Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 3: Ma Tàu nhập xác


Buổi chiều hôm đó, mấy người hàng xóm biết Dũng mang người yêu về ra mắt nên sang chơi. Ai đến bà Mộc cũng cười toét mồm ra giới thiệu:

- Con dâu tương lai nhà tôi đấy. Các bác mài răng đi chuẩn bị ăn đến ăn cỗ cưới của các cháu nhé!

Lời đáp lại của những người hàng xóm làm cho bà Mộc hết sức nở mũi:

- Nhất nhà bà Mộc rồi đấy. Có được cô con dâu xinh như hoa hậu thế này, thì còn gì bằng. Tí nữa dẫn cô ấy sang nhà tôi chơi nhé!

- Thằng Dũng khéo chọn quá bà nhỉ? Người đâu mà xinh thế không biết. Cưới nhanh còn cho chúng tôi ăn cỗ nhé.

Dũng cũng cười tít mắt, Loan thì ngại ngùng, mặt đỏ ửng lên.

...

Tối hôm đó sau khi ăn cơm nước xong, Loan bưng mâm bát ra ngoài giếng rửa. Vợ chồng ông Bảo lấy làm hài lòng với cô con dâu tương lai lắm. Như một thói quen, ông bật tivi lên xem thời sự rồi với tay lấy chiếc điếu cày rít một hơi thật dài, rồi lại chăm chú ngồi xem tivi. Bà Mộc thì cũng ngồi têm một miếng trầu rồi bỏ vào mồm nhai bỏm bẻm. Dũng thì lấy cớ cầm cái ấm chè ra ngoài sân đổ bã rồi chạy ngay đến thì thầm vào tai người yêu:

- Rửa bát nhanh lên rồi đi chơi nhé!

- Đêm hôm thế này em sợ ma lắm.

- Em đúng thật là. Thời nào rồi mà còn tin vào mấy chuyện nhảm nhí ấy nữa. Mấy khi mới có dịp về quê chơi đâu. Tối nay trăng thanh gió mát thế này, chúng mình mà không đi chơi thì phí quá.

Nói xong Dũng lại chạy biến vào trong nhà. Một lúc sau thì thấy Loan đi vào. Dũng vội cất tiếng:

- Bố mẹ nghỉ ngơi đi nhé. Con đưa Loan đi dạo một lát rồi về!

Ông Bảo quay ra cười cười:

- Ừ. Hôm nay trời đẹp. Hai đứa đi dạo một lúc rồi về ngủ cho ngon!

Bà Mộc dặn với theo:

- Hai đứa đi đâu thì đi. Nhớ không được đi qua căn nhà hoang cuối làng đấy nhé!

Dũng vội dạ vâng cho có lệ, rồi kéo tay Loan đi. Loan cũng quay vào chào ông bà Bảo, rồi đi theo người yêu. Ra tới ngõ Loan mới dám hỏi:

- Anh định dẫn em đi đâu?

Dũng khẽ hôn lên trán loan rồi nháy mắt:

- Cứ đi thì sẽ biết.

Loan thấy người yêu ra chiều bí mật, thì cô cũng chẳng hỏi gì thêm nữa. Cả hai vừa đi vừa trêu đùa nhau rất vui vẻ. Đi một lúc thì Loan nhận ra không khí ở chỗ này trong lành hơn hẳn, thi thoảng lại có cơn gió thổi tới làm cho cô thấy hơi se se lạnh, Loan phải nép sát vào người yêu. Ngẩng mặt nhìn xung quanh thì cô nhận ra trước mặt mình là bờ đê.

Loan quay qua hỏi Dũng:

- Chỗ anh nói là ngoài bờ đê này á?

- Chứ còn gì nữa. Em không thấy đêm nay trăng sáng vằng vặc thế này, ra bờ đê hóng mát là nhất rồi còn gì!

