, tổn thương bởi bất cứ điều gì liên quan đến những người anh yêu quý.
Tôi ôm chầm cơ thể ốm còm đã hành hạ bản thân một thời gian dài chẳng thiết tha nghĩ tới mình.
- Jungkook, em phải làm sao đây anh... huhuhu...
Anh gục đầu lên vai tôi. Bàn tay đưa lên run rẩy vuốt mái tóc đen láy xơ rối.
- Ami...đừng khóc mà...em chịu khổ rồi...
Tôi lắc đầu, nước mắt cứ thế thấm vào chiếc áo đầy mồ hôi cả buổi tập luyện tích tụ.
Anh nhắm mắt, không nói gì nữa. Tôi hiểu anh cần yên tĩnh, cũng im lặng ngồi vuốt lưng, vỗ nhẹ tay vào người anh thay cho câu an ủi.
- Ami...
- Dạ?
- Anh rất vô dụng phải không em? Anh không làm gì được cả, là anh chưa cố gắng hết sức nên fan chưa đủ tự hào để thoải mái nói rằng tôi là fan BTS. Bạn ấy...BTS đã mất đi một fan rồi em à! Bọn anh không thể tiếp tục chữa lành cho bạn ấy....
Tiếng nấc của anh phát ra nhỏ từ bờ môi hồng nhạt. Tôi biết anh đang rất cố kiếm chế.
- Không phải đâu anh à! Anh đã làm nên một huyền thoại, và BTS mới có danh tiếng huyền thoại của ngày hôm nay. Bảy người các anh rất tốt, chỉ là không có duyên nữa mà thôi. Sẽ có người thay các anh chữa lành trái tim bạn ấy bằng âm nhạc.
- Anh...cần...cố gắng....phải...tiếp tục...cố gắng...
Giây phút ấy, tôi ôm anh khóc dữ dội. Anh ngất đi trong vòng tay tôi. Có ai hiểu, những nỗi đau mà anh chịu đựng vượt ngoài suy nghĩ của hàng triệu người không?
Càng lên đỉnh vinh quang áp lực càng chồng chất đè bẹp. Những thứ các anh chịu đựng dường như đã nằm ngoài giới hạn của hào nhoáng ngôi vua.
Có ai mà như các anh? Kinh nghiệm nghề nghiệp cho hay, một idol bình thường cũng sẽ chẳng thèm quan tâm họ mất ai. Vài người ra đi thì đáng gì cho mình chú ý? Điều đó cực kì phổ biến đối với cái nghề này. BTS thì lại khác, sự ra đi của một người nếu họ biết họ sẽ kiểm điểm chính bản thân mình và tự trách dù lượng fan của họ lớn mạnh đến nỗi chẳng còn ai qua được. Họ luôn có ý chí tiến thủ, quyết tâm đến kinh ngạc. Sự phá vỡ rào cản ngôn ngữ hòa mình thống trị âm nhạc thế giới chính là kết quả mà họ gặt hái được. Không có gì khó hiểu cho thành công rực rỡ hôm nay nhận lại!
Cơ bản, họ đã chẳng còn là những nghệ sĩ trong phạm vi Kpop nữa rồi!
Một nick thành lập được năm năm, chiếm gần 900.000 lượt theo dõi lại dễ dàng xóa hết buông bỏ đầu quân cho một fandom mới. Các anh lại chúc cho sự ra đi ấy một cách đau lòng nhưng dằn xé, vui vẻ nhất. Chính là minh chứng từng fan, từng fan trong hàng triệu fan của họ mãi là mảnh ghép mà họ trân trọng.
Tôi không thể ngừng yêu các anh dù thời gian biết đến các anh trễ hơn bạn nữ đó. Nhưng điều làm tôi bất ngờ, sự gắn bó ấy chưa đủ lớn và thấu hiểu để bạn ấy không thay đổi. Tôi "phục" khả năng thép trong cốt của con người này.
Anh tỉnh dậy vào trưa hôm sau, bật dậy nhanh chóng xin lỗi mọi người rồi lập tức bu đầu vào lịch trình dẫu sức khỏe ngày càng tệ đi.
Chẳng chờ đợi lâu, trên tweet của BTS đã xuất hiện những câu cảm ơn dành cho fan một cách tràn đầy tình yêu bằng từ ngữ giản dị, hoa mĩ nhất.
Và phút chốc, khắp nơi trên mạng xã hội biết chuyện nổi lên chia sẻ câu nói trước kia của Jungkook BTS: "Những bạn đã biết BTS từ trước, bây giờ hay đã ra đi thì mình cũng muốn gửi lời cảm ơn và muốn nói rằng mình yêu tất cả các bạn, yêu rất nhiều. Cảm ơn các bạn đã nghe nhạc và ủng hộ cho bọn mình."
Nhìn bóng hình các anh trên sân khấu, nay chẳng cần chì mắt hay thứ gì làm nổi bật nhưng ai cũng có thể đọc được đam mê cháy rực trong ánh nhìn biểu diễn của họ. BTS thực sự là những nghệ sĩ tuyệt vời, nhân cách lẫn tài năng đều đi xa hiện tại.
Tôi nhìn các anh trình bày ca khúc chuyên nghiệp, nhìn sự cố gắng đến mệt mỏi nhưng cố chẳng thể hiện ra từ Jungkook, lòng tôi lại dấy lên niềm thương yêu vô hạn.
Đầu óc tôi chốc chốc hiện lên câu nói chân thực đầy tính suy ngẫm.
"Cô gái, chẳng biết bạn là ai, nhưng tôi tin lần này bạn đã chọn nhầm đường. Tình cảm không miễn cưỡng, nhưng nếu một ngày bạn biết BTS đã trải qua những gì và họ vì bạn mà như thế nào, bạn sẽ hoàn toàn hối hận. Hãy đi và sống vui vẻ ở một fandom mới nhé! Không ai níu kéo, không ai ép buộc, chỉ là không bao giờ quên rằng bạn đã từng là mảnh ghép quan trọng và kí ức đẹp về việc chọn đúng thần tượng để tôn thờ."
Ánh sáng chớp nháy kia vẫn đẹp rực rỡ, tiếng la hét, hò reo vẫn bùng nổ nóng rực.
Trên môi họ cũng đã nở nụ cười. Quả nhiên, không có một liều thuốc nào hiệu quả hơn fan để giúp họ lấy lại niềm hạnh phúc khi hiển hiện trên sân khấu - nơi mang lí tưởng, khát khao của họ phân khát khắp muôn người, muôn nơi.
                                               #Jadu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top