Đúng là đêm nay thời tiết đẹp thật, nhưng cô vẫn thấy hơi gai gai người khi ở một chỗ hoang vắng như thế này. Đã thế ngay gần chỗ cô và Dũng đang đứng, còn là một bụi tre rất lớn. Những cơn gió thổi từ sông Hồng lên làm cho những tán tre oằn mình, va vào nhau kêu kẽo kẹt, nghe mà thấy gai người. Chưa hết, ánh trăng thỉnh thoảng còn xuyên qua tán lá rậm rạp, vô tình tạo thành những hình thù kì quái, như có ai đó đang nhảy múa trên mặt đất.

Cô định bảo Dũng đi về, nhưng anh đã nhanh tay siết chặt cô vào lòng, rồi đặt lên môi cô một nụ hôn cháy bỏng. Loan không cưỡng lại được nữa, nên cũng nhiệt tình đáp lại. Cả hai đang chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng đất đá rơi xuống rào rào ngay bên cạnh. Loan sợ hãi hét rú lên, rồi ôm chặt lấy người Dũng. Từ trong bụi tre vang lên tiếng cười khoái chí của lũ trẻ, rồi mấy cái đầu đen sì sì lấp ló giữa những tán cây.

Dũng chả lạ gì trò này nữa. Cậu đoán chắc rằng mấy thằng trẻ con trong xóm rủ nhau đi soi ếch ngoài bờ sông, vô tình chúng nó thấy Dũng với Loan đi ra đây. Chúng nó mới tắt hết đèn đuốc rồi nấp vào bụi tre, đợi đến khi cậu và người yêu đến lúc cao trào thì ra tay phá ngang.

Dũng bực tức quát lên:

- Mấy thằng ranh con kia. Ai cho chúng mày chơi cái trò mất dạy này đấy. Nhỡ chẳng may ném vỡ đầu người ta thì sao!

Tiếng của Dũng vừa dứt thì mấy cái bóng đen chạy ra khỏi chỗ nấp, chúng nó còn quay về hướng của Dũng và Loan đang đứng mà lè lưỡi ra lêu lêu, như cố tình chọc tức cậu rồi co chân chạy đi mất dạng.

Vì chúng nó đứng dưới tán tre um tùm nên Dũng không nhận ra được đứa nào, chỉ nghe thấy bước chân chạy thình thịch và tiếng cười khóai chí của mấy thằng choai choai. Dũng định đuổi theo để tóm lấy một đứa, rồi cốc cho chúng nó vài cái vào đầu, vì dám phá hỏng giây phút lãng mạn của cậu. Thế nhưng Loan đã nhanh tay kéo anh lại.

- Kệ chúng nó đi anh. Anh mà đi, em đứng đây một mình sợ lắm!

Dũng vẫn hậm hực mà nói:

- Bố tiên sư mấy thằng ranh con. Tao mà tóm được thì chúng mày chết với tao!

Đêm dần về khuya, gió từ sông Hồng thổi tới, mang theo cả cái giá lạnh làm Loan thấy gai người. cô nói với người yêu:

- Mình về đi anh, gió thổi mạnh quá, em sợ đứng đây thêm lúc nữa lại bị cảm lạnh thì chết.

Dũng hậm hực kéo tay Loan đi về, vì cậu biết rằng có ở lại đây thì cũng chẳng yên ổn với mấy thằng trẻ trâu kia, kiểu gì chúng nó cũng phải phá đám tới tận cùng mới thôi.

Dũng cảm thấy bị quê với người yêu, vì cậu định tạo bất ngờ cho Loan, ai dè đúng lúc cảm xúc đang dâng lên ngùn ngụt lại bị lũ choai choai trong làng phá đám. Từ lúc đó cậu cũng ít nói hẳn đi, cả hai người cứ lặng lẽ đi bên nhau. chốc chốc Loan lại kêu lạnh, rồi đi sát vào người Dũng. Hôm nay trăng sáng vằng vặc, nên đi được một lúc thì Loan hốt hoảng nhận ra, hai người đã quay trở lại chỗ mảnh đất hoang cuối làng. Nhớ tới ánh mắt của gã đàn ông lạ mặt ban sáng, như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Loan lại thấy sợ hãi. Cô khẽ thì thầm vào tai dung:

- Anh ơi, quay lại đi đường khác được không? Bác gái có dặn, là không được đi qua chỗ này cơ mà!

Dũng lúc này cũng nhớ ra lời mẹ mình dặn trước khi dẫn Loan ra khỏi nhà. Thế nhưng vừa nãy do quá quê với người yêu, nên cũng chẳng nhớ đến lời dặn ấy nữa, mà cứ theo thói quen là đi đường tắt về nhà cho nhanh. Nghĩ ngợi một lát, cậu nắm lấy tay Loan rồi lên tiếng trấn an cô:

- Không sao đâu em. Đi đường này cho nhanh, sắp về tới nhà rồi. Các cụ cẩn thận thì dặn dò thế thôi. Nếu sợ thì em cứ bám chặt vào người anh đây này. Có ma quỷ quỷ gì thì anh cũng cân tất, không bỏ rơi em đâu mà sợ.

Loan cũng chẳng biết làm thế nào, cô đành nép chặt vào người Dũng. Mắt cô cứ thế nhìn thẳng về phía trước, chẳng dám liếc ngang liếc dọc, chỉ sợ vô tình gặp phải ánh mắt ban sáng.

Đi tới đoạn giữa ao, tiếng cá đớp mồi cứ vang lên bòm bõm làm cho Loan thấy sợ lắm. Cố Đi thêm mấy bước nữa, gần hết ao thì cô thoáng thấy bên ven đường, có một cái bóng trắng lờ mờ đang đứng đó. Loan hoảng quá, cô định quay đầu bỏ chạy thì nhanh như chớp, cái bóng kia giống như một làn sương khói đã bay thẳng vào người cô. Loan bỗng nhiên rùng mình một cái, rồi ánh mắt cô sáng rực lên như mắt mèo trong đêm tối. Chỉ trong giây lát mà dường như cô đã biến thành một người khác. Loan hất mạnh tay của dũng ra, rồi cứ thế phăm phăm đi về phía trước. Dũng thì cứ tưởng người yêu mình vẫn còn đang giận dỗi vì bị mấy đứa trẻ phá đám, rồi giận lây cả sang mình, nên anh vội vàng đuổi theo:

- Ơ này. đợi anh với. Vừa nãy là tại mấy đứa trẻ trâu đấy chứ, có phải là tại anh đâu!

Loan vẫn không nói gì, mặt cứ vô hồn bước đi về phía trước. Dũng đành phải lẽo đẽo theo sau người yêu, vừa đi anh vừa cố gắng giải thích, nhưng Loan chẳng thèm đáp lại lấy một câu. thậm chí cậu còn nhìn thấy ánh mắt Loan đang long lên sòng sọc lườm cậu nữa chứ.

Về đến nhà, thấy hai vợ chồng ông Bảo đang ngồi xem phim. Loan cũng chẳng thèm chào hỏi lấy một câu, cô cứ thế đi thẳng vào trong buồng, nơi cô sẽ ngủ tối nay. Vợ chồng ông Bảo lấy làm ngạc nhiên lắm, không hiểu tại sao cô con dâu tương lai ngoan hiền của mình, lại có thái độ kì cục như vậy. Bà Mộc cất tiếng hỏi Dũng:

- Hai đứa vừa cãi nhau đấy à?

Dũng đứng lại trả lời mẹ:

- Không. Chúng con có cãi cọ gì đâu. Đang đi dạo thì tự nhiên cô ấy chẳng nói năng gì nữa, cứ cắm cúi đi thẳng một mạch về nhà

Bà Mộc không tin những gì cậu con trai vừa nói nên đốp lại:

- Anh nói thế nào ấy chứ. Chắc anh lại nói gì làm cho con bé phật lòng đúng không? Chả lẽ tự nhiên mà nó lại có thái độ hằm hằm như thế. Còn không nhanh vào buồng rồi liệu lời mà dỗ dành nó đi!

Nói xong ông bà lại xem phim tiếp, nghĩ rằng bọn trẻ cãi cọ nhau là chuyện bình thường. Dũng nghe lời mẹ đi vào buồng, anh Thấy Loan bật điện sáng trưng khắp phòng. Cô đang lôi gương lược ra chải đầu. mồm thì hát xì sồ một bài hát gì đó bằng tiếng Trung.

Dũng không giấu nổi sự ngạc nhiên, quen nhau cả năm trời, chưa bao giờ thấy Loan nói là cô ấy đã từng học tiếng Trung, ấy vậy mà bây giờ cô ấy lại hát rất trôi chảy. Nghe kĩ, Dũng còn nhận ra đó là giai điệu của bài hát: "Người đến từ Triều Châu".

Dũng không khỏi ngạc nhiên, thấy Loan tự ngắm mình trong gương một cách rất say đắm, anh thấy ánh mắt ấy thật bất thường, khác hẳn với ánh mắt dịu dàng thường ngày của cô. Đã vậy, thỉnh thoảng Loan lại lấy tay nọ vuốt lên tay kia, giống như khi hai người âu yếm nhau vậy.

Dũng tiến đến, cười cười, rồi đặt tay lên vai người yêu thủ thỉ:

- Loan ơi, Thôi mà? Đừng giận anh nữa nhé? Không khéo bố mẹ lại cười cho đấy!

Loan hất mạnh bàn tay của Dũng ra, hai mắt cô còn long lên song sọc, nhìn rất đáng sợ. Loan chỉ thẳng tay vào Mặt dũng mà quát lên:

- Thằng chó. Bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người vợ tao!

Dũng há hốc mồm ngạc nhiên trước phản ứng bất thường của Loan. Còn chưa hết, cậu nhận ra giọng nói vừa quát lên không phải là giọng nói ngọt ngào của Loan nữa, mà thay vào đó là giọng nói ồm ồm, lơ lớ, giống như của mấy người nước ngoài nói tiếng Việt.

Dường như còn chưa hài lòng, Loan đứng phắt dậy, cô đẩy Dũng ra khỏi phòng, rồi đóng rầm cửa lại. Dũng không ngờ một cô gái thùy mị như Loan lại có sức mạnh đến vậy. Lúc đó nếu không may mắn bám được vào chiếc cột nhà, thì cậu đã bị Loan đẩy ngã nhào, cắm mặt xuống dưới nền gạch rồi.

Tiếng đóng cửa đến rầm một phát, làm cho vợ chồng ông Bảo giật bắn mình. Cả hai hướng mắt về phía cửa buồng, thì thấy Dũng đang đứng ôm lấy chiếc cột nhà. Vừa nãy ông bà cứ tưởng đôi trẻ chỉ giận dỗi vu vơ, không ngờ mọi chuyện có vẻ nghiêm trọng hơn rất nhiều. Bà Mộc đứng dậy, tiến về phía cửa buồng, rồi chỉ tay vào mặt Dũng mà quát:

- Mày cứ liệu hồn đấy. Làm con bé giận dỗi thế này, thế mà dám nói là không có gì nữa à?

Dũng bị mẹ mắng thì cũng thấy ấm ức lắm, cậu không hiểu mình đã làm gì để cho Loan phải tức giận đến như vậy. Cậu định lên tiếng thanh minh với mẹ nhưng lại thôi, khi thấy bà Mộc đang đứng trước cửa buồng khẽ nói:

- Loan ơi! Loan. Bác vào con nhé!

Không thấy Loan trả lời, bên trong vẫn đang vọng ra tiếng hát sì sồ của ai đó, bà Mộc nghe mà chẳng hiểu gì cả. Bà đánh bạo đẩy cánh cửa bước vào, định dỗ dành Loan mấy câu cho con bé nguôi giận.

Thế nhưng khi bà vừa ló mặt vào. Loan lại quay ngoắt mặt ra nhìn bà. Cô còn quát lên bằng cái giọng lơ lớ, ồm ồm khi nãy:

- Con mụ già kia, cút ra ngoài ngay. Ai cho phép mày vào buồng vợ tao!

Bà Mộc nghe thấy thế thì tóc gáy dựng đứng cả lên. Bằng kinh nghiệm của mình, bà biết chắc chắn là con bé Loan đã bị vong của kẻ nào đó nhập vào người mất rồi. Không có lý gì mà từ một cô gái ngoan hiền, lại thốt lên được những lời nói xấc xược như thế được. Bà quay trở ra, khẽ khép cánh cửa gỗ lại. Bà nhanh chóng lôi con trai ra chỗ bàn uống nước rồi hỏi một cách nghiêm túc:

- Hai đứa đi chơi những đâu? Có phải vừa đi qua căn nhà hoang ở cuối làng đúng không?

Ông Bảo thấy mọi chuyện có vẻ nghiêm trọng, cũng tắt tivi để nghe ngóng. Dũng gật đầu xác nhận, rồi anh kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bố mẹ nghe, chỉ riêng chuyện bị đám trẻ trâu kia phá đám thì anh không kể mà thôi.

- Con dẫn Loan ra đê hóng mát. Hai đứa ngồi hóng gió được một lúc thì cô ấy kêu lạnh, bảo con dẫn về. Vừa đi vừa mải nói chuyện nên con cũng chẳng để ý, vô tình dẫn cô ấy đi tắt qua chỗ nhà hoang cho nhanh. Mọi chuyện bất thường có vẻ bắt đầu từ khi đi gần hết cái ao, đột nhiên cô ấy rùng mình lên một cái rồi hất tay con ra, cứ thế hằm hằm bước về nhà. Hỏi gì cũng không nói!

Lời xác nhận của Dũng làm cho bà Mộc vô cùng sợ hãi, hai chân bà mềm nhũn cả ra, may mà Dũng nhanh tay đỡ kịp, nếu không thì có lẽ bà Mộc đã ngã lăn xuống đất. Một lúc sau bà mới mếu máo mà trách con trai:

- Con ơi là con. Trước khi đi mẹ đã nhắc rồi, thế mà mày chẳng chịu nghe. Lại dẫn con Loan đi qua mảnh đất ma ám ất là sao? Lúc trưa nay nó có nói với mẹ rằng, nó nhìn thấy một người đàn ông ăn vận theo kiểu người Hoa ở đó, mẹ đã thấy bất an rồi. Chắc là con bé ấy bị cái vong kia chấm rồi. Biết Làm sao cứu con bé bây giờ.

Ông Bảo nghe qua câu truyện của hai mẹ con bà Mộc, thì ông đã phần nào hiểu ra vấn đề. Ông cùng với thằng Dũng dìu bà Mộc ngồi xuống ghế, rồi ông lặng lẽ tiến đến chỗ cửa buồng. Ông nhẹ nhàng mở hé cánh cửa gỗ, rồi ghé mắt vào trong xem thế nào. Loan vẫn đang ngồi soi gương chải tóc, rồi hát vu vơ bằng thứ tiếng mà ông không hiểu được, nhưng ông vẫn biết đó là tiếng Trung vì giống mấy bộ phim ông đang xem. Vừa thấy mặt ông Bảo thò vào, Loan ngay lập tức quay ra liếc xéo ông một cái rồi chửi. Vẫn cái giọng lơ lớ, ồm ồm của người đàn ông khi nãy:

- Thằng già kia cút ngay. Mày thập thò ở cửa buồng vợ tao làm gì? Định rình mò chim chuột gì đấy hả? Cút!

Nói xong Loan còn tiện tay, vớ luôn lấy cái kẹp tóc trước mặt mà ném vù một cái. Cái kẹp tóc sượt qua mặt ông Bảo, bắn vào tường nghe bộp một cái, rồi rơi bịch xuống đất. sém chút nữa là nó đã trúng vào mặt ông rồi.

Ông Bảo nhanh chóng khẽ khép cửa lại, rồi đi ra chỗ vợ con đang ngồi. Mặt cũng hiện lên sự hoang mang lo lắng. Bà Mộc thì vẫn khóc sụt sùi, Dũng thì cũng căng như dây đàn, mắt vẫn hướng về phía căn buồng mà Loan đang ở bên trong.

Bà Mộc mếu máo nói với chồng:

- Ông ơi, tôi chắc chắn là con bé bị vong tên người Tàu ở mảnh đất kia nhập vào người rồi. Phải làm thế nào bây giờ?

Thực ra chẳng cần bà Mộc nói, ông Bảo cũng đang có cùng chung ý nghĩ như vậy. Nghĩ ngợi một hồi, ông quay qua bảo vợ:

- Thì bà cứ bình tĩnh đi nào. Cứ khóc nhặng cả lên thì giải quyết được chuyện gì.

Bà Mộc thấy chồng nói như quát vào mặt mình, bà tức quá cũng gào lên:

- Chuyện đến nước này, ông bảo tôi còn bĩnh tĩnh thế nào được nữa.

Xong rồi bà lại chỉ tay vào mặt Dũng mà nói như hờn trách:

- Cũng tại anh cả đấy. Mẹ đã dặn anh rồi mà anh có chịu nghe cho đâu. Để bây giờ xảy ra cớ sự như thế này, biết làm sao bây giờ!

Dũng cảm thấy bối rối thực sự. Anh không ngờ được rằng, những chuyện ma quỷ nhập vào người sống, tưởng chừng chỉ có trong mấy câu truyện cổ tích mà người lớn hay kể để dọa lũ con nít, ai dè bây giờ nó lại xảy ra ngay trước mắt mình. Anh chỉ biết nói chống chế:

- Thì con cũng chỉ vô tình thôi. Nếu biết mọi chuyện phức tạp thế này, thì dù có các vàng, con cũng chẳng dám dẫn Loan đi qua mảnh đất ấy.

- Anh trẻ người non dạ nên không biết đấy thôi. Chứ ma quỷ là nó thích con gái đẹp lắm đấy.

Nghe hai mẹ con bà Mộc cứ lời qua tiếng lại với nhau, ông Bảo bực mình đành phải nói xen vào:

- Thôi...thôi...tôi xin hai mẹ con bà, im đi cho tôi nhờ. Mọi chuyện đang rối hết cả lên, thế mà cứ quay ra cãi nhau thế này thì giải quyết được vấn đề gì? Chuyện quan trọng bây giờ, làm sao phải tống khứ được cái vong đang nhập vào con bé Loan ra ngoài. Sợ để lâu thì con bé không chịu nổi mất.

Đến lúc này mẹ con bà Mộc mới chịu ngừng tranh cãi với nhau. Ông Bảo vào buồng của mình thay bộ quần áo dài, rồi bước tới chỗ bàn thờ thắp lên mấy nén hương. Vì gia đình ông có truyền thống thờ gia tiên ở nhà trưởng, tức là bác cả Mạnh, nên trong nhà ông cũng chỉ có mỗi một bát nhang thờ thổ công thổ địa mà thôi. Ông cắm nhang vào bát hương rồi nhẩm nhẩm khấn vái, hy vọng ngài thổ địa thương tình, tống khứ cái vong đang nhập vào con bé Loan đi hộ.

Ông Bảo khấn vái xong rồi ngồi xuống ghế chờ đợi. Bà Mộc và Dũng cũng nín thở hy vọng Loan bình thường trở lại. Thỉnh thoảng Dũng lại sốt ruột tiến đến chỗ cửa buồng, cậu ghé tai vào cánh cửa gỗ để nghe ngóng động tĩnh bên trong. nhưng vẫn thấy Loan đang xì xồ một loạt tiếng Tàu, mà cậu chẳng thể hiểu được cô ấy đang nói gì. Khi nén hương trên bàn thờ đã cháy quá nửa, thế mà vẫn chẳng thấy Loan thay đổi gì. Thậm chí tiếng ca hát, tiếng cười nói trong buồng còn vang lên rõ hơn.

Không kiên nhẫn thêm được nữa, ông bảo nói với con trai:

- Anh soi đèn ra ngoài ngõ, chặt cho tôi một cành dâu về đây!

Nghe bố nói thế thì Dũng cũng hiểu ông định làm gì. Cậu không đành lòng để bố dùng cành dâu đánh người yêu mình, nên cứ ngẩn người ra, chần chừ không muốn đi. Ông Bảo bực mình quát lớn:

- Ơ cái anh này. Không nghe thấy tôi nói gì à. Anh nhanh cái chân lên xem nào. Thế có muốn cứu vợ anh nữa hay không?

Ông Bảo là người điềm đạm, ít khi thấy ông nổi nóng, hôm nay thấy ông quát lên thì Dũng biết bố mình đang tức giận lắm. Anh chạy vội xuống dưới bếp, bật điện tìm con dao bầu rồi đi ra ngõ chặt lấy một cành dâu. Anh sợ bố mình không kiềm chế được cơn giận mà mạnh tay, sẽ làm tổn thương Loan, nên anh chỉ chặt một cành dâu bằng ngón tay út, rồi hớt hải chạy vào nhà. Vừa nhìn thấy cành dâu trên tay con trai, ông Bảo điên tiết quát lên:

- Chặt lấy cái cành to gấp đôi vào đây. Cái cành dâu bé như que tăm thế kia, định đem vào gãi ngứa cho nó à?

Nói xong ông giật luôn lấy cành dâu trên tay Dũng, rồi bẻ mạnh một phát. cành dâu gãy đôi, rồi ông vất bộp xuống đất. Dũng tái mặt, anh lại chạy ra ngõ chặt một cành dâu khác to hơn một chút, rồi tất tả chạy vào nhà đưa cho bố.

Ông Bảo nhìn cành dâu mà con trai vừa đưa thì chẳng thèm nói gì. Ông cứ lừ lừ tiến đến chỗ căn buồng của Loan đang ở bên trong. Bà Mộc và Dũng cũng lẽo đẽo theo sau. Dũng nhìn thấy bố lăm lăm cành dâu trên tay thì cũng sợ đến thót cả tim. Cậu lí nhí nói:

- Bố nhẹ tay thôi nhé. Cành dâu to thế kia mà vụt vào người cô ấy, thì còn gì là da thịt nữa.

Bà Mộc cũng nói chen vào:

- Con nó nói phải đấy, ông nhẹ tay một chút. Con gái nhà người ta lần đầu đến nhà mình chơi, mà ra về với chằng chịt vết thương trên người thì còn ra cái thể thống gì nữa! Làng xóm không hiểu chuyện, lại cho rằng nhà mình đánh đập con bé. Lúc ấy biết thanh minh làm sao.

Ông Bảo quay lại lừ mắt với vợ con:

- Mẹ con bà thì biết cái gì. Không mạnh tay với nó, thì làm sao nó buông tha cho con bé được!

Nói xong ông hùng hổ đẩy cửa bước vào, rồi chỉ thẳng tay vào mặt Loan mà quát lớn:

- Đất có thổ công, sông có Hà bá. Mày là bọn ma Tàu sang nước Việt chúng tao kiếm ăn. Đã bị chết mất xác xứ người, thế mà còn không biết thân biết phận đi đầu thai chuyển kiếp, cứ vất vưởng ở chốn trần gian rồi giở thói trêu hoa ghẹo nguyệt. Biết đường thì cút xéo đi, không thì ông sẽ đánh cho mày tan hồn nát phách. xem lần sau có còn dám hại làm hại ai nữa không.

Loan cũng ngay lập tức quay lại nhìn ông Bảo, mắt long lên sòng sọc thách thức:

- Có giỏi thì mày cứ đánh đi. Xem mày làm gì được tao!

Nói xong Loan lại cười khằng khặc một cách đầy ma quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